Ngự Tiền Nữ Quan - Bạc Mộ Nhan
Chương 31-2: Phác Sát
Trưởng Tôn Hi nghe nói Hứa Tường bị bệnh.
Bất quá cũng không biết tình hình cụ thể, lúc ấy gió tuyết quá lớn, cũng không có người nào rảnh rỗi đi ngang qua đường mòn bên phía hàng rào, có lẽ vẫn có một, hai cung nhân thô sử quét tước nhìn thấy từ phía xa xa, nhưng ai lại dám nói? Cho nên hiện tại người bên ngoài đều nghĩ Hứa Tường té trên nền tuyết bị lạnh, vì thế nên ngã bệnh.
Trưởng Tôn Hi mới lười quan tâm vì sao nàng bị bệnh, nếu nàng vẫn luôn không ra khỏi cửa tìm mình, vậy càng tốt hơn chứ sao.
Một buổi sáng, vẫn yên lặng ngâm nga đầu mục sách.
Mấy ngày này, đã ghi nhớ gần hết đầu mục sách trong Ngự Thư Phòng. Chuẩn bị ôn lại bài, củng cố trí nhớ, cho nên liền đi vào phía sau mở cái rương, nhìn mấy quyển sách cổ không thường dùng tới. Không thường dùng không cần nhớ quá kỹ càng tỉ mỉ, nhưng cũng cần biết đại khái vị trí cất sách mới được.
Nàng thở ra thật dài một hơi, hiện tại cho dù Nghê tư tịch không ở đây, mình cũng không sợ hoàng đế đột nhiên tới tìm sách.
Nghĩ như vậy, tâm tình vốn dĩ đã rất tốt nay càng thêm xán lạn như ánh mặt trời.
Buổi trưa trở về ăn cơm, nghỉ ngơi một lát, sau đó còn thong thả uống hết một ấm trà Long Tỉnh Tây Hồ tốt nhất, lúc này mới tràn đầy thư thái đi đến Ngự Thư Phòng. Đi trên đường, nhịn không được nhẹ nhàng ngân nga vài khúc ca vụn vặt. Bởi vì là ca khúc trong trí nhớ kiếp trước, không thể hát hò lung tung, chỉ ngân nga, dù sao chung quanh đều là người hầu hạ mình.
“Tâm tình rất tốt sao?” Có người nói chuyện sau cửa sổ hoa.
Trưởng Tôn Hi còn nhớ rõ thanh âm róc rách như tiếng nước kia, quay đầu lại, quả nhiên là tiểu thái giám té ngã ngày hôm qua, không khỏi buồn cười nói: “Ngươi... cái người này sao mỗi ngày đều đi dạo vậy? Cẩn thận sư phó biết, khi quay về lại đánh ngươi.”
Giang Lăng Vương vẫn mặc bộ y phục tiểu thái giám xanh mướt, đầu đội mũ đen, khiến khuôn mặt hắn trắng như tuyết. Hắn không dám nói ra thân phận thật sự, chỉ nói dối: “Ta phụ trách quét tước ở gần đây, mới vừa làm xong việc, hiện tại đi kiểm tra khắp nơi, không tính đi dạo.”
Trưởng Tôn Hi cong môi cười, “Ngay cả ngươi……, cũng quét tước? Một trận gió đều thổi bay.”
“Cái người này!” Giang Lăng Vương không vui nói: “Sao cứ khinh thường người ta?”
Cuộc sống Trưởng Tôn Hi hiện tại rất là khô khan, mỗi ngày từ sớm đến tối cũng chỉ nói với Phạn Âm vài câu, chào hỏi Nghê tư tịch một tiếng. Vì thấy tiểu thái giám bộ dáng thanh tú khiến người yêu thích, nhịn không được trò chuyện thêm vài câu, cười nói: “Ta là khen ngươi mà, bộ dáng đẹp, vừa thấy liền không giống như người làm việc nặng.”
Giang Lăng Vương lầu bầu nói: “Vậy thì còn đỡ.”
