Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 342: Sóng gió sau khi kết hôn
Hôm nay Tô Song Song có hơi buồn bực, bởi vì cục cưng của cô, Tô Dục Tú, đã đánh nhau với bạn, còn đánh con nhà người ta gãy hết cả răng.
Cô vừa mới từ nhà trẻ về, nhìn thấy đứa nhỏ bị đánh gãy răng kia, vẻ mặt của người mẹ đứa trẻ đó vô cùng tức giận mà nhưng mà không thấy nói năng gì, cô ta giống như là đang bị ai ức hiếp vậy, cho nên tâm trạng bây giờ của cô không được tốt.
Cô đứng đối diện với Tô Dục Tú, mặt Tô Dục Tú hơi sưng đỏ, tuy trong lòng cũng thấy xót nhưng cũng không thể bình tĩnh mà nói chuyện nhẹ nhàng được.
Tô Dục Tú đứng ở đó, mặt hơi đau, cô giúp việc đưa thuốc cho thằng bé, thằng bé không nói gì, vẫn đứng đó tỏ vẻ rầu rĩ.
"Dục Tú, con ngồi xuống mẹ con mình nói chuyện." Đứa con bảo bối của mình bị thương, đương nhiên Tô Song Song rất đau lòng, nhưng tiểu tử này không biết nghe lời, rất ngang bướng, thằng bé nhất định không ngồi, lại càng làm Tô Song Song cảm thấy tức hơn.
Tô Dục Tú không nói gì, cô giúp việc cho thằng bé uống thuốc xong, cảm nhận được bầu không khí không được yên ổn liền nhanh chóng bưng hộp thuốc, đi vào trong nhà.
Lúc này phòng khách chỉ còn lại hai người họ, Tô Song Song đi tới ôm Tô Dục Tú, để thằng bé ngồi lên ghế sô pha, ai ngờ vừa lúc Tô Song Song buông tay ra, tiểu tử này ngay lập tức nhảy xuống sô pha, lại ra đứng ở chỗ cũ.
Tô Song Song không nói gì, trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ rằng bảo bối nhà mình nhất định không phải là đứa trẻ đánh nhau tùy tiện, cô ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Tô Dục Tú, kiên nhẫn hỏi: "Dục Tú, rốt cuộc làm sao vậy? Sao con lại đánh bạn đấy?"
Tô Dục Tú chỉ vào Bánh Bao, dáng vẻ không dược tự nhiên, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lo lắng nhìn Tô Song Song, rốt cục cũng chịu mở miệng: "Nó dám thơm Bánh Bao!"
Tô Song Song vừa nghe thấy, hơi sửng sốt, sau đó đập tay vào bàn! Cũng cảm thấy bực tức, gào lên: "Thằng nhóc đó, vừa nãy mẹ có gặp mẹ của thằng nhóc ở nhà trẻ không thấy nói năng gì, hóa ra là dám thơm Bánh Bao nhà mình, thằng nhóc hư đốn này!"
Tô Song Song nói xong, hình như nhớ ra cái gì đó, lại ngồi xổm xuống, nghiêm túc hỏi: "Dục Tú, vừa nãy ở nhà trẻ sao con không nói?"
"Chẳng lẽ chuyện em con bị người khác thơm lại để cho tất cả mọi người đều biết sao?" Tô Dục Tú vừa nghe mẹ hỏi, liếc mắt nhìn Tô Song Song một cái.
Tô Song Song nghĩ, lúc sau cũng gật đầu, đưa tay vỗ vai Tô Dục Tú: "Mẹ không nói con nữa, con làm rất đúng! Nhưng về sau có người ức hiếp em gái con, con có thể nói cho cô giáo, hoặc là về nhà nói với mẹ!”
Tô Song Song chưa nói xong, ánh mắt của Tô Dục Tú liền nhìn về phía mẹ tỏ vẻ không bằng lòng, có vẻ biện pháp này của cô không có tác dụng.
Tô Song Song ngồi sụp xuống nền nhà, lắc đầu, than thở: "Chỉ trách Bánh Bao nhà ta rất xinh đẹp, rất xinh đẹp mà thôi!"
Tất cả những chuyện trong lòng Tô Dục Tú đã nói ra hết, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, thằng bé cũng đã đứng một lúc lâu như vậy, cũng thấy hơi mệt, đi lại, ngồi trên ghế sofa, từ trên cao nhìn Tô Song Song ở dưới cảm giác giống như một vị vua vậy.
Lúc này Tần Mặc đi xuống dưới lầu, nhìn thấy bộ dạng của hai mẹ con như vậy hình như đã xảy ra chuyện gì đó, tò mò đi tới.
Anh ngồi trên ghế sofa, bàn tay duỗi ra, nhấc Tô Dục Tú ôm vào trong lòng, mặc dù Tô Dục Tú đối với Tần Mặc vẫn còn hơi lạnh lùng nhưng trong lòng cũng đã chấp nhận rồi, cho nên cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó coi.
"Làm sao vậy? Em trêu chọc Màn Thầu à?" Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, thực sự nghĩ đến việc hai bọn nhỏ này đã làm chuyện gì khiến cô phải tức giận.
"Không phải!" Tô Song Song nói, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.
"Vậy thì là làm sao? Sao mặt của Màn Thầu lại sưng thế này?" Tần Mặc ôm lấy Tô Dục Tú, nhìn mặt của thằng bé, nhíu mày phát hiện ra những vết sưng hồng hồng trên mặt thằng bé.
"Có người thơm má Bánh Bao, con đã đánh người đó." Tô Dục Tú nghiêng đầu nói, vừa nhắc đến chuyện này lại cảm thấy tức giận bất bình.
Tần Mặc vừa nghe thấy lời của con mặt lại càng nhăn vào, nhìn Tô Song Song hỏi: "Có biết rõ là ai dám thơm Bánh Bao không? Là con cái nhà ai, những cô giáo ở đấy quản..."
"Thôi thôi!" Tô Song Song thấy vẻ mặt tức giận của Tần Mặc, vội vàng đưa tay ra vỗ vỗ, cô cũng không muốn Tần Mặc dạy con mình trở thành một tiểu ma vương.
"Không sao, Màn Thầu đã làm răng của thằng nhóc đó rơi đầy đất rồi! Chuyện đã qua rồi, chúng ta cũng có phần không đúng!"
Mặc dù trong lòng Tô Song Song hận không thể đuổi đánh cái thằng nhóc đã thơm Bánh Bao nhưng lại nghĩ sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới hình ảnh của Tô Dục Tú, đành phải nhẫn nhịn, ra vẻ nhẹ nhàng khuyên Tần Mặc.
Lúc này Tần Mặc cũng phản ứng lại, gật đầu, còn không nhớ rõ mình đã nói cái gì. Đúng lúc Bạch Tiêu lấy chân đá cửa, hiên ngang bước vào.
"Sao vậy sao vậy? Mặt của mọi người bị sao vậy? Ôi, mặt của Tô Dục Tú bị làm sao thế kia! Là ai làm? Tôi sẽ tìm người đó liều mạng!"
Tô Song Song, Tần Mặc và Tô Dục Tú đều tỏ vẻ lắc đầu ngán ngẩm, Tần Mặc nhìn thấy Bạch Tiêu còn cảm thấy đau đầu hơn, Tần Mặc đặt Tô Dục Tú xuống, đứng dậy đi lên lầu hai xem Bánh Bao đã ngủ chưa.
Lúc này Bạch Tiêu đã đi đến, nhìn quanh Tô Dục Tú từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, phát hiện trên mặt chỉ là có hơi ửng đỏ một chút, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Nói! Là ai làm? Có phải là hai người làm không? Tôi liều mạng với mấy người!"
Tô Song Song nhìn Bạch Tiêu cũng không nói gì, thật muốn đá cho anh ta một cái, lúc này Tần Mặc đứng ở cầu thang quay đầu lại nhìn Bạch Tiêu, lạnh lùng nói: "Là một đứa nhóc ở nhà trẻ, anh đi tìm nó mà liều mạng."
Sắc mặt Bạch Tiêu lúc này rất khó coi, vội vàng chuyển đề tài, "Hay là ngày mai chú đưa con đi học võ, lần sau tới tìm thằng nhóc đó đánh cho răng rơi đầy đất luôn!"
Bạch Tiêu rõ ràng là anh của Tần Mặc nhưng anh ta không muốn thể hiện là mình đã lớn tuổi, bắt Tô Dục Tú với Bánh Bao phải gọi anh ta là chú, mỗi lần Tô Song Song nghe anh ta tự xưng như vậy, cả người đều cảm thấy ớn lạnh, củ cải già rồi vẫn nghĩ mình còn non!
"Được rồi được rồi, thằng nhóc đã bị đánh cho răng roi đầy sàn rồi, anh cũng đừng nói đến chuyện này nữa." Tô Song Song sợ Tô Dục Tú học tính xấu từ Bạch Tiêu, kéo thằng bé về phía mình.
Bạch Tiêu ngồi ở đối diện, cầm lấy chút điểm tâm, hỏi: "Đúng rồi anh còn chưa biết vì sao lại đánh nhau đâu!"
“Vì Bánh Bao bị thằng nhóc đó thơm vào má." Tô Song Song nhắc tới chuyện này vẫn còn chút buồn bực, mặc dù thằng nhóc đó ngây thơ vô tội, chỉ sợ là thằng nhóc đó phát triển sớm, cho nên cô quyết định ngày mai sẽ đi gặp cô giáo nói rõ vấn đề này.
"Thật vậy sao! Không thể chấp nhận được! Chán sống rồi sao!” Bạch Tiêu đập bàn đứng lên, Bánh Bao đáng yêu của bọn họ, anh ta còn không nỡ thơm một cái, cái này rõ ràng là cố ý lợi dụng mà.
"Chuyện này… Đừng kích động quá." Tô Song Song cảm thấy đầu của mình đau như búa bổ, nhìn Tô Dục Tú, đẩy đẩy thằng bé, nhìn lên lầu: "Dục Tú, nếu không có việc gì nữa con đi lên xem Bánh Bao ngủ có ngon không đi."
Tô Dục Tú nhìn Bạch Tiêu, không nói gì, đứng dậy đi lên lầu, Bạch Tiêu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, giữ chặt Tô Dục Tú, cười hề hề.
"Chú có một cách, ngày mai chú sẽ làm một loại bột bôi vào mặt nhưng vị cay, xem sau này còn ai dám cố ý lợi dụng Bánh Bao nữa!"
"Có làm tổn thương da không vậy?" Tô Song Song lo lắng, luôn cảm thấy Bạch Tiêu không đáng tin.
"Không sao không sao, anh tự mình chế tạo ra đấy, anh đã sử dụng hơn một tháng rồi, không sao cả, lúc nào cũng mang bên người!" Bạch Tiêu nói, nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Song Song nhìn thấy Bạch Tiêu cũng nghĩ ra gì đó, vội vàng đứng lên đi về phía trước vài bước, nói: "Bạch Tiêu, tiểu thư Phương Đông hình như đã trở về rồi!"
Bạch Tiêu quay đầu lại nhìn Tô Song Song, lo lắng, trên mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên, nhưng lúc sau lấy lại bình tĩnh, gãi gãi đầu: "Trở về thì trở về, anh phải đi rồi!"
Tô Song Song đứng đây có cảm giác Bạch Tiêu có vẻ như đang chạy trốn, cô thở dài, quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Dục Tú, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mẹ nói đến dì Phương Đông, con đã nhìn thấy qua trong ảnh của chú." Tô Dục Tú nói xong đi về phía trước, lên lầu hai.
Tô Song Song đứng đây nhìn theo thở dài, trong lòng cũng thấy sốt ruột thay Bạch Tiêu, bình thường anh ta làm việc rất hăng hái, còn về chuyện tình cảm, thì lại nhát như rùa rụt cổ, có thúc dục như thế nào cũng không được.
Tô Song Song không ngờ hôm sau đi học về Tô Dục Tú cũng bỗng nhiên vui tươi hớn hở hẳn lên, Bánh Bao mở miệng nói trước.
Khuôn mặt nhỏ của con bé, ngây thơ vô tội hỏi: "Mẹ, vì sao hôm này các bạn khác không dám thơm con nữa, thật là tốt!"
Tô Song Song vừa nghe xong, liền vui vẻ, nhấc Bánh Bao ôm vào lòng, nhìn qua nhìn lại, thấy trên mặt con bé không hề có phản ứng gì, không nhịn được tự mình thơm một cái, vừa đặt môi lên má con bé, cô liền bị hương cay làm cho suýt nữa thì khóc, vội vàng buông Bánh Bao ra, lấy khăn ướt lau miệng.
Tô Dục Tú đứng ở bên cạnh kéo tay của Bánh Bao, cười vui vẻ, mặc dù Tô Song Song trong lòng hơi tức giận nhưng cách làm này của Bạch Tiêu, thật sự là về sau không một đứa trẻ nào còn dám lợi dụng thơm lên khuôn mặt đáng yêu này của Bánh Bao nữa rồi.
"Dục Tú, nhớ khen chú của con đấy, chú ấy đã làm rất tốt!" Tô Song Song nói xong, vừa đúng lúc Tần Mặc tan làm về, thấy cô đang cười vui vẻ, vô thức nhìn ngay về phía hai đứa con.
"Bạch Tiêu lại làm cái gì hả?"
"Lần này anh ấy đã nghĩ ra được một sáng kiến vô cùng hay! Ha ha ha!" Tô Song Song nói xong cười hì hì kéo cánh tay của Tần Mặc, kể lại mọi chuyện cho Tần Mặc nghe, Tần Mặc vừa nghe xong, lập tức phá lên cười.
"Không tồi, lát nữa anh…” Tần Mặc còn chưa nói xong, điện thoại đâ vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, rõ ràng là hiệu trưởng của nhà trẻ.
Anh nhấc máy, hình như đầu dây bên kia có người đang khóc, cầu xin nói: "Tần tổng à! Ngài đại nhân đại lượng, buông tha cho nhà trẻ của chúng tôi đi! Hôm nay vài bạn nhỏ đã phải nằm viện rồi, miệng đều sưng hết lên, trên mặt Tô Chung Linh rốt cuộc có cái gì vậy! Có thuốc chữa hay không vậy!"
Tô Song Song vừa nghe xong, khóe miệng hơi giật giật, cảm giác mắt hơi sưng lên, anh nổi giận đùng đùng kêu lên: "Bạch Tiêu! Tôi không tha cho anh!"
Cô vừa mới từ nhà trẻ về, nhìn thấy đứa nhỏ bị đánh gãy răng kia, vẻ mặt của người mẹ đứa trẻ đó vô cùng tức giận mà nhưng mà không thấy nói năng gì, cô ta giống như là đang bị ai ức hiếp vậy, cho nên tâm trạng bây giờ của cô không được tốt.
Cô đứng đối diện với Tô Dục Tú, mặt Tô Dục Tú hơi sưng đỏ, tuy trong lòng cũng thấy xót nhưng cũng không thể bình tĩnh mà nói chuyện nhẹ nhàng được.
Tô Dục Tú đứng ở đó, mặt hơi đau, cô giúp việc đưa thuốc cho thằng bé, thằng bé không nói gì, vẫn đứng đó tỏ vẻ rầu rĩ.
"Dục Tú, con ngồi xuống mẹ con mình nói chuyện." Đứa con bảo bối của mình bị thương, đương nhiên Tô Song Song rất đau lòng, nhưng tiểu tử này không biết nghe lời, rất ngang bướng, thằng bé nhất định không ngồi, lại càng làm Tô Song Song cảm thấy tức hơn.
Tô Dục Tú không nói gì, cô giúp việc cho thằng bé uống thuốc xong, cảm nhận được bầu không khí không được yên ổn liền nhanh chóng bưng hộp thuốc, đi vào trong nhà.
Lúc này phòng khách chỉ còn lại hai người họ, Tô Song Song đi tới ôm Tô Dục Tú, để thằng bé ngồi lên ghế sô pha, ai ngờ vừa lúc Tô Song Song buông tay ra, tiểu tử này ngay lập tức nhảy xuống sô pha, lại ra đứng ở chỗ cũ.
Tô Song Song không nói gì, trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ rằng bảo bối nhà mình nhất định không phải là đứa trẻ đánh nhau tùy tiện, cô ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Tô Dục Tú, kiên nhẫn hỏi: "Dục Tú, rốt cuộc làm sao vậy? Sao con lại đánh bạn đấy?"
Tô Dục Tú chỉ vào Bánh Bao, dáng vẻ không dược tự nhiên, nhưng ánh mắt lại tràn đầy lo lắng nhìn Tô Song Song, rốt cục cũng chịu mở miệng: "Nó dám thơm Bánh Bao!"
Tô Song Song vừa nghe thấy, hơi sửng sốt, sau đó đập tay vào bàn! Cũng cảm thấy bực tức, gào lên: "Thằng nhóc đó, vừa nãy mẹ có gặp mẹ của thằng nhóc ở nhà trẻ không thấy nói năng gì, hóa ra là dám thơm Bánh Bao nhà mình, thằng nhóc hư đốn này!"
Tô Song Song nói xong, hình như nhớ ra cái gì đó, lại ngồi xổm xuống, nghiêm túc hỏi: "Dục Tú, vừa nãy ở nhà trẻ sao con không nói?"
"Chẳng lẽ chuyện em con bị người khác thơm lại để cho tất cả mọi người đều biết sao?" Tô Dục Tú vừa nghe mẹ hỏi, liếc mắt nhìn Tô Song Song một cái.
Tô Song Song nghĩ, lúc sau cũng gật đầu, đưa tay vỗ vai Tô Dục Tú: "Mẹ không nói con nữa, con làm rất đúng! Nhưng về sau có người ức hiếp em gái con, con có thể nói cho cô giáo, hoặc là về nhà nói với mẹ!”
Tô Song Song chưa nói xong, ánh mắt của Tô Dục Tú liền nhìn về phía mẹ tỏ vẻ không bằng lòng, có vẻ biện pháp này của cô không có tác dụng.
Tô Song Song ngồi sụp xuống nền nhà, lắc đầu, than thở: "Chỉ trách Bánh Bao nhà ta rất xinh đẹp, rất xinh đẹp mà thôi!"
Tất cả những chuyện trong lòng Tô Dục Tú đã nói ra hết, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, thằng bé cũng đã đứng một lúc lâu như vậy, cũng thấy hơi mệt, đi lại, ngồi trên ghế sofa, từ trên cao nhìn Tô Song Song ở dưới cảm giác giống như một vị vua vậy.
Lúc này Tần Mặc đi xuống dưới lầu, nhìn thấy bộ dạng của hai mẹ con như vậy hình như đã xảy ra chuyện gì đó, tò mò đi tới.
Anh ngồi trên ghế sofa, bàn tay duỗi ra, nhấc Tô Dục Tú ôm vào trong lòng, mặc dù Tô Dục Tú đối với Tần Mặc vẫn còn hơi lạnh lùng nhưng trong lòng cũng đã chấp nhận rồi, cho nên cũng không nói gì, chỉ là sắc mặt vẫn rất khó coi.
"Làm sao vậy? Em trêu chọc Màn Thầu à?" Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, thực sự nghĩ đến việc hai bọn nhỏ này đã làm chuyện gì khiến cô phải tức giận.
"Không phải!" Tô Song Song nói, chỉ là trong lòng có chút không thoải mái.
"Vậy thì là làm sao? Sao mặt của Màn Thầu lại sưng thế này?" Tần Mặc ôm lấy Tô Dục Tú, nhìn mặt của thằng bé, nhíu mày phát hiện ra những vết sưng hồng hồng trên mặt thằng bé.
"Có người thơm má Bánh Bao, con đã đánh người đó." Tô Dục Tú nghiêng đầu nói, vừa nhắc đến chuyện này lại cảm thấy tức giận bất bình.
Tần Mặc vừa nghe thấy lời của con mặt lại càng nhăn vào, nhìn Tô Song Song hỏi: "Có biết rõ là ai dám thơm Bánh Bao không? Là con cái nhà ai, những cô giáo ở đấy quản..."
"Thôi thôi!" Tô Song Song thấy vẻ mặt tức giận của Tần Mặc, vội vàng đưa tay ra vỗ vỗ, cô cũng không muốn Tần Mặc dạy con mình trở thành một tiểu ma vương.
"Không sao, Màn Thầu đã làm răng của thằng nhóc đó rơi đầy đất rồi! Chuyện đã qua rồi, chúng ta cũng có phần không đúng!"
Mặc dù trong lòng Tô Song Song hận không thể đuổi đánh cái thằng nhóc đã thơm Bánh Bao nhưng lại nghĩ sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới hình ảnh của Tô Dục Tú, đành phải nhẫn nhịn, ra vẻ nhẹ nhàng khuyên Tần Mặc.
Lúc này Tần Mặc cũng phản ứng lại, gật đầu, còn không nhớ rõ mình đã nói cái gì. Đúng lúc Bạch Tiêu lấy chân đá cửa, hiên ngang bước vào.
"Sao vậy sao vậy? Mặt của mọi người bị sao vậy? Ôi, mặt của Tô Dục Tú bị làm sao thế kia! Là ai làm? Tôi sẽ tìm người đó liều mạng!"
Tô Song Song, Tần Mặc và Tô Dục Tú đều tỏ vẻ lắc đầu ngán ngẩm, Tần Mặc nhìn thấy Bạch Tiêu còn cảm thấy đau đầu hơn, Tần Mặc đặt Tô Dục Tú xuống, đứng dậy đi lên lầu hai xem Bánh Bao đã ngủ chưa.
Lúc này Bạch Tiêu đã đi đến, nhìn quanh Tô Dục Tú từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, phát hiện trên mặt chỉ là có hơi ửng đỏ một chút, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Nói! Là ai làm? Có phải là hai người làm không? Tôi liều mạng với mấy người!"
Tô Song Song nhìn Bạch Tiêu cũng không nói gì, thật muốn đá cho anh ta một cái, lúc này Tần Mặc đứng ở cầu thang quay đầu lại nhìn Bạch Tiêu, lạnh lùng nói: "Là một đứa nhóc ở nhà trẻ, anh đi tìm nó mà liều mạng."
Sắc mặt Bạch Tiêu lúc này rất khó coi, vội vàng chuyển đề tài, "Hay là ngày mai chú đưa con đi học võ, lần sau tới tìm thằng nhóc đó đánh cho răng rơi đầy đất luôn!"
Bạch Tiêu rõ ràng là anh của Tần Mặc nhưng anh ta không muốn thể hiện là mình đã lớn tuổi, bắt Tô Dục Tú với Bánh Bao phải gọi anh ta là chú, mỗi lần Tô Song Song nghe anh ta tự xưng như vậy, cả người đều cảm thấy ớn lạnh, củ cải già rồi vẫn nghĩ mình còn non!
"Được rồi được rồi, thằng nhóc đã bị đánh cho răng roi đầy sàn rồi, anh cũng đừng nói đến chuyện này nữa." Tô Song Song sợ Tô Dục Tú học tính xấu từ Bạch Tiêu, kéo thằng bé về phía mình.
Bạch Tiêu ngồi ở đối diện, cầm lấy chút điểm tâm, hỏi: "Đúng rồi anh còn chưa biết vì sao lại đánh nhau đâu!"
“Vì Bánh Bao bị thằng nhóc đó thơm vào má." Tô Song Song nhắc tới chuyện này vẫn còn chút buồn bực, mặc dù thằng nhóc đó ngây thơ vô tội, chỉ sợ là thằng nhóc đó phát triển sớm, cho nên cô quyết định ngày mai sẽ đi gặp cô giáo nói rõ vấn đề này.
"Thật vậy sao! Không thể chấp nhận được! Chán sống rồi sao!” Bạch Tiêu đập bàn đứng lên, Bánh Bao đáng yêu của bọn họ, anh ta còn không nỡ thơm một cái, cái này rõ ràng là cố ý lợi dụng mà.
"Chuyện này… Đừng kích động quá." Tô Song Song cảm thấy đầu của mình đau như búa bổ, nhìn Tô Dục Tú, đẩy đẩy thằng bé, nhìn lên lầu: "Dục Tú, nếu không có việc gì nữa con đi lên xem Bánh Bao ngủ có ngon không đi."
Tô Dục Tú nhìn Bạch Tiêu, không nói gì, đứng dậy đi lên lầu, Bạch Tiêu đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, giữ chặt Tô Dục Tú, cười hề hề.
"Chú có một cách, ngày mai chú sẽ làm một loại bột bôi vào mặt nhưng vị cay, xem sau này còn ai dám cố ý lợi dụng Bánh Bao nữa!"
"Có làm tổn thương da không vậy?" Tô Song Song lo lắng, luôn cảm thấy Bạch Tiêu không đáng tin.
"Không sao không sao, anh tự mình chế tạo ra đấy, anh đã sử dụng hơn một tháng rồi, không sao cả, lúc nào cũng mang bên người!" Bạch Tiêu nói, nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Song Song nhìn thấy Bạch Tiêu cũng nghĩ ra gì đó, vội vàng đứng lên đi về phía trước vài bước, nói: "Bạch Tiêu, tiểu thư Phương Đông hình như đã trở về rồi!"
Bạch Tiêu quay đầu lại nhìn Tô Song Song, lo lắng, trên mặt tỏ rõ sự ngạc nhiên, nhưng lúc sau lấy lại bình tĩnh, gãi gãi đầu: "Trở về thì trở về, anh phải đi rồi!"
Tô Song Song đứng đây có cảm giác Bạch Tiêu có vẻ như đang chạy trốn, cô thở dài, quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Dục Tú, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Mẹ nói đến dì Phương Đông, con đã nhìn thấy qua trong ảnh của chú." Tô Dục Tú nói xong đi về phía trước, lên lầu hai.
Tô Song Song đứng đây nhìn theo thở dài, trong lòng cũng thấy sốt ruột thay Bạch Tiêu, bình thường anh ta làm việc rất hăng hái, còn về chuyện tình cảm, thì lại nhát như rùa rụt cổ, có thúc dục như thế nào cũng không được.
Tô Song Song không ngờ hôm sau đi học về Tô Dục Tú cũng bỗng nhiên vui tươi hớn hở hẳn lên, Bánh Bao mở miệng nói trước.
Khuôn mặt nhỏ của con bé, ngây thơ vô tội hỏi: "Mẹ, vì sao hôm này các bạn khác không dám thơm con nữa, thật là tốt!"
Tô Song Song vừa nghe xong, liền vui vẻ, nhấc Bánh Bao ôm vào lòng, nhìn qua nhìn lại, thấy trên mặt con bé không hề có phản ứng gì, không nhịn được tự mình thơm một cái, vừa đặt môi lên má con bé, cô liền bị hương cay làm cho suýt nữa thì khóc, vội vàng buông Bánh Bao ra, lấy khăn ướt lau miệng.
Tô Dục Tú đứng ở bên cạnh kéo tay của Bánh Bao, cười vui vẻ, mặc dù Tô Song Song trong lòng hơi tức giận nhưng cách làm này của Bạch Tiêu, thật sự là về sau không một đứa trẻ nào còn dám lợi dụng thơm lên khuôn mặt đáng yêu này của Bánh Bao nữa rồi.
"Dục Tú, nhớ khen chú của con đấy, chú ấy đã làm rất tốt!" Tô Song Song nói xong, vừa đúng lúc Tần Mặc tan làm về, thấy cô đang cười vui vẻ, vô thức nhìn ngay về phía hai đứa con.
"Bạch Tiêu lại làm cái gì hả?"
"Lần này anh ấy đã nghĩ ra được một sáng kiến vô cùng hay! Ha ha ha!" Tô Song Song nói xong cười hì hì kéo cánh tay của Tần Mặc, kể lại mọi chuyện cho Tần Mặc nghe, Tần Mặc vừa nghe xong, lập tức phá lên cười.
"Không tồi, lát nữa anh…” Tần Mặc còn chưa nói xong, điện thoại đâ vang lên, anh lấy điện thoại ra xem, rõ ràng là hiệu trưởng của nhà trẻ.
Anh nhấc máy, hình như đầu dây bên kia có người đang khóc, cầu xin nói: "Tần tổng à! Ngài đại nhân đại lượng, buông tha cho nhà trẻ của chúng tôi đi! Hôm nay vài bạn nhỏ đã phải nằm viện rồi, miệng đều sưng hết lên, trên mặt Tô Chung Linh rốt cuộc có cái gì vậy! Có thuốc chữa hay không vậy!"
Tô Song Song vừa nghe xong, khóe miệng hơi giật giật, cảm giác mắt hơi sưng lên, anh nổi giận đùng đùng kêu lên: "Bạch Tiêu! Tôi không tha cho anh!"