Nam Chính Từng Bị Tôi Tra Sống Lại - Trang 2
Chương 91: Bá tổng 20. Nhắm mắt lại
Cố Từ còn muốn giải thích thêm mấy câu, nhưng mở miệng lại cảm thấy từ ngữ quá khô khan nhạt nhẽo.
Hắn nào có lý do gì? Ký ức về chuyện khi còn nhỏ ấy chỉ còn vỏn vẻn hình ảnh một đứa trẻ gầy gò cõng hắn trên lưng, thậm chí hắn còn chẳng biết làm thế nào mà chiếc vòng lại rơi vào tay Úc Minh Tu.
Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn càng thêm áy náy bất an, những ngón tay đan vào nhau không khỏi chặt thêm.
Lâm Không Lộc thấy sắc mặt của hắn, y vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Nhận nhầm người đã là chuyện đời trước, còn là do cốt truyện sắp đặt, y chỉ làm theo mà thôi. Huống hồ khi ấy Cố Từ chỉ là một đứa bé, bị mẹ đẩy ngã dẫn đến việc tổn thương não mất trí nhớ, chắc chắn sẽ không nhớ được cái vòng tay xấu xí kia từ đâu ra, tiện tay đưa người khác cũng bình thường.
Vào lúc này, Lâm Không Lộc sẽ không bận tâm đ ến chuyện ấy, nhưng ——
Y nhìn những vết bầm tím trên cằm và khóe môi Cố Từ, cùng với băng gạc quấn trên mu bàn tay và… mắt cá chân đã sưng tấy lên của hắn, thở dài hỏi: “Úc Minh Tu nói anh đã lặng lẽ rời đi về phía nội thành khi em vẫn còn ở vịnh Ngân Sa, có phải không?”
Cố Từ khẽ giật mình, không ngờ y sẽ đổi chủ đề.
Lâm Không Lộc không đợi hắn trả lời, tiếp tục nghiêm túc hỏi: “Vậy nên anh đã biết trước việc Úc Minh Tu dựng những thứ đó trong biệt thự, nhưng định lừa em rồi tự mình giải quyết?”
Cố Từ không ho he gì, nhưng biểu cảm hiển nhiên đã thừa nhận.
Lâm Không Lộc dù đã đoán được nguyên nhân khi Úc Minh Tu nhắc đến chuyện này nhưng vẫn không khỏi tức giận: “Sao anh có thể gạt em? Anh ta có năng lực đặc biệt, rất nguy hiểm. Anh đâu phải không biết điều ấy.”
Cũng may Úc Minh Tu chỉ cử người bình thường đến chặn đầu Cố Từ, không sử dụng năng lực đặc biệt. Nếu không, Lâm Không Lộc thực sự không chắc liệu bây giờ hắn có được an toàn hay không.
Điều quan trọng nhất là lúc đó y đang chuẩn bị lấy lại mảnh vỡ, mà mảnh vỡ không thể lưu lại bên ngoài quá lâu.
Hiện giờ Lâm Không Lộc hơi mừng vì mình bị bắt cóc, bằng không y thật sự lấy lại mảnh nhỏ mà Cố Từ không có đó thì chẳng phải biến khéo thành vụng ư?
Ai ngờ, Cố Từ thấy y tức giận, hắn chẳng những không hoảng mà còn cười hỏi: “Vậy còn em, vì sao em lại bị bắt cóc?”
Lâm Không Lộc tức khắc không nói nên lời. Nói về việc giấu giếm lẫn nhau, y và Cố Từ kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Cố Từ cười khẽ, dịu dàng nhìn y, phỏng đoán: “Em sợ anh gặp nguy hiểm nên mới đến gặp Úc Minh Tu một mình, muốn lấy mảnh vỡ về giúp anh nhân lúc anh đi vắng.”
Lâm Không Lộc bắt đầu chột dạ.
“Thật ra em cũng giống anh, đều sợ đối phương gặp phải nguy hiểm.”
“Chúng ta không giống nhau.” Lâm Không Lộc yếu thế nhấn mạnh.
Dù gì y vẫn có khả năng tự bảo vệ bản thân phải không? Nhưng Cố Từ thì chưa chắc, kiếp trước một mảnh nhỏ linh hồn đã rơi ra rồi, đời này… may là không xảy ra chuyện gì. Bằng không cứ tiếp tục vỡ như thế, chỉ sợ sẽ nát luôn thành vụn bánh mì mất.
