Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng
Chương 33
Nghe âm thanh quen thuộc đó, trong lòng cả hai người đều cảm thấy căng thẳng.
Vừa rồi Ôn Tố chỉ định đùa với Khương Lâm Quyện một chút, lúc cô định lùi lại thì một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên ôm lấy eo cô. Ôn Tố ngẩng đầu lên thì thấy hai mắt đen láy của Khương Lâm Quyện đang nhìn chằm chằm cô, bên trong còn có cảm giác xâm lược.
Bầu không khí xung quanh trở nên mập mờ, Ôn Tố không còn đường lui. Đang lúc cô không biết nên làm như nào thì âm thanh kia vang lên từ đằng sau. Chẳng cần nghĩ Ôn Tố cũng biết là ai.
“……” Cả người cô cứng đờ. Cảm giác này y khi gian lận trong giờ kiểm tra sau đó bị thầy cô bắt được. Sau lưng cô lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tay Khương Lâm Quyện buông ra, cuối cùng Ôn Tố cũng lấy lại được tự do. Trước kia, dù cho có làm chuyện xấu, Ôn Tố cũng sẽ không sợ. Nhưng giờ phút này cô cảm thấy đầu lưỡi mình còn không uốn thẳng được, “Em… Bọn em chưa làm gì hết.”
Khương Nham hừ lạnh một tiếng, “Em cho rằng thầy già nên mắt mờ luôn rồi à?”
Vừa rồi ông thấy rõ một nam một nữ đi vào trong rừng cây nhỏ, đã thế hai người còn làm tư thế đó. Chẳng ai tin được hai người kia không có quan hệ gì.
Khương Nham đi qua chỗ Ôn Tố. Thật ra ông muốn nhìn xem thằng nhóc kia là học sinh lớp nào mà tính tự chủ lại kém như vậy, đến một nơi rõ như ban ngày này làm chuyện kia. Thậm chí ông còn chuẩn bị sẵn những lời giáo huấn họ trong đầu mình rồi.
Tiếng bước chân tới gần. Ôn Tố hận bản thân không có siêu năng lực tạm dừng thời gian. Đáng tiếc, cô chỉ là một người bình thường.
Ôn Tố căng thẳng nuốt nước miếng. Người trước mặt đột nhiên bảo vệ cô phía sau, thản nhiên đi lên đối diện ánh mắt nghiêm khắc của thầy chủ nhiệm, bình tĩnh trả lời, “Là con.”
“……”
Vào giây phút đó, thậm chí Ôn Tố có thể cảm nhận được thầy chủ nhiệm đã hóa đá ngay tại chỗ. Ông đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ rằng nạn nhân bị Ôn Tố gây họa lại chính là cậu con trai ngoan ngoãn giỏi giang nhà mình.
Khương Nham vô cùng hiểu Khương Lâm Quyện, bình thường cậu say mê học tập, chẳng có chút hứng thú với việc yêu đương. Hơn nữa, kể cả Khương Lâm Quyện có yêu đương thì thằng bé phải chọn học sinh giỏi như mình mới đúng chứ? Tại sao lại…
Không phải ông thấy Ôn Tố ngứa mắt, chẳng qua do chuyện này quá khó tin.
Khương Lâm Quyện cứ giằng co với ba mình như vậy, cậu không chột dạ như những người bị bắt khác, thậm chí cậu còn mím môi, nhìn thẳng vào ba mình. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Khương Nham cảm thấy con mình đã trưởng thành, trưởng thành đến mức như ông cũng không biết cậu vậy.
Ôn Tố còn muốn giải thích, “Chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”
“Không liên quan đến cậu ấy.”
Khương Lâm Quyện không để Ôn Tố tiếp tục giải thích, cậu chủ động chịu trách nhiệm. Khương Nham còn ôm hy vọng rằng đứa con luôn hiểu chuyện của mình có thể cho mình một lời giải thích hợp lý. Nhưng Khương Lâm Quyện không nói gì thêm, rõ ràng là cậu cam chịu trước suy đoán của ông.
Trên thực tế Khương Lâm Quyện cũng chẳng có gì để giải thích. Vừa rồi, lúc mà Khương Nham đến, đúng là cậu cũng định làm gì đấy thật.
“Giỏi lắm!”
