Mưu Cầu Thượng Vị - Ốc Lí Đích Tinh Tinh
Chương 94: Chủ trì hậu cung
Vân Tự nhận ra ánh mắt của Tô tiệp dư, trong lòng có chút buồn bực, sao Tô tiệp dư lại như phát điên vậy?
Chẳng lẽ thật sự bị chuyện sảy thai kích thích đến mức này?
Vân Tự có chút nghi ngờ, nàng cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi thỉnh an xong, Vân Tự vừa ra đến cửa Khôn Ninh cung, bỗng có một cung nữ đuổi theo ngăn nàng lại, thấp giọng nói:
"Vân tiệp dư dừng bước, nương nương nói có vật muốn tặng người nhưng lại quên bảo người mang về, nên sai nô tỳ đến mời người quay lại."
Vân Tự nhướng mày, có thứ gì mà không thể sai cung nữ khác đưa cho nàng?
Nàng và Thu Viện trao đổi ánh mắt, trong lòng dấy lên vài suy đoán rồi xoay người trở về Khôn Ninh cung.
Phía sau nàng Tô Tiệp Dư vẫn đứng im tại chỗ cũ. Bạch Thược nhìn theo bóng Vân Tự đáy mắt thoáng nét lo lắng, nàng ta khẽ nói:
"Chủ tử, chúng ta nên quay về thôi."
Đức Phi ngồi trên nghi trượng đã quan sát thấy cảnh này từ lâu. Nàng ta khẽ cong môi, vẫy Quy Thu lại gần thấp giọng dặn dò vài câu.
Quy Thu kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu lại cảm xúc, cung kính đáp lời.
Nghi trượng lại một lần nữa được nâng lên, khởi giá hồi cung.
Khi Vân Tự trở về, trong điện tĩnh lặng vô cùng. Nàng được cung nhân dẫn vào nội điện, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng ho khan yếu ớt.
Màn châu được cung nhân vén lên, Hoàng Hậu nương nương đang ngồi đợi nàng trong nội điện. Nàng ấy dùng khăn tay che miệng, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa.
Vân Tự không khỏi giật mình. Nếu nàng không nghe lầm thì Hoàng Hậu nương nương đang không khỏe?
Nhưng tại sao từ trước đến nay nàng chưa từng nghe nói đến chuyện này?
Vân Tự tuy lòng đầy nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ sơ hở, nàng khom người hành lễ, chua kịp quỳ xuống, Hoàng Hậu nương nương đã ngăn lại: "Sao phải đa lễ như vậy."
Sau khi Vân Tự ngồi xuống, Bách Chi cung kính dâng trà.
Vân Tự đưa mắt quan sát, trong nội điện Khôn Ninh cung đang đốt hương, khắp nơi lan tỏa mùi thơm nồng đậm. Hình như là hương hoa sơn chi, nhưng lại có chút khác biệt. Giữa mùi hương nồng nàn ấy Vân Tự dường như còn ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc.
Trải qua chuyến đi hành cung, Vân Tự ngày nào cũng phải uống thuốc nên rất nhạy cảm với mùi vị này. Ngửi thấy mùi hương này, nàng liền cảm thấy đau đầu.
Cũng chính vì vậy, Vân Tự càng thêm chắc chắn Hoàng Hậu nương nương có vấn đề về sức khỏe, nhưng không hiểu sao tin tức này lại không hề lọt ra ngoài.
Rốt cuộc là bệnh gì mà không thể cho người ngoài biết?
Đáy mắt Vân Tự bỗng lóe lên tia sáng.
Bách Chi lui ra ngoài một lát rồi nhanh chóng quay lại, trên tay bưng một chiếc hộp gấm.
Vân Tự ngạc nhiên. Nàng cứ nghĩ việc tặng quà chỉ là cái cớ, không ngờ lại thật sự có thứ muốn tặng cho nàng.
Hộp gấm được mở ra, bên trong là một bộ trang sức bằng phỉ thúy. Vân Tự ở Trung Tỉnh điện hai năm, cũng được thấy qua không ít kỳ trân dị bảo, chỉ cần liếc mắt một cái là biết bộ trang sức này giá trị liên thành.
