Mười Năm Sau Khi Tôi Chết
Chương 5
Giấc mơ chỉ có mười phút ngắn ngủi, vì nó mà tôi phải đánh đổi cả quãng đời dài đằng đẵng còn lại.
Trước khi bắt đầu, quỷ sai cứ hỏi đi hỏi lại: "Chắc chắn chưa?"
Tôi ham chơi, không chịu nổi việc rảnh rỗi ngồi yên một chỗ, thích núi thích sông, khi còn sống kỳ nghỉ nào cũng kéo Hứa Kính Vũ ra ngoài chơi, nguyện vọng đầu tiên sau khi làm ma là đi thăm thú khắp nơi.
Một người ham chơi như tôi gần như không dám nghĩ tới đau buồn do quyết định này mang lại, tôi nhắm mắt lại, nói với quỷ sai: "Tranh thủ thời gian bắt đầu đi."
Quỷ sai nói, tôi sẽ gặp lại anh ấy ở nơi mà Hứa Kính Vũ có ấn tượng sâu sắc nhất.
Tôi hết sức tò mò đó là nơi nào.
Đêm hè lần đầu tiên ôm hôn hay là con đường tỏ tình.
Kết quả lại là hồi cấp ba.
Trong văn phòng lộn xộn, bà Trần ngồi bên tay phải tôi, "ân cần dạy bảo" tôi, các thầy cô khác đang nói chuyện, hành lang ồn ào, Hứa Kính Vũ đứng cách tôi một người nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp.
Tôi không nghĩ ra đây là ngày nào, cũng không biết nơi này có gì quan trọng với Hứa Kính Vũ.
Nhưng tôi có thể nhìn thấy Hứa Kính Vũ rồi.
Tôi giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chọc lên cánh tay Hứa Kính Vũ.
Chỉ một cái đó.
Hứa Kính Vũ như có cảm ứng tâm linh, giương đối mắt hốt hoảng và ngập tràn chờ mong lên, đôi mắt ấy nhìn lên mặt tôi, vành mắt bỗng đỏ ửng.
Một giây sau, tôi đã ngả vào lòng anh ấy.
Hứa Kính Vũ dùng rất nhiều sức để ôm tôi, hai tay siết chặt sau lưng tôi, lồ ng ngực hai đứa dán vào nhau ngày càng gần.
Sức lực anh ấy lớn đến mức như muốn ghim tôi vào trong xương máu, cứ như muốn bù đắp cho tôi hơi ấm và tình yêu thiếu hụt trong một năm qua.
Được anh ấy ôm, đầu óc tôi như chập mạch, vừa có một chút phả ứng thì cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽ rơi trên đỉnh đầu.
Sau đó, Hứa Kính Vũ dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, dịu dàng nói: "Ngôn Ngôn."
Anh ấy gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh ấy, anh ấy như tín đồ hành hương, thành kính nói: "Anh yêu em."
Tôi không ngờ ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy tôi anh ấy lại trả lời câu hỏi mà tôi hỏi anh ấy vào buổi tối trước khi tôi chết, câu hỏi mà anh ấy đứng bên cửa sổ trả lời vô số lần bằng Wechat không gửi đi được.
Có lẽ, anh ấy yêu tôi hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi vội vàng gật đầu: "Em biết, em luôn biết, mỗi lần hỏi anh đều vì em cãi nhau không lại muốn khiến anh áy náy thôi, anh không cần coi đó là nhiệm vụ và trách nhiệm."
Những lời tràng giang đại hải tàn nhẫn đánh anh ấy, để cuộc sống của anh ấy đi đúng quỹ đạo đều bị tôi quẳng đi hết, giờ phút này, tôi chỉ có thể lượm nhặt ít lời ung dung để anh ấy yên lòng.
Tôi hôn lên má Hứa Kính Vũ: "Xin lỗi anh, làm ma vui quá, một năm qua em chỉ lo đi thăm thú chơi bời, không tới thăm anh."
Có lẽ Hứa Kính Vũ cảm thấy tôi vẫn còn sóng, hỏi tôi: "Vậy em có vui không?"
