Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng
Chương 32
Cuối cùng, dù cho Ôn Tố có khua môi múa mép đến nhường nào thì cô cũng không tránh nổi bài kiểm tra nghiêm khắc của Khương Lâm Quyện. Nhưng mà với người có sức tự chủ chưa cao như cô mà nói thì phương pháp này của Khương Lâm Quyện hữu ích thật.
Sau khi khí lạnh mùa đông từ từ rời đi, mùa xuân chầm chậm nở rộ.
Tháng ba, Hòe Thành có tục ăn bánh ngải. Lá ngải tươi cùng bột nếp được trộn lẫn vào nhau, ăn vào miệng cảm giác như ăn luôn cả mùa xuân vậy. Ôn Tố đi một lát rồi về nhà, cô ôm rổ đi ra bờ sông hái lá ngải. Sau khi hái xong, rửa sạch, chế biến thì chất lỏng màu xanh lục chảy ra. Tiếp đó trộn nó cùng bột nếp sạch, thịt khô, bỏ vào trong nồi hấp cho chín.
Ngửi được mùi hương, Ôn Tố không nhịn được cầm một cái lên. Bà nội đánh tay cô, “Cẩn thận bỏng đấy!”
Ôn Tố thổi thổi rồi cắn một miếng, cả miệng cô toàn mùi rau dại màu xanh lục. Cô vừa ăn vừa nghe bà nói, “Mai cháu đến trường mang một ít cho thầy chủ nhiệm. Nhà thầy ấy không làm đâu.”
“Cháu biết rồi.”
Ôn Tố mang cho Khương Lâm Quyện một ít. Vì là đồ đã chín nên không tiện để lâu, cô sợ hỏng nên trước khi đến trường cô qua nhà Khương Lâm Quyện bỏ bánh ngải vào tủ lạnh cho cậu.
Kiều Phức và Khương Nham đều không có nhà. Ôn Tố nhìn thời gian. Tí nữa cô còn phải học thêm, nếu không cô sẽ ở đây chơi với Khương Lâm Quyện thêm một lát. Ôn Tố lưu luyến dán mắt vào Khương Lâm Quyện, “Tớ đi trước đây. Cậu nhớ phải ăn đấy, lá ngải này tớ đích thân hái đó!”
Khương Lâm Quyện “Ừ” một tiếng.
Ôn Tố hơi không hài lòng về vẻ mặt của cậu, cô lại nhấn mạnh lần nữa, “Hái lá ngải là cả một kỹ thuật đấy! Bây giờ tớ phân biệt được lá ngải cứu và ngải đắng* rồi. Cậu có biết tớ giỏi như nào không?”
*Nguyên liệu làm bánh ngải (bánh ngải cứu) gồm: lá ngải cứu, gạo nếp, vừng, đường phên,… Lá ngải cứu và lá ngải đắng đều thuộc chi Ngải (Các bạn có thể lên Google hoặc Wikipedia để tìm hiểu thêm nhé)
Cậu không nhịn được cong khóe môi lên, đáy mắt chứa sự ấm áp như gió xuân thổi qua băng tuyết làm cho băng tuyết từ từ tan ra, “Biết rồi. Tí nữa tôi sẽ ăn.”
“Thế mới được chứ!”
Hoa ngọc lan trong trường đã nở, màu trắng của chúng nổi bật trên nền trời màu xanh lam, hòa cùng ánh nắng chiếu xuống trông rất đẹp. Ôn Tố về lấy sách sau đó vội vàng tới chỗ học thêm.
Trong lúc thay mùa, thỉnh thoảng trời nóng đến mức làm người ta ảo giác như mùa hè tới thật, lúc thì lại hạ nhiệt độ. Ôn Tố không chú ý một chút thôi đã bị cảm. Cô ngồi trong lớp uống nước nhưng mũi vẫn nghẹt, đầu thì choáng.
Ôn Tố hắt xì một cái. Cô duỗi tay định lấy khăn giấy thì phát hiện bên trong rỗng tuếch. Khương Lâm Quyện tiện tay đưa giấy mình qua, “Sao cậu lại bị cảm?”