Nhưng Vân Tự vẫn không nhịn được trao đổi ánh mắt với Thu Viện, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là cố ý hay vô tình, bất kể là món đồ trang trí bằng san hô trước đây hay bộ trang sức phỉ thúy này, đều có điểm xuyết chút sắc đỏ tươi. Hồng bảo thạch được nạm trên phỉ thúy trông vô cùng bắt mắt.
Chuyện này không liên quan đến việc có thích hay không, Vân Tự thậm chí theo bản năng cảm thấy đây là một sự thử thách.
Vân Tự không hề do dự, trực tiếp từ chối: "Vô công bất thụ lộc, tần thiếp không dám nhận hậu ái lớn như vậy của nương nương."
Hoàng Hậu ngắt lời nàng: "Bổn cung chỉ là thấy bộ trang sức này rất hợp với ngươi, không có gì đáng nói. Ngươi đang độ tuổi thanh xuân nên điểm trang cho rực rỡ một chút."
Vân Tự nghẹn lời.
Nàng không giống những phi tần khác, nàng không có gia thế, tất cả trang sức đều là do Đàm Viên Sơ ban thưởng.
Đàm Viên Sơ chưa bao giờ keo kiệt với nàng. Khi nàng chuyển đến Mộng Sư điện, kho riêng của Mộng Sư điện gần như chất đầy gấm vóc lụa là cùng ngọc khí trang sức.
Nhưng nàng không thể lấy chuyện Hoàng Thượng ban thưởng để từ chối Hoàng Hậu nương nương.
Vân Tự khẽ nhíu mày. Nàng đã nhận ra, một khi Hoàng hậu nương nương muốn tặng thứ gì đó thì tuyệt đối sẽ không thu hồi lại. Vẻ mặt nàng do dự bất an nhận lấy hộp gấm.
Tuy nhận lấy hộp gấm, nhưng Vân Tự không vội rời đi. Ý cười trên mặt Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng sâu hơn một chút.
Bách Chi nhìn quanh, rất nhanh sau đó cung nhân xung quanh đều lui xuống, chỉ còn lại bốn người chủ tớ, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Tự khẽ mím môi, thấp giọng cười khổ: "Nương nương, người hà tất phải lãng phí thời gian với tần thiếp. Tần thiếp vô quyền vô thế, trong cung này chỉ có thể dựa vào chút thương tiếc của Hoàng Thượng mà sống, làm sao có thể giúp được gì cho người?"
Hoàng Hậu ngẩng lên: "Trong cung này, có thể được Hoàng Thượng thương tiếc mới là điều khó khăn nhất."
Vân Tự không thể phản bác.
Vân Tự cũng không vội vàng mở lời, dù sao Hoàng Hậu nương nương cũng đang rất muốn hợp tác với nàng, nếu không hiện tại nàng cũng sẽ không ngồi ở đây.
Trong điện yên lặng một lát, Hoàng Hậu đột nhiên lên tiếng, ngữ khí thẳng thắn:
"Vân tiệp dư thấy Đức Phi thế nào?"
Vân Tự không hề bất ngờ, nàng nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Đức phi tâm tư kín đáo, tần thiếp không bằng."
Nghe vậy, Hoàng Thượng khẽ cụp mi. Nàng ấy cảm thấy nói chuyện với người thông minh thật tốt, không cần nói quá rõ ràng, đối phương cũng có thể hiểu được ý mình.
Nghĩ đến chuyện Vân Tự rơi xuống nước ở hành cung, nàng ấy cũng hoài nghi Đức phi.
Nếu không, Vân Tự sẽ không nhận xét về Đức phi như vậy.
Hoàng Hậu thản nhiên nói: "Mọi việc đều có hai mặt, tâm tư quá mức kín đáo đôi khi cũng không phải là chuyện tốt."
Lời nàng ấy vừa dứt, Vân Tự khựng lại một chút, rồi ngẩng đôi mắt hạnh lên, có chút do dự hỏi:
"Nương nương và Đức phi có thù oán?"
Sự thẳng thắn của Hoàng Hậu khiến Vân Tự có chút kinh ngạc: "Thù giết con, Vân tiệp dư thấy nên báo thù thế nào?"
Suy đoán được chứng thực, Vân Tự không hề cảm thấy vui mừng, nàng không nhịn được liếc nhìn Hoàng Hậu nương nương.
