Ngã Dục Phong Thiên
Chương 709: Ngón tay út!
Mạnh Hạo ở bên ngoài, mắt nhìn quầng sáng phòng hộ tiêu tán, nhất là nhìn về phía đóa hoa hồng thật lớn giờ phút này trôi nổi ở giữa không trung kia. Chính là hoa này, đem quầng sáng này áp chế, khiến nơi đây có thể ra vào.
- Nhưng mà hai canh giờ không thể tin, nhiều nhất cũng chỉ một canh giờ mà thôi!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cẩn thận quan sát, sau đó chần chờ một chút, ánh mắt liền lộ ra quyết đoán, thân mình nhoáng lên một cái, bước vào bên trái hành cung.
- Lấy tu vi của ta vốn không thể đến đây, trong cung điện này dù có bảo vật gì thì cũng phải là thứ ta có thể lấy được, quá tham lam sẽ phải trả giá thảm trọng.
- Thế thì ta ở đây chỉ cần kiên trì thực hiện ý tưởng ban đầu của mình là được, ta không cần pháp bảo gì cả, để ý chính là tiên thổ!
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh mang, nhoáng lên một cái, xuất hiện ở bên ngoài một cái cung điện. Sau khi cẩn thận đưa mắt nhìn, hắn nhìn thấy trên đại môn đóng lại của cung điện, dường như có có lực phong ấn
Mạnh Hạo không nghĩ biện pháp mở đại môn của đại điện này ra, mà là trong tay xuất hiện một thanh phi kiếm, hướng về nền nhà của cung điện, trực tiếp nâng một cái. Tu vi vận chuyển, nhưng rắc một tiếng, phi kiếm gãy làm hai nửa, nền gạch vẫn không có bị nâng lên.
Mạnh Hạo nhíu mày, thân mình nhoáng lên một cái bay lên nóc nhà cung điện, bắt đầu gỡ ngói. Nhưng ngói này cũng là phi thường chắc chắn, mặc cho Mạnh Hạo nghĩ biện pháp như thế nào, đều không chút sứt mẻ.
- Đây cũng quá rắn chắc đi.
Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên tia sắc bén, toàn thân tu vi ầm ầm chuyển động, kiếm trận tuế nguyệt gào thét mà ra, mạnh mẽ vận chuyển trên tấm ngói này. Một lát sau, khi Mạnh Hạo lại gỡ ngói thì két một tiếng, ngói này bị Mạnh Hạo trực tiếp dỡ lên.
Mạnh Hạo tâm thần chấn động kịch liệt, ngói này lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng toàn bộ đều là tiên thổ, hắn nhanh chóng thu hồi, dùng phương pháp đồng dạng, lập tức bắt đầu sự nghiệp dỡ ngói.
Rất nhanh, toàn bộ ngói trên nóc cung điện bị Mạnh Hạo lấy đi, ngay sau đó, gạch trên mặt đất, cũng đều bị hắn lần lượt nâng lên, thu vào trong túi trữ vật.
- Phát tài rồi, lần này kiếm lớn rồi!
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hai mắt sáng lên, sau một lúc lâu, toàn bộ nền gạch của cung điện này cũng bị hắn lấy đi xong. Ánh mắt Mạnh Hạo hào quang sáng rực, lại nhìn trúng sư tử bằng đá bên ngoài cung điện, nhanh chóng chạy đi qua, dùng các loại thủ đoạn, rốt cục lấy được nó đi. Hắn lại xem trọng mái hiên của cung điện này.
Rất nhanh, mái hiên biến mất, ánh mắt Mạnh Hạo đã nhanh chóng rơi vào bậc thang bên ngoài cung điện, sau đó là cây cột, sau đó là tất cả gạch trên vách tường bên ngoài toàn bộ cung điện.
Rất nhanh, một cái đại điện thoạt nhìn rất là xa hoa, giờ phút này đã thành một mảnh sạch sẽ. Ngay cả thân mình cung điện, cũng như bị thay đổi bộ dáng, chỉ còn lại có chủ thể, trình độ đủ để cho người nhìn thấy phải kinh tâm......
Phàm là bên ngoài, chỉ cần là thứ có thể bị lấy đi, đều không còn một mống...
Nếu không phải là trong cung điện này tồn tại cấm chế cùng phong ấn, Mạnh Hạo cũng đã muốn hủy luôn cả cái cung điện này rồi. Giờ phút này hắn cố nén tâm động, chuyển ánh mắt rơi vào trên cung điện kế tiếp, mạnh mẽ nhảy lên, mang theo kích động, tiếp tục sự nghiệp dỡ nhà.