Tôi nói: "Đương nhiên là vui rồi! Em chết xong thì đi tới thế giới khác, một đất nước đạt được lý tưởng cao nhất của chủ nghĩa xã hội, em không cần đi học, ngày nào cũng đi chơi chỗ này, lượn lờ chỗ kia, có thêm bạn mới, vui lắm luôn."
Tôi nói mấy lời linh tinh líu ra líu ríu, Hứa Kính Vũ lại cụp mắt nghiêm túc lắng nghe.
Anh ấy luôn như thế, không nói nhiều nhưng rất thích nghe tôi nói, vì không khiến tôi mất hứng, anh ấy còn đảm nhiệm vai phụ vào lúc cần thiết.
Lúc còn sống, tôi thường tưởng tượng sau khi bọn tôi kết hôn, anh ấy sẽ là một người chồng cực kỳ dịu dàng, sau khi tôi bận rộn hết một ngày tan làm về, anh ấy sẽ nghe tôi than vãn về đồng nghiệp ngốc nghếch và ông sếp vô lý.
Có bé cưng, anh ấy cũng sẽ là một người bố tốt, rất kiên nhẫn chơi với bé cưng.
Nhưng mà...
Chung quy những điều đó chỉ là tưởng tượng mà thôi.
"Em sống ở thế giới của em rất tốt, có một anh ma đẹp trai từng làm thực tập sinh (thần tượng) hồi còn sống theo đuổi em, anh biết đấy, em bẩm sinh không có sức đề kháng với thần tượng, vì thế gần đây em đang yêu đương với anh ấy, ừm... quả thực không công bằng với anh nhưng em hỏi rồi, tuổi thọ anh đến tám mươi tám cơ, em không chờ nổi đâu."
"Nếu như có thể, đến lúc đó anh thành ông già rồi, chúng ta sum họp ở thế giới bên kia, em sẽ thường xuyên đi tìm anh chơi."
Tôi không dám dừng cái miệng thao thao bất tuyệt lại, tôi sợ dừng nói tôi sẽ khóc mất, cũng sợ nhìn thấy vẻ mặt buồn khổ của Hứa Kính Vũ, tôi nói nhiều tới mức khô hết cả miệng, cuói cùng tổng kết lại: "Vì thế, bây giờ anh không cần nhớ tới em nữa, em cũng sẽ không tới tìm anh nữa, anh tranh thủ yêu đương, kết hôn đi, không có chuyện gì cũng không cần tới nghĩa địa cúng cho em, em chưa từng trách anh, anh sớm sống cuộc sống mới của mình đi nhé."
Mười phút lên lớp như dài vô tận, mười phút lúc này lại ngắn như một dấu phẩy, chưa dừng lại đủ bên cạnh chúng tôi đã muốn biến mất hoàn toàn.
Có vẻ thế giới quan mà hôm nay tôi nói gây chấn động quá lớn với một người kiên định với chủ nghĩa duy vật như Hứa Kính Vũ, anh ấy im lặng một lúc lâu mới nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương như cún con: "Nhưng anh sẽ nhớ em."
Em cũng sẽ nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, nhưng em không thể nói như vậy.
"Anh đừng nhớ em nữa, sẽ gặp lại nhau thôi mà."
Tôi giả vờ nói một cách ung dung.
Xin lỗi anh, Hứa Kính Vũ, em lại gạt anh.
Chờ anh già rồi qua đời, khi đó thế gian đã không còn em từ lâu.
Đồng hồ cát đếm ngược sắp chảy hết, có quỷ sai năm lần bảy lượt thúc giục tôi.
Tôi nói lời từ biệt với Hứa Kính Vũ: "Hôm nay em chỉ tiện đường ghé qua thăm anh chút thôi, giờ em phải đi rồi, ôm cái nào."
Hứa Kính Vũ dang tay ra với tôi.
Cuộc gặp mặt sắp kết thúc.