Nàng và Hoàng Hậu không tiếp xúc nhiều, vậy mà Hoàng Hậu lại tin tưởng nàng đến vậy, ngay cả những chuyện bí mật trong cung cũng có thể nói cho nàng biết?
Có lẽ không phải tín nhiệm, mà là chỉ có thể lôi kéo nàng để đối phó với Đức phi, Hoàng Hậu nương nương căn bản không để tâm đến chuyện tiết lộ bí mật.
Vân Tự lại cảm thấy người bị thù hận che mờ đôi mắt thường có chút cố chấp, trong lòng nàng dâng lên cảnh giác, theo sau là một chút buồn bực:
"Người là Hoàng Hậu nương nương, chẳng lẽ lại không có cách nào đối phó với nàng ta sao?"
Câu hỏi đầy nghi hoặc của nàng khiến Hoàng Hậu bật cười chua xót: "Bổn cung là Hoàng Hậu, còn nàng ta là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, ngươi thấy nàng ta thua kém bổn cung điều gì?"
Vân Tự nhất thời nghẹn lời.
Nàng cảm thấy Hoàng Hậu nương nương nói không đúng, chữ "đích" và chữ "thứ", chẳng lẽ sự khác biệt giữa chúng lại dễ dàng bị xóa nhòa như vậy?
Hoàng Hậu hít sâu một hơi rồi nói: "Bổn cung cũng là sau này mới biết được, Hoàng Thượng sẽ không cho phép hoàng trưởng tử có một người mẹ mang tiếng xấu."
Vân Tự không cảm thấy bất ngờ, nhưng nàng muốn hỏi, nếu Đức phi phạm tội liên lụy đến hoàng trưởng tử, Hoàng Thượng có để hoàng trưởng tử mất mẹ không?
Hoàng Hậu dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, bình tĩnh nói: "Thời niên thiếu, Hoàng Thượng từng được tiên đế giao cho Thục phi nương nương nuôi dưỡng một thời gian. Khi đó vị phân của Thái Hậu không cao. Hoàng Thượng cho rằng nếu không phải con ruột của mình, phi tần hậu cung tất nhiên sẽ không thật lòng đối đãi."
Nghe vậy, Vân Tự không nghĩ đến Đức phi mà lại nhớ tới Kỳ quý tần.
Nàng nhíu mày: "Lời nương nương nói có nhầm lẫn không? Kỳ quý tần chỉ là tứ phẩm, làm sao có thể nuôi dưỡng hoàng tử?"
Hoàng Hậu mỉm cười lắc đầu, ung dung hỏi Vân Tự: "Ngươi thấy từ khi thánh giá hồi kinh đến nay đã nửa tháng, vì sao Hoàng Thượng vẫn chậm chạp không chọn dưỡng mẫu cho tiểu công chúa, mà vẫn để tiểu công chúa ở lại Khôn Ninh cung?"
Vân Tự nín thở, dưới sự gợi ý của Hoàng Hậu, nàng mơ hồ đoán được đáp án.
Nếu Hoàng Thượng không có ý định để Hoàng Hậu nương nương nuôi dưỡng tiểu công chúa, vậy thì chỉ còn một đáp án duy nhất: Hoàng Thượng giáng vị Kỳ quý tần chỉ là để trừng phạt khiến nàng ta tự tỉnh ngộ, bất cứ lúc nào cũng có thể được phục vị.
Thanh âm của Hoàng Hậu lại vang lên: "Vân tiệp dư, ngươi nên biết, chỉ còn hai tháng nữa là đến tiệc tân niên."
Mà trong tiệc tân niên, Hoàng Thượng rất có thể sẽ ban thưởng cho hậu cung.
Vân Tự bỗng nhíu mày.
Không đúng, không phải rất có thể.
Năm nay có chút khác biệt so với mọi năm, bởi vì sang năm sẽ tuyển tú, trước khi phi tần mới nhập cung, Hoàng Thượng nhất định sẽ ban ân điển cho những người cũ trong hậu cung.
Sắc mặt Vân Tự không được tốt.
Nàng chán ghét Kỳ quý tần đến cực điểm, vốn thấy Kỳ quý tần bị giáng vị, đe dọa từ Đức phi lại rõ ràng trước mắt nên mới dồn hết sự chú ý vào Đức phi.
