Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 343: Bạch Tiêu và Đông Phương (1)
Từ lúc Bạch Tiêu ra khỏi biệt thự nhà Tần Mặc thì thấy hơi mất hồn mất vía, câu nói Đông Phương Nhã đã quay về của Tô Song Song, khiến anh ta đứng ngồi không yên.
Bạch Tiêu lên xe, cũng không lái xe đi ngay, bởi vì anh ta sợ với tình trạng của mình bây giờ mà lái xe, không chừng sẽ gặp tai nạn, anh ta hơi phiền não châm một điếu thuốc, dùng sức hít một hơi, lại tự làm mình sặc.
"Khụ khụ khụ khụ!" Bạch Tiêu ho khan, cuối cùng ho khan đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, anh ta vươn tay xoa xoa khóe mắt mình, vừa muốn hạ ghế xuống nằm một lát thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ầm.
Bạch Tiêu hạ cửa kính xe nhìn, Tần Mặc ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, anh ta lập tức ngồi thẳng dậy, sốt ruột gào lên: "Sao vậy? Lên xe nhanh đi, tôi đưa các người đi bệnh viện."
Ai biết được Tần Mặc thấy anh ta thì hung hăng trợn mắt nhìn, Bạch Tiêu lập tức cảm thấy sao tên này có vợ rồi thì lòng lang dạ sói như vậy, chó cắn Lã Động Tân!
Anh ta đang muốn châm chọc Tần Mặc, đột nhiên thấy miệng Tô Song Song, anh ta lập tức phản ứng lại, một chân đạp chân ga phóng xe đi mất, còn không quên la một tiếng: "Đây là trò đùa thôi! Không có chuyện gì đâu, ngày mai là ổn!"
Tô Song Song nghe thấy giọng của Bạch Tiêu thì quay đầu trong chớp mắt, nhìn thấy xe của Bạch Tiêu lao nhanh, giận dữ gào lên: "Bạch Tiêu anh chờ đó! Anh chờ đó!"
Dù thế nào Bạch Tiêu cũng không dám nghĩ, sức chiến đấu của Tô Song Song tăng lên theo cấp số nhân, lúc anh ta bị Tần Mặc ép đi vào khách sạn nhận lỗi, mới vừa bước vào phòng, thấy người ở bên trong thì hiểu ngay một chân lý: Đúng là dù chọc ai cũng không được chọc phụ nữ!
"Đông Phương, cô đã đến rồi!" Bạch Tiêu ra vẻ thoải mái chào hỏi, muốn giả bộ như không có chuyện gì nhưng ánh mắt vẫn dính trên người Đông Phương Nhã.
Tóc Đông Phương Nhã bị cắt ngắn đi một chút, duỗi thẳng, vẫn vẻ mặt cấm dục đứng đắn nhưng chỉ có Bạch Tiêu biết, lúc cô quyến rũ lên chọc người cỡ nào.
Nghĩ vậy, đột nhiên Bạch Tiêu thấy mình có hơi khốn nạn nhưng vẫn cảm thấy cả người khô nóng, anh ta kéo kéo cổ áo mình theo bản năng.
Đông Phương Nhã đứng dậy, lên tiếng chào hỏi theo công thức: "Chào Bạch tổng!"
"Phải gọi khác đi chứ! Bây giờ cô không còn làm việc dưới tay tôi nữa, cứ gọi tôi là Bạch Tiêu là được rồi!" Bạch Tiêu nói dứt lời, cầm cốc nước bên cạnh lên uống hết.
Tô Song Song thì căng thẳng nhìn Đông Phương Nhã rồi nhìn Bạch Tiêu, hôm nay cô làm như hỏi tội, thật ra là tới làm bà mai nhưng nhìn không khí xấu hổ giữa hai người, Tô Song Song cảm thấy vô cùng thất bại.
"Bộ phim mà tôi chọn với Song Song sắp bắt đầu, hai người từ từ ăn." Tần Mặc nói xong thì kéo Tô Song Song đi ra ngoài, Tô Song Song thấy rất xấu hổ, tên Tần Mặc này cũng không chịu dùng lý do nào
uyển chuyển một chút.