Tôi dùng ánh mắt nghiêm túc miêu tả từng bộ phận trên mặt, cơ thể của Hứa Kính Vũ, tôi nghĩ chỉ cần tôi nhìn đủ tỉ mỉ thì tôi có thể khắc ghi anh ấy trong đầu mãi mãi.
Nhưng không đủ, thế này vẫn thiếu rất nhiều.
Vốn dĩ mười phút là điều bất ngờ nhưng tôi vẫn tham lam nghĩ, giờ phút này, cái ôm kéo dài tới khi trời đất già đi, kéo dài muôn thuở.
Nhưng tại sao ông trời lại muốn trêu đùa bọn tôi như thế, bắt chúng tôi âm dương cách biệt từ rất sớm.
Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống khỏi vành mắt tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu ra tôi vẫn không thể chấp nhận cuộc sống không có Hứa Kính Vũ.
Chút cát mịn cuối cùng rơi khỏi phần eo đồng hồ cát, tôi lật ngược tất cả những câu nói trước đó, khóc lóc nói với Hứa Kính Vũ: "Em muốn anh thường xuyên tới thăm em, sinh nhật, ngày giỗ của em, ngày kỷ niệm yêu đương, ngày nghỉ, chỉ cần có thời gian thì anh hãy đến, anh còn phải đi thăm bố mẹ em, mẹ em thích anh như thế, anh mà đến bà ấy sẽ rất vui."
Dường như tôi đã dặn dò lại hết tất những gì cần dặn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Anh cũng phải nhớ tới em."
Dứt tiếng, hạt cát cuối cùng trôi tuột xuống.
Tôi chậm rãi biến mất trong lòng Hứa Kính Vũ.
Tôi nắm bắt từng giây phút nhìn anh ấy, một lần cuối cùng, chạm phải đôi mắt đẹp đẽ đầy bi thương kia.
...
Cuộc sống ở nghĩa địa đơn điệu, tẻ nhạt.
Mặc dù có không ít ma nhưng ai cũng âm u đầy tử khí.
Thỉnh thoảng mọi người sẽ kể với nhau nguyên nhân cái chết của mình, nhân tiện chia sẻ đồ ăn do người thân cúng bái.
Trong nghĩa trang có một cô gái tuổi không chênh lệch nhiều với tôi lắm, cô ấy nhảy lầu tự sát.
Vì bị bạo lực học đường trong thời gian dài, bị người khác dán áp phích xỉ nhục, cô lập, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nhảy xuống từ mái tòa lớp học.
Chuyện khiến đám ma phẫn nộ như thế, người thân cô ấy lại lựa chọn hòa giải với người bạo lực, cầm tiền bồi thường chuẩn bị mua nhà tân hôn cho anh trai.
Người thân cô ấy chưa từng tới cúng tế cho cô ấy nhưng cô ấy vẫn tồn tại.
Cô ấy từng lặng lẽ nói với tôi, cực kỳ hi vọng bản thân cô ấy biến thành ác quỷ đi báo thù tất cả những người có lỗi với cô ấy.
Nhưng bọn tôi không làm được.
Người ở phía sau tôi là một chị gái qua đời lúc ba mươi tuổi, đã kết hôn, có một bé cưng hai tuổi, lúc chị ấy mất chồng chị ấy khóc khàn cả giọng, nhưng hai năm sau đã tìm niềm vui mới, ngay cả bé cưng cũng gọi người khác là mẹ, hoàn toàn quên mất cô ấy.
Ban đầu cô ấy còn quay về thăm bé cưng, bây giờ chẳng về nữa, cả ngày sưởi nắng trên mộ.
Còn có ma vừa mới tới đã biến mất, có một số hộ bị cưỡng chế ở đây mười mấy năm, rõ ràng là không còn năng lực hoạt động nữa nhưng vì trên nhân thế vẫn có người nhớ tới chú ấy, dù chút một chút xíu nên chú ấy không thể rời đi được.
Mỗi người có một hoàn cảnh khó khăn khác nhau, mỗi ma có phiền não riêng của mình, nhưng chung quy dường như chỉ có một loại.
