Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương

Chương 47



Sương Sương cúi thấp đầu, làm theo lời Lễ Thiên đi đổ nước dọn bàn.
Nhưng lúc nàng nhìn thấy khay thức ăn để trên bàn thì hơi sửng sốt, bởi vì có một đĩa đồ ăn không hề bị động tới, bên cạnh còn đặt một cốc nước.
Nàng liếc nhìn nam nhân nằm trên giường, người nọ nhắm hai mắt lại, không biết đã ngủ chưa.
Sương Sương l.i.ế.m môi, cuối cùng vẫn ăn đĩa đồ ăn đó, sau khi ăn xong, nàng dọn dẹp rồi mới lấy từ trong tủ ra một tấm thảm, trải xuống đất làm giường.
Từ trước tới giờ Sương Sương chưa từng làm những việc này, tuy trước đó đã cùng Ổ Tương Đình ngủ ở ngoài trời, nhưng mọi việc đều do Ổ Tương Đình làm.
Nàng trải hai lớp thảm xuống đất rồi mới miễn cưỡng nằm xuống, còn một tấm thảm, Sương Sương dùng để đắp lên người.
Nàng nằm cuộn tròn trên đất, không sao ngủ được.
Quá khó chịu, nàng muốn ngủ trên giường mềm mại chứ không phải là sàn nhà cứng lạnh như thế này.
Sương Sương nhắm chặt hai mắt, muốn ép mình đi ngủ, dù sao cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
***
Không biết qua bao lâu, Sương Sương bỗng nghe thấy một tiếng thét chói tai.
Là tiếng thét của một cô bé.
Sau đó là tiếng cười của nam nhân vang lên cùng với tiếng khóc của cô bé.
Âm thanh kia truyền thẳng vào trong tai Sương Sương.
Nàng không nhịn được mở mắt ra, âm thanh kia rõ ràng như vậy, chính là từ bên ngoài vọng vào.
Nàng ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn người nằm trên giường, Lễ Thiên vẫn nằm im, không hề nhúc nhích chút nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
“Dù nửa đêm có nghe được tiếng động gì thì cũng không cần ra ngoài.”
Sương Sương nhớ tới những lời mà Lễ Thiên nói với nàng trước khi đi ngủ, đại khái hắn đã sớm biết sẽ có nhưng âm thanh này, có lẽ đây không phải là lần đầu tiên những âm thanh này vang lên vào đêm khuya.
Sương Sương cắn môi, vòng tay ôm lấy chân mình, nước mắt cứ thế chảy ra.
Từ khi bị bắt trói đến nơi này, nàng mới thấy rõ được sự bất lực vô năng của mình.
Khi ở Thược Kim Quật, nàng là một hoa nương được Đỗ Nương coi trọng, nên nàng ta rất chiều chuộng nàng. Sau này gặp được Ổ Tương Đình, tuy đôi khi hắn đối xử hơi tệ với nàng, nhưng đa phần cũng đều nghe theo nàng.
Còn bây giờ thì nàng không có gì cả, nàng chỉ có thể yếu ớt trốn ở chỗ này, vui mừng vì vẻ ngoài của mình không được người A Bố Tư yêu thích, nếu không có khi người đang khóc bên ngoài lúc này chính là nàng.
Sương Sương lau nước mắt, âm thanh bên ngoài càng ngày càng lớn, nàng đưa tay bịt chặt tai, một lần nữa nằm xuống, làm như không nghe thấy gì.
***
Cả một đêm này Sương Sương không ngủ.
Hôm sau khi Lễ Thiên rời giường, hắn liếc nhìn Sương Sương vẫn còn làm ổ trên đất thì lạnh mắt nhìn một hồi, sau đó mới đến bên cạnh tủ, đưa tay tìm kiếm một lúc, rồi lấy ra một bộ y phục.
Lễ Thiên đi tới bên cạnh Sương Sương, dùng chân đá khẽ vào người nàng: “Dậy đi.”
Hắn nhét y phục trong tay vào người Sương Sương: “Thay y phục.”

Sương Sương ngồi dậy, nàng nhìn bộ y phục Lễ Thiên đưa cho nàng, đây là một bộ y phục màu trắng, là y phục của nam nhân.
“Tại sao phải thay?” Sương Sương nhìn hắn.
Lễ Thiên nhếch miệng: “Người ngươi bốc ra mùi hôi, ngươi không ngửi thấy sao? Lát nữa sẽ có người đưa ngươi đi tắm, ngươi thay sang bộ này.”
Lần đầu tiên Sương Sương bị người ta chê hôi, nàng lập tức nâng tay lên ngửi thử, rồi bĩu môi không vui, vốn dĩ đâu có hôi, vẫn còn thơm lắm.
Nàng đứng lên, Lễ Thiên bảo nàng cất thảm vào trong ngăn kéo. Nàng vừa làm xong thì bên ngoài lều đã có người tới.


