Mười Năm Sau Khi Tôi Chết
Chương 4
Tôi ở cạnh Hứa Kính Vũ rất lâu.
Ngày nào Hứa Kính Vũ cũng chơi game ở căn nhà đi thuê, đói thì gọi thức ăn ngoài, uống rượu.
Rất ít khi anh ấy đi ra ngoài, vì thế mỗi lần nhìn cảnh đường phố, cửa hàng, thậm chí con mèo bên dưới tòa giảng đường... Tất cả mọi thứ đều có ký ức chung của bọn tôi, đều có thể liên tưởng đến tôi, nỗi tự trách và đau lòng bỗng kéo đến, nhấm chìm anh ấy như thủy triều.
Hứa Kính Vũ còn học hút thuốc, có lúc một buổi trưa mà hút hết cả một bao. Anh ấy hút thuốc rất yên lặng, có vẻ đẹp trai chán chường, không nuốt mây nhả khói như đám côn đồ cắc ké khác.
Hứa Kính Vũ còn bỏ luôn dự án làm được một nửa, đang chạy nước rút chuẩn bị giật giải trên trường, không lên lớp, một học kỳ bỏ học cả năm môn, gần như đang đứng ở bờ vực thôi học.
Anh ấy không khác gì với tất cả mọi người trên thế giới này, sa ngã trên con đường học hành vừa nhanh vừa trực tiếp.
Mà tôi không làm gì được hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy rơi xuống.
Có lúc tôi thử chọc anh ấy cười, nói với anh ấy lời tình cảm quê mùa.
"Trước kia có một con vịt, tên nó là "Vịt Bùn", vì nó khá thấp nên người khác gọi nó là "Vịt Bùn Thật Lùn"." Tôi vung tay vung chân thật khoa trương, học con vịt nhỏ lạch bạch đi lại trước mặt anh ấy, miệng lẩm bẩm, "Vịt Bùn Thật Lùn, Vịt Bùn Thật Lùn, cạc cạc cạc."
Hứa Kính Vũ không nghe thấy.
Tôi chống eo dạy dỗ anh ấy phải mở sách ra học bài, anh ấy cũng không nghe thấy.
Tôi ở bên cạnh anh ấy mọi lúc, anh ấy cũng không biết.
Buổi tối đi ngủ, Hứa Kính Vũ thỉnh thoảng khóc khàn cả giọng, thỉnh thoảng bình tĩnh gửi tin nhắn, còn ôm gấu bông con gấu tôi tặng anh ấy đi ngủ.
Y như biến gấu bông thành tôi.
Gấu bông rất xấu, thợ may kém cỏi may chỉ không đều, hai con mắt con to con nhỏ, miệng méo mó, do tôi gặp được trong máy gắp thú ra đấy.
Vì tôi không thích sẽ tiện tay ném vào trong lồ ng ngực anh ấy.
Hồi đó anh ấy nghiêm túc đặt nó ở đầu giường ký túc xá, có lần gọi video bị tôi nhìn thấy, tôi còn cười nhạo anh ấy một trận ra trò, những lần gọi video sau đó không thấy con gấu đó đâu nữa.
Tôi cứ tưởng anh ấy vứt đi rồi, không ngờ anh ấy chỉ cất đi thôi.
Dường như Hứa Kính Vũ thu thập hết kiêu căng, ngang ngược không biết lý lẽ của tôi lại, sau đó cực kỳ thận trọng với mỗi một chi tiết nhỏ tôi thích ở anh ấy.
Luôn đắm chìm trong nỗi đau khổ tôi đã qua đời không phải cách hay.
Tôi quay lại văn phòng nghĩa địa tìm cảnh sát ma phụ trách khu vực này, hỏi bọn họ: "Cháu không muốn ở trên thế giới này, bao giờ mới biến mất?"
"Lần đầu tiên thấy ma có nhu cầu này." Cảnh sát ma nhìn tôi như "gặp ma" vậy, "Chờ tất cả những người thân thiết nhất của cháu quên cháu thì cháu sẽ biến mất."
Thấy Hứa Kính Vũ nhớ tôi đến mức sống dở chết dở, tôi cảm thấy con đường chờ đợi này quá khó khăn.
Tôi hỏi: "Không thể nhanh hơn một chút sao ạ? Cháu sắp đợi không kịp rồi."
Cảnh sát ma: "Không kịp làm gì?"
Tôi vội vàng nói: "Không kịp đi đầu thai á!"
Tôi muốn đầu thai làm cún con, tốt nhất là phốc sóc, sau đó làm cún con đi tìm Hứa Kính Vũ, như thế thì ngày nào tôi cũng có thể lượn quanh người anh ấy, còn có thể gâu gâu gâu dỗ anh ấy vui.
Tôi không cần phải không có việc gì cũng cãi nhau với anh ấy như hồi còn sống nữa, tôi làm cún con rồi có thể thẳng thắn vẫy đuôi cho anh ấy biết tôi thích anh ấy.
Anh ấy sẽ không đắm chìm trong nỗi đau buồn tôi đã chết nữa.
