Ngọn Sóng Không Tên - Trang 2
Chương 88: Thẩm Âm x Thẩm Minh Yến (3)
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến cùng nhau đi đến hầm gửi xe.
Câu lạc bộ bảo mật quyền riêng tư rất tốt, chiếc xe nào ra vào cũng đều phải đăng ký một cách nghiêm ngặt. Ở đây hoạt động theo chế độ hội viên, không phải hội viên thì không thể vào.
Vì vậy, Thẩm Âm hoàn toàn không lo lắng chuyện cô và Thẩm Minh Yến đi cùng nhau sẽ bị các tay săn ảnh chụp được.
Sau khi tài xế của Thẩm Minh Yến đưa người tới đây, anh ta xuống xe đi dạo loanh quanh chờ chỉ thị của Thẩm Minh Yến.
Anh ta vừa vào cửa hàng tiện lợi để mua một bao thuốc lá rồi đi ra thì nhận được điện thoại của Thẩm Minh Yến: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Minh Yến đáp: “Giờ anh tới đây thì mất bao lâu?”
Tài xế chậm rãi nói: “Anh chờ chút, tôi sẽ tới nhanh thôi, khoảng năm phút.”
Thẩm Minh Yến nói: “Tôi đang ở bãi đỗ xe.”
Sau khi cúp điện thoại, tài xế vội vã quay lại.
Điều khiến anh ta ngạc nhiên chính là nhìn thấy Thẩm Âm đang đứng bên cạnh Thẩm Minh Yến. Tài xế còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì Thẩm Minh Yến đã lên tiếng: “Anh đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Người lái xe ngơ ngác đưa chìa khóa ra.
Thẩm Minh Yến nhận lấy chìa khóa, giọng nói hơi trầm: “Anh tan làm đi, tôi lái xe trở về.”
Nghe vậy, tài xế sửng sốt. Anh ta đang định mở miệng nói gì đó thì đã bị Thẩm Minh Yến liếc một cái, câu nói “Anh vừa mới khỏi ốm, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế” vừa đến miệng đã âm thầm nuốt về.
Anh ta cảm thấy Thẩm Minh Yến không hề muốn Thẩm Âm biết chuyện anh bị ốm và rất mệt mỏi.
Sau khi lên xe, Thẩm Âm rất tự giác thắt dây an toàn.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi xe của Thẩm Minh Yến, chỉ là mấy lần trước người lái không phải là anh. Cô cũng chỉ là tiện thể được cô anh và tài xế đưa về.
Nhưng lần này, dường như có chút gì đó không giống. Thẩm Âm suy nghĩ lung tung.
Có một bầu không khí trong lành và tinh khiết quanh quẩn trong xe, nó có hơi giống mùi mát lạnh trên người Thẩm Minh Yến.
Trong mũi cô đã bị anh xâm chiếm hoàn toàn, và Thẩm Âm không thể kiểm soát được mà đặt sự tập trung của mình vào ba từ “Thẩm Minh Yến”.
Qua gương trong xe, Thẩm Minh Yến nhìn thấy khuôn mặt đang không ngừng thay đổi những biểu cảm rất nhỏ của cô, cảm xúc trong mắt cô cũng theo đó mà thay đổi.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn anh đã hỏi: “Vẫn là địa chỉ trước đó phải không?”
Thẩm Âm vô thức ngẩng đầu lên: “Vâng.”
Sau khi cô trả lời xong, trong xe lại rơi vào im lặng lần nữa.
Thẩm Minh Yến vốn là một người ít nói, khi ở cùng với Thẩm Âm thì phần lớn thời gian là cô ríu rít. Nhưng tối nay cô lại không nói chuyện làm anh cũng không biết phải nói gì.
Hơn nữa trong lòng anh vẫn còn một chút gì đó khó chịu không nói nên lời.
Nguyên nhân tại sao Thẩm Âm không muốn nói chuyện với Thẩm Minh Yến rất đơn giản, cái người này trở về rồi nhưng lại không nói với cô một tiếng, anh rõ ràng là biết cô đang theo đuổi anh.
Mặc dù với tư cách là một người theo đuổi thì không thể yêu cầu người được theo đuổi phải để ý đến mình. Nhưng Thẩm Âm có thể cảm giác được người theo đuổi là cô trong mắt Thẩm Minh Yến cũng có một chút xíu trọng lượng. Cô đã trò chuyện với trợ lý của Thẩm Minh Yến, cũng nhờ ta nghe ngóng mà cô biết được trước đây có rất nhiều người theo đuổi Thẩm Minh Yến, và những người thực sự có thể có được thông tin liên lạc của anh thậm chí còn được anh sắp xếp tài xế đưa về nhà và thầm qua lại chỉ có mình Thẩm Âm cô.
Chính vì Thẩm Minh Yến như vậy nên cô thỉnh thoảng mới được chiều mà kiêu ngạo.
Cô thường quên rằng mình mới là người theo đuổi Thẩm Minh Yến.
Xe chạy vững vàng ổn định trên đường cái, Thẩm Âm rủ mắt nhìn về phía trước, bỗng điện thoại cô đột nhiên rung lên, là tin nhắn của em gái cô Đinh Niệm Chân nhắn tới, hỏi cô đã đi đâu rồi?
Khi cô rời khỏi phòng VIP, Đinh Niệm Chân vừa hay đang ngoài nghe điện thoại.
Thẩm Âm: “Chị về nhà trước, em cũng về sớm đi nha.”
Đinh Niệm Chân: “Chị về cùng tổng giám đốc Thẩm à?”
Thẩm Âm: “Ừ.”
Đinh Niệm Chân: “Được, vậy đêm nay em không qua chỗ chị ngủ nữa.”
Thẩm Âm: “Ừm, em có thể về nhà hoặc qua nhà bạn bè ngủ đều được, chú ý an toàn.”
Em gái cô đã là một người trưởng thành, ba mẹ Thẩm Âm sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của chị em cô, cô cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của em gái. Chỉ cần chú ý an toàn là được.
Đinh Niệm Chân: “Em biết rồi.”
Hai chị em trò chuyện một lúc, khi Thẩm Âm chuẩn bị tắt khung chat thì điện thoại của Thẩm Minh Yến bỗng đổ chuông.
Thẩm Âm vô thức nhìn qua, người gọi đến là Minh Mẫn.
