Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 222-2: Đụng phải một chuyện kỳ lạ (tiếp theo)
Editor: Mẹ Bầu
Người đàn ông kia mặc kệ thể diện, nhìn bộ dáng người cũng không đến nỗi tệ lắm, chỉ có điều là người phụ nữ kia thân thể phì nộn, vênh vênh váo váo, không ưa thích để ai vào trong mắt của mình.
Tô Song Song đang định quay đầu lại, thì nhìn thấy người phụ nữ béo mập giống như yêu quái kia nhìn sang mình, hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó cất tiếng nói chua như dấm: "Ui chao! Con hồ ly tinh nhỏ kia còn nhìn sang đây nữa chứ! Thế nào, mày muốn quyến rũ chồng bà sao?"
Theo bản năng Tô Song Song quay đầu nhìn chung quanh một chút, kết quả phát hiện, bốn phía xung quanh cô hoàn toàn không có một ai. Đến lúc này Tô Song Song mới hiểu, câu nói vừa rồi của người phụ nữ béo mập kia là muốn ám chỉ vào cô.
Tô Song Song trợn tròn mắt! Rốt cuộc là từ đâu mà bà ta lại nhìn ra cô là hồ ly tinh được chứ? Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không cầm thiết phải dây dưa với loại người không thể nói lý được như vậy.
Cô vừa liếc nhìn bộ y phục kia, có chút không bỏ được, bất quá cô cũng muốn xem một chút, một chút như vậy thôi. Xem xong rồi, cô xoay người liền định rời khỏi đây, đi ra ngoài chờ Tần Mặc.
Ai biết Tô Song Song vừa mới đi ra tới cửa, người phụ nữ béo mập kia lại đột nhiên đi về phía cô, kéo cánh tay của Tô Song Song lại. Động tác của bà ta cực kỳ thô lỗ, làm Tô Song Song đau đến nhíu mày.
"Bà định làm gì vậy?" Tính tình của Tô Song Song cũng khá ôn hòa, nhưng cô cũng không phải là quả hồng mềm, thấy người phụ nữ béo mập kia không có chút lễ độ tối thiểu, cô cũng không khách khí với bà ta.
Người phụ nữ béo mập kia không nghĩ tới Tô Song Song thoạt nhìn giống như một con cừu nhỏ, ấy vậy mà vừa mở miệng lại có thể ghe gớm như vậy, thoáng sửng sốt một chút. Tô Song Song liền hất luôn tay của người phụ nữ kia xuống khỏi tay mình.
Tô Song Song theo bản năng lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn người phụ nữ báo mập kia, cau mày, rõ ràng đang rất tức giận: "Rốt cuộc bà muốn làm gì hả?"
Người phụ nữ béo mập đã lấy lại được tinh thần, quan sát trên dưới Tô Song Song một cái, rồi hừ lạnh một tiếng: "Mày là đồ tiểu yêu tinh, đến đái còn không xong, còn dám hỏi tao muốn làm gì hả..."
"Này bà kia, mời bà hãy biết tôn trọng người khác!" Tô Song Song lại lui về sau một bước. Cô liếc mắt đánh giá, nếu hai người bọn họ mà đánh nhau, thân thể này của cô thực không thể đối chọi được với vóc người của đối phương!
Lúc này người phụ nữ béo mập thấy Tô Song Song hèn nhát lui về sau một bước, thì được voi đòi tiên, dáng vẻ bộ mặt đầy sự khinh thường, xoay người lại, đẩy người đàn ông đang đứng ở phía sau lưng mình về phía Tô Song Song, tay vừa chỉ vào ông ta vừa chỉ chỉ vào Tô Song Song.
Người phụ nữ béo mập vừa mở miệng, giọng nói lập tức lộ rõ sự không lương thiện, trực tiếp chửi đổng, đúng như một mụ đàn bà chanh chua: "Làm gì hả? Mày, con mẹ nó chứ, dám quyến rũ chồng bà, mày nói tao sẽ làm gì hả?"
"Cái gì kia???" Tô Song Song thật sự đã bị choáng váng bởi cái logic thần kỳ của người phụ nữ mập mạp kia. Cô không sao phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi ngược lại một câu, sau đó nhìn thấy cảnh tương người đàn ông kia đang híp mắt nhìn mình, rốt cuộc cô đã hiểu rõ.
