Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Trang 2
Chương 92: Bá tổng 21. Sắp kết hôn
“Hai, hai đứa ——”
Lâm Kiến Quốc không thể tin nổi, run run chỉ thẳng hai người.
Lão Cố cũng ngạc nhiên vô cùng, sau đó khiển trách nhìn Cố Từ, hận sắt không thành thép.
Cái tên nhóc thối không tiền đồ này, không thể về phòng rồi hẵng hôn à? Uổng cho thằng Lâm còn vừa hầm canh xương cho chú mày, có xấu hổ không? Người làm ông như lão còn phải thấy hổ thẹn.
Lâm Không Lộc và Cố Từ nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng tách ra, hiện giờ cũng đang lúng túng xấu hổ nhìn họ.
“Bố ạ.” Lâm Không Lộc bất chấp mở miệng trước.
Bên ngoài y là ông tổng, nhưng với lão Lâm thì không phải vậy, thỉnh thoảng vẫn còn bị nhéo tai dạy dỗ.
Nhưng cánh cửa đã mở, khó mà giấu được nữa, cần ra ngoài thì phải ra thôi.
Huống hồ y cũng đến độ tuổi bị giục cưới, mấy hôm trước lão Lâm còn bảo đưa vợ về còn gì….
Vì thế, y nắm lây tay Cố Từ, mười ngón đan xen, nhìn Lâm Kiến Quốc rồi cân nhắc từ ngữ mà bảo: “Chẳng phải mấy hôm trước bố bảo con tìm người yêu mang về ra mắt bố sao? Thật ra… con đã đưa về từ lâu rồi này.”
Nói rồi quay sang nhìn Cố Từ.
Cố Từ cũng phối hợp, siết chặt tay y, ánh mắt lưu luyến không dời nhìn nhau.
Lâm Không Lộc rất hài lòng, quay sang nhìn Lâm Kiến Quốc: “Anh ấy là người yêu của con.”
Lâm Kiến Quốc lập tức trợn trừng mắt, hiển nhiên đã bị chọc tức. Ông đặt mạnh hộp thức ăn xuống bẻ gãy một nhành cây trên cái cây cảnh bên cạnh, giậm chân về phía Lâm Không Lộc, mặt mũi hẳm hằm: “Thằng kia anh lặp lại lần nữa tôi coi? Tôi bảo anh tìm vợ nam chắc?”
“Bố ơi, bố ơi!” Lâm Không Lộc vội vàng trốn sau lưng Cố Từ, giải thích: “Bố đừng nóng vội, bây giờ nam nữ bình đẳng mà, là nam hay nữ đều giống nhau cả.”
Y đâu có ngu, Cố Từ xem như người ngoài, huống chi còn có lão Cố bên cạnh, lão Lâm không tiện dạy bảo, chắc chắn chỉ dạy dỗ y thôi.
Lâm Kiến Quốc nghe vậy càng tức, dùng cây gậy chỉ trỏ y qua Cố Từ, cả giận: “Ngụy biện vớ va vớ vẩn, từ đấy để anh giải thích như thế hả? Còn nữa, anh này đi ra cho tôi!”
Cố Từ sợ ông đánh thật nên vội ngăn đón, chân thành nói: “Cháu xin lỗi chú, đều là do cháu…”
Còn chưa dứt lời, lão Cố bỗng đập mạnh nạng chống xuống đất, đau lòng thất thanh: “Nghiệp chướng mà!”
Rồi ông cũng xông lên gia nhập hỗn chiến, vờ nâng nạng đánh Cố Từ, đồng thời cũng khổ sở mà kêu: “Thế mà anh lại thích đàn ông? Còn dám kéo Tiểu Lộc vào con đường này? Nó chính là ân nhân cứu mạng anh đấy, thằng Lâm cũng đối xử với anh đâu tệ. Anh, anh là cái thứ không có lương tâm, hôm nay tôi không đánh chết anh thì không ngừng…”
Sức khỏe ông lão thường ngày mạnh khỏe, thế mà lúc này tay run lẩy bẩy người đứng không vững, hệt như đã bị chọc tức đến điên đầu.
Lâm Kiến Quốc thấy vậy nào còn tâm trạng dạy bảo Lâm Không Lộc? Ông vội vàng ném nhành cây đi, ra can ngăn giữa lão Cố và Cố Từ, còn khuyên nhủ ông lão: “Anh hãy bớt giận nhé, con trẻ không vâng lời còn có thể dạy bảo, nhưng tức giận đến độ hại thân thì sẽ không tốt.”