Tô Song Song thấy Đông Phương Nhã kinh ngạc nhìn mình, vội vàng tươi cười nói: "À... Đột nhiên A Mặc trúng thưởng vé xem phim, tôi luôn muốn đi xem, nhưng mà vé rất đắt tiền! Chúng tôi đi trước nhé!"
Nói xong thì Bạch Tiêu cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cảm thấy Tô Song Song và Tần Mặc đúng là không biết nói dối, Tần Mặc mà không có tiền mua một vé xem phim hả? Lại còn rất đắt, thiệt cho Tô Song Song dám nói ra mấy câu này.
Lúc này Bạch Tiêu cũng hiểu, Tô Song Song đang muốn se duyên cho anh ta, tuy anh ta vô cùng cảm động nhưng khi trong phòng chỉ còn hai người họ, anh ta nhìn vẻ mặt của Đông Phương Nhã thì nhất thời cảm thấy hơi khó chịu.
"A Nhã..."
"Xin anh hãy gọi tôi là Đông Phương hoặc Đông Phương tiểu thư cũng được!" Đông Phương Nhã nói xong thì chớp mắt, cười vô cùng lễ phép, lại có vẻ vô cùng xa cách.
Bạch Tiêu cúi đầu, rót một ly rượu, tự nhiên uống một ngụm, từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy rượu lại đắng như vậy, từ trước tới giờ cũng không biết, hóa ra lúc Đông Phương Nhã thật sự lễ phép với ai thì chính là lạnh nhạt như thế, anh ta thích một Đông Phương Nhã miệng mồm độc ác trước kia hơn.
"Đông Phương, thật ra chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi." Bạch Tiêu uống xong một ly rượu, mới có dũng khí nhắc tới chuyện này.
Đông Phương Nhã vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, không có cảm xúc gì nhưng giọng điệu cũng không quá thân thiện: "Chuyện anh lăn giường với người phụ nữ khác, rồi xem như ngoài ý muốn ấy hả?"
“Anh...”
"Cũng đúng, Bạch đại thiếu gia phong lưu không kềm chế, yêu tự do, lại nói, tôi cũng không là gì của anh, không xen vào được." Đông Phương Nhã nói xong mới cảm thấy lời của mình quá chua.
Cô cau mày khi thấy mình vẫn còn dao động vì Bạch Tiêu, cảm thấy vô cùng phiền não, cô cũng cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm.
Bình thường Đông Phương Nhã chỉ uống rượu vang, vừa uống một ngụm rượu này liền sặc nghẹn ho khan trong chớp mắt, Bạch Tiêu vừa thấy, vội vàng đứng dậy, đi qua muốn vỗ vỗ lưng Đông Phương Nhã, Đông Phương Nhã lại đẩy anh ta ra.
"Bạch Tiêu, tôi chê anh bẩn đó!" Đông Phương Nhã nói xong câu đó, đột ngột đứng lên, nhìn Bạch Tiêu, hốc mắt đỏ ửng.
Bạch Tiêu bị Đông Phương Nhã mắng như vậy, cũng không nói nổi lời gì, cúi đầu, trong mắt tràn đầy ảo não, ngày đó anh ta thật sự đã uống quá nhiều, nhầm người phụ nữ kia thành Đông Phương Nhã, sau đó anh ta hối hận muốn chết nhưng mà làm cũng đã làm, anh ta lại không có cách nào quay ngược thời gian.
Nghĩ như vậy, lòng Bạch Tiêu cũng giận, chỉ vì chuyện này mà ngày hôm sau Đông Phương Nhã lập tức đi mất, anh ta tìm cô ròng rã hai năm, còn cô thì sao?
"Đông Phương Nhã, vậy cô xem Bạch Tiêu tôi là gì hả? Vì những người phụ nữ khác mà buông tay tôi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ tình cảm cô dành cho tôi, chỉ có như vậy..."
"Những chuyện khác thì tôi có thể tha thứ, nhưng Bạch Tiêu à, anh ở bên cạnh tôi còn chăn gối với người khác, rồi anh bảo tôi tha thứ cho anh hả?" Đông Phương Nhã hơi kích động. Ngay sau đó cầm túi xách lên muốn đi ra ngoài, hình như không muốn nhìn Bạch Tiêu thêm một giây nào nữa.
Bạch Tiêu sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, đuổi theo Đông Phương Nhã, hắn ôm cô vào lòng, ấn trên tường, Đông Phương Nhã vừa muốn vùng vẫy, Bạch Tiêu đã cúi người xuống, vừa vội vàng vừa bá đạo hôn lên môi cô.
Lúc đầu thì Đông Phương Nhã còn hơi vùng vẫy, những một lúc lâu sau, cô hạ hai tay xuống những cũng không thèm phản ứng Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu sửng sốt một chút, vẫn không buông tay, dùng hết bản lĩnh muốn khiêu khích Đông Phương Nhã nhưng anh ta vẫn không được đáp lại.
Sau cùng Bạch Tiêu nhắm mắt lại, xoay người một cái suy sụp dựa vào tường, Đông Phương Nhã cau mày nhìn xung quanh, đứng dậy sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn trong ánh mắt kinh ngạc của phục vụ, lạnh nhạt nhìn Bạch Tiêu một cái, lạnh lùng nói: "Hôn đủ rồi hả?"
"Chưa đủ." Bạch Tiêu vẫn không nhìn thẳng, hương vị say nồng Đông Phương Nhã để lại trên miệng mình còn chưa tan đi nhưng trong lòng anh ta lại rất khó chịu, lúc hôn môi ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ trong lòng đau đớn bấy nhiêu.
"Nếu chưa đủ, hoan nghênh tùy lúc, nếu anh muốn lên giường cũng được! Dù sao anh cũng là Bạch tổng, anh dậm chân một cái thì cả thành phố này cũng run rẩy, tôi đánh không lại anh, nhưng lần sau anh nhớ mang đủ tiền đó, dù anh ngủ với cô gái nào thì cũng phải trả thù lao cả.”
"Đông Phương Nhã!" Bạch Tiêu nghe thấy cô trào phúng mình như vậy thì giận đến mức mở hai mắt nhưng thấy vẻ mặt Đông Phương Nhã không thèm để ý, lửa giận của anh ta lại bị dập tắt.
Đông Phương Nhã thấy Bạch Tiêu không nói gì, sờ lên tóc của mình rồi xoay người đi mất, cũng không theo nhìn anh ta thêm một lần nào, giống như Bạch Tiêu là một loại vi khuẩn có thể lây nhiễm.
Tô Song Song nghe lén trong phòng cách vách nhìn qua khe cửa thấy Đông Phương Nhã đi tới, giận đến mức dậm chân, cẩn thận đóng cửa lại, xù lông trong chớp mắt!
"Tên xấu xa Bạch Tiêu kia, dám lăn giường với người phụ nữ khác! Chuyện này anh có biết không? Sao trước nay em lại không biết vậy." Vốn dĩ Tô Song Song muốn tác hợp hai người bọn họ,nhưng bây giờ chuyện thành như vậy, lòng Tô Song Song vừa vội vừa giận, cũng không nắm chắc nữa.
Tần Mặc luôn ngồi bên cạnh xem đồng hồ trên tay mình rồi lạnh lùng nói: "Lúc đó em còn ở nước ngoài, anh cũng không có tâm trạng quản anh ta, sinh hoạt cá nhân của anh ta vốn dĩ là như vậy..."
"Vậy phải làm sao bây giờ! Anh nhìn họ đi, rõ ràng là anh thích em, em thích anh mà!" Tô Song Song âu sầu nhăn mặt, đột nhiên nhanh trí, vỗ bàn một cái.
Tô Song Song vỗ xong mới phản ứng lại, đây là bàn gỗ thật đó, cô đau đớn lắc lắc tay, Tần Mặc vội vàng bắt lấy tay cô xem, thấy không đỏ không sưng thì mới buông ra.