Giọng Ôn Tố mang theo giọng mũi nghẹn ngào, “Hôm qua nóng quá tớ cởi áo khoác, dính chút gió rồi bị như này.”
Khương Lâm Quyện cố ý tới phòng y tế của trường mua một ít thuốc cảm rồi đặt lên bàn Ôn Tố. Ôn Tố không muốn uống, “Chỉ cảm nhẹ thôi, chờ mấy ngày là ổn rồi.”
Khương Lâm Quyện híp híp mắt, “Cậu sợ đắng à?”
Ánh mắt của cậu viết rõ mấy chữ: Lớn vậy rồi mà còn sợ thuốc đắng hả?
Ánh mắt đó có sự khiêu khích quá rõ ràng, đương nhiên Ôn Tố không thể thừa nhận, “Không!”
“Thế cậu mau uống đi!” Ngón tay mảnh dài của Khương Lâm Quyện thong thả lấy thuốc ra, giọng cậu nhàn nhạt, “Đỡ đến lúc đó lại lây bệnh cho tôi.”
Cậu nói vậy rồi, Ôn Tố không uống cũng phải uống. Dù sao hai người cách nhau rất gần, trong lớp lại không thoáng khí, đúng là rất dễ lây bệnh. Cô cau mày uống thuốc, sau đó chớp chớp mắt với Khương Lâm Quyện, “Chẳng lẽ cậu không tiện tay mua luôn kẹo cho tớ sao?”
“……” Khương Lâm Quyện nhỏ giọng nói gì đó, hình như đang bảo Ôn Tố là người giỏi được voi đòi tiên. Nhưng sau đó cậu vẫn mua kẹo cho cô, đủ các loại vị.
Ôn Tố vừa ăn kẹo vị vải vừa đi ra sân thể dục với Kỷ Phán Phán. Nghe nói kỳ này là kỳ cuối được học thể dục, chờ họ lên lớp 12 thì thầy thể dục sẽ “bị ốm”, sau đó các tiết toán nhàm chán sẽ thế chỗ của tiết thể dục.
Bởi vậy, tất cả các bạn đều đặc biệt trân trọng tiết thể dục, đến mức mà họ nhìn thầy giáo thể dục cũng cảm thấy thầy đẹp trai ngời ngời.
“Các em chạy 800m trước đi.”
Nam nữ xếp hết thành hàng, từng người lần lượt chạy. Sau khi chạy xong ai cũng thở hồng hộc, Ôn Tố còn ổn, chỉ là cô thấy hơi nóng. Cô cởi áo khoác đồng phục sau đó tiện tay đặt ở cột trên sân thể dục. Ôn Tố đi cùng Kỷ Phán Phán thì hai người mới đi được một nửa thì Khương Lâm Quyện đã cầm áo khoác đi từ phía đối diện qua.
“Hả?” Trên mặt Ôn Tố không giấu nổi sự ngơ ngác.
Khương Lâm Quyện chẳng nói lời nào, cậu khoác áo khoác lên người Ôn Tố. Chờ cô mặt xong thì cậu lấy tay kéo khóa áo từ dưới lên trên cùng. Cuối cùng cậu dùng chút sức, gần như kéo Ôn Tố vào trong lòng mình, giọng hơi khàn, “Cậu quên sao mình bị cảm rồi à?”
Tim Ôn Tố đập lỡ một nhịp. Cô bị dáng vẻ này của Khương Lâm Quyện làm tai hơi nóng lên, “Ừm.”
Ôn Tố phản ứng hơi chậm, nhìn qua trông cô hơi ngốc. Hiếm khi Khương Lâm Quyện thấy cô có biểu cảm như vậy, đáy mắt cậu chứa ý cười, cậu giơ tay xoa đầu Ôn Tố.
Ôn Tố đi đến bên cạnh Kỷ Phán Phán. Đối phương nhịn cười, “Hôm hai người kết hôn tớ có thể ngồi bàn với mấy đứa trẻ con không?”