Những tiên nhân kiến tạo ra cung điện này, ý thức của bọn họ trước khi dung hợp với tiên kiều đã nghĩ đến, sẽ có người cảm thấy hứng thú với vật trong điện, vì thế mới để lại cấm chế cùng phong ấn. Nhưng bọn họ vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ có loại người như Mạnh Hạo, cơ duyên xảo hợp bước vào nơi đây, không có tu vi lấy những bảo vật kia, mà là cảm thấy có hứng thú làm đạo tặc, đối với mấy cái tài liệu kiến tạo này...
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo vẫn luôn vất vả cần cù chiếu cố bận rộn. Theo bước đi của hắn, một tòa lại một tòa cung điện trở nên sạch sẽ... Để lại một đống khung cung điện sáng loáng, tất cả những gì có thể bị nâng đi, một cái Mạnh Hạo cũng không bỏ qua.
Thậm chí ngay cả cỏ xanh trên mặt đất, sau khi Mạnh Hạo phát hiện chúng cũng lây dính hơi thở tiên thổ, rất là không tầm thường, liền không chút do dự, nhổ lên toàn bộ, một cọng cũng không lưu lại.
- Đã đến đây rồi, mà không lấy đến mức co rút gân tay thì ta không phải họ Mạnh nữa!
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, hung hăng nâng lên một mảnh nền gạch. Giờ phút này, nếu có người quen nhìn thấy hắn, nhất định sẽ cảm thấy xa lạ, bởi vì ánh mắt này hoàn toàn khác xa Mạnh Hạo tỉnh táo trong ngày thường.
Đây, mới là tính cách Mạnh Hạo giấu ở sâu trong tâm, sự theo đuổi đối với tất cả những vật đáng giá.
Phải biết rằng đến nay cho dù là tu vi của hắn đã đến như thế, nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện năm đó nợ Chu viên ngoại ba lượng bạc. Chẳng qua sau khi tu hành, hắn đem nhiệt tình đối với vàng bạc, chuyển sang vật phẩm cần cho tu hành mà thôi.
Tỷ như tiên thổ trước mắt này, chính là thứ chiếm được tất cả nhiệt tình của Mạnh Hạo.
Dù sao... Lý tưởng nhất là đồ tốt, bởi vì có lý tưởng, chẳng sợ khổ cũng chẳng sợ mệt, Mạnh Hạo cũng đều khoái lạc. Hắn bây giờ có thể hình dung như châu chấu, nơi đi qua, mọi tòa cung điện xa hoa, giống như có một gió lốc đi qua, sau gió lốc, mọi thứ sạch tinh.
Dần dần, mười tòa, hai mươi tòa, ba mươi tòa... lại thêm một lúc lâu sau. Nơi đây, hơn bảy mươi tòa cung điện, toàn bộ bị Mạnh Hạo giải tỏa, càn quét mà qua.
Vẻ mặt hắn càng thêm hưng phấn, giờ phút này hít sâu một cái, trước mắt ở chung quanh hắn, cung điện bảo tồn đầy đủ, chỉ còn có không đến ba mươi tòa. Mạnh Hạo đang định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, càn quét toàn bộ nơi này thì bỗng nhiên, từ một phương hướng khác, thân ảnh Triệu U Lan, từ trong một tòa đại điện lảo đảo mà ra.
Theo sự xuất hiện của nàng, tòa đại điện kia nổ vang sụp xuống, nhưng vẻ mặt Triệu U Lan rất phấn chấn, vẻ mặt tiểu nhân trên vai nàng lại càng hưng phấn. Trên tay tiểu nhân rõ ràng cầm một cái hũ nhỏ màu xanh.
- Một canh giờ lấy một cái, nhưng mà hũ nhỏ này là vật của cửu đại thượng tiên nơi đây. Một canh giờ tuy nhiều, nhưng lại đáng giá, bé ngoan bảo bối. Chúng ta nhanh chạy nơi tiếp... Hử? Ách? A?
Ngồi ở trên vai Triệu U Lan, Yêu nữ Chỉ Hương đang hưng phấn mở miệng thì dư quang đảo qua, nhìn đến chỗ Mạnh Hạo bên kia. Bỗng nhiên nàng mở to mắt, hoàn toàn ngẩn người, lại càng dùng sức dụi dụi con ngươi, giống như không dám tin.
Triệu U Lan giờ phút này cũng đã phát hiện chỗ Mạnh Hạo có một khu vực quỷ dị như vậy, nhìn lại xong, cũng mở to mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ cùng khiếp sợ.
Các nàng... Không có biện pháp không khiếp sợ, bởi vì khu vực các nàng nhìn thấy trước khi bước vào đại điện, đã xuất hiện biến hóa long trời lở đất.
Vốn ban đầu là một mặt cỏ xanh tươi, lúc này cỏ không còn một cọng, còn lại chỉ là dấu vết bị đào xới......
Vốn là gạch tiên đầy đất, lúc này, một viên cũng chẳng còn, nền đất hoàn toàn trụi lủi......
- Nhưng mà hai canh giờ không thể tin, nhiều nhất cũng chỉ một canh giờ mà thôi!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, cẩn thận quan sát, sau đó chần chờ một chút, ánh mắt liền lộ ra quyết đoán, thân mình nhoáng lên một cái, bước vào bên trái hành cung.
- Lấy tu vi của ta vốn không thể đến đây, trong cung điện này dù có bảo vật gì thì cũng phải là thứ ta có thể lấy được, quá tham lam sẽ phải trả giá thảm trọng.
- Thế thì ta ở đây chỉ cần kiên trì thực hiện ý tưởng ban đầu của mình là được, ta không cần pháp bảo gì cả, để ý chính là tiên thổ!
Trong mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh mang, nhoáng lên một cái, xuất hiện ở bên ngoài một cái cung điện. Sau khi cẩn thận đưa mắt nhìn, hắn nhìn thấy trên đại môn đóng lại của cung điện, dường như có có lực phong ấn
Mạnh Hạo không nghĩ biện pháp mở đại môn của đại điện này ra, mà là trong tay xuất hiện một thanh phi kiếm, hướng về nền nhà của cung điện, trực tiếp nâng một cái. Tu vi vận chuyển, nhưng rắc một tiếng, phi kiếm gãy làm hai nửa, nền gạch vẫn không có bị nâng lên.
Mạnh Hạo nhíu mày, thân mình nhoáng lên một cái bay lên nóc nhà cung điện, bắt đầu gỡ ngói. Nhưng ngói này cũng là phi thường chắc chắn, mặc cho Mạnh Hạo nghĩ biện pháp như thế nào, đều không chút sứt mẻ.
- Đây cũng quá rắn chắc đi.
Trong mắt Mạnh Hạo hiện lên tia sắc bén, toàn thân tu vi ầm ầm chuyển động, kiếm trận tuế nguyệt gào thét mà ra, mạnh mẽ vận chuyển trên tấm ngói này. Một lát sau, khi Mạnh Hạo lại gỡ ngói thì két một tiếng, ngói này bị Mạnh Hạo trực tiếp dỡ lên.
Mạnh Hạo tâm thần chấn động kịch liệt, ngói này lớn cỡ lòng bàn tay, nhưng toàn bộ đều là tiên thổ, hắn nhanh chóng thu hồi, dùng phương pháp đồng dạng, lập tức bắt đầu sự nghiệp dỡ ngói.
Rất nhanh, toàn bộ ngói trên nóc cung điện bị Mạnh Hạo lấy đi, ngay sau đó, gạch trên mặt đất, cũng đều bị hắn lần lượt nâng lên, thu vào trong túi trữ vật.
- Phát tài rồi, lần này kiếm lớn rồi!
Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hai mắt sáng lên, sau một lúc lâu, toàn bộ nền gạch của cung điện này cũng bị hắn lấy đi xong. Ánh mắt Mạnh Hạo hào quang sáng rực, lại nhìn trúng sư tử bằng đá bên ngoài cung điện, nhanh chóng chạy đi qua, dùng các loại thủ đoạn, rốt cục lấy được nó đi. Hắn lại xem trọng mái hiên của cung điện này.
Rất nhanh, mái hiên biến mất, ánh mắt Mạnh Hạo đã nhanh chóng rơi vào bậc thang bên ngoài cung điện, sau đó là cây cột, sau đó là tất cả gạch trên vách tường bên ngoài toàn bộ cung điện.
Rất nhanh, một cái đại điện thoạt nhìn rất là xa hoa, giờ phút này đã thành một mảnh sạch sẽ. Ngay cả thân mình cung điện, cũng như bị thay đổi bộ dáng, chỉ còn lại có chủ thể, trình độ đủ để cho người nhìn thấy phải kinh tâm......
Phàm là bên ngoài, chỉ cần là thứ có thể bị lấy đi, đều không còn một mống...
Nếu không phải là trong cung điện này tồn tại cấm chế cùng phong ấn, Mạnh Hạo cũng đã muốn hủy luôn cả cái cung điện này rồi. Giờ phút này hắn cố nén tâm động, chuyển ánh mắt rơi vào trên cung điện kế tiếp, mạnh mẽ nhảy lên, mang theo kích động, tiếp tục sự nghiệp dỡ nhà.
Những tiên nhân kiến tạo ra cung điện này, ý thức của bọn họ trước khi dung hợp với tiên kiều đã nghĩ đến, sẽ có người cảm thấy hứng thú với vật trong điện, vì thế mới để lại cấm chế cùng phong ấn. Nhưng bọn họ vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ có loại người như Mạnh Hạo, cơ duyên xảo hợp bước vào nơi đây, không có tu vi lấy những bảo vật kia, mà là cảm thấy có hứng thú làm đạo tặc, đối với mấy cái tài liệu kiến tạo này...
