Mưa Không Tên - Na Khả Lộ Lộ
Chương 8: Giới hạn
"Có thể đừng vứt bỏ em không" và "Đặt nhu cầu và cảm xúc của anh lên hàng đầu" đều là một phần trong nỗ lực làm vừa lòng Hề Vi. Hề Vi không trả lời, Chung Thận cũng không thực sự mong đợi y gật đầu. Giữa họ luôn có một sự ăn ý không cần nói ra, trò chuyện không bằng hành động.
5 giờ sáng vào một đêm đông, thời điểm không thích hợp để thức dậy mà cũng không muốn ngủ tiếp, là lúc tốt nhất để thân mật. Chung Thận ném chiếc áo choàng tắm xuống đất, thành thục mò mẫm trong bóng tối mở ngăn kéo, lấy ra những vật cần dùng. Nhưng chưa kịp làm gì, Hề Vi đột nhiên đè vai hắn, mượn sức lật người, ép hắn đổi vị trí.
Trong chuyện này, Hề Vi luôn tùy theo ý muốn của mình, chưa bao giờ ngại ngùng, nhưng cũng không tỏ ra quá cởi mở. Dường như bất kể y làm gì cũng đều là lẽ thường tình, thuận theo tự nhiên, không đáng che đậy bằng ngại ngùng, cũng không đáng phô trương bằng cởi mở.
Chung Thận thì ngược lại, dù có bao nhiêu kinh nghiệm phong phú thì vẫn khó buông lời tán tỉnh, chẳng bao giờ thốt ra những câu thoại có màu sắc, miệng kín hơn cả bình thường.
Nhưng không nói không có nghĩa là không giao tiếp. Mỗi khi như vậy, ánh mắt của hắn đặc biệt có chiều sâu, là khao khát hay khó nhịn, hoặc sau khi vừa hôn Hề Vi xong lại không nhịn được muốn hôn tiếp nhưng lại cảm thấy quá dính người là khuyết điểm nên phải cố kiềm chế, tất cả đều hiện lên sống động trong mắt, rồi dần dần ngưng tụ thành mồ hôi, đổ xuống làn da nóng bừng của Hề Vi.
Để duy trì một mối quan hệ lâu dài, đối phương có sức hấp dẫn là điều rất quan trọng.
Chung Thận ít nói nhưng Hề Vi lại không ngần ngại khen ngợi hắn. Nhưng lời khen cũng mang sắc thái trịch thượng, giống như khi y hiếm khi chơi với bé Trắng bé Đen một lát, ném đĩa đi, chúng nhanh chóng ngậm về, Hề Vi liền cưng chiều vuốt đầu, khen chúng ngoan.
Chính vì thế, trên giường Chung Thận thật ra không quá ngoan. Hề Vi có thể cảm nhận được, hắn không thích nghe khen ngợi, mà thích thử thách giới hạn của y hơn, đôi khi ở trong giới hạn, đôi khi âm thầm vượt qua giới hạn, thấy Hề Vi nhíu mày thì lặng lẽ rút lui về trong giới hạn, như thể vừa rồi chưa có gì xảy ra.
Nhưng chuyện này không dễ kiểm soát, cảm xúc dâng trào cũng thường xảy ra. Lần quá trớn nhất xảy ra vào ngày Thất Tịch năm đó. Hôm đó, hắn và Hề Vi uống chút rượu, Hề Vi say tám phần, còn Chung Thận say hay không thì không rõ. Họ chịch trên ghế sô pha trong phòng làm việc —— ban đầu là đến phòng làm việc để lấy sách, Hề Vi say đến mức không nhận ra chữ, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào kệ sách đầy kín, tập trung tìm kiếm, không nói một lời. Sau khi tìm vài phút, có lẽ chính y cũng quên mất mình đang tìm sách gì, chỉ ngơ người đứng đó, không đi cũng không nhờ giúp đỡ, biểu cảm như thể bị lạc trong phòng làm việc của nhà mình.
Ngay lúc Hề Vi vẫn đang kiên trì nghĩ xem mình đang tìm gì, đột nhiên bị Chung Thận ôm từ phía sau, sau đó y lơ mơ bị đè vào cửa kệ sách.
Từ kệ sách đến sô pha. Hề Vi say đến mức mất kiểm soát hiếm thấy, không từ chối hành vi không đúng mực của hắn. Không từ chối tức là chấp nhận, có lẽ Chung Thận cũng say đến mức không tỉnh táo, cái gì nên làm và không nên làm đều đã làm, còn không chỉ một lần.