"Em nghĩ ra một cách, nếu không thì chúng ta tìm người phụ nữ lúc trước lên giường với Bạch Tiêu, để cho cô ta giải thích với Đông Phương Nhã rằng lúc ấy hai người đều đã uống nhiều, ừm... Bạch Tiêu coi cô ta như Đông Phương Nhã, vậy được không?"
Lúc Tô Song Song nói vậy, hai mắt lấp lánh, Tần Mặc nghe xong lại lắc lắc đầu: "Chuyện của họ, em giúp đến đây rồi thì đừng nhúng tay nữa, coi chừng biến khéo thành vụng."
“Nhưng anh nhìn kìa...”
"Tin Bạch Tiêu đi." Tần Mặc nói rồi đứng dậy, kéo Tô Song Song ra ngoài, Tô Song Song không phản ứng kịp, hét lên: "Nè nè nè! Bây giờ đi ra ngoài bị Bạch Tiêu thấy thì xấu hổ lắm!"
"Phim sắp bắt đầu chiếu rồi." Tần Mặc nói xong thì kéo cửa ra, Tô Song Song sửng sốt một phen, ngơ ngác hỏi: "Anh mua vé xem phim thật hả!"
"Không phải em luôn ồn ào muốn phim hoạt hình... này sao?" Tần Mặc không quá xác định, dù sao trên poster cũng là một con khỉ mặt dài, một con khỉ có mặt ngựa, trước rạp chiếu phim còn có cô bé ồn ào nói tôi muốn sinh khỉ con cho hắn!
Tô Song Song vừa nghe, mắt biến thành hình trái tim, miệng cười không khép được, trong lòng ngọt ngàoi, cô còn tưởng rằng Tần Mặc sẽ không chịu xem loại phim này với cô, đây chính là sản phẩm Anime trong nước sản xuất, Anime đang vùng lên đó!
"Xem đi! Tôi muốn cho sinh khỉ con cho Đại vương..."
Tần Mặc nhanh chóng đau đầu, Tô Song Song lập tức im lặng, lấy lòng cười cười, giải thích giấu đầu lòi đuôi: "Em chưa nói gì mà! Chúng ta đi nhanh lên."
Hai người họ vừa đi ra ngoài, thì thấy Bạch Tiêu đang đứng hút thuốc ở cửa, Tô Song Song nhìn thấy anh ta thê thảm như vậy, chút không vui vừa nãy biến mất trong chớp mắt.
"Hai người còn chưa đi?" Bạch Tiêu quay đầu nhìn qua, vẻ mặt cô đơn.
Chuyện tình yêu này giống như Tần Mặc nói, là chuyện của hai người, Tô Song Song cũng không biết phải nói gì làm gì, cô đi qua, trịnh trọng vỗ vỗ vai Bạch Tiêu, an ủi: "Cô ấy còn tức giận, có thể thấy anh vẫn còn hi vọng."
"Anh hãy phát huy năng lực không biết xấu hổ bình thường của anh, quấn quít làm phiền cô ấy, thử lại thử, nói không chừng cô ấy sẽ đầu hàng đó."
"Nhị Manh Hoa, cũng may anh biết rõ tính cách thẳng thắn của em, nếu là người khác chắc chắn sẽ nghĩ lời này của em là đang vui sướng khi người ta gặp họa, không chừng sẽ đánh em đó!"
Bạch Tiêu nói xong thì phất phất tay, vẻ mặt tốt hơn vừa nãy, cảm xúc cũng không còn quá tệ nữa.
Tô Song Song chợt nhíu mày, hừ một tiếng: "Em đang vui sướng khi người khác gặp họa đó! Bây giờ anh chịu khổ là đáng! Anh dỗ dành cô ấy là chuyện nên làm! Có điều em vẫn muốn chúc anh thành công!"
Tô Song Song nói xong lại vỗ vỗ vai Bạch Tiêu, lúc thấy anh ta sắp xù lông thì kéo Tần Mặc đi xem phim, chuyện của hai người họ, cô có thể giúp đến đây, chuyện khác thì phải xem duyên phận rồi.