Cố Từ cũng trầm ngâm, ông nội của hắn… kỹ năng diễn xuất cũng khá tốt đấy, đúng là vất vả cho ông rồi.
Lão Cố diễn hơi hăng say, tuy đã bị ngăn cản nhưng vẫn phải dùng nạng gõ Cố Từ một phát, lớn tiếng mắng mỏ: “Anh lại đây ngay cho tôi, hôm nay anh cứ phải chọc tôi tức chết đúng không?”
Cố Từ được Lâm Kiến Quốc che chở phía sau, ôm quyền với ông nội để bày tỏ lòng biết ơn.
Ông lão lập tức thổi râu trừng mắt, sau đó xoa ngực tỏ vẻ tức giận khôn nguôi.
Lâm Kiến Quốc hoàn toàn quên luôn việc dạy bảo Lâm Không Lộc, vội vàng khuyên lão Cố về nghỉ ngơi trước.
Lâm Không Lộc há mồm trợn mắt, chần chừ hỏi Cố Từ: “Anh… không đi xem ông có sao không à?”
“Khụ.” Cố Từ thì thầm bên tai y: “Diễn đó.”
Lâm Không Lộc: “…” Không ngờ ông cũng là ảnh đế.
Ngày hôm sau, Lâm Không Lộc quan sát Lâm Kiến Quốc, thấy ông không còn giận đến vậy bèn tâm sự với ông, phổ cập khoa học: “Bố, con sinh ra đã như vậy, không thể thay đổi được. Nếu tìm một cô gái thì chẳng phải lừa người ta sao?”
Lâm Kiến Quốc lườm nguýt: “Tôi bảo anh đi lừa người bao giờ?”
Ông chưa từng giới thiệu ai cho con trai mình, cùng lắm là giục cưới thôi, huống hồ lúc trước ông không biết việc đó.
Lâm Không Lộc nhịn cười, tiếp tục bảo ban: “Với cả, không phải trước đây bố cũng khen Cố Từ, bảo thằng nhóc này tướng tá đẹp trai, sức nhiều lực lớn sao? Dù sao đều là cuộc sống sinh hoạt cả mà, tìm một người mình thích tốt hơn nhiều đúng không? Quan tâm nhiều thứ khác làm gì?”
Lâm Kiến Quốc: “…” Nói thế thì cũng không sai, nhưng con mình tìm người yêu còn cao ráo to lớn hơn cả nó, cứ thấy khó chịu sao sao nhỉ?
*
Đêm đó, Lâm Kiến Quốc tìm đến lão Cố, ngồi cùng đối phương bắt đầu than ngắn thở dài về việc con cháu tìm người yêu.
Lão Cố: “Hầy, sao tự dưng lại thích đàn ông cơ chứ?”
Lâm Kiến Quốc cau mày: “Đúng thật đấy nhỉ?”
Lão Cố: “Nhà bọn anh ba đời độc đinh, Tiểu Lộc này…”
Lâm Kiến Quốc: “?”
Gì cơ, còn ghét bỏ Tiểu Lộc nhà ông á? Ồn còn chưa ghét bỏ Tiểu Cố là đàn ông đâu.
“Nhà bọn em cũng ba đời độc đinh.” Lâm Kiến Quốc mặt phớt tỉnh, bịa chuyện.
Lão Cố: “Nhưng cũng may nhà bọn anh không có ngai vàng để thừa kế.”
Lâm Kiến Quốc: “Trùng hợp thế, nhà bọn em cũng không có…”
Lão Cố: “Không có gì?”
Lâm Kiến Quốc đột nhiên lặng thinh, ông cẩn thận suy nghĩ kỹ, cảm thấy những gì Lâm Không Lộc nói buổi sáng hôm ấy là đúng, Huống chi, con cháu đều có phúc đức của chúng nó, họ vẫn nên để chúng đi theo con đường riêng của mình thôi, miễn hai đứa nhỏ sống hạnh phúc là được.
Vì thế, ông bắt đầu khuyên bảo lão Cố.
Lão Cố tức khắc ngượng ngùng, nhanh chóng ngừng giả vờ và nói ra sự thật.
Cũng may Lâm Kiến Quốc cảm thấy đều vì suy nghĩ cho con cái nên không để ý nhiều, chỉ có việc xưng hô là hơi khó xử.