…
Ôn Tố về lớp trước, Khương Lâm Quyện không cho cô đi cùng cậu, cô cũng chẳng còn cách nào khác. Cô lo lắng không biết thầy chủ nhiệm có mắng cậu không. Sớm biết vậy cô đã không đùa với Khương Lâm Quyện rồi.
Lúc về lớp, trông Ôn Tố uể oải rõ rệt. Kỷ Phán Phán thấy có gì đó sai sai liền chiếm lấy chỗ của Khương Lâm Quyện, “Sao thế? Cậu mất tiền à?”
Nếu không cô nàng cũng không nghĩ ra chuyện gì khác làm đại tiểu thư Ôn Tố không vui nữa.
“Không.” Ôn Tố không biết nên nói với Kỷ Phán Phán như nào. Hôm trước cô còn gặm dưa của người ta, chớp mắt một cái mình đã trở thành đương sự rồi.
“Đừng không vui nữa, tớ mời cậu đi ăn que cay ở chỗ bán đồ ăn vặt nhé!”
Ôn Tố chống má, “Ừ… Thôi để lần sau đi!”
Dáng vẻ khó xử này của Ôn Tố vô cùng hiếm thấy, Kỷ Phán Phán rất tò mò. Nhưng Ôn Tố không muốn nói nên cô nàng cũng không hỏi gì thêm nữa.
Tiết tự học buổi tối trôi qua chừng một nửa thì Khương Lâm Quyện mới đi vào. Mọi người đều tò mò không biết vì sao lớp trưởng đi muộn, tất cả còn chưa bàn luận được hai câu thì đã thấy gương mặt Khương Nham bên ngoài cửa sổ.
Ôn Tố vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt Khương Nham nhìn cô. Ánh mắt đó hơi đáng sợ.
Nói lại thì đúng là cô hơi vô đạo đức thật. Rõ ràng thầy chủ nhiệm luôn chăm sóc, giúp đỡ cô, nhưng cô lại “lấy oán trả ơn”, lừa con của ông vào trong tay.
Khương Nham từ từ đi vào, trong lòng ông cảm thấy hơi hối hận.
Trước đó tại sao ông lại tin con trai mình không bị mê hoặc mà cứ yên tâm sắp xếp cho hai người họ ngồi cạnh nhau cơ chứ? Đã thế lại còn để Khương Lâm Quyện giúp Ôn Tố học bù nữa!
Ông gõ gõ bàn Ôn Tố, “Em đổi chỗ với Lục Căng Sinh.”
Ôn Tố hiểu vì sao. Cô đành đổi chỗ cho Lục Căng Sinh dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của thầy chủ nhiệm. Bàn cô được Khương Lâm Quyện bê giúp, cô muốn từ chối cũng không được. Ôn Tố không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Khương Nham, cô cảm giác có khi ông còn nảy ra ý định giết cô nữa rồi!
Bạn cùng bàn mới của Ôn Tố là Trần Dĩ Tĩnh, là một bạn học siêu giỏi. Ôn Tố và Trần Dĩ Tĩnh chưa tiếp xúc nhiều với nhau nên Ôn Tố vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy là một người lạnh lùng, ít nói cười. Nhưng thầy chủ nhiệm vừa rời đi, Trần Dĩ Tĩnh đã đưa cho Ôn Tố một tờ giấy…
“Tại sao thầy chủ nhiệm lại tách cậu với lớp trưởng ra? Không phải chuyện hai người yêu sớm bị phát hiện đó chứ?”
Ôn Tố nghiêng đầu nhìn qua, dáng vẻ Trần Dĩ Tĩnh vẫn lạnh lùng như cũ, làm người ta không khỏi nghi ngờ rằng tờ giấy tò mò kia có phải do cô nàng viết hay không.
Ôn Tố còn chưa biết trả lời như nào Trần Dĩ Tĩnh đã hỏi thêm một câu…
“Cậu với lớp trưởng yêu nhau thật hả? Cậu có thể kể cho tớ nghe dáng vẻ cậu ấy lúc yêu đương không?”
Ôn Tố: “……”
Trần Dĩ Tĩnh không gặm được cơm tró của CP cũng không cảm thấy nản lòng. Dù sao thì từ nay về sau Ôn Tố sẽ là bạn cùng bàn của cô, hóng mấy chuyện này dễ như trở bàn tay!
Sau khi tan học, Ôn Tố chạy nhanh đi tìm Khương Lâm Quyện. Cô hơi ngượng ngùng hỏi, “Thầy chủ nhiệm không làm khó cậu chứ?”