“……”
Tai Ôn Tố hơi đỏ lên, cô làm như không nghe thấy.
Không đến hai ngày bệnh cảm của Ôn Tố đã đỡ hơn nhiều. Trên đường đi, cô tranh thủ ôn từ mới với Khương Lâm Quyện, thấy có đôi người yêu vào trong rừng nhỏ, Ôn Tố nắm lấy góc áo của Khương Lâm Quyện, “Cậu nhìn bên kia kìa!”
Khương Lâm Quyện liếc mắt nhìn qua. Ban nam đang ôm bạn nữ rồi hôn, động tác hơi mạnh bạo một chút. Cậu không xem nữa, ánh mắt nhìn qua Ôn Tố vẫn còn đang hứng thú xem trò vui, thậm chí cô còn khá tò mò nữa.
Khương Lâm Quyện nâng tay lên che mắt cô lại, mạnh mẽ túm cô đi.
“Cho tớ xem một chút…”
“Có gì hay đâu?”
Động tác của Khương Lâm Quyện mạnh mẽ nhưng cậu không hề nhận ra rằng động tác hiện tại của mình đang ôm cả người Ôn Tố từ đằng sau. Đi ra ngoài được vài bước, cậu liền buông lỏng tay ra, “Để tâm trí trên việc học.”
Ôn Tố cãi cùn, “Nhưng cũng phải được giải trí một chút chứ, cứ học không thôi thì mệt lắm!”
Khương Lâm Quyện nhướng mày, “Cái cậu bảo giải trí là xem người ta…”
Lời sắp đến miệng Khương Lâm Quyện lại nuốt lại. Cậu mím môi, “Yêu đương?”
Ôn Tố nhìn ra cậu định nói là hôn nhau. Cô cong môi, cảm thấy dáng vẻ này của cậu buồn cười. Nhưng vì chột dạ nên cô cũng không phản bác thêm lời nào.
Hòe Thành mưa rất nhiều. Hôm thứ ba, mưa nhỏ cứ tí tách tí tách rơi, làm cho cả trường chìm trong màu hồng cánh sen. Đầu xuân, mưa rơi làm người ta cảm thấy thích thú, cảm giác bực bội khi làm bài tập cũng dịu đi không ít.
Kỷ Phán Phán rút đề tiếng Anh của Ôn Tố ra, “Này, cậu biết không? Hai hôm nay lão Khương cứ đi khắp mọi nơi bắt các cặp yêu sớm. Buổi tối thầy ấy cứ cầm đèn pin đi chiếu khắp nơi, trông buồn cười chết đi được!”
“Hả? Thế thầy ấy bắt được ai không?” Ôn Tố ôm tâm trạng vui sướng khi người khác gặp họa. Cô rất thích nghe mấy chuyện linh tinh trong trường. Ví dụ như ai với ai yêu sớm, hay là cặp yêu sớm nào bị phát hiện sau đó bị mời phụ huynh, rồi phụ huynh hai bên gặp mặt nhau nhận nhau làm thông gia các kiểu.
“Bắt được một đôi đang thân thiết hóng gió sau khi tan học với nhau. Trời ạ, chỗ đó ngay trước ký túc của lão Khương. Cậu nói xem, chẳng hiểu hai người họ nghĩ như nào nhỉ? Có phải cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất không?” Kỷ Phán Phán hăng say tám chuyện, “Cậu không biết lão Khương cứng nhắc như nào đâu. Nếu ai mà bị thầy ấy bắt được là đang yêu sớm á, chỉ chờ nước mời phụ huynh thôi.”
Trước đó, nghe Khương Nham lải nhải nhiều nên Ôn Tố cũng hiểu sương sương. Ông luôn cảm thấy yêu đương hay việc sử dụng điện thoại thông minh đều sẽ ảnh hưởng tới việc học của học sinh. Thật ra chuyện này không phải không có lý, thỉnh thoảng cô mà mải mê ngắm Khương Lâm Quyện cũng sẽ quên làm bài. Nhỡ đâu cô với Khương Lâm Quyện mà yêu nhau thật thì chẳng phải ngày nào cô cũng muốn được ôm ấp hôn hít với cậu sao? Làm gì còn ai nghĩ đến việc học nữa?
