Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh

Chương 95: Chân tướng



Sau khi từ Hòa Nghi điện trở ra, Thu Linh không bị điều đi nơi khác. Nàng ta hiểu rõ, Vân Tự sẽ không để nàng ta rời khỏi Trung Tỉnh điện.
Cũng may Lưu công công luôn khoan dung, đối xử với nàng ta cũng không tệ. Hiện giờ Vân Tự đã là tiệp dư, đừng nói đến chuyện rời khỏi Trung Tỉnh điện, Thu Linh chỉ hận không thể rụt đuôi làm người, mong rằng Vân Tự cả đời cũng đừng nhớ đến nàng t.
Khi bị Hứa Thuận Phúc tìm đến, Thu Linh bỗng chốc căng thẳng.
Từ Hòa Nghi điện trở về Trung Tỉnh điện, Thu Linh cảm thấy bước chân mình thật nhẹ nhàng, đã lâu rồi nàng ta không có cảm giác căng thẳng đến mức khó thở như vậy.
Trong lòng Thu Linh dâng lên cảm giác chua xót, quả nhiên vinh hoa phú quý không phải ai cũng hưởng được.
Bóng ma tâm lý mà Vân Tự để lại quá sâu đậm, nên khi bị Hứa Thuận Phúc tra hỏi, Thu Linh ấp úng nói năng lộn xộn. Hứa Thuận Phúc lập tức lạnh mặt:
"Hỏi gì thì đáp nấy, nếu dám giấu giếm, Thận Hình Tư còn nhiều chỗ trống!"
Thu Linh run rẩy sợ hãi.
Nàng ta hoàn toàn luống cuống hô lên: "Nô tỳ nói!"
Chuyện năm đó đã in sâu vào tâm trí Thu Linh, dù đã gần hai năm trôi qua nhưng nàng ta vẫn nhớ rõ ràng từng chi tiết. Thu Linh run rẩy nói: "Năm ấy sau khi thỉnh an, trên đường hồi cung Lư tần cùng nô tỳ nghe thấy hai cung nhân đang bàn tán chuyện riêng của Thường công công, ngầm..."
Nàng ta không nói nên lời hai chữ "đối thực", nhưng Thường Đức Nghĩa là do chính Hứa Thuận Phúc xử lý, làm sao hắn lại không biết tật xấu của Thường Đức Nghĩa chứ.
Trong lòng Hứa Thuận Phúc lộp bộp một tiếng, sau lưng ứa đầy mồ hôi lạnh, thầm mắng Thường Đức Nghĩa xui xẻo. Chết rồi còn gây thêm phiền phức cho hắn!
Thu Linh không biết Hứa Thuận Phúc muốn làm gì, nhưng làm nô tài lâu như vậy, nàng ta rất am hiểu việc quan sát sắc mặt.
Nàng ta nghe ra được sự cung kính trong giọng nói của Hứa Thuận Phúc khi nhắc đến Vân tiệp dư.
Ánh mắt Thu Linh lóe lên, chưa kịp nói tiếp Hứa Thuận Phúc đã ngắt lời nàng ta, lạnh lùng nói: "Đi theo ta."
Nhận ra mình sắp phải gặp ai, Thu Linh trợn tròn mắt, sợ hãi đến run người.
Bóng đêm dày đặc, bóng cây bao phủ. Thu Linh theo Hứa Thuận Phúc vào Dưỡng Tâm điện. Thu Linh quỳ trên mặt đất, Hoàng Thượng ngồi trên cao nhìn xuống, nàng ta không dám ngẩng đầu lên.
Khi Hứa Thuận Phúc yêu cầu nàng ta kể lại đầu đuôi sự việc, Thu Linh liền run rẩy, nàng ta biết rõ trong chuyện này, bất kể Hoàng Thượng thiên vị ai, nàng ta cũng xem như là giúp kẻ xấu làm việc ác.
Nhưng đối mặt với Hoàng Thượng, nàng ta không dám giấu giếm cũng không dám nói dối. Sau khi lặp lại những lời đã nói với Hứa Thuận Phúc, nàng ta mới nuốt nước miếng, run rẩy nói tiếp: "Lúc đó, Vân tiệp dư cũng giống như nô tỳ, đang ở Hòa Nghi điện hầu hạ Lư tần. Sau khi sảy thai, Lư tần một lòng muốn phục sủng, nghe nói chuyện của Thường công công liền,...liền động tâm tư..."
Hứa Thuận Phúc cả gan liếc nhìn Hoàng Thượng, sợ hãi nuốt nước miếng. 
Kể từ khi đăng cơ, Hoàng Thượng luôn không biểu hiện hỉ nộ ái ố ra sắc mặt, cho dù tức giận cũng chỉ lạnh mặt, Hứa Thuận Phúc chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng có vẻ mặt âm trầm đáng sợ như vậy.
Hứa Thuận Phúc cúi gằm mặt, trong lòng không ngừng mắng chửi Thường Đức Nghĩa, đúng là đồ kém cỏi.
Phi tần trong hậu cung muốn có cơ hội thị tẩm, vậy mà phải lấy lòng một tên nô tài như hắn?
Hứa Thuận Phúc không dám nhìn sắc mặt Hoàng Thượng.
Lư tần động tâm tư?
Nàng ta có thể động tâm tư gì chứ?
Cũng giống như Hoàng tài tử đã đưa cung nữ cho Thường Đức Nghĩa, Lư tần muốn đưa ai cho Thường Đức Nghĩa?
Với dung mạo của Vân tiệp dư, đáp án không cần nói cũng biết.
Theo như Hứa Thuận Phúc biết, lúc đó Hoàng Thượng đã để mắt đến Vân Tiệp dư, chỉ là Lư tần bị cấm túc, Hoàng Thượng không vui nên lười đến gặp Lư tần, bởi vậy, đã gần nửa năm Hoàng thượng chưa từng gặp Vân tiệp dư.
Thu Linh vẫn tiếp tục kể:
"Sau đó, Vân tiệp dư tìm đến nô tỳ... hỏi nô tỳ... Lư tần bảo nàng ấy đến ngự tiền tặng đồ rốt cuộc là có ý gì..."
Thu Linh cúi đầu, ánh mắt lập loè. Nàng ta muốn nói thật nhưng cũng không thể nói hết sự thật, cuối cùng vẫn phải tô vẽ thêm cho mình: "Nô tỳ trong lòng bất an, cuối cùng vẫn nói ra sự thật cho Vân tiệp dư, sau đó ngày hôm sau liền xảy ra chuyện của Lư tần..."
Nói xong, Thu Linh bỗng dập đầu xuống đất:
"Cầu Hoàng thượng thứ tội! Không phải nô tỳ muốn làm, mà là nô tỳ thân phận thấp hèn, không dám chống lại chủ tử!"
Thu Linh vẫn đang cầu xin tha thứ, Đàm Viên Sơ ngồi trên cao vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lùng như phủ một lớp băng mỏng khiến người ta nhìn thôi đã thấy sợ hãi.
Đàm Viên Sơ thầm nghĩ, trong nửa năm hắn không gặp nàng, nàng đã phải chịu đựng như vậy sao?
Trách không được nàng nói cảm thấy ghê tởm Kỳ quý tần.
Sao có thể không ghê tởm chứ?
Nếu ngày đó Lư tần không xảy ra chuyện, khi nàng xuất hiện trước mặt hắn sẽ là bộ dạng gì?
Đàm Viên Sơ thậm chí không dám nghĩ tiếp.
"Cút!"
Tiếng cầu xin tha thứ của Thu Linh đột nhiên im bặt, Hứa Thuận Phúc lập tức đưa nàng ta ra ngoài. Khi trở lại, hắn cúi đầu đứng im lặng như tờ.
Hồi lâu sau, Hứa Thuận Phúc nghe thấy giọng nói của Hoàng Thượng: "Mỗi lần nàng nhắm vào Dung chiêu nghi, trẫm đều dung túng nàng, nhưng cũng có lúc trẫm tự hỏi có phải trẫm đã dung túng nàng quá mức hay không."
Giờ hắn mới biết, nàng không phải đắc ý vênh váo, nàng vẫn luôn biết mình đang làm gì. Giữa nàng và Dung chiêu nghi, người chịu ấm ức lại chính là nàng.
Mỗi lần hắn cố gắng "cân bằng", trong lòng nàng có phải cũng cảm thấy chán ghét không?
Việc nàng không thích hắn, dường như là một chuyện hết sức bình thường.
Hứa Thuận Phúc hoảng hốt, vội vàng nói: "Hoàng Thượng, người không biết nội tình, không thể trách người được."
Đàm Viên Sơ im lặng, không nói gì.
Trong điện chìm vào tĩnh lặng, Hứa Thuận Phúc thầm than khổ sở trong lòng, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Một lúc sau, Hứa Thuận Phúc đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn len lén liếc nhìn Hoàng Thượng, thấp giọng nói: "Hôm nay người của Trung Tỉnh điện đến đây."
"Họ hỏi hiện giờ Kỳ quý tần không còn là tam phẩm, có nên để quý tần dọn ra khỏi chính điện Trường Xuân cung hay không?"
Kỳ quý tần có một tiểu công chúa dưới trướng, không ai dám chậm trễ, dù chỉ là chuyện nàng ta dọn ra khỏi chính điện cũng phải đến trước mặt Hoàng Thượng xin chỉ thị.
Đàm Viên Sơ càng thêm lạnh mặt: "Bọn họ đến nay không để Kỳ quý tần dọn cung, chẳng lẽ đang đợi trẫm tự mình đi làm chuyện này sao!"
Cách xưng hô của hắn đối với Dung chiêu nghi đã hoàn toàn thay đổi thành Kỳ quý tần.
Trung Tỉnh điện trước đây làm việc theo quy củ, nhưng lần này lại không dám tự ý để Kỳ quý tần dọn ra khỏi chính điện, Đàm Viên Sơ bỗng nhiên nhận ra, hình phạt giáng vị Kỳ quý tần đối với nàng ta chẳng có ý nghĩa gì.
Có lẽ nàng ta chắc chắn rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ được phục vị.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này nàng ta mới an phận, chỉ là đang chờ cơn giận trong lòng hắn nguôi ngoai.
Đặc biệt là khi hắn chưa quyết định nơi ở của tiểu công chúa.
Đàm Viên Sơ không thể phủ nhận, sau khi biết người đứng sau chuyện Vân Tự rơi xuống nước không phải Kỳ quý tần, mà nàng ta chỉ là kẻ bị đổ oan, mục đích hắn giáng vị Kỳ quý tần chẳng qua là muốn nàng ta tự kiểm điểm lại bản thân.
Hắn quả thật bất mãn với Kỳ quý tần, nhưng vì có tiểu công chúa, sự nhẫn nhịn của hắn đối với Kỳ quý tần cũng cao hơn những phi tần khác rất nhiều.
Giờ phút này, những lời nói của Thu Linh cùng Vân Tự lúc ở hành cung cứ văng vẳng bên tai hắn.
..... Lư tần lấy cớ muốn lừa Vân tiệp dư đi gặp Thường Đức Nghĩa.
......Hoàng Thượng, nô tài phát hiện một bức tranh trong phòng của Thường Đức Nghĩa.
......Người cái gì cũng không biết!
...... Nàng ta khiến tần thiếp cảm thấy ghê tởm...
....... Bọn họ khinh thường tần thiếp!
Tiếng khóc nghẹn ngào của nàng cứ vang vọng trong đầu hắn, Đàm Viên Sơ nhắm mắt lại. Hồi lâu sau, bên tai vang lên giọng nói do dự của Hứa Thuận Phúc: "Vậy... Tiểu công chúa thì sao ạ?"
Đàm Viên Sơ đột nhiên mở mắt ra, thanh âm lạnh lùng: "Cung quy xử lý thế nào thì cứ làm như vậy."
Hứa Thuận Phúc không khỏi kinh ngạc.
*****
Đêm khuya tĩnh mịch, gió thu se lạnh.
Mộng Sư điện đã đóng cửa từ sớm, nhưng đến nửa đêm bỗng nhiên có người gõ cửa.
Cung nhân gác đêm vội vàng mở cửa, khi nhìn rõ người đến, hoảng hốt quỳ xuống hành lễ.
Gần đây Vân Tự luôn cảm thấy mệt mỏi. Chiều nay Kính Sự Phòng chưa đến truyền tin, nàng đã nghỉ ngơi sớm. Có lẽ do trong lòng không thoải mái, hôm nay nàng ngủ không yên giấc.
Trong cơn mơ màng Vân Tự dường như nghe thấy tiếng đẩy cửa, nàng bỗng nhiên tỉnh giấc. Khi nhìn rõ người đứng trước giường, nàng sợ hãi đến mức dựng đứng cả tóc gáy, suýt nữa thì hét lên.
Cho đến khi ngẩng đầu nhìn rõ khuôn mặt người đến, dưới ánh trăng nàng mới nhận ra người đến hắn là ai.
Cơn buồn ngủ của Vân Tự hoàn toàn biến mất, nàng vẫn còn nổi da gà, không nhịn được oán trách:
"Nửa đêm người không chịu ngủ, đến cung của tần thiếp dọa tần thiếp làm gì?"
Đàm Viên Sơ ôm nàng vào lòng, cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của nàng, hắn biết mình đã thật sự dọa nàng sợ hãi, bèn thấp giọng nói: "Là ta không tốt, ta cho người mời thái y."
Nhịp tim Vân Tự dần dần bình tĩnh trở lại, nàng vội vàng kéo tay Đàm Viên Sơ, nhận thấy hắn có điều gì đó không ổn:
"Hoàng Thượng đừng làm phiền, tần thiếp không sao."
Cung nhân tiến vào thắp đèn, trong điện lập tức sáng trưng. Đàm Viên Sơ sờ trán Vân Tự, thấy sắc mặt nàng dần dần hồng hào trở lại mới thôi không truyền thái y.
Vân Tự ngồi dậy nghiêng đầu nhìn Đàm Viên Sơ, thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, nàng thử thăm dò:
"Có phải tâm trạng người không tốt không?"
Sau khi thắp đèn xong, cung nhân đã bị Hứa Thuận Phúc dẫn ra ngoài, trong nội điện chỉ còn lại Vân Tự và Đàm Viên Sơ.
Đàm Viên Sơ ôm eo Vân Tự vùi mặt vào cổ nàng, uể oải nói:
"Ừ."
Vân Tự trợn tròn mắt, trong lòng có chút buồn bực, hai phu thê này hôm nay làm sao vậy? Sao lại thẳng thắn như thế?
Nàng không khỏi cảm thấy khó xử.
Hơn nữa, Vân Tự còn có chút ấm ức.
Tâm trạng hắn không tốt thì đến làm phiền nàng làm gì? Nàng đang ngủ ngon giấc, ai chọc ai chứ!
Vân Tự thấy trong lòng rất khó chịu, nhất là khi biết hắn còn định phục vị cho Kỳ quý tần từ tứ phẩm lên tam phẩm chiêu nghi. Nàng mặc cho hắn ôm, không phản kháng cũng chẳng an ủi.
Hình như hắn cũng không để ý đến việc nàng không an ủi mình.
Một lúc lâu sau, khi Vân Tự sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng nghe thấy Đàm Viên Sơ nhàn nhạt nói: "Ta đã cho Kỳ quý tần dọn ra khỏi chính điện Trường Xuân cung.”
Chỉ một câu ngắn gọn, thanh âm thậm chí còn có chút hiu quạnh, Vân Tự bỗng chốc tỉnh táo lại, nhưng đầu óc nàng dường như vẫn chưa kịp xoay chuyển, theo bản năng buột miệng: “Không phải người còn muốn phục vị cho nàng ta sao? Vậy lăn tăn làm gì cho mệt?”
Vừa dứt lời, cả người Vân Tự bỗng cứng đờ.
Nàng tỉnh táo hoàn toàn, trong lòng không ngừng hối hận, mệt mỏi quả nhiên dễ nói hớ!
Vân Tự vội vàng lấy lại tinh thần, khẽ rũ mi mắt, dịch người muốn thoát khỏi vòng tay Đàm Viên Sơ. Nàng quay mặt đi, thanh âm có phần buồn bã:
“Tần thiếp không có ý bất mãn với người.”
Miệng thì nói không, nhưng lời nói ra lại lộ rõ tâm trạng của nàng.
Đàm Viên Sơ ngắt lời nàng: “Là ta không tốt.”
Vân Tự đột nhiên ngẩng phắt đầu, nàng chậm chạp nhận ra hôm nay Hoàng Thượng vẫn luôn tự xưng là "ta" khi nói chuyện với nàng, đây cũng đã là lần thứ hai hắn nói "là ta không tốt".
Vân Tự cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nàng ngập ngừng hỏi:
“Hoàng Thượng, rốt cuộc người làm sao vậy?”
Đàm Viên Sơ không trả lời, mà hỏi nàng một vấn đề khác: "Nàng cảm thấy trong cung ai có thể chăm sóc tốt cho tiểu công chúa?”
Vân Tự không kịp suy nghĩ đến ẩn ý đằng sau việc chọn dưỡng mẫu cho tiểu công chúa, cả người giật mình, suýt nữa thì toát mồ hôi lạnh.
Bất kể Đàm Viên Sơ có thật lòng muốn xử lý Kỳ quý tần hay không, nhưng chuyện lựa chọn dưỡng mẫu cho tiểu công chúa, lẽ ra hắn phải thương lượng với Hoàng Hậu mới đúng chứ?
Chẳng lẽ nửa đêm hắn không nhận rõ cung điện, nhầm Chử Án cung thành Khôn Ninh cung?
Vân Tự tất nhiên biết là không thể nào, chỉ là nàng bị hành động của Đàm Viên Sơ làm cho hồ đồ, từ lúc bị doạ tỉnh đến giờ vẫn còn mơ mơ màng màng.
Vân Tự đẩy Đàm Viên Sơ ra, ngước đôi mắt hạnh lên oán trách:
“Hoàng Thượng, có phải người cố ý trêu đùa tần thiếp không? Chuyện tìm nơi cho tiểu công chúa, khi nào thì đến lượt tần thiếp quyết định?”
Cho dù Đàm Viên Sơ thật sự nghe theo nàng, Vân Tự cũng không thể đưa ra ý kiến.
Đúng là nàng không thích Kỳ quý tần, do đó cũng không ưa gì tiểu công chúa, nhưng nàng không muốn tự rước phiền phức vào thân.
Nhỡ đâu sau này dưỡng mẫu đối xử không tốt với tiểu công chúa, hoặc là có lòng mà không chu toàn, cuối cùng ai sẽ là người chịu trách nhiệm?
Hiện giờ Đàm Viên Sơ đang sủng ái nàng, cảm thấy nàng ngàn tốt vạn tốt, nhưng đến ngày ân sủng phai nhạt, liệu hắn có đổ hết mọi bất hạnh của tiểu công chúa lên đầu nàng vì đã đưa ra ý kiến hôm nay không?
Vân Tự không biết liệu có ngày đó hay không.
Nhưng nàng sẽ không đánh cược.
Đàm Viên Sơ dường như cũng ý thức được điều này, hắn không hỏi nàng về việc ai sẽ nuôi nấng tiểu công chúa nữa.
Hắn bảo nàng dịch vào trong, cởi áo ngoài, thổi tắt nến rồi mới trở lại giường, ôm nàng nằm xuống. Hôm nay hắn không biết làm sao, một tay nắm chặt eo nàng giam cầm nàng trong lòng ngực mình.