Trước đó Kỷ Phán Phán bảo với cô rằng mấy đôi yêu nhau mà bị bắt sẽ đều bị mời lên văn phòng viết bản kiểm điểm, sau đó còn bị mời phụ huynh.
“Không.”
Khương Lâm Quyện trả lời vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại, làm sao Khương Nham có thể không giận cho được? Từ nhỏ, yêu cầu của ông dành cho Khương Lâm Quyện đã rất cao, mỗi lần thi đều phải chiếm được vị trí thủ khoa, cứ lần nào mà trạng thái của Khương Lâm Quyện không tốt, thi kết quả không được như mong muốn thì ông sẽ đều mắng cậu một trận.
Dần dần, Khương Lâm Quyện trở nên vô cùng hoàn hảo, ít nhất trong mắt Khương Nham thì cậu là một học sinh tốt về mọi mặt, không có tình cảm, cũng không làm bất cứ chuyện gì sai.
Vì thế khi biết được Khương Lâm Quyện yêu sớm, ông vô cùng tức giận.
Cứ giống như ông mua được một khối ngọc trắng nõn, muốn điêu khắc khối ngọc đó thành dáng vẻ mà mình mong muốn, nhưng trên đường đi lại phát hiện khối ngọc đó có khuyết điểm.
Khương Nham nói ra rất nhiều lời khó nghe, Khương Lâm Quyện nghe hết. Đang lúc ông hỏi xem cậu có muốn giải thích gì không, Khương Lâm Quyện lạnh nhạt, gần như thừa nhận chẳng chút do dự, “Con thích cậu ấy.”
Ôn Tố cứ như là một mặt khác trong cuộc đời u ám của cậu. Trước kia cậu không biết thích là gì, nhưng mỗi lần tới gần cô, dopamine phụ trách chuyện tình cảm trong não sẽ không ngừng được phân tan, cứ như thủy triều mãnh liệt dâng lên vậy.
Bút máy trên bàn bị ném qua, nhưng nó không đụng vào cậu. Tuy vậy, góc áo Khương Lâm Quyện vẫn dính một vết mực, để lại một vệt đen không lớn cũng chẳng nhỏ.
“Tuổi này con biết gì là thích?” Khương Nham cổ hủ, ông luôn cảm thấy chuyện này rất tùy tiện, “Thời gian gì nên làm chuyện gì chắc con biết rồi. Bây giờ nhiệm vụ của con chính là học!”
“Cái này không xung đột gì với tình cảm con dành cho cậu ấy. Con biết mình nên làm gì và không nên làm gì.”
“Nếu mà con biết thì đã không bị bắt ở chỗ kia!”
Một trận tranh cãi là điều không thể tránh khỏi. Nhưng lớn như vậy rồi, dường như Khương Lâm Quyện còn chưa đấu võ mồm với Khương Nham bao giờ, có thể nói đây là lần đầu tiên. Khương Nham nghĩ rằng con mình bị dạy hư, nhưng ông không biết rằng từ trước đến nay Khương Lâm Quyện không phải là một miếng ngọc hoàn hảo, chẳng qua là thiếu niên bị bắt trưởng thành theo dáng vẻ ông mong muốn thôi.
Đương nhiên Ôn Tố chẳng tin, “Không cần mời phụ huynh gì đó hả?”
Khương Lâm Quyện nâng mắt lên, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang theo sự hài hước, “Cậu muốn phụ huynh hai bên gặp mặt đến thế rồi à?”
“……”
Cứ có cái gì đó sai sai.
Ôn Tố chẳng hỏi được gì, ngược lại tai cô hơi nóng lên. Cô chỉ có thể về chỗ mình.
Khương Lâm Quyện lấy giấy ra, ngón tay thon dài cầm bút lên, cậu viết gì đó trên giấy biết mà nhà trường phát. Lúc Lục Căng Sinh đi qua, cậu vô tình liếc mắt một cái thì phát hiện ba chữ to đùng ở tiêu đề…
“Bảng kiểm điểm”.
Lục Căng Sinh cảm thấy ngạc nhiên. Cậu biết Khương Lâm Quyện nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy Khương Lâm Quyện viết bảng kiểm điểm bao giờ. Trong mắt cậu, việc Khương Lâm Quyện viết bản kiểm điểm khó tin như việc học sinh đội sổ của lớp nhận được giấy khen học sinh ba tốt vậy!