Nhưng nếu Kỳ quý tần có khả năng khôi phục vị phân chiêu nghi tam phẩm, nàng không thể nào bỏ qua nàng ta được.
Vân Tự nắm chặt khăn tay, nhẹ giọng nói: "Tần thiếp cảm tạ nương nương nhắc nhở."
Một lát sau, Vân Tự ngẩng lên hỏi Hoàng Hậu: "Hoàng Thượng có biết chuyện nương nương sảy thai năm xưa có liên quan đến Đức phi không?"
Đây là vấn đề quan trọng nhất.
Nếu trong mắt Hoàng Thượng, cái gọi là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử thậm chí còn quan trọng hơn cả Hoàng Hậu, vậy thì họ căn bản không cần thiết phải nhắm vào Đức phi nữa, loại bỏ hoàng trưởng tử mới là điều cần ưu tiên hàng đầu.
Vân Tự không hề mong muốn khi mình mang thai cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Tô tiệp dư.
Hoàng Hậu nhìn thẳng vào Vân Tự, hồi lâu sau nàng ấy khẽ mím môi lắc đầu: "Ngài ấy không biết."
"Tuy thái độ của Hoàng Thượng đối với con nối dõi rất mâu thuẫn, nhưng ngài ấy vẫn luôn mong muốn có hoàng đích tử. Nếu Hoàng Thượng biết Đức phi hãm hại bổn cung sảy thai, năm đó dù có cân nhắc đến hoàng trưởng tử, ngài ấy cũng sẽ không để Đức phi chủ trì tiệc Trung Thu."
Hoàng Hậu dừng lại một chút, tự giễu cười nói: "Bổn cung cũng là sau này mới nhận ra là Đức phi hãm hại mình."
Vân Tự thầm nghĩ, quả nhiên, nương nương năm nào cũng để Đức phi chủ trì tiệc Trung Thu, chẳng qua là để nhắc nhở bản thân đừng quên mối thù mất con năm xưa.
Nhưng không thể không thừa nhận, câu trả lời của Hoàng Hậu khiến Vân Tự thở phào nhẹ nhõm.
Vân Tự khẽ cụp mi, nói:
"Cha nương tần thiếp mất sớm, nhưng trong ký ức của tần thiếp vẫn còn nhớ rất rõ mẫu thân từng nói một câu."
Hoàng Hậu nương nương ngạc nhiên nhìn nàng.
Vân Tự ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng ấy, thanh âm rất nhẹ, ngữ khí bình thản: "Khi không thể giải quyết vấn đề, hãy làm lớn chuyện lên, tự nhiên sẽ có người đứng ra giải quyết."
Hoàng Hậu nương nương khẽ nín thở, hồi lâu sau khẽ cười:
"Lệnh từ thật thông tuệ."
Vân Tự mỉm cười lướt qua chủ đề này. Trước khi "làm lớn chuyện", nàng còn phải xem xét chuyện bảy ngày sau mà Lục Tùng đã nhắc đến.
Tuy không biết Lục Tùng đang giở trò gì, nhưng Vân Tự vẫn muốn thử một lần.
Tuy nhiên, nàng không nói chuyện này cho Hoàng Hậu nương nương biết.
Nàng không thích bản thân trở thành người trong suốt trong mắt người khác, cũng không muốn có nhược điểm bị người khác nắm giữ, điều đó sẽ khiến nàng cảm thấy cực kỳ bất an.
Khi Vân Tự muốn cáo lui, Hoàng Hậu bỗng nhiên gọi nàng lại hỏi: "Nghe nói khi ở hành cung, Hoàng Thượng để ngươi chủ trì việc hành cung, ngươi hình như không quen?"
Nói không quen đã là nói giảm nói tránh, thật ra là nàng thấy luống cuống tay chân.
Vân Tự quay đầu lại, khó hiểu nhìn Hoàng Hậu nương nương, không rõ lời này là có ý gì.
Hoàng Hậu nương nương mỉm cười ôn hòa, thanh âm bình thản: "Nếu ngươi muốn học, mỗi ngày sau khi thỉnh an xong có thể ở lại Khôn Ninh cung trò chuyện với bổn cung."
Vân Tự cuối cùng cũng không kìm được sự kinh ngạc.
