Ngọn Sóng Không Tên - Trang 2
Chương 89: Thẩm Âm nhớ Thẩm Minh Yến (4)
“Không phải sao?” Thẩm Âm nghiền ngẫm hai chữ mà Thẩm Minh Yến nói, đôi mắt trong veo của cô nhìn về phía anh, cánh môi cô hé mở: “Nếu không phải là vì chuyện này, vậy thì là vì chuyện gì?”
Thẩm Âm không định dừng lại, buông tha cho anh mà liên tục dồn ép từng bước một.
Thẩm Minh Yến nhìn thấy ánh mắt trông chờ câu trả lời từ anh của cô, anh cụp nhẹ mắt lại: “Cô muốn biết câu trả lời phải không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Âm như muốn nói “anh hỏi vậy đúng là hỏi thừa”, cô liếc nhìn Thẩm Minh Yến: “Nếu tôi không muốn biết thì tôi đã chẳng hỏi làm gì.”
Nghe cô trả lời như vậy, Thẩm Minh Yến đưa mắt nhìn xuống dưới, nở nụ cười, ý cười thấp thoáng vẻ cưng chiều, dung túng: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm mím chặt môi, thấy anh chần chừ như vậy, cô nhụt chí nói: “Thôi, tạm thời tôi không muốn biết.”
Thẩm Minh Yến khựng lại: “Cô chắc chắn chứ?”
“Cực kỳ chắc chắn.” Thẩm Âm day huyệt thái dương, ngáp một cái: “Chỉ cần không phải là do anh bận tâm chuyện tôi từng theo đuổi Lương Tây Kinh là được, còn với tôi, những chuyện khác không quá quan trọng.”
Thẩm Âm nghiêm túc nói: “Tôi về nghỉ ngơi đây, anh đi về nhớ chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Minh Yến giật mình, muốn lên tiếng giữ cô lại nhưng anh hiểu, hiện tại không phải là lúc thích hợp nhất để làm vậy.
Anh nghĩ ngợi mấy giây rồi nói một câu: “Đi ngủ sớm một chút.”
“... Ừ.” Thẩm Âm dừng bước: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi về nhà.”
Thẩm Minh Yến nhìn theo cô cho tới khi thấy cô đi vào thang máy, anh mới thôi không nhìn nữa.
Tầng hầm đậu xe buổi tối khá vắng vẻ, Thẩm Minh Yến đứng bên cạnh xe một lát, sau đó bỗng châm một điếu thuốc. Anh có hút thuốc nhưng không nghiện. Bình thường, chỉ khi nào phải chịu quá nhiều áp lực, Thẩm Minh Yến mới hút một hai điếu để thư giãn.
Điếu thuốc cháy hết, Thẩm Minh Yến ngước mắt lên nhìn cửa tháng máy đóng chặt, sau đó lên xe, đánh xe rời khỏi đây.
Về đến nhà, Thẩm Minh Yến nhận được cuộc điện thoại của Viên Vũ vẫn còn đang ở lại Hong Kong. Viên Vũ báo cáo tiến độ công việc cho anh biết.
Sự việc được xử lý khá tốt, Thẩm Minh Yến khen anh ta một tiếng: “Làm cho xong đi rồi về.”
Viên Vũ vâng dạ một tiếng, sau đó ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Minh Yến: “Nói đi.”
“Tối nay, bên phía đối tác liên tục hỏi xem anh đâu rồi.” Viên Vũ ăn ngay nói thật.
Đáng lẽ ra, tối nay Thẩm Minh Yến có một buổi tiệc ở Hong Kong không thể từ chối được, bắt buộc phải tham gia.
Thế nhưng, lúc buổi chiều, không biết anh đọc được tin gì mà lại ném hết những việc còn dang dở ở Hong Kong cho Viên Vũ xử lý, sau đó vội vàng trở về thành phố Giang.
Viên Vũ đoán, người duy nhất có thể khiến Thẩm Minh Yến thiếu tỉnh táo như thế có lẽ chỉ có mình cô gái đang theo đuổi anh kia.
Thế nhưng, Viên Vũ lên mạng xem thử thì không thấy có bất kỳ tin tức gì bất lợi cho Thẩm Âm. Cho nên, nhất thời Viên Vũ cũng không hiểu được cấp trên của mình.
Thẩm Minh Yến hờ hững trả lời: “Không sao đâu.”
Viên Vũ hiểu ý: “Dạ vâng, thưa tổng giám đốc Thẩm, vậy tôi không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Thẩm Minh Yến cúp điện thoại, điện thoại của anh lập tức nhảy thông báo tin nhắn mới tới từ Cận Thanh Trạc: “Cậu mang ngôi sao lớn của chúng ta đi đâu rồi?”
Thẩm Minh Yến nhếch môi: “Cô ấy về nhà rồi.”
Cận Thanh Trạc: “...”
Thẩm Minh Yến: “Sao vậy?”
Cận Thanh Trạc: “Không có gì, chỉ vì một tin nhắn của tôi mà tổng giám đốc Thẩm vội vàng từ Hong Kong trở về đây, vừa gặp được cô Thẩm là lập tức đưa người ta về nhà, tôi chẳng biết có nên khen tổng giám đốc Thẩm có phong độ lịch lãm quý ông hay không nữa.”
Thẩm Minh Yến: “Ngậm miệng lại đi.”
Cận Thanh Trạc: “OK.”
Thẩm Minh Trác bảo Cận Thanh Trạc ngậm miệng, Cận Thanh Trác bèn ngoan ngoãn không nhắn thêm gì nữa.
Thẩm Minh Yến nhìn ô cửa sổ chat, trong lòng cảm thấy ngột ngạt không biết làm thế nào để giải tỏa.
Sau một lúc lâu, anh bèn bấm gọi thẳng vào số điện thoại của Cận Thanh Trạc.
Hình như Cận Thanh Trạc vẫn còn đang ở trong club, tiếng ồn ào vang lên trong điện thoại, Thẩm Minh Yến nhíu mày: “Cậu vẫn còn đang ở đó à?”
Cận Thanh Trạc: “Tôi có cần đưa ngôi sao nữ nào về nhà đâu.”
Thẩm Minh Yến nghẹn lời, bất thình lình gọi: “Tổng giám đốc Cận.”