“Về sau chúng ta không được làm như vậy nữa.” Lâm Không Lộc nghiêm túc bảo, việc giao tiếp và sự tin tưởng là điều rất quan trọng.”
Cố Từ gật đầu, hắn cong lưng ôm lấy y, thì thầm bên tai: “Tiểu Lộc, hiện giờ anh vui lắm.”
Hắn làm mất chiếc vòng tay vỏ sò, nhưng tiểu bá tổng không trách hắn, lại còn tức giận vì lo lắng cho hắn nữa.
Đời này khác đời trước, tâm trạng ủ dột của Cố Từ như mây tan vào không khí, trong trẻo sáng ngời. Thậm chí hắn còn thấy bộ dáng tiểu bá tổng tức tối cực kỳ đẹp đẽ.
Có điều, nhìn bộ tóc giả màu trắng và quần áo màu đỏ trên người Lâm Không Lộc vô cùng chướng tai gai mắt. Tất nhiên rồi, bộ đồ này là do Úc Minh Tu mặc cho y, hơn nữa đầu bạc hồng y cùng việc ngồi cao trong cung điện luôn khiến hắn liên tưởng đến điều không tốt.
Thế nên sau khi đến bệnh viện, Cố Từ khập khiễng lấy đồ bệnh nhân, kiên quyết bảo Lâm Không Lộc thay trước.
Lâm Không Lộc đỡ trán, thúc giục: “Được rồi được rồi, em đổi ngay đây, anh đi chụp chiếu trước đi.”
Cơ thể y không sao cả, chỉ hơi váng đầu trên xe cứu thương thôi. Nhưng bác sĩ không yên tâm nên bảo y kiểm tra toàn diện rồi theo dõi trong nửa ngày.
Trái lại, Cố Từ dùng cái chân què đi tới đi lui, rất có thể đã gãy xương rồi.
Cố Từ gật đầu, nhưng đi được mấy bước bỗng lộn đầu về, nói: “Để anh giúp em bỏ đống quần áo với tóc giả đi đã.” Nhìn là thấy ngứa mắt.
Lâm Không Lộc: “?”
*
Thế giới chủ, căn cứ tàn đảng Thần Điện.
“Đại nhân Ludwig, ngài ổn chứ?”
Úc Minh Tu mở mắt, không ngờ mình còn sống sót, anh ta ngơ ngác rồi hốt hoảng, hóa ra cuối cùng Thần đã… nương tay ư?
“Thể ý thức của ngài gặp trọng thương trong thế giới nhỏ, chúng tôi phát hiện ra năng lượng của thần.”
“Vậy ư?”
“Lần này lần được ra năng lượng vô cùng mạnh mẽ, bọn tôi hoài nghi Thần còn sống…”
“Không.” Úc Minh Tu, hay Ludwig ngắt lời đối phương, thờ ơ bảo: “Ta không tìm được tung tích của Thần, thứ các ngươi lần ra được là năng lượng của Thần do Bạo quân sử dụng.”
“…”
Phòng bên cạnh, giáo chủ Thần Điện tắt màn hình giám sát, một vị thần quan lẩm bẩm: “Đại nhân Ludwig nói không phải, vậy thật sự là không phải sao?”
Giáo chủ: “… Ludwig có tư tình với Thần, lời hắn nói có thể tin, nhưng không thể tin cậy hoàn toàn.”
*
Trong bệnh viện, Lâm Không Lộc kiểm tra cơ thể, mọi thứ đều ổn nhưng quả nhiên xương mắt cá chân của Cố Từ đã nứt nhẹ.
Lâm Không Lộc đỡ hắn, bực bội bảo: “Em đã bảo chắc chắn bị gãy xương mà, anh còn cứ đi đi lại lại.”
Cố Từ khẽ đáp lại, mắt hắn lại đong đầy ý cười.
Lão Cố và Lâm Kiến Quốc biết hai người gặp nạn, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Trên đường lão Cố còn lo âu thấp thỏm, vậy mà ngay lúc nhìn thấy Cố Từ, ông cạn lời không tả.
“Bị thương đáng để vui mừng lắm à?” Ông lão tức tối hỏi.