Chẳng lẽ thật sự bị chuyện sảy thai kích thích đến mức này?
Vân Tự có chút nghi ngờ, nàng cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Sau khi thỉnh an xong, Vân Tự vừa ra đến cửa Khôn Ninh cung, bỗng có một cung nữ đuổi theo ngăn nàng lại, thấp giọng nói:
"Vân tiệp dư dừng bước, nương nương nói có vật muốn tặng người nhưng lại quên bảo người mang về, nên sai nô tỳ đến mời người quay lại."
Vân Tự nhướng mày, có thứ gì mà không thể sai cung nữ khác đưa cho nàng?
Nàng và Thu Viện trao đổi ánh mắt, trong lòng dấy lên vài suy đoán rồi xoay người trở về Khôn Ninh cung.
Phía sau nàng Tô Tiệp Dư vẫn đứng im tại chỗ cũ. Bạch Thược nhìn theo bóng Vân Tự đáy mắt thoáng nét lo lắng, nàng ta khẽ nói:
"Chủ tử, chúng ta nên quay về thôi."
Đức Phi ngồi trên nghi trượng đã quan sát thấy cảnh này từ lâu. Nàng ta khẽ cong môi, vẫy Quy Thu lại gần thấp giọng dặn dò vài câu.
Quy Thu kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền thu lại cảm xúc, cung kính đáp lời.
Nghi trượng lại một lần nữa được nâng lên, khởi giá hồi cung.
Khi Vân Tự trở về, trong điện tĩnh lặng vô cùng. Nàng được cung nhân dẫn vào nội điện, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng ho khan yếu ớt.
Màn châu được cung nhân vén lên, Hoàng Hậu nương nương đang ngồi đợi nàng trong nội điện. Nàng ấy dùng khăn tay che miệng, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười ôn hòa.
Vân Tự không khỏi giật mình. Nếu nàng không nghe lầm thì Hoàng Hậu nương nương đang không khỏe?
Nhưng tại sao từ trước đến nay nàng chưa từng nghe nói đến chuyện này?
Vân Tự tuy lòng đầy nghi hoặc nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ sơ hở, nàng khom người hành lễ, chua kịp quỳ xuống, Hoàng Hậu nương nương đã ngăn lại: "Sao phải đa lễ như vậy."
Sau khi Vân Tự ngồi xuống, Bách Chi cung kính dâng trà.
Vân Tự đưa mắt quan sát, trong nội điện Khôn Ninh cung đang đốt hương, khắp nơi lan tỏa mùi thơm nồng đậm. Hình như là hương hoa sơn chi, nhưng lại có chút khác biệt. Giữa mùi hương nồng nàn ấy Vân Tự dường như còn ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc.
Trải qua chuyến đi hành cung, Vân Tự ngày nào cũng phải uống thuốc nên rất nhạy cảm với mùi vị này. Ngửi thấy mùi hương này, nàng liền cảm thấy đau đầu.
Cũng chính vì vậy, Vân Tự càng thêm chắc chắn Hoàng Hậu nương nương có vấn đề về sức khỏe, nhưng không hiểu sao tin tức này lại không hề lọt ra ngoài.
Rốt cuộc là bệnh gì mà không thể cho người ngoài biết?
Đáy mắt Vân Tự bỗng lóe lên tia sáng.
Bách Chi lui ra ngoài một lát rồi nhanh chóng quay lại, trên tay bưng một chiếc hộp gấm.
Vân Tự ngạc nhiên. Nàng cứ nghĩ việc tặng quà chỉ là cái cớ, không ngờ lại thật sự có thứ muốn tặng cho nàng.
Hộp gấm được mở ra, bên trong là một bộ trang sức bằng phỉ thúy. Vân Tự ở Trung Tỉnh điện hai năm, cũng được thấy qua không ít kỳ trân dị bảo, chỉ cần liếc mắt một cái là biết bộ trang sức này giá trị liên thành.
Nhưng Vân Tự vẫn không nhịn được trao đổi ánh mắt với Thu Viện, trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là cố ý hay vô tình, bất kể là món đồ trang trí bằng san hô trước đây hay bộ trang sức phỉ thúy này, đều có điểm xuyết chút sắc đỏ tươi. Hồng bảo thạch được nạm trên phỉ thúy trông vô cùng bắt mắt.