Nói không chừng Hứa Kính Vũ còn có thể dắt tôi đi gặp bố mẹ, thật tốt.
Cảnh sát ma cười: "Cháu không sợ thành chó hoang bị người ta đánh chết sao?"
Tôi trợn trừng mắt lên: "Sao có thể chứ, cháu và Hứa Kính Vũ bàn sẵn với nhau rồi."
Lúc học toán cao cấp hồi đại học năm nhất, cả ngày tôi bị cái gì mà vi phân, tích phân, quy tắc L"Hôpital, định lý kẹp thúc giục, đắm chím trong biển khổ học hành không bơi ra được.
Ôn tập cuối kỳ sắp khóc luôn, Hứa Kính Vũ rất kiên nhẫn giảng bài cho tôi, tôi không thích nghe, trốn trong lồ ng ngực anh ấy oán than: "Em không muốn học, em muốn làm cún con, cún con không cần lên lớp, không cần làm bài tập."
Hứa Kính Vũ luôn phối hợp với mấy câu linh tinh, không đúng của tôi, hỏi tôi: "Em muốn làm chó gì?"
"Phải đẹp, màu trắng." Tôi nghĩ thêm, "Phốc sóc là được, mắt to hai mí lông mi dài."
Hứa Kính Vũ nói: "Hả? Nhưng anh muốn làm chó cỡ lớn cơ, em nhỏ như thế thì chúng ta kết hôn kiểu gì được."
Trong đầu tôi toàn là đống phế liệu màu vàng, dễ dàng hiểu ra lợi ích trong lời anh ấy, đấm cho anh ấy một phát: "Anh đừng làm chó, anh phải làm người, anh nuôi em."
Lúc đó, anh ấy vô cùng nghiêm túc gật đầu, trả lời tôi: "Được, đến lúc đó anh đi ngang qua em, em phải vẫy đuôi với anh đấy nhé."
Tôi cực kỳ nghiêm túc nói lại những câu đó với cảnh sát ma.
Cảnh sát ma lườm nguýt: "Cô bé à, cháu chưa đọc "Quy tắc hành vi của ma đương đại" đúng không?"
Tôi: "?"
Cảnh sát quỷ thờ dài nói: "Chết rồi là chết rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, không thịnh hành đầu thai."
Tôi: "..."
Vì thế, tôi vô tình mất quyền lợi làm cún, chỉ có thể ngày qua ngày làm như không nhìn thấy, không chạm được, không thể can thiệp vào hình thái con người mà ở cạnh Hứa Kính Vũ.
Lâu đến mức tôi quên mất cả ngày tháng.
Cũng quên mất, sắp tới ngày giỗ của tôi rồi.
Đó cũng là ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Hứa Kính Vũ.
Bên cạnh không có ai dám nhắc tới sinh nhật với anh ấy, anh ấy vẫn chơi game, uống rượu, hút thuốc như mọi khi.
Nhưng có cửa hàng Taobao nào đó nhớ tới, các ngân hàng lớn nhớ tới.
Người quản lý tài khoản ngân hàng gọi điện chúc mừng sinh nhật cho anh ấy, lời chúc mừng ấy được nói bằng tiếng phổ thông rõ ràng từng từ một, rõ ràng là rất êm tai nhưng Hứa Kính Vũ lại cực kỳ im lặng.
"Tôi không mừng sinh nhật." Anh ấy nói.
Người quản lý tài khoản ngân hàng im bặt.
Hứa Kính Vũ tự nhiên nói: "Ngày sinh nhật năm ngoái của tôi, bạn gái tôi qua đời."
Người quản lý tài khoản ngân hàng lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, mong anh nén bi thương..."
Sự lịch sự của Hứa Kính Vũ khắc sâu trong xương, lúc này không cố tình gây khó dễ cho người quản lý tài khoản ngân hàng, nhưng vẫn cố chấp nói tiếp: "Vì hôm cô ấy qua đời, sinh nhật tôi, cô ấy mua bánh kem, tôi không đi đón cô ấy, tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ."
"Xe và cô ấy... Đều biến dạng, nhưng bánh kem vẫn hoàn hảo, anh bảo có kỳ lạ không chứ?"
Người quản lý tài khoản ngân hàng không dám trả lời.
"Bình thường cô ấy hay kêu ca với tôi giá mở cửa taxi ở thành phố C cao mà giá cước cũng cao, lần nào đi cũng hãi hùng khiếp vía." Hứa Kính Vũ phơi bày hết sự áy náy của mình mới một người không hề có quan hệ gì tới mình, "Nếu không phải vì sợ va chạm làm hỏng bánh kem sinh nhật của tôi, cô ấy sẽ không gọi xe."
"Tôi không mừng sinh nhật, cô ấy sẽ không muốn mua cái bánh kem đó."
"Tôi hại người tôi yêu nhất, sống là tội ác, còn mặt mũi gì mà tổ chức sinh nhật?"
Có thế tôi mới biết anh ấy gắn chặt cái chết của tôi với sinh nhật của anh ấy!
Tại tôi suy nghĩ không nhanh nhạy.
Nhưng... Em chết liên quan gì tới anh chứ!