Lão Cố giải quyết dứt khoát: “Chúng ta là trưởng bối, nào có đạo lý sửa miệng theo tiểu bối? Bọn mình cứ xưng anh gọi chú như thường, còn hai đứa nó thì tùy chúng đi.”
Thậm chí ngày hôm sau, khi Cố Từ với Lâm Không Lộc cùng đi xem dự án, lão Cố còn trêu chọc: “A Từ à, đừng có bắt nạt chú nhỏ của con đấy nhé.”
Cố Từ cạn lời.
Sau khi công khai mối quan hệ, Cố Từ bắt đầu cân nhắc đến việc kết hôn.
Tuy rằng dự luật hôn nhân đồng giới vẫn chưa được thông qua, nhưng tổ chức đám cưới sẽ không thành vấn đề.
Còn về địa điểm tổ chức đám cưới, Cố Từ nghĩ vịnh Ngân Sa này khá tốt, đây cũng là nơi hắn và Lâm Không Lộc gặp nhau, cũng là nơi họ nhận ra nhau lần nữa.
Hơn nữa, phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành. Đặc biệt, sau khi dự án thành phố biển mới được xây dựng thì nơi đây sẽ trở thành một địa điểm du lịch, nghỉ dưỡng rất tốt.
Nghĩ tới đây, Cố Từ không khỏi càng thêm để tâm đ ến dự án thành phố ven biển mới.
Bởi y là người đứng đầu trong việc chuẩn bị hồ sơ mời thầu, đồng thời là dự án hợp tác với Cố thị cùng phát triển nên Lâm Không Lộc rất vui khi có thời gian rảnh rỗi, dứt khoát giao phần lớn công việc cho Cố Từ.
Nhưng ai ngờ, khi liên hệ với đại diện của Cố thị để bàn bạc thì việc hợp tác xảy ra một vấn đề nhỏ.
Cố thị là công ty lớn, nội bộ không phải không chia bè phái. Trước đây người bàn bạc vẫn luôn là Vu tổng đích thân chỉ định.
Nhưng lão Cố đã rời thành phố A được một thời gian, hơn nữa sau khi Cố Từ “mất tích” cũng không hề có tin tức gì. Một số nhánh dòng bên của Cố gia trước đây hãm hại hắn đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn can thiệp vào sự vụ của công ty.
Lần này người tới tập đoàn Phi Lộc để bàn bạc chính là một người chú họ của Cố Từ, nghe nói thái độ vô cùng kiêu ngạo. Sau khi đến thành phố C, gã vừa không đến công ty Lâm Không Lộc, vừa từ chối nơi ở bên Lâm Không Lộc đã sắp xếp, càng không gặp trợ lý, sếp phó mà Lâm Không Lộc cử đến. Gã trực tiếp chỉ tên: “Bảo sếp Lộc của các cậu đến thẳng khách sạn gặp tôi.”
Cố Từ thấy nhân viên bàn tán chuyện này trong nhóm, đường gân trên trán hắn giật giật, trực tiếp trả lời: Bảo ông ta cút đến vịnh Ngân Sa gặp tôi.
Hắn dừng một lúc, xóa tin sửa lại thành: Gặp sếp Lâm.
Lâm Không Lộc thấy sắc mắt hắn hơi khó coi, không khỏi tiến lại gần hỏi: “Sao vậy?”
Cố Từ vô thức rụt điện thoại về, bảo: “Không có gì đâu.”
“Ồ?” Lâm Không Lộc nửa tin nửa ngờ.
Cố Từ: “…”
Hắn nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy đây là nhóm của công ty, kiểu gì Lâm Không Lộc cũng sẽ đọc được, vì thế hắn gửi bao lì xì, lại gửi thêm một bao lì xì, lại gửi tiếp một bao lì xì* nữa…
Chẳng bao lâu, lịch sử trò chuyện trong nhóm đã bị bao lì xì và các biểu tưởng cảm xúc như “Cảm ơn sếp ạ” “Sếp hào phóng quá” chiếm đóng.
Cố Từ thở phào, ngẫm nghĩ rồi lại gửi thêm mười mấy cái bao lì xì.
Nháy mắt, các biểu tượng cảm xúc lại tràn ngập.
Cuối cùng, có người tò mò không nhịn được: Hôm nay thư ký Dương sao thế? Tự dưng hào phóng ghê.
Cố Từ cân nhắc một lúc, trả lời: Sắp kết hôn.