Ôn Tố hoàn toàn ôm thái độ ăn dưa để nghe chuyện này, cô chẳng nghĩ nhiều chút nào.
Cuối tuần, học thêm xong, Ôn Tố đi trên đường thì gặp Khương Lâm Quyện. Cô thấy mèo con chui vào trong rừng cây thì nhanh chóng túm Khương Lâm Quyện đuổi theo. Từ lần trước, sau khi mèo con có chủ thì đã lâu lắm rồi cô chưa gặp nó.
Đuổi một lát, Ôn Tố bắt được mèo con. Cô bế nhóc con hơi bẩn lên, hỏi, “Nhớ tao không?”
“Meo meo…”
Ôn Tố đặt mèo xuống đất, để mặt nó đối diện với Khương Lâm Quyện, “Có nhớ anh trai này không?”
Nghe mèo con đáp lại, Ôn Tố cười tủm tỉm nói, “Ngoan thật đó!”
Ôn Tố xoa xoa đầu mèo con. Nó chạy trên con đường sỏi đá, hết nghe chỗ này lại nghe chỗ nọ.
Đêm qua mưa rơi, trong rừng cây hơi ẩm ướt. Vốn dĩ Ôn Tố định cùng Khương Lâm Quyện rời khỏi rừng cây nhỏ nhưng đột nhiên cô nhớ tới chỗ này là chỗ tốt để mấy cặp đang yêu đương “lén” gặp nhau. Cô liền túm chặt cánh tay cậu, “Khương Lâm Quyện.”
“Hả?”
“Cậu xem chỗ này có thích hợp để làm một chút… chuyện gì đó mà không nên để ai biết không?”
Khương Lâm Quyện banh cằm, cậu bị Ôn Tố đè lên cây.
…
Thật ra vừa rồi lúc Ôn Tố đang trên đường, Khương Nham đã thấy cô. Ông đi từ xa thấy một bạn nữ túm một bạn nam vào rừng cây nhỏ. Nhưng mắt ông không tốt lắm, không thấy rõ là ai đang ở phía trước.
Trùng hợp có một bạn nam đi trước Khương Nham, là bạn không biết tên ngồi sau Ôn Tố. Thấy quai cặp Ôn Tố, cậu ta liếc mắt một cái đã nhận ra cô. Người còn lại thì chẳng cần nghĩ cũng biết là Khương Lâm Quyện. Khương Nham nhìn cậu ta, hỏi, “Em có thấy rõ hai bạn vừa rồi không?”
Cậu ta mím môi, do dự vài giây rồi nói, “Hình như… Một người là Ôn Tố ạ.”
Căn cứ vào kinh nghiệm bắt các cặp yêu sớm của Khương Nham, ông nhanh chóng đuổi theo.
Nếu là học sinh ngoan khác thì thôi, nhưng trước đó ở trường trung học phổ thông số ba, thanh danh của Ôn Tố chẳng tốt chút nào. Nghe nói cô chuyên gây họa cho học sinh ngoan. Tuy rằng đúng là trong thời gian này cô đã thay đổi, nhưng không thể chắc chắn rằng cô đã sửa được thói xấu trước đó.
Khương Nham nghĩ, không thể để Ôn Tố gây họa cho các học sinh khác được.
Ông đi vào trong rừng cây nhỏ tìm cặp đôi kia. Đi được hai bước thì thấy Ôn Tố ở phía đối diện ông, dường như đang được một bạn nam ôm vào trong lòng. Cái tư thế khó miêu tả này của hai người… Vừa thấy là biết không phải đang làm chuyện gì tốt!
Huyệt thái dương của Khương Nham giật giật, ông quát lên, “Hai em kia! Đang làm gì đấy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng đến tiết mục bắt nhau!
Anh Quyện à, sao anh lại như này? Sao lại ôm Ôn Tố, chẳng trong sạch chút nào cả!
Sau khi khí lạnh mùa đông từ từ rời đi, mùa xuân chầm chậm nở rộ.
Tháng ba, Hòe Thành có tục ăn bánh ngải. Lá ngải tươi cùng bột nếp được trộn lẫn vào nhau, ăn vào miệng cảm giác như ăn luôn cả mùa xuân vậy. Ôn Tố đi một lát rồi về nhà, cô ôm rổ đi ra bờ sông hái lá ngải. Sau khi hái xong, rửa sạch, chế biến thì chất lỏng màu xanh lục chảy ra. Tiếp đó trộn nó cùng bột nếp sạch, thịt khô, bỏ vào trong nồi hấp cho chín.
Ngửi được mùi hương, Ôn Tố không nhịn được cầm một cái lên. Bà nội đánh tay cô, “Cẩn thận bỏng đấy!”
Ôn Tố thổi thổi rồi cắn một miếng, cả miệng cô toàn mùi rau dại màu xanh lục. Cô vừa ăn vừa nghe bà nói, “Mai cháu đến trường mang một ít cho thầy chủ nhiệm. Nhà thầy ấy không làm đâu.”
“Cháu biết rồi.”
Ôn Tố mang cho Khương Lâm Quyện một ít. Vì là đồ đã chín nên không tiện để lâu, cô sợ hỏng nên trước khi đến trường cô qua nhà Khương Lâm Quyện bỏ bánh ngải vào tủ lạnh cho cậu.
Kiều Phức và Khương Nham đều không có nhà. Ôn Tố nhìn thời gian. Tí nữa cô còn phải học thêm, nếu không cô sẽ ở đây chơi với Khương Lâm Quyện thêm một lát. Ôn Tố lưu luyến dán mắt vào Khương Lâm Quyện, “Tớ đi trước đây. Cậu nhớ phải ăn đấy, lá ngải này tớ đích thân hái đó!”
Khương Lâm Quyện “Ừ” một tiếng.
Ôn Tố hơi không hài lòng về vẻ mặt của cậu, cô lại nhấn mạnh lần nữa, “Hái lá ngải là cả một kỹ thuật đấy! Bây giờ tớ phân biệt được lá ngải cứu và ngải đắng* rồi. Cậu có biết tớ giỏi như nào không?”
*Nguyên liệu làm bánh ngải (bánh ngải cứu) gồm: lá ngải cứu, gạo nếp, vừng, đường phên,… Lá ngải cứu và lá ngải đắng đều thuộc chi Ngải (Các bạn có thể lên Google hoặc Wikipedia để tìm hiểu thêm nhé)
Cậu không nhịn được cong khóe môi lên, đáy mắt chứa sự ấm áp như gió xuân thổi qua băng tuyết làm cho băng tuyết từ từ tan ra, “Biết rồi. Tí nữa tôi sẽ ăn.”
“Thế mới được chứ!”
Hoa ngọc lan trong trường đã nở, màu trắng của chúng nổi bật trên nền trời màu xanh lam, hòa cùng ánh nắng chiếu xuống trông rất đẹp. Ôn Tố về lấy sách sau đó vội vàng tới chỗ học thêm.
Trong lúc thay mùa, thỉnh thoảng trời nóng đến mức làm người ta ảo giác như mùa hè tới thật, lúc thì lại hạ nhiệt độ. Ôn Tố không chú ý một chút thôi đã bị cảm. Cô ngồi trong lớp uống nước nhưng mũi vẫn nghẹt, đầu thì choáng.
Ôn Tố hắt xì một cái. Cô duỗi tay định lấy khăn giấy thì phát hiện bên trong rỗng tuếch. Khương Lâm Quyện tiện tay đưa giấy mình qua, “Sao cậu lại bị cảm?”
Giọng Ôn Tố mang theo giọng mũi nghẹn ngào, “Hôm qua nóng quá tớ cởi áo khoác, dính chút gió rồi bị như này.”
Khương Lâm Quyện cố ý tới phòng y tế của trường mua một ít thuốc cảm rồi đặt lên bàn Ôn Tố. Ôn Tố không muốn uống, “Chỉ cảm nhẹ thôi, chờ mấy ngày là ổn rồi.”
Khương Lâm Quyện híp híp mắt, “Cậu sợ đắng à?”
Ánh mắt của cậu viết rõ mấy chữ: Lớn vậy rồi mà còn sợ thuốc đắng hả?
Ánh mắt đó có sự khiêu khích quá rõ ràng, đương nhiên Ôn Tố không thể thừa nhận, “Không!”
“Thế cậu mau uống đi!” Ngón tay mảnh dài của Khương Lâm Quyện thong thả lấy thuốc ra, giọng cậu nhàn nhạt, “Đỡ đến lúc đó lại lây bệnh cho tôi.”
Cậu nói vậy rồi, Ôn Tố không uống cũng phải uống. Dù sao hai người cách nhau rất gần, trong lớp lại không thoáng khí, đúng là rất dễ lây bệnh. Cô cau mày uống thuốc, sau đó chớp chớp mắt với Khương Lâm Quyện, “Chẳng lẽ cậu không tiện tay mua luôn kẹo cho tớ sao?”
“……” Khương Lâm Quyện nhỏ giọng nói gì đó, hình như đang bảo Ôn Tố là người giỏi được voi đòi tiên. Nhưng sau đó cậu vẫn mua kẹo cho cô, đủ các loại vị.
Ôn Tố vừa ăn kẹo vị vải vừa đi ra sân thể dục với Kỷ Phán Phán. Nghe nói kỳ này là kỳ cuối được học thể dục, chờ họ lên lớp 12 thì thầy thể dục sẽ “bị ốm”, sau đó các tiết toán nhàm chán sẽ thế chỗ của tiết thể dục.
Bởi vậy, tất cả các bạn đều đặc biệt trân trọng tiết thể dục, đến mức mà họ nhìn thầy giáo thể dục cũng cảm thấy thầy đẹp trai ngời ngời.
“Các em chạy 800m trước đi.”
Nam nữ xếp hết thành hàng, từng người lần lượt chạy. Sau khi chạy xong ai cũng thở hồng hộc, Ôn Tố còn ổn, chỉ là cô thấy hơi nóng. Cô cởi áo khoác đồng phục sau đó tiện tay đặt ở cột trên sân thể dục. Ôn Tố đi cùng Kỷ Phán Phán thì hai người mới đi được một nửa thì Khương Lâm Quyện đã cầm áo khoác đi từ phía đối diện qua.
“Hả?” Trên mặt Ôn Tố không giấu nổi sự ngơ ngác.
Khương Lâm Quyện chẳng nói lời nào, cậu khoác áo khoác lên người Ôn Tố. Chờ cô mặt xong thì cậu lấy tay kéo khóa áo từ dưới lên trên cùng. Cuối cùng cậu dùng chút sức, gần như kéo Ôn Tố vào trong lòng mình, giọng hơi khàn, “Cậu quên sao mình bị cảm rồi à?”
Tim Ôn Tố đập lỡ một nhịp. Cô bị dáng vẻ này của Khương Lâm Quyện làm tai hơi nóng lên, “Ừm.”
Ôn Tố phản ứng hơi chậm, nhìn qua trông cô hơi ngốc. Hiếm khi Khương Lâm Quyện thấy cô có biểu cảm như vậy, đáy mắt cậu chứa ý cười, cậu giơ tay xoa đầu Ôn Tố.
Ôn Tố đi đến bên cạnh Kỷ Phán Phán. Đối phương nhịn cười, “Hôm hai người kết hôn tớ có thể ngồi bàn với mấy đứa trẻ con không?”
“……”
Tai Ôn Tố hơi đỏ lên, cô làm như không nghe thấy.