“Cậu phạm lỗi gì à?”
Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện hơi dừng lại, chiếc bút để lại một vệt đen trên giấy. Cậu không nói gì.
Nhìn qua thì chuyện này không để lại hậu quả gì, nhưng thật ra ngày nào Khương Nham cũng nhìn chằm chằm hai người Ôn Tố và Khương Lâm Quyện, không cho hai người tiếp xúc với nhau. Lúc ở trong nhà, thỉnh thoảng Khương Nham cũng sẽ vào phòng Khương Lâm Quyện kiểm tra đột xuất xem cậu có ngồi học hẳn hoi không.
Sau khi thi tháng xong, thành tích của Ôn Tố tiến bộ vượt bậc. Xếp hạng trong lớp của cô đã vượt lên vị trí số 5. Hiếm có ngày được nghỉ ngơi, Ôn Tố đề nghị ra ngoài chơi cùng nhau. Kỷ Phán Phán cảm giác như mình đã không trèo cao nổi với học sinh giỏi, cô vừa ôm eo Ôn Tố vừa nói, “Sao cậu thông minh vậy? Cậu tiến bộ vượt bậc thật sự luôn á!”
Không có gì bất ngờ khi lúc này có người châm chọc cô nàng, “Chênh lệch chỉ số thông minh chứ còn sao nữa!”
“Thời Tây Sầm!”
“Hả?”
“Với cái thành tích đó của cậu mà cậu dám mặt dày đi xỉa xói người khác à!”
Ôn Tố và Khương Lâm Quyện sánh vai nhau đi. Tay hai người bất cẩn chạm vào nhau, cứ như một hòn đá rơi vào mặt nước vậy, kéo theo gợn sóng li ti. Ôn Tố thu tay về, đi lên phía trước hai bước, “Cái kia là gì vậy?”
Khương Lâm Quyện nhìn qua hướng Ôn Tố chỉ, ánh mắt cậu chạm vào tường treo thẻ ước nguyện. Có vài người vào trong tiệm, cảnh bên trong rất đẹp, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, cứ như là một sơn động yên tĩnh vậy. Bên trong treo đầy thẻ ước nguyện, hình như có thể mua thẻ ước nguyện sau đó viết nguyện vọng của bản thân lên đó.
Ôn Tố lập tức đi mua 4 thẻ ước nguyện cho 4 người. Lúc cầm bút, cô cảm thấy hơi do dự. Nếu mà ước, hẳn là không nên quá tham lam. Cô đặt bút viết, “Hy vọng sức khỏe của bà nội sẽ luôn dồi dào!”. Cô thấy Khương Lâm Quyện ở bên cạnh cũng viết. Cô định nhìn lén một chút nhưng tiếc là cậu quá cảnh giác nên cô không nhìn lén được.
Ôn Tố “Xì” một cái, “Tớ thèm vào mà nhìn ấy!”
Lúc treo thẻ ước nguyện, ai cũng muốn treo thẻ của mình lên chỗ cao nhất, như vậy thì điều ước mới linh. Ôn Tố không với tới được chỗ cao nhất, cô liền đưa thẻ ước nguyện trong tay cho Khương Lâm Quyện. Cánh tay dài của cậu nâng lên, vô cùng nhẹ nhàng treo thẻ ước nguyện của hai người ở chung một chỗ, còn dùng sợi dây đỏ buộc lại.
Kỷ Phán Phán cũng treo xong. Nhưng mà cô nàng không muốn để Thời Tây Sầm nhìn lén, vì thế cô tìm chỗ hơi thấp hơn một chút để treo.
Lúc ra ngoài, Ôn Tố còn cố ý lừa Khương Lâm Quyện để nghe được nội dung cậu viết, nhưng miệng cậu rất kín, cậy như nào cũng chẳng lấy được thông tin. Ôn Tố không biết người như Khương Lâm Quyện sẽ có nguyện vọng như nào. Dù sao thì cái gì cậu cũng có, chắc chắn sẽ không viết mấy nguyện vọng như muốn được vào một trường danh giá, một đêm phất nhanh…
Không hỏi được thì Ôn Tố chẳng thèm hỏi nữa.
Gió thổi qua làm thẻ ước nguyện phía sau kêu leng keng, thẻ ước nguyện của Khương Lâm Quyện viết mấy chữ…
“Hy vọng cậu ấy sẽ mãi mãi vui vẻ!”
