Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mưa Không Tên - Na Khả Lộ Lộ

Chương 7: Nhân sư



Thành phố Hải Kinh mùa đông năm nay cực kỳ lạnh, một trận mưa tuyết đêm qua khiến nhiệt độ toàn thành phố giảm xuống dưới 0 độ C. Sáng sớm, nhiệt độ chỉ nhích lên một chút, bầu trời vẫn u ám, gió lạnh thấu xương, thổi vào mặt khiến người ta đau rát.
Lúc Chung Thận vào hồ Minh thì đã là một giờ rưỡi sáng. Vầng trăng đầu tiên của năm 2024 bị vùi sâu trong mây đen, cả khu vườn chìm trong bóng tối, dường như mọi người đều đã ngủ. Tối nay, Hề Vi đóng cửa không tiếp khách.
Vừa rồi vội vàng, hắn không kịp thay bộ lễ phục dự tiệc, chỉ khoác lên mình một chiếc áo khoác mỏng manh, tuy phong độ nhưng không thể giữ ấm. Gió lạnh luồn qua ống tay áo, từng luồng thổi đi hơi ấm trong cơ thể. Ngón tay có chút cứng đờ, hắn dừng lại trước cửa mật mã, do dự một lúc nhưng không bấm.
Rõ ràng, Hề Vi không cho hắn vào. Vậy thì hắn không nên vào. Dù mật mã có thay đổi hay không, dù không có cánh cửa này, hắn cũng không thể bước vào nửa bước.
Chung Thận không nghĩ đến việc Hề Vi lúc này đang giận dữ thế nào. Phản ứng đầu tiên của hắn là: có lẽ sẽ phải đợi thêm ba tháng nữa mới có thể gặp lại.
Hề Vi không phải người hay cáu kỉnh, nhưng mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, dù lớn hay nhỏ, thời gian chia xa của họ sẽ càng kéo dài. Chung Thận không cho rằng y cố ý, nhưng cũng khó mà nói đó không phải là một hình phạt.
Khi Hề Vi cố ý hoặc vô ý trừng phạt hắn, hắn không có tư cách phản ứng, chỉ có thể chờ đợi. Giống như thời tiết thay đổi thất thường, con người chỉ có thể cầu mưa chứ không thể can thiệp vào thời điểm mưa rơi, càng không thể khiến nó tạnh.
Chung Thận đợi ngoài cửa hơn mười phút. Đột nhiên, đèn dưới mái hiên bật sáng. Người bước ra là quản gia với vẻ mặt ngái ngủ, có vẻ như vừa chợp mắt, cố gượng dậy vì có nhiệm vụ phải kiểm tra.
Thấy Chung Thận quả nhiên đã đến, quản gia lịch sự hỏi: "Cậu Chung, cậu có mang chìa khóa không?"
"Không mang, sao thế?" Chung Thận không hiểu.
Quản gia nói: "À, chuyện là, tổng giám đốc Hề muốn cậu trả chìa khóa lại cho tôi. Nhưng không sao, lần sau mang đến cũng được."
"..."
Những người bên cạnh Hề Vi không phải nhân vật đơn giản, thường ngày lịch sự với Chung Thận, nhưng dưới lớp lịch sự đó lại chia ra lạnh nhạt hoặc nhiệt tình. Khi nào nên lạnh nhạt, khi nào nên nhiệt tình, tùy theo thái độ của Hề Vi, chẳng khác nào miệng lưỡi của y.
Hôm nay, quản gia rõ ràng lạnh nhạt hơn bình thường, nói xong liền quay người đi vào, tắt đèn lần nữa.
Ông không mời Chung Thận vào nhà, cũng không quan tâm liệu Chung Thận có rời đi hay không. Xung quanh trở lại tối tăm, mây đen càng dày đặc, gió từ từ dịu lại cho đến khi ngừng hẳn.
Khoảng ba giờ sáng, bầu trời u ám đến cực điểm và bất ngờ đổ mưa.
Chung Thận là người gốc Hải Kinh, đã quen với thời tiết mùa đông ẩm ướt và lạnh lẽo ở đây. Nhưng mỗi khi trời mưa, hắn lại cảm thấy hơi khó chịu.
Có thể hắn mắc bệnh phong thấp nhẹ — nói "có thể" vì hắn chưa từng đi bác sĩ chẩn đoán. Căn bệnh này là di chứng từ vài năm trước khi hắn đóng phim.
Bộ phim điện ảnh đó tên là "Đêm Cuối Cùng", được quay vào năm thứ tư Chung Thận và Hề Vi ở bên nhau.
Chung Thận là diễn viên có tác phẩm, chất lượng phim điện ảnh và phim truyền hình do hắn diễn chính đều trên mức tiêu chuẩn, không có phim rác. Nhưng Hề Vi không có hứng thú với hầu hết trong số đó: "Đêm Cuối Cùng" là bộ phim duy nhất y xem hết.
Bộ phim này được tạo thành từ vô số cảnh đêm và cảnh mưa: đêm đẹp trời, đêm mưa, đêm lộng lẫy náo nhiệt, đêm tĩnh lặng không tiếng động; mưa to, mưa phùn, mưa rơi xuống bùn lầy nhuốm bẩn, mưa mang theo hương thơm của mái tóc ướt đẫm trong ký ức của nam chính...