“Nói đi.” Cận Thanh Trạc nói cụt lủn.
Thẩm Minh Yến đi ra ngoài ban công để mặc cho gió lạnh buổi đêm thổi thốc vào người, khiến đầu óc tỉnh táo hơn: “Cậu quen biết Thẩm Âm rất lâu rồi phải không?”
“?”
Cận Thanh Trạc không hiểu vấn đề: “Mấy năm trước tôi toàn ở New York, cậu nghĩ tôi quen biết cô ấy có lâu không?”
Thẩm Minh Yến: “...”
Anh bị ngốc thật rồi.
Cận Thanh Trạc mơ hồ đoán ra Thẩm Minh Yến muốn hỏi gì: “Có phải cậu tò mò chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh phải không?”
Thẩm Minh Yến không hé răng.
Cận Thanh Trạc nhướng mày, lấy làm ngạc nhiên: “Không phải chứ, cậu thực sự để bụng chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh à?”
“Không phải.” Thẩm Minh Yến vẫn trả lời rất quả quyết như trước: “Tôi chỉ tò mò không biết hồi đó cô ấy theo đuổi Lương Tây Kinh như thế nào thôi.”
Cận Thanh Trạc cạn lời: “Tôi hỏi thử Lương Tây Kinh giúp cậu nhé?”
Cận Thanh Trạc chỉ biết chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh thông qua tin nhắn chat trong nhóm do hai chiếc loa phóng thanh Tần Yến và Hứa Thực thông báo mà thôi, còn chi tiết cụ thể thế nào thì Cận Thanh Trạc không rõ.
Thẩm Minh Yến nghẹn lời, lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Anh chẳng việc gì phải đi hỏi chuyện tình địch cũ cả.
Cận Thanh Trạc: “Nếu không cần thiết thì đừng suy nghĩ nhiều, cậu nghĩ vậy rất dễ làm tổn thương trái tim con gái nhà người ta đó, cậu biết không?”
Thẩm Minh Yến nheo mắt, đút một tay vào túi quần, phóng tầm mắt nhìn xa xăm: “Tổng giám đốc Cận thì biết à?”
Cận Thanh Trạc giả vờ không hiểu ý chọc ngoáy của anh, nhẹ nhàng đáp: “Tổng giám đốc Thẩm thiếu tự tin như vậy từ bao giờ thế?”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến bỗng thấy lòng rối bời: “Không phải tổng giám đốc Cận cũng vậy hay sao?”
Cận Thanh Trạc: “...”
Hai người đàn ông bị đâm trúng chỗ đau đồng loạt im lặng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Yến nói: “Cúp nhé.”
Thẩm Minh Yến cúp điện thoại rồi nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ một lát.
Thực ra, anh cũng rất tò mò không biết tại sao bản thân lại xoắn xuýt mãi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy. Anh biết thừa là chẳng có gì đáng để bận tâm cả nhưng anh vẫn không ngăn nổi mình suy nghĩ miên man, suy đoán xem trước đây rốt cuộc Thẩm Âm thích Lương Tây Kinh nhiều thế nào mới làm những chuyện đó vì người đàn ông ấy, mới sẵn sàng công khai nói với fan hâm mộ rằng cô đang theo đuổi Lương Tây Kinh.
Mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, Thẩm Minh Yến luôn có cảm tưởng như mình bị ai đó cưỡng ép uống trà, thứ thức uống mà anh ghét nhất, mùi vị đắng chát lan tỏa tới khôn cùng, lặp đi lặp lại khiến anh phát bực.
Đối diện với chuyện tình cảm, ngay cả một người lý trí, giỏi kiềm chế như Thẩm Minh Yến cũng khó thoát khỏi cảnh bị hai chữ “trẻ con” ám quẻ.
-
Ở bên kia, sau khi về đến nhà, Thẩm Âm lập tức chui ngay vào phòng tắm.
Cô tắm rửa ngâm bồn xong, cơn buồn ngủ bốc hơi mất. Thẩm Âm tỉnh như sáo nằm trên giường đọc một chút kịch bản, đọc được một lát, cô liếc xem giờ trên điện thoại.
Giờ này thì chắc Thẩm Minh Yến đã về đến nhà rồi.
Thẩm Âm vốn định gửi tin nhắn hỏi anh nhưng sau đó cô lại cảm thấy mình làm vậy thật thiếu khí phách. Tối nay, Thẩm Minh Yến trả lời câu hỏi của cô thôi cũng khó khăn như vậy, chứng tỏ anh không thích cô, tội gì cô phải phí công gặng hỏi.
Sau khi tự tẩy não mình một lúc, Thẩm Âm để điện thoại qua một bên.
Điều cô không ngờ tới là cảnh cô và Thẩm Minh Yến rời khỏi club lại bị người ta chụp được, hơn nữa tin này còn leo lên cả hot search.
Sáng hôm sau, Thẩm Âm bị cuộc điện thoại của người quản lý dựng dậy.
Trước khi bấm nghe máy, Thẩm Âm xem giờ trước, cau mày nói: “Chị à, vẫn chưa tới giờ chúng ta đã hẹn với nhau mà.”
“...”
Người quản lý cạn lời, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tối qua cô đã làm gì thế?”
Thẩm Âm: “Làm gì?”
Người quản lý: “Cô có biết là cô đã chễm chệ leo lên ngồi trên hot search cùng với một người đàn ông rồi không?”
Ngay lập tức, Thẩm Âm tỉnh hẳn khỏi cơn mơ màng: “Tôi lên hot search với người đàn ông nào cơ?”
Người quản lý: “Cô tự mở Weibo ra mà xem! Xem xong thì trả lời tôi.”
Thẩm Âm lập tức mở Weibo, cô không ngờ club có độ bảo mật cao như vậy vẫn bị người ta trà trộn vào, hơn nữa còn chụp được ảnh cô và Thẩm Minh Yến nói chuyện với nhau dưới tầng hầm đậu xe.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, trái tim Thẩm Âm thắt lại.
May là tấm ảnh chụp trộm này chỉ chụp rõ mỗi mặt của cô, còn Thẩm Minh Yến thì chỉ bị chụp mỗi mình bóng lưng cao ráo, thẳng tắp.