Tô Song Song hít thật sâu một hơi thật dài, cũng không có ý định tán dóc thêm với bọn họ nữa, liền xoay người cả quyết bước đi. Nhưng ai ngờ người phụ nữ mập mạp kia vẫn cố ý bới móc, nhất định lôi kéo cô lại, không để cho cô đi.
Người phụ nữ mập mạp kia vừa lôi kéo Tô Song Song, vừa ngoạc mồm hét lên: "Mau đến mà xem đi này, tiểu hồ ly tinh quyến rũ chòng của người khác, thua chuyện liền muốn bỏ chạy đây này!"
Người phụ nữ béo hú kia cứ kêu la như vậy không thôi, làm cho mọi người đang mua đồ ở bên cạnh liền xúm lại vây tròn xung quanh. Tô Song Song vừa nhìn, đã thấy, xem ra là cô đã không thể nào đi được rồi.
Tô Song Song biết mình không thể bỏ đi được, cũng lập tức bình tĩnh trở lại. Cô xoay người nhìn sang người đàn bà to béo lúc này đang mở miệng gào to, giật cánh tay của mình ra. Người đàn bà mập kia ứng phó không kịp, đành phải buông lỏng tay.
Tô Song Song rung rung ống tay áo của mình, nhìn sang người đàn bà to béo, cau mày nói: "Bà nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Chồng bà híp mắt nhìn người khác vô lễ như vậy, tôi đây còn chưa đi tố cáo ông ta đã quấy rối tôi, vậy mà ngược lại bà lại tới trước tôi đòi bới móc là thế nào?!"
"Ui dà! Mày, cái đồ tiểu hồ ly mà còn dám đối đáp bừa bãi kia à!" Người đàn bà béo mập vốn cho rằng Tô Song Song là một quả hồng mềm, muốn xoa nắn một chút để xả cơn tức cái ánh mắt hiếu sắc đang híp lại của ông xã nhà mình. Ngờ đâu, lại đụng phải một cô gái cứng rắn như vậy.
"Tôi đây dám đối đáp lại thì đã sao nào? Mọi người thử nhìn xem cái ánh mắt kia của ông xã bà ta thế nào! Một người ánh mắt nhìn thế nào có thể nhìn ra rất rõ, ánh mắt của một kẻ hiếu sắc biến thái tựa như ma quỷ kia thế nào, vậy mà còn dám ngờ vực tôi sao? Tôi đây lại không ăn mặc hở hang lộ tay lộ chân, dáng dấp cũng không phải giống như tiên giáng trần, tôi làm sao có thể quyến rũ ông chồng của bà ta được chứ?"
Trong nháy mắt, sự sắc bén giống như được thâm nhập vào trong thân thể của Tô Song Song. Cô nói chuyện không có một chút khách khí nào, làm cho người đàn bà béo mập kia bị nghẹn họng đến sặc sụa, ấp úng, chỉ vào Tô Song Song, mãi một hồi lâu mà cũng không thể nói ra được một câu.
Tô Song Song thấy bà ta không nói lại được lời nào, cô cũng không muốn ở lại chỗ này làm con khỉ bị người ta nhìn nữa, quyết định bỏ đi. Ai biết được cái người đàn bà béo mập kia vẫn còn không chịu buông tay, bà ta gầm nhẹ lên một tiếng: "Không cho đi!"
Tô Song Song hít một hơi, quay đầu lại nhìn người đàn bà kia, bộ dáng như muốn nói, bà muốn nghĩ như thế nào, tôi đây mặc kệ để cho bà nói, tôi cũng không muốn đi theo để mà đối đáp với bà. Vốn dĩ là Tô Song Song thực sự không có lỗi, cô làm sao mà phải bỏ đi giống như một người chạy trốn như vậy chứ, cho nên cô cũng nhất định sẽ không đi.
"Hừ, nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác này của mày, dám lên đến tận nơi này, còn không phải là muốn đi câu kẻ ngốc thì còn vì cái gì nữa chứ?" Người đàn bà béo mập kia nói xong hết câu nói, dùng ánh mắt kẻ cả, quét mắt một vòng nhìn Tô Song Song từ trên xuống dưới với vẻ cực kỳ khinh miệt.
Tô Song Song cúi đầu nhìn lại toàn bộ thân hình của bản thân mình một chút, mặc dù đồ trên người của cô không thuộc loại đắt tiền, nhưng mà rất chỉnh tề, nhìn cũng khá đẹp mắt. Nếu quả thật cô có chút chuyện gì thì cũng thật xin lỗi quảng đại quần chúng, thật xin lỗi xã hội.