Không đến hai ngày bệnh cảm của Ôn Tố đã đỡ hơn nhiều. Trên đường đi, cô tranh thủ ôn từ mới với Khương Lâm Quyện, thấy có đôi người yêu vào trong rừng nhỏ, Ôn Tố nắm lấy góc áo của Khương Lâm Quyện, “Cậu nhìn bên kia kìa!”
Khương Lâm Quyện liếc mắt nhìn qua. Ban nam đang ôm bạn nữ rồi hôn, động tác hơi mạnh bạo một chút. Cậu không xem nữa, ánh mắt nhìn qua Ôn Tố vẫn còn đang hứng thú xem trò vui, thậm chí cô còn khá tò mò nữa.
Khương Lâm Quyện nâng tay lên che mắt cô lại, mạnh mẽ túm cô đi.
“Cho tớ xem một chút…”
“Có gì hay đâu?”
Động tác của Khương Lâm Quyện mạnh mẽ nhưng cậu không hề nhận ra rằng động tác hiện tại của mình đang ôm cả người Ôn Tố từ đằng sau. Đi ra ngoài được vài bước, cậu liền buông lỏng tay ra, “Để tâm trí trên việc học.”
Ôn Tố cãi cùn, “Nhưng cũng phải được giải trí một chút chứ, cứ học không thôi thì mệt lắm!”
Khương Lâm Quyện nhướng mày, “Cái cậu bảo giải trí là xem người ta…”
Lời sắp đến miệng Khương Lâm Quyện lại nuốt lại. Cậu mím môi, “Yêu đương?”
Ôn Tố nhìn ra cậu định nói là hôn nhau. Cô cong môi, cảm thấy dáng vẻ này của cậu buồn cười. Nhưng vì chột dạ nên cô cũng không phản bác thêm lời nào.
Hòe Thành mưa rất nhiều. Hôm thứ ba, mưa nhỏ cứ tí tách tí tách rơi, làm cho cả trường chìm trong màu hồng cánh sen. Đầu xuân, mưa rơi làm người ta cảm thấy thích thú, cảm giác bực bội khi làm bài tập cũng dịu đi không ít.
Kỷ Phán Phán rút đề tiếng Anh của Ôn Tố ra, “Này, cậu biết không? Hai hôm nay lão Khương cứ đi khắp mọi nơi bắt các cặp yêu sớm. Buổi tối thầy ấy cứ cầm đèn pin đi chiếu khắp nơi, trông buồn cười chết đi được!”
“Hả? Thế thầy ấy bắt được ai không?” Ôn Tố ôm tâm trạng vui sướng khi người khác gặp họa. Cô rất thích nghe mấy chuyện linh tinh trong trường. Ví dụ như ai với ai yêu sớm, hay là cặp yêu sớm nào bị phát hiện sau đó bị mời phụ huynh, rồi phụ huynh hai bên gặp mặt nhau nhận nhau làm thông gia các kiểu.
“Bắt được một đôi đang thân thiết hóng gió sau khi tan học với nhau. Trời ạ, chỗ đó ngay trước ký túc của lão Khương. Cậu nói xem, chẳng hiểu hai người họ nghĩ như nào nhỉ? Có phải cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất không?” Kỷ Phán Phán hăng say tám chuyện, “Cậu không biết lão Khương cứng nhắc như nào đâu. Nếu ai mà bị thầy ấy bắt được là đang yêu sớm á, chỉ chờ nước mời phụ huynh thôi.”
Trước đó, nghe Khương Nham lải nhải nhiều nên Ôn Tố cũng hiểu sương sương. Ông luôn cảm thấy yêu đương hay việc sử dụng điện thoại thông minh đều sẽ ảnh hưởng tới việc học của học sinh. Thật ra chuyện này không phải không có lý, thỉnh thoảng cô mà mải mê ngắm Khương Lâm Quyện cũng sẽ quên làm bài. Nhỡ đâu cô với Khương Lâm Quyện mà yêu nhau thật thì chẳng phải ngày nào cô cũng muốn được ôm ấp hôn hít với cậu sao? Làm gì còn ai nghĩ đến việc học nữa?