Trong nháy mắt, Thẩm Âm thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn để cư dân mạng và fan hâm mộ biết thân phận của Thẩm Minh Yến vào lúc này, cũng không muốn để mọi người biết chuyện cô đang theo đuổi anh.
Thẩm Âm xem lướt qua bình luận của cư dân mạng, sau đó gọi điện lại cho người quản lý: “Chị không cần phải đưa ra bất kỳ phản hồi nào hết.”
Người quản lý cau mày, nghiêm giọng: “Cô chắc chứ?”
Thẩm Âm hắng giọng, ngồi trên giường vò mái tóc rối bời, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại chúng tôi chỉ là bạn, có khi còn chẳng được coi là bạn, không trả lời chắc cũng không ảnh hưởng gì lớn tới tôi đâu phải không?”
Thẩm Âm vốn là diễn viên, không phải idol, huống hồ giờ cô cũng đã ở vào tầm tuổi này rồi, fan hâm mộ không ngăn cản cô yêu đương nữa.
Tuy rằng, nếu nói thật, có lẽ sẽ có fan ủng hộ sự nghiệp của cô không còn hâm mộ cô nữa nhưng chuyện ấy cũng không có gì đáng trách, hơn nữa cũng không thể nào tránh được. Suy cho cùng, cô cũng không thể không yêu một ai suốt cả cuộc đời.
Sở dĩ cô không trả lời là bởi vì tạm thời không muốn để người khác biết cô lại đang cọc đi tìm trâu.
Cô sợ, lỡ như không theo đuổi được thì sẽ lại bị cư dân mạng chế giễu.
Hơn nữa, cô không muốn cho mọi người biết về sự tồn tại của Thẩm Minh Yến sớm như vậy.
Người quản lý hiểu suy nghĩ của cô nên không ép buộc: “Được, vậy thì nghe theo ý cô vậy.”
Thẩm Âm: “Cám ơn chị.”
Người quản lý cười bất đắc dĩ: “Cô cố gắng thêm chút nữa đi, bao giờ cưa đổ được rồi thì chúng ta công khai.”
Nghe cô ấy nhắc đến chuyện này, Thẩm Âm khá buồn phiền: “Khó lắm.”
Người quản lý cổ vũ cô mấy câu, sau đó có một cuộc điện thoại khác gọi tới: “Không nghe cô nói chuyện nữa đâu, đối tác gọi điện cho tôi rồi.”
Thẩm Âm sờ mũi, hết sức áy náy: “Có phải tôi lại bày thêm việc ra cho mọi người rồi không?”
“Nếu cô không bày việc ra cho chúng tôi thì chúng tôi cũng đâu thể nhận tiền lương cao như vậy được.” Người quản lý an ủi cô: “Tôi cúp máy đây, lát nói chuyện với cô sau.”
Thẩm Âm: “Ừ.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Âm mở WeChat lên.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm hình đại diện quen thuộc của Thẩm Minh Yến, cô muốn biết anh đã biết chuyện mình bị lên hot search chưa, cô muốn biết anh có thấy phiền không.
Sau vài giây đắn đo suy nghĩ, Thẩm Âm chủ động gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến, báo cho anh biết chuyện xảy ra trên mạng.
Thẩm Âm nói xin lỗi Thẩm Minh Yến xong, để điện thoại di động xuống.
Đợi mấy phút, Thẩm Âm nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Minh Yến: “Ekip của cô định xử lý chuyện này thế nào?”
Thẩm Âm: “Hả?”
Thẩm Minh Yến: “Không định phản hồi à?”
Thẩm Âm ăn ngay nói thật: “Đúng vậy, không định phản hồi, chuyện này có gì đâu mà phải phản hồi, trên mạng chỉ chụp được ảnh hai chúng ta đứng chung một chỗ, không hề có bất kỳ cử chỉ thân mật nào cả.”
Không thể cứ mỗi lần bị chụp ảnh là cô lại đi giải thích với đưa ra phản hồi được.
Nếu làm vậy thật thì phải giải thích bao nhiêu cho xuể. Dù cư dân mạng không thấy phiền thì cô cũng thấy phiền.
Thẩm Âm nghĩ như vậy nhưng Thẩm Minh Yến thì không.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ “chuyện này có gì đâu mà phải phản hồi” một lúc lâu, sau đó anh dịch chuyển nhẹ đầu ngón tay nhắn: “Cũng phải.”
Thẩm Âm nhìn hai chữ này, không đoán ra được Thẩm Minh Yến nghĩ thế nào, cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chắc sẽ không ảnh hưởng gì tới phía anh đâu nhỉ?”
Thẩm Minh Yến: “Không ảnh hưởng gì đâu.”
Thẩm Âm: “Vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Minh Yến đọc câu này xong, không nhắn lại gì, Thẩm Âm cũng không gửi thêm tin nhắn mới.
Liên tục mấy ngày sau đó, Thẩm Âm đều bận rộn giải quyết công việc của mình. Cô đi thử vai trong một bộ phim điện ảnh mới, liên tục đi tới đi lui xoay như chong chóng, hết chụp quảng cáo thương mại lại chụp trang bìa cho tạp chí, đi gặp gỡ làm quen và liên hoan với Thi Hảo lẫn bạn thân của Thi Hảo.
Trong bữa liên hoan, mọi người nhắc tới Thẩm Minh Yến.
Trên đường về, trong đầu Thẩm Âm không ngừng nghĩ về những lời các cô gái ấy nói, họ nói, Thẩm Minh Yến có ý với cô.
Nghĩ vậy, Thẩm Âm cúi đầu mở màn hình điện thoại… Nếu như Thẩm Minh Yến thực sự có ý với cô thì sao lại nỡ lòng nào không liên lạc với cô lâu như vậy được.
Lúc nghĩ điều này, Thẩm Âm hoàn toàn quên mất chuyện mình mới là người chủ động theo đuổi đối phương.
Cô đang xoắn xuýt xem có nên chủ động liên lạc với Thẩm Minh Yến hay không thì người quản lý gọi điện cho cô báo tin có một thương hiệu trang sức đá quý cực kỳ xa xỉ liên hệ với cô, bày tỏ ý muốn hợp tác, muốn Thẩm Âm trở thành đại sứ của họ.