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo vẫn luôn vất vả cần cù chiếu cố bận rộn. Theo bước đi của hắn, một tòa lại một tòa cung điện trở nên sạch sẽ... Để lại một đống khung cung điện sáng loáng, tất cả những gì có thể bị nâng đi, một cái Mạnh Hạo cũng không bỏ qua.
Thậm chí ngay cả cỏ xanh trên mặt đất, sau khi Mạnh Hạo phát hiện chúng cũng lây dính hơi thở tiên thổ, rất là không tầm thường, liền không chút do dự, nhổ lên toàn bộ, một cọng cũng không lưu lại.
- Đã đến đây rồi, mà không lấy đến mức co rút gân tay thì ta không phải họ Mạnh nữa!
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, hung hăng nâng lên một mảnh nền gạch. Giờ phút này, nếu có người quen nhìn thấy hắn, nhất định sẽ cảm thấy xa lạ, bởi vì ánh mắt này hoàn toàn khác xa Mạnh Hạo tỉnh táo trong ngày thường.
Đây, mới là tính cách Mạnh Hạo giấu ở sâu trong tâm, sự theo đuổi đối với tất cả những vật đáng giá.
Phải biết rằng đến nay cho dù là tu vi của hắn đã đến như thế, nhưng vẫn còn nhớ rõ chuyện năm đó nợ Chu viên ngoại ba lượng bạc. Chẳng qua sau khi tu hành, hắn đem nhiệt tình đối với vàng bạc, chuyển sang vật phẩm cần cho tu hành mà thôi.
Tỷ như tiên thổ trước mắt này, chính là thứ chiếm được tất cả nhiệt tình của Mạnh Hạo.
Dù sao... Lý tưởng nhất là đồ tốt, bởi vì có lý tưởng, chẳng sợ khổ cũng chẳng sợ mệt, Mạnh Hạo cũng đều khoái lạc. Hắn bây giờ có thể hình dung như châu chấu, nơi đi qua, mọi tòa cung điện xa hoa, giống như có một gió lốc đi qua, sau gió lốc, mọi thứ sạch tinh.
Dần dần, mười tòa, hai mươi tòa, ba mươi tòa... lại thêm một lúc lâu sau. Nơi đây, hơn bảy mươi tòa cung điện, toàn bộ bị Mạnh Hạo giải tỏa, càn quét mà qua.
Vẻ mặt hắn càng thêm hưng phấn, giờ phút này hít sâu một cái, trước mắt ở chung quanh hắn, cung điện bảo tồn đầy đủ, chỉ còn có không đến ba mươi tòa. Mạnh Hạo đang định một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, càn quét toàn bộ nơi này thì bỗng nhiên, từ một phương hướng khác, thân ảnh Triệu U Lan, từ trong một tòa đại điện lảo đảo mà ra.
Theo sự xuất hiện của nàng, tòa đại điện kia nổ vang sụp xuống, nhưng vẻ mặt Triệu U Lan rất phấn chấn, vẻ mặt tiểu nhân trên vai nàng lại càng hưng phấn. Trên tay tiểu nhân rõ ràng cầm một cái hũ nhỏ màu xanh.
- Một canh giờ lấy một cái, nhưng mà hũ nhỏ này là vật của cửu đại thượng tiên nơi đây. Một canh giờ tuy nhiều, nhưng lại đáng giá, bé ngoan bảo bối. Chúng ta nhanh chạy nơi tiếp... Hử? Ách? A?
Ngồi ở trên vai Triệu U Lan, Yêu nữ Chỉ Hương đang hưng phấn mở miệng thì dư quang đảo qua, nhìn đến chỗ Mạnh Hạo bên kia. Bỗng nhiên nàng mở to mắt, hoàn toàn ngẩn người, lại càng dùng sức dụi dụi con ngươi, giống như không dám tin.
Triệu U Lan giờ phút này cũng đã phát hiện chỗ Mạnh Hạo có một khu vực quỷ dị như vậy, nhìn lại xong, cũng mở to mắt, lộ ra vẻ hoảng sợ cùng khiếp sợ.
Các nàng... Không có biện pháp không khiếp sợ, bởi vì khu vực các nàng nhìn thấy trước khi bước vào đại điện, đã xuất hiện biến hóa long trời lở đất.
Vốn ban đầu là một mặt cỏ xanh tươi, lúc này cỏ không còn một cọng, còn lại chỉ là dấu vết bị đào xới......
Vốn là gạch tiên đầy đất, lúc này, một viên cũng chẳng còn, nền đất hoàn toàn trụi lủi......