Lần cuối cùng Hề Vi mới tỉnh rượu, sa sầm mặt sắp nổi điên. Nhưng đôi khi Chung Thận cũng rất giỏi giả ngu, không giải thích không xin lỗi, đổ lỗi cho rượu, rồi giả vờ ngủ, sau đó tỉnh dậy mới "muộn màng" nhận lỗi, bảo rằng hình như mình đã làm chuyện không nên làm, thật sự xin lỗi.
"..." Đến nay Hề Vi vẫn không rõ hắn là giả vờ hay thật.
Nhưng Hề Vi chủ quan cho rằng là giả vờ. Đêm nay trò cũ tái diễn, Chung Thận lại muốn thử thách giới hạn của y.
Sử dụng tư thế Hề Vi ở trên, Chung Thận ở dưới, thắt eo căng chặt, mỗi cử động đều như một lời cầu xin thầm lặng với Hề Vi, hy vọng y gật đầu, cho phép mình ở lại bên trong.
Bình thường Hề Vi sẽ không đồng ý, nhưng tối nay vừa cãi nhau xong, bầu không khí tự dưng nóng lên. Sự ngoan ngoãn của Chung Thận chân thành hơn bất cứ lần nào trước đó, khao khát đối với Hề Vi cũng không giống đang giả vờ, mà giống một kẻ cuồng yêu chân chính trong đầu không có gì ngoài người yêu, không cần danh dự không cần nhân cách, chỉ cần sự cưng chiều của y.
Hề Vi không ngần ngại ban phát chút cưng chiều không đáng kể, cúi xuống giữ lấy cằm Chung Thận với một lực đủ làm hắn đau, trao cho hắn một nụ hôn như ban thưởng. Sau đón nhận tất cả sự chân thành và si mê của hắn, hơi nhíu mày, như một loài thực vật xinh đẹp, lặng lẽ đón nhận nước mưa tưới tắm, cho đến khi mưa tạnh.
...
**
Khi tỉnh dậy lần nữa đã gần trưa, rèm cửa hé mở, để lọt vào một tia sáng.
Hề Vi vô thức trở mình, đụng vào vai Chung Thận.
"..." Nhìn từ biểu cảm, hắn đã tỉnh từ lâu, vì một cánh tay bị y gối lên nên không tiện di chuyển, đành kiên trì làm gối cho y ngủ đến giờ.
"Anh đói không? Muốn ăn gì không?" Chung Thận hỏi.
Hề Vi cầm điện thoại lên xem, 11 giờ 26 phút, đây là ngày y thức dậy muộn nhất gần đây: "Em tự ăn đi, tôi phải ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Về nhà đón tết."
Hề Vận Thành là một cụ ông truyền thống, nhà họ Hề rất nhiều quy tắc, ví dụ như các thành viên trong gia đình phải sống cùng nhau, ngay cả khi ở nước ngoài, vào dịp lễ Tết cũng phải đoàn tụ. Nhưng từ đó có thể thấy, Hề Vi không tuân thủ quy tắc. Y thậm chí là người duy nhất trong ba thế hệ nhà họ Hề dọn ra sống riêng.
Có y tiên phong, em trai họ, Hề Lan từ nhà cô của y cũng muốn dọn ra ngoài, nhưng bị ba mẹ ngăn cản, không dám thách thức uy quyền của ông nội, nên luôn bất mãn.
Hề Vi xuống giường rửa mặt, sau đó vào phòng thay đồ bên cạnh chọn quần áo. Y đi đến đâu Chung Thận theo đến đó, vẻ ngoan ngoãn từ đêm qua đến giờ vẫn chưa tan biến.
Bên ngoài mưa đã tạnh từ lâu, nhìn xuống tầng dưới, đất ẩm trong vườn bị bé Đen và bé Trắng đào ra vài cái hố, quản gia dắt chó đi dạo đang bị chó dắt đi. Hề Vi thấy cảnh đó thì phì cười, quay đầu lại thấy Chung Thận đang nhìn mình, y nói rõ luôn: "Chuyện hôm qua tôi coi như chưa xảy ra, em không cần lo."
Chung Thận ậm ờ đáp, cũng tự tìm quần áo để mặc.
Chung Thận có một cái tủ quần áo riêng ở đây, để phòng khi có sự cố thì không phải không có quần áo thay. Hắn và Hề Vi không cùng cỡ.