Thẩm Âm tựa người vào cửa sổ xe, sắc mặt mệt mỏi, cô đáp: “Ồ.”
Người quản lý: “Cô không phấn khích chút nào hết sao?”
Thẩm Âm còn chẳng nghe rõ tên của thương hiệu, cô trả lời không mấy tập trung: “Không phấn khích.”
Người quản lý không tin nổi: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Thẩm không nói cho cô về việc trở thành đại sứ này hay sao?”
Nghe thấy người quản lý nhắc tới mấy chữ “tổng giám đốc Thẩm”, Thẩm Âm bỗng chốc sửng sốt: “Tổng giám đốc Thẩm nào cơ?”
Người quản lý nghẹn lời: “Có phải ban nãy cô không hề nghe thấy tôi nói gì có phải không? Chẳng phải thương hiệu xa xỉ này là của nhà họ Minh đó sao? Trước đây, họ luôn chọn đại sứ là các ngôi sao lớn tầm cỡ quốc tế, không chọn các gương mặt phương Đông, lần này họ tới tìm cô không phải là do tổng giám đốc Thẩm tác động à?”
“...”
Thẩm Âm thoáng hoàn hồn, hỏi lại người quản lý: “Chị bảo là làm đại sứ cho D-P à?”
Người quản lý: “Đúng vậy, cô không hề biết gì hết sao?”
Thẩm Âm khẽ mấp máy môi, cô muốn nói cho người quản lý biết lâu lắm rồi, cô không liên lạc gì với Thẩm Minh Yến.
Cô mím môi, thong thả nói: “Tôi phải hỏi lại anh ấy xem sao.”
Sau khi cúp cuộc điện thoại với người quản lý, Thẩm Âm nhấp mở ảnh đại diện WeChat của Thẩm Minh Yến, nhập câu hỏi: “Thương vụ đại sứ trang sức đá quý là anh dắt mối cho tôi à?”
Viết xong, Thẩm Âm lại cảm thấy không ổn lắm, cau mày xóa đi.
Cô cứ viết rồi xóa, lặp đi lặp lại mấy lần liền, tới tận khi về tới nhà rồi, cô vẫn chưa gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến.
Điều khiến cô bất ngờ là người bên đầu bên kia lại không nhịn được trước, phả gửi tin nhắn hỏi cô: “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Thẩm Âm: “?”
Thẩm Minh Yến đang ngồi trong phòng họp, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
Các quản lý xung quanh nhìn anh, sau đó trao đổi với nhau bằng mắt: Không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Trông tổng giám đốc Thẩm có vẻ rất căng thẳng.
Bọn họ đâu biết rằng, Thẩm Minh Yến chỉ đang nói chuyện phiếm với Thẩm Âm mà thôi.
Thẩm Âm gửi dấu chấm hỏi xong thì chợt hiểu ra: “… Sao anh biết tôi đang soạn tin nhắn gửi cho anh?”
Thẩm Minh Yến còn chưa trả lời, Thẩm Âm lại hỏi tiếp: “Vừa khéo đúng lúc anh cũng đang mở khung chat nói chuyện với tôi à?”
Thẩm Minh Yến: “Tôi lỡ tay mở.”
Nhìn thấy câu trả lời này, Thẩm Âm nhướn mày: “Anh nói dối.”
Thẩm Minh Yến khựng người, đọc tin nhắn tiếp theo Thẩm Âm gửi: “Rõ ràng anh đang theo dõi tôi.”
Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, Thẩm Âm không phải cô bé ngây thơ, Thẩm Minh Yến vịn cớ như vậy thì may ra chỉ có hồi mười sáu tuổi cô mới tin, giờ thì không thể nào.
Huống hồ, cô biết rõ Thẩm Minh Yến bận rộn thế nào, anh không phải người có thời gian rảnh rỗi mở WeChat ra xem.
Thẩm Âm gửi tin nhắn xong, nhìn màn hình điện thoại, trông chờ câu trả lời của Thẩm Minh Yến.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Yến: “Cô muốn nghe câu trả lời như thế nào?”
Thẩm Âm giật mình, cầm điện thoại lên nhắn lại: “Anh có thể cho tôi được câu trả lời nào?”
Đầu bên kia im lặng mấy phút.
Sau đó, khung chat nhảy thêm tin nhắn mới: “Tối nay, cô có rảnh không?”
Thẩm Âm kinh ngạc: “Nếu anh hẹn tôi thì tôi có thể suy nghĩ thử xem mình có rảnh hay không.”
Thẩm Minh Yến cẩn thận nghiền ngẫm câu trả lời này của Thẩm Âm rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm: “Sao?”
Có lẽ do buổi trưa ăn cơm với nhóm Thi Hảo, bị Thi Hảo và Ôn Ỷ tẩy não nên lúc này, Thẩm Âm cảm thấy, đúng là Thẩm Minh Yến có ý với cô, cô xinh đẹp như vậy, thực ra cô cũng cảm thấy Thẩm Minh Yến thích mình.
Cho dù không thích tính cách của cô thì chắc chắn cũng thích khuôn mặt của cô.
Hơn nữa, việc trở thành đại sứ cho D-P không phải loại thương vụ mà Thẩm Âm có thể với tới ở đẳng cấp hiện tại. Nếu như đối phương chủ động tới gặp người quản lý của cô để bàn chuyện hợp tác thì chắc chẳn là có bàn tay Thẩm Minh Yến dẫn mối hoặc giúp đỡ.
Thẩm Minh Yến: “Nếu như tôi thật sự hẹn cô thì cô cần suy nghĩ bao nhiêu lâu mới cho tôi câu trả lời?”
Thẩm Âm: “Tổng giám đốc Thẩm, muốn hẹn người khác thì không thể nói như anh được.”
Thẩm Minh Yến: “Vậy phải nói như thế nào?”
Thẩm Âm không nghĩ nhiều, nhắn luôn lại: “Tối nay anh có rảnh không, có thể nể mặt cùng ăn với tôi một bữa được không? Nếu không tiện thì để lần sau tôi lại mời anh.”
Thẩm Âm nhắn xong, lập tức nhận được câu trả lời của Thẩm Minh Yến: “Được thôi.”
Thẩm Minh Yến: “Tôi rảnh.”
Thẩm Âm không định dừng lại, buông tha cho anh mà liên tục dồn ép từng bước một.