"Không phải, hoàn toàn không phải vậy." Tôi lo lắng hét to lên mà chẳng có chút tiếng động, "Cái chết của em không liên quan chút xíu nào tới anh hết, anh không cần tự trách."
Anh ấy còn nói: "Cô ấy không có cảm giác an toàn trầm trọng, buổi tối trước hôm cô ấy qua đời, cô ấy còn hỏi tôi rốt cuộc có yêu cô ấy không, khi đó, điện thoại tôi hết pin tự động sập nguồn, vì thế mới không trả lời cô ấy."
Tôi nhanh chóng hét lên tiếp: "Em biết!"
Nhưng Hứa Kính Vũ không nghe thấy.
Thậm chí tôi có cảm giác chỉ có bản thân anh ấy và tôi mới kéo anh ấy khỏi tự trách và áy náy.
Nhưng anh ấy tự nguyện lưu đày bản thân, ở độ tuổi đẹp nhất, dùng sa sút làm chất sinh dưỡng cho việc thờ cúng tôi và cách để chuộc tội.
Mà tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
...
Hứa Kính Vũ tiếp tục chơi game, uống rượu, không có bất ngờ gì xảy ra thì anh ấy sẽ ở nhà đến hết ngày sinh nhật này.
May là Chu Trạch tới.
Chu Trạch là bạn cấp ba của bọn tôi, kiêm bạn đại học của Hứa Kính Vũ.
Chu Trạch kéo Hứa Kính Vũ từ căn nhà thuê tới quán nướng, còn không sợ chết chuẩn bị bánh kem mừng sinh nhật cho anh ấy.
Quán nướng vào tám giờ tối là thời điểm nhiều người và náo nhiệt.
Khách tới ăn ồn ào rộn ràng cung chén cụng ly, tay trái cầm xiên nướng, tay phải cầm chai bia, trong không khí nồng mùi thì là.
Hứa Kính Vũ không dám nhìn bánh kem đặt trên bàn, đôi mắt đẹp nhưng mất đi ánh sáng nhìn chằm chằm Chu Trạch, lạnh nhạt hỏi: "Làm gì?"
Chu Trạch hừ một tiếng từ mũi: "Ông xem lại cái dáng vẻ ma quỷ của ông đi, nếu Tống Ngôn còn sống cô ấy không chê cười ông thối mũi mới lạ."
Quan hệ của Hứa Kính Vũ và Chu Trạch khá tốt.
Mặc dù con trai với nhau không có nhiều chuyện riêng tư nói đi nói lại như con gái.
Hứa Kính Vũ thờ ơ nhún vai: "Chẳng phải không còn nữa sao?"
Chu Trạch giơ ngón tay trỏ lên trời, kín đáo nói: "Cô ấy đang nhìn đấy."
Vẻ mặt Hứa Kính Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Cô ấy không thế."
Đồ nướng chưa lên, Hứa Kính Vũ rót đầy một cốc bia cho mình trước.
Chu Trạch nhất thời không biết nói sao cho phải, cầm cốc bia lên cụng ly với anh ấy.
Sau khi tôi chết, Chu Trạch cũng chăm lo cho Hứa Kính Vũ không thôi.
Ban đầu Hứa Kính Vũ không biết tại sao cứ không tin tôi đã chết, tuần nào cũng ở dưới lầu ký túc xá đợi tôi.
Mấy cô bạn cùng phòng của tôi thay phiên ra khuyên bảo đều không có tác dụng, cuối cùng Chu Trạch đấm cho Hứa Kính Vũ một phát khiến anh ấy bình tĩnh lại.
Hứa Kính Vũ chấp nhận thông tin tôi đã qua đời, rối bắt đầu sa ngã buông thả bản thân.
Bia chảy theo cuống họng trôi xuống bụng, một câu chua cay khó nghe.
Chu Trạch ngăn anh ấy lại nhưng không ngăn được, bèn uống cùng anh ấy.
Rượu quá ba tuần, Hứa Kính Vũ vẫn tỉnh táo như trước, đôi mắt kia phát sáng, lóe lên tia sáng dưới đèn chân không: "Ông nói, có phải Tống Ngôn đang trách tôi không?"
Chu Trạch giương mắt nhìn anh ấy, không hiểu: "Trách ông cái gì?"
"Trách ông buổi tối hôm trước cãi nhau với cô ấy? Hay là trách ông hôm xảy ra chuyện không đi đón cô ấy?" Chu Trạch nói, "Nếu để tôi nói, thì trách ông bây giờ tự mình sống bết bát thế nào."
Hứa Kính Vũ không nói gì, Chu Trạch nói tiếp: "Không phải Tống Ngôn cứ hai ba ngày lại cãi nhau với ông sao? Con gái người ta nóng tính thế đấy."
"Tôi nhớ lần thi đấu bóng rổ năm lớp mười hai, ông nhận nước của Triệu Đình Đình, Tống Ngôn xanh mặt luôn." Anh ta nói, "Tôi nhớ cô ấy quay đầu nhét nước vào trước ngực tôi, tôi còn đang ngây người thì thấy ông nhìn tôi bằng ánh mắt muốn giết người, tôi uống không được mà không uống cũng không xong."
"Đâu chỉ có thế." Nhắc tới hồi cấp ba, Hứa Kính Vũ nở một nụ cười hiếm có, chất cồn khiến mặt anh ấy phủ một tầng hòa dịu, mềm mại, "Sau tuần sau cô ấy không để ý tới tôi, tôi tan học đi chơi bóng, trong lớp phát đề để làm mà cô ấy không giúp tôi thu dọn, tôi hỏi cô ấy tổng cộng phát mấy đề, cô ấy lại quay đầu đi chỗ khác."
"Ngôn Ngôn đúng là tính chó mà, còn không nói lý lẽ." Hứa Kính Vũ uống thêm ngụm bia, để mặc bia nổ tung tứ tán trong cổ họng, nói nhỏ, "Rõ ràng là trận thi đấu trước cô ấy đi xem học sinh thể dục lớp 12-5, tôi mới cố ý nhận nước của Triệu Đình Đình."
"Không hề nhé!" Tôi hét to trong im lặng, "Trận đó em đi nhầm, có nhiều người quá không chen ra được."
Tiếc là tôi đã chết rồi, bây giờ cũng không có chứng cứ, chỉ có thể để mặc Hứa Kính Vũ muốn làm gì thì làm.
Chu Trạch nói tiếp: "Nhưng cô ấy cũng không tha thứ cho ông."
"Nhưng mà dù Ngôn Ngôn nóng tính nhưng chưa từng nhắc lại chuyện cũ." Hứa Kính Vũ nói.
Cuối cùng cũng nghe thấy một câu ra gì, tôi kiêu ngạo hừ một tiếng.
"Vì thế..." Chu Trạch gõ bàn, giọng điệu khẳng định, "Cô ấy yêu ông còn không kịp, sao lại trách ông được chứ?"
Lần này đến lượt Hứa Kính Vũ im lặng.
Bàn tay đẹp đẽ kia vẫn siết cốc bia, vì dùng sức quá nên khớp xương hơi hiện màu trắng bệch, vành mắt dần ửng đỏ.
Một lúc lâu sau, anh ấy hỏi ngược lại: "Nếu không trách tôi, tại sao cô ấy chưa từng vào giấc mơ gặp tôi?"
Cốc thủy tinh dưới ánh đèn lóe lên màu sắc rực rỡ, bia và nước mắt của anh ấy đồng thời lấp lánh
...
Tôi chợt nghĩ tới cách đi vào giấc mơ người sống do ma ở văn phòng nghĩa địa tư vấn.
Nhân viên ma trực ban vắt chéo chân ngoe nguẩy uống trà, mở to mắt trừng tôi: "Ngày đầu tiên làm ma hả?"
Tôi: "?"
Nhân viên ma: "Đã bảo là ma chúng ta không can thiệp vào người và việc ở nhân gian, không thể xen vào, cô hiểu không? Người sống mơ thấy cô thì có thể gặp được trong mơ."
Vấn đề không phải là Hứa Kính Vũ không nằm mơ thấy tôi sao?
"Không có cách gì sao?" Tôi bò lên quầy phục vụ không từ bỏ ý định nói tiếp, "Tôi rất muốn đi vào giấc mơ, tôi chết rồi nhưng người còn sống phải cố gắng sống tiếp, tôi sợ tôi không vào thì cả đời này anh ấy sẽ không sống tốt lên được."
"Chúng ta làm ma, không thể gây thêm phiền phức cho người sống."
Dường như bị một vài điều gì đó trong lời nói của tôi cảm động, nhân viên ma buông lỏng: "Trên lý thuyết thì ma không thể xen vào truyện nhân gian, nhưng nếu cưỡng ép can thiệp sẽ phải trả một cái giá rất lớn."
Tôi vội đáp: "Tôi đồng ý, trả giá gì cũng được!"
Mặc dù tôi không biết ma có gì để trả.
Nhưng có thể gặp Hứa Kính Vũ, giải quyết tâm nguyên của anh ấy.
Tôi bằng lòng lên núi đao, xuống biển lửa, xuống mười tám tầng địa ngục.
Mặc dù rất khó rất tàn nhẫn nhưng tôi sẵn lòng.
Nhân viên ma kín đáo nói: "Cưỡng ép đi vào giấc mơ, cô sẽ mất năng lực hoạt động tự do ở nhân gian, phần hồn còn sót lại chỉ có thể vây nhốt ở mộ."
Tôi ngẩn người.
Ma bọn ta tồn tại dựa vào nỗi nhớ nhung của người ở nhân thế, nỗi nhớ không chấm dứt thì không biến mất.
Đại đa số ma trong thời gian còn tồn tại đều hoàn thành ước muốn của mình lúc còn sống, hoặc là bầu bạn với người thân nhớ thương mình.
Không thể tự do hoạt động đồng nghĩa với việc xử tù chung thân cho hồn ma.
Giết người cũng chỉ về với đất mẹ, ba năm, năm năm, tám năm, mười năm... Quá lâu, quá đau khổ.
Nhưng tôi vẫn kiên định chỉ: "Được."
Ngày nào Hứa Kính Vũ cũng chơi game ở căn nhà đi thuê, đói thì gọi thức ăn ngoài, uống rượu.
Rất ít khi anh ấy đi ra ngoài, vì thế mỗi lần nhìn cảnh đường phố, cửa hàng, thậm chí con mèo bên dưới tòa giảng đường... Tất cả mọi thứ đều có ký ức chung của bọn tôi, đều có thể liên tưởng đến tôi, nỗi tự trách và đau lòng bỗng kéo đến, nhấm chìm anh ấy như thủy triều.
Hứa Kính Vũ còn học hút thuốc, có lúc một buổi trưa mà hút hết cả một bao. Anh ấy hút thuốc rất yên lặng, có vẻ đẹp trai chán chường, không nuốt mây nhả khói như đám côn đồ cắc ké khác.
Hứa Kính Vũ còn bỏ luôn dự án làm được một nửa, đang chạy nước rút chuẩn bị giật giải trên trường, không lên lớp, một học kỳ bỏ học cả năm môn, gần như đang đứng ở bờ vực thôi học.
Anh ấy không khác gì với tất cả mọi người trên thế giới này, sa ngã trên con đường học hành vừa nhanh vừa trực tiếp.
Mà tôi không làm gì được hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ấy rơi xuống.
Có lúc tôi thử chọc anh ấy cười, nói với anh ấy lời tình cảm quê mùa.
"Trước kia có một con vịt, tên nó là "Vịt Bùn", vì nó khá thấp nên người khác gọi nó là "Vịt Bùn Thật Lùn"." Tôi vung tay vung chân thật khoa trương, học con vịt nhỏ lạch bạch đi lại trước mặt anh ấy, miệng lẩm bẩm, "Vịt Bùn Thật Lùn, Vịt Bùn Thật Lùn, cạc cạc cạc."
Hứa Kính Vũ không nghe thấy.
Tôi chống eo dạy dỗ anh ấy phải mở sách ra học bài, anh ấy cũng không nghe thấy.
Tôi ở bên cạnh anh ấy mọi lúc, anh ấy cũng không biết.
Buổi tối đi ngủ, Hứa Kính Vũ thỉnh thoảng khóc khàn cả giọng, thỉnh thoảng bình tĩnh gửi tin nhắn, còn ôm gấu bông con gấu tôi tặng anh ấy đi ngủ.
Y như biến gấu bông thành tôi.
Gấu bông rất xấu, thợ may kém cỏi may chỉ không đều, hai con mắt con to con nhỏ, miệng méo mó, do tôi gặp được trong máy gắp thú ra đấy.
Vì tôi không thích sẽ tiện tay ném vào trong lồ ng ngực anh ấy.
Hồi đó anh ấy nghiêm túc đặt nó ở đầu giường ký túc xá, có lần gọi video bị tôi nhìn thấy, tôi còn cười nhạo anh ấy một trận ra trò, những lần gọi video sau đó không thấy con gấu đó đâu nữa.
Tôi cứ tưởng anh ấy vứt đi rồi, không ngờ anh ấy chỉ cất đi thôi.
Dường như Hứa Kính Vũ thu thập hết kiêu căng, ngang ngược không biết lý lẽ của tôi lại, sau đó cực kỳ thận trọng với mỗi một chi tiết nhỏ tôi thích ở anh ấy.
Luôn đắm chìm trong nỗi đau khổ tôi đã qua đời không phải cách hay.
Tôi quay lại văn phòng nghĩa địa tìm cảnh sát ma phụ trách khu vực này, hỏi bọn họ: "Cháu không muốn ở trên thế giới này, bao giờ mới biến mất?"
"Lần đầu tiên thấy ma có nhu cầu này." Cảnh sát ma nhìn tôi như "gặp ma" vậy, "Chờ tất cả những người thân thiết nhất của cháu quên cháu thì cháu sẽ biến mất."
Thấy Hứa Kính Vũ nhớ tôi đến mức sống dở chết dở, tôi cảm thấy con đường chờ đợi này quá khó khăn.
Tôi hỏi: "Không thể nhanh hơn một chút sao ạ? Cháu sắp đợi không kịp rồi."
Cảnh sát ma: "Không kịp làm gì?"
Tôi vội vàng nói: "Không kịp đi đầu thai á!"
Tôi muốn đầu thai làm cún con, tốt nhất là phốc sóc, sau đó làm cún con đi tìm Hứa Kính Vũ, như thế thì ngày nào tôi cũng có thể lượn quanh người anh ấy, còn có thể gâu gâu gâu dỗ anh ấy vui.
Tôi không cần phải không có việc gì cũng cãi nhau với anh ấy như hồi còn sống nữa, tôi làm cún con rồi có thể thẳng thắn vẫy đuôi cho anh ấy biết tôi thích anh ấy.
Anh ấy sẽ không đắm chìm trong nỗi đau buồn tôi đã chết nữa.
Nói không chừng Hứa Kính Vũ còn có thể dắt tôi đi gặp bố mẹ, thật tốt.