[ Úi, chúc mừng chúc mừng! ]
[ Hôm nào đấy? Nhớ mời bọn tôi đấy nhé! ]
[ Chị dâu chắc chắn là xinh đẹp lắm! ]
Thư ký Dương: Cảm ơn, chắc chắn, đúng là rất xinh đẹp.
Cả nhóm hô hào chúc mừng, chỉ có trợ lý Tiểu Tống lo lắng sốt vó, nhắn riêng hỏi hắn: Sếp Lâm có biết chuyện anh sắp cưới không?
Thư ký Dương: Biết.
Trợ lý Tống: Ồ ồ.
Sếp Lâm thảm quá, bị đội cho cái nón xanh to đùng. Trước đây cậu tin tưởng thư ký Dương đến thế, không ngờ cuối cùng vẫn sai lầm rồi.
*
Ngày hôm sau, người đại diện Cố thị đến bàn bạc Ngô Tranh Hải rốt cuộc phải vác xác tới vịnh Ngân Sa, cùng với trợ lý Tống.
Ngô Tranh Hải vốn không ngờ được, gã là người của chú họ Cố Từ, đến thành phố C chính là để làm khó công ty Lâm Không Lộc, làm hỏng vụ hợp tác này chứ không phải thật sự đàm phán.
Nhưng Cố Từ thông báo Vu Hoành, hôm qua Vu Hoành tự mình gọi điện, ra lệnh cho gã phải đến.
Thế nên, tuy người đã tới, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.
Sau khi đến Ngu Gia Lạc, Ngô Tranh Hải lập tức bực bội khi thấy trợ lý Tống không sắp xếp phòng riêng, chất vấn: “Đây là cách sếp Lâm tiếp đãi mọi người đấy hả? Có cái phòng thôi cũng không thuê nổi sao?”
Ai ngờ mới dứt lời, Cố Từ bước tới từ phía sau, đặt thực đơn lên mặt bàn, gõ gõ mấy cái rồi lạnh tanh hỏi: “Gọi món gì?”
Ngô Tranh Hải ngẩng đầu thấy hắn, sợ đến mức suýt té ghế.
“Giám, giám đốc Cố?” Gã lắp bắp: “Sao, sao ngài lại ở đây thế ạ?”
Còn làm bồi bàn nữa?
Bấy giờ, lão Cố bưng một bình trà lúa mạch tới, ân cần bảo: “Uống miếng nước trước đi.”
Ngô Tranh Hải quay đầu nhìn ông, lần này thật sự sợ tới mức té luôn khỏi ghế, trán ứa mồ hôi lạnh, hoảng loạn bảo: “Lão, lão chủ tịch?”
Trợ lý Tống: “?”
*
Đến sáng nay Lâm Không Lộc mới biết đại diện Cố thị muốn đến vịnh Ngân Sa bàn bạc dự án cùng y, hơn nữa nghe trợ lý Tống nói người đại diện lần này rất khó giải quyết, thái độ vô cùng tệ, khó mà giao tiếp được.
Lâm Không Lộc đã sẵn sàng cho một cuộc chiến cam go, nhưng khi đến hiện trường lại phát hiện trợ lý Tống thậm chí còn không đặt phòng riêng cho người ta.
Không chỉ thế, Cố Từ và lão Cố đều có ở đó, mà người đại diện đáng thương kia đang đổ mồ hôi hột, gã như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Nhìn thấy y xuất hiện, đối phương tựa như thấy chúa cứu thế, lập thức đứng dậy, khẩn trương nói: “Sếp Lâm tới rồi đấy ạ, mời sếp Lâm ngồi.”
Lâm Không Lộc: “…”
Sau đó, họ bắt đầu nói về dự án hợp tác, dù cho Lâm Không Lộc có nói gì thì đối phương đều gật đầu lia lịa.
Cuối cùng, họ thuận lợi ký kết hợp đồng. Ngô Tranh Hải thậm chí còn thở phảo nhẹ nhóm, cẩn thận nhìn Cố Từ rồi thận trọng hỏi: “Giám đốc Cố, ngài thấy… vậy có được không ạ?”
Cố Từ đã sớm đọc hợp đồng, khẽ liếc gã một cái rồi mặt không biểu cảm đáp: “Về đi.”
Ngô Tranh Hải như được đặc xá, nhanh chóng mang cái mặt xắm ngoét rời đi.
Lâm Không Lộc: “Không phải việc này đơn giản lắm sao, vì sao phải là tôi nói với anh ta?”