Thẩm Minh Yến nhìn thấy ánh mắt trông chờ câu trả lời từ anh của cô, anh cụp nhẹ mắt lại: “Cô muốn biết câu trả lời phải không?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Thẩm Âm như muốn nói “anh hỏi vậy đúng là hỏi thừa”, cô liếc nhìn Thẩm Minh Yến: “Nếu tôi không muốn biết thì tôi đã chẳng hỏi làm gì.”
Nghe cô trả lời như vậy, Thẩm Minh Yến đưa mắt nhìn xuống dưới, nở nụ cười, ý cười thấp thoáng vẻ cưng chiều, dung túng: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm mím chặt môi, thấy anh chần chừ như vậy, cô nhụt chí nói: “Thôi, tạm thời tôi không muốn biết.”
Thẩm Minh Yến khựng lại: “Cô chắc chắn chứ?”
“Cực kỳ chắc chắn.” Thẩm Âm day huyệt thái dương, ngáp một cái: “Chỉ cần không phải là do anh bận tâm chuyện tôi từng theo đuổi Lương Tây Kinh là được, còn với tôi, những chuyện khác không quá quan trọng.”
Thẩm Âm nghiêm túc nói: “Tôi về nghỉ ngơi đây, anh đi về nhớ chú ý an toàn nhé.”
Thẩm Minh Yến giật mình, muốn lên tiếng giữ cô lại nhưng anh hiểu, hiện tại không phải là lúc thích hợp nhất để làm vậy.
Anh nghĩ ngợi mấy giây rồi nói một câu: “Đi ngủ sớm một chút.”
“... Ừ.” Thẩm Âm dừng bước: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi về nhà.”
Thẩm Minh Yến nhìn theo cô cho tới khi thấy cô đi vào thang máy, anh mới thôi không nhìn nữa.
Tầng hầm đậu xe buổi tối khá vắng vẻ, Thẩm Minh Yến đứng bên cạnh xe một lát, sau đó bỗng châm một điếu thuốc. Anh có hút thuốc nhưng không nghiện. Bình thường, chỉ khi nào phải chịu quá nhiều áp lực, Thẩm Minh Yến mới hút một hai điếu để thư giãn.
Điếu thuốc cháy hết, Thẩm Minh Yến ngước mắt lên nhìn cửa tháng máy đóng chặt, sau đó lên xe, đánh xe rời khỏi đây.
Về đến nhà, Thẩm Minh Yến nhận được cuộc điện thoại của Viên Vũ vẫn còn đang ở lại Hong Kong. Viên Vũ báo cáo tiến độ công việc cho anh biết.
Sự việc được xử lý khá tốt, Thẩm Minh Yến khen anh ta một tiếng: “Làm cho xong đi rồi về.”
Viên Vũ vâng dạ một tiếng, sau đó ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Minh Yến: “Nói đi.”
“Tối nay, bên phía đối tác liên tục hỏi xem anh đâu rồi.” Viên Vũ ăn ngay nói thật.
Đáng lẽ ra, tối nay Thẩm Minh Yến có một buổi tiệc ở Hong Kong không thể từ chối được, bắt buộc phải tham gia.
Thế nhưng, lúc buổi chiều, không biết anh đọc được tin gì mà lại ném hết những việc còn dang dở ở Hong Kong cho Viên Vũ xử lý, sau đó vội vàng trở về thành phố Giang.
Viên Vũ đoán, người duy nhất có thể khiến Thẩm Minh Yến thiếu tỉnh táo như thế có lẽ chỉ có mình cô gái đang theo đuổi anh kia.
Thế nhưng, Viên Vũ lên mạng xem thử thì không thấy có bất kỳ tin tức gì bất lợi cho Thẩm Âm. Cho nên, nhất thời Viên Vũ cũng không hiểu được cấp trên của mình.
Thẩm Minh Yến hờ hững trả lời: “Không sao đâu.”
Viên Vũ hiểu ý: “Dạ vâng, thưa tổng giám đốc Thẩm, vậy tôi không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút nhé.”
Thẩm Minh Yến cúp điện thoại, điện thoại của anh lập tức nhảy thông báo tin nhắn mới tới từ Cận Thanh Trạc: “Cậu mang ngôi sao lớn của chúng ta đi đâu rồi?”
Thẩm Minh Yến nhếch môi: “Cô ấy về nhà rồi.”
Cận Thanh Trạc: “...”
Thẩm Minh Yến: “Sao vậy?”
Cận Thanh Trạc: “Không có gì, chỉ vì một tin nhắn của tôi mà tổng giám đốc Thẩm vội vàng từ Hong Kong trở về đây, vừa gặp được cô Thẩm là lập tức đưa người ta về nhà, tôi chẳng biết có nên khen tổng giám đốc Thẩm có phong độ lịch lãm quý ông hay không nữa.”
Thẩm Minh Yến: “Ngậm miệng lại đi.”
Cận Thanh Trạc: “OK.”
Thẩm Minh Trác bảo Cận Thanh Trạc ngậm miệng, Cận Thanh Trác bèn ngoan ngoãn không nhắn thêm gì nữa.
Thẩm Minh Yến nhìn ô cửa sổ chat, trong lòng cảm thấy ngột ngạt không biết làm thế nào để giải tỏa.
Sau một lúc lâu, anh bèn bấm gọi thẳng vào số điện thoại của Cận Thanh Trạc.
Hình như Cận Thanh Trạc vẫn còn đang ở trong club, tiếng ồn ào vang lên trong điện thoại, Thẩm Minh Yến nhíu mày: “Cậu vẫn còn đang ở đó à?”
Cận Thanh Trạc: “Tôi có cần đưa ngôi sao nữ nào về nhà đâu.”
Thẩm Minh Yến nghẹn lời, bất thình lình gọi: “Tổng giám đốc Cận.”
“Nói đi.” Cận Thanh Trạc nói cụt lủn.
Thẩm Minh Yến đi ra ngoài ban công để mặc cho gió lạnh buổi đêm thổi thốc vào người, khiến đầu óc tỉnh táo hơn: “Cậu quen biết Thẩm Âm rất lâu rồi phải không?”
“?”
Cận Thanh Trạc không hiểu vấn đề: “Mấy năm trước tôi toàn ở New York, cậu nghĩ tôi quen biết cô ấy có lâu không?”
Thẩm Minh Yến: “...”
Anh bị ngốc thật rồi.
Cận Thanh Trạc mơ hồ đoán ra Thẩm Minh Yến muốn hỏi gì: “Có phải cậu tò mò chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh phải không?”
Thẩm Minh Yến không hé răng.
Cận Thanh Trạc nhướng mày, lấy làm ngạc nhiên: “Không phải chứ, cậu thực sự để bụng chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh à?”
“Không phải.” Thẩm Minh Yến vẫn trả lời rất quả quyết như trước: “Tôi chỉ tò mò không biết hồi đó cô ấy theo đuổi Lương Tây Kinh như thế nào thôi.”
Cận Thanh Trạc cạn lời: “Tôi hỏi thử Lương Tây Kinh giúp cậu nhé?”
Cận Thanh Trạc chỉ biết chuyện Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh thông qua tin nhắn chat trong nhóm do hai chiếc loa phóng thanh Tần Yến và Hứa Thực thông báo mà thôi, còn chi tiết cụ thể thế nào thì Cận Thanh Trạc không rõ.
Thẩm Minh Yến nghẹn lời, lạnh lùng đáp: “Không cần.”
Anh chẳng việc gì phải đi hỏi chuyện tình địch cũ cả.
Cận Thanh Trạc: “Nếu không cần thiết thì đừng suy nghĩ nhiều, cậu nghĩ vậy rất dễ làm tổn thương trái tim con gái nhà người ta đó, cậu biết không?”
Thẩm Minh Yến nheo mắt, đút một tay vào túi quần, phóng tầm mắt nhìn xa xăm: “Tổng giám đốc Cận thì biết à?”
Cận Thanh Trạc giả vờ không hiểu ý chọc ngoáy của anh, nhẹ nhàng đáp: “Tổng giám đốc Thẩm thiếu tự tin như vậy từ bao giờ thế?”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến bỗng thấy lòng rối bời: “Không phải tổng giám đốc Cận cũng vậy hay sao?”
Cận Thanh Trạc: “...”
Hai người đàn ông bị đâm trúng chỗ đau đồng loạt im lặng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Minh Yến nói: “Cúp nhé.”
Thẩm Minh Yến cúp điện thoại rồi nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ một lát.
Thực ra, anh cũng rất tò mò không biết tại sao bản thân lại xoắn xuýt mãi vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy. Anh biết thừa là chẳng có gì đáng để bận tâm cả nhưng anh vẫn không ngăn nổi mình suy nghĩ miên man, suy đoán xem trước đây rốt cuộc Thẩm Âm thích Lương Tây Kinh nhiều thế nào mới làm những chuyện đó vì người đàn ông ấy, mới sẵn sàng công khai nói với fan hâm mộ rằng cô đang theo đuổi Lương Tây Kinh.
Mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, Thẩm Minh Yến luôn có cảm tưởng như mình bị ai đó cưỡng ép uống trà, thứ thức uống mà anh ghét nhất, mùi vị đắng chát lan tỏa tới khôn cùng, lặp đi lặp lại khiến anh phát bực.
Đối diện với chuyện tình cảm, ngay cả một người lý trí, giỏi kiềm chế như Thẩm Minh Yến cũng khó thoát khỏi cảnh bị hai chữ “trẻ con” ám quẻ.
-
Ở bên kia, sau khi về đến nhà, Thẩm Âm lập tức chui ngay vào phòng tắm.
Cô tắm rửa ngâm bồn xong, cơn buồn ngủ bốc hơi mất. Thẩm Âm tỉnh như sáo nằm trên giường đọc một chút kịch bản, đọc được một lát, cô liếc xem giờ trên điện thoại.
Giờ này thì chắc Thẩm Minh Yến đã về đến nhà rồi.
Thẩm Âm vốn định gửi tin nhắn hỏi anh nhưng sau đó cô lại cảm thấy mình làm vậy thật thiếu khí phách. Tối nay, Thẩm Minh Yến trả lời câu hỏi của cô thôi cũng khó khăn như vậy, chứng tỏ anh không thích cô, tội gì cô phải phí công gặng hỏi.
Sau khi tự tẩy não mình một lúc, Thẩm Âm để điện thoại qua một bên.
Điều cô không ngờ tới là cảnh cô và Thẩm Minh Yến rời khỏi club lại bị người ta chụp được, hơn nữa tin này còn leo lên cả hot search.
Sáng hôm sau, Thẩm Âm bị cuộc điện thoại của người quản lý dựng dậy.
Trước khi bấm nghe máy, Thẩm Âm xem giờ trước, cau mày nói: “Chị à, vẫn chưa tới giờ chúng ta đã hẹn với nhau mà.”
“...”
Người quản lý cạn lời, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tối qua cô đã làm gì thế?”
Thẩm Âm: “Làm gì?”
Người quản lý: “Cô có biết là cô đã chễm chệ leo lên ngồi trên hot search cùng với một người đàn ông rồi không?”
Ngay lập tức, Thẩm Âm tỉnh hẳn khỏi cơn mơ màng: “Tôi lên hot search với người đàn ông nào cơ?”
Người quản lý: “Cô tự mở Weibo ra mà xem! Xem xong thì trả lời tôi.”
Thẩm Âm lập tức mở Weibo, cô không ngờ club có độ bảo mật cao như vậy vẫn bị người ta trà trộn vào, hơn nữa còn chụp được ảnh cô và Thẩm Minh Yến nói chuyện với nhau dưới tầng hầm đậu xe.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh đó, trái tim Thẩm Âm thắt lại.
May là tấm ảnh chụp trộm này chỉ chụp rõ mỗi mặt của cô, còn Thẩm Minh Yến thì chỉ bị chụp mỗi mình bóng lưng cao ráo, thẳng tắp.
Trong nháy mắt, Thẩm Âm thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn để cư dân mạng và fan hâm mộ biết thân phận của Thẩm Minh Yến vào lúc này, cũng không muốn để mọi người biết chuyện cô đang theo đuổi anh.
Thẩm Âm xem lướt qua bình luận của cư dân mạng, sau đó gọi điện lại cho người quản lý: “Chị không cần phải đưa ra bất kỳ phản hồi nào hết.”
Người quản lý cau mày, nghiêm giọng: “Cô chắc chứ?”
Thẩm Âm hắng giọng, ngồi trên giường vò mái tóc rối bời, nhẹ nhàng nói: “Hiện tại chúng tôi chỉ là bạn, có khi còn chẳng được coi là bạn, không trả lời chắc cũng không ảnh hưởng gì lớn tới tôi đâu phải không?”
Thẩm Âm vốn là diễn viên, không phải idol, huống hồ giờ cô cũng đã ở vào tầm tuổi này rồi, fan hâm mộ không ngăn cản cô yêu đương nữa.
Tuy rằng, nếu nói thật, có lẽ sẽ có fan ủng hộ sự nghiệp của cô không còn hâm mộ cô nữa nhưng chuyện ấy cũng không có gì đáng trách, hơn nữa cũng không thể nào tránh được. Suy cho cùng, cô cũng không thể không yêu một ai suốt cả cuộc đời.
Sở dĩ cô không trả lời là bởi vì tạm thời không muốn để người khác biết cô lại đang cọc đi tìm trâu.
Cô sợ, lỡ như không theo đuổi được thì sẽ lại bị cư dân mạng chế giễu.
Hơn nữa, cô không muốn cho mọi người biết về sự tồn tại của Thẩm Minh Yến sớm như vậy.
Người quản lý hiểu suy nghĩ của cô nên không ép buộc: “Được, vậy thì nghe theo ý cô vậy.”
Thẩm Âm: “Cám ơn chị.”
Người quản lý cười bất đắc dĩ: “Cô cố gắng thêm chút nữa đi, bao giờ cưa đổ được rồi thì chúng ta công khai.”
Nghe cô ấy nhắc đến chuyện này, Thẩm Âm khá buồn phiền: “Khó lắm.”
Người quản lý cổ vũ cô mấy câu, sau đó có một cuộc điện thoại khác gọi tới: “Không nghe cô nói chuyện nữa đâu, đối tác gọi điện cho tôi rồi.”
Thẩm Âm sờ mũi, hết sức áy náy: “Có phải tôi lại bày thêm việc ra cho mọi người rồi không?”
“Nếu cô không bày việc ra cho chúng tôi thì chúng tôi cũng đâu thể nhận tiền lương cao như vậy được.” Người quản lý an ủi cô: “Tôi cúp máy đây, lát nói chuyện với cô sau.”
Thẩm Âm: “Ừ.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Âm mở WeChat lên.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm hình đại diện quen thuộc của Thẩm Minh Yến, cô muốn biết anh đã biết chuyện mình bị lên hot search chưa, cô muốn biết anh có thấy phiền không.
Sau vài giây đắn đo suy nghĩ, Thẩm Âm chủ động gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến, báo cho anh biết chuyện xảy ra trên mạng.
Thẩm Âm nói xin lỗi Thẩm Minh Yến xong, để điện thoại di động xuống.
Đợi mấy phút, Thẩm Âm nhận được tin nhắn trả lời của Thẩm Minh Yến: “Ekip của cô định xử lý chuyện này thế nào?”
Thẩm Âm: “Hả?”
Thẩm Minh Yến: “Không định phản hồi à?”
Thẩm Âm ăn ngay nói thật: “Đúng vậy, không định phản hồi, chuyện này có gì đâu mà phải phản hồi, trên mạng chỉ chụp được ảnh hai chúng ta đứng chung một chỗ, không hề có bất kỳ cử chỉ thân mật nào cả.”
Không thể cứ mỗi lần bị chụp ảnh là cô lại đi giải thích với đưa ra phản hồi được.
Nếu làm vậy thật thì phải giải thích bao nhiêu cho xuể. Dù cư dân mạng không thấy phiền thì cô cũng thấy phiền.
Thẩm Âm nghĩ như vậy nhưng Thẩm Minh Yến thì không.
Anh nhìn chằm chằm dòng chữ “chuyện này có gì đâu mà phải phản hồi” một lúc lâu, sau đó anh dịch chuyển nhẹ đầu ngón tay nhắn: “Cũng phải.”
Thẩm Âm nhìn hai chữ này, không đoán ra được Thẩm Minh Yến nghĩ thế nào, cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Chắc sẽ không ảnh hưởng gì tới phía anh đâu nhỉ?”
Thẩm Minh Yến: “Không ảnh hưởng gì đâu.”
Thẩm Âm: “Vậy thì tốt rồi.”
Thẩm Minh Yến đọc câu này xong, không nhắn lại gì, Thẩm Âm cũng không gửi thêm tin nhắn mới.
Liên tục mấy ngày sau đó, Thẩm Âm đều bận rộn giải quyết công việc của mình. Cô đi thử vai trong một bộ phim điện ảnh mới, liên tục đi tới đi lui xoay như chong chóng, hết chụp quảng cáo thương mại lại chụp trang bìa cho tạp chí, đi gặp gỡ làm quen và liên hoan với Thi Hảo lẫn bạn thân của Thi Hảo.
Trong bữa liên hoan, mọi người nhắc tới Thẩm Minh Yến.
Trên đường về, trong đầu Thẩm Âm không ngừng nghĩ về những lời các cô gái ấy nói, họ nói, Thẩm Minh Yến có ý với cô.
Nghĩ vậy, Thẩm Âm cúi đầu mở màn hình điện thoại… Nếu như Thẩm Minh Yến thực sự có ý với cô thì sao lại nỡ lòng nào không liên lạc với cô lâu như vậy được.
Lúc nghĩ điều này, Thẩm Âm hoàn toàn quên mất chuyện mình mới là người chủ động theo đuổi đối phương.
Cô đang xoắn xuýt xem có nên chủ động liên lạc với Thẩm Minh Yến hay không thì người quản lý gọi điện cho cô báo tin có một thương hiệu trang sức đá quý cực kỳ xa xỉ liên hệ với cô, bày tỏ ý muốn hợp tác, muốn Thẩm Âm trở thành đại sứ của họ.
Thẩm Âm tựa người vào cửa sổ xe, sắc mặt mệt mỏi, cô đáp: “Ồ.”
Người quản lý: “Cô không phấn khích chút nào hết sao?”