Trong lúc cô đang nhìn, giọng nói của Thẩm Minh Yến lướt qua tai cô: “Thẩm Âm, cô nghe giúp tôi đi.”
Thẩm Âm hơi giật mình, nhận ra rằng hiện anh đang không tiện nghe máy. Cô nghiêng người, cầm điện thoại anh lên và vuốt trả lời rồi áp nó vào tai phải của anh.
Lúc cô làm những điều này, ngón tay của cô ấy vô tình chạm vào vành tai của Thẩm Minh Yến.
Trong nháy mắt đó, cái ảo giác “tai anh ấy nóng quá” bỗng hiện lên trong đầu Thẩm Âm.
Thẩm Minh Yến cũng sửng sốt trong giây lát nhưng rất nhanh anh đã trở lại bình thường.
“Alo.” Anh nói với giọng bình tĩnh.
Giọng nói của Minh Mẫn truyền đến bên tai hai người trong xe: “Đã đỡ hơn chưa?"
Không đợi Thẩm Minh Yến lên tiếng, mẹ của anh Minh Mẫn với giọng điệu dịu dàng không tán thành truyền đến: “Sức khỏe còn chưa hoàn toàn bình phục đã trở về thành phố Giang làm gì? Có chuyện gì gấp phải xử lý sao?”
Vừa rồi bà phải gọi điện cho bác sĩ ở Hồng Kông thì mới biết được chuyện Thẩm Minh Yến còn chưa khỏi bệnh đã trở về thành phố Giang.
Rõ ràng là ở thành phố Giang không có chuyện gì gấp cần giải quyết mà.
Thẩm Âm cũng không bật loa ngoài, cô sợ cuộc điện thoại này của Thẩm Minh Yến có thể sẽ có chứa nội dung gì đó mà cô không thể nghe. Thế nhưng do khoảng cách của hai người lúc này thực sự rất gần nên từ trong điện thoại vẫn truyền ra một số âm thanh, Thẩm Âm nghe thấy đối phương nói gì cũng không có gì ngạc nhiên.
Cô hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Minh Yến, không khống chế được mà hỏi: “Anh bị ốm à?”
Bảo sao tai anh lại nóng như vậy.
Ngay khi Thẩm Âm vừa lên tiếng, đối phương bỗng im lặng.
Minh Mẫn nghiêng đầu liếc nhìn người chồng đang đọc báo bên cạnh, khi cảm nhận được ánh mắt của bà, chồng bà hỏi: “Sao...”
Minh Mẫn giơ ngón tay lên và ra hiệu suỵt một cái.
“...”
Sau khi im lặng khoảng ba giây, Thẩm Âm sau khi nhận ra điều đó thì cắn môi dưới.
Cô đang làm gì vậy?
Chú ý tới hành động của cô, con ngươi của Thẩm Minh Yến hơi tối lại, anh nói khẽ: “Đừng cắn chính mình.”
Anh nói câu này với Thẩm Âm trước xong rồi mới trả lời câu hỏi của người ở đầu bên kia điện thoại: “Mẹ, hiện giờ con đã không sao rồi, là chú Minh nói quá lên thôi.”
Chú Minh là bác sĩ gia đình của Thẩm Minh Yến ở Hồng Kông, có thể coi như là một người chú có chút quan hệ huyết thống của Thẩm Minh Yến.
Minh Mẫn vốn còn muốn nói thêm với anh vài câu nhưng bà là một người thông minh, ngay từ khi nghe thấy giọng nói của con gái từ bên phía Thẩm Minh Yến thì bà đã có không ít suy đoán.
“Được.” Minh Mẫn nói ngắn gọn: “Trong lòng con tự biết là được rồi, mẹ cúp máy đây.”
Thẩm Minh Yến: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Minh Yến nhân cơ hội đang đèn đỏ nghiêng đầu quay qua nhìn người vẫn còn đang hối hận ở bên cạnh.
Yết hầu của anh hơi lăn, anh khẽ nói: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm ngẩng đầu, đặt điện thoại về chỗ cũ rồi yên lặng nhìn anh vài giây: “Anh mau tấp vào lề tìm chỗ dừng xe đi.”
Thẩm Minh Yến: “Sao vậy?”
Thẩm Âm với vẻ mặt không chút thay đổi lặp lại câu vừa rồi lần nữa và nói thêm: “Mau lên.”
“...”
Thẩm Minh Yến lớn như này nhưng đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với anh bằng giọng điệu ra lệnh như vậy.
Anh nhìn Thẩm Âm, nhưng không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu cô.
Trong lúc anh còn đang do dự, Thẩm Âm đã nhíu mày: “Thẩm Minh Yến, tôi bảo anh tấp xe vào lề đi.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Thẩm Minh Yến đạp ga lao về phía trước, giọng nói trầm trầm: “Tại sao?”
Thẩm Âm cảm thấy câu hỏi này của anh rất là vô nghĩa: “Anh còn hỏi tôi tại sao à?”
Cô trợn tròn mắt nhìn anh: “Sao bị ốm mà anh không nói?”
Thẩm Minh Yến hơi cau mày, giọng điệu bình thường không đáng kể: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.”
“Tại sao lại không?” Trái tim Thẩm Âm giống như một chiếc thuyền buồm phiêu bạt trôi nổi trong đêm lúc lên lúc xuống, cô nói to hơn: “Anh có biết khi bị bệnh thì không nên lái xe không?”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến còn tưởng rằng cô lo lắng về chuyện an toàn, anh nắm chặt tay lái, trầm giọng nói: “Cô yên tâm đi, tôi vẫn nắm chắc mà, sẽ không để cô bị tai nạn giao thông đâu.”
“Không phải là tôi đang lo lắng cho chính mình.” Thẩm Âm không chút suy nghĩ mà buột miệng thốt ra.
Vừa mới dứt lời, Thẩm Minh Yến đã đạp phanh xe.
Anh phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu nhìn Thẩm Âm một cái rồi bật đèn xi nhan.
Chiếc xe dừng lại bên đường như Thẩm Âm mong muốn, trong buồng xe im lặng như tờ.
Tiếng còi xe hai bên đường không ngừng vang lên.
Một lúc sau, Thẩm Minh Yến mượn ánh trăng ngoài đang nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ để nhìn người bên cạnh: “Cô vừa nói cái gì?”
Thẩm Âm mím môi.
Thẩm Minh Yến nhắm lại hàng mi và lặp lại những gì cô vừa nói: “Không phải là tôi đang lo lắng cho chính mình.” Anh cố ý dừng lại và hỏi Thẩm Âm: “Ý cô là cô đang lo lắng cho tôi sao?”
Thẩm Âm vốn định phủ nhận, không muốn khiến anh quá đắc ý.
Nhưng khi lời đến bên miệng, cô lại cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Trước mặt Thẩm Minh Yến, cô không cần phải làm ra vẻ giả dối bề ngoài làm gì.
Nghĩ đến đây, Thẩm Âm quay đầu nhìn anh: “Anh thông minh như vậy, anh cảm thấy có cần thiết phải hỏi thêm câu này không?”
Thẩm Minh Yến nghẹn họng, dường như anh không ngờ cô sẽ bật lại anh như này.
Anh im lặng trong chốc lát rồi rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi muốn nghe chính miệng cô nói.”
Thẩm Âm sửng sốt: “Ý của anh là gì?”
Ánh mắt tĩnh mịch của Thẩm Minh Yến nhìn cô, hỏi rất bất ngờ: “Chuyện tuyên truyền phim kết thúc rồi à?”
Thẩm Âm có hơi không thể theo kịp suy nghĩ của anh, nhưng cô vẫn thành thật trả lời anh: “Hôm nay không cần tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ phải đi đến mấy cái rạp chiếu phim ở các thành phố khác.”
Thẩm Minh Yến gật đầu: “Biết rồi.”
Thẩm Âm cau mày: “Biết rồi là có ý gì vậy?”
Thẩm Minh Yến nhìn cô chằm chằm, lời đã nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, mỗi lần muốn nói lại cảm thấy không thích hợp lắm nên cuối cùng vẫn là thu về.
“Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.”
“?”
Thẩm Âm liếc anh một cái, giọng điệu trở nên chói tai hơn: “Tổng giám đốc Thẩm, lần sau vẫn là đừng tùy tiện hỏi nữa.”
Anh chỉ tùy tiện hỏi nhưng cô lại phải trả lời một cách thận trọng, điều này không công bằng chút nào.
Thẩm Âm không thích.
Thẩm Minh Yến có chút không thể hiểu tại sao cô lại tức giận, đó là bởi vì anh đã không hỏi câu hỏi quan trọng nhất hay là bởi vì câu trả lời anh đưa ra không khiến cô thấy hài lòng.
Anh suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô và thư ký Thi quen nhau bao lâu rồi?”
Thẩm Âm xụ mặt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lần này tổng giám đốc Thẩm cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi sao?”
Thẩm Minh Yến: “...”
Không cho anh cơ hội nói chuyện, Thẩm Âm nói: “Vậy thì tôi có thể tùy tiện trả lời được không? Hoặc là không trả lời.”
Thẩm Minh Yến hơi cứng đờ người, những câu hỏi dồn dập từng bước của cô khiến anh á khẩu không trả lời được.
Trong lúc nhất thời anh cũng không nghĩ ra câu trả lời nào ổn thỏa nhất.
Sau một lúc im lặng, trước khi sự kiên nhẫn của Thẩm Âm biến mất, Thẩm Minh Yến lại mở miệng: “Tôi đang hỏi một cách nghiêm túc.”
Thẩm Âm hoàn toàn không hiểu anh đang hỏi chuyện mình và Thi Hảo làm gì, cô mơ hồ cảm thấy câu hỏi này của Thẩm Minh Yến rất kỳ quái, thế nhưng lúc này đầu óc cô như chết máy vậy, không nghĩ ra được là tại sao.
Sau hai giây im lặng, Thẩm Âm không được tự nhiên nói: “So với quen biết anh còn lâu hơn.”
Thẩm Minh Yến: “...”
Trả lời xong, Thẩm Âm nhìn anh: “Anh gọi tài xế đi, hoặc là tìm người lái thay.”
Thẩm Minh Yến: “Cái gì?”
Thẩm Âm: “Tôi biết vừa rồi cô trong phòng VIP anh không uống rượu nhưng tôi có uống. Hiện tại anh ốm rồi không thích hợp lái xe.” Cô lại nói thêm vài câu, cuối cùng còn có chút tức giận: “Tôi không muốn làm phiền một bệnh nhân gắng gượng đưa tôi về nhà.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến nở nụ cười bất đắc dĩ: “Cũng không tính là gắng gượng.”
Vừa rồi quả thật anh không uống rượu ở trong phòng VIP, khi anh và Lương Tây Kinh, Cận Thanh Trạc nói chuyện với thì đều thay trà bằng rượu.
Anh nhìn Thẩm Âm bằng đôi mắt trấn tĩnh, nói từng chữ một: “Chút sức lực đưa cô về nhà thì vẫn còn.”
Nói đến mức này rồi, Thẩm Âm cũng không khuyên thêm nữa.
Chiếc xe lại chạy vào làn đường xe chạy lần nữa và sau mười phút, chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe của khu dân cư nơi Thẩm Âm sống.
Cô ấy là một ngôi sao nữ vì vậy dừng xe ở cổng khu dân cứ rất bất tiện. Ngộ nhỡ cô bị đám chó săn ngồi chồm hỗm ở cửa chụp được thì vào tối nay hoặc ngày mai Thẩm Âm sẽ nằm trong top tìm kiếm. Cô không dám mạo hiểm, Thẩm Minh Yến cũng sẽ không để cô mạo hiểm.
Sau khi dừng xe xong, Thẩm Âm nghiêng đầu, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi về nhà.”
Thẩm Minh Yến bất lực trước sự chuyển biến trong thái độ của cô, lại không biết làm thế nào vì vậy anh thì thầm: “Ngủ sớm đi.”
Thẩm Âm mím khóe môi, đẩy cửa xe xuống xe: “Tạm biệt.”
Thẩm Minh Yến thấy bóng dáng đang đi về phía xa của cô thì có một loại kích động thôi thúc anh muốn xuống xe, nhưng lý trí lại nói với anh là không nên xuống xe, anh không có lý do gì gọi lại cô.
Biết rõ điều này, Thẩm Minh Yến vẫn đẩy cửa xuống xe.
