Nàng Là Trân Bảo - Đông Thi Nương
Chương 46
Sương Sương nghe được câu này thì hơi hoảng sợ nhìn nam nhân trước mắt, hắn lại có thể hời hợt mang nữ nhân ra so sánh với dê bò như vậy, thậm chí còn nói nữ nhân không bằng cả dê bò.
Qua Đồng La Phưởng, nàng đã biết người A Bố Tư rất tàn bạo, nhưng nàng không ngờ rằng nam nhân trước mắt này rõ ràng là người Hán, nhưng lại hoàn toàn bị đồng hoá.
Nghĩ tới đây, Sương Sương càng thêm lo sợ cho tình cảnh của mình, nàng thầm cầu khẩn trời cao mau để Ổ Tương Đình sớm tìm được nàng.
Nam nhân xuống khỏi giường, hắn chậm rãi đi đến trước bàn, ngồi xuống, rồi liếc nhìn Sương Sương: “Ngươi đi thắp nến lên.”
Sương Sương nhìn hắn, không cử động.
Miệng nam nhân khẽ nhếch: “Nếu như ngươi không nghe lời, ta sẽ đưa ngươi cho bọn họ, không bao lâu sau, ngươi cũng sẽ mang thai như nữ nhân vừa rồi.”
Lời bóng gió của hắn khiến Sương Sương cảm thấy ghê tởm, bàn tay trong tay áo nàng nắm thành quyền, nhưng chỉ có thể đứng lên thắp nến.
Nàng tìm thấy diêm ở trên bàn, thắp nến xong, căn lều vải này lập tức sáng bừng.
Sương Sương đặt hộp diêm lại trên bàn, lúc nàng đang muốn ngồi trở về thì nam nhân đưa tay bóp cằm nàng, hắn cưỡng ép Sương Sương phải ngẩng đầu.
Tầm mắt nam nhân quét qua từng từng từng tấc trên gương mặt Sương Sương, cuối cùng rũ mắt, thu tay về.
Hắn vừa buông tay, Sương Sương liền nhanh chóng trốn xa.
Nàng còn dùng ống tay áo lau sạch nơi mình bị chạm phải, ánh mắt tỏ rõ vẻ chán ghét.
Nam nhân bắt đầu ăn, tốc độ ăn của hắn rất chậm, giống như không phải hắn đang ăn, mà đang chịu cực hình.
Sương Sương ngồi ở trong góc, len lén quan sát hắn, trong lòng thầm nghĩ có nên tìm đồ gì đó đánh ngất người này hay không, dáng vẻ hắn nhìn giống người, nhưng thực ra lại giống như một con sâu bọ xấu xa lớn lên từ mương nước thối.
Nam nhân kia ăn xong, hắn dùng khăn lau tay lau miệng, rồi đột nhiên nói: “Ta lên là Lễ Thiên, nhưng ngươi chỉ được gọi ta là chủ nhân, ngươi có thể ăn đồ ăn thừa của ta, sau đó mang mâm bát đặt ra ngoài cửa lều.”
Sương Sương nghe được câu này nhưng không thèm để ý.
Nam nhân tên Lễ Thiên đó ngẩng đầu nhìn Sương Sương, cất giọng lớn hơn một chút: “Lại đây.”
Sương Sương quay mặt đi, căn bản không nhìn hắn, thấy Lễ Thiên đứng dậy khỏi bàn, Sương Sương cũng đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
Lễ Thiên đã hơi tức giận.
“Ta bảo ngươi lại đây.”
Sương Sương nhìn hắn: “Lại đó làm gì?”
“Sau này ta sẽ không bao giờ nói đến câu thứ hai, ngươi có thể không tới, ta sẽ gọi người kéo ngươi ra ngoài, ta có thể đổi sang một nữ nô khác, ngươi không muốn ở trong lều của ta nhưng có rất nhiều nữ nhân nguyện ý.”
Sương Sương cắn môi, chỉ có thể đi tới.
Lễ Thiên nhìn nàng, Sương Sương đi đến khi chỉ còn cách hắn một bước chân thì dừng lại, hắn vẫn nói: “Gần nữa.”
Sương Sương cau mày dịch lại thêm một chút.
Lễ Thiên xé một miếng vải thật dài từ y phục trên người hắn xuống, quay người Sương Sương lại.
Sương Sương bị bắt đi lúc nửa đêm, ngay cả tóc cũng chưa kịp chải, nãy giờ tóc vẫn còn rối bù.
Lễ Thiên dùng miếng vải trong tay buộc tóc cho Sương Sương.