Cố Từ cười cười, đương nhiên bị thương chẳng phải chuyện gì vui vẻ, nhưng sau khi bị thương được bà xã chăm sóc là niềm vui mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Làm sao lão Cố không biết hắn nghĩ gì? Thấy hắn èo uột dựa nửa người vào Lâm Không Lộc không khỏi trợn trừng mắt, nói thầm: “Anh bớt bớt bắt nạt Tiểu Lộc đi.”
Làm người như ông đây không biết nên mở mồm nhắc đến chuyện kết thông gia với thằng Lâm thế nào.
Lâm Kiến Quốc hoàn toàn không phát hiện bầu không khí mờ ám giữa hai người, biết Cố Từ bị thương vì cứu Lâm Không Lộc còn dặn dò: “Ôi dào Tiểu Lộc à, con dìu người ta nhiều chút, chốc nữa cũng đừng về thành phố nữa, đến chỗ bố đi, để bố làm cho mấy đứa đồ bổ dưỡng.”
Nghe vậy Lâm Không Lộc rối rắm, nếu ở vịnh Ngân Sa thì sẽ được lão Lâm nấu cho ăn ngon. Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, mỗi ngày phải lái xe gần bốn tiếng đồng hồ đến chỗ làm rồi vòng vể, tiền xăng lại đắt đỏ…
Ơ, không đúng, không có Úc Minh Tu thì hẳn là y sẽ không phá sản nhỉ?
Thế còn tiết kiệm tiền làm gì nữa?
Dù nói thế, nhưng thói quen trở thành tự nhiên, y thực sự không thể bỏ được thói quen ngay trong chốc lát được. Cuối cùng, y quyết định làm việc tại nhà, thường mở họp trực tuyến, thỉnh thoảng sẽ đến công ty vài lần trong tuần.
0687: “…” Thật ra cái chính là lười chứ gì?
“Viết xong báo cáo rồi?” Lâm Không Lộc phát hiện nó xuất hiện, vội bắt lấy hỏi.
“Đã báo cáo xong xuôi.” 0687 ngập ngừng.
Lâm Không Lộc: “Ồ, bên trên nói thế nào?”
0687: “Lãnh đạo bảo sẽ có bồi thường, nhưng cụ thể là gì cần phải nghiên cứu thêm. Ngoài ra, việc tàn đảng Thần Điện gây rối trong thế giới nhỏ họ cũng đã biết, chỉ là vị bệ hạ vẫn còn hôn mê nên khó để xin chỉ thị. Chúng ta chỉ có thể hợp tác cùng quân đội trước và yêu cầu họ tăng cường công tác bắt giữ tiêu diệt tàn đảng của Thần Điện.”
“Ồ.” Lâm Không Lộc nhìn Cố Từ, nghĩ thầm, hôn mê là đúng rồi, tỉnh lại được mới kỳ lạ.
Mặc dù Lâm Kiến Quốc bảo hai người họ về vịnh Ngân Sa, nhưng vì phối hợp với sự điều tra của cảnh sát nên họ vẫn ở lại nội thành một đêm rồi mới quay về.
Ngày hôm sau, cảnh sát công bố kết quả điều tra, mô tả vụ việc là vụ bắt cóc ác ý do cạnh tranh kinh doanh dẫn đến. Dù sao những chuyện thần bí kia cũng không thể công bố với công chúng được.
Đọc xong bản báo cáo, lão Cố thở dài với vẻ mặt phức tạp.
Lâm Không Lộc trầm tư khi nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó. Lúc Úc Minh Tu nói ra tên thật, đúng là y có cảm giác quen thuộc nên vô thức thu hồi năng lượng.
Về phần đối phương còn sống hay đã chết, y không biết rõ, dù sao trước đó y còn không biết bản thân có thể thu hồi năng lượng.
Còn Cố Từ, ngay lúc cảnh sát kết thúc điều tra liền đi đến nơi ở của Úc Minh Tu, tìm được chiếc vòng tay vỏ sò.
Về Ngư Gia Lạc, hắn lấy viên ngọc được xâu vào sau này đi rồi thả vỏ sò vào trong nước.