Vừa rồi Ôn Tố chỉ định đùa với Khương Lâm Quyện một chút, lúc cô định lùi lại thì một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên ôm lấy eo cô. Ôn Tố ngẩng đầu lên thì thấy hai mắt đen láy của Khương Lâm Quyện đang nhìn chằm chằm cô, bên trong còn có cảm giác xâm lược.
Bầu không khí xung quanh trở nên mập mờ, Ôn Tố không còn đường lui. Đang lúc cô không biết nên làm như nào thì âm thanh kia vang lên từ đằng sau. Chẳng cần nghĩ Ôn Tố cũng biết là ai.
“……” Cả người cô cứng đờ. Cảm giác này y khi gian lận trong giờ kiểm tra sau đó bị thầy cô bắt được. Sau lưng cô lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tay Khương Lâm Quyện buông ra, cuối cùng Ôn Tố cũng lấy lại được tự do. Trước kia, dù cho có làm chuyện xấu, Ôn Tố cũng sẽ không sợ. Nhưng giờ phút này cô cảm thấy đầu lưỡi mình còn không uốn thẳng được, “Em… Bọn em chưa làm gì hết.”
Khương Nham hừ lạnh một tiếng, “Em cho rằng thầy già nên mắt mờ luôn rồi à?”
Vừa rồi ông thấy rõ một nam một nữ đi vào trong rừng cây nhỏ, đã thế hai người còn làm tư thế đó. Chẳng ai tin được hai người kia không có quan hệ gì.
Khương Nham đi qua chỗ Ôn Tố. Thật ra ông muốn nhìn xem thằng nhóc kia là học sinh lớp nào mà tính tự chủ lại kém như vậy, đến một nơi rõ như ban ngày này làm chuyện kia. Thậm chí ông còn chuẩn bị sẵn những lời giáo huấn họ trong đầu mình rồi.
Tiếng bước chân tới gần. Ôn Tố hận bản thân không có siêu năng lực tạm dừng thời gian. Đáng tiếc, cô chỉ là một người bình thường.
Ôn Tố căng thẳng nuốt nước miếng. Người trước mặt đột nhiên bảo vệ cô phía sau, thản nhiên đi lên đối diện ánh mắt nghiêm khắc của thầy chủ nhiệm, bình tĩnh trả lời, “Là con.”
“……”
Vào giây phút đó, thậm chí Ôn Tố có thể cảm nhận được thầy chủ nhiệm đã hóa đá ngay tại chỗ. Ông đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không ngờ rằng nạn nhân bị Ôn Tố gây họa lại chính là cậu con trai ngoan ngoãn giỏi giang nhà mình.
Khương Nham vô cùng hiểu Khương Lâm Quyện, bình thường cậu say mê học tập, chẳng có chút hứng thú với việc yêu đương. Hơn nữa, kể cả Khương Lâm Quyện có yêu đương thì thằng bé phải chọn học sinh giỏi như mình mới đúng chứ? Tại sao lại…
Không phải ông thấy Ôn Tố ngứa mắt, chẳng qua do chuyện này quá khó tin.
Khương Lâm Quyện cứ giằng co với ba mình như vậy, cậu không chột dạ như những người bị bắt khác, thậm chí cậu còn mím môi, nhìn thẳng vào ba mình. Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Khương Nham cảm thấy con mình đã trưởng thành, trưởng thành đến mức như ông cũng không biết cậu vậy.
Ôn Tố còn muốn giải thích, “Chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”
“Không liên quan đến cậu ấy.”
Khương Lâm Quyện không để Ôn Tố tiếp tục giải thích, cậu chủ động chịu trách nhiệm. Khương Nham còn ôm hy vọng rằng đứa con luôn hiểu chuyện của mình có thể cho mình một lời giải thích hợp lý. Nhưng Khương Lâm Quyện không nói gì thêm, rõ ràng là cậu cam chịu trước suy đoán của ông.
Trên thực tế Khương Lâm Quyện cũng chẳng có gì để giải thích. Vừa rồi, lúc mà Khương Nham đến, đúng là cậu cũng định làm gì đấy thật.
“Giỏi lắm!”
…
Ôn Tố về lớp trước, Khương Lâm Quyện không cho cô đi cùng cậu, cô cũng chẳng còn cách nào khác. Cô lo lắng không biết thầy chủ nhiệm có mắng cậu không. Sớm biết vậy cô đã không đùa với Khương Lâm Quyện rồi.
Lúc về lớp, trông Ôn Tố uể oải rõ rệt. Kỷ Phán Phán thấy có gì đó sai sai liền chiếm lấy chỗ của Khương Lâm Quyện, “Sao thế? Cậu mất tiền à?”
Nếu không cô nàng cũng không nghĩ ra chuyện gì khác làm đại tiểu thư Ôn Tố không vui nữa.
“Không.” Ôn Tố không biết nên nói với Kỷ Phán Phán như nào. Hôm trước cô còn gặm dưa của người ta, chớp mắt một cái mình đã trở thành đương sự rồi.
“Đừng không vui nữa, tớ mời cậu đi ăn que cay ở chỗ bán đồ ăn vặt nhé!”
Ôn Tố chống má, “Ừ… Thôi để lần sau đi!”
Dáng vẻ khó xử này của Ôn Tố vô cùng hiếm thấy, Kỷ Phán Phán rất tò mò. Nhưng Ôn Tố không muốn nói nên cô nàng cũng không hỏi gì thêm nữa.
Tiết tự học buổi tối trôi qua chừng một nửa thì Khương Lâm Quyện mới đi vào. Mọi người đều tò mò không biết vì sao lớp trưởng đi muộn, tất cả còn chưa bàn luận được hai câu thì đã thấy gương mặt Khương Nham bên ngoài cửa sổ.
Ôn Tố vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt Khương Nham nhìn cô. Ánh mắt đó hơi đáng sợ.
Nói lại thì đúng là cô hơi vô đạo đức thật. Rõ ràng thầy chủ nhiệm luôn chăm sóc, giúp đỡ cô, nhưng cô lại “lấy oán trả ơn”, lừa con của ông vào trong tay.
Khương Nham từ từ đi vào, trong lòng ông cảm thấy hơi hối hận.
Trước đó tại sao ông lại tin con trai mình không bị mê hoặc mà cứ yên tâm sắp xếp cho hai người họ ngồi cạnh nhau cơ chứ? Đã thế lại còn để Khương Lâm Quyện giúp Ôn Tố học bù nữa!
Ông gõ gõ bàn Ôn Tố, “Em đổi chỗ với Lục Căng Sinh.”
Ôn Tố hiểu vì sao. Cô đành đổi chỗ cho Lục Căng Sinh dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô của thầy chủ nhiệm. Bàn cô được Khương Lâm Quyện bê giúp, cô muốn từ chối cũng không được. Ôn Tố không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Khương Nham, cô cảm giác có khi ông còn nảy ra ý định giết cô nữa rồi!
Bạn cùng bàn mới của Ôn Tố là Trần Dĩ Tĩnh, là một bạn học siêu giỏi. Ôn Tố và Trần Dĩ Tĩnh chưa tiếp xúc nhiều với nhau nên Ôn Tố vẫn luôn nghĩ rằng cô ấy là một người lạnh lùng, ít nói cười. Nhưng thầy chủ nhiệm vừa rời đi, Trần Dĩ Tĩnh đã đưa cho Ôn Tố một tờ giấy…
“Tại sao thầy chủ nhiệm lại tách cậu với lớp trưởng ra? Không phải chuyện hai người yêu sớm bị phát hiện đó chứ?”
Ôn Tố nghiêng đầu nhìn qua, dáng vẻ Trần Dĩ Tĩnh vẫn lạnh lùng như cũ, làm người ta không khỏi nghi ngờ rằng tờ giấy tò mò kia có phải do cô nàng viết hay không.
Ôn Tố còn chưa biết trả lời như nào Trần Dĩ Tĩnh đã hỏi thêm một câu…
“Cậu với lớp trưởng yêu nhau thật hả? Cậu có thể kể cho tớ nghe dáng vẻ cậu ấy lúc yêu đương không?”
Ôn Tố: “……”
Trần Dĩ Tĩnh không gặm được cơm tró của CP cũng không cảm thấy nản lòng. Dù sao thì từ nay về sau Ôn Tố sẽ là bạn cùng bàn của cô, hóng mấy chuyện này dễ như trở bàn tay!
Sau khi tan học, Ôn Tố chạy nhanh đi tìm Khương Lâm Quyện. Cô hơi ngượng ngùng hỏi, “Thầy chủ nhiệm không làm khó cậu chứ?”
Trước đó Kỷ Phán Phán bảo với cô rằng mấy đôi yêu nhau mà bị bắt sẽ đều bị mời lên văn phòng viết bản kiểm điểm, sau đó còn bị mời phụ huynh.
“Không.”
Khương Lâm Quyện trả lời vô cùng bình tĩnh.
Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn ngược lại, làm sao Khương Nham có thể không giận cho được? Từ nhỏ, yêu cầu của ông dành cho Khương Lâm Quyện đã rất cao, mỗi lần thi đều phải chiếm được vị trí thủ khoa, cứ lần nào mà trạng thái của Khương Lâm Quyện không tốt, thi kết quả không được như mong muốn thì ông sẽ đều mắng cậu một trận.
Dần dần, Khương Lâm Quyện trở nên vô cùng hoàn hảo, ít nhất trong mắt Khương Nham thì cậu là một học sinh tốt về mọi mặt, không có tình cảm, cũng không làm bất cứ chuyện gì sai.
Vì thế khi biết được Khương Lâm Quyện yêu sớm, ông vô cùng tức giận.
Cứ giống như ông mua được một khối ngọc trắng nõn, muốn điêu khắc khối ngọc đó thành dáng vẻ mà mình mong muốn, nhưng trên đường đi lại phát hiện khối ngọc đó có khuyết điểm.
Khương Nham nói ra rất nhiều lời khó nghe, Khương Lâm Quyện nghe hết. Đang lúc ông hỏi xem cậu có muốn giải thích gì không, Khương Lâm Quyện lạnh nhạt, gần như thừa nhận chẳng chút do dự, “Con thích cậu ấy.”
Ôn Tố cứ như là một mặt khác trong cuộc đời u ám của cậu. Trước kia cậu không biết thích là gì, nhưng mỗi lần tới gần cô, dopamine phụ trách chuyện tình cảm trong não sẽ không ngừng được phân tan, cứ như thủy triều mãnh liệt dâng lên vậy.
Bút máy trên bàn bị ném qua, nhưng nó không đụng vào cậu. Tuy vậy, góc áo Khương Lâm Quyện vẫn dính một vết mực, để lại một vệt đen không lớn cũng chẳng nhỏ.
“Tuổi này con biết gì là thích?” Khương Nham cổ hủ, ông luôn cảm thấy chuyện này rất tùy tiện, “Thời gian gì nên làm chuyện gì chắc con biết rồi. Bây giờ nhiệm vụ của con chính là học!”
“Cái này không xung đột gì với tình cảm con dành cho cậu ấy. Con biết mình nên làm gì và không nên làm gì.”
“Nếu mà con biết thì đã không bị bắt ở chỗ kia!”
Một trận tranh cãi là điều không thể tránh khỏi. Nhưng lớn như vậy rồi, dường như Khương Lâm Quyện còn chưa đấu võ mồm với Khương Nham bao giờ, có thể nói đây là lần đầu tiên. Khương Nham nghĩ rằng con mình bị dạy hư, nhưng ông không biết rằng từ trước đến nay Khương Lâm Quyện không phải là một miếng ngọc hoàn hảo, chẳng qua là thiếu niên bị bắt trưởng thành theo dáng vẻ ông mong muốn thôi.
Đương nhiên Ôn Tố chẳng tin, “Không cần mời phụ huynh gì đó hả?”
Khương Lâm Quyện nâng mắt lên, giọng nói lạnh nhạt nhưng mang theo sự hài hước, “Cậu muốn phụ huynh hai bên gặp mặt đến thế rồi à?”
“……”
Cứ có cái gì đó sai sai.
Ôn Tố chẳng hỏi được gì, ngược lại tai cô hơi nóng lên. Cô chỉ có thể về chỗ mình.
Khương Lâm Quyện lấy giấy ra, ngón tay thon dài cầm bút lên, cậu viết gì đó trên giấy biết mà nhà trường phát. Lúc Lục Căng Sinh đi qua, cậu vô tình liếc mắt một cái thì phát hiện ba chữ to đùng ở tiêu đề…
“Bảng kiểm điểm”.
Lục Căng Sinh cảm thấy ngạc nhiên. Cậu biết Khương Lâm Quyện nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy Khương Lâm Quyện viết bảng kiểm điểm bao giờ. Trong mắt cậu, việc Khương Lâm Quyện viết bản kiểm điểm khó tin như việc học sinh đội sổ của lớp nhận được giấy khen học sinh ba tốt vậy!