Tôi không dám nghĩ nhiều, may là tôi trời sinh vui vẻ lạc quan, ngày nào cũng vui cười hớn hở kéo mọi người chơi mạt chược giết thời gian, còn chia đồ ăn người nhà mang đến cho mọi người cùng ăn, chán quá thì xem mọi người nhắn gì cho tôi trên Wechat.
Ông Tống và bà Trần vẫn kiểu cũ.
Khúc Tư Nguyệt biến tôi thành cái hốc cây một cách triệt để, than vãi cái này cái kia, gần đây còn quen một anh bạn trai đẹp trai.
Bạn cùng phòng cũng nhắn tin cho tôi, kể gần đây trồng cà tím với đàn chị nghiên cứu sinh, kết quả cà tím bị chó hoang trong trường ăn mất.
Còn có một vài bạn cấp ba thỉnh thoảng nhảy ra một câu nhớ tôi.
Nhưng không có tin nhắn của Hứa Kính Vũ.
Vì tối hôm cãi tôi không hề lưu tình block hết tất cả các tài khoản như QQ, Wechat, Alipay, Gmail, Taotao của anh ấy.
Ai ngờ hôm sau tôi lại chết cơ chứ.
Nhưng mà thấy anh ấy không tới viếng mộ tôi, chắc là anh ấy quên tôi rồi.
Quên thì cứ quên thôi.
Hôm ấy không phải ngày lễ gì quan trọng, bọn tôi chơi một trận mạt chược ác chiến.
Tôi ù xuyên, thắng đậm khiến ông cụ ở đối diện tát mét mặt.
Tôi mở cờ trong bụng vừa vơ tiền vừa xáo bài, đột nhiên trong đầu nảy lên một tin nhắn.
Ảnh đại diện vừa quen thuộc vừa xa lạ, tôi nghĩ một lúc người đó là ai, trong nháy mắt tê dần cả người, toàn thân nổi đầy da gà.
Là Hứa Kính Vũ.
Anh ấy nói: [Tống Ngôn, lá phong ở Hương Sơn đỏ rồi, anh rất nhớ em.]
Trước khi bắt đầu, quỷ sai cứ hỏi đi hỏi lại: "Chắc chắn chưa?"
Tôi ham chơi, không chịu nổi việc rảnh rỗi ngồi yên một chỗ, thích núi thích sông, khi còn sống kỳ nghỉ nào cũng kéo Hứa Kính Vũ ra ngoài chơi, nguyện vọng đầu tiên sau khi làm ma là đi thăm thú khắp nơi.
Một người ham chơi như tôi gần như không dám nghĩ tới đau buồn do quyết định này mang lại, tôi nhắm mắt lại, nói với quỷ sai: "Tranh thủ thời gian bắt đầu đi."
Quỷ sai nói, tôi sẽ gặp lại anh ấy ở nơi mà Hứa Kính Vũ có ấn tượng sâu sắc nhất.
Tôi hết sức tò mò đó là nơi nào.
Đêm hè lần đầu tiên ôm hôn hay là con đường tỏ tình.
Kết quả lại là hồi cấp ba.
Trong văn phòng lộn xộn, bà Trần ngồi bên tay phải tôi, "ân cần dạy bảo" tôi, các thầy cô khác đang nói chuyện, hành lang ồn ào, Hứa Kính Vũ đứng cách tôi một người nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm lớp.
Tôi không nghĩ ra đây là ngày nào, cũng không biết nơi này có gì quan trọng với Hứa Kính Vũ.
Nhưng tôi có thể nhìn thấy Hứa Kính Vũ rồi.
Tôi giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng chọc lên cánh tay Hứa Kính Vũ.
Chỉ một cái đó.
Hứa Kính Vũ như có cảm ứng tâm linh, giương đối mắt hốt hoảng và ngập tràn chờ mong lên, đôi mắt ấy nhìn lên mặt tôi, vành mắt bỗng đỏ ửng.
Một giây sau, tôi đã ngả vào lòng anh ấy.