Đạo diễn là Tôn Hưng Lệ, một đạo diễn nổi tiếng trong những năm gần đây, đã giành giải thưởng quốc tế danh giá, tính cách u ám nhạy cảm và kiêu ngạo, được công nhận trong giới là một "gã điên", cực kỳ xấu tính.
Lúc ấy "Đêm Cuối Cùng" đang trong quá trình chuẩn bị quay, Chung Thận mang vốn đầu tư vào đoàn phim để đảm nhận vai nam chính, điều này khiến Tôn Hưng Lệ rất bất mãn. Một mặt, ông ghét việc nhà đầu tư can thiệp vào sáng tạo nghệ thuật, mặt khác, ông khinh thường Chung Thận, cho rằng hắn là một thần tượng "bình hoa di động", nhờ những đạo diễn giỏi trước đây hết lòng đào tạo nên mới "tạm chấp nhận".
Nhưng trước đây, đạo diễn Tôn đã cầm tiền từ nhà đầu tư mà còn mắng người ta "vô học" và "không hiểu gì về điện ảnh", đắc tội hết với các nhà tài trợ, nếu không chấp nhận đầu tư từ Hoa Vận thì phim của ông sẽ không thể quay được, chỉ còn cách nhẫn nhịn Chung Thận.
Nhịn thì nhịn đấy, nhưng không nhịn hoàn toàn. Có một cảnh quay cảnh nam chính nhảy xuống sông tự tử trong mưa, đạo diễn Tôn kéo Chung Thận lên cầu bắc qua sông, bảo hắn nhảy thật.
Theo lý mà nói, cảnh nhảy sông thường được quay bằng cách mượn góc máy, không phải nhảy thật, nếu không thì cũng phải dùng dây treo, nhưng đạo diễn Tôn lại nói không được, ông muốn quay một cảnh dài hoàn chỉnh với nhiều góc máy, một cú quay liên tục, mượn góc hay dùng dây treo sẽ ảnh hưởng đến hiệu ứng cuối cùng, nên phải nhảy thật. Ông còn nói chỉ khi thật sự nhảy xuống từ trên cầu, Chung Thận mới có thể đồng cảm với nam chính, cảm xúc mới chín muồi, có thế mới quay được các cảnh sau.
Chung Thận chưa kịp phản ứng thì Đường Du đã ngay lập tức nổi đóa, cãi nhau với Tôn Hưng Lệ trước mặt mọi người, chỉ trích ông ta cố tình gây khó dễ cho Chung Thận, không quan tâm đến sự an toàn của diễn viên mà trút giận cá nhân.
Đạo diễn Tôn đáp lại rằng Chung Thận biết bơi, hơn nữa dưới nước đã có nhân viên cứu hộ: "Yên tâm, không chết đuối được đâu."
Đường Du lấy thế đè người, chửi ầm lên: "Nếu cậu ấy xảy ra chuyện, tôi làm sao giải thích với tổng giám đốc Hề đây?!"
Đạo diễn Tôn cũng nổi giận: "Vậy thì gọi Hề Vi đến nói chuyện với tôi!"
"..." Cả đoàn làm phim lặng thinh.
Thực ra, Tôn Hưng Lệ không nhất định phải quay như vậy, ông chỉ cố tình làm khó Chung Thận vài câu mà thôi, đợi khi Chung Thận từ chối, ông sẽ thuận theo đó chỉ trích: "Không chuyên nghiệp gì sất. Haiz, đúng là người dựa vào quan hệ thì chẳng nên trò trống gì."
Nhưng ông không ngờ, Chung Thận lại không phản đối câu nào, vô cùng bình tĩnh nói: "Có thể nhảy."
Đạo diễn Tôn lập tức tịt ngòi, thầm nghĩ, thằng nhóc này nhìn có vẻ lãnh đạm, cảm xúc ổn định, nhưng bên trong coi bộ còn điên hơn mình.
Đó là cuối thu ở miền Bắc, thành phố quay ngoại cảnh gió lớn, mưa nhân tạo. Cây cầu dưới chân Chung Thận cao gần 25 mét so với mặt nước, cao bằng bảy, tám tầng nhà.
Chung Thận không có sự hỗ trợ của bất kỳ nhân viên nào, một mình leo lên lan can cầu, điều chỉnh tư thế, nhảy xuống, rơi xuống dòng nước chảy xiết.
Gió to, sóng lớn, hắn bị một cơn sóng cuốn đi hàng chục mét. Khi đội cứu hộ vớt lên, hắn đã ngạt thở vì nước. Đường Du sợ đến mức tay chân lạnh toát, mặt mày tái mét, còn Tôn Hưng Lệ vẫn tiếp tục quay Chung Thận, quay mãi cho đến khi hắn được đưa vào bệnh viện.
Người bình thường tỉnh lại sau khi được cứu, biểu cảm phần nhiều là vui mừng vì thoát chết. Nhưng hôm đó, không hiểu sao khi mở mắt ra, trong mắt của Chung Thận lại tràn đầy vẻ "Sao mình chưa chết nhỉ?", như thể đang tiếc nuối.
Từ sau chuyện này, đạo diễn Tôn đã bị thuyết phục, không còn làm khó Chung Thận nữa. Sau khi quay xong, ông còn đi khoe khắp nơi rằng Chung Thận đã khiến ông rất ngạc nhiên, bộ phim này quay tốt hơn mong đợi, rất hài lