Ngã Dục Phong Thiên
Chương 710: Ngón tay út! (2)
Vốn là mỗi cung điện lúc trước đều có thạch thú tường thụy khí thế phi phàm, lúc này, không chút tông tích.....
Vốn là một cây cột trụ điêu long khắc phượng, lúc này, đến cái chân cột cũng chẳng thấy đâu nữa.....
Vốn là vách tường cung điện hết sức xa hoa, lúc này, cứ như mới bị cuồng phong quét qua vậy.....
Vốn là kiến trúc đình các hành cung, lúc này, ngoài ba mươi toà vẫn còn bình thường ra, hơn bảy mươi tòa khác chỉ còn mỗi cái vỏ......
Sạch tinh.
- Thiên cẩu của Đông Thắng Tinh đến đây hả? Hay là Hoàng Tiên của Bắc Lô Tinh mới ghé qua thế?
Yêu nữ Chỉ Hương ngây ngốc một chút, theo bản năng thì thào mở miệng.
Tất cả nơi này, quá sạch sẽ, cứ như bị cẩu liếm qua, hoặc bị đại quân châu chấu càn quét một lượt vậy.
Ngay khi hai người Triệu U Lan và Chỉ Hương còn đang bị một màn này chấn trụ, thì các nàng nhìn thấy Mạnh Hạo. Các nàng thấy Mạnh Hạo lúc này đang cầm một thanh phi kiếm, ở một tòa cung điện còn đang đầy đủ, hung hăng đào gạch. Phi kiếm kia hình như đã cong oằn đi rồi, giống như đang thét lên chói tai vì không chịu nổi phụ trọng.
Phịch một tiếng, nền gạch bị cạy lên, Mạnh Hạo vung tay áo lên, lập tức lấy đi, liếm liếm môi. Dựa theo kinh nghiệm hắn càn quét hơn bảy mươi tòa cung điện, gạch này là rắn chắc nhất, nhưng chỉ cần gỡ ra được một khối, còn lại liền đơn giản hơn.
Về phần Triệu U Lan cùng Chỉ Hương, Mạnh Hạo đã sớm nhìn thấy, nhưng hôm nay hắn không có công phu để ý tới bọn họ. Hắn vùi đầu vất vả làm bốc vác, đem từng khối gạch, trong vẻ trợn mắt há hốc mồm của Triệu U Lan cùng Chỉ Hương, lần lượt nâng lên.
Triệu U Lan hô hấp co quắp, mắt phượng lộ ra vẻ khó tin, giống như là lần đầu tiên nhận thức Mạnh Hạo, ngơ ngác nhìn một màn này. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, một Mạnh Hạo tỉnh táo cơ trí, tàn nhẫn vô tình, ở trong phán đoán của mình cư nhiên lại có hành động như vậy.
- Người này nói không chừng có huyết mạch Thiên cẩu, hoặc là tu hành qua Hoàng Tiên công pháp. Chết tiệt, thậm chí ngay cả đất gạch cũng không buông tha...
Chỉ Hương hít vào một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, ngưng trọng thêm không ít, thậm chí còn ẩn ẩn có một tia nghi hoặc.
- Hắn vậy mà lại không sợ nguyền rủa?
Triệu U Lan hai mắt đăm đăm, nhìn một màn thật là quỷ dị này. Nàng ẩn ẩn cảm thấy, lúc này Mạnh Hạo, dường như càng đáng sợ hơn so với ngày thường. Loại nhiệt tình đối với việc hủy đi cung điện này, nàng không thể lý giải, nhưng càng không cách nào lý giải, lại càng cảm thấy khủng bố.
Nhất là khi nàng nhìn thấy Mạnh Hạo đem tất cả nền gạch đều móc lên, sau đó lại mang đi sư tử đá, gọt đứt cây cột, bắt đầu dỡ vách tường cung điện, thì Triệu U Lan lại hít sâu một hơi.
Nàng thật không dám tin, nếu như người này đến bộ lạc của mình, thì Ngũ Độc đại bộ sẽ phát sinh ra chuyện kinh khủng cỡ nào nữa. Nàng tin tưởng, chẳng đến mấy canh giờ, bộ lạc của mình sẽ bị người ta nhổ tận gốc, đào sâu tận ba tấc đất.
- Khụ khụ... Vị đạo huynh này...
Chỉ Hương chần chờ một chút, đối với Mạnh Hạo này, có loại nghi hoặc nói không nên lời, vội vàng mở miệng nói một tiếng.
- Đừng phiền ta!
Mạnh Hạo cũng không quay đầu lại, sau khi dùng sức dỡ tiếp một miếng vách ngói, thì lại lấy phi kiếm ra, bắt đầu nâng lên một phạm vi lớn.
- Tòa đại điện ở chính giữa kia, tài liệu chế tác càng tốt hơn đấy, tiên thổ ở đấy lại càng thêm tinh luyện.
Chỉ Hương vội vàng nói.
Nàng vừa dứt lời, động tác dỡ ngói của Mạnh Hạo thoáng khựng lại, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Triệu U Lan và Chỉ Hương.
- Nếu so sánh với chất liệu của tòa đại điện kia, toàn bộ nơi này đều chỉ là rác rưởi mà thôi.... Ách, một khối nền gạch ở chỗ đấy, tương đương với một trăm khối ở chỗ này đấy!
Chỉ Hương nhanh chóng nói.
- Đạo huynh này thiên phú không tầm thường, ham thích đặc thù, vừa thấy đã biết là nam nhi vĩ đại, vừa thấy chính là đại anh hùng a. Ta cảm thấy chúng ta nhất định phải hợp tác ở mức độ sâu sắc hơn, thế nào?
- Ngươi phụ trách hủy đi tòa đại điện kia, ta phụ trách mở cấm chế, như vậy tốc độ giải tỏa của ngươi cũng nhanh hơn. Mà sau khi mở cấm chế ra, bảo bối bên trong, chúng ta mỗi người một nửa, ngươi xem thế nào?
Triệu U Lan nghe Chỉ Hương nói, trầm mặc. Nàng như thế nào cũng không thể đem Mạnh Hạo cùng hai cách xưng hô nam nhi vĩ đại, hay đại anh hùng này liên hệ cùng một chỗ. Đối phương dù cho có nhìn ngắm thế nào, đều chỉ là một công nhân giải phóng mặt bằng đáng sợ mà thôi.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, trầm ngâm qua mấy cái hô hấp.
- Các ngươi đợi ta một chút.
- Không thành vấn đề, đạo huynh là muốn đả tọa thổ nạp nghỉ ngơi phải không, không quan hệ, chỗ này của ta có thể...
Chỉ Hương tinh thần rung lên, đang nói, thì đột nhiên tự mình ngừng lại, rồi mở to mắt, lộ ra vẻ khó tin. Bởi vì nàng nhìn thấy Mạnh Hạo sau khi nói dứt lời xong, cư nhiên xoay người tiếp tục dỡ vách tường, chẳng qua tốc độ nhanh hơn mà thôi.
Chỉ Hương hít sâu vào, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo càn quét hoàn toàn tòa cung điện kia, rồi nhằm phía cung điện kế tiếp. Cho đến nửa canh giờ sau, ba mươi cung điện lúc trước còn lại ở đây cũng đều sạch sẽ, Mạnh Hạo thế này mới mang theo tiếc nuối, đưa mắt nhìn qua khu vực chỗ Triệu U Lan, gần trăm hành cung bên kia.
- Ngươi nói là tòa đại điện này?
Mạnh Hạo gian nan thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về tòa cung điện mênh mông, cực kỳ dễ nhận ra ở chính giữa.
Cung điện này bốn phía có tường ngoài, trong đó đại điện tầng bốn, thoạt nhìn hùng tráng phi phàm. Nhất là lấy ánh mắt chuyên nghiệp của Mạnh Hạo, thấy được gạch đất trong tường vây, mỗi một khối đều là nửa trượng vuông vắn, cả vật thể vàng óng ánh, hơi thở tiên thổ quả thật cực kỳ nồng đậm.
Lại thấy được cột trụ của đại điện này, cũng là đầy đủ đặc ruột, ngói trên vách tường lại càng óng ánh như ngọc. Kinh người nhất, là đại môn của cung điện này, Mạnh Hạo chỉ liếc mắt nhìn, liền lập tức cảm thấy khí tức tiên thổ đã nồng đậm đến trình độ gần như hóa thành thực chất.
Trong con mắt chuyên nghiệp của Mạnh Hạo thì hắn thậm chí đã bắt đầu tìm kiếm điểm thích hợp cạy mở ở trên vách tường, rồi tìm kiếm khối gạch nền phù hợp nhất để gỡ ra đầu tiên. Còn có cung điện khổng lồ kia, làm sao để dỡ ngói mà không chạm vào cấm chế nữa.
Ánh mắt này cực kỳ sắc bén, rơi vào trong mắt Triệu U Lan, nhất thời lại làm nàng hít sâu vào, ẩn ẩn cảm thấy dưới ánh mắt này, giống như toàn thân không được bình thường. Thừa dịp Chỉ Hương ở một bên không có chú ý, hai mắt Triệu U Lan bỗng nhiên chợt lóe, tay trái nhìn như tùy ý nâng lên, nhưng lại ở trong phút chốc, biến hóa một chút tư thế, giơ lên ngón út. Sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo giống như phát hiện ra cái gì, thì nàng rất nhanh liền thu ngón út lại.
Mà Chỉ Hương ở một bên thì trên mặt lại lộ ra vẻ kính nể.
- Quả nhiên là thuật nghiệp có chuyên công a, người này họ Mạnh? Chỉ bằng bản lĩnh có thể san lấp mặt bằng cung điện tiên nhân cổ, mà không đụng chạm cấm chế này, phải được xưng đại sư.
Vốn là một cây cột trụ điêu long khắc phượng, lúc này, đến cái chân cột cũng chẳng thấy đâu nữa.....
Vốn là vách tường cung điện hết sức xa hoa, lúc này, cứ như mới bị cuồng phong quét qua vậy.....
Vốn là kiến trúc đình các hành cung, lúc này, ngoài ba mươi toà vẫn còn bình thường ra, hơn bảy mươi tòa khác chỉ còn mỗi cái vỏ......
Sạch tinh.
- Thiên cẩu của Đông Thắng Tinh đến đây hả? Hay là Hoàng Tiên của Bắc Lô Tinh mới ghé qua thế?
Yêu nữ Chỉ Hương ngây ngốc một chút, theo bản năng thì thào mở miệng.
Tất cả nơi này, quá sạch sẽ, cứ như bị cẩu liếm qua, hoặc bị đại quân châu chấu càn quét một lượt vậy.
Ngay khi hai người Triệu U Lan và Chỉ Hương còn đang bị một màn này chấn trụ, thì các nàng nhìn thấy Mạnh Hạo. Các nàng thấy Mạnh Hạo lúc này đang cầm một thanh phi kiếm, ở một tòa cung điện còn đang đầy đủ, hung hăng đào gạch. Phi kiếm kia hình như đã cong oằn đi rồi, giống như đang thét lên chói tai vì không chịu nổi phụ trọng.
Phịch một tiếng, nền gạch bị cạy lên, Mạnh Hạo vung tay áo lên, lập tức lấy đi, liếm liếm môi. Dựa theo kinh nghiệm hắn càn quét hơn bảy mươi tòa cung điện, gạch này là rắn chắc nhất, nhưng chỉ cần gỡ ra được một khối, còn lại liền đơn giản hơn.