—— Có tủ quần áo, có dụng cụ vệ sinh, biết bố trí phòng, nhớ mật mã khóa cửa, có chìa khóa, có gara riêng, là chủ nhân thứ hai của thú cưng.
Ngoại trừ việc không ở lại qua đêm hàng ngày, mối quan hệ giữa Chung Thận và Hề Vi đã không khác gì sống chung.
Thực ra Hề Vi không phải chưa từng nghĩ đến việc có thể duy trì với Chung Thận cả đời. Suy nghĩ này không liên quan đến bản thân Chung Thận, chỉ dựa trên sự tự hoạch định của Hề Vi: Tương lai sẽ sống như thế nào.
Cuộc sống của y có quản gia, tài xế, thư ký, đầu bếp, tất cả đều không thể thiếu. Y sẽ không hở tí là nghĩ đến việc "khi nào mình sa thải họ", vì sự thoải mái trong cuộc sống đến từ sự ổn định, nếu có thể không thay đổi thì sẽ không thay đổi.
Chung Thận về bản chất không khác gì những người này, nhưng đồng thời cũng rất khác biệt.
Cho dù là quản gia, tài xế, thư kỳ hay đầu bếp đều có thể có gia đình và cuộc sống riêng tư mà không bị ông chủ can thiệp, nhưng Chung Thận thì không thể.
Chỉ cần Chung Thận còn làm việc cho y, mọi thứ đều thuộc về y.
Do đó, nếu nhìn một cách khách quan về mối quan hệ này, nó không thể kéo dài lâu. Không ai cam lòng hầu hạ một người khác một cách bất bình đẳng mãi mãi. Nếu không, Chung Thận sẽ không muốn lên bờ đến vậy.
Vậy thì quay trở lại câu hỏi ban đầu: Tương lai sẽ sống như thế nào?
Gần đây, Hề Vi vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, không liên quan đến Chung Thận, vì gia đình muốn y kết hôn, như lời đồn đại ngoài kia, người vợ chưa cưới của y đã được chọn sẵn.
Nhưng khác với tin đồn, Hề Vi không có hứng thú với người khác giới, đương nhiên sẽ không lừa dối đối phương. Theo quan điểm đạo đức truyền thống của ông nội, y cũng không được phép làm vậy. Người vợ chưa cưới mà họ sắp xếp thực chất cũng là đồng loại với Hề Vi, một người đồng tính. Đối phương cũng giống như y, chịu áp lực từ gia đình, cần một cuộc hôn nhân hình thức để củng cố lợi ích gia đình.
Thời gian trước, khi ra nước ngoài, Hề Vi đã bàn bạc trực tiếp với đối phương. Nhưng chuyện này nói ra thì dài, trong lòng Hề Vi không muốn lắm, vẫn đang trong quá trình cân nhắc.
Hôm nay về nhà đón tết, không tránh khỏi việc bị nhắc đến, Hề Vi chưa ra khỏi cửa đã thấy phiền, tiếc rằng mình không phải chui ra từ cục đá, không tổ không tiên thì tốt biết mấy.
Thay quần áo xong xuôi, Chung Thận cũng thay xong và cùng y xuống lầu.
Đi được vài bước, Hề Vi nhạy bén quay lại hỏi: "Chung Thận, hôm nay em có phải đang hơi bám tôi quá không?"
"..." Chung Thận nghe vậy dừng lại, "Có sao?"
"Hôm qua tôi nặng lời, nhưng hầu hết đều là lời nói lúc giận thôi." Hề Vi không thích người khác quá mức ân cần, tế nhị nói: "Có một số việc chỉ cần trong lòng em có chừng mực, nhớ kỹ là được. Tính khí của tôi không tệ đến mức cần em dỗ từ tối qua đến tận hôm nay."
Chung Thận hơi hé miệng, dường như muốn giải thích mình không chỉ đang dỗ dành, nhưng thật không may, điện thoại đổ chuông không đúng lúc, hắn cầm lên thì thấy là cuộc gọi từ ba mình.
Hề Vi liếc nhìn màn hình từ khoảng cách gần, dưới ánh nhìn lơ đãng của y, Chung Thận lại chần chừ không nhấn nút trả lời, dường như không định nghe máy.
Hề Vi cạn lời: "Cuộc gọi từ ba em cũng không tiện cho tôi nghe sao?"