Trưởng Tôn Hi nhìn bộ dạng hắn vô cùng thanh tuấn, không khỏi nhìn nhiều hai mắt.
Ước chừng mười hai, mười ba tuổi, gương mặt có vẻ shota*, vóc người lại là cao gầy của thiếu niên. Màu da trắng nõn quả thực kỳ cục, mặt trắng như tuyết, tay trắng như tuyết, không kém hơn nền tuyết chưa tan bao nhiêu, chỉ là có vẻ tái nhợt như bị bệnh nhiều hơn.
*Shota là thuật ngữ manga được sử dụng để mô tả những nhân vật nam chưa đến tuổi dậy thì hoặc thiếu niên nhưng có vẻ ngoài nhỏ nhắn, xinh xắn, tính cách đáng đáng yêu - Nu9 xuyên không nên từ ngữ sử dụng có chút hiện đại, tui thấy cũng hợp lý nên tui giữ nguyên bản convert nhan.
Bất quá ngũ quan hắn tinh xảo, điệt lệ thanh nhã, lại xứng với màu da trắng nõn, cả người thoạt nhìn cứ như khắc ra từ một khối ngọc. Dưới ánh mặt trời, có vẻ sáng nhuận tinh tế lạ thường.
“Ngươi sao cứ nhìn chằm chằm người khác chứ? Không ngại à?” Mặt Giang Lăng Vương hơi hơi đỏ.
Trưởng Tôn Hi buồn cười nói: “Bởi vì bộ dạng ngươi đẹp nha.”
Mặt Giang Lăng Vương tức khắc càng thêm đỏ.
“Ha ha.” Trưởng Tôn Hi càng nhịn không được nở nụ cười, ma xui quỷ khiến, nhớ tới em họ hay bám mình kiếp trước, duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn, “Điểm tâm ngày hôm qua ăn ngon không? Ngọt quá không?” Iu……, trơn trơn mịn mịn, như đậu hủ mới bỏ vào nước chua*.
*nước chua này là loại nước khiến nước đậu nành kết tủa thành đậu hủ, rồi mới bỏ vào khuôn nén thành miếng đậu hủ cứng, giải thích gọn cho bợn nào chưa biết nha.
“Uy!” Giang Lăng Vương tức khắc liên tục lui về phía sau, quẫn bách nói: “Ngươi người này, lại tùy tiện động tay động chân hả?!”
Trưởng Tôn Hi nghe vậy ngạc nhiên, tiện thể cũng cảm thấy vừa rồi mình có chút lỗ mãng, tuy nói đối phương là thái giám, nhưng nội tâm vẫn thấy bản thân là nam nhân, chỉ sợ là xấu hổ rồi. Cho nên cười lắc lắc đầu, “Không tán gẫu với ngươi nữa, ta đi trước.” Vẫy tay gọi đám người Phạn Âm lên, lập tức rời đi.
“Chờ đã.” Giang Lăng Vương ở phía sau gọi nàng, trịnh trọng nói: “Về sau không cho nói ta giống cô nương nữa.”
Trưởng Tôn Hi nghe vậy không khỏi kinh ngạc, hắn hôm nay đặc biệt ở chỗ này chờ mình, chính là vì nói một câu như vậy? Trong lòng không khỏi buồn cười, nói theo: “Được, được, về sau không nói nữa ”
“Còn có……” Giang Lăng Vương lại nho nhỏ nói một câu, b·iểu t·ình mất tự nhiên, giống như ngượng ngùng, “Điểm tâm ngày hôm qua ăn khá ngon, đa tạ ngươi.”
Đứa nhỏ này? Dễ thẹn thùng vậy à? Trưởng Tôn Hi cười nói: “Không đáng giá cái gì, ngươi ăn ngon là được.” Đang muốn đi, đột nhiên nhìn thấy cửa tròn bên kia có đoàn người đang tiến lại đây, vênh váo hiển hách.
Giang Lăng Vương liếc mắt một cái, sắc mặt khẽ biến, tức khắc nhanh như chớp tránh phía sau bóng cây.
Trưởng Tôn Hi tiến lên hành lễ nói: “Thỉnh an Phần Quốc trưởng công chúa.”
“Đồ cái thứ……” Trong mắt Phần Quốc trưởng công chúa như rực lửa, nghiến răng nghiến lợi, tiến lên bắt lấy vạt áo nàng, hung hăng đẩy nàng vào tảng đá kề bên, “Sao chổi đen đủi khắc cha khắc mẹ, khắc ch·ết cả nhà!”
Trưởng Tôn Hi căn bản không rõ có chuyện gì xảy ra? Một lúc không đề phòng, đã bị đẩy liên tục lui về phía sau, mắt thấy sắp sửa đụng vào tảng đá, vỡ đầu chảy máu! Đáng tiếc thân thể nghiêng hoàn toàn không tự khống chế, không khỏi kinh hô, “A……!”
Phạn Âm ba bước hai bước nhanh chóng tiến lên, lập tức đỡ lấy nàng, “Trưởng Tôn tư tịch chú ý.”
Trưởng Tôn Hi lúc này mới kịp ngẩng đầu nhìn kỹ.
Trong lòng không rõ, cho dù Phần Quốc trưởng công chúa ngấm ngầm không thích mình, nhưng thể diện bề ngoài vẫn phải có, sao đột nhiên lại như phát điên vậy? Đột nhiên, trong đầu linh quang chợt lóe.
Nhân sâm……, đã phát giác chuyện nhân sâm.
Như vậy xem ra, nhất định sau khi lấy nhân sâm về Hứa Tường đã ăn.
Phần Quốc trưởng công chúa rốt cuộc thả cái gì bên trong? Hứa Tường bỗng nhiên bị bệnh, không phải bởi vì ăn thứ nhân sâm quỷ quái kia chứ? Chỉ là người hại người khác chính là nàng, người c·ướp nhân sâm đi chính là Hứa Tường, sao có thể trút hết trên đầu mình? Tình hình ng·ay lúc đó, mình căn bản không có khả năng nói nhân sâm có vấn đề, bảo Hứa Tường đừng lấy đi, càng không thể đi theo Hứa Tường tranh đoạt lại.
---- như vậy mới là tìm ch·ết.
Bởi vậy muôn vàn suy nghĩ bay lộn trong đó, trên mặt lại không lộ, chỉ kinh ngạc đầy mặt nhìn Phần Quốc trưởng công chúa, nhút nhát sợ sệt hỏi: “Mợ, người……, người làm sao vậy? Phát hỏa lớn như vậy?” Dù sao mình cái gì cũng không biết, liều ch·ết không thừa nhận, cũng không tin nàng còn có thể nói thẳng ra.
“Ta, ta……” Phần Quốc trưởng công chúa tức giận đến nói không nên lời, cả người run rẩy, chỉ vào Trưởng Tôn Hi muốn hung hăng mắng, chỉ là nguyên nhân chân thật lại không thể nói ra được. Trong lòng vừa hận vừa tức lại vừa đau, nhân sâm kia……, bên trong đã ngâm thuốc tuyệt dục, Vô Ưu ăn không có gì, nhưng Tường Nhi cũng ăn rồi!
Tưởng tượng đến, đời này nữ nhi bảo bối cũng không thể có hài tử, tim như bị đ•ao cắt!
Đều do... đều do thứ sao chổi trước mắt này làm hại!
Sớm biết có hôm nay, lúc trước mình nên bóp ch·ết nàng, cũng sẽ không tạo thành cục diện hối hận như ngày hôm nay.
Tình cảm của Phần Quốc trưởng công chúa đối với hai nữ nhi có chút bất đồng, đại nữ nhi tuy rằng do mình sinh, lại không dưỡng dục, tiểu nữ nhi là bảo bối mình nâng trong lòng bàn tay, vẫn luôn che chở. Trước mắt tiểu nữ nhi đã là không thể mang thai, huỷ hoại cả đời, lửa phẫn nộ trong lòng quả thực ngập trời, thiêu đốt nàng mất đi lý trí!
Căn bản không nói nguyên nhân gì, chỉ khiển trách, “Người đâu! Đánh ch•ết thứ sao chổi này cho ta!”
Các cung nhân đi theo sau Phần Quốc trưởng công chúa nghe vậy, đều kinh ngạc.
Trưởng Tôn Hi xưa đâu bằng nay, hiện giờ nàng đã là chính lục phẩm tư tịch chưởng quản Ngự Thư Phòng, tuy rằng chức quan không lớn, nhưng lại là người trước mặt ngự tiền. Hơn nữa, chức tư tịch vẫn do Hoàng Thượng tự mình khâm điểm, bên ngoài lại có lời đồn đãi sôi nổi, nói là hoàng đế coi trọng sắc đẹp Trưởng Tôn Hi, tương lai muốn phong làm hậu phi.
Dưới loại tình huống này, ai dám đi lên đánh ch•ết người hoàng đế coi trọng? Cho nên đều chần chờ không dám động.
Phần Quốc trưởng công chúa càng thêm nổi nóng, quát lớn nói: “Các ngươi đều điếc hả?!”
Các cung nhân đều lục tục cúi đầu, không ai dám tiến lên.
“Tốt, rất tốt.” Phần Quốc trưởng công chúa tức giận đến phát run, chỉ vào các cung nhân nói: “Chờ ta trở về, cho người chôn sống toàn bộ đám nô tài ngu xuẩn các người! Không chừa một ai!”
Hai cung nhân đi đầu bị bức đến hết cách.
Đành phải tiến lên, một trái một phải bắt lấy cánh tay Trưởng Tôn Hi, nhưng lại không dám đánh nàng.
Nhưng các nàng không dám đánh, không đại biểu Phần Quốc trưởng công chúa không dám đánh, ---- dưới bầu trời này, đại khái ngoại trừ vài người Hoàng đế Hoàng hậu Thái Hậu, thì không có ai nàng không dám động thủ. Lập tức xông lên phía trước, giơ tay lên, một cái tát sắp sửa rơi xuống mặt Trưởng Tôn Hi, “Ngươi cái thứ……”
Trưởng Tôn Hi theo bản năng tránh né về phía sau, nhưng đã bị người bắt lấy, thật sự tránh cũng tránh không khỏi. Chỉ hít sâu, chuẩn bị đón một cái tát giáng xuống, không nghĩ tới……, có chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Phạn Âm tiến lên, vung tay bắt lấy tay Phần Quốc trưởng công.
Trưởng Tôn Hi không khỏi ngạc nhiên nhìn qua.
Phạn Âm gương mặt trái xoan nhỏ xinh, mắt to tròn, vóc người cũng nho nhỏ xinh xẻo, trên đầu bới búi tóc song ốc, cố định bằng mấy đóa châu hoa đơn giản độc đáo. Bộ dạng mỹ nhân động lòng người, ngày thường nói cũng nhiều, thích nói thích cười, lại còn thèm ăn, không khác gì tiểu cô nương thông thường.
Chính là giờ phút này, một cánh tay mảnh khảnh lại có thể vững vàng bắt lấy.
Nàng……
Nháy mắt tiếp theo, bỗng nhiên hiểu ra nguyên nhân Phạn Âm không rời khỏi mình.
“Cẩu nô tài!” Phần Quốc trưởng công chúa giận tím mặt, quát: “Buông tay ra!”
Phạn Âm không nói, nhưng cũng không cho phép nàng tiếp tục động tay. Sắc mặt nàng bình tĩnh vô cùng, mắt lộ sắc bén, không giống bình thường, làm nhân tâm sinh ra sợ hãi.
Phần Quốc trưởng công chúa dùng sức giãy giụa vài cái, đều không được.
Phạn Âm đẩy tay nàng trở về, sau đó nhẹ nhàng như cành liễu, không ai thấy rõ động tác nào, lại nắm được hai người đang giữ Trưởng Tôn Hi, tách người ra.
Nàng trầm mặc không nói, sau đó như lưỡi d•ao sắc bén che trước người Trưởng Tôn Hi.