Bạch Tiêu lên xe, cũng không lái xe đi ngay, bởi vì anh ta sợ với tình trạng của mình bây giờ mà lái xe, không chừng sẽ gặp tai nạn, anh ta hơi phiền não châm một điếu thuốc, dùng sức hít một hơi, lại tự làm mình sặc.
"Khụ khụ khụ khụ!" Bạch Tiêu ho khan, cuối cùng ho khan đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, anh ta vươn tay xoa xoa khóe mắt mình, vừa muốn hạ ghế xuống nằm một lát thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ầm.
Bạch Tiêu hạ cửa kính xe nhìn, Tần Mặc ôm Tô Song Song chạy ra ngoài, anh ta lập tức ngồi thẳng dậy, sốt ruột gào lên: "Sao vậy? Lên xe nhanh đi, tôi đưa các người đi bệnh viện."
Ai biết được Tần Mặc thấy anh ta thì hung hăng trợn mắt nhìn, Bạch Tiêu lập tức cảm thấy sao tên này có vợ rồi thì lòng lang dạ sói như vậy, chó cắn Lã Động Tân!
Anh ta đang muốn châm chọc Tần Mặc, đột nhiên thấy miệng Tô Song Song, anh ta lập tức phản ứng lại, một chân đạp chân ga phóng xe đi mất, còn không quên la một tiếng: "Đây là trò đùa thôi! Không có chuyện gì đâu, ngày mai là ổn!"
Tô Song Song nghe thấy giọng của Bạch Tiêu thì quay đầu trong chớp mắt, nhìn thấy xe của Bạch Tiêu lao nhanh, giận dữ gào lên: "Bạch Tiêu anh chờ đó! Anh chờ đó!"
Dù thế nào Bạch Tiêu cũng không dám nghĩ, sức chiến đấu của Tô Song Song tăng lên theo cấp số nhân, lúc anh ta bị Tần Mặc ép đi vào khách sạn nhận lỗi, mới vừa bước vào phòng, thấy người ở bên trong thì hiểu ngay một chân lý: Đúng là dù chọc ai cũng không được chọc phụ nữ!
"Đông Phương, cô đã đến rồi!" Bạch Tiêu ra vẻ thoải mái chào hỏi, muốn giả bộ như không có chuyện gì nhưng ánh mắt vẫn dính trên người Đông Phương Nhã.
Tóc Đông Phương Nhã bị cắt ngắn đi một chút, duỗi thẳng, vẫn vẻ mặt cấm dục đứng đắn nhưng chỉ có Bạch Tiêu biết, lúc cô quyến rũ lên chọc người cỡ nào.
Nghĩ vậy, đột nhiên Bạch Tiêu thấy mình có hơi khốn nạn nhưng vẫn cảm thấy cả người khô nóng, anh ta kéo kéo cổ áo mình theo bản năng.
Đông Phương Nhã đứng dậy, lên tiếng chào hỏi theo công thức: "Chào Bạch tổng!"
"Phải gọi khác đi chứ! Bây giờ cô không còn làm việc dưới tay tôi nữa, cứ gọi tôi là Bạch Tiêu là được rồi!" Bạch Tiêu nói dứt lời, cầm cốc nước bên cạnh lên uống hết.
Tô Song Song thì căng thẳng nhìn Đông Phương Nhã rồi nhìn Bạch Tiêu, hôm nay cô làm như hỏi tội, thật ra là tới làm bà mai nhưng nhìn không khí xấu hổ giữa hai người, Tô Song Song cảm thấy vô cùng thất bại.
"Bộ phim mà tôi chọn với Song Song sắp bắt đầu, hai người từ từ ăn." Tần Mặc nói xong thì kéo Tô Song Song đi ra ngoài, Tô Song Song thấy rất xấu hổ, tên Tần Mặc này cũng không chịu dùng lý do nào
uyển chuyển một chút.