"...Không phải." Chung Thận mím môi, cuối cùng vẫn nghe máy.
Nhưng dù hắn nghe hay không, Hề Vi không có hứng thú nghe hai cha con họ nói gì, thế là quay người đi ra cửa, bảo tài xế chuẩn bị xuất phát.
Mặc dù không muốn nghe, nhưng trong lòng Hề Vi thật sự khó hiểu, Chung Thận gọi điện với em gái phải tránh y, bây giờ gọi điện với ba cũng vậy —— có gì mà phải tránh?
Cứ phải giữ bí mật như điệp viên không bằng. Nhà họ Chung có gì mà y không thể nghe được?
Trước đây cũng vậy à? Hề Vi nhớ lại nhưng không hề có ấn tượng, dường như Chung Thận chưa từng nghe điện thoại của gia đình trước mặt y.
Theo những gì y biết, Chung Thận vì quá bận rộn mà ít khi liên lạc với gia đình, thời gian gần đây, lại liên lạc thường xuyên hơn so với trước kia.
Trong đầu Hề Vi hiện lên cảnh tượng y gặp nhà họ Chung vào dịp Tết Nguyên Đán năm đó.
Năm đó, Hề Vi cãi nhau với ba mẹ, chưa kịp ăn Tết đã sập cửa bỏ đi, nhắn tin cho Chung Thận, ra lệnh cho hắn không được ăn tết mà phải đến với mình.
Chung Thận chưa bao giờ từ chối yêu cầu của y, chỉ nói không lái xe về nhà, sẽ bắt taxi đến gặp y. Lúc đó, Hề Vi đang lái xe dạo ngoài đường, không cách quá xa, vì thế đã rẽ qua hai con phố, đích thân đến dưới nhà Chung Thận.
Nếu họ là bạn bè, đã đến rồi thì Hề Vi nên lên nhà chúc tết và có thể ở lại dùng bữa. Nhưng bất kể là Chung Thận hay vợ chồng họ Chung, không ai có đủ tư cách để khiến Thái tử Hoa Vận phải đích thân lên nhà chúc tết.
Hề Vi ngồi ngay ngắn trong xe, nhìn thấy từ trong toà nhà có bốn người đi ra. Chung Thận đi trước, ba mẹ và em gái theo sau —— có lẽ họ nghĩ mình phải chúc tết Hề Vi nên mới ra ngoài, nhưng điều này lại khiến người da mặt mỏng hơi ngượng ngùng, vì vậy chỉ dám nhìn Hề Vi từ xa, không dám đến gần.
Giống như có một ranh giới vô hình và không thể vượt qua giữa hai bên, không phải là người cùng một thế giới. Hề Vi chỉ lơ đễnh nhìn lướt qua cửa sổ xe hai lần, thậm chí không nhìn rõ nét mặt của bố mẹ Chung Thận.
Sự hiện diện của y không phải là bí mật. Trong mắt nhà họ Chung, có thể họ coi y là cấp trên hoặc thứ gì khác, điều đó không quan trọng. Tóm lại, cho dù Chung Thận có bịa ra lời nói dối thế nào, Hề Vi cũng sẽ không cố ý vạch trần, vậy thì có cần phải tránh y để nghe điện thoại không?
Càng nghĩ càng khó hiểu, Hề Vi quay đầu lại nhìn Chung Thận, đúng lúc đó cuộc gọi cũng vừa kết thúc.
Bình thường không để ý thì không nhận ra, giờ để ý mới thấy, tâm trạng của hắn có vẻ trở nên tệ hơn sau khi nghe điện thoại xong, sự đeo bám khiến người khác thấy phiền vừa nãy cũng biến mất, hắn đã trở lại trạng thái trầm mặc thường thấy. Khi nhìn kỹ hơn, lại có vẻ như không có biểu cảm gì cả.
Đây mới là việc tư, Hề Vi không định hỏi đến, và rõ ràng Chung Thận cũng không định nói. Nhận ra ánh mắt của y, Chung Thận dù tâm trạng không tốt vẫn không quên thân phận của mình, chủ động bước tới hỏi: "Em đi cùng anh nhé?"
Hề Vi cho rằng hắn chỉ khách sáo, đương nhiên từ chối: "Tôi về nhà, em đi cùng tôi thế nào được?"
"Làm tài xế cho anh." Nào ngờ Chung Thận lại nghiêm túc.