Cảnh sát ma cười: "Cháu không sợ thành chó hoang bị người ta đánh chết sao?"
Tôi trợn trừng mắt lên: "Sao có thể chứ, cháu và Hứa Kính Vũ bàn sẵn với nhau rồi."
Lúc học toán cao cấp hồi đại học năm nhất, cả ngày tôi bị cái gì mà vi phân, tích phân, quy tắc L"Hôpital, định lý kẹp thúc giục, đắm chím trong biển khổ học hành không bơi ra được.
Ôn tập cuối kỳ sắp khóc luôn, Hứa Kính Vũ rất kiên nhẫn giảng bài cho tôi, tôi không thích nghe, trốn trong lồ ng ngực anh ấy oán than: "Em không muốn học, em muốn làm cún con, cún con không cần lên lớp, không cần làm bài tập."
Hứa Kính Vũ luôn phối hợp với mấy câu linh tinh, không đúng của tôi, hỏi tôi: "Em muốn làm chó gì?"
"Phải đẹp, màu trắng." Tôi nghĩ thêm, "Phốc sóc là được, mắt to hai mí lông mi dài."
Hứa Kính Vũ nói: "Hả? Nhưng anh muốn làm chó cỡ lớn cơ, em nhỏ như thế thì chúng ta kết hôn kiểu gì được."
Trong đầu tôi toàn là đống phế liệu màu vàng, dễ dàng hiểu ra lợi ích trong lời anh ấy, đấm cho anh ấy một phát: "Anh đừng làm chó, anh phải làm người, anh nuôi em."
Lúc đó, anh ấy vô cùng nghiêm túc gật đầu, trả lời tôi: "Được, đến lúc đó anh đi ngang qua em, em phải vẫy đuôi với anh đấy nhé."
Tôi cực kỳ nghiêm túc nói lại những câu đó với cảnh sát ma.
Cảnh sát ma lườm nguýt: "Cô bé à, cháu chưa đọc "Quy tắc hành vi của ma đương đại" đúng không?"
Tôi: "?"
Cảnh sát quỷ thờ dài nói: "Chết rồi là chết rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, không thịnh hành đầu thai."
Tôi: "..."
Vì thế, tôi vô tình mất quyền lợi làm cún, chỉ có thể ngày qua ngày làm như không nhìn thấy, không chạm được, không thể can thiệp vào hình thái con người mà ở cạnh Hứa Kính Vũ.
Lâu đến mức tôi quên mất cả ngày tháng.
Cũng quên mất, sắp tới ngày giỗ của tôi rồi.
Đó cũng là ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Hứa Kính Vũ.
Bên cạnh không có ai dám nhắc tới sinh nhật với anh ấy, anh ấy vẫn chơi game, uống rượu, hút thuốc như mọi khi.
Nhưng có cửa hàng Taobao nào đó nhớ tới, các ngân hàng lớn nhớ tới.
Người quản lý tài khoản ngân hàng gọi điện chúc mừng sinh nhật cho anh ấy, lời chúc mừng ấy được nói bằng tiếng phổ thông rõ ràng từng từ một, rõ ràng là rất êm tai nhưng Hứa Kính Vũ lại cực kỳ im lặng.
"Tôi không mừng sinh nhật." Anh ấy nói.
Người quản lý tài khoản ngân hàng im bặt.
Hứa Kính Vũ tự nhiên nói: "Ngày sinh nhật năm ngoái của tôi, bạn gái tôi qua đời."
Người quản lý tài khoản ngân hàng lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, mong anh nén bi thương..."
Sự lịch sự của Hứa Kính Vũ khắc sâu trong xương, lúc này không cố tình gây khó dễ cho người quản lý tài khoản ngân hàng, nhưng vẫn cố chấp nói tiếp: "Vì hôm cô ấy qua đời, sinh nhật tôi, cô ấy mua bánh kem, tôi không đi đón cô ấy, tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ."
"Xe và cô ấy... Đều biến dạng, nhưng bánh kem vẫn hoàn hảo, anh bảo có kỳ lạ không chứ?"
Người quản lý tài khoản ngân hàng không dám trả lời.
"Bình thường cô ấy hay kêu ca với tôi giá mở cửa taxi ở thành phố C cao mà giá cước cũng cao, lần nào đi cũng hãi hùng khiếp vía." Hứa Kính Vũ phơi bày hết sự áy náy của mình mới một người không hề có quan hệ gì tới mình, "Nếu không phải vì sợ va chạm làm hỏng bánh kem sinh nhật của tôi, cô ấy sẽ không gọi xe."
"Tôi không mừng sinh nhật, cô ấy sẽ không muốn mua cái bánh kem đó."
"Tôi hại người tôi yêu nhất, sống là tội ác, còn mặt mũi gì mà tổ chức sinh nhật?"
Có thế tôi mới biết anh ấy gắn chặt cái chết của tôi với sinh nhật của anh ấy!
Tại tôi suy nghĩ không nhanh nhạy.
Nhưng... Em chết liên quan gì tới anh chứ!