Xuống xe vào lúc này, Thẩm Minh Yến cũng không chú đến việc Thẩm Âm đang đi tới đi lui mà rồi đi thẳng tới trước mặt anh, biểu tình nghiêm túc: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh.”
Đây là điểm thông tin mà cô vừa mới bắt được và hiểu rõ trở nên rõ ràng trong nửa sau chuyến đi này.
Nếu như không hỏi thì Thẩm Âm cảm thấy đêm nay mình sẽ không thể ngủ được.
Thẩm Minh Yến khép mi lại, khẽ ừ một tiếng: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Thẩm Âm đã kết hợp với chuyện anh hỏi về thời gian cô và Thi Hảo quen nhau, bao gồm cả những câu hỏi trước đó, nhìn thì có vẻ anh đang quan tâm đến công việc của cô nhưng thực ra hình như là đang muốn truy hỏi tại sao tối nay cô lại đến câu lạc bộ.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Thẩm Âm đã bắt được trọng điểm...
Trước đây Thẩm Minh Yến không hề quan tâm cô sẽ đi đâu hay công việc đã kết thúc hay chưa.
Lý do tại sao hôm nay anh lại phản ứng khác thường như vậy, có thể là điều đó.
Thẩm Âm lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Minh Yến, cay đắng hỏi: “Anh có để ý đến chuyện tôi từng theo đuổi Lương Tây Kinh hay không?”
“...”
Thẩm Minh Yến kinh ngạc, anh không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy.
Ánh mắt của anh khóa chặt lại cô, dưới ánh nhìn chăm chú của cô trả lời: “Thẩm Âm, ai nói với cô là tôi sẽ để ý những chuyện này?”
Nghe được câu trả lời của anh, dây thần kinh đang căng thẳng của Thẩm Âm đã thả lỏng hơn một chút: “Tôi đoán vậy.”
Cô nhìn đi chỗ khác: “Dù sao thì đây cũng là sự thật không thể xóa nhòa, nếu anh để tâm đến chuyện này thì tôi cũng đành chịu.”
Câu sau của cô, Thẩm Âm tự cảm thấy mình có chút trà xanh.
Thẩm Minh Yến hơi nghẹn họng, anh nói với cô bằng một giọng điệu rất bình tĩnh: “Thẩm Âm, mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, tôi cũng không nhỏ mọn như cô nghĩ vậy đâu.”
Anh ấy không để ý đến việc Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh. Chuyện anh để ý là chuyện khác.
Thẩm Âm vô thức đổi trọng tâm: “Ý của anh là, anh cũng từng có người mình thích?”
Thông tin trước đó cô thăm dò là sai sao?
Thẩm Minh Yến: “?”
Bị mạch não của Thẩm Âm làm cho hoảng sợ, anh giận dữ liếc nhìn cô và nói: “Tôi không có.”
Thẩm Âm ồ một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt cô không thay đổi quá nhiều, ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có: “Tôi đã biết.”
Lần này đến lượt Thẩm Minh Yến hỏi: “Đã biết là có ý gì?”
Thẩm Âm: “Có nghĩa là đã biết rồi.”
Cô nhìn Thẩm Minh Yến: “Anh không để ý chuyện tôi từng theo đuổi Lương Tây Kinh là được rồi, mà nếu như anh để ý...”
Những lời phía sau cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Thẩm Minh Yến hỏi: “Nếu như tôi để ý vậy thì cô sẽ làm gì?”
“Điều này chỉ có thể chứng minh tôi và anh không có duyên với nhau.” Thẩm Âm giả vờ thoải mái nói: “Chuyện tôi từng theo đuổi anh ấy là sự thật, tôi cũng không thể quay trở lại mấy năm trước nói với chính mình là đừng theo đuổi Lương Tây Kinh nữa, cô không theo đuổi được anh ấy đâu, sau này cô sẽ thích một người khác, và người cô thích sẽ để ý chuyện đó.”
Nói đến đây, Thẩm Âm cũng tự bật cười, thẳng thắn nói với Thẩm Minh Yến: “Nếu như anh ngay cả chuyện này mà cũng để ý, vậy thì tôi chỉ có thể thừa nhận rằng ánh mắt của tôi lại có vấn đề lần nữa rồi.”
Thẩm Minh Yến hiểu ý cô muốn nói.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Hôm nay trước khi đến câu lạc bộ, cô biết cậu ấy sẽ tới không?”
Thẩm Âm sửng sốt: “Ý của anh là?”
Cô trợn tròn mắt nhìn Thẩm Minh Yến, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân khiến anh trở nên kỳ lạ cả tối hôm nay là gì rồi: “... Đừng nói là anh cho rằng nguyên nhân tôi trong lúc bận trăm công nghìn việc mà tôi vẫn đến câu lạc bộ tụ tập với mọi người là bởi vì Lương Tây Kinh cũng sẽ đến đó nha?”
Cô đặt câu hỏi một cách chuẩn xác: “Anh cho rằng tôi vẫn còn thích anh ấy?”
“...”
Thẩm Minh Yến không nói gì nhưng sự im lặng của anh đã nói lên tất cả.
Thẩm Âm không thể tin được: “Tôi theo đuổi anh lâu như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng tôi đang đùa đấy à?”
Thẩm Minh Yến: “Không phải.”
Anh không hề nghi ngờ về chuyện Thẩm Âm theo đuổi anh là đùa cợt, thế nhưng... anh đã nhìn thấy những chuyện Thẩm Âm đã làm để theo đuổi Lương Tây Kinh lúc trước, cũng đã xem không ít phân tích của nhiều cư dân mạng, anh vẫn còn hơi không chắc chắn về chuyện liệu Thẩm Âm có còn chút tình cảm nào với Lương Tây Kinh hay không.
Nói cách khác thì quả thực anh có chút bụng dạ hẹp hòi.
Dường như anh đã có cảm giác ghen ghét và hâm mộ mà trước đây anh chưa từng có, anh ghen ghét vì Lương Tây Kinh từng có thể khiến Thẩm Âm thích cậu ấy đến vậy. Đây là lần đầu tiên anh có cảm xúc như này, nó khiến anh không còn lý trí như ngày thường.
Câu lạc bộ bảo mật quyền riêng tư rất tốt, chiếc xe nào ra vào cũng đều phải đăng ký một cách nghiêm ngặt. Ở đây hoạt động theo chế độ hội viên, không phải hội viên thì không thể vào.
Vì vậy, Thẩm Âm hoàn toàn không lo lắng chuyện cô và Thẩm Minh Yến đi cùng nhau sẽ bị các tay săn ảnh chụp được.
Sau khi tài xế của Thẩm Minh Yến đưa người tới đây, anh ta xuống xe đi dạo loanh quanh chờ chỉ thị của Thẩm Minh Yến.
Anh ta vừa vào cửa hàng tiện lợi để mua một bao thuốc lá rồi đi ra thì nhận được điện thoại của Thẩm Minh Yến: “Tổng giám đốc Thẩm.”
Thẩm Minh Yến đáp: “Giờ anh tới đây thì mất bao lâu?”
Tài xế chậm rãi nói: “Anh chờ chút, tôi sẽ tới nhanh thôi, khoảng năm phút.”
Thẩm Minh Yến nói: “Tôi đang ở bãi đỗ xe.”
Sau khi cúp điện thoại, tài xế vội vã quay lại.
Điều khiến anh ta ngạc nhiên chính là nhìn thấy Thẩm Âm đang đứng bên cạnh Thẩm Minh Yến. Tài xế còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì Thẩm Minh Yến đã lên tiếng: “Anh đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Người lái xe ngơ ngác đưa chìa khóa ra.
Thẩm Minh Yến nhận lấy chìa khóa, giọng nói hơi trầm: “Anh tan làm đi, tôi lái xe trở về.”
Nghe vậy, tài xế sửng sốt. Anh ta đang định mở miệng nói gì đó thì đã bị Thẩm Minh Yến liếc một cái, câu nói “Anh vừa mới khỏi ốm, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tử tế” vừa đến miệng đã âm thầm nuốt về.
Anh ta cảm thấy Thẩm Minh Yến không hề muốn Thẩm Âm biết chuyện anh bị ốm và rất mệt mỏi.
Sau khi lên xe, Thẩm Âm rất tự giác thắt dây an toàn.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ngồi xe của Thẩm Minh Yến, chỉ là mấy lần trước người lái không phải là anh. Cô cũng chỉ là tiện thể được cô anh và tài xế đưa về.
Nhưng lần này, dường như có chút gì đó không giống. Thẩm Âm suy nghĩ lung tung.
Có một bầu không khí trong lành và tinh khiết quanh quẩn trong xe, nó có hơi giống mùi mát lạnh trên người Thẩm Minh Yến.
Trong mũi cô đã bị anh xâm chiếm hoàn toàn, và Thẩm Âm không thể kiểm soát được mà đặt sự tập trung của mình vào ba từ “Thẩm Minh Yến”.
Qua gương trong xe, Thẩm Minh Yến nhìn thấy khuôn mặt đang không ngừng thay đổi những biểu cảm rất nhỏ của cô, cảm xúc trong mắt cô cũng theo đó mà thay đổi.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn anh đã hỏi: “Vẫn là địa chỉ trước đó phải không?”
Thẩm Âm vô thức ngẩng đầu lên: “Vâng.”
Sau khi cô trả lời xong, trong xe lại rơi vào im lặng lần nữa.
Thẩm Minh Yến vốn là một người ít nói, khi ở cùng với Thẩm Âm thì phần lớn thời gian là cô ríu rít. Nhưng tối nay cô lại không nói chuyện làm anh cũng không biết phải nói gì.
Hơn nữa trong lòng anh vẫn còn một chút gì đó khó chịu không nói nên lời.
Nguyên nhân tại sao Thẩm Âm không muốn nói chuyện với Thẩm Minh Yến rất đơn giản, cái người này trở về rồi nhưng lại không nói với cô một tiếng, anh rõ ràng là biết cô đang theo đuổi anh.
Mặc dù với tư cách là một người theo đuổi thì không thể yêu cầu người được theo đuổi phải để ý đến mình. Nhưng Thẩm Âm có thể cảm giác được người theo đuổi là cô trong mắt Thẩm Minh Yến cũng có một chút xíu trọng lượng. Cô đã trò chuyện với trợ lý của Thẩm Minh Yến, cũng nhờ ta nghe ngóng mà cô biết được trước đây có rất nhiều người theo đuổi Thẩm Minh Yến, và những người thực sự có thể có được thông tin liên lạc của anh thậm chí còn được anh sắp xếp tài xế đưa về nhà và thầm qua lại chỉ có mình Thẩm Âm cô.
Chính vì Thẩm Minh Yến như vậy nên cô thỉnh thoảng mới được chiều mà kiêu ngạo.
Cô thường quên rằng mình mới là người theo đuổi Thẩm Minh Yến.
Xe chạy vững vàng ổn định trên đường cái, Thẩm Âm rủ mắt nhìn về phía trước, bỗng điện thoại cô đột nhiên rung lên, là tin nhắn của em gái cô Đinh Niệm Chân nhắn tới, hỏi cô đã đi đâu rồi?
Khi cô rời khỏi phòng VIP, Đinh Niệm Chân vừa hay đang ngoài nghe điện thoại.
Thẩm Âm: “Chị về nhà trước, em cũng về sớm đi nha.”
Đinh Niệm Chân: “Chị về cùng tổng giám đốc Thẩm à?”
Thẩm Âm: “Ừ.”
Đinh Niệm Chân: “Được, vậy đêm nay em không qua chỗ chị ngủ nữa.”
Thẩm Âm: “Ừm, em có thể về nhà hoặc qua nhà bạn bè ngủ đều được, chú ý an toàn.”
Em gái cô đã là một người trưởng thành, ba mẹ Thẩm Âm sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của chị em cô, cô cũng sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của em gái. Chỉ cần chú ý an toàn là được.
Đinh Niệm Chân: “Em biết rồi.”
Hai chị em trò chuyện một lúc, khi Thẩm Âm chuẩn bị tắt khung chat thì điện thoại của Thẩm Minh Yến bỗng đổ chuông.
Thẩm Âm vô thức nhìn qua, người gọi đến là Minh Mẫn.
Trong lúc cô đang nhìn, giọng nói của Thẩm Minh Yến lướt qua tai cô: “Thẩm Âm, cô nghe giúp tôi đi.”
Thẩm Âm hơi giật mình, nhận ra rằng hiện anh đang không tiện nghe máy. Cô nghiêng người, cầm điện thoại anh lên và vuốt trả lời rồi áp nó vào tai phải của anh.