Phần Quốc trưởng công chúa là công chúa hoàng thất kim chi ngọc diệp, bên người tự nhiên cũng có hộ vệ, trong lòng hiểu ra, mình đây là đang đụng phải người biết võ. Ha hả……, Trưởng Tôn Hi bất quá là một nữ nhi của tội thần, cũng xứng có ảnh vệ?! Là hoàng đế, nhất định là hoàng đế an bài bên người nàng!
Hướng về sau vẫy vẫy tay, “Hai người các ngươi! Bắt lấy cẩu nô tài chen ngang và chủ tử của nàng, cùng bóp ch·ết cho ta!”
Phía sau Phần Quốc trưởng công chúa, hai thái giám dung mạo bình thường bước ra khỏi hàng tiến lên phía trước.
Bọn họ cùng Phạn Âm đều là ảnh vệ hoàng thất, chính là tử sĩ. Ảnh vệ này bình thường không dễ để lộ thân thủ khiến người phát giác theo dõi, nhưng tại thời điểm tất yếu, cho dù hy sinh tính mệnh cũng phải bảo hộ an nguy chủ tử, hoàn thành lệnh chủ tử giao phó, căn bản không hành sự theo lẽ thường tình.
Kỳ thật cơ hội Phần Quốc trưởng công chúa bóp ch·ết Trưởng Tôn Hi có rất nhiều, nhưng bây giờ lửa giận công tâm, bị tin tức tiểu nữ nhi không bao giờ có thể mang thai làm cho mê muội đầu óc. Lúc này mới không màng nơi đây là hoàng cung, cũng muốn trực tiếp xé nát Trưởng Tôn Hi! Nàng một lòng phải báo thù cho Hứa Tường, loại bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, trực tiếp gi•ết Phạn Âm cùng Trưởng Tôn Hi ngay tại chỗ!
Trong lòng đã quyết định, mặc dù xong việc hoàng đế truy cứu tới, bất quá mình cũng chỉ hy sinh có hai ảnh vệ.
Tuy rằng đáng tiếc, nhưng cũng vì báo thù cho tiểu nữ nhi.
Phần Quốc trưởng công chúa liên tục khiển trách, “Mau động thủ!”
Hai thái giám kia từ ngày đầu tiên làm tử sĩ, đã biết mạng mình tùy thời phải ch•ết vì chủ tử, tuy rằng đều không muốn ch·ết, nhưng lại không thể không chấp hành mệnh lệnh chủ tử. Liếc nhìn nhau một cái, liền xông lên trước bắt lấy Phạn Âm, Phạn Âm há chịu ngồi chờ ch·ết? Ba người tức khắc giao thủ hoa cả mắt.
Tuy nói công phu Phạn Âm không tồi, nhưng lấy một địch hai, lại là nữ tử, sao có thể đánh thắng được? Thực mau rơi xuống thế hạ phong.
Trưởng Tôn Hi kinh hãi rất nhiều, không khỏi liên tục thối lui về sau.
“Phanh!” Một cái, vừa lúc đánh vào trên thân thể một người cao lớn thẳng tắp! Kinh hãi quay đầu nhìn lại, chưa kịp thấy rõ dung mạo đối phương, trước đã thấy được rồng vàng năm móng, tức khắc quỳ xuống.
Nháy mắt tiếp theo, mười mấy thái giám tay cầm nỏ tiễn vây quanh lại đây.
Phạn Âm cùng hai ảnh vệ kia đều ngừng tay.
Ánh mắt Hoàng Đế rét lạnh như băng sương, khí thế uy nghi, trên cao nhìn xuống phía trước mặt, nhàn nhạt lướt qua mặt Phần Quốc trưởng công chúa, “Đại hoàng tỷ, trong cung không cẩn thận có thích khách trà trộn, làm ngươi bị sợ hãi.”
“Phập! Phập!” Hai tiếng nỏ bắn ra, mũi tên lập tức bắn về phía trước, trúng giữa trán hai tên ảnh vệ của Phần Quốc trưởng công chúa, hai người như rối gỗ đứt dây, lập tức ngã xuống vũng m•áu.