Chuyện này không liên quan đến việc có thích hay không, Vân Tự thậm chí theo bản năng cảm thấy đây là một sự thử thách.
Vân Tự không hề do dự, trực tiếp từ chối: "Vô công bất thụ lộc, tần thiếp không dám nhận hậu ái lớn như vậy của nương nương."
Hoàng Hậu ngắt lời nàng: "Bổn cung chỉ là thấy bộ trang sức này rất hợp với ngươi, không có gì đáng nói. Ngươi đang độ tuổi thanh xuân nên điểm trang cho rực rỡ một chút."
Vân Tự nghẹn lời.
Nàng không giống những phi tần khác, nàng không có gia thế, tất cả trang sức đều là do Đàm Viên Sơ ban thưởng.
Đàm Viên Sơ chưa bao giờ keo kiệt với nàng. Khi nàng chuyển đến Mộng Sư điện, kho riêng của Mộng Sư điện gần như chất đầy gấm vóc lụa là cùng ngọc khí trang sức.
Nhưng nàng không thể lấy chuyện Hoàng Thượng ban thưởng để từ chối Hoàng Hậu nương nương.
Vân Tự khẽ nhíu mày. Nàng đã nhận ra, một khi Hoàng hậu nương nương muốn tặng thứ gì đó thì tuyệt đối sẽ không thu hồi lại. Vẻ mặt nàng do dự bất an nhận lấy hộp gấm.
Tuy nhận lấy hộp gấm, nhưng Vân Tự không vội rời đi. Ý cười trên mặt Hoàng Hậu nương nương cuối cùng cũng sâu hơn một chút.
Bách Chi nhìn quanh, rất nhanh sau đó cung nhân xung quanh đều lui xuống, chỉ còn lại bốn người chủ tớ, trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Tự khẽ mím môi, thấp giọng cười khổ: "Nương nương, người hà tất phải lãng phí thời gian với tần thiếp. Tần thiếp vô quyền vô thế, trong cung này chỉ có thể dựa vào chút thương tiếc của Hoàng Thượng mà sống, làm sao có thể giúp được gì cho người?"
Hoàng Hậu ngẩng lên: "Trong cung này, có thể được Hoàng Thượng thương tiếc mới là điều khó khăn nhất."
Vân Tự không thể phản bác.
Vân Tự cũng không vội vàng mở lời, dù sao Hoàng Hậu nương nương cũng đang rất muốn hợp tác với nàng, nếu không hiện tại nàng cũng sẽ không ngồi ở đây.
Trong điện yên lặng một lát, Hoàng Hậu đột nhiên lên tiếng, ngữ khí thẳng thắn:
"Vân tiệp dư thấy Đức Phi thế nào?"
Vân Tự không hề bất ngờ, nàng nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói: "Đức phi tâm tư kín đáo, tần thiếp không bằng."
Nghe vậy, Hoàng Thượng khẽ cụp mi. Nàng ấy cảm thấy nói chuyện với người thông minh thật tốt, không cần nói quá rõ ràng, đối phương cũng có thể hiểu được ý mình.
Nghĩ đến chuyện Vân Tự rơi xuống nước ở hành cung, nàng ấy cũng hoài nghi Đức phi.
Nếu không, Vân Tự sẽ không nhận xét về Đức phi như vậy.
Hoàng Hậu thản nhiên nói: "Mọi việc đều có hai mặt, tâm tư quá mức kín đáo đôi khi cũng không phải là chuyện tốt."
Lời nàng ấy vừa dứt, Vân Tự khựng lại một chút, rồi ngẩng đôi mắt hạnh lên, có chút do dự hỏi:
"Nương nương và Đức phi có thù oán?"
Sự thẳng thắn của Hoàng Hậu khiến Vân Tự có chút kinh ngạc: "Thù giết con, Vân tiệp dư thấy nên báo thù thế nào?"
Suy đoán được chứng thực, Vân Tự không hề cảm thấy vui mừng, nàng không nhịn được liếc nhìn Hoàng Hậu nương nương.
Nàng và Hoàng Hậu không tiếp xúc nhiều, vậy mà Hoàng Hậu lại tin tưởng nàng đến vậy, ngay cả những chuyện bí mật trong cung cũng có thể nói cho nàng biết?
Có lẽ không phải tín nhiệm, mà là chỉ có thể lôi kéo nàng để đối phó với Đức phi, Hoàng Hậu nương nương căn bản không để tâm đến chuyện tiết lộ bí mật.
Vân Tự lại cảm thấy người bị thù hận che mờ đôi mắt thường có chút cố chấp, trong lòng nàng dâng lên cảnh giác, theo sau là một chút buồn bực:
"Người là Hoàng Hậu nương nương, chẳng lẽ lại không có cách nào đối phó với nàng ta sao?"
Câu hỏi đầy nghi hoặc của nàng khiến Hoàng Hậu bật cười chua xót: "Bổn cung là Hoàng Hậu, còn nàng ta là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử, ngươi thấy nàng ta thua kém bổn cung điều gì?"
Vân Tự nhất thời nghẹn lời.
Nàng cảm thấy Hoàng Hậu nương nương nói không đúng, chữ "đích" và chữ "thứ", chẳng lẽ sự khác biệt giữa chúng lại dễ dàng bị xóa nhòa như vậy?
Hoàng Hậu hít sâu một hơi rồi nói: "Bổn cung cũng là sau này mới biết được, Hoàng Thượng sẽ không cho phép hoàng trưởng tử có một người mẹ mang tiếng xấu."
Vân Tự không cảm thấy bất ngờ, nhưng nàng muốn hỏi, nếu Đức phi phạm tội liên lụy đến hoàng trưởng tử, Hoàng Thượng có để hoàng trưởng tử mất mẹ không?
Hoàng Hậu dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, bình tĩnh nói: "Thời niên thiếu, Hoàng Thượng từng được tiên đế giao cho Thục phi nương nương nuôi dưỡng một thời gian. Khi đó vị phân của Thái Hậu không cao. Hoàng Thượng cho rằng nếu không phải con ruột của mình, phi tần hậu cung tất nhiên sẽ không thật lòng đối đãi."
Nghe vậy, Vân Tự không nghĩ đến Đức phi mà lại nhớ tới Kỳ quý tần.
Nàng nhíu mày: "Lời nương nương nói có nhầm lẫn không? Kỳ quý tần chỉ là tứ phẩm, làm sao có thể nuôi dưỡng hoàng tử?"
Hoàng Hậu mỉm cười lắc đầu, ung dung hỏi Vân Tự: "Ngươi thấy từ khi thánh giá hồi kinh đến nay đã nửa tháng, vì sao Hoàng Thượng vẫn chậm chạp không chọn dưỡng mẫu cho tiểu công chúa, mà vẫn để tiểu công chúa ở lại Khôn Ninh cung?"
Vân Tự nín thở, dưới sự gợi ý của Hoàng Hậu, nàng mơ hồ đoán được đáp án.
Nếu Hoàng Thượng không có ý định để Hoàng Hậu nương nương nuôi dưỡng tiểu công chúa, vậy thì chỉ còn một đáp án duy nhất: Hoàng Thượng giáng vị Kỳ quý tần chỉ là để trừng phạt khiến nàng ta tự tỉnh ngộ, bất cứ lúc nào cũng có thể được phục vị.
Thanh âm của Hoàng Hậu lại vang lên: "Vân tiệp dư, ngươi nên biết, chỉ còn hai tháng nữa là đến tiệc tân niên."
Mà trong tiệc tân niên, Hoàng Thượng rất có thể sẽ ban thưởng cho hậu cung.
Vân Tự bỗng nhíu mày.
Không đúng, không phải rất có thể.
Năm nay có chút khác biệt so với mọi năm, bởi vì sang năm sẽ tuyển tú, trước khi phi tần mới nhập cung, Hoàng Thượng nhất định sẽ ban ân điển cho những người cũ trong hậu cung.
Sắc mặt Vân Tự không được tốt.
Nàng chán ghét Kỳ quý tần đến cực điểm, vốn thấy Kỳ quý tần bị giáng vị, đe dọa từ Đức phi lại rõ ràng trước mắt nên mới dồn hết sự chú ý vào Đức phi.
Nhưng nếu Kỳ quý tần có khả năng khôi phục vị phân chiêu nghi tam phẩm, nàng không thể nào bỏ qua nàng ta được.