Lâm Kiến Quốc không thể tin nổi, run run chỉ thẳng hai người.
Lão Cố cũng ngạc nhiên vô cùng, sau đó khiển trách nhìn Cố Từ, hận sắt không thành thép.
Cái tên nhóc thối không tiền đồ này, không thể về phòng rồi hẵng hôn à? Uổng cho thằng Lâm còn vừa hầm canh xương cho chú mày, có xấu hổ không? Người làm ông như lão còn phải thấy hổ thẹn.
Lâm Không Lộc và Cố Từ nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng tách ra, hiện giờ cũng đang lúng túng xấu hổ nhìn họ.
“Bố ạ.” Lâm Không Lộc bất chấp mở miệng trước.
Bên ngoài y là ông tổng, nhưng với lão Lâm thì không phải vậy, thỉnh thoảng vẫn còn bị nhéo tai dạy dỗ.
Nhưng cánh cửa đã mở, khó mà giấu được nữa, cần ra ngoài thì phải ra thôi.
Huống hồ y cũng đến độ tuổi bị giục cưới, mấy hôm trước lão Lâm còn bảo đưa vợ về còn gì….
Vì thế, y nắm lây tay Cố Từ, mười ngón đan xen, nhìn Lâm Kiến Quốc rồi cân nhắc từ ngữ mà bảo: “Chẳng phải mấy hôm trước bố bảo con tìm người yêu mang về ra mắt bố sao? Thật ra… con đã đưa về từ lâu rồi này.”
Nói rồi quay sang nhìn Cố Từ.
Cố Từ cũng phối hợp, siết chặt tay y, ánh mắt lưu luyến không dời nhìn nhau.
Lâm Không Lộc rất hài lòng, quay sang nhìn Lâm Kiến Quốc: “Anh ấy là người yêu của con.”
Lâm Kiến Quốc lập tức trợn trừng mắt, hiển nhiên đã bị chọc tức. Ông đặt mạnh hộp thức ăn xuống bẻ gãy một nhành cây trên cái cây cảnh bên cạnh, giậm chân về phía Lâm Không Lộc, mặt mũi hẳm hằm: “Thằng kia anh lặp lại lần nữa tôi coi? Tôi bảo anh tìm vợ nam chắc?”
“Bố ơi, bố ơi!” Lâm Không Lộc vội vàng trốn sau lưng Cố Từ, giải thích: “Bố đừng nóng vội, bây giờ nam nữ bình đẳng mà, là nam hay nữ đều giống nhau cả.”
Y đâu có ngu, Cố Từ xem như người ngoài, huống chi còn có lão Cố bên cạnh, lão Lâm không tiện dạy bảo, chắc chắn chỉ dạy dỗ y thôi.
Lâm Kiến Quốc nghe vậy càng tức, dùng cây gậy chỉ trỏ y qua Cố Từ, cả giận: “Ngụy biện vớ va vớ vẩn, từ đấy để anh giải thích như thế hả? Còn nữa, anh này đi ra cho tôi!”
Cố Từ sợ ông đánh thật nên vội ngăn đón, chân thành nói: “Cháu xin lỗi chú, đều là do cháu…”
Còn chưa dứt lời, lão Cố bỗng đập mạnh nạng chống xuống đất, đau lòng thất thanh: “Nghiệp chướng mà!”
Rồi ông cũng xông lên gia nhập hỗn chiến, vờ nâng nạng đánh Cố Từ, đồng thời cũng khổ sở mà kêu: “Thế mà anh lại thích đàn ông? Còn dám kéo Tiểu Lộc vào con đường này? Nó chính là ân nhân cứu mạng anh đấy, thằng Lâm cũng đối xử với anh đâu tệ. Anh, anh là cái thứ không có lương tâm, hôm nay tôi không đánh chết anh thì không ngừng…”
Sức khỏe ông lão thường ngày mạnh khỏe, thế mà lúc này tay run lẩy bẩy người đứng không vững, hệt như đã bị chọc tức đến điên đầu.
Lâm Kiến Quốc thấy vậy nào còn tâm trạng dạy bảo Lâm Không Lộc? Ông vội vàng ném nhành cây đi, ra can ngăn giữa lão Cố và Cố Từ, còn khuyên nhủ ông lão: “Anh hãy bớt giận nhé, con trẻ không vâng lời còn có thể dạy bảo, nhưng tức giận đến độ hại thân thì sẽ không tốt.”