Hắn không giống một ngôi sao hàng đầu với lịch trình dày đặc mà giống như không có việc gì quan trọng, trong lòng chỉ muốn xoay quanh Hề Vi: "Anh vào ăn cơm, em ngồi đợi ngoài xe, có được không?"
"..."
5 giờ sáng vào một đêm đông, thời điểm không thích hợp để thức dậy mà cũng không muốn ngủ tiếp, là lúc tốt nhất để thân mật. Chung Thận ném chiếc áo choàng tắm xuống đất, thành thục mò mẫm trong bóng tối mở ngăn kéo, lấy ra những vật cần dùng. Nhưng chưa kịp làm gì, Hề Vi đột nhiên đè vai hắn, mượn sức lật người, ép hắn đổi vị trí.
Trong chuyện này, Hề Vi luôn tùy theo ý muốn của mình, chưa bao giờ ngại ngùng, nhưng cũng không tỏ ra quá cởi mở. Dường như bất kể y làm gì cũng đều là lẽ thường tình, thuận theo tự nhiên, không đáng che đậy bằng ngại ngùng, cũng không đáng phô trương bằng cởi mở.
Chung Thận thì ngược lại, dù có bao nhiêu kinh nghiệm phong phú thì vẫn khó buông lời tán tỉnh, chẳng bao giờ thốt ra những câu thoại có màu sắc, miệng kín hơn cả bình thường.
Nhưng không nói không có nghĩa là không giao tiếp. Mỗi khi như vậy, ánh mắt của hắn đặc biệt có chiều sâu, là khao khát hay khó nhịn, hoặc sau khi vừa hôn Hề Vi xong lại không nhịn được muốn hôn tiếp nhưng lại cảm thấy quá dính người là khuyết điểm nên phải cố kiềm chế, tất cả đều hiện lên sống động trong mắt, rồi dần dần ngưng tụ thành mồ hôi, đổ xuống làn da nóng bừng của Hề Vi.
Để duy trì một mối quan hệ lâu dài, đối phương có sức hấp dẫn là điều rất quan trọng.
Chung Thận ít nói nhưng Hề Vi lại không ngần ngại khen ngợi hắn. Nhưng lời khen cũng mang sắc thái trịch thượng, giống như khi y hiếm khi chơi với bé Trắng bé Đen một lát, ném đĩa đi, chúng nhanh chóng ngậm về, Hề Vi liền cưng chiều vuốt đầu, khen chúng ngoan.
Chính vì thế, trên giường Chung Thận thật ra không quá ngoan. Hề Vi có thể cảm nhận được, hắn không thích nghe khen ngợi, mà thích thử thách giới hạn của y hơn, đôi khi ở trong giới hạn, đôi khi âm thầm vượt qua giới hạn, thấy Hề Vi nhíu mày thì lặng lẽ rút lui về trong giới hạn, như thể vừa rồi chưa có gì xảy ra.
Nhưng chuyện này không dễ kiểm soát, cảm xúc dâng trào cũng thường xảy ra. Lần quá trớn nhất xảy ra vào ngày Thất Tịch năm đó. Hôm đó, hắn và Hề Vi uống chút rượu, Hề Vi say tám phần, còn Chung Thận say hay không thì không rõ. Họ chịch trên ghế sô pha trong phòng làm việc —— ban đầu là đến phòng làm việc để lấy sách, Hề Vi say đến mức không nhận ra chữ, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào kệ sách đầy kín, tập trung tìm kiếm, không nói một lời. Sau khi tìm vài phút, có lẽ chính y cũng quên mất mình đang tìm sách gì, chỉ ngơ người đứng đó, không đi cũng không nhờ giúp đỡ, biểu cảm như thể bị lạc trong phòng làm việc của nhà mình.
Ngay lúc Hề Vi vẫn đang kiên trì nghĩ xem mình đang tìm gì, đột nhiên bị Chung Thận ôm từ phía sau, sau đó y lơ mơ bị đè vào cửa kệ sách.
Từ kệ sách đến sô pha. Hề Vi say đến mức mất kiểm soát hiếm thấy, không từ chối hành vi không đúng mực của hắn. Không từ chối tức là chấp nhận, có lẽ Chung Thận cũng say đến mức không tỉnh táo, cái gì nên làm và không nên làm đều đã làm, còn không chỉ một lần.
