Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 223: Đói bụng ăn cái gì
Editor: Mẹ Bầu
"Bà không nên làm những chuyện quá mức như thế!" Tô Song Song không nghĩ tới thật sự sẽ có an ninh đi tới chỗ này. Hảo hán không suy tính đến thiệt thòi trước mắt, theo bản năng Tô Song Song lui lại về phía sau mấy bước, nhưng lại bị vòng vây của những người nhiều chuyện baoy quanh, cho nên trước sau cô không thể nào thoát đi được.
Tô Song Song nhìn thấy hai người an ninh đi tới, vẻ mặt không có một chút hảo ý nào, vừa định kêu to gọi Tần Mặc, thì đột nhiên một cánh tay từ đỉnh đầu của cô đưa ra, một phát túm được luôn một trong hai người an ninh kia, sau đó thuận tay liền đẩy người đó ra chỗ khác.
Theo bản năng, Tô Song Song cho đó là Tần Mặc, quay đầu lại vừa định lên tiếng gọi anh, nhưng nhận ra đó là Tần Dật Hiên, cô liền thoáng chút sửng sốt.
Vừa đúng lúc Tần Dật Hiên cũng cúi đầu nhìn xuống Tô Song Song, trên mặt anh đang nở nụ cười dịu dàng. Nhưng nhìn thấy trong đôi mắt của cô mang đầy vẻ kinh ngạc, nụ cười kia của Tần Dật Hiên liền có vẻ như hơi chút lúng túng.
Người phụ nữ béo mập ở đối diện mập hiển nhiên là không hề nhận ra Tần Dật Hiên, tay chống eo, hừ một câu: "Cậu là người nào hả! Từ đâu lòi ra một tên tiểu bạch kiểm (*) như vậy chứ! Hiện tại, ở siêu thị này thế nào mà để cho những người có tư cách thế này cũng có thể tới đây được chứ!"
(*) Tiểu bạch kiểm: Dịch nghĩa: mặt trắng nhỏ. Cụm từ tiểu bạch kiểm thường dùng để nói về những chàng trai trẻ có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai, nhưng mang ý nghĩa châm chọc là một người con trai ham tiền.
Tần Dật Hiên không nghĩ tới đối phương cũng vào loại khó dây dưa như vậy. Vốn dĩ Tần Dật Hiên cũng không phải là người có tính khí dễ chịu, chỉ có đối với Tô Song Song anh mới đối xử đặc biệt như vậy. Hiện tại người phụ nữ béo mập kia coi như đã đụng phải họng súng rồi.
Tần Dật Hiên tiến lên phía trước một bước, vừa định kéo Tô Song Song ra phía sau mình để che chở.Nhưng không ngờ, anh vừa duỗi tay ra, còn chưa chạm được tới cánh tay của Tô Song Song, thì Tô Song Song liền được một người khác túm lấy kéo vào trong ngực.
Anh vội vàng quay đầu nhìn, trong nháy mắt liền nhíu mày, đó chính là Tần Mặc. Tô Song Song nhào vào trong ngực Tần Mặc, cảm giác được ôm trong ngực quen thuộc đến mức, không cần ngẩng đầu lên cô cũng biết là Tần Mặc đã tới rồi.
Trong tay Tần Mặc vẫn còn đang cầm điện thoại chưa kịp cắt đứt. Bản tính trời sinh của Tần Mặc không thích ầm ỹ, thấy bên này đang ồn ào, đang định tránh xa ra một chút.
Đột nhiên anh nghĩ đến Tô Song Song đang ở chỗ này, chỉ sợ làm ngộ thương đến cô, liền sải bước đi nhánh tới. Anh không ngờ rằng người bị bắt nạt lại chính là người phụ nữ của mình!
Tần Mặc và Tần Dật Hiên đều vừa mới từ nước ngoài trở về nước. Cả hai đều là người khiêm tốn, cho nên không có mấy người có thể nhận ra được bọn họ. Tần Dật Hiên trời sinh lộ ra có vẻ bị bệnh hoạn, nhìn dễ bị bắt nạt hơn.
Còn Tần Mặc luôn luôn có vẻ cứng cỏi, thì tạo cho người ta một loại cảm giác bị áp bức, vẻ mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt nhiệt độ tưởng chừng như chung quanh cũng bị giảm đi một chút. Ngay cả đám người đang vây quanh xem náo nhiệt kia cũng không dám thốt một lời nói ra ngoài. Trong nháy mắt cả nơi này lập tức đã an tĩnh trở lại.