Cố Từ cũng trầm ngâm, ông nội của hắn… kỹ năng diễn xuất cũng khá tốt đấy, đúng là vất vả cho ông rồi.
Lão Cố diễn hơi hăng say, tuy đã bị ngăn cản nhưng vẫn phải dùng nạng gõ Cố Từ một phát, lớn tiếng mắng mỏ: “Anh lại đây ngay cho tôi, hôm nay anh cứ phải chọc tôi tức chết đúng không?”
Cố Từ được Lâm Kiến Quốc che chở phía sau, ôm quyền với ông nội để bày tỏ lòng biết ơn.
Ông lão lập tức thổi râu trừng mắt, sau đó xoa ngực tỏ vẻ tức giận khôn nguôi.
Lâm Kiến Quốc hoàn toàn quên luôn việc dạy bảo Lâm Không Lộc, vội vàng khuyên lão Cố về nghỉ ngơi trước.
Lâm Không Lộc há mồm trợn mắt, chần chừ hỏi Cố Từ: “Anh… không đi xem ông có sao không à?”
“Khụ.” Cố Từ thì thầm bên tai y: “Diễn đó.”
Lâm Không Lộc: “…” Không ngờ ông cũng là ảnh đế.
Ngày hôm sau, Lâm Không Lộc quan sát Lâm Kiến Quốc, thấy ông không còn giận đến vậy bèn tâm sự với ông, phổ cập khoa học: “Bố, con sinh ra đã như vậy, không thể thay đổi được. Nếu tìm một cô gái thì chẳng phải lừa người ta sao?”
Lâm Kiến Quốc lườm nguýt: “Tôi bảo anh đi lừa người bao giờ?”
Ông chưa từng giới thiệu ai cho con trai mình, cùng lắm là giục cưới thôi, huống hồ lúc trước ông không biết việc đó.
Lâm Không Lộc nhịn cười, tiếp tục bảo ban: “Với cả, không phải trước đây bố cũng khen Cố Từ, bảo thằng nhóc này tướng tá đẹp trai, sức nhiều lực lớn sao? Dù sao đều là cuộc sống sinh hoạt cả mà, tìm một người mình thích tốt hơn nhiều đúng không? Quan tâm nhiều thứ khác làm gì?”
Lâm Kiến Quốc: “…” Nói thế thì cũng không sai, nhưng con mình tìm người yêu còn cao ráo to lớn hơn cả nó, cứ thấy khó chịu sao sao nhỉ?
*
Đêm đó, Lâm Kiến Quốc tìm đến lão Cố, ngồi cùng đối phương bắt đầu than ngắn thở dài về việc con cháu tìm người yêu.
Lão Cố: “Hầy, sao tự dưng lại thích đàn ông cơ chứ?”
Lâm Kiến Quốc cau mày: “Đúng thật đấy nhỉ?”
Lão Cố: “Nhà bọn anh ba đời độc đinh, Tiểu Lộc này…”
Lâm Kiến Quốc: “?”
Gì cơ, còn ghét bỏ Tiểu Lộc nhà ông á? Ồn còn chưa ghét bỏ Tiểu Cố là đàn ông đâu.
“Nhà bọn em cũng ba đời độc đinh.” Lâm Kiến Quốc mặt phớt tỉnh, bịa chuyện.
Lão Cố: “Nhưng cũng may nhà bọn anh không có ngai vàng để thừa kế.”
Lâm Kiến Quốc: “Trùng hợp thế, nhà bọn em cũng không có…”
Lão Cố: “Không có gì?”
Lâm Kiến Quốc đột nhiên lặng thinh, ông cẩn thận suy nghĩ kỹ, cảm thấy những gì Lâm Không Lộc nói buổi sáng hôm ấy là đúng, Huống chi, con cháu đều có phúc đức của chúng nó, họ vẫn nên để chúng đi theo con đường riêng của mình thôi, miễn hai đứa nhỏ sống hạnh phúc là được.
Vì thế, ông bắt đầu khuyên bảo lão Cố.
Lão Cố tức khắc ngượng ngùng, nhanh chóng ngừng giả vờ và nói ra sự thật.
Cũng may Lâm Kiến Quốc cảm thấy đều vì suy nghĩ cho con cái nên không để ý nhiều, chỉ có việc xưng hô là hơi khó xử.