Tô Song Song cũng không có một chút xíu hèn nhát, nói: "Vậy nếu như tôi thế này mà đã quyến rũ con người của chồng bà, khiến người ta phải gọi tôi là người thứ ba, vậy thì những người đi đầy ở trên đường giống như tôi đây chắc đều là người thứ ba mất rồi. Quả thật bà cũng nên cần phải thật sự cẩn thận một chút mới được. Một người đàn ông giống như ông xã của bà, vừa đi ra ngoài đường, đoán chừng chắc sẽ không về được!"
"Mày!" Người đàn bà tức giận thở hồng hộc, suýt nữa thì không để ý đến hình tượng của mình, chỉ muốn nhào qua để một mình chiến đấu với Tô Song Song một trận.
Tô Song Song thấy bà ta thẹn quá thành giận, liền lui về phía sau mấy bước, cũng may người đàn bà to béo này đã không bị điên khùng đến mức tiếp tục tiến lên để đánh nhau với cô. Tô Song Song vỗ vỗ vào bộ ngực nhỏ của mình, như muốn an ủi. Quả thực nếu như người đàn bà kia mà nhào lên, đoán chừng cô cũng sẽ bị tàn phế luôn.
"A! Đúng rồi, không thấy chiếc vòng tay của tôi đâu nữa! Vòng tay Kim cương của tôi! Trị giá cũng phải đến mấy vạn kia đấy, nhất định là mày vừa mới trộm xong!" Người phụ nữ to mập này, thấy kế thứ nhât đã không thu được kết quả, lại chuyển sang một kế thứ hai, tay lại lập tức chỉ vào Tô Song Song giống như nổi dậy.
Tô Song Song không thể ngờ rằng cái người đàn bà mập này lại có thể đến hèn hạ như vậy, cư nhiên lại dùng một cái lý do rách nát như vậy để muốn làm khó cô. Tô Song Song cắn răng, hôm nay thật là xui xẻo, bị buộc đến để đi xem mắt là đã quá đủ rồi, không nghĩ tới lại còn bị thứ người như thế kia để mắt tới.
"An ninh đâu! Lục soát người của cô ta cho tôi! Khẳng định chiếc vòng kia đang ở trên người của cô ta!"
Người đàn ông kia mặc kệ thể diện, nhìn bộ dáng người cũng không đến nỗi tệ lắm, chỉ có điều là người phụ nữ kia thân thể phì nộn, vênh vênh váo váo, không ưa thích để ai vào trong mắt của mình.
Tô Song Song đang định quay đầu lại, thì nhìn thấy người phụ nữ béo mập giống như yêu quái kia nhìn sang mình, hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó cất tiếng nói chua như dấm: "Ui chao! Con hồ ly tinh nhỏ kia còn nhìn sang đây nữa chứ! Thế nào, mày muốn quyến rũ chồng bà sao?"
Theo bản năng Tô Song Song quay đầu nhìn chung quanh một chút, kết quả phát hiện, bốn phía xung quanh cô hoàn toàn không có một ai. Đến lúc này Tô Song Song mới hiểu, câu nói vừa rồi của người phụ nữ béo mập kia là muốn ám chỉ vào cô.
Tô Song Song trợn tròn mắt! Rốt cuộc là từ đâu mà bà ta lại nhìn ra cô là hồ ly tinh được chứ? Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không cầm thiết phải dây dưa với loại người không thể nói lý được như vậy.
Cô vừa liếc nhìn bộ y phục kia, có chút không bỏ được, bất quá cô cũng muốn xem một chút, một chút như vậy thôi. Xem xong rồi, cô xoay người liền định rời khỏi đây, đi ra ngoài chờ Tần Mặc.
Ai biết Tô Song Song vừa mới đi ra tới cửa, người phụ nữ béo mập kia lại đột nhiên đi về phía cô, kéo cánh tay của Tô Song Song lại. Động tác của bà ta cực kỳ thô lỗ, làm Tô Song Song đau đến nhíu mày.
"Bà định làm gì vậy?" Tính tình của Tô Song Song cũng khá ôn hòa, nhưng cô cũng không phải là quả hồng mềm, thấy người phụ nữ béo mập kia không có chút lễ độ tối thiểu, cô cũng không khách khí với bà ta.