Hắn làm xong việc này thì kéo Sương Sương ngồi xuống, Sương Sương bị hắn nắm cổ tay, mặt cũng nhăn lại, đến khi nàng nhìn thấy hắn cầm d.a.o găm dí sát về phía nàng thì nàng hét lên một tiếng muốn bỏ chạy.
Người này lại muốn huỷ dung nàng!
Sương Sương dùng cả tay lẫn chân phản kháng lại, thậm chí còn trực tiếp đá thẳng lên người Lễ Thiên: “Đồ điên, ngươi là đồ điên.”
Sắc mặt Lễ Thiên đen lại, dù chân hắn không linh hoạt, nhưng sức lực rất lớn, hắn kéo Sương Sương tới, một tay khống chế hai tay Sương Sương, tay còn lại vứt d.a.o găm đi, ấn c.h.ặ.t c.h.â.n Sương Sương.
Lễ Thiên hít một ngụm khí lạnh, hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn Sương Sương: “Ngươi là chó hả?”
Sương Sương trợn mắt nhìn hắn, quyết không buông miệng.
Lễ Thiên bỏ một tay ra bóp cằm Sương Sương, buộc nàng há miệng, sức của hắn rất lớn, cằm Sương Sương bị bóp đến đỏ lên.
Sương Sương đau đến chảy nước mắt, nhưng nàng tự nhủ mình không thể khóc, nàng cố gắng lắm mới thu nước mắt lại được, còn tiếp tục trừng mắt với đối phương.
Lễ Thiên hừ lạnh, buông Sương Sương ra, hắn không vui sờ vào chỗ bị cắn, lại cuốn ống tay áo lên nhìn, còn chảy cả máu.
Sương Sương vừa được tự do thì vội vàng trốn ra xa.
Lễ Thiên buông ống tay áo xuống, nhìn Sương Sương: “Lần sau còn cắn ta giống chó như vậy, ta sẽ bẻ từng cái răng của ngươi.”
Sương Sương nghe nói vậy liền đưa tay bịt miệng, vẻ mặt có mấy phần căm phẫn.
Lại còn nói sẽ bẻ từng cái răng của nàng, thật là quá đáng!
Lễ Thiên đứng dậy, hắn đi tới ngồi xuống mép giường: “Đi lấy nước.”
Nơi này chỉ có Sương Sương và hắn, lời này của hắn đương nhiên là đang nói với Sương Sương.
Sương Sương cắn môi: “Ngươi muốn uống nước sao?”
“Ta muốn lau người.” Lễ Thiên nói: “Trong lều có xô nước, bên trong còn có khăn lông, ngươi ra ngoài múc nước, nơi múc nước cách căn lều vải này không xa, đi thêm một đoạn là có thể nhìn thấy. Đừng nghĩ bỏ trốn được, vì khi ngươi bước ra khỏi căn lều này, sẽ có người âm thầm giám thị ngươi. Nếu ngươi bỏ chạy, người nọ bắt ngươi trở lại thì ngươi sẽ sống không bằng chết.”
Sương Sương nhìn quanh, phát hiện trong góc có một xô nước, quả nhiên bên trong còn có một cái khăn lông.
Nàng nhìn Lễ Thiên ngồi ở trên giường, rồi xách xô nước đi ra ngoài.
***
Nàng ra khỏi lều vải liền nhìn thấy không ít người A Bố Tư, bọn họ cũng giống như người Đồng La, nam nhân không hề mặc áo.
Những nam nhân kia đang nói chuyện cười đùa, thấy Sương Sương đi từ trong lều ra còn huýt sáo.
Bọn họ quan sát Sương Sương một lượt rồi nói gì đó, Sương Sương cắn răng, dù sao nàng cũng nghe không hiểu, coi như không nghe được là xong.
Sương Sương đi không bao lâu liền nhìn thấy nơi múc nước.
Nơi đó để mấy thùng nước thật to, bên cạnh còn có mấy nữ nhân đang đứng. Trong tay mấy nữ nhân kia xách xô gỗ, có lẽ các nàng ấy cũng tới múc nước.
Sương Sương để ý thấy dường như tóc của những nữ nhân kia cũng được buộc bằng miếng vải xé từ trên y phục xuống, giống như nàng vậy.
Bên cạnh thùng nước có một nam nhân, nam nhân kia luân phiên múc nước vào xô cho những nữ nhân kia. Chẳng qua mỗi lần hắn múc nước xong thì tay cũng đều sờ soạng lên thân thể của những nữ nhân kia, vậy nhưng những nữ nhân kia hoàn toàn không có chút phản kháng nào, cứ để mặc cho tên nam nhân kia sờ.
Sương Sương nhìn mà chỉ muốn ói.
Sương Sương đứng ở phía sau, chờ khi đến lượt nàng, tên nam nhân múc nước hơi sửng sốt, gương mặt ngăm đen hiện lên vẻ kinh ngạc, rồi nói cái gì đó.
Sương Sương nghe không hiểu, nữ nhân vừa được múc nước xong, đang đứng trước mặt nàng bỗng nói một câu, tên nam nhân kia gật đầu, rồi hướng về Sương Sương nói gì đó.
Có lẽ hắn phát hiện ra Sương Sương nghe không hiểu lời hắn nói, bèn trực tiếp cầm xô của Sương Sương lên múc nước.
Lúc hắn đưa xô nước cho Sương Sương, Sương Sương vừa nhận lấy liền nhìn thấy cái tay còn lại của tên nam nhân kia đưa ra, nàng vội vã xách xô lùi ra sau mấy bước, tên nam nhân kia chỉ nhìn nàng cười.
Sương Sương nhanh chóng xoay người, xách xô nước chạy như điên.
Sương Sương sức yếu, lại còn xách theo xô nước chạy, khi nàng về đến lều vải thì nước đã đổ mất một nửa.
Nàng đi vào lều, đặt xô nước xuống trước mặt Lễ Thiên: “Múc xong rồi.”
Nàng nói tiếp: “Tên nam nhân ở chỗ múc nước là người nào?”
Lễ Thiên cúi đầu nhìn thùng nước, cau mày: “Tại sao chỉ có một chút nước như vậy?”
“Sức ta yếu.” Sương Sương vô tội nhìn hắn.
Đúng là vóc dáng Sương Sương yểu điệu như cành liễu trước gió, nhìn qua là biết sức yếu. Nàng hoàn toàn không hợp với Mạc Bắc, nàng quá trắng, nổi bật hẳn với những người khác, thậm chí chỉ xách có một xô nước mà mặt nàng đã đỏ bừng, hơi thở hổn hển.
Loại nữ nhân thon nhỏ trắng tuyết như Sương Sương không được hoan nghênh ở Mạc Bắc, vì nam nhân nơi này thích nữ nhân khoẻ mạnh, theo họ thì chỉ có nữ nhân khoẻ mạnh mới có thể sinh hạ thật nhiều hài tử.
Trước đây Mạc Bắc đã từng có bộ tộc mua qua nữ nhân Hán tộc, bọn họ mua nữ nhân Hán tộc, muốn nữ nhân Hán tộc sinh hài tử cho họ, thế nhưng những nữ nhân Hán tộc này hoặc là khó sinh mà chết, hoặc là sinh ra những đứa trẻ đặc biệt yếu ớt, bảy, tám tuổi cũng chưa leo lên được lưng ngựa. Lâu dần, nam nhân Mạc Bắc liền không thích nữ nhân Hán tộc nữa.
Sương Sương giống như một bông hoa trồng ở trong thâm cung hậu viện, tới Mạc Bắc này, không biết có thể sống được mấy ngày.
Lễ Thiên thu hồi ánh mắt, tự mình vắt khăn lông, bắt đầu lau người.
Sương Sương thấy hắn cởi y phục thì vội quay người đi, nàng đưa lưng về phía Lễ Thiên, cắn môi, nàng thật sự không ở nổi chỗ này, nhưng nàng vừa mới thầm quan sát qua, khả năng chạy thoát khỏi nơi này là rất thấp, hơn nữa nàng không biết phân biệt phương hướng trên thảo nguyên.
Vừa rồi nàng cũng không nhìn thấy mấy người Đồng La Phưởng, không biết các nàng ấy bị nhốt ở chỗ nào.
“Những cô nương bị bắt tới cùng ta đang ở đâu?”
Lễ Thiên cất giọng lạnh nhạt: “Thay vì quan tâm tới các nàng thì ngươi hãy tự lo cho mình trước đi.”
Sương Sương không hiểu, tại sao A Bố Tư lại cướp nữ nhân của Đồng La, bọn họ không có sao?
Nàng nói ra nghi vấn của mình, nhưng Lễ Thiên không trả lời.
Hắn ném khăn lông vào trong nước, khép y phục lại rồi nằm lên giường.
“Đổ nước đi, sau đó dọn bàn. Ta không thích ngủ chung với người khác, trong ngăn kéo có thảm, ngươi nằm dưới đất.” Lễ Thiên hơi ngừng lại: “Dù nửa đêm có nghe được tiếng động gì thì cũng không cần ra ngoài.”