Tần Mặc che chở cho Tô Song Song cúi đầu quét nhìn cô một cái, thấy Tô Song Song không bị tổn hại gì, liền đẩy cô về phía sau để che chở. Anh còn liếc mắt một cái sang Tần Dật Hiên, ý bảo Tần Dật Hiên cứ tại nơi đó mà hóng mát.
Tần Dật Hiên mím môi, cũng không hề nhúc nhích. Ở trước mặt Tô Song Song, anh cũng không tiện nổi giận với Tần Mặc, liền dồn tất cả oán hận trong lòng mình, chuyển đến trên người người phụ nữ béo mập ở phía đối diện, đến lúc này vẫn còn không biết tình huống đã xoay chuyển thế nào.
Người phụ nữ béo mập kia không biết, nhưng mà người chồng của bà ta thì chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết thân phận và địa vị của hai người đàn ông kia như thế nào. Ông ta khẳng định hai người này không phải dễ chọc vào, vì vậy ông ta vội vã nhẹ nhàng tiến lên trước, lôi kéo bà vợ của mình, ý bảo phải len lén chạy đi.
Ai biết đâu bà vợ của ông ta lại là một người tính nết ngang ngược thành quen, luôn luôn miệng nói mình phải trừng trị loại hồ ly tinh kia. Người phụ nữ này từ trước đến giờ vẫn chưa từng phải chịu sự thiệt thòi như vậy, cho nên làm sao có thể cam tâm được chứ. Cho nên, bà ta vung cánh tay lên gạt ông chồng của mình ra xa vài bước chân.
Bà ta đi về phía trước một bước, ưỡn mạnh bộ ngực ra, hừ lạnh một câu, nói: "Các người định làm gì vậy? Trộm đồ còn đánh người sao? Có còn vương pháp nữa hay không đây?"
Cơn tức giận trong lòng Tần Dật Hiên đã làm cho anh cảm thấy ngột ngạt. Tần Dật Hiên vẫn luôn nổi danh là ra tay với thủ đoạn âm độc, hơn nữa trong quan niệm cuộc sống của anh, cho tới tận bây giờ cũng không hề có điều khoản không được đánh phụ nữ.
Tần Dật Hiên vừa định ra tay, ánh mắt chợt quét sang Tô Song Song, thấy cô liếc nhìn sang mình, anh nhất thời thu tay lại. Nhưng khi anh liếc nhìn sang Tần Mặc, thấy Tần Mặc vẫn không có ý định ra tay, thì trong lòng anh chợt dâng lên ý định muốn quát cho Tần Mặc một câu.
Nhìn Tần Mặc vẫn đứng thẳng lưng rất ngay ngắn, không nghĩ tới chính mình phải ra tay giải quyết loại chuyện thế này, lại để cho Tần Dật Hiên anh xuất thủ, bôi nhọ hình tượng của anh trong lòng Tô Song Song, còn anh ta ở nơi đó làm Ngư ông đắc lợi (*), cái chuyện thua thiệt này mà Tần Mặc cũng có thể nghĩ ra được!
(*)Ngư ông đắc lợi (hoặc ngư ông thủ lợi) Câu thành ngữ xuất phát từ câu thành ngữ đầy đủ “Cò ngao tranh chấp, ngư ông đắc lợi”. Ngư ông: ông lão đánh cá. Đắc lợi: được lợi. Xuất phát từ một tích cổ: Con cò đi tìm thức ăn dưới ruộng nước. Cò mò được một con trai lớn, khi nó há mỏ định mổ vỡ vỏ trai để ăn thịt trai, thì con trai tách hai vỏ trai ra kẹp chặt lấy mỏ của con cò. Hai con vật mải mê tranh chấp thắng thua với nhau, quên mất có ông lão đang đánh cá gần đó, Sau đó cả cò và trai đều bị ông lão đánh cá bắt mang về làm thịt.
Ở trong đoạn văn trên, tác giả muốn dùng câu thành ngữ để nói dưới con mắt của Tần Dật Hiên, hành động đứng im không tỏ thái độ gì của Tần Mặc, là hành động không tốt. Tần Mặc là người đàn ông của Tô Song Song, nhưng không có hành động bảo vệ cô, mà chỉ đứng yên chờ Tần Dật Hiên ra tay trừng trị người phụ nữ đã dám nhục mạ Tô Song Song, bị mang tiếng xấu đánh phụ nữ.