Lão Cố giải quyết dứt khoát: “Chúng ta là trưởng bối, nào có đạo lý sửa miệng theo tiểu bối? Bọn mình cứ xưng anh gọi chú như thường, còn hai đứa nó thì tùy chúng đi.”
Thậm chí ngày hôm sau, khi Cố Từ với Lâm Không Lộc cùng đi xem dự án, lão Cố còn trêu chọc: “A Từ à, đừng có bắt nạt chú nhỏ của con đấy nhé.”
Cố Từ cạn lời.
Sau khi công khai mối quan hệ, Cố Từ bắt đầu cân nhắc đến việc kết hôn.
Tuy rằng dự luật hôn nhân đồng giới vẫn chưa được thông qua, nhưng tổ chức đám cưới sẽ không thành vấn đề.
Còn về địa điểm tổ chức đám cưới, Cố Từ nghĩ vịnh Ngân Sa này khá tốt, đây cũng là nơi hắn và Lâm Không Lộc gặp nhau, cũng là nơi họ nhận ra nhau lần nữa.
Hơn nữa, phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí trong lành. Đặc biệt, sau khi dự án thành phố biển mới được xây dựng thì nơi đây sẽ trở thành một địa điểm du lịch, nghỉ dưỡng rất tốt.
Nghĩ tới đây, Cố Từ không khỏi càng thêm để tâm đ ến dự án thành phố ven biển mới.
Bởi y là người đứng đầu trong việc chuẩn bị hồ sơ mời thầu, đồng thời là dự án hợp tác với Cố thị cùng phát triển nên Lâm Không Lộc rất vui khi có thời gian rảnh rỗi, dứt khoát giao phần lớn công việc cho Cố Từ.
Nhưng ai ngờ, khi liên hệ với đại diện của Cố thị để bàn bạc thì việc hợp tác xảy ra một vấn đề nhỏ.
Cố thị là công ty lớn, nội bộ không phải không chia bè phái. Trước đây người bàn bạc vẫn luôn là Vu tổng đích thân chỉ định.
Nhưng lão Cố đã rời thành phố A được một thời gian, hơn nữa sau khi Cố Từ “mất tích” cũng không hề có tin tức gì. Một số nhánh dòng bên của Cố gia trước đây hãm hại hắn đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, muốn can thiệp vào sự vụ của công ty.
Lần này người tới tập đoàn Phi Lộc để bàn bạc chính là một người chú họ của Cố Từ, nghe nói thái độ vô cùng kiêu ngạo. Sau khi đến thành phố C, gã vừa không đến công ty Lâm Không Lộc, vừa từ chối nơi ở bên Lâm Không Lộc đã sắp xếp, càng không gặp trợ lý, sếp phó mà Lâm Không Lộc cử đến. Gã trực tiếp chỉ tên: “Bảo sếp Lộc của các cậu đến thẳng khách sạn gặp tôi.”
Cố Từ thấy nhân viên bàn tán chuyện này trong nhóm, đường gân trên trán hắn giật giật, trực tiếp trả lời: Bảo ông ta cút đến vịnh Ngân Sa gặp tôi.
Hắn dừng một lúc, xóa tin sửa lại thành: Gặp sếp Lâm.
Lâm Không Lộc thấy sắc mắt hắn hơi khó coi, không khỏi tiến lại gần hỏi: “Sao vậy?”
Cố Từ vô thức rụt điện thoại về, bảo: “Không có gì đâu.”
“Ồ?” Lâm Không Lộc nửa tin nửa ngờ.
Cố Từ: “…”
Hắn nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy đây là nhóm của công ty, kiểu gì Lâm Không Lộc cũng sẽ đọc được, vì thế hắn gửi bao lì xì, lại gửi thêm một bao lì xì, lại gửi tiếp một bao lì xì* nữa…
Chẳng bao lâu, lịch sử trò chuyện trong nhóm đã bị bao lì xì và các biểu tưởng cảm xúc như “Cảm ơn sếp ạ” “Sếp hào phóng quá” chiếm đóng.
Cố Từ thở phào, ngẫm nghĩ rồi lại gửi thêm mười mấy cái bao lì xì.
Nháy mắt, các biểu tượng cảm xúc lại tràn ngập.
Cuối cùng, có người tò mò không nhịn được: Hôm nay thư ký Dương sao thế? Tự dưng hào phóng ghê.
Cố Từ cân nhắc một lúc, trả lời: Sắp kết hôn.