Về phần Triệu U Lan cùng Chỉ Hương, Mạnh Hạo đã sớm nhìn thấy, nhưng hôm nay hắn không có công phu để ý tới bọn họ. Hắn vùi đầu vất vả làm bốc vác, đem từng khối gạch, trong vẻ trợn mắt há hốc mồm của Triệu U Lan cùng Chỉ Hương, lần lượt nâng lên.
Triệu U Lan hô hấp co quắp, mắt phượng lộ ra vẻ khó tin, giống như là lần đầu tiên nhận thức Mạnh Hạo, ngơ ngác nhìn một màn này. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, một Mạnh Hạo tỉnh táo cơ trí, tàn nhẫn vô tình, ở trong phán đoán của mình cư nhiên lại có hành động như vậy.
- Người này nói không chừng có huyết mạch Thiên cẩu, hoặc là tu hành qua Hoàng Tiên công pháp. Chết tiệt, thậm chí ngay cả đất gạch cũng không buông tha...
Chỉ Hương hít vào một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, ngưng trọng thêm không ít, thậm chí còn ẩn ẩn có một tia nghi hoặc.
- Hắn vậy mà lại không sợ nguyền rủa?
Triệu U Lan hai mắt đăm đăm, nhìn một màn thật là quỷ dị này. Nàng ẩn ẩn cảm thấy, lúc này Mạnh Hạo, dường như càng đáng sợ hơn so với ngày thường. Loại nhiệt tình đối với việc hủy đi cung điện này, nàng không thể lý giải, nhưng càng không cách nào lý giải, lại càng cảm thấy khủng bố.
Nhất là khi nàng nhìn thấy Mạnh Hạo đem tất cả nền gạch đều móc lên, sau đó lại mang đi sư tử đá, gọt đứt cây cột, bắt đầu dỡ vách tường cung điện, thì Triệu U Lan lại hít sâu một hơi.
Nàng thật không dám tin, nếu như người này đến bộ lạc của mình, thì Ngũ Độc đại bộ sẽ phát sinh ra chuyện kinh khủng cỡ nào nữa. Nàng tin tưởng, chẳng đến mấy canh giờ, bộ lạc của mình sẽ bị người ta nhổ tận gốc, đào sâu tận ba tấc đất.
- Khụ khụ... Vị đạo huynh này...
Chỉ Hương chần chờ một chút, đối với Mạnh Hạo này, có loại nghi hoặc nói không nên lời, vội vàng mở miệng nói một tiếng.
- Đừng phiền ta!
Mạnh Hạo cũng không quay đầu lại, sau khi dùng sức dỡ tiếp một miếng vách ngói, thì lại lấy phi kiếm ra, bắt đầu nâng lên một phạm vi lớn.
- Tòa đại điện ở chính giữa kia, tài liệu chế tác càng tốt hơn đấy, tiên thổ ở đấy lại càng thêm tinh luyện.
Chỉ Hương vội vàng nói.
Nàng vừa dứt lời, động tác dỡ ngói của Mạnh Hạo thoáng khựng lại, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Triệu U Lan và Chỉ Hương.
- Nếu so sánh với chất liệu của tòa đại điện kia, toàn bộ nơi này đều chỉ là rác rưởi mà thôi.... Ách, một khối nền gạch ở chỗ đấy, tương đương với một trăm khối ở chỗ này đấy!
Chỉ Hương nhanh chóng nói.
- Đạo huynh này thiên phú không tầm thường, ham thích đặc thù, vừa thấy đã biết là nam nhi vĩ đại, vừa thấy chính là đại anh hùng a. Ta cảm thấy chúng ta nhất định phải hợp tác ở mức độ sâu sắc hơn, thế nào?
- Ngươi phụ trách hủy đi tòa đại điện kia, ta phụ trách mở cấm chế, như vậy tốc độ giải tỏa của ngươi cũng nhanh hơn. Mà sau khi mở cấm chế ra, bảo bối bên trong, chúng ta mỗi người một nửa, ngươi xem thế nào?