Là nữ nhân.
Sương Sương chưa từng thấy nàng ta, chắc đây là người A Bố Tư.
Nữ nhân kia nói gì đó với Lễ Thiên, Lễ Thiên gật đầu, nói với Sương Sương: “Ngươi đi cùng nàng, nàng sẽ mang ngươi đi tắm rửa, tắm xong thì nhanh chóng trở lại, lát nữa còn phải làm việc.”
Sương Sương bị người ta coi như nha hoàn, nhưng nàng chỉ có thể ôm y phục gật đầu, rồi đi cùng nữ nhân kia.
***
Nữ nhân kia mang Sương Sương đến một căn lều lớn, bên trong lều có rất nhiều nữ nhân đang đứng, Sương Sương còn thấy được mấy người Đồng La Phưởng, chỉ là trên mặt các nàng ấy đều ít nhiều có vết thương.
Nhưng các nàng ấy nhìn thấy Sương Sương thì lại không hề phản ứng gì.
Sương Sương nhìn kỹ lại, xung quanh các nàng có mấy nữ nhân, dường như mấy nữ nhân kia ở đó để giám sát các nàng.
Có lẽ căn lều vải này là nơi để nữ nhân tập trung tắm rửa, trước mặt mỗi người đều có một cái xô, trên thành xô vắt khăn lông.
Rất nhiều nữ nhân đã cởi hết y phục, bắt đầu lau rửa.
Sương Sương chưa từng nhìn thấy nhiều người không mặc y phục đến vậy, mặt nàng đỏ ửng, cứ đứng nguyên tại chỗ mà không dám cởi đồ.
Nữ nhân mang Sương Sương tới đây đang đứng bên cạnh nàng, nàng ta đã cởi hết, thấy Sương Sương còn bất động thì nói câu gì đó với Sương Sương. Sương Sương nghe không hiểu, chỉ có thể lắc đầu, có vẻ như đã khiến nữ nhân kia nóng nảy, nàng ta bèn đưa tay ra véo mấy cái lên tay Sương Sương.
Không ngờ sức lực của nữ nhân kia lớn như vậy, Sương Sương bị đau đến đỏ cả mắt, nàng rưng rưng nước mắt liên tục nói: “Ta tắm! Ta Tắm!”
Chẳng biết nữ nhân kia nghe có hiểu không, dù sao cũng thu tay về, nhưng hai mắt vẫn nhìn Sương Sương chằm chằm.
Sương Sương chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, lúc cởi y phục, nước mắt nàng đã rơi lã chã, lúc tắm rửa chỉ cảm thấy nhục nhã mà thôi.
Nàng bị buộc cởi hết y phục, đứng lau rửa giống như một nô lệ hèn mọn nhất.
Sương Sương nhanh chóng tắm xong, nàng vốn muốn mặc lại y phục trước đó, nhưng nữ nhân vừa mới đánh nàng đã ngăn lại, chỉ chỉ vào y phục của Lễ Thiên, tỏ ý bảo Sương Sương thay.


Sương Sương cắn môi, chỉ đành mặc y phục của Lễ Thiên vào, y phục này của hắn chỉ là một tấm áo khoác, ngay cả quần cũng không có, may là quá dài nên vẫn có thể che kín chân Sương Sương, nhưng nàng vẫn vô cùng không quen.
Nàng quan sát, nhận thấy nàng và mấy người Đồng La Phưởng đều mặc y phục của nam nhân, xem ra những người này không cho phép các nàng mặc y phục trước đây.
***
Sương Sương ra khỏi căn lều lớn dưới sự giám sát của nữ nhân kia.
Quay trở về lều của Lễ Thiên, Sương Sương sợ hết hồn vì trong lều ngoại trừ Lễ Thiên ra còn có tên nam nhân đã bắt nàng tới đây ngày hôm qua.