Ai ngờ khi Tần Dật Hiên lui về phía sau một bước, thì người phụ nữ báo mập kia lại tưởng rằng anh đã sợ hãi rồi, trong nháy mắt lập tức “được voi đòi tiên” (*), trực tiếp rướn cao thân thể lên trước, bắt đầu cao giọng: "Mày đánh đi! Mày dám đánh tao, tao đây sẽ cho mày được ngồi tù nhé!”
(*) Được voi đòi tiên: Câu tục ngữ chỉ sự tham lam, ý nghĩa giống câu “được đằng chân, lân đằng đầu”
"Bà xã! Bà xã à!" Bị bà vợ vứt qua một bên, người đàn ông bỉ ổi kia cẩn thận tiến lại gần bà vợ của mình, kéo kéo bà ta, ra ý bảo vợ hãy lui lại về phía sau, thế nhưng người phụ nữ béo mập kia vẫn nhất định không chịu lui bước.
Tô Song Song nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dứt khoát tiến lên trước. "Chát!" một tiếng, Tô Song Song đã cho người phụ nữ béo mập kia một cái bạt tai, trong nháy mắt tất cả mọi người tại chỗ đều trợn tròn mắt.
Tô Song Song nhìn người đàn bà béo kia, lạnh lùng nói: "Mọi người ở chỗ này đều nghe thấy rất rõ, chính miệng bà ta đã bảo người khác đánh mình, tôi đây chỉ thỏa mãn yêu cầu của bà ta mà thôi!"
Nói xong Tô Song Song còn vẩy vẩy cái tay của mình. Tần Mặc đứng ở sau lưng Tô Song Song, nhìn cô vợ nhỏ đầy dũng mãnh nhà mình, khóe môi thoáng cong lên một ý cười, trong ánh mắt lạnh như băng của anh thoáng hiện lên vẻ cưng chiều.
Nếu ai coi mèo hoang nhỏ của anh là một con thỏ nhỏ của nhà họ, đoán chừng sẽ phải lần lượt bị mèo hoang nhỏ kia cào nát! Lại nói, nếu như khi nóng giận, thỏ kia cũng biết cắn lại người!
"Bà không nên làm những chuyện quá mức như thế!" Tô Song Song không nghĩ tới thật sự sẽ có an ninh đi tới chỗ này. Hảo hán không suy tính đến thiệt thòi trước mắt, theo bản năng Tô Song Song lui lại về phía sau mấy bước, nhưng lại bị vòng vây của những người nhiều chuyện baoy quanh, cho nên trước sau cô không thể nào thoát đi được.
Tô Song Song nhìn thấy hai người an ninh đi tới, vẻ mặt không có một chút hảo ý nào, vừa định kêu to gọi Tần Mặc, thì đột nhiên một cánh tay từ đỉnh đầu của cô đưa ra, một phát túm được luôn một trong hai người an ninh kia, sau đó thuận tay liền đẩy người đó ra chỗ khác.
Theo bản năng, Tô Song Song cho đó là Tần Mặc, quay đầu lại vừa định lên tiếng gọi anh, nhưng nhận ra đó là Tần Dật Hiên, cô liền thoáng chút sửng sốt.
Vừa đúng lúc Tần Dật Hiên cũng cúi đầu nhìn xuống Tô Song Song, trên mặt anh đang nở nụ cười dịu dàng. Nhưng nhìn thấy trong đôi mắt của cô mang đầy vẻ kinh ngạc, nụ cười kia của Tần Dật Hiên liền có vẻ như hơi chút lúng túng.
Người phụ nữ béo mập ở đối diện mập hiển nhiên là không hề nhận ra Tần Dật Hiên, tay chống eo, hừ một câu: "Cậu là người nào hả! Từ đâu lòi ra một tên tiểu bạch kiểm (*) như vậy chứ! Hiện tại, ở siêu thị này thế nào mà để cho những người có tư cách thế này cũng có thể tới đây được chứ!"
(*) Tiểu bạch kiểm: Dịch nghĩa: mặt trắng nhỏ. Cụm từ tiểu bạch kiểm thường dùng để nói về những chàng trai trẻ có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai, nhưng mang ý nghĩa châm chọc là một người con trai ham tiền.