Thẩm Âm còn chẳng nghe rõ tên của thương hiệu, cô trả lời không mấy tập trung: “Không phấn khích.”
Người quản lý không tin nổi: “Chẳng lẽ tổng giám đốc Thẩm không nói cho cô về việc trở thành đại sứ này hay sao?”
Nghe thấy người quản lý nhắc tới mấy chữ “tổng giám đốc Thẩm”, Thẩm Âm bỗng chốc sửng sốt: “Tổng giám đốc Thẩm nào cơ?”
Người quản lý nghẹn lời: “Có phải ban nãy cô không hề nghe thấy tôi nói gì có phải không? Chẳng phải thương hiệu xa xỉ này là của nhà họ Minh đó sao? Trước đây, họ luôn chọn đại sứ là các ngôi sao lớn tầm cỡ quốc tế, không chọn các gương mặt phương Đông, lần này họ tới tìm cô không phải là do tổng giám đốc Thẩm tác động à?”
“...”
Thẩm Âm thoáng hoàn hồn, hỏi lại người quản lý: “Chị bảo là làm đại sứ cho D-P à?”
Người quản lý: “Đúng vậy, cô không hề biết gì hết sao?”
Thẩm Âm khẽ mấp máy môi, cô muốn nói cho người quản lý biết lâu lắm rồi, cô không liên lạc gì với Thẩm Minh Yến.
Cô mím môi, thong thả nói: “Tôi phải hỏi lại anh ấy xem sao.”
Sau khi cúp cuộc điện thoại với người quản lý, Thẩm Âm nhấp mở ảnh đại diện WeChat của Thẩm Minh Yến, nhập câu hỏi: “Thương vụ đại sứ trang sức đá quý là anh dắt mối cho tôi à?”
Viết xong, Thẩm Âm lại cảm thấy không ổn lắm, cau mày xóa đi.
Cô cứ viết rồi xóa, lặp đi lặp lại mấy lần liền, tới tận khi về tới nhà rồi, cô vẫn chưa gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến.
Điều khiến cô bất ngờ là người bên đầu bên kia lại không nhịn được trước, phả gửi tin nhắn hỏi cô: “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Thẩm Âm: “?”
Thẩm Minh Yến đang ngồi trong phòng họp, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, biểu cảm hết sức nghiêm túc.
Các quản lý xung quanh nhìn anh, sau đó trao đổi với nhau bằng mắt: Không phải là xảy ra chuyện gì rồi đấy chứ? Trông tổng giám đốc Thẩm có vẻ rất căng thẳng.
Bọn họ đâu biết rằng, Thẩm Minh Yến chỉ đang nói chuyện phiếm với Thẩm Âm mà thôi.
Thẩm Âm gửi dấu chấm hỏi xong thì chợt hiểu ra: “… Sao anh biết tôi đang soạn tin nhắn gửi cho anh?”
Thẩm Minh Yến còn chưa trả lời, Thẩm Âm lại hỏi tiếp: “Vừa khéo đúng lúc anh cũng đang mở khung chat nói chuyện với tôi à?”
Thẩm Minh Yến: “Tôi lỡ tay mở.”
Nhìn thấy câu trả lời này, Thẩm Âm nhướn mày: “Anh nói dối.”
Thẩm Minh Yến khựng người, đọc tin nhắn tiếp theo Thẩm Âm gửi: “Rõ ràng anh đang theo dõi tôi.”
Tất cả mọi người đều đã là người trưởng thành, Thẩm Âm không phải cô bé ngây thơ, Thẩm Minh Yến vịn cớ như vậy thì may ra chỉ có hồi mười sáu tuổi cô mới tin, giờ thì không thể nào.
Huống hồ, cô biết rõ Thẩm Minh Yến bận rộn thế nào, anh không phải người có thời gian rảnh rỗi mở WeChat ra xem.
Thẩm Âm gửi tin nhắn xong, nhìn màn hình điện thoại, trông chờ câu trả lời của Thẩm Minh Yến.
Một lát sau, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Minh Yến: “Cô muốn nghe câu trả lời như thế nào?”
Thẩm Âm giật mình, cầm điện thoại lên nhắn lại: “Anh có thể cho tôi được câu trả lời nào?”
Đầu bên kia im lặng mấy phút.
Sau đó, khung chat nhảy thêm tin nhắn mới: “Tối nay, cô có rảnh không?”
Thẩm Âm kinh ngạc: “Nếu anh hẹn tôi thì tôi có thể suy nghĩ thử xem mình có rảnh hay không.”
Thẩm Minh Yến cẩn thận nghiền ngẫm câu trả lời này của Thẩm Âm rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm: “Sao?”
Có lẽ do buổi trưa ăn cơm với nhóm Thi Hảo, bị Thi Hảo và Ôn Ỷ tẩy não nên lúc này, Thẩm Âm cảm thấy, đúng là Thẩm Minh Yến có ý với cô, cô xinh đẹp như vậy, thực ra cô cũng cảm thấy Thẩm Minh Yến thích mình.
Cho dù không thích tính cách của cô thì chắc chắn cũng thích khuôn mặt của cô.
Hơn nữa, việc trở thành đại sứ cho D-P không phải loại thương vụ mà Thẩm Âm có thể với tới ở đẳng cấp hiện tại. Nếu như đối phương chủ động tới gặp người quản lý của cô để bàn chuyện hợp tác thì chắc chẳn là có bàn tay Thẩm Minh Yến dẫn mối hoặc giúp đỡ.
Thẩm Minh Yến: “Nếu như tôi thật sự hẹn cô thì cô cần suy nghĩ bao nhiêu lâu mới cho tôi câu trả lời?”
Thẩm Âm: “Tổng giám đốc Thẩm, muốn hẹn người khác thì không thể nói như anh được.”
Thẩm Minh Yến: “Vậy phải nói như thế nào?”
Thẩm Âm không nghĩ nhiều, nhắn luôn lại: “Tối nay anh có rảnh không, có thể nể mặt cùng ăn với tôi một bữa được không? Nếu không tiện thì để lần sau tôi lại mời anh.”
Thẩm Âm nhắn xong, lập tức nhận được câu trả lời của Thẩm Minh Yến: “Được thôi.”
Thẩm Minh Yến: “Tôi rảnh.”