Tô Song Song thấy Đông Phương Nhã kinh ngạc nhìn mình, vội vàng tươi cười nói: "À... Đột nhiên A Mặc trúng thưởng vé xem phim, tôi luôn muốn đi xem, nhưng mà vé rất đắt tiền! Chúng tôi đi trước nhé!"
Nói xong thì Bạch Tiêu cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cảm thấy Tô Song Song và Tần Mặc đúng là không biết nói dối, Tần Mặc mà không có tiền mua một vé xem phim hả? Lại còn rất đắt, thiệt cho Tô Song Song dám nói ra mấy câu này.
Lúc này Bạch Tiêu cũng hiểu, Tô Song Song đang muốn se duyên cho anh ta, tuy anh ta vô cùng cảm động nhưng khi trong phòng chỉ còn hai người họ, anh ta nhìn vẻ mặt của Đông Phương Nhã thì nhất thời cảm thấy hơi khó chịu.
"A Nhã..."
"Xin anh hãy gọi tôi là Đông Phương hoặc Đông Phương tiểu thư cũng được!" Đông Phương Nhã nói xong thì chớp mắt, cười vô cùng lễ phép, lại có vẻ vô cùng xa cách.
Bạch Tiêu cúi đầu, rót một ly rượu, tự nhiên uống một ngụm, từ trước tới giờ chưa từng cảm thấy rượu lại đắng như vậy, từ trước tới giờ cũng không biết, hóa ra lúc Đông Phương Nhã thật sự lễ phép với ai thì chính là lạnh nhạt như thế, anh ta thích một Đông Phương Nhã miệng mồm độc ác trước kia hơn.
"Đông Phương, thật ra chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn thôi." Bạch Tiêu uống xong một ly rượu, mới có dũng khí nhắc tới chuyện này.
Đông Phương Nhã vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, không có cảm xúc gì nhưng giọng điệu cũng không quá thân thiện: "Chuyện anh lăn giường với người phụ nữ khác, rồi xem như ngoài ý muốn ấy hả?"
“Anh...”
"Cũng đúng, Bạch đại thiếu gia phong lưu không kềm chế, yêu tự do, lại nói, tôi cũng không là gì của anh, không xen vào được." Đông Phương Nhã nói xong mới cảm thấy lời của mình quá chua.
Cô cau mày khi thấy mình vẫn còn dao động vì Bạch Tiêu, cảm thấy vô cùng phiền não, cô cũng cầm lấy ly rượu bên cạnh uống một ngụm.
Bình thường Đông Phương Nhã chỉ uống rượu vang, vừa uống một ngụm rượu này liền sặc nghẹn ho khan trong chớp mắt, Bạch Tiêu vừa thấy, vội vàng đứng dậy, đi qua muốn vỗ vỗ lưng Đông Phương Nhã, Đông Phương Nhã lại đẩy anh ta ra.
"Bạch Tiêu, tôi chê anh bẩn đó!" Đông Phương Nhã nói xong câu đó, đột ngột đứng lên, nhìn Bạch Tiêu, hốc mắt đỏ ửng.
Bạch Tiêu bị Đông Phương Nhã mắng như vậy, cũng không nói nổi lời gì, cúi đầu, trong mắt tràn đầy ảo não, ngày đó anh ta thật sự đã uống quá nhiều, nhầm người phụ nữ kia thành Đông Phương Nhã, sau đó anh ta hối hận muốn chết nhưng mà làm cũng đã làm, anh ta lại không có cách nào quay ngược thời gian.
Nghĩ như vậy, lòng Bạch Tiêu cũng giận, chỉ vì chuyện này mà ngày hôm sau Đông Phương Nhã lập tức đi mất, anh ta tìm cô ròng rã hai năm, còn cô thì sao?
"Đông Phương Nhã, vậy cô xem Bạch Tiêu tôi là gì hả? Vì những người phụ nữ khác mà buông tay tôi nhiều lần như vậy, chẳng lẽ tình cảm cô dành cho tôi, chỉ có như vậy..."
"Những chuyện khác thì tôi có thể tha thứ, nhưng Bạch Tiêu à, anh ở bên cạnh tôi còn chăn gối với người khác, rồi anh bảo tôi tha thứ cho anh hả?" Đông Phương Nhã hơi kích động. Ngay sau đó cầm túi xách lên muốn đi ra ngoài, hình như không muốn nhìn Bạch Tiêu thêm một giây nào nữa.
Bạch Tiêu sửng sốt một chút rồi phản ứng lại, đuổi theo Đông Phương Nhã, hắn ôm cô vào lòng, ấn trên tường, Đông Phương Nhã vừa muốn vùng vẫy, Bạch Tiêu đã cúi người xuống, vừa vội vàng vừa bá đạo hôn lên môi cô.
Lúc đầu thì Đông Phương Nhã còn hơi vùng vẫy, những một lúc lâu sau, cô hạ hai tay xuống những cũng không thèm phản ứng Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu sửng sốt một chút, vẫn không buông tay, dùng hết bản lĩnh muốn khiêu khích Đông Phương Nhã nhưng anh ta vẫn không được đáp lại.
Sau cùng Bạch Tiêu nhắm mắt lại, xoay người một cái suy sụp dựa vào tường, Đông Phương Nhã cau mày nhìn xung quanh, đứng dậy sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn trong ánh mắt kinh ngạc của phục vụ, lạnh nhạt nhìn Bạch Tiêu một cái, lạnh lùng nói: "Hôn đủ rồi hả?"
"Chưa đủ." Bạch Tiêu vẫn không nhìn thẳng, hương vị say nồng Đông Phương Nhã để lại trên miệng mình còn chưa tan đi nhưng trong lòng anh ta lại rất khó chịu, lúc hôn môi ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ trong lòng đau đớn bấy nhiêu.
"Nếu chưa đủ, hoan nghênh tùy lúc, nếu anh muốn lên giường cũng được! Dù sao anh cũng là Bạch tổng, anh dậm chân một cái thì cả thành phố này cũng run rẩy, tôi đánh không lại anh, nhưng lần sau anh nhớ mang đủ tiền đó, dù anh ngủ với cô gái nào thì cũng phải trả thù lao cả.”
"Đông Phương Nhã!" Bạch Tiêu nghe thấy cô trào phúng mình như vậy thì giận đến mức mở hai mắt nhưng thấy vẻ mặt Đông Phương Nhã không thèm để ý, lửa giận của anh ta lại bị dập tắt.
Đông Phương Nhã thấy Bạch Tiêu không nói gì, sờ lên tóc của mình rồi xoay người đi mất, cũng không theo nhìn anh ta thêm một lần nào, giống như Bạch Tiêu là một loại vi khuẩn có thể lây nhiễm.
Tô Song Song nghe lén trong phòng cách vách nhìn qua khe cửa thấy Đông Phương Nhã đi tới, giận đến mức dậm chân, cẩn thận đóng cửa lại, xù lông trong chớp mắt!
"Tên xấu xa Bạch Tiêu kia, dám lăn giường với người phụ nữ khác! Chuyện này anh có biết không? Sao trước nay em lại không biết vậy." Vốn dĩ Tô Song Song muốn tác hợp hai người bọn họ,nhưng bây giờ chuyện thành như vậy, lòng Tô Song Song vừa vội vừa giận, cũng không nắm chắc nữa.
Tần Mặc luôn ngồi bên cạnh xem đồng hồ trên tay mình rồi lạnh lùng nói: "Lúc đó em còn ở nước ngoài, anh cũng không có tâm trạng quản anh ta, sinh hoạt cá nhân của anh ta vốn dĩ là như vậy..."
"Vậy phải làm sao bây giờ! Anh nhìn họ đi, rõ ràng là anh thích em, em thích anh mà!" Tô Song Song âu sầu nhăn mặt, đột nhiên nhanh trí, vỗ bàn một cái.
Tô Song Song vỗ xong mới phản ứng lại, đây là bàn gỗ thật đó, cô đau đớn lắc lắc tay, Tần Mặc vội vàng bắt lấy tay cô xem, thấy không đỏ không sưng thì mới buông ra.