Tần Dật Hiên không nghĩ tới đối phương cũng vào loại khó dây dưa như vậy. Vốn dĩ Tần Dật Hiên cũng không phải là người có tính khí dễ chịu, chỉ có đối với Tô Song Song anh mới đối xử đặc biệt như vậy. Hiện tại người phụ nữ béo mập kia coi như đã đụng phải họng súng rồi.
Tần Dật Hiên tiến lên phía trước một bước, vừa định kéo Tô Song Song ra phía sau mình để che chở.Nhưng không ngờ, anh vừa duỗi tay ra, còn chưa chạm được tới cánh tay của Tô Song Song, thì Tô Song Song liền được một người khác túm lấy kéo vào trong ngực.
Anh vội vàng quay đầu nhìn, trong nháy mắt liền nhíu mày, đó chính là Tần Mặc. Tô Song Song nhào vào trong ngực Tần Mặc, cảm giác được ôm trong ngực quen thuộc đến mức, không cần ngẩng đầu lên cô cũng biết là Tần Mặc đã tới rồi.
Trong tay Tần Mặc vẫn còn đang cầm điện thoại chưa kịp cắt đứt. Bản tính trời sinh của Tần Mặc không thích ầm ỹ, thấy bên này đang ồn ào, đang định tránh xa ra một chút.
Đột nhiên anh nghĩ đến Tô Song Song đang ở chỗ này, chỉ sợ làm ngộ thương đến cô, liền sải bước đi nhánh tới. Anh không ngờ rằng người bị bắt nạt lại chính là người phụ nữ của mình!
Tần Mặc và Tần Dật Hiên đều vừa mới từ nước ngoài trở về nước. Cả hai đều là người khiêm tốn, cho nên không có mấy người có thể nhận ra được bọn họ. Tần Dật Hiên trời sinh lộ ra có vẻ bị bệnh hoạn, nhìn dễ bị bắt nạt hơn.
Còn Tần Mặc luôn luôn có vẻ cứng cỏi, thì tạo cho người ta một loại cảm giác bị áp bức, vẻ mặt lạnh lẽo, trong nháy mắt nhiệt độ tưởng chừng như chung quanh cũng bị giảm đi một chút. Ngay cả đám người đang vây quanh xem náo nhiệt kia cũng không dám thốt một lời nói ra ngoài. Trong nháy mắt cả nơi này lập tức đã an tĩnh trở lại.
Tần Mặc che chở cho Tô Song Song cúi đầu quét nhìn cô một cái, thấy Tô Song Song không bị tổn hại gì, liền đẩy cô về phía sau để che chở. Anh còn liếc mắt một cái sang Tần Dật Hiên, ý bảo Tần Dật Hiên cứ tại nơi đó mà hóng mát.
Tần Dật Hiên mím môi, cũng không hề nhúc nhích. Ở trước mặt Tô Song Song, anh cũng không tiện nổi giận với Tần Mặc, liền dồn tất cả oán hận trong lòng mình, chuyển đến trên người người phụ nữ béo mập ở phía đối diện, đến lúc này vẫn còn không biết tình huống đã xoay chuyển thế nào.
Người phụ nữ béo mập kia không biết, nhưng mà người chồng của bà ta thì chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết thân phận và địa vị của hai người đàn ông kia như thế nào. Ông ta khẳng định hai người này không phải dễ chọc vào, vì vậy ông ta vội vã nhẹ nhàng tiến lên trước, lôi kéo bà vợ của mình, ý bảo phải len lén chạy đi.
Ai biết đâu bà vợ của ông ta lại là một người tính nết ngang ngược thành quen, luôn luôn miệng nói mình phải trừng trị loại hồ ly tinh kia. Người phụ nữ này từ trước đến giờ vẫn chưa từng phải chịu sự thiệt thòi như vậy, cho nên làm sao có thể cam tâm được chứ. Cho nên, bà ta vung cánh tay lên gạt ông chồng của mình ra xa vài bước chân.
Bà ta đi về phía trước một bước, ưỡn mạnh bộ ngực ra, hừ lạnh một câu, nói: "Các người định làm gì vậy? Trộm đồ còn đánh người sao? Có còn vương pháp nữa hay không đây?"
Cơn tức giận trong lòng Tần Dật Hiên đã làm cho anh cảm thấy ngột ngạt. Tần Dật Hiên vẫn luôn nổi danh là ra tay với thủ đoạn âm độc, hơn nữa trong quan niệm cuộc sống của anh, cho tới tận bây giờ cũng không hề có điều khoản không được đánh phụ nữ.