Hứa Kính Vũ dùng rất nhiều sức để ôm tôi, hai tay siết chặt sau lưng tôi, lồ ng ngực hai đứa dán vào nhau ngày càng gần.
Sức lực anh ấy lớn đến mức như muốn ghim tôi vào trong xương máu, cứ như muốn bù đắp cho tôi hơi ấm và tình yêu thiếu hụt trong một năm qua.
Được anh ấy ôm, đầu óc tôi như chập mạch, vừa có một chút phả ứng thì cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽ rơi trên đỉnh đầu.
Sau đó, Hứa Kính Vũ dùng giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng, dịu dàng nói: "Ngôn Ngôn."
Anh ấy gọi tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh ấy, anh ấy như tín đồ hành hương, thành kính nói: "Anh yêu em."
Tôi không ngờ ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy tôi anh ấy lại trả lời câu hỏi mà tôi hỏi anh ấy vào buổi tối trước khi tôi chết, câu hỏi mà anh ấy đứng bên cửa sổ trả lời vô số lần bằng Wechat không gửi đi được.
Có lẽ, anh ấy yêu tôi hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tôi vội vàng gật đầu: "Em biết, em luôn biết, mỗi lần hỏi anh đều vì em cãi nhau không lại muốn khiến anh áy náy thôi, anh không cần coi đó là nhiệm vụ và trách nhiệm."
Những lời tràng giang đại hải tàn nhẫn đánh anh ấy, để cuộc sống của anh ấy đi đúng quỹ đạo đều bị tôi quẳng đi hết, giờ phút này, tôi chỉ có thể lượm nhặt ít lời ung dung để anh ấy yên lòng.
Tôi hôn lên má Hứa Kính Vũ: "Xin lỗi anh, làm ma vui quá, một năm qua em chỉ lo đi thăm thú chơi bời, không tới thăm anh."
Có lẽ Hứa Kính Vũ cảm thấy tôi vẫn còn sóng, hỏi tôi: "Vậy em có vui không?"
Tôi nói: "Đương nhiên là vui rồi! Em chết xong thì đi tới thế giới khác, một đất nước đạt được lý tưởng cao nhất của chủ nghĩa xã hội, em không cần đi học, ngày nào cũng đi chơi chỗ này, lượn lờ chỗ kia, có thêm bạn mới, vui lắm luôn."
Tôi nói mấy lời linh tinh líu ra líu ríu, Hứa Kính Vũ lại cụp mắt nghiêm túc lắng nghe.
Anh ấy luôn như thế, không nói nhiều nhưng rất thích nghe tôi nói, vì không khiến tôi mất hứng, anh ấy còn đảm nhiệm vai phụ vào lúc cần thiết.
Lúc còn sống, tôi thường tưởng tượng sau khi bọn tôi kết hôn, anh ấy sẽ là một người chồng cực kỳ dịu dàng, sau khi tôi bận rộn hết một ngày tan làm về, anh ấy sẽ nghe tôi than vãn về đồng nghiệp ngốc nghếch và ông sếp vô lý.
Có bé cưng, anh ấy cũng sẽ là một người bố tốt, rất kiên nhẫn chơi với bé cưng.
Nhưng mà...
Chung quy những điều đó chỉ là tưởng tượng mà thôi.
"Em sống ở thế giới của em rất tốt, có một anh ma đẹp trai từng làm thực tập sinh (thần tượng) hồi còn sống theo đuổi em, anh biết đấy, em bẩm sinh không có sức đề kháng với thần tượng, vì thế gần đây em đang yêu đương với anh ấy, ừm... quả thực không công bằng với anh nhưng em hỏi rồi, tuổi thọ anh đến tám mươi tám cơ, em không chờ nổi đâu."
"Nếu như có thể, đến lúc đó anh thành ông già rồi, chúng ta sum họp ở thế giới bên kia, em sẽ thường xuyên đi tìm anh chơi."
Tôi không dám dừng cái miệng thao thao bất tuyệt lại, tôi sợ dừng nói tôi sẽ khóc mất, cũng sợ nhìn thấy vẻ mặt buồn khổ của Hứa Kính Vũ, tôi nói nhiều tới mức khô hết cả miệng, cuói cùng tổng kết lại: "Vì thế, bây giờ anh không cần nhớ tới em nữa, em cũng sẽ không tới tìm anh nữa, anh tranh thủ yêu đương, kết hôn đi, không có chuyện gì cũng không cần tới nghĩa địa cúng cho em, em chưa từng trách anh, anh sớm sống cuộc sống mới của mình đi nhé."
Mười phút lên lớp như dài vô tận, mười phút lúc này lại ngắn như một dấu phẩy, chưa dừng lại đủ bên cạnh chúng tôi đã muốn biến mất hoàn toàn.
Có vẻ thế giới quan mà hôm nay tôi nói gây chấn động quá lớn với một người kiên định với chủ nghĩa duy vật như Hứa Kính Vũ, anh ấy im lặng một lúc lâu mới nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương như cún con: "Nhưng anh sẽ nhớ em."
Em cũng sẽ nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ, nhưng em không thể nói như vậy.
"Anh đừng nhớ em nữa, sẽ gặp lại nhau thôi mà."
Tôi giả vờ nói một cách ung dung.
Xin lỗi anh, Hứa Kính Vũ, em lại gạt anh.
Chờ anh già rồi qua đời, khi đó thế gian đã không còn em từ lâu.
Đồng hồ cát đếm ngược sắp chảy hết, có quỷ sai năm lần bảy lượt thúc giục tôi.
Tôi nói lời từ biệt với Hứa Kính Vũ: "Hôm nay em chỉ tiện đường ghé qua thăm anh chút thôi, giờ em phải đi rồi, ôm cái nào."
Hứa Kính Vũ dang tay ra với tôi.
Cuộc gặp mặt sắp kết thúc.
Tôi dùng ánh mắt nghiêm túc miêu tả từng bộ phận trên mặt, cơ thể của Hứa Kính Vũ, tôi nghĩ chỉ cần tôi nhìn đủ tỉ mỉ thì tôi có thể khắc ghi anh ấy trong đầu mãi mãi.
Nhưng không đủ, thế này vẫn thiếu rất nhiều.
Vốn dĩ mười phút là điều bất ngờ nhưng tôi vẫn tham lam nghĩ, giờ phút này, cái ôm kéo dài tới khi trời đất già đi, kéo dài muôn thuở.
Nhưng tại sao ông trời lại muốn trêu đùa bọn tôi như thế, bắt chúng tôi âm dương cách biệt từ rất sớm.
Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống khỏi vành mắt tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu ra tôi vẫn không thể chấp nhận cuộc sống không có Hứa Kính Vũ.
Chút cát mịn cuối cùng rơi khỏi phần eo đồng hồ cát, tôi lật ngược tất cả những câu nói trước đó, khóc lóc nói với Hứa Kính Vũ: "Em muốn anh thường xuyên tới thăm em, sinh nhật, ngày giỗ của em, ngày kỷ niệm yêu đương, ngày nghỉ, chỉ cần có thời gian thì anh hãy đến, anh còn phải đi thăm bố mẹ em, mẹ em thích anh như thế, anh mà đến bà ấy sẽ rất vui."
Dường như tôi đã dặn dò lại hết tất những gì cần dặn, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Anh cũng phải nhớ tới em."
Dứt tiếng, hạt cát cuối cùng trôi tuột xuống.
Tôi chậm rãi biến mất trong lòng Hứa Kính Vũ.
Tôi nắm bắt từng giây phút nhìn anh ấy, một lần cuối cùng, chạm phải đôi mắt đẹp đẽ đầy bi thương kia.
...
Cuộc sống ở nghĩa địa đơn điệu, tẻ nhạt.
Mặc dù có không ít ma nhưng ai cũng âm u đầy tử khí.
Thỉnh thoảng mọi người sẽ kể với nhau nguyên nhân cái chết của mình, nhân tiện chia sẻ đồ ăn do người thân cúng bái.