Cuối cùng Vân Tự cũng có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện, nàng hoài nghi nhìn Đàm Viên Sơ:
“Người thật sự cam lòng để nàng ta ở vị trí tứ phẩm quý tần, không phải chỉ là kế sách tạm thời?”
Bốn chữ "kế sách tạm thời" làm Đàm Viên Sơ cả người cứng đờ.
Quả nhiên trong lòng nàng vẫn còn oán trách hắn.
Đàm Viên Sơ không để nàng phải chờ lâu, trầm giọng nói: “Không phải.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Vân Tự ngẩn người.
Nàng cảm thấy mọi chuyện thật mơ hồ. Hôm nay nàng mới biết được từ Hoàng Hậu nương nương rằng vị trí tứ phẩm của Kỳ quý tần chỉ là tạm thời, vậy mà tối nay Đàm Viên Sơ lại đến nói với nàng sẽ không phục vị cho Kỳ quý tần lên tam phẩm chiêu nghi.
Đàm Viên Sơ tuy bạc tình nhưng chưa bao giờ lừa dối nàng.
Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Vân Tự nghĩ mãi không ra, cuối cùng đành gạt sang một bên.
Bóng đêm dần dần bao phủ, Vân Tự phát hiện có người nắm lấy eo nàng, bàn tay kia cuối cùng dừng lại ở bụng nàng.
Vân Tự bỗng nhớ đến lúc ở Dưỡng Tâm điện, Đàm Viên Sơ từng nói nàng sao không biết cố gắng.
Lúc đó nàng nghĩ mình không có vị phân, chưa từng có ý định mang thai, nhưng hiện giờ nàng đã là tứ phẩm tiệp dư, cách tam phẩm chỉ một bước, dường như có thể nghĩ đến chuyện sinh con rồi.
Nhưng sự việc của Đức phi vẫn còn đó, khiến Vân Tự có chút không muốn mang thai.
Vân Tự vùi đầu vào ngực Đàm Viên Sơ.
Trong bóng đêm, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, hắn có chút bất ngờ khi nàng ôm mình, khẽ hỏi: "Không ngủ được sao?”
Nàng vùi trong lòng hắn, mơ màng rầm rì một tiếng.
Hắn cúi đầu hôn lên trán nàng. Đêm thu se lạnh, nàng mặc áo trong cài cúc và thắt đai lưng, nhưng cũng không thể ngăn cản được hắn. Dục vọng dâng trào, hắn nhẹ nhàng lướt tay xuống thăm dò, Vân Tự cắn môi, hơi thở dần dần gấp gáp.
Hắn chậm rãi tiến vào, cảm giác trơn mượt ướt át, lòng bàn tay lưu lại chút dấu vết trên da thịt nàng.
Một lúc lâu sau, nàng không kìm được mà vùi trong lòng hắn bật khóc.
Hắn thuận lợi đạt được ý nguyện, không dùng nước trà rửa sạch mà chỉ lấy khăn tay bên giường lau qua loa rồi cúi xuống hôn nàng, dừng lại thật lâu trên đôi mắt nhắm nghiền của nàng.
Vân Tự không ngăn được run rẩy.
Sau cơn sóng gió, nàng vẫn còn nghẹn ngào, nước mắt rơi ướt áo hắn. Dường như xuân triều vẫn còn vương vấn, nàng cuộn tròn trong lòng hắn, cơ thể khẽ run.
Vân Tự không ngẩng đầu lên, trong bóng tối nàng không nhìn rõ mặt hắn, nhưng nghe ra được dục vọng mãnh liệt trong giọng hắn. Hắn ôm nàng, vuốt ve lưng nàng nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi.”
Vân Tự muốn nói gì đó, nhưng hắn quá hiểu nàng, dễ dàng khiến nàng kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Vân Tự cắn hắn một cái, nào có ai lại thúc giục người ta ngủ như vậy?
Nhưng cuối cùng, lời oán trách vẫn không thể thốt ra. Sau một hồi mệt mỏi, cơn buồn ngủ ập đến, nàng lầm bầm hai tiếng không rõ nghĩa rồi chìm vào giấc ngủ trong lòng hắn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...