"Em nghĩ ra một cách, nếu không thì chúng ta tìm người phụ nữ lúc trước lên giường với Bạch Tiêu, để cho cô ta giải thích với Đông Phương Nhã rằng lúc ấy hai người đều đã uống nhiều, ừm... Bạch Tiêu coi cô ta như Đông Phương Nhã, vậy được không?"
Lúc Tô Song Song nói vậy, hai mắt lấp lánh, Tần Mặc nghe xong lại lắc lắc đầu: "Chuyện của họ, em giúp đến đây rồi thì đừng nhúng tay nữa, coi chừng biến khéo thành vụng."
“Nhưng anh nhìn kìa...”
"Tin Bạch Tiêu đi." Tần Mặc nói rồi đứng dậy, kéo Tô Song Song ra ngoài, Tô Song Song không phản ứng kịp, hét lên: "Nè nè nè! Bây giờ đi ra ngoài bị Bạch Tiêu thấy thì xấu hổ lắm!"
"Phim sắp bắt đầu chiếu rồi." Tần Mặc nói xong thì kéo cửa ra, Tô Song Song sửng sốt một phen, ngơ ngác hỏi: "Anh mua vé xem phim thật hả!"
"Không phải em luôn ồn ào muốn phim hoạt hình... này sao?" Tần Mặc không quá xác định, dù sao trên poster cũng là một con khỉ mặt dài, một con khỉ có mặt ngựa, trước rạp chiếu phim còn có cô bé ồn ào nói tôi muốn sinh khỉ con cho hắn!
Tô Song Song vừa nghe, mắt biến thành hình trái tim, miệng cười không khép được, trong lòng ngọt ngàoi, cô còn tưởng rằng Tần Mặc sẽ không chịu xem loại phim này với cô, đây chính là sản phẩm Anime trong nước sản xuất, Anime đang vùng lên đó!
"Xem đi! Tôi muốn cho sinh khỉ con cho Đại vương..."
Tần Mặc nhanh chóng đau đầu, Tô Song Song lập tức im lặng, lấy lòng cười cười, giải thích giấu đầu lòi đuôi: "Em chưa nói gì mà! Chúng ta đi nhanh lên."
Hai người họ vừa đi ra ngoài, thì thấy Bạch Tiêu đang đứng hút thuốc ở cửa, Tô Song Song nhìn thấy anh ta thê thảm như vậy, chút không vui vừa nãy biến mất trong chớp mắt.
"Hai người còn chưa đi?" Bạch Tiêu quay đầu nhìn qua, vẻ mặt cô đơn.
Chuyện tình yêu này giống như Tần Mặc nói, là chuyện của hai người, Tô Song Song cũng không biết phải nói gì làm gì, cô đi qua, trịnh trọng vỗ vỗ vai Bạch Tiêu, an ủi: "Cô ấy còn tức giận, có thể thấy anh vẫn còn hi vọng."
"Anh hãy phát huy năng lực không biết xấu hổ bình thường của anh, quấn quít làm phiền cô ấy, thử lại thử, nói không chừng cô ấy sẽ đầu hàng đó."
"Nhị Manh Hoa, cũng may anh biết rõ tính cách thẳng thắn của em, nếu là người khác chắc chắn sẽ nghĩ lời này của em là đang vui sướng khi người ta gặp họa, không chừng sẽ đánh em đó!"
Bạch Tiêu nói xong thì phất phất tay, vẻ mặt tốt hơn vừa nãy, cảm xúc cũng không còn quá tệ nữa.
Tô Song Song chợt nhíu mày, hừ một tiếng: "Em đang vui sướng khi người khác gặp họa đó! Bây giờ anh chịu khổ là đáng! Anh dỗ dành cô ấy là chuyện nên làm! Có điều em vẫn muốn chúc anh thành công!"
Tô Song Song nói xong lại vỗ vỗ vai Bạch Tiêu, lúc thấy anh ta sắp xù lông thì kéo Tần Mặc đi xem phim, chuyện của hai người họ, cô có thể giúp đến đây, chuyện khác thì phải xem duyên phận rồi.