Ngã Dục Phong Thiên
Chương 891: Đạo pháp chi chủng
Càng làm cho người Yêu Tiên Tông hâm mộ là, giờ phút này, ở tầng thứ năm cao nhất, lại cũng có hơn mười quang điểm xuất hiện.
Một màn này, khiến cho tâm người bốn phía sôi trào, lại có thêm không ít người tiến vào trong đó.
Trong mắt thanh niên đến từ di mạch Đế tộc của Bắc Địa kia, hiện lên một chút ý khinh miệt.
- Một đám người chết hư ảo, ngay cả bản thân không tồn tại cũng không nhìn thấu, tại trong thế giới hư ảo này còn có thể dâng lên ý tham lam. Thực là thú vị!
- Đáng tiếc, tạo hóa nơi đây, cho dù bọn ngươi có đi tới tầng thứ chín mươi chín thì có ích lợi gì. Nơi này chỉ có hồn còn sống mới có thể đạt được cơ duyên của bản thân!
Trong mắt thanh niên tinh quang chợt lóe, trên người của y mơ hồ có vẻ ngạo nghễ, nhoáng một cái, khoảnh khắc bay lên, lẫn trong đám người, đi thẳng vào Yêu Tiên Tháp.
Vương Lệ Hải, Hàn Bối, còn có Phương Du, đều chớp chớp ánh mắt, vẫn chưa bay ra. Về phần những người khác đến từ vùng đất Nam Thiên, có người chần chừ, có người quyết đoán.
Sắc mặt Triệu Phương tái nhợt, ánh mắt lộ ra tia sáng mãnh liệt. Thân phận của gã, không phải là đệ tử nội môn lúc trước gã cực lực muốn ôm lấy, mà là một đệ tử ngoại môn.
Hài cốt đệ tử ngoại môn này, với gã mà nói, cũng gần như là ở thời điểm cuối cùng, mới thật không dễ dàng mà đạt được. Mà hài cốt gã lựa chọn lúc trước, cho dù là Vương Lệ Hải vì kiêng kỵ Mạnh Hạo rời đi, nhưng cuối cùng lại bị một tu sĩ đến từ Bắc Địa cướp mất.
- Ta mang theo hy vọng to lớn của bộ lạc, ta nhất định phải đạt được đạo pháp!
Triệu Phương cắn răng, thân thể bay nhanh, lao vào Yêu Tháp.
Gần như mỗi thời mỗi khắc, đều có đệ tử của Yêu Tiên Tông bay ra, tiến vào Yêu Tiên Tháp. Ánh mắt ở xung quanh cũng tập trung vào quang điểm trong từng tầng tháp. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo bước lên tầng thứ hai.
Tầng thứ hai này hắn vừa mới bước vào, hoàn cảnh xunh quanh lập tức biến thành một mảnh biển rộng, sóng biển ngập trời, tiếng sóng vỗ bờ phập phồng, từ đáy biển dâng lên mười pho tượng.
Mỗi một pho tượng, đều có thể sánh ngang với cường nhân áo đen đã quyết đấu với Mạnh Hạo ở tầng một, giống như khó khăn lập tức đề cao gấp mười!
Hai mắt Mạnh Hạo khoảnh khắc lóe lên, lộ ra chiến ý dày đặc. Hắn hiện giờ cần chính là đại chiến một cách thống khoái, dùng cái này để tôi luyện tu vi của mình, dùng cái này để rèn luyện thân thể, làm cho tu vi và thân thể của mình, phối hợp dung hòa một cách hoàn mỹ.
Mười pho tượng này vừa dâng lên, lập tức đồng loạt mở hai mắt, trong phút chốc, khí thế ngập trời, đều lao thẳng tới phía Mạnh Hạo.
- Đệ nhị mệnh!
Ầm!