"Không phải, hoàn toàn không phải vậy." Tôi lo lắng hét to lên mà chẳng có chút tiếng động, "Cái chết của em không liên quan chút xíu nào tới anh hết, anh không cần tự trách."
Anh ấy còn nói: "Cô ấy không có cảm giác an toàn trầm trọng, buổi tối trước hôm cô ấy qua đời, cô ấy còn hỏi tôi rốt cuộc có yêu cô ấy không, khi đó, điện thoại tôi hết pin tự động sập nguồn, vì thế mới không trả lời cô ấy."
Tôi nhanh chóng hét lên tiếp: "Em biết!"
Nhưng Hứa Kính Vũ không nghe thấy.
Thậm chí tôi có cảm giác chỉ có bản thân anh ấy và tôi mới kéo anh ấy khỏi tự trách và áy náy.
Nhưng anh ấy tự nguyện lưu đày bản thân, ở độ tuổi đẹp nhất, dùng sa sút làm chất sinh dưỡng cho việc thờ cúng tôi và cách để chuộc tội.
Mà tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
...
Hứa Kính Vũ tiếp tục chơi game, uống rượu, không có bất ngờ gì xảy ra thì anh ấy sẽ ở nhà đến hết ngày sinh nhật này.
May là Chu Trạch tới.
Chu Trạch là bạn cấp ba của bọn tôi, kiêm bạn đại học của Hứa Kính Vũ.
Chu Trạch kéo Hứa Kính Vũ từ căn nhà thuê tới quán nướng, còn không sợ chết chuẩn bị bánh kem mừng sinh nhật cho anh ấy.
Quán nướng vào tám giờ tối là thời điểm nhiều người và náo nhiệt.
Khách tới ăn ồn ào rộn ràng cung chén cụng ly, tay trái cầm xiên nướng, tay phải cầm chai bia, trong không khí nồng mùi thì là.
Hứa Kính Vũ không dám nhìn bánh kem đặt trên bàn, đôi mắt đẹp nhưng mất đi ánh sáng nhìn chằm chằm Chu Trạch, lạnh nhạt hỏi: "Làm gì?"
Chu Trạch hừ một tiếng từ mũi: "Ông xem lại cái dáng vẻ ma quỷ của ông đi, nếu Tống Ngôn còn sống cô ấy không chê cười ông thối mũi mới lạ."
Quan hệ của Hứa Kính Vũ và Chu Trạch khá tốt.
Mặc dù con trai với nhau không có nhiều chuyện riêng tư nói đi nói lại như con gái.
Hứa Kính Vũ thờ ơ nhún vai: "Chẳng phải không còn nữa sao?"
Chu Trạch giơ ngón tay trỏ lên trời, kín đáo nói: "Cô ấy đang nhìn đấy."
Vẻ mặt Hứa Kính Vũ đột nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Cô ấy không thế."
Đồ nướng chưa lên, Hứa Kính Vũ rót đầy một cốc bia cho mình trước.
Chu Trạch nhất thời không biết nói sao cho phải, cầm cốc bia lên cụng ly với anh ấy.
Sau khi tôi chết, Chu Trạch cũng chăm lo cho Hứa Kính Vũ không thôi.
Ban đầu Hứa Kính Vũ không biết tại sao cứ không tin tôi đã chết, tuần nào cũng ở dưới lầu ký túc xá đợi tôi.
Mấy cô bạn cùng phòng của tôi thay phiên ra khuyên bảo đều không có tác dụng, cuối cùng Chu Trạch đấm cho Hứa Kính Vũ một phát khiến anh ấy bình tĩnh lại.
Hứa Kính Vũ chấp nhận thông tin tôi đã qua đời, rối bắt đầu sa ngã buông thả bản thân.
Bia chảy theo cuống họng trôi xuống bụng, một câu chua cay khó nghe.
Chu Trạch ngăn anh ấy lại nhưng không ngăn được, bèn uống cùng anh ấy.
Rượu quá ba tuần, Hứa Kính Vũ vẫn tỉnh táo như trước, đôi mắt kia phát sáng, lóe lên tia sáng dưới đèn chân không: "Ông nói, có phải Tống Ngôn đang trách tôi không?"
Chu Trạch giương mắt nhìn anh ấy, không hiểu: "Trách ông cái gì?"
"Trách ông buổi tối hôm trước cãi nhau với cô ấy? Hay là trách ông hôm xảy ra chuyện không đi đón cô ấy?" Chu Trạch nói, "Nếu để tôi nói, thì trách ông bây giờ tự mình sống bết bát thế nào."
Hứa Kính Vũ không nói gì, Chu Trạch nói tiếp: "Không phải Tống Ngôn cứ hai ba ngày lại cãi nhau với ông sao? Con gái người ta nóng tính thế đấy."
"Tôi nhớ lần thi đấu bóng rổ năm lớp mười hai, ông nhận nước của Triệu Đình Đình, Tống Ngôn xanh mặt luôn." Anh ta nói, "Tôi nhớ cô ấy quay đầu nhét nước vào trước ngực tôi, tôi còn đang ngây người thì thấy ông nhìn tôi bằng ánh mắt muốn giết người, tôi uống không được mà không uống cũng không xong."
"Đâu chỉ có thế." Nhắc tới hồi cấp ba, Hứa Kính Vũ nở một nụ cười hiếm có, chất cồn khiến mặt anh ấy phủ một tầng hòa dịu, mềm mại, "Sau tuần sau cô ấy không để ý tới tôi, tôi tan học đi chơi bóng, trong lớp phát đề để làm mà cô ấy không giúp tôi thu dọn, tôi hỏi cô ấy tổng cộng phát mấy đề, cô ấy lại quay đầu đi chỗ khác."
"Ngôn Ngôn đúng là tính chó mà, còn không nói lý lẽ." Hứa Kính Vũ uống thêm ngụm bia, để mặc bia nổ tung tứ tán trong cổ họng, nói nhỏ, "Rõ ràng là trận thi đấu trước cô ấy đi xem học sinh thể dục lớp 12-5, tôi mới cố ý nhận nước của Triệu Đình Đình."
"Không hề nhé!" Tôi hét to trong im lặng, "Trận đó em đi nhầm, có nhiều người quá không chen ra được."
Tiếc là tôi đã chết rồi, bây giờ cũng không có chứng cứ, chỉ có thể để mặc Hứa Kính Vũ muốn làm gì thì làm.
Chu Trạch nói tiếp: "Nhưng cô ấy cũng không tha thứ cho ông."
"Nhưng mà dù Ngôn Ngôn nóng tính nhưng chưa từng nhắc lại chuyện cũ." Hứa Kính Vũ nói.
Cuối cùng cũng nghe thấy một câu ra gì, tôi kiêu ngạo hừ một tiếng.
"Vì thế..." Chu Trạch gõ bàn, giọng điệu khẳng định, "Cô ấy yêu ông còn không kịp, sao lại trách ông được chứ?"
Lần này đến lượt Hứa Kính Vũ im lặng.
Bàn tay đẹp đẽ kia vẫn siết cốc bia, vì dùng sức quá nên khớp xương hơi hiện màu trắng bệch, vành mắt dần ửng đỏ.
Một lúc lâu sau, anh ấy hỏi ngược lại: "Nếu không trách tôi, tại sao cô ấy chưa từng vào giấc mơ gặp tôi?"
Cốc thủy tinh dưới ánh đèn lóe lên màu sắc rực rỡ, bia và nước mắt của anh ấy đồng thời lấp lánh
...
Tôi chợt nghĩ tới cách đi vào giấc mơ người sống do ma ở văn phòng nghĩa địa tư vấn.
Nhân viên ma trực ban vắt chéo chân ngoe nguẩy uống trà, mở to mắt trừng tôi: "Ngày đầu tiên làm ma hả?"
Tôi: "?"
Nhân viên ma: "Đã bảo là ma chúng ta không can thiệp vào người và việc ở nhân gian, không thể xen vào, cô hiểu không? Người sống mơ thấy cô thì có thể gặp được trong mơ."
Vấn đề không phải là Hứa Kính Vũ không nằm mơ thấy tôi sao?
"Không có cách gì sao?" Tôi bò lên quầy phục vụ không từ bỏ ý định nói tiếp, "Tôi rất muốn đi vào giấc mơ, tôi chết rồi nhưng người còn sống phải cố gắng sống tiếp, tôi sợ tôi không vào thì cả đời này anh ấy sẽ không sống tốt lên được."
"Chúng ta làm ma, không thể gây thêm phiền phức cho người sống."
Dường như bị một vài điều gì đó trong lời nói của tôi cảm động, nhân viên ma buông lỏng: "Trên lý thuyết thì ma không thể xen vào truyện nhân gian, nhưng nếu cưỡng ép can thiệp sẽ phải trả một cái giá rất lớn."
Tôi vội đáp: "Tôi đồng ý, trả giá gì cũng được!"
Mặc dù tôi không biết ma có gì để trả.
Nhưng có thể gặp Hứa Kính Vũ, giải quyết tâm nguyên của anh ấy.
Tôi bằng lòng lên núi đao, xuống biển lửa, xuống mười tám tầng địa ngục.
Mặc dù rất khó rất tàn nhẫn nhưng tôi sẵn lòng.
Nhân viên ma kín đáo nói: "Cưỡng ép đi vào giấc mơ, cô sẽ mất năng lực hoạt động tự do ở nhân gian, phần hồn còn sót lại chỉ có thể vây nhốt ở mộ."
Tôi ngẩn người.
Ma bọn ta tồn tại dựa vào nỗi nhớ nhung của người ở nhân thế, nỗi nhớ không chấm dứt thì không biến mất.
Đại đa số ma trong thời gian còn tồn tại đều hoàn thành ước muốn của mình lúc còn sống, hoặc là bầu bạn với người thân nhớ thương mình.
Không thể tự do hoạt động đồng nghĩa với việc xử tù chung thân cho hồn ma.
Giết người cũng chỉ về với đất mẹ, ba năm, năm năm, tám năm, mười năm... Quá lâu, quá đau khổ.
Nhưng tôi vẫn kiên định chỉ: "Được."