Lúc cô làm những điều này, ngón tay của cô ấy vô tình chạm vào vành tai của Thẩm Minh Yến.
Trong nháy mắt đó, cái ảo giác “tai anh ấy nóng quá” bỗng hiện lên trong đầu Thẩm Âm.
Thẩm Minh Yến cũng sửng sốt trong giây lát nhưng rất nhanh anh đã trở lại bình thường.
“Alo.” Anh nói với giọng bình tĩnh.
Giọng nói của Minh Mẫn truyền đến bên tai hai người trong xe: “Đã đỡ hơn chưa?"
Không đợi Thẩm Minh Yến lên tiếng, mẹ của anh Minh Mẫn với giọng điệu dịu dàng không tán thành truyền đến: “Sức khỏe còn chưa hoàn toàn bình phục đã trở về thành phố Giang làm gì? Có chuyện gì gấp phải xử lý sao?”
Vừa rồi bà phải gọi điện cho bác sĩ ở Hồng Kông thì mới biết được chuyện Thẩm Minh Yến còn chưa khỏi bệnh đã trở về thành phố Giang.
Rõ ràng là ở thành phố Giang không có chuyện gì gấp cần giải quyết mà.
Thẩm Âm cũng không bật loa ngoài, cô sợ cuộc điện thoại này của Thẩm Minh Yến có thể sẽ có chứa nội dung gì đó mà cô không thể nghe. Thế nhưng do khoảng cách của hai người lúc này thực sự rất gần nên từ trong điện thoại vẫn truyền ra một số âm thanh, Thẩm Âm nghe thấy đối phương nói gì cũng không có gì ngạc nhiên.
Cô hơi sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Minh Yến, không khống chế được mà hỏi: “Anh bị ốm à?”
Bảo sao tai anh lại nóng như vậy.
Ngay khi Thẩm Âm vừa lên tiếng, đối phương bỗng im lặng.
Minh Mẫn nghiêng đầu liếc nhìn người chồng đang đọc báo bên cạnh, khi cảm nhận được ánh mắt của bà, chồng bà hỏi: “Sao...”
Minh Mẫn giơ ngón tay lên và ra hiệu suỵt một cái.
“...”
Sau khi im lặng khoảng ba giây, Thẩm Âm sau khi nhận ra điều đó thì cắn môi dưới.
Cô đang làm gì vậy?
Chú ý tới hành động của cô, con ngươi của Thẩm Minh Yến hơi tối lại, anh nói khẽ: “Đừng cắn chính mình.”
Anh nói câu này với Thẩm Âm trước xong rồi mới trả lời câu hỏi của người ở đầu bên kia điện thoại: “Mẹ, hiện giờ con đã không sao rồi, là chú Minh nói quá lên thôi.”
Chú Minh là bác sĩ gia đình của Thẩm Minh Yến ở Hồng Kông, có thể coi như là một người chú có chút quan hệ huyết thống của Thẩm Minh Yến.
Minh Mẫn vốn còn muốn nói thêm với anh vài câu nhưng bà là một người thông minh, ngay từ khi nghe thấy giọng nói của con gái từ bên phía Thẩm Minh Yến thì bà đã có không ít suy đoán.
“Được.” Minh Mẫn nói ngắn gọn: “Trong lòng con tự biết là được rồi, mẹ cúp máy đây.”
Thẩm Minh Yến: “Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Minh Yến nhân cơ hội đang đèn đỏ nghiêng đầu quay qua nhìn người vẫn còn đang hối hận ở bên cạnh.
Yết hầu của anh hơi lăn, anh khẽ nói: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm ngẩng đầu, đặt điện thoại về chỗ cũ rồi yên lặng nhìn anh vài giây: “Anh mau tấp vào lề tìm chỗ dừng xe đi.”
Thẩm Minh Yến: “Sao vậy?”
Thẩm Âm với vẻ mặt không chút thay đổi lặp lại câu vừa rồi lần nữa và nói thêm: “Mau lên.”
“...”
Thẩm Minh Yến lớn như này nhưng đây là lần đầu tiên có người nói chuyện với anh bằng giọng điệu ra lệnh như vậy.
Anh nhìn Thẩm Âm, nhưng không thể hiểu được suy nghĩ trong đầu cô.
Trong lúc anh còn đang do dự, Thẩm Âm đã nhíu mày: “Thẩm Minh Yến, tôi bảo anh tấp xe vào lề đi.”
Đèn đỏ chuyển sang xanh, Thẩm Minh Yến đạp ga lao về phía trước, giọng nói trầm trầm: “Tại sao?”
Thẩm Âm cảm thấy câu hỏi này của anh rất là vô nghĩa: “Anh còn hỏi tôi tại sao à?”
Cô trợn tròn mắt nhìn anh: “Sao bị ốm mà anh không nói?”
Thẩm Minh Yến hơi cau mày, giọng điệu bình thường không đáng kể: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.”
“Tại sao lại không?” Trái tim Thẩm Âm giống như một chiếc thuyền buồm phiêu bạt trôi nổi trong đêm lúc lên lúc xuống, cô nói to hơn: “Anh có biết khi bị bệnh thì không nên lái xe không?”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến còn tưởng rằng cô lo lắng về chuyện an toàn, anh nắm chặt tay lái, trầm giọng nói: “Cô yên tâm đi, tôi vẫn nắm chắc mà, sẽ không để cô bị tai nạn giao thông đâu.”
“Không phải là tôi đang lo lắng cho chính mình.” Thẩm Âm không chút suy nghĩ mà buột miệng thốt ra.
Vừa mới dứt lời, Thẩm Minh Yến đã đạp phanh xe.
Anh phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu nhìn Thẩm Âm một cái rồi bật đèn xi nhan.
Chiếc xe dừng lại bên đường như Thẩm Âm mong muốn, trong buồng xe im lặng như tờ.
Tiếng còi xe hai bên đường không ngừng vang lên.
Một lúc sau, Thẩm Minh Yến mượn ánh trăng ngoài đang nghiêng nghiêng chiếu vào cửa sổ để nhìn người bên cạnh: “Cô vừa nói cái gì?”
Thẩm Âm mím môi.