Vậy nên, khi Lâm Không Lộc từ bếp ra, y thấy hắn đang cặm cụi rửa đồ gì đó trong ao, biểu tình nghiêm túc, động tác cẩn thận.
Lâm Không Lộc theo bản năng tiến lại gần, vừa nhìn thấy đã nhận ra đây chính là chiếc vòng tay vỏ sò hồi nhỏ mình tặng cho hắn, khóe môi không khỏi cong lên rạng ý cười.
Y không ngờ Cố Từ sẽ đi tìm nó, chỉ có điều mấy cái vỏ sò đã rất cũ rồi, không hề đẹp mắt, sao có thể làm vòng tay được nữa?
Lâm Không Lộc nghĩ ngợi một lúc, quyết định ra bãi biển nhặt thêm mấy vỏ sò đẹp hơn rồi xâu một chiếc vòng khác tặng cho tên hẹp hòi này.
Trùng hợp thay, Cố Từ rửa sạch đống vỏ sò cũ, cẩn thận lau sạch từng cái một rồi cất đi, sau đó hắn lấy đống vỏ sò trước đây đã rửa sạch, vụng về xâu một chiếc vòng.
Khi tia nắng cuối cùng biến mất trong ánh hoàng hôn, Lâm Không Lộc ngâm nga giai điệu không tên bước vào sân nhà.
Cố Từ có cảm giác quen thuộc khó tả khi nghe giai điệu ấy, vô thức hỏi: “Hình như anh từng nghe bài này đâu đó rồi.”
“Vậy sao?” Lâm Không Lộc không để ý lắm.
Y còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, cố ý chắp tay ra sau rồi bước đến trước mặt Cố Từ, thần bí bảo: “Nhắm mắt lại.”
Cố Từ ngạc nhiên, nhưng vẫn nghe lời y.
Chẳng mấy chốc, một chuỗi vòng tay lành lạnh được đeo vào cổ tay hắn. Sau đó, hắn nghe giọng nói của thanh niên hơi cao lên, đầy mong đợi hỏi: “Có thể mở rồi, anh nhìn xem, có thích không?”
Cố Từ đã phỏng đoán trong lòng, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy một chiếc vòng tay xinh đẹp bằng vỏ sò màu trắng, trái tim hắn vẫn rung rinh không thôi.
“Em cũng nhắm mắt lại đi.” Hắn nói, giọng hơi khàn khàn.
Lâm Không Lộc bối rối, nhưng nhanh chóng đoán được, vội nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên.
Cố Từ: “…”
Thật ra… hắn không có ý đó, nhưng không hôn thì phí quá.
“Khụ.” Cố Từ khom lưng hôn nhẹ lên môi Lâm Không Lộc, rồi cũng đeo chiếc vòng mình xâu lên cổ tay người nọ, thì thầm bên tai: “Vậy là buộc chặt được em rồi.”
Lâm Không Lộc mở mắt ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc vòng vỏ sò trên cổ tay mình.
Thế mà Cố Từ cũng biết xâu vòng? Cái mấu chốt là, cái vòng này và vòng y mới tặng trùng hợp cùng dùng một loại vỏ, nhìn hệt như đồ đôi.
Cố Từ ánh lên nụ cười, hỏi: “Em thích không?”
Lâm Không Lộc định giơ tay lên tò mò nhìn ngắm, nghe hắn hỏi thế bỗng thả tay, kiềm chế bảo: “Cũng… tạm được.”
Cố Từ vừa nhìn đã biết y nghĩ một đằng nói một nẻo, bật cười khẽ, kéo y vào lòng hôn thêm lần nữa.
Lần này hắn vô cùng nghiêm túc, cũng cực kỳ thành kính. Lâm Không Lộc dần đứng không vững, vô thức nâng tay quàng lấy cổ hắn.
Âm thanh leng keng của vò sò trên tay vang lên giòn tan.
Lão Cố và Lâm Kiến Quốc cười nói vào sân, Lâm Kiến Quốc còn xách theo hộp đồ ăn, giọng nói chân thành: “Đêm nay hầm canh xương để bồi bổ cho Tiểu Cố, thằng nhóc nhà em cũng chưa ăn tối, vừa hay để chúng nó ăn cùng nhau…”
Lời còn chưa dứt, Lâm Kiến Quốc ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người quấn quýt, suýt đã đánh rơi cái hộp.