Tên nam nhân kia chú ý tới Sương Sương, hắn ta nở nụ cười, chẳng qua nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy hung ác, Sương Sương hoảng sợ đến nỗi không dám cử động.
Lễ Thiên liếc nhìn Sương Sương: “Lại đây quỳ bên cạnh ta. Nhanh lên một chút!”
Sương Sương nhìn tên nam nhân hung ác đó, từ từ đi đến bên cạnh Lễ Thiên, nghe lời quỳ xuống bên cạnh hắn.
“Nô lệ này của ngươi vẫn nghe lời chứ?”
“Dĩ nhiên, đồ mà thủ lĩnh thưởng cho ta luôn là đồ tốt nhất.” Lễ Thiên trả lời.
Tên thủ lĩnh cười ha ha, hắn ta bưng rượu trên bàn rồi bất chợt đưa đến trước mặt Sương Sương.
Sương Sương nhìn hắn không hiểu, trong mắt còn mang theo nỗi sợ hãi.
“Bảo nàng ta uống.” Thủ lĩnh nhìn Sương Sương, nhưng lời là nói với Lễ Thiên.
Lễ Thiên rũ mắt: “Thủ lĩnh, nàng không biết uống rượu.”
Thủ lĩnh nhướn mày: “Nữ nhân Hán tộc cũng không biết uống rượu? Không đúng, chẳng phải nữ nhân trước đó của ngươi rất biết uống rượu sao?” Hắn ta bỗng dừng lại, nở nụ cười ngượng ngùng: “Quân sư, thật xin lỗi, ta không nên nhắc đến nữ nhân kia của ngươi.”
Biểu tình của Lễ Thiên không thay đổi: “Cùng lắm cũng chỉ là một nữ nhân phản bội ta, sao ta có thể để ở trong lòng.”
Thủ lĩnh đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Lễ Thiên: “Ngươi nghĩ như vậy rất đúng, ta vốn luôn cảm thấy hối hận vì đã g.i.ế.c nàng ta, nhưng ta lại nghĩ, nữ nhân trong thiên hạ này đâu có thiếu? Một nữ nhân phản bội ngươi thì nên g.i.ế.c chết.”
Mặc dù Sương Sương nghe không hiểu những lời bọn họ nói, nhưng nàng phát hiện thấy bàn tay đang đặt trên đầu gối Lễ Thiên lặng lẽ nắm chặt.
“Thủ lĩnh nói đúng.” Lễ Thiên đáp.
Thủ lĩnh cười rồi nhìn về phía Sương Sương, hắn ta cảm thấy nữ nhân trước mắt này quả thực giống như con thỏ nhỏ, mà không, hắn ta không thể ví nàng là thỏ được, nàng càng giống như một con mèo hoang còn chưa trưởng thành hơn, tuy nhìn qua có vẻ nhu nhược, nhưng thực ra lại mang theo vẻ kiêu ngạo, cứ như nếu có người mạo phạm nàng, nàng sẽ dùng móng vuốt trực tiếp tấn công đối phương.
Quả là thú vị.
Vậy nhưng thú vị là một chuyện, còn nữ nhân Hán tộc đúng là quá yếu, không chịu nổi giày vò. Đưa nàng cho Lễ Thiên, cũng coi như để trấn an vị quân sư này của hắn.
“Nàng không biết ngôn ngữ nơi này, sao nàng lại tới Mạc Bắc?” Thủ lĩnh bưng một món ăn trên bàn đưa cho Sương Sương, còn ra hiệu bảo nàng ăn.
Sương Sương cau mày, chỉ thấy nam nhân trước mặt rõ ràng là một con sói hoang, thế mà còn muốn giả vờ làm người tốt, thật khiến người ta muốn nôn mửa.
Lễ Thiên nhẹ giọng nói: “Thủ lĩnh đã từng nghe qua Ổ gia thành Kim Lăng chưa? Nàng là nữ nhân của đương gia Ổ gia hiện tại, Ổ Tương Đình.”
Thủ lĩnh vừa nghe, biểu tình liền cứng lại, một lát sau, hắn hít một ngụm khí lạnh: “Con mẹ nó, sao lại đoạt phải nữ nhân của Ổ Tương Đình chứ, hắn đang ở Đồng La ư? Tại sao một chút tin tức cũng không có.” Ánh mắt của hắn khi nhìn Sương Sương nhất thời trở nên cổ quái: “Làm sao bây giờ? Hay là g.i.ế.c đi, như vậy thì Ổ Tương Đình sẽ không biết gì, mà dù có biết thì cũng sẽ không có chứng cứ.”
Sương Sương nhận thấy ánh mắt tên thủ lĩnh nhìn nàng có sát ý loé lên, không nhịn được mà co rụt người lại.
Lễ Thiên lắc đầu: “Không được giết. Nếu như muốn giết, vậy thì sẽ phải g.i.ế.c toàn bộ nữ nhân mà thủ lĩnh cướp từ tộc Đồng La về, nếu không Ổ Tương Đình vẫn sẽ biết là chúng ta bắt.”
Tên thủ lĩnh hung tợn đập tay xuống bàn: “Đáng chết, nên làm gì bây giờ? Ta đã bỏ ra nhiều công sức như vậy.”
“Trong hôm nay Ổ Tương Đình sẽ có thể tìm đến nơi này, thủ lĩnh cần phải nghĩ biện pháp tốt nhất để ứng phó với hắn.” Lễ Thiên nhàn nhạt nói.
Thủ lĩnh kinh ngạc: “Hôm nay đã có thể tìm được? Không phải quân sư ngươi đã bày trận pháp khiến người Đồng La không tìm được đường đi sao?”
“Tộc Đồng La không tìm được, nhưng Ổ Tương Đình có thể, huống chi trên người nữ nhân này có cổ trùng của Ổ Tương Đình, cổ trùng này sẽ khiến Ổ Tương Đình tìm được nàng dù có cách xa bao nhiêu đi chăng nữa.” Lễ Thiên quay đầu, ánh mắt rơi vào cổ chân trái của Sương Sương.
 

Chương trước Chương tiếp
Loading...