Lần cuối cùng Hề Vi mới tỉnh rượu, sa sầm mặt sắp nổi điên. Nhưng đôi khi Chung Thận cũng rất giỏi giả ngu, không giải thích không xin lỗi, đổ lỗi cho rượu, rồi giả vờ ngủ, sau đó tỉnh dậy mới "muộn màng" nhận lỗi, bảo rằng hình như mình đã làm chuyện không nên làm, thật sự xin lỗi.
"..." Đến nay Hề Vi vẫn không rõ hắn là giả vờ hay thật.
Nhưng Hề Vi chủ quan cho rằng là giả vờ. Đêm nay trò cũ tái diễn, Chung Thận lại muốn thử thách giới hạn của y.
Sử dụng tư thế Hề Vi ở trên, Chung Thận ở dưới, thắt eo căng chặt, mỗi cử động đều như một lời cầu xin thầm lặng với Hề Vi, hy vọng y gật đầu, cho phép mình ở lại bên trong.
Bình thường Hề Vi sẽ không đồng ý, nhưng tối nay vừa cãi nhau xong, bầu không khí tự dưng nóng lên. Sự ngoan ngoãn của Chung Thận chân thành hơn bất cứ lần nào trước đó, khao khát đối với Hề Vi cũng không giống đang giả vờ, mà giống một kẻ cuồng yêu chân chính trong đầu không có gì ngoài người yêu, không cần danh dự không cần nhân cách, chỉ cần sự cưng chiều của y.
Hề Vi không ngần ngại ban phát chút cưng chiều không đáng kể, cúi xuống giữ lấy cằm Chung Thận với một lực đủ làm hắn đau, trao cho hắn một nụ hôn như ban thưởng. Sau đón nhận tất cả sự chân thành và si mê của hắn, hơi nhíu mày, như một loài thực vật xinh đẹp, lặng lẽ đón nhận nước mưa tưới tắm, cho đến khi mưa tạnh.
...
**
Khi tỉnh dậy lần nữa đã gần trưa, rèm cửa hé mở, để lọt vào một tia sáng.
Hề Vi vô thức trở mình, đụng vào vai Chung Thận.
"..." Nhìn từ biểu cảm, hắn đã tỉnh từ lâu, vì một cánh tay bị y gối lên nên không tiện di chuyển, đành kiên trì làm gối cho y ngủ đến giờ.
"Anh đói không? Muốn ăn gì không?" Chung Thận hỏi.
Hề Vi cầm điện thoại lên xem, 11 giờ 26 phút, đây là ngày y thức dậy muộn nhất gần đây: "Em tự ăn đi, tôi phải ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Về nhà đón tết."
Hề Vận Thành là một cụ ông truyền thống, nhà họ Hề rất nhiều quy tắc, ví dụ như các thành viên trong gia đình phải sống cùng nhau, ngay cả khi ở nước ngoài, vào dịp lễ Tết cũng phải đoàn tụ. Nhưng từ đó có thể thấy, Hề Vi không tuân thủ quy tắc. Y thậm chí là người duy nhất trong ba thế hệ nhà họ Hề dọn ra sống riêng.
Có y tiên phong, em trai họ, Hề Lan từ nhà cô của y cũng muốn dọn ra ngoài, nhưng bị ba mẹ ngăn cản, không dám thách thức uy quyền của ông nội, nên luôn bất mãn.
Hề Vi xuống giường rửa mặt, sau đó vào phòng thay đồ bên cạnh chọn quần áo. Y đi đến đâu Chung Thận theo đến đó, vẻ ngoan ngoãn từ đêm qua đến giờ vẫn chưa tan biến.
Bên ngoài mưa đã tạnh từ lâu, nhìn xuống tầng dưới, đất ẩm trong vườn bị bé Đen và bé Trắng đào ra vài cái hố, quản gia dắt chó đi dạo đang bị chó dắt đi. Hề Vi thấy cảnh đó thì phì cười, quay đầu lại thấy Chung Thận đang nhìn mình, y nói rõ luôn: "Chuyện hôm qua tôi coi như chưa xảy ra, em không cần lo."
Chung Thận ậm ờ đáp, cũng tự tìm quần áo để mặc.
Chung Thận có một cái tủ quần áo riêng ở đây, để phòng khi có sự cố thì không phải không có quần áo thay. Hắn và Hề Vi không cùng cỡ.
—— Có tủ quần áo, có dụng cụ vệ sinh, biết bố trí phòng, nhớ mật mã khóa cửa, có chìa khóa, có gara riêng, là chủ nhân thứ hai của thú cưng.