Toàn thân Mạnh Hạo trực tiếp bành trướng, tu vi trong phút chốc bộc phát ra, chiến lực bạo tăng gấp đối, thể hiện ra chiến lực gấp hai lần Nguyên Anh đại viên mãn. Mà nhục thể của hắn, cũng theo đó bạo tăng. Giờ phút này, tuy nói là trạng thái đệ nhị mệnh, nhưng nhục thể của hắn, dĩ nhiên có thể so với trạng thái đệ tứ mệnh, lao thẳng tới mười pho tượng kia.
Mười pho tượng này giống như người thật, cái nào cũng yêu khí tung hoành, ở mi tâm bọn nó, có thể nhìn thấy đồ đằng mơ hồ.
Tiếng động nổ vang, dường như muốn lật tung cả biển rộng, một trận chiến này, kéo dài gần nửa canh giờ, từng pho tượng, hóa thành bụi phấn trong tay Mạnh Hạo mở ra đệ nhị mệnh. Về phần thuật pháp mà bọn nó đánh lên người Mạnh Hạo, toàn bộ bị thân thể dũng mãnh có thể sánh ngang với đệ tứ mệnh ngăn cản.
Sau khi pho tượng cuối cùng trước mặt Mạnh Hạo sụp đổ, chia năm xẻ bảy, bỗng nhiên, những pho tượng vỡ vụn đó cùng nước biển tạo thành bọn nó, toàn bộ dâng lên không. Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, phía trên hắn, giữa không trung, nước biển đó, hợp thành một ngọn núi cực lớn!
Núi này, toàn thân là màu nước biển, chính là một sơn hải, sau khi xuất hiện, ánh mặt trời chiếu vào, trong ngũ quang thập sắc, rầm rầm đập tới phía Mạnh Hạo.
Núi chưa tới, gió tới trước, mặt biển lập tức lõm xuống, tóc Mạnh Hạo bay múa, quần áo phất phới. Hắn ngẩng đầu nhìn sơn hải đang đập tới, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
- Lại là Thôn Sơn quyết?
Giờ phút này, tại bên ngoài tầng thứ nhất Yêu Tiên Tháp, trong bảy đại chí tôn của đệ nhất trùng thiên, đứng đầu núi thứ tư của Yêu Tiên Tông, Kha Vân Hải, một đầu tóc hoa râm phiêu diêu, hai mắt lộ ra tia sắc bén sáng ngời.
Nhìn như tinh thần chấn hưng, duy chỉ có chỗ sâu trong mắt kia, cất giấu mỏi mệt và tang thương người ngoài nhìn không tới. Cả người không có tử khí tản ra, chỉ có trong tâm thần, đã thành biển chết.
Từng màn trong Yêu Tiên Tháp, người ngoài nhìn không thấy, cho dù là bảy đại chí tôn, cũng không thể nhìn thấy dao động trong đó. Nhưng mấy trong lòng mấy đại chí tôn bọn họ biết rõ, lần này Yêu Tiên Tháp mở ra, rốt cuộc là vì ai.
Giờ phút này ánh mắt của mấy người thi thoảng lại đảo qua Yêu Tháp, cho dù bọn họ nhìn không thấy việc trong tháp, nhưng những hơi thở trên những điểm sáng này, lại có thể giúp cho bọn họ cảm nhận được, điểm nào là ai.
Kha Vân Hải nhìn tầng thứ hai, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
- Cửu Tư, vi phụ chỉ có thể vì con làm những việc này ….
Ngoài Yêu Tiên Tháp, ngoại trừ bảy đại chí tôn, đệ tử Yêu Tiên Tông thuộc đệ nhất trùng thiên, không ngừng có người bay vào trong tháp, xung quanh vù vù. Cho đến một lát sau, trong tầng thứ bảy, khi một quang điểm lần đầu tiên xuất hiện, bốn phía lập tức chấn động.
Tất cả chuyện này, Mạnh Hạo không cảm giác được. Giờ phút này, hắn ở trong tầng thứ hai, nhìn cự sơn do nước biển tạo thành từ trên bầu trời hạ xuống, trong mắt lộ ra tinh mang. Khoảnh khắc khi sơn hải nổ vang lao tới, thân thể của hắn nhảy dựng lên một cái, không hề né tránh, mà lấy trạng thái đệ nhị mệnh của mình, trực tiếp phóng lên.
Tiếng nổ vang ngập trời, Mạnh Hạo không hề phá tan sơn hải, mà tiến vào trong phạm vi của sơn hải, bị sơn hải này mang theo, đánh lên mặt biển.
Nước biển tạo thành thân núi lập tức trở về mặt biển, tạo thành vô số sóng gợn, mà Mạnh Hạo dường như bị phong ấn, giam cầm ở trong thân núi, mặc cho những sóng gợn này vỗ lên xung quanh hắn. Qua thời gian, cặp mắt của hắn bỗng nhiên chớp mở.
Hai tay nâng lên, mạnh mẽ vươn ra ngoài, khẽ chống, sơn hải này lập tức ầm một tiếng, nổ tung. Khi thân thể Mạnh Hạo lao ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai mắt đã hiện lên tia kỳ dị.
- Thôn Sơn quyết….
Hô hấp Mạnh Hạo có chút dồn dập, giờ phút này, hắn dĩ nhiên phát hiện ra, bản thân đã có chút minh ngộ với Thôn Sơn quyết này. Nếu lấy mười thành xem như là hoàn toàn lĩnh ngộ xong, như vậy, hắn hiện giờ đã xem như lĩnh ngộ chừng năm thành của Thôn Sơn quyết này.
Theo sơn hải sụp đổ, Mạnh Hạo không thấy được phù văn gì đó xuất hiện, chỉ thấy một luồng ánh sáng nhu hòa, từ trên không trung chiếu xuống, chiếu lên người Mạnh Hạo. Hắn đưa mắt nhìn, trong lòng có chút hiểu ra, biết là lần này không gặp được thuật pháp, ánh sáng trước mặt này, là cửa vào tầng thứ ba.
Khi bước vào ánh sáng, thân thể của hắn trực tiếp lên không, nhảy vào trong hư vô, khi trước mắt rõ ràng lại, thì đã là tầng thứ ba.
Một màn này, khiến cho tâm người bốn phía sôi trào, lại có thêm không ít người tiến vào trong đó.
Trong mắt thanh niên đến từ di mạch Đế tộc của Bắc Địa kia, hiện lên một chút ý khinh miệt.
- Một đám người chết hư ảo, ngay cả bản thân không tồn tại cũng không nhìn thấu, tại trong thế giới hư ảo này còn có thể dâng lên ý tham lam. Thực là thú vị!
- Đáng tiếc, tạo hóa nơi đây, cho dù bọn ngươi có đi tới tầng thứ chín mươi chín thì có ích lợi gì. Nơi này chỉ có hồn còn sống mới có thể đạt được cơ duyên của bản thân!
Trong mắt thanh niên tinh quang chợt lóe, trên người của y mơ hồ có vẻ ngạo nghễ, nhoáng một cái, khoảnh khắc bay lên, lẫn trong đám người, đi thẳng vào Yêu Tiên Tháp.
Vương Lệ Hải, Hàn Bối, còn có Phương Du, đều chớp chớp ánh mắt, vẫn chưa bay ra. Về phần những người khác đến từ vùng đất Nam Thiên, có người chần chừ, có người quyết đoán.
Sắc mặt Triệu Phương tái nhợt, ánh mắt lộ ra tia sáng mãnh liệt. Thân phận của gã, không phải là đệ tử nội môn lúc trước gã cực lực muốn ôm lấy, mà là một đệ tử ngoại môn.
Hài cốt đệ tử ngoại môn này, với gã mà nói, cũng gần như là ở thời điểm cuối cùng, mới thật không dễ dàng mà đạt được. Mà hài cốt gã lựa chọn lúc trước, cho dù là Vương Lệ Hải vì kiêng kỵ Mạnh Hạo rời đi, nhưng cuối cùng lại bị một tu sĩ đến từ Bắc Địa cướp mất.
- Ta mang theo hy vọng to lớn của bộ lạc, ta nhất định phải đạt được đạo pháp!
Triệu Phương cắn răng, thân thể bay nhanh, lao vào Yêu Tháp.
Gần như mỗi thời mỗi khắc, đều có đệ tử của Yêu Tiên Tông bay ra, tiến vào Yêu Tiên Tháp. Ánh mắt ở xung quanh cũng tập trung vào quang điểm trong từng tầng tháp. Cùng lúc đó, Mạnh Hạo bước lên tầng thứ hai.
Tầng thứ hai này hắn vừa mới bước vào, hoàn cảnh xunh quanh lập tức biến thành một mảnh biển rộng, sóng biển ngập trời, tiếng sóng vỗ bờ phập phồng, từ đáy biển dâng lên mười pho tượng.
Mỗi một pho tượng, đều có thể sánh ngang với cường nhân áo đen đã quyết đấu với Mạnh Hạo ở tầng một, giống như khó khăn lập tức đề cao gấp mười!
Hai mắt Mạnh Hạo khoảnh khắc lóe lên, lộ ra chiến ý dày đặc. Hắn hiện giờ cần chính là đại chiến một cách thống khoái, dùng cái này để tôi luyện tu vi của mình, dùng cái này để rèn luyện thân thể, làm cho tu vi và thân thể của mình, phối hợp dung hòa một cách hoàn mỹ.
Mười pho tượng này vừa dâng lên, lập tức đồng loạt mở hai mắt, trong phút chốc, khí thế ngập trời, đều lao thẳng tới phía Mạnh Hạo.
- Đệ nhị mệnh!
Ầm!
Toàn thân Mạnh Hạo trực tiếp bành trướng, tu vi trong phút chốc bộc phát ra, chiến lực bạo tăng gấp đối, thể hiện ra chiến lực gấp hai lần Nguyên Anh đại viên mãn. Mà nhục thể của hắn, cũng theo đó bạo tăng. Giờ phút này, tuy nói là trạng thái đệ nhị mệnh, nhưng nhục thể của hắn, dĩ nhiên có thể so với trạng thái đệ tứ mệnh, lao thẳng tới mười pho tượng kia.
Mười pho tượng này giống như người thật, cái nào cũng yêu khí tung hoành, ở mi tâm bọn nó, có thể nhìn thấy đồ đằng mơ hồ.
Tiếng động nổ vang, dường như muốn lật tung cả biển rộng, một trận chiến này, kéo dài gần nửa canh giờ, từng pho tượng, hóa thành bụi phấn trong tay Mạnh Hạo mở ra đệ nhị mệnh. Về phần thuật pháp mà bọn nó đánh lên người Mạnh Hạo, toàn bộ bị thân thể dũng mãnh có thể sánh ngang với đệ tứ mệnh ngăn cản.
Sau khi pho tượng cuối cùng trước mặt Mạnh Hạo sụp đổ, chia năm xẻ bảy, bỗng nhiên, những pho tượng vỡ vụn đó cùng nước biển tạo thành bọn nó, toàn bộ dâng lên không. Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, phía trên hắn, giữa không trung, nước biển đó, hợp thành một ngọn núi cực lớn!
Núi này, toàn thân là màu nước biển, chính là một sơn hải, sau khi xuất hiện, ánh mặt trời chiếu vào, trong ngũ quang thập sắc, rầm rầm đập tới phía Mạnh Hạo.
Núi chưa tới, gió tới trước, mặt biển lập tức lõm xuống, tóc Mạnh Hạo bay múa, quần áo phất phới. Hắn ngẩng đầu nhìn sơn hải đang đập tới, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị.
- Lại là Thôn Sơn quyết?
Giờ phút này, tại bên ngoài tầng thứ nhất Yêu Tiên Tháp, trong bảy đại chí tôn của đệ nhất trùng thiên, đứng đầu núi thứ tư của Yêu Tiên Tông, Kha Vân Hải, một đầu tóc hoa râm phiêu diêu, hai mắt lộ ra tia sắc bén sáng ngời.