Vân Tự nắm chặt khăn tay, nhẹ giọng nói: "Tần thiếp cảm tạ nương nương nhắc nhở."
Một lát sau, Vân Tự ngẩng lên hỏi Hoàng Hậu: "Hoàng Thượng có biết chuyện nương nương sảy thai năm xưa có liên quan đến Đức phi không?"
Đây là vấn đề quan trọng nhất.
Nếu trong mắt Hoàng Thượng, cái gọi là mẹ đẻ của hoàng trưởng tử thậm chí còn quan trọng hơn cả Hoàng Hậu, vậy thì họ căn bản không cần thiết phải nhắm vào Đức phi nữa, loại bỏ hoàng trưởng tử mới là điều cần ưu tiên hàng đầu.
Vân Tự không hề mong muốn khi mình mang thai cũng sẽ rơi vào kết cục giống như Tô tiệp dư.
Hoàng Hậu nhìn thẳng vào Vân Tự, hồi lâu sau nàng ấy khẽ mím môi lắc đầu: "Ngài ấy không biết."
"Tuy thái độ của Hoàng Thượng đối với con nối dõi rất mâu thuẫn, nhưng ngài ấy vẫn luôn mong muốn có hoàng đích tử. Nếu Hoàng Thượng biết Đức phi hãm hại bổn cung sảy thai, năm đó dù có cân nhắc đến hoàng trưởng tử, ngài ấy cũng sẽ không để Đức phi chủ trì tiệc Trung Thu."
Hoàng Hậu dừng lại một chút, tự giễu cười nói: "Bổn cung cũng là sau này mới nhận ra là Đức phi hãm hại mình."
Vân Tự thầm nghĩ, quả nhiên, nương nương năm nào cũng để Đức phi chủ trì tiệc Trung Thu, chẳng qua là để nhắc nhở bản thân đừng quên mối thù mất con năm xưa.
Nhưng không thể không thừa nhận, câu trả lời của Hoàng Hậu khiến Vân Tự thở phào nhẹ nhõm.
Vân Tự khẽ cụp mi, nói:
"Cha nương tần thiếp mất sớm, nhưng trong ký ức của tần thiếp vẫn còn nhớ rất rõ mẫu thân từng nói một câu."
Hoàng Hậu nương nương ngạc nhiên nhìn nàng.
Vân Tự ngẩng lên nhìn thẳng vào nàng ấy, thanh âm rất nhẹ, ngữ khí bình thản: "Khi không thể giải quyết vấn đề, hãy làm lớn chuyện lên, tự nhiên sẽ có người đứng ra giải quyết."
Hoàng Hậu nương nương khẽ nín thở, hồi lâu sau khẽ cười:
"Lệnh từ thật thông tuệ."
Vân Tự mỉm cười lướt qua chủ đề này. Trước khi "làm lớn chuyện", nàng còn phải xem xét chuyện bảy ngày sau mà Lục Tùng đã nhắc đến.
Tuy không biết Lục Tùng đang giở trò gì, nhưng Vân Tự vẫn muốn thử một lần.
Tuy nhiên, nàng không nói chuyện này cho Hoàng Hậu nương nương biết.
Nàng không thích bản thân trở thành người trong suốt trong mắt người khác, cũng không muốn có nhược điểm bị người khác nắm giữ, điều đó sẽ khiến nàng cảm thấy cực kỳ bất an.
Khi Vân Tự muốn cáo lui, Hoàng Hậu bỗng nhiên gọi nàng lại hỏi: "Nghe nói khi ở hành cung, Hoàng Thượng để ngươi chủ trì việc hành cung, ngươi hình như không quen?"
Nói không quen đã là nói giảm nói tránh, thật ra là nàng thấy luống cuống tay chân.
Vân Tự quay đầu lại, khó hiểu nhìn Hoàng Hậu nương nương, không rõ lời này là có ý gì.
Hoàng Hậu nương nương mỉm cười ôn hòa, thanh âm bình thản: "Nếu ngươi muốn học, mỗi ngày sau khi thỉnh an xong có thể ở lại Khôn Ninh cung trò chuyện với bổn cung."
Vân Tự cuối cùng cũng không kìm được sự kinh ngạc.