Thẩm Minh Yến nhắm lại hàng mi và lặp lại những gì cô vừa nói: “Không phải là tôi đang lo lắng cho chính mình.” Anh cố ý dừng lại và hỏi Thẩm Âm: “Ý cô là cô đang lo lắng cho tôi sao?”
Thẩm Âm vốn định phủ nhận, không muốn khiến anh quá đắc ý.
Nhưng khi lời đến bên miệng, cô lại cảm thấy không cần thiết phải làm vậy. Trước mặt Thẩm Minh Yến, cô không cần phải làm ra vẻ giả dối bề ngoài làm gì.
Nghĩ đến đây, Thẩm Âm quay đầu nhìn anh: “Anh thông minh như vậy, anh cảm thấy có cần thiết phải hỏi thêm câu này không?”
Thẩm Minh Yến nghẹn họng, dường như anh không ngờ cô sẽ bật lại anh như này.
Anh im lặng trong chốc lát rồi rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi muốn nghe chính miệng cô nói.”
Thẩm Âm sửng sốt: “Ý của anh là gì?”
Ánh mắt tĩnh mịch của Thẩm Minh Yến nhìn cô, hỏi rất bất ngờ: “Chuyện tuyên truyền phim kết thúc rồi à?”
Thẩm Âm có hơi không thể theo kịp suy nghĩ của anh, nhưng cô vẫn thành thật trả lời anh: “Hôm nay không cần tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ phải đi đến mấy cái rạp chiếu phim ở các thành phố khác.”
Thẩm Minh Yến gật đầu: “Biết rồi.”
Thẩm Âm cau mày: “Biết rồi là có ý gì vậy?”
Thẩm Minh Yến nhìn cô chằm chằm, lời đã nói đến bên miệng rồi lại nuốt xuống, mỗi lần muốn nói lại cảm thấy không thích hợp lắm nên cuối cùng vẫn là thu về.
“Chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.”
“?”
Thẩm Âm liếc anh một cái, giọng điệu trở nên chói tai hơn: “Tổng giám đốc Thẩm, lần sau vẫn là đừng tùy tiện hỏi nữa.”
Anh chỉ tùy tiện hỏi nhưng cô lại phải trả lời một cách thận trọng, điều này không công bằng chút nào.
Thẩm Âm không thích.
Thẩm Minh Yến có chút không thể hiểu tại sao cô lại tức giận, đó là bởi vì anh đã không hỏi câu hỏi quan trọng nhất hay là bởi vì câu trả lời anh đưa ra không khiến cô thấy hài lòng.
Anh suy nghĩ một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô và thư ký Thi quen nhau bao lâu rồi?”
Thẩm Âm xụ mặt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lần này tổng giám đốc Thẩm cũng chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi sao?”
Thẩm Minh Yến: “...”
Không cho anh cơ hội nói chuyện, Thẩm Âm nói: “Vậy thì tôi có thể tùy tiện trả lời được không? Hoặc là không trả lời.”
Thẩm Minh Yến hơi cứng đờ người, những câu hỏi dồn dập từng bước của cô khiến anh á khẩu không trả lời được.
Trong lúc nhất thời anh cũng không nghĩ ra câu trả lời nào ổn thỏa nhất.
Sau một lúc im lặng, trước khi sự kiên nhẫn của Thẩm Âm biến mất, Thẩm Minh Yến lại mở miệng: “Tôi đang hỏi một cách nghiêm túc.”
Thẩm Âm hoàn toàn không hiểu anh đang hỏi chuyện mình và Thi Hảo làm gì, cô mơ hồ cảm thấy câu hỏi này của Thẩm Minh Yến rất kỳ quái, thế nhưng lúc này đầu óc cô như chết máy vậy, không nghĩ ra được là tại sao.
Sau hai giây im lặng, Thẩm Âm không được tự nhiên nói: “So với quen biết anh còn lâu hơn.”
Thẩm Minh Yến: “...”
Trả lời xong, Thẩm Âm nhìn anh: “Anh gọi tài xế đi, hoặc là tìm người lái thay.”
Thẩm Minh Yến: “Cái gì?”
Thẩm Âm: “Tôi biết vừa rồi cô trong phòng VIP anh không uống rượu nhưng tôi có uống. Hiện tại anh ốm rồi không thích hợp lái xe.” Cô lại nói thêm vài câu, cuối cùng còn có chút tức giận: “Tôi không muốn làm phiền một bệnh nhân gắng gượng đưa tôi về nhà.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến nở nụ cười bất đắc dĩ: “Cũng không tính là gắng gượng.”
Vừa rồi quả thật anh không uống rượu ở trong phòng VIP, khi anh và Lương Tây Kinh, Cận Thanh Trạc nói chuyện với thì đều thay trà bằng rượu.
Anh nhìn Thẩm Âm bằng đôi mắt trấn tĩnh, nói từng chữ một: “Chút sức lực đưa cô về nhà thì vẫn còn.”
Nói đến mức này rồi, Thẩm Âm cũng không khuyên thêm nữa.
Chiếc xe lại chạy vào làn đường xe chạy lần nữa và sau mười phút, chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe của khu dân cư nơi Thẩm Âm sống.
Cô ấy là một ngôi sao nữ vì vậy dừng xe ở cổng khu dân cứ rất bất tiện. Ngộ nhỡ cô bị đám chó săn ngồi chồm hỗm ở cửa chụp được thì vào tối nay hoặc ngày mai Thẩm Âm sẽ nằm trong top tìm kiếm. Cô không dám mạo hiểm, Thẩm Minh Yến cũng sẽ không để cô mạo hiểm.
Sau khi dừng xe xong, Thẩm Âm nghiêng đầu, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc Thẩm đã đưa tôi về nhà.”
Thẩm Minh Yến bất lực trước sự chuyển biến trong thái độ của cô, lại không biết làm thế nào vì vậy anh thì thầm: “Ngủ sớm đi.”
Thẩm Âm mím khóe môi, đẩy cửa xe xuống xe: “Tạm biệt.”
Thẩm Minh Yến thấy bóng dáng đang đi về phía xa của cô thì có một loại kích động thôi thúc anh muốn xuống xe, nhưng lý trí lại nói với anh là không nên xuống xe, anh không có lý do gì gọi lại cô.
Biết rõ điều này, Thẩm Minh Yến vẫn đẩy cửa xuống xe.