Ngoại trừ việc không ở lại qua đêm hàng ngày, mối quan hệ giữa Chung Thận và Hề Vi đã không khác gì sống chung.
Thực ra Hề Vi không phải chưa từng nghĩ đến việc có thể duy trì với Chung Thận cả đời. Suy nghĩ này không liên quan đến bản thân Chung Thận, chỉ dựa trên sự tự hoạch định của Hề Vi: Tương lai sẽ sống như thế nào.
Cuộc sống của y có quản gia, tài xế, thư ký, đầu bếp, tất cả đều không thể thiếu. Y sẽ không hở tí là nghĩ đến việc "khi nào mình sa thải họ", vì sự thoải mái trong cuộc sống đến từ sự ổn định, nếu có thể không thay đổi thì sẽ không thay đổi.
Chung Thận về bản chất không khác gì những người này, nhưng đồng thời cũng rất khác biệt.
Cho dù là quản gia, tài xế, thư kỳ hay đầu bếp đều có thể có gia đình và cuộc sống riêng tư mà không bị ông chủ can thiệp, nhưng Chung Thận thì không thể.
Chỉ cần Chung Thận còn làm việc cho y, mọi thứ đều thuộc về y.
Do đó, nếu nhìn một cách khách quan về mối quan hệ này, nó không thể kéo dài lâu. Không ai cam lòng hầu hạ một người khác một cách bất bình đẳng mãi mãi. Nếu không, Chung Thận sẽ không muốn lên bờ đến vậy.
Vậy thì quay trở lại câu hỏi ban đầu: Tương lai sẽ sống như thế nào?
Gần đây, Hề Vi vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, không liên quan đến Chung Thận, vì gia đình muốn y kết hôn, như lời đồn đại ngoài kia, người vợ chưa cưới của y đã được chọn sẵn.
Nhưng khác với tin đồn, Hề Vi không có hứng thú với người khác giới, đương nhiên sẽ không lừa dối đối phương. Theo quan điểm đạo đức truyền thống của ông nội, y cũng không được phép làm vậy. Người vợ chưa cưới mà họ sắp xếp thực chất cũng là đồng loại với Hề Vi, một người đồng tính. Đối phương cũng giống như y, chịu áp lực từ gia đình, cần một cuộc hôn nhân hình thức để củng cố lợi ích gia đình.
Thời gian trước, khi ra nước ngoài, Hề Vi đã bàn bạc trực tiếp với đối phương. Nhưng chuyện này nói ra thì dài, trong lòng Hề Vi không muốn lắm, vẫn đang trong quá trình cân nhắc.
Hôm nay về nhà đón tết, không tránh khỏi việc bị nhắc đến, Hề Vi chưa ra khỏi cửa đã thấy phiền, tiếc rằng mình không phải chui ra từ cục đá, không tổ không tiên thì tốt biết mấy.
Thay quần áo xong xuôi, Chung Thận cũng thay xong và cùng y xuống lầu.
Đi được vài bước, Hề Vi nhạy bén quay lại hỏi: "Chung Thận, hôm nay em có phải đang hơi bám tôi quá không?"
"..." Chung Thận nghe vậy dừng lại, "Có sao?"
"Hôm qua tôi nặng lời, nhưng hầu hết đều là lời nói lúc giận thôi." Hề Vi không thích người khác quá mức ân cần, tế nhị nói: "Có một số việc chỉ cần trong lòng em có chừng mực, nhớ kỹ là được. Tính khí của tôi không tệ đến mức cần em dỗ từ tối qua đến tận hôm nay."
Chung Thận hơi hé miệng, dường như muốn giải thích mình không chỉ đang dỗ dành, nhưng thật không may, điện thoại đổ chuông không đúng lúc, hắn cầm lên thì thấy là cuộc gọi từ ba mình.
Hề Vi liếc nhìn màn hình từ khoảng cách gần, dưới ánh nhìn lơ đãng của y, Chung Thận lại chần chừ không nhấn nút trả lời, dường như không định nghe máy.
Hề Vi cạn lời: "Cuộc gọi từ ba em cũng không tiện cho tôi nghe sao?"
"...Không phải." Chung Thận mím môi, cuối cùng vẫn nghe máy.
Nhưng dù hắn nghe hay không, Hề Vi không có hứng thú nghe hai cha con họ nói gì, thế là quay người đi ra cửa, bảo tài xế chuẩn bị xuất phát.