Người phụ nữ béo mập kia không nghĩ tới Tô Song Song thoạt nhìn giống như một con cừu nhỏ, ấy vậy mà vừa mở miệng lại có thể ghe gớm như vậy, thoáng sửng sốt một chút. Tô Song Song liền hất luôn tay của người phụ nữ kia xuống khỏi tay mình.
Tô Song Song theo bản năng lui về phía sau một bước, cảnh giác nhìn người phụ nữ báo mập kia, cau mày, rõ ràng đang rất tức giận: "Rốt cuộc bà muốn làm gì hả?"
Người phụ nữ béo mập đã lấy lại được tinh thần, quan sát trên dưới Tô Song Song một cái, rồi hừ lạnh một tiếng: "Mày là đồ tiểu yêu tinh, đến đái còn không xong, còn dám hỏi tao muốn làm gì hả..."
"Này bà kia, mời bà hãy biết tôn trọng người khác!" Tô Song Song lại lui về sau một bước. Cô liếc mắt đánh giá, nếu hai người bọn họ mà đánh nhau, thân thể này của cô thực không thể đối chọi được với vóc người của đối phương!
Lúc này người phụ nữ béo mập thấy Tô Song Song hèn nhát lui về sau một bước, thì được voi đòi tiên, dáng vẻ bộ mặt đầy sự khinh thường, xoay người lại, đẩy người đàn ông đang đứng ở phía sau lưng mình về phía Tô Song Song, tay vừa chỉ vào ông ta vừa chỉ chỉ vào Tô Song Song.
Người phụ nữ béo mập vừa mở miệng, giọng nói lập tức lộ rõ sự không lương thiện, trực tiếp chửi đổng, đúng như một mụ đàn bà chanh chua: "Làm gì hả? Mày, con mẹ nó chứ, dám quyến rũ chồng bà, mày nói tao sẽ làm gì hả?"
"Cái gì kia???" Tô Song Song thật sự đã bị choáng váng bởi cái logic thần kỳ của người phụ nữ mập mạp kia. Cô không sao phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi ngược lại một câu, sau đó nhìn thấy cảnh tương người đàn ông kia đang híp mắt nhìn mình, rốt cuộc cô đã hiểu rõ.
Tô Song Song hít thật sâu một hơi thật dài, cũng không có ý định tán dóc thêm với bọn họ nữa, liền xoay người cả quyết bước đi. Nhưng ai ngờ người phụ nữ mập mạp kia vẫn cố ý bới móc, nhất định lôi kéo cô lại, không để cho cô đi.
Người phụ nữ mập mạp kia vừa lôi kéo Tô Song Song, vừa ngoạc mồm hét lên: "Mau đến mà xem đi này, tiểu hồ ly tinh quyến rũ chòng của người khác, thua chuyện liền muốn bỏ chạy đây này!"
Người phụ nữ béo hú kia cứ kêu la như vậy không thôi, làm cho mọi người đang mua đồ ở bên cạnh liền xúm lại vây tròn xung quanh. Tô Song Song vừa nhìn, đã thấy, xem ra là cô đã không thể nào đi được rồi.
Tô Song Song biết mình không thể bỏ đi được, cũng lập tức bình tĩnh trở lại. Cô xoay người nhìn sang người đàn bà to béo lúc này đang mở miệng gào to, giật cánh tay của mình ra. Người đàn bà mập kia ứng phó không kịp, đành phải buông lỏng tay.
Tô Song Song rung rung ống tay áo của mình, nhìn sang người đàn bà to béo, cau mày nói: "Bà nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Chồng bà híp mắt nhìn người khác vô lễ như vậy, tôi đây còn chưa đi tố cáo ông ta đã quấy rối tôi, vậy mà ngược lại bà lại tới trước tôi đòi bới móc là thế nào?!"
"Ui dà! Mày, cái đồ tiểu hồ ly mà còn dám đối đáp bừa bãi kia à!" Người đàn bà béo mập vốn cho rằng Tô Song Song là một quả hồng mềm, muốn xoa nắn một chút để xả cơn tức cái ánh mắt hiếu sắc đang híp lại của ông xã nhà mình. Ngờ đâu, lại đụng phải một cô gái cứng rắn như vậy.
"Tôi đây dám đối đáp lại thì đã sao nào? Mọi người thử nhìn xem cái ánh mắt kia của ông xã bà ta thế nào! Một người ánh mắt nhìn thế nào có thể nhìn ra rất rõ, ánh mắt của một kẻ hiếu sắc biến thái tựa như ma quỷ kia thế nào, vậy mà còn dám ngờ vực tôi sao? Tôi đây lại không ăn mặc hở hang lộ tay lộ chân, dáng dấp cũng không phải giống như tiên giáng trần, tôi làm sao có thể quyến rũ ông chồng của bà ta được chứ?"
Trong nháy mắt, sự sắc bén giống như được thâm nhập vào trong thân thể của Tô Song Song. Cô nói chuyện không có một chút khách khí nào, làm cho người đàn bà béo mập kia bị nghẹn họng đến sặc sụa, ấp úng, chỉ vào Tô Song Song, mãi một hồi lâu mà cũng không thể nói ra được một câu.
Tô Song Song thấy bà ta không nói lại được lời nào, cô cũng không muốn ở lại chỗ này làm con khỉ bị người ta nhìn nữa, quyết định bỏ đi. Ai biết được cái người đàn bà béo mập kia vẫn còn không chịu buông tay, bà ta gầm nhẹ lên một tiếng: "Không cho đi!"
Tô Song Song hít một hơi, quay đầu lại nhìn người đàn bà kia, bộ dáng như muốn nói, bà muốn nghĩ như thế nào, tôi đây mặc kệ để cho bà nói, tôi cũng không muốn đi theo để mà đối đáp với bà. Vốn dĩ là Tô Song Song thực sự không có lỗi, cô làm sao mà phải bỏ đi giống như một người chạy trốn như vậy chứ, cho nên cô cũng nhất định sẽ không đi.
"Hừ, nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác này của mày, dám lên đến tận nơi này, còn không phải là muốn đi câu kẻ ngốc thì còn vì cái gì nữa chứ?" Người đàn bà béo mập kia nói xong hết câu nói, dùng ánh mắt kẻ cả, quét mắt một vòng nhìn Tô Song Song từ trên xuống dưới với vẻ cực kỳ khinh miệt.
Tô Song Song cúi đầu nhìn lại toàn bộ thân hình của bản thân mình một chút, mặc dù đồ trên người của cô không thuộc loại đắt tiền, nhưng mà rất chỉnh tề, nhìn cũng khá đẹp mắt. Nếu quả thật cô có chút chuyện gì thì cũng thật xin lỗi quảng đại quần chúng, thật xin lỗi xã hội.
Tô Song Song cũng không có một chút xíu hèn nhát, nói: "Vậy nếu như tôi thế này mà đã quyến rũ con người của chồng bà, khiến người ta phải gọi tôi là người thứ ba, vậy thì những người đi đầy ở trên đường giống như tôi đây chắc đều là người thứ ba mất rồi. Quả thật bà cũng nên cần phải thật sự cẩn thận một chút mới được. Một người đàn ông giống như ông xã của bà, vừa đi ra ngoài đường, đoán chừng chắc sẽ không về được!"
"Mày!" Người đàn bà tức giận thở hồng hộc, suýt nữa thì không để ý đến hình tượng của mình, chỉ muốn nhào qua để một mình chiến đấu với Tô Song Song một trận.
Tô Song Song thấy bà ta thẹn quá thành giận, liền lui về phía sau mấy bước, cũng may người đàn bà to béo này đã không bị điên khùng đến mức tiếp tục tiến lên để đánh nhau với cô. Tô Song Song vỗ vỗ vào bộ ngực nhỏ của mình, như muốn an ủi. Quả thực nếu như người đàn bà kia mà nhào lên, đoán chừng cô cũng sẽ bị tàn phế luôn.
"A! Đúng rồi, không thấy chiếc vòng tay của tôi đâu nữa! Vòng tay Kim cương của tôi! Trị giá cũng phải đến mấy vạn kia đấy, nhất định là mày vừa mới trộm xong!" Người phụ nữ to mập này, thấy kế thứ nhât đã không thu được kết quả, lại chuyển sang một kế thứ hai, tay lại lập tức chỉ vào Tô Song Song giống như nổi dậy.
Tô Song Song không thể ngờ rằng cái người đàn bà mập này lại có thể đến hèn hạ như vậy, cư nhiên lại dùng một cái lý do rách nát như vậy để muốn làm khó cô. Tô Song Song cắn răng, hôm nay thật là xui xẻo, bị buộc đến để đi xem mắt là đã quá đủ rồi, không nghĩ tới lại còn bị thứ người như thế kia để mắt tới.
"An ninh đâu! Lục soát người của cô ta cho tôi! Khẳng định chiếc vòng kia đang ở trên người của cô ta!"