Xuống xe vào lúc này, Thẩm Minh Yến cũng không chú đến việc Thẩm Âm đang đi tới đi lui mà rồi đi thẳng tới trước mặt anh, biểu tình nghiêm túc: “Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh.”
Đây là điểm thông tin mà cô vừa mới bắt được và hiểu rõ trở nên rõ ràng trong nửa sau chuyến đi này.
Nếu như không hỏi thì Thẩm Âm cảm thấy đêm nay mình sẽ không thể ngủ được.
Thẩm Minh Yến khép mi lại, khẽ ừ một tiếng: “Cô muốn hỏi cái gì?”
Thẩm Âm đã kết hợp với chuyện anh hỏi về thời gian cô và Thi Hảo quen nhau, bao gồm cả những câu hỏi trước đó, nhìn thì có vẻ anh đang quan tâm đến công việc của cô nhưng thực ra hình như là đang muốn truy hỏi tại sao tối nay cô lại đến câu lạc bộ.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Thẩm Âm đã bắt được trọng điểm...
Trước đây Thẩm Minh Yến không hề quan tâm cô sẽ đi đâu hay công việc đã kết thúc hay chưa.
Lý do tại sao hôm nay anh lại phản ứng khác thường như vậy, có thể là điều đó.
Thẩm Âm lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Minh Yến, cay đắng hỏi: “Anh có để ý đến chuyện tôi từng theo đuổi Lương Tây Kinh hay không?”
“...”
Thẩm Minh Yến kinh ngạc, anh không ngờ cô lại hỏi một câu như vậy.
Ánh mắt của anh khóa chặt lại cô, dưới ánh nhìn chăm chú của cô trả lời: “Thẩm Âm, ai nói với cô là tôi sẽ để ý những chuyện này?”
Nghe được câu trả lời của anh, dây thần kinh đang căng thẳng của Thẩm Âm đã thả lỏng hơn một chút: “Tôi đoán vậy.”
Cô nhìn đi chỗ khác: “Dù sao thì đây cũng là sự thật không thể xóa nhòa, nếu anh để tâm đến chuyện này thì tôi cũng đành chịu.”
Câu sau của cô, Thẩm Âm tự cảm thấy mình có chút trà xanh.
Thẩm Minh Yến hơi nghẹn họng, anh nói với cô bằng một giọng điệu rất bình tĩnh: “Thẩm Âm, mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, tôi cũng không nhỏ mọn như cô nghĩ vậy đâu.”
Anh ấy không để ý đến việc Thẩm Âm từng theo đuổi Lương Tây Kinh. Chuyện anh để ý là chuyện khác.
Thẩm Âm vô thức đổi trọng tâm: “Ý của anh là, anh cũng từng có người mình thích?”
Thông tin trước đó cô thăm dò là sai sao?
Thẩm Minh Yến: “?”
Bị mạch não của Thẩm Âm làm cho hoảng sợ, anh giận dữ liếc nhìn cô và nói: “Tôi không có.”
Thẩm Âm ồ một tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt cô không thay đổi quá nhiều, ngay cả một chút kinh ngạc cũng không có: “Tôi đã biết.”
Lần này đến lượt Thẩm Minh Yến hỏi: “Đã biết là có ý gì?”
Thẩm Âm: “Có nghĩa là đã biết rồi.”
Cô nhìn Thẩm Minh Yến: “Anh không để ý chuyện tôi từng theo đuổi Lương Tây Kinh là được rồi, mà nếu như anh để ý...”
Những lời phía sau cô còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Thẩm Minh Yến hỏi: “Nếu như tôi để ý vậy thì cô sẽ làm gì?”
“Điều này chỉ có thể chứng minh tôi và anh không có duyên với nhau.” Thẩm Âm giả vờ thoải mái nói: “Chuyện tôi từng theo đuổi anh ấy là sự thật, tôi cũng không thể quay trở lại mấy năm trước nói với chính mình là đừng theo đuổi Lương Tây Kinh nữa, cô không theo đuổi được anh ấy đâu, sau này cô sẽ thích một người khác, và người cô thích sẽ để ý chuyện đó.”
Nói đến đây, Thẩm Âm cũng tự bật cười, thẳng thắn nói với Thẩm Minh Yến: “Nếu như anh ngay cả chuyện này mà cũng để ý, vậy thì tôi chỉ có thể thừa nhận rằng ánh mắt của tôi lại có vấn đề lần nữa rồi.”
Thẩm Minh Yến hiểu ý cô muốn nói.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi cô: “Hôm nay trước khi đến câu lạc bộ, cô biết cậu ấy sẽ tới không?”
Thẩm Âm sửng sốt: “Ý của anh là?”
Cô trợn tròn mắt nhìn Thẩm Minh Yến, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân khiến anh trở nên kỳ lạ cả tối hôm nay là gì rồi: “... Đừng nói là anh cho rằng nguyên nhân tôi trong lúc bận trăm công nghìn việc mà tôi vẫn đến câu lạc bộ tụ tập với mọi người là bởi vì Lương Tây Kinh cũng sẽ đến đó nha?”
Cô đặt câu hỏi một cách chuẩn xác: “Anh cho rằng tôi vẫn còn thích anh ấy?”
“...”
Thẩm Minh Yến không nói gì nhưng sự im lặng của anh đã nói lên tất cả.
Thẩm Âm không thể tin được: “Tôi theo đuổi anh lâu như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng tôi đang đùa đấy à?”
Thẩm Minh Yến: “Không phải.”
Anh không hề nghi ngờ về chuyện Thẩm Âm theo đuổi anh là đùa cợt, thế nhưng... anh đã nhìn thấy những chuyện Thẩm Âm đã làm để theo đuổi Lương Tây Kinh lúc trước, cũng đã xem không ít phân tích của nhiều cư dân mạng, anh vẫn còn hơi không chắc chắn về chuyện liệu Thẩm Âm có còn chút tình cảm nào với Lương Tây Kinh hay không.
Nói cách khác thì quả thực anh có chút bụng dạ hẹp hòi.
Dường như anh đã có cảm giác ghen ghét và hâm mộ mà trước đây anh chưa từng có, anh ghen ghét vì Lương Tây Kinh từng có thể khiến Thẩm Âm thích cậu ấy đến vậy. Đây là lần đầu tiên anh có cảm xúc như này, nó khiến anh không còn lý trí như ngày thường.