[ Úi, chúc mừng chúc mừng! ]
[ Hôm nào đấy? Nhớ mời bọn tôi đấy nhé! ]
[ Chị dâu chắc chắn là xinh đẹp lắm! ]
Thư ký Dương: Cảm ơn, chắc chắn, đúng là rất xinh đẹp.
Cả nhóm hô hào chúc mừng, chỉ có trợ lý Tiểu Tống lo lắng sốt vó, nhắn riêng hỏi hắn: Sếp Lâm có biết chuyện anh sắp cưới không?
Thư ký Dương: Biết.
Trợ lý Tống: Ồ ồ.
Sếp Lâm thảm quá, bị đội cho cái nón xanh to đùng. Trước đây cậu tin tưởng thư ký Dương đến thế, không ngờ cuối cùng vẫn sai lầm rồi.
*
Ngày hôm sau, người đại diện Cố thị đến bàn bạc Ngô Tranh Hải rốt cuộc phải vác xác tới vịnh Ngân Sa, cùng với trợ lý Tống.
Ngô Tranh Hải vốn không ngờ được, gã là người của chú họ Cố Từ, đến thành phố C chính là để làm khó công ty Lâm Không Lộc, làm hỏng vụ hợp tác này chứ không phải thật sự đàm phán.
Nhưng Cố Từ thông báo Vu Hoành, hôm qua Vu Hoành tự mình gọi điện, ra lệnh cho gã phải đến.
Thế nên, tuy người đã tới, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu.
Sau khi đến Ngu Gia Lạc, Ngô Tranh Hải lập tức bực bội khi thấy trợ lý Tống không sắp xếp phòng riêng, chất vấn: “Đây là cách sếp Lâm tiếp đãi mọi người đấy hả? Có cái phòng thôi cũng không thuê nổi sao?”
Ai ngờ mới dứt lời, Cố Từ bước tới từ phía sau, đặt thực đơn lên mặt bàn, gõ gõ mấy cái rồi lạnh tanh hỏi: “Gọi món gì?”
Ngô Tranh Hải ngẩng đầu thấy hắn, sợ đến mức suýt té ghế.
“Giám, giám đốc Cố?” Gã lắp bắp: “Sao, sao ngài lại ở đây thế ạ?”
Còn làm bồi bàn nữa?
Bấy giờ, lão Cố bưng một bình trà lúa mạch tới, ân cần bảo: “Uống miếng nước trước đi.”
Ngô Tranh Hải quay đầu nhìn ông, lần này thật sự sợ tới mức té luôn khỏi ghế, trán ứa mồ hôi lạnh, hoảng loạn bảo: “Lão, lão chủ tịch?”
Trợ lý Tống: “?”
*
Đến sáng nay Lâm Không Lộc mới biết đại diện Cố thị muốn đến vịnh Ngân Sa bàn bạc dự án cùng y, hơn nữa nghe trợ lý Tống nói người đại diện lần này rất khó giải quyết, thái độ vô cùng tệ, khó mà giao tiếp được.
Lâm Không Lộc đã sẵn sàng cho một cuộc chiến cam go, nhưng khi đến hiện trường lại phát hiện trợ lý Tống thậm chí còn không đặt phòng riêng cho người ta.
Không chỉ thế, Cố Từ và lão Cố đều có ở đó, mà người đại diện đáng thương kia đang đổ mồ hôi hột, gã như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Nhìn thấy y xuất hiện, đối phương tựa như thấy chúa cứu thế, lập thức đứng dậy, khẩn trương nói: “Sếp Lâm tới rồi đấy ạ, mời sếp Lâm ngồi.”
Lâm Không Lộc: “…”
Sau đó, họ bắt đầu nói về dự án hợp tác, dù cho Lâm Không Lộc có nói gì thì đối phương đều gật đầu lia lịa.
Cuối cùng, họ thuận lợi ký kết hợp đồng. Ngô Tranh Hải thậm chí còn thở phảo nhẹ nhóm, cẩn thận nhìn Cố Từ rồi thận trọng hỏi: “Giám đốc Cố, ngài thấy… vậy có được không ạ?”
Cố Từ đã sớm đọc hợp đồng, khẽ liếc gã một cái rồi mặt không biểu cảm đáp: “Về đi.”
Ngô Tranh Hải như được đặc xá, nhanh chóng mang cái mặt xắm ngoét rời đi.
Lâm Không Lộc: “Không phải việc này đơn giản lắm sao, vì sao phải là tôi nói với anh ta?”