Mặc dù không muốn nghe, nhưng trong lòng Hề Vi thật sự khó hiểu, Chung Thận gọi điện với em gái phải tránh y, bây giờ gọi điện với ba cũng vậy —— có gì mà phải tránh?
Cứ phải giữ bí mật như điệp viên không bằng. Nhà họ Chung có gì mà y không thể nghe được?
Trước đây cũng vậy à? Hề Vi nhớ lại nhưng không hề có ấn tượng, dường như Chung Thận chưa từng nghe điện thoại của gia đình trước mặt y.
Theo những gì y biết, Chung Thận vì quá bận rộn mà ít khi liên lạc với gia đình, thời gian gần đây, lại liên lạc thường xuyên hơn so với trước kia.
Trong đầu Hề Vi hiện lên cảnh tượng y gặp nhà họ Chung vào dịp Tết Nguyên Đán năm đó.
Năm đó, Hề Vi cãi nhau với ba mẹ, chưa kịp ăn Tết đã sập cửa bỏ đi, nhắn tin cho Chung Thận, ra lệnh cho hắn không được ăn tết mà phải đến với mình.
Chung Thận chưa bao giờ từ chối yêu cầu của y, chỉ nói không lái xe về nhà, sẽ bắt taxi đến gặp y. Lúc đó, Hề Vi đang lái xe dạo ngoài đường, không cách quá xa, vì thế đã rẽ qua hai con phố, đích thân đến dưới nhà Chung Thận.
Nếu họ là bạn bè, đã đến rồi thì Hề Vi nên lên nhà chúc tết và có thể ở lại dùng bữa. Nhưng bất kể là Chung Thận hay vợ chồng họ Chung, không ai có đủ tư cách để khiến Thái tử Hoa Vận phải đích thân lên nhà chúc tết.
Hề Vi ngồi ngay ngắn trong xe, nhìn thấy từ trong toà nhà có bốn người đi ra. Chung Thận đi trước, ba mẹ và em gái theo sau —— có lẽ họ nghĩ mình phải chúc tết Hề Vi nên mới ra ngoài, nhưng điều này lại khiến người da mặt mỏng hơi ngượng ngùng, vì vậy chỉ dám nhìn Hề Vi từ xa, không dám đến gần.
Giống như có một ranh giới vô hình và không thể vượt qua giữa hai bên, không phải là người cùng một thế giới. Hề Vi chỉ lơ đễnh nhìn lướt qua cửa sổ xe hai lần, thậm chí không nhìn rõ nét mặt của bố mẹ Chung Thận.
Sự hiện diện của y không phải là bí mật. Trong mắt nhà họ Chung, có thể họ coi y là cấp trên hoặc thứ gì khác, điều đó không quan trọng. Tóm lại, cho dù Chung Thận có bịa ra lời nói dối thế nào, Hề Vi cũng sẽ không cố ý vạch trần, vậy thì có cần phải tránh y để nghe điện thoại không?
Càng nghĩ càng khó hiểu, Hề Vi quay đầu lại nhìn Chung Thận, đúng lúc đó cuộc gọi cũng vừa kết thúc.
Bình thường không để ý thì không nhận ra, giờ để ý mới thấy, tâm trạng của hắn có vẻ trở nên tệ hơn sau khi nghe điện thoại xong, sự đeo bám khiến người khác thấy phiền vừa nãy cũng biến mất, hắn đã trở lại trạng thái trầm mặc thường thấy. Khi nhìn kỹ hơn, lại có vẻ như không có biểu cảm gì cả.
Đây mới là việc tư, Hề Vi không định hỏi đến, và rõ ràng Chung Thận cũng không định nói. Nhận ra ánh mắt của y, Chung Thận dù tâm trạng không tốt vẫn không quên thân phận của mình, chủ động bước tới hỏi: "Em đi cùng anh nhé?"
Hề Vi cho rằng hắn chỉ khách sáo, đương nhiên từ chối: "Tôi về nhà, em đi cùng tôi thế nào được?"
"Làm tài xế cho anh." Nào ngờ Chung Thận lại nghiêm túc.
Hắn không giống một ngôi sao hàng đầu với lịch trình dày đặc mà giống như không có việc gì quan trọng, trong lòng chỉ muốn xoay quanh Hề Vi: "Anh vào ăn cơm, em ngồi đợi ngoài xe, có được không?"
"..."