Ôn Tố hoàn toàn ôm thái độ ăn dưa để nghe chuyện này, cô chẳng nghĩ nhiều chút nào.
Cuối tuần, học thêm xong, Ôn Tố đi trên đường thì gặp Khương Lâm Quyện. Cô thấy mèo con chui vào trong rừng cây thì nhanh chóng túm Khương Lâm Quyện đuổi theo. Từ lần trước, sau khi mèo con có chủ thì đã lâu lắm rồi cô chưa gặp nó.
Đuổi một lát, Ôn Tố bắt được mèo con. Cô bế nhóc con hơi bẩn lên, hỏi, “Nhớ tao không?”
“Meo meo…”
Ôn Tố đặt mèo xuống đất, để mặt nó đối diện với Khương Lâm Quyện, “Có nhớ anh trai này không?”
Nghe mèo con đáp lại, Ôn Tố cười tủm tỉm nói, “Ngoan thật đó!”
Ôn Tố xoa xoa đầu mèo con. Nó chạy trên con đường sỏi đá, hết nghe chỗ này lại nghe chỗ nọ.
Đêm qua mưa rơi, trong rừng cây hơi ẩm ướt. Vốn dĩ Ôn Tố định cùng Khương Lâm Quyện rời khỏi rừng cây nhỏ nhưng đột nhiên cô nhớ tới chỗ này là chỗ tốt để mấy cặp đang yêu đương “lén” gặp nhau. Cô liền túm chặt cánh tay cậu, “Khương Lâm Quyện.”
“Hả?”
“Cậu xem chỗ này có thích hợp để làm một chút… chuyện gì đó mà không nên để ai biết không?”
Khương Lâm Quyện banh cằm, cậu bị Ôn Tố đè lên cây.
…
Thật ra vừa rồi lúc Ôn Tố đang trên đường, Khương Nham đã thấy cô. Ông đi từ xa thấy một bạn nữ túm một bạn nam vào rừng cây nhỏ. Nhưng mắt ông không tốt lắm, không thấy rõ là ai đang ở phía trước.
Trùng hợp có một bạn nam đi trước Khương Nham, là bạn không biết tên ngồi sau Ôn Tố. Thấy quai cặp Ôn Tố, cậu ta liếc mắt một cái đã nhận ra cô. Người còn lại thì chẳng cần nghĩ cũng biết là Khương Lâm Quyện. Khương Nham nhìn cậu ta, hỏi, “Em có thấy rõ hai bạn vừa rồi không?”
Cậu ta mím môi, do dự vài giây rồi nói, “Hình như… Một người là Ôn Tố ạ.”
Căn cứ vào kinh nghiệm bắt các cặp yêu sớm của Khương Nham, ông nhanh chóng đuổi theo.
Nếu là học sinh ngoan khác thì thôi, nhưng trước đó ở trường trung học phổ thông số ba, thanh danh của Ôn Tố chẳng tốt chút nào. Nghe nói cô chuyên gây họa cho học sinh ngoan. Tuy rằng đúng là trong thời gian này cô đã thay đổi, nhưng không thể chắc chắn rằng cô đã sửa được thói xấu trước đó.
Khương Nham nghĩ, không thể để Ôn Tố gây họa cho các học sinh khác được.
Ông đi vào trong rừng cây nhỏ tìm cặp đôi kia. Đi được hai bước thì thấy Ôn Tố ở phía đối diện ông, dường như đang được một bạn nam ôm vào trong lòng. Cái tư thế khó miêu tả này của hai người… Vừa thấy là biết không phải đang làm chuyện gì tốt!
Huyệt thái dương của Khương Nham giật giật, ông quát lên, “Hai em kia! Đang làm gì đấy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng đến tiết mục bắt nhau!
Anh Quyện à, sao anh lại như này? Sao lại ôm Ôn Tố, chẳng trong sạch chút nào cả!