Trong nghĩa trang có một cô gái tuổi không chênh lệch nhiều với tôi lắm, cô ấy nhảy lầu tự sát.
Vì bị bạo lực học đường trong thời gian dài, bị người khác dán áp phích xỉ nhục, cô lập, cuối cùng không nhịn nổi nữa, nhảy xuống từ mái tòa lớp học.
Chuyện khiến đám ma phẫn nộ như thế, người thân cô ấy lại lựa chọn hòa giải với người bạo lực, cầm tiền bồi thường chuẩn bị mua nhà tân hôn cho anh trai.
Người thân cô ấy chưa từng tới cúng tế cho cô ấy nhưng cô ấy vẫn tồn tại.
Cô ấy từng lặng lẽ nói với tôi, cực kỳ hi vọng bản thân cô ấy biến thành ác quỷ đi báo thù tất cả những người có lỗi với cô ấy.
Nhưng bọn tôi không làm được.
Người ở phía sau tôi là một chị gái qua đời lúc ba mươi tuổi, đã kết hôn, có một bé cưng hai tuổi, lúc chị ấy mất chồng chị ấy khóc khàn cả giọng, nhưng hai năm sau đã tìm niềm vui mới, ngay cả bé cưng cũng gọi người khác là mẹ, hoàn toàn quên mất cô ấy.
Ban đầu cô ấy còn quay về thăm bé cưng, bây giờ chẳng về nữa, cả ngày sưởi nắng trên mộ.
Còn có ma vừa mới tới đã biến mất, có một số hộ bị cưỡng chế ở đây mười mấy năm, rõ ràng là không còn năng lực hoạt động nữa nhưng vì trên nhân thế vẫn có người nhớ tới chú ấy, dù chút một chút xíu nên chú ấy không thể rời đi được.
Mỗi người có một hoàn cảnh khó khăn khác nhau, mỗi ma có phiền não riêng của mình, nhưng chung quy dường như chỉ có một loại.
Tôi không dám nghĩ nhiều, may là tôi trời sinh vui vẻ lạc quan, ngày nào cũng vui cười hớn hở kéo mọi người chơi mạt chược giết thời gian, còn chia đồ ăn người nhà mang đến cho mọi người cùng ăn, chán quá thì xem mọi người nhắn gì cho tôi trên Wechat.
Ông Tống và bà Trần vẫn kiểu cũ.
Khúc Tư Nguyệt biến tôi thành cái hốc cây một cách triệt để, than vãi cái này cái kia, gần đây còn quen một anh bạn trai đẹp trai.
Bạn cùng phòng cũng nhắn tin cho tôi, kể gần đây trồng cà tím với đàn chị nghiên cứu sinh, kết quả cà tím bị chó hoang trong trường ăn mất.
Còn có một vài bạn cấp ba thỉnh thoảng nhảy ra một câu nhớ tôi.
Nhưng không có tin nhắn của Hứa Kính Vũ.
Vì tối hôm cãi tôi không hề lưu tình block hết tất cả các tài khoản như QQ, Wechat, Alipay, Gmail, Taotao của anh ấy.
Ai ngờ hôm sau tôi lại chết cơ chứ.
Nhưng mà thấy anh ấy không tới viếng mộ tôi, chắc là anh ấy quên tôi rồi.
Quên thì cứ quên thôi.
Hôm ấy không phải ngày lễ gì quan trọng, bọn tôi chơi một trận mạt chược ác chiến.
Tôi ù xuyên, thắng đậm khiến ông cụ ở đối diện tát mét mặt.
Tôi mở cờ trong bụng vừa vơ tiền vừa xáo bài, đột nhiên trong đầu nảy lên một tin nhắn.
Ảnh đại diện vừa quen thuộc vừa xa lạ, tôi nghĩ một lúc người đó là ai, trong nháy mắt tê dần cả người, toàn thân nổi đầy da gà.
Là Hứa Kính Vũ.
Anh ấy nói: [Tống Ngôn, lá phong ở Hương Sơn đỏ rồi, anh rất nhớ em.]