“Cậu phạm lỗi gì à?”
Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện hơi dừng lại, chiếc bút để lại một vệt đen trên giấy. Cậu không nói gì.
Nhìn qua thì chuyện này không để lại hậu quả gì, nhưng thật ra ngày nào Khương Nham cũng nhìn chằm chằm hai người Ôn Tố và Khương Lâm Quyện, không cho hai người tiếp xúc với nhau. Lúc ở trong nhà, thỉnh thoảng Khương Nham cũng sẽ vào phòng Khương Lâm Quyện kiểm tra đột xuất xem cậu có ngồi học hẳn hoi không.
Sau khi thi tháng xong, thành tích của Ôn Tố tiến bộ vượt bậc. Xếp hạng trong lớp của cô đã vượt lên vị trí số 5. Hiếm có ngày được nghỉ ngơi, Ôn Tố đề nghị ra ngoài chơi cùng nhau. Kỷ Phán Phán cảm giác như mình đã không trèo cao nổi với học sinh giỏi, cô vừa ôm eo Ôn Tố vừa nói, “Sao cậu thông minh vậy? Cậu tiến bộ vượt bậc thật sự luôn á!”
Không có gì bất ngờ khi lúc này có người châm chọc cô nàng, “Chênh lệch chỉ số thông minh chứ còn sao nữa!”
“Thời Tây Sầm!”
“Hả?”
“Với cái thành tích đó của cậu mà cậu dám mặt dày đi xỉa xói người khác à!”
Ôn Tố và Khương Lâm Quyện sánh vai nhau đi. Tay hai người bất cẩn chạm vào nhau, cứ như một hòn đá rơi vào mặt nước vậy, kéo theo gợn sóng li ti. Ôn Tố thu tay về, đi lên phía trước hai bước, “Cái kia là gì vậy?”
Khương Lâm Quyện nhìn qua hướng Ôn Tố chỉ, ánh mắt cậu chạm vào tường treo thẻ ước nguyện. Có vài người vào trong tiệm, cảnh bên trong rất đẹp, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, cứ như là một sơn động yên tĩnh vậy. Bên trong treo đầy thẻ ước nguyện, hình như có thể mua thẻ ước nguyện sau đó viết nguyện vọng của bản thân lên đó.
Ôn Tố lập tức đi mua 4 thẻ ước nguyện cho 4 người. Lúc cầm bút, cô cảm thấy hơi do dự. Nếu mà ước, hẳn là không nên quá tham lam. Cô đặt bút viết, “Hy vọng sức khỏe của bà nội sẽ luôn dồi dào!”. Cô thấy Khương Lâm Quyện ở bên cạnh cũng viết. Cô định nhìn lén một chút nhưng tiếc là cậu quá cảnh giác nên cô không nhìn lén được.
Ôn Tố “Xì” một cái, “Tớ thèm vào mà nhìn ấy!”
Lúc treo thẻ ước nguyện, ai cũng muốn treo thẻ của mình lên chỗ cao nhất, như vậy thì điều ước mới linh. Ôn Tố không với tới được chỗ cao nhất, cô liền đưa thẻ ước nguyện trong tay cho Khương Lâm Quyện. Cánh tay dài của cậu nâng lên, vô cùng nhẹ nhàng treo thẻ ước nguyện của hai người ở chung một chỗ, còn dùng sợi dây đỏ buộc lại.
Kỷ Phán Phán cũng treo xong. Nhưng mà cô nàng không muốn để Thời Tây Sầm nhìn lén, vì thế cô tìm chỗ hơi thấp hơn một chút để treo.
Lúc ra ngoài, Ôn Tố còn cố ý lừa Khương Lâm Quyện để nghe được nội dung cậu viết, nhưng miệng cậu rất kín, cậy như nào cũng chẳng lấy được thông tin. Ôn Tố không biết người như Khương Lâm Quyện sẽ có nguyện vọng như nào. Dù sao thì cái gì cậu cũng có, chắc chắn sẽ không viết mấy nguyện vọng như muốn được vào một trường danh giá, một đêm phất nhanh…
Không hỏi được thì Ôn Tố chẳng thèm hỏi nữa.
Gió thổi qua làm thẻ ước nguyện phía sau kêu leng keng, thẻ ước nguyện của Khương Lâm Quyện viết mấy chữ…
“Hy vọng cậu ấy sẽ mãi mãi vui vẻ!”