Nhìn như tinh thần chấn hưng, duy chỉ có chỗ sâu trong mắt kia, cất giấu mỏi mệt và tang thương người ngoài nhìn không tới. Cả người không có tử khí tản ra, chỉ có trong tâm thần, đã thành biển chết.
Từng màn trong Yêu Tiên Tháp, người ngoài nhìn không thấy, cho dù là bảy đại chí tôn, cũng không thể nhìn thấy dao động trong đó. Nhưng mấy trong lòng mấy đại chí tôn bọn họ biết rõ, lần này Yêu Tiên Tháp mở ra, rốt cuộc là vì ai.
Giờ phút này ánh mắt của mấy người thi thoảng lại đảo qua Yêu Tháp, cho dù bọn họ nhìn không thấy việc trong tháp, nhưng những hơi thở trên những điểm sáng này, lại có thể giúp cho bọn họ cảm nhận được, điểm nào là ai.
Kha Vân Hải nhìn tầng thứ hai, trong mắt lộ vẻ chờ mong.
- Cửu Tư, vi phụ chỉ có thể vì con làm những việc này ….
Ngoài Yêu Tiên Tháp, ngoại trừ bảy đại chí tôn, đệ tử Yêu Tiên Tông thuộc đệ nhất trùng thiên, không ngừng có người bay vào trong tháp, xung quanh vù vù. Cho đến một lát sau, trong tầng thứ bảy, khi một quang điểm lần đầu tiên xuất hiện, bốn phía lập tức chấn động.
Tất cả chuyện này, Mạnh Hạo không cảm giác được. Giờ phút này, hắn ở trong tầng thứ hai, nhìn cự sơn do nước biển tạo thành từ trên bầu trời hạ xuống, trong mắt lộ ra tinh mang. Khoảnh khắc khi sơn hải nổ vang lao tới, thân thể của hắn nhảy dựng lên một cái, không hề né tránh, mà lấy trạng thái đệ nhị mệnh của mình, trực tiếp phóng lên.
Tiếng nổ vang ngập trời, Mạnh Hạo không hề phá tan sơn hải, mà tiến vào trong phạm vi của sơn hải, bị sơn hải này mang theo, đánh lên mặt biển.
Nước biển tạo thành thân núi lập tức trở về mặt biển, tạo thành vô số sóng gợn, mà Mạnh Hạo dường như bị phong ấn, giam cầm ở trong thân núi, mặc cho những sóng gợn này vỗ lên xung quanh hắn. Qua thời gian, cặp mắt của hắn bỗng nhiên chớp mở.
Hai tay nâng lên, mạnh mẽ vươn ra ngoài, khẽ chống, sơn hải này lập tức ầm một tiếng, nổ tung. Khi thân thể Mạnh Hạo lao ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai mắt đã hiện lên tia kỳ dị.
- Thôn Sơn quyết….
Hô hấp Mạnh Hạo có chút dồn dập, giờ phút này, hắn dĩ nhiên phát hiện ra, bản thân đã có chút minh ngộ với Thôn Sơn quyết này. Nếu lấy mười thành xem như là hoàn toàn lĩnh ngộ xong, như vậy, hắn hiện giờ đã xem như lĩnh ngộ chừng năm thành của Thôn Sơn quyết này.
Theo sơn hải sụp đổ, Mạnh Hạo không thấy được phù văn gì đó xuất hiện, chỉ thấy một luồng ánh sáng nhu hòa, từ trên không trung chiếu xuống, chiếu lên người Mạnh Hạo. Hắn đưa mắt nhìn, trong lòng có chút hiểu ra, biết là lần này không gặp được thuật pháp, ánh sáng trước mặt này, là cửa vào tầng thứ ba.
Khi bước vào ánh sáng, thân thể của hắn trực tiếp lên không, nhảy vào trong hư vô, khi trước mắt rõ ràng lại, thì đã là tầng thứ ba.