Tần Dật Hiên vừa định ra tay, ánh mắt chợt quét sang Tô Song Song, thấy cô liếc nhìn sang mình, anh nhất thời thu tay lại. Nhưng khi anh liếc nhìn sang Tần Mặc, thấy Tần Mặc vẫn không có ý định ra tay, thì trong lòng anh chợt dâng lên ý định muốn quát cho Tần Mặc một câu.
Nhìn Tần Mặc vẫn đứng thẳng lưng rất ngay ngắn, không nghĩ tới chính mình phải ra tay giải quyết loại chuyện thế này, lại để cho Tần Dật Hiên anh xuất thủ, bôi nhọ hình tượng của anh trong lòng Tô Song Song, còn anh ta ở nơi đó làm Ngư ông đắc lợi (*), cái chuyện thua thiệt này mà Tần Mặc cũng có thể nghĩ ra được!
(*)Ngư ông đắc lợi (hoặc ngư ông thủ lợi) Câu thành ngữ xuất phát từ câu thành ngữ đầy đủ “Cò ngao tranh chấp, ngư ông đắc lợi”. Ngư ông: ông lão đánh cá. Đắc lợi: được lợi. Xuất phát từ một tích cổ: Con cò đi tìm thức ăn dưới ruộng nước. Cò mò được một con trai lớn, khi nó há mỏ định mổ vỡ vỏ trai để ăn thịt trai, thì con trai tách hai vỏ trai ra kẹp chặt lấy mỏ của con cò. Hai con vật mải mê tranh chấp thắng thua với nhau, quên mất có ông lão đang đánh cá gần đó, Sau đó cả cò và trai đều bị ông lão đánh cá bắt mang về làm thịt.
Ở trong đoạn văn trên, tác giả muốn dùng câu thành ngữ để nói dưới con mắt của Tần Dật Hiên, hành động đứng im không tỏ thái độ gì của Tần Mặc, là hành động không tốt. Tần Mặc là người đàn ông của Tô Song Song, nhưng không có hành động bảo vệ cô, mà chỉ đứng yên chờ Tần Dật Hiên ra tay trừng trị người phụ nữ đã dám nhục mạ Tô Song Song, bị mang tiếng xấu đánh phụ nữ.
Ai ngờ khi Tần Dật Hiên lui về phía sau một bước, thì người phụ nữ báo mập kia lại tưởng rằng anh đã sợ hãi rồi, trong nháy mắt lập tức “được voi đòi tiên” (*), trực tiếp rướn cao thân thể lên trước, bắt đầu cao giọng: "Mày đánh đi! Mày dám đánh tao, tao đây sẽ cho mày được ngồi tù nhé!”
(*) Được voi đòi tiên: Câu tục ngữ chỉ sự tham lam, ý nghĩa giống câu “được đằng chân, lân đằng đầu”
"Bà xã! Bà xã à!" Bị bà vợ vứt qua một bên, người đàn ông bỉ ổi kia cẩn thận tiến lại gần bà vợ của mình, kéo kéo bà ta, ra ý bảo vợ hãy lui lại về phía sau, thế nhưng người phụ nữ béo mập kia vẫn nhất định không chịu lui bước.
Tô Song Song nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, dứt khoát tiến lên trước. "Chát!" một tiếng, Tô Song Song đã cho người phụ nữ béo mập kia một cái bạt tai, trong nháy mắt tất cả mọi người tại chỗ đều trợn tròn mắt.
Tô Song Song nhìn người đàn bà béo kia, lạnh lùng nói: "Mọi người ở chỗ này đều nghe thấy rất rõ, chính miệng bà ta đã bảo người khác đánh mình, tôi đây chỉ thỏa mãn yêu cầu của bà ta mà thôi!"
Nói xong Tô Song Song còn vẩy vẩy cái tay của mình. Tần Mặc đứng ở sau lưng Tô Song Song, nhìn cô vợ nhỏ đầy dũng mãnh nhà mình, khóe môi thoáng cong lên một ý cười, trong ánh mắt lạnh như băng của anh thoáng hiện lên vẻ cưng chiều.
Nếu ai coi mèo hoang nhỏ của anh là một con thỏ nhỏ của nhà họ, đoán chừng sẽ phải lần lượt bị mèo hoang nhỏ kia cào nát! Lại nói, nếu như khi nóng giận, thỏ kia cũng biết cắn lại người!