Triệu U Lan nghe Chỉ Hương nói, trầm mặc. Nàng như thế nào cũng không thể đem Mạnh Hạo cùng hai cách xưng hô nam nhi vĩ đại, hay đại anh hùng này liên hệ cùng một chỗ. Đối phương dù cho có nhìn ngắm thế nào, đều chỉ là một công nhân giải phóng mặt bằng đáng sợ mà thôi.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, trầm ngâm qua mấy cái hô hấp.
- Các ngươi đợi ta một chút.
- Không thành vấn đề, đạo huynh là muốn đả tọa thổ nạp nghỉ ngơi phải không, không quan hệ, chỗ này của ta có thể...
Chỉ Hương tinh thần rung lên, đang nói, thì đột nhiên tự mình ngừng lại, rồi mở to mắt, lộ ra vẻ khó tin. Bởi vì nàng nhìn thấy Mạnh Hạo sau khi nói dứt lời xong, cư nhiên xoay người tiếp tục dỡ vách tường, chẳng qua tốc độ nhanh hơn mà thôi.
Chỉ Hương hít sâu vào, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo càn quét hoàn toàn tòa cung điện kia, rồi nhằm phía cung điện kế tiếp. Cho đến nửa canh giờ sau, ba mươi cung điện lúc trước còn lại ở đây cũng đều sạch sẽ, Mạnh Hạo thế này mới mang theo tiếc nuối, đưa mắt nhìn qua khu vực chỗ Triệu U Lan, gần trăm hành cung bên kia.
- Ngươi nói là tòa đại điện này?
Mạnh Hạo gian nan thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về tòa cung điện mênh mông, cực kỳ dễ nhận ra ở chính giữa.
Cung điện này bốn phía có tường ngoài, trong đó đại điện tầng bốn, thoạt nhìn hùng tráng phi phàm. Nhất là lấy ánh mắt chuyên nghiệp của Mạnh Hạo, thấy được gạch đất trong tường vây, mỗi một khối đều là nửa trượng vuông vắn, cả vật thể vàng óng ánh, hơi thở tiên thổ quả thật cực kỳ nồng đậm.
Lại thấy được cột trụ của đại điện này, cũng là đầy đủ đặc ruột, ngói trên vách tường lại càng óng ánh như ngọc. Kinh người nhất, là đại môn của cung điện này, Mạnh Hạo chỉ liếc mắt nhìn, liền lập tức cảm thấy khí tức tiên thổ đã nồng đậm đến trình độ gần như hóa thành thực chất.
Trong con mắt chuyên nghiệp của Mạnh Hạo thì hắn thậm chí đã bắt đầu tìm kiếm điểm thích hợp cạy mở ở trên vách tường, rồi tìm kiếm khối gạch nền phù hợp nhất để gỡ ra đầu tiên. Còn có cung điện khổng lồ kia, làm sao để dỡ ngói mà không chạm vào cấm chế nữa.
Ánh mắt này cực kỳ sắc bén, rơi vào trong mắt Triệu U Lan, nhất thời lại làm nàng hít sâu vào, ẩn ẩn cảm thấy dưới ánh mắt này, giống như toàn thân không được bình thường. Thừa dịp Chỉ Hương ở một bên không có chú ý, hai mắt Triệu U Lan bỗng nhiên chợt lóe, tay trái nhìn như tùy ý nâng lên, nhưng lại ở trong phút chốc, biến hóa một chút tư thế, giơ lên ngón út. Sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo giống như phát hiện ra cái gì, thì nàng rất nhanh liền thu ngón út lại.
Mà Chỉ Hương ở một bên thì trên mặt lại lộ ra vẻ kính nể.
- Quả nhiên là thuật nghiệp có chuyên công a, người này họ Mạnh? Chỉ bằng bản lĩnh có thể san lấp mặt bằng cung điện tiên nhân cổ, mà không đụng chạm cấm chế này, phải được xưng đại sư.