Hắn nào có lý do gì? Ký ức về chuyện khi còn nhỏ ấy chỉ còn vỏn vẻn hình ảnh một đứa trẻ gầy gò cõng hắn trên lưng, thậm chí hắn còn chẳng biết làm thế nào mà chiếc vòng lại rơi vào tay Úc Minh Tu.
Nghĩ vậy, vẻ mặt hắn càng thêm áy náy bất an, những ngón tay đan vào nhau không khỏi chặt thêm.
Lâm Không Lộc thấy sắc mặt của hắn, y vừa thấy bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
Nhận nhầm người đã là chuyện đời trước, còn là do cốt truyện sắp đặt, y chỉ làm theo mà thôi. Huống hồ khi ấy Cố Từ chỉ là một đứa bé, bị mẹ đẩy ngã dẫn đến việc tổn thương não mất trí nhớ, chắc chắn sẽ không nhớ được cái vòng tay xấu xí kia từ đâu ra, tiện tay đưa người khác cũng bình thường.
Vào lúc này, Lâm Không Lộc sẽ không bận tâm đ ến chuyện ấy, nhưng ——
Y nhìn những vết bầm tím trên cằm và khóe môi Cố Từ, cùng với băng gạc quấn trên mu bàn tay và… mắt cá chân đã sưng tấy lên của hắn, thở dài hỏi: “Úc Minh Tu nói anh đã lặng lẽ rời đi về phía nội thành khi em vẫn còn ở vịnh Ngân Sa, có phải không?”
Cố Từ khẽ giật mình, không ngờ y sẽ đổi chủ đề.
Lâm Không Lộc không đợi hắn trả lời, tiếp tục nghiêm túc hỏi: “Vậy nên anh đã biết trước việc Úc Minh Tu dựng những thứ đó trong biệt thự, nhưng định lừa em rồi tự mình giải quyết?”
Cố Từ không ho he gì, nhưng biểu cảm hiển nhiên đã thừa nhận.
Lâm Không Lộc dù đã đoán được nguyên nhân khi Úc Minh Tu nhắc đến chuyện này nhưng vẫn không khỏi tức giận: “Sao anh có thể gạt em? Anh ta có năng lực đặc biệt, rất nguy hiểm. Anh đâu phải không biết điều ấy.”
Cũng may Úc Minh Tu chỉ cử người bình thường đến chặn đầu Cố Từ, không sử dụng năng lực đặc biệt. Nếu không, Lâm Không Lộc thực sự không chắc liệu bây giờ hắn có được an toàn hay không.
Điều quan trọng nhất là lúc đó y đang chuẩn bị lấy lại mảnh vỡ, mà mảnh vỡ không thể lưu lại bên ngoài quá lâu.
Hiện giờ Lâm Không Lộc hơi mừng vì mình bị bắt cóc, bằng không y thật sự lấy lại mảnh nhỏ mà Cố Từ không có đó thì chẳng phải biến khéo thành vụng ư?
Ai ngờ, Cố Từ thấy y tức giận, hắn chẳng những không hoảng mà còn cười hỏi: “Vậy còn em, vì sao em lại bị bắt cóc?”
Lâm Không Lộc tức khắc không nói nên lời. Nói về việc giấu giếm lẫn nhau, y và Cố Từ kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Cố Từ cười khẽ, dịu dàng nhìn y, phỏng đoán: “Em sợ anh gặp nguy hiểm nên mới đến gặp Úc Minh Tu một mình, muốn lấy mảnh vỡ về giúp anh nhân lúc anh đi vắng.”
Lâm Không Lộc bắt đầu chột dạ.
“Thật ra em cũng giống anh, đều sợ đối phương gặp phải nguy hiểm.”
“Chúng ta không giống nhau.” Lâm Không Lộc yếu thế nhấn mạnh.
Dù gì y vẫn có khả năng tự bảo vệ bản thân phải không? Nhưng Cố Từ thì chưa chắc, kiếp trước một mảnh nhỏ linh hồn đã rơi ra rồi, đời này… may là không xảy ra chuyện gì. Bằng không cứ tiếp tục vỡ như thế, chỉ sợ sẽ nát luôn thành vụn bánh mì mất.
“Về sau chúng ta không được làm như vậy nữa.” Lâm Không Lộc nghiêm túc bảo, việc giao tiếp và sự tin tưởng là điều rất quan trọng.”
Cố Từ gật đầu, hắn cong lưng ôm lấy y, thì thầm bên tai: “Tiểu Lộc, hiện giờ anh vui lắm.”
Hắn làm mất chiếc vòng tay vỏ sò, nhưng tiểu bá tổng không trách hắn, lại còn tức giận vì lo lắng cho hắn nữa.
Đời này khác đời trước, tâm trạng ủ dột của Cố Từ như mây tan vào không khí, trong trẻo sáng ngời. Thậm chí hắn còn thấy bộ dáng tiểu bá tổng tức tối cực kỳ đẹp đẽ.
Có điều, nhìn bộ tóc giả màu trắng và quần áo màu đỏ trên người Lâm Không Lộc vô cùng chướng tai gai mắt. Tất nhiên rồi, bộ đồ này là do Úc Minh Tu mặc cho y, hơn nữa đầu bạc hồng y cùng việc ngồi cao trong cung điện luôn khiến hắn liên tưởng đến điều không tốt.
Thế nên sau khi đến bệnh viện, Cố Từ khập khiễng lấy đồ bệnh nhân, kiên quyết bảo Lâm Không Lộc thay trước.
Lâm Không Lộc đỡ trán, thúc giục: “Được rồi được rồi, em đổi ngay đây, anh đi chụp chiếu trước đi.”
Cơ thể y không sao cả, chỉ hơi váng đầu trên xe cứu thương thôi. Nhưng bác sĩ không yên tâm nên bảo y kiểm tra toàn diện rồi theo dõi trong nửa ngày.
Trái lại, Cố Từ dùng cái chân què đi tới đi lui, rất có thể đã gãy xương rồi.
Cố Từ gật đầu, nhưng đi được mấy bước bỗng lộn đầu về, nói: “Để anh giúp em bỏ đống quần áo với tóc giả đi đã.” Nhìn là thấy ngứa mắt.
Lâm Không Lộc: “?”
*
Thế giới chủ, căn cứ tàn đảng Thần Điện.
“Đại nhân Ludwig, ngài ổn chứ?”
Úc Minh Tu mở mắt, không ngờ mình còn sống sót, anh ta ngơ ngác rồi hốt hoảng, hóa ra cuối cùng Thần đã… nương tay ư?
“Thể ý thức của ngài gặp trọng thương trong thế giới nhỏ, chúng tôi phát hiện ra năng lượng của thần.”
“Vậy ư?”
“Lần này lần được ra năng lượng vô cùng mạnh mẽ, bọn tôi hoài nghi Thần còn sống…”
“Không.” Úc Minh Tu, hay Ludwig ngắt lời đối phương, thờ ơ bảo: “Ta không tìm được tung tích của Thần, thứ các ngươi lần ra được là năng lượng của Thần do Bạo quân sử dụng.”
“…”
Phòng bên cạnh, giáo chủ Thần Điện tắt màn hình giám sát, một vị thần quan lẩm bẩm: “Đại nhân Ludwig nói không phải, vậy thật sự là không phải sao?”
Giáo chủ: “… Ludwig có tư tình với Thần, lời hắn nói có thể tin, nhưng không thể tin cậy hoàn toàn.”
*
Trong bệnh viện, Lâm Không Lộc kiểm tra cơ thể, mọi thứ đều ổn nhưng quả nhiên xương mắt cá chân của Cố Từ đã nứt nhẹ.
Lâm Không Lộc đỡ hắn, bực bội bảo: “Em đã bảo chắc chắn bị gãy xương mà, anh còn cứ đi đi lại lại.”
Cố Từ khẽ đáp lại, mắt hắn lại đong đầy ý cười.
Lão Cố và Lâm Kiến Quốc biết hai người gặp nạn, nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Trên đường lão Cố còn lo âu thấp thỏm, vậy mà ngay lúc nhìn thấy Cố Từ, ông cạn lời không tả.
“Bị thương đáng để vui mừng lắm à?” Ông lão tức tối hỏi.
Cố Từ cười cười, đương nhiên bị thương chẳng phải chuyện gì vui vẻ, nhưng sau khi bị thương được bà xã chăm sóc là niềm vui mà người bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Làm sao lão Cố không biết hắn nghĩ gì? Thấy hắn èo uột dựa nửa người vào Lâm Không Lộc không khỏi trợn trừng mắt, nói thầm: “Anh bớt bớt bắt nạt Tiểu Lộc đi.”
Làm người như ông đây không biết nên mở mồm nhắc đến chuyện kết thông gia với thằng Lâm thế nào.
Lâm Kiến Quốc hoàn toàn không phát hiện bầu không khí mờ ám giữa hai người, biết Cố Từ bị thương vì cứu Lâm Không Lộc còn dặn dò: “Ôi dào Tiểu Lộc à, con dìu người ta nhiều chút, chốc nữa cũng đừng về thành phố nữa, đến chỗ bố đi, để bố làm cho mấy đứa đồ bổ dưỡng.”
Nghe vậy Lâm Không Lộc rối rắm, nếu ở vịnh Ngân Sa thì sẽ được lão Lâm nấu cho ăn ngon. Nhưng nhược điểm cũng rất rõ ràng, mỗi ngày phải lái xe gần bốn tiếng đồng hồ đến chỗ làm rồi vòng vể, tiền xăng lại đắt đỏ…
Ơ, không đúng, không có Úc Minh Tu thì hẳn là y sẽ không phá sản nhỉ?
Thế còn tiết kiệm tiền làm gì nữa?
Dù nói thế, nhưng thói quen trở thành tự nhiên, y thực sự không thể bỏ được thói quen ngay trong chốc lát được. Cuối cùng, y quyết định làm việc tại nhà, thường mở họp trực tuyến, thỉnh thoảng sẽ đến công ty vài lần trong tuần.
0687: “…” Thật ra cái chính là lười chứ gì?
“Viết xong báo cáo rồi?” Lâm Không Lộc phát hiện nó xuất hiện, vội bắt lấy hỏi.
“Đã báo cáo xong xuôi.” 0687 ngập ngừng.
Lâm Không Lộc: “Ồ, bên trên nói thế nào?”
0687: “Lãnh đạo bảo sẽ có bồi thường, nhưng cụ thể là gì cần phải nghiên cứu thêm. Ngoài ra, việc tàn đảng Thần Điện gây rối trong thế giới nhỏ họ cũng đã biết, chỉ là vị bệ hạ vẫn còn hôn mê nên khó để xin chỉ thị. Chúng ta chỉ có thể hợp tác cùng quân đội trước và yêu cầu họ tăng cường công tác bắt giữ tiêu diệt tàn đảng của Thần Điện.”
“Ồ.” Lâm Không Lộc nhìn Cố Từ, nghĩ thầm, hôn mê là đúng rồi, tỉnh lại được mới kỳ lạ.
Mặc dù Lâm Kiến Quốc bảo hai người họ về vịnh Ngân Sa, nhưng vì phối hợp với sự điều tra của cảnh sát nên họ vẫn ở lại nội thành một đêm rồi mới quay về.
Ngày hôm sau, cảnh sát công bố kết quả điều tra, mô tả vụ việc là vụ bắt cóc ác ý do cạnh tranh kinh doanh dẫn đến. Dù sao những chuyện thần bí kia cũng không thể công bố với công chúng được.
Đọc xong bản báo cáo, lão Cố thở dài với vẻ mặt phức tạp.
Lâm Không Lộc trầm tư khi nhớ lại chuyện xảy ra ngày đó. Lúc Úc Minh Tu nói ra tên thật, đúng là y có cảm giác quen thuộc nên vô thức thu hồi năng lượng.
Về phần đối phương còn sống hay đã chết, y không biết rõ, dù sao trước đó y còn không biết bản thân có thể thu hồi năng lượng.
Còn Cố Từ, ngay lúc cảnh sát kết thúc điều tra liền đi đến nơi ở của Úc Minh Tu, tìm được chiếc vòng tay vỏ sò.
Về Ngư Gia Lạc, hắn lấy viên ngọc được xâu vào sau này đi rồi thả vỏ sò vào trong nước.
Vậy nên, khi Lâm Không Lộc từ bếp ra, y thấy hắn đang cặm cụi rửa đồ gì đó trong ao, biểu tình nghiêm túc, động tác cẩn thận.
Lâm Không Lộc theo bản năng tiến lại gần, vừa nhìn thấy đã nhận ra đây chính là chiếc vòng tay vỏ sò hồi nhỏ mình tặng cho hắn, khóe môi không khỏi cong lên rạng ý cười.
Y không ngờ Cố Từ sẽ đi tìm nó, chỉ có điều mấy cái vỏ sò đã rất cũ rồi, không hề đẹp mắt, sao có thể làm vòng tay được nữa?
Lâm Không Lộc nghĩ ngợi một lúc, quyết định ra bãi biển nhặt thêm mấy vỏ sò đẹp hơn rồi xâu một chiếc vòng khác tặng cho tên hẹp hòi này.
Trùng hợp thay, Cố Từ rửa sạch đống vỏ sò cũ, cẩn thận lau sạch từng cái một rồi cất đi, sau đó hắn lấy đống vỏ sò trước đây đã rửa sạch, vụng về xâu một chiếc vòng.
Khi tia nắng cuối cùng biến mất trong ánh hoàng hôn, Lâm Không Lộc ngâm nga giai điệu không tên bước vào sân nhà.
Cố Từ có cảm giác quen thuộc khó tả khi nghe giai điệu ấy, vô thức hỏi: “Hình như anh từng nghe bài này đâu đó rồi.”
“Vậy sao?” Lâm Không Lộc không để ý lắm.
Y còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, cố ý chắp tay ra sau rồi bước đến trước mặt Cố Từ, thần bí bảo: “Nhắm mắt lại.”
Cố Từ ngạc nhiên, nhưng vẫn nghe lời y.
Chẳng mấy chốc, một chuỗi vòng tay lành lạnh được đeo vào cổ tay hắn. Sau đó, hắn nghe giọng nói của thanh niên hơi cao lên, đầy mong đợi hỏi: “Có thể mở rồi, anh nhìn xem, có thích không?”
Cố Từ đã phỏng đoán trong lòng, nhưng khi cúi đầu nhìn thấy một chiếc vòng tay xinh đẹp bằng vỏ sò màu trắng, trái tim hắn vẫn rung rinh không thôi.
“Em cũng nhắm mắt lại đi.” Hắn nói, giọng hơi khàn khàn.
Lâm Không Lộc bối rối, nhưng nhanh chóng đoán được, vội nhắm mắt lại, hơi ngẩng mặt lên.
Cố Từ: “…”
Thật ra… hắn không có ý đó, nhưng không hôn thì phí quá.
“Khụ.” Cố Từ khom lưng hôn nhẹ lên môi Lâm Không Lộc, rồi cũng đeo chiếc vòng mình xâu lên cổ tay người nọ, thì thầm bên tai: “Vậy là buộc chặt được em rồi.”
Lâm Không Lộc mở mắt ra, ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc vòng vỏ sò trên cổ tay mình.
Thế mà Cố Từ cũng biết xâu vòng? Cái mấu chốt là, cái vòng này và vòng y mới tặng trùng hợp cùng dùng một loại vỏ, nhìn hệt như đồ đôi.
Cố Từ ánh lên nụ cười, hỏi: “Em thích không?”
Lâm Không Lộc định giơ tay lên tò mò nhìn ngắm, nghe hắn hỏi thế bỗng thả tay, kiềm chế bảo: “Cũng… tạm được.”
Cố Từ vừa nhìn đã biết y nghĩ một đằng nói một nẻo, bật cười khẽ, kéo y vào lòng hôn thêm lần nữa.
Lần này hắn vô cùng nghiêm túc, cũng cực kỳ thành kính. Lâm Không Lộc dần đứng không vững, vô thức nâng tay quàng lấy cổ hắn.
Âm thanh leng keng của vò sò trên tay vang lên giòn tan.
Lão Cố và Lâm Kiến Quốc cười nói vào sân, Lâm Kiến Quốc còn xách theo hộp đồ ăn, giọng nói chân thành: “Đêm nay hầm canh xương để bồi bổ cho Tiểu Cố, thằng nhóc nhà em cũng chưa ăn tối, vừa hay để chúng nó ăn cùng nhau…”
Lời còn chưa dứt, Lâm Kiến Quốc ngẩng đầu liền nhìn thấy hai người quấn quýt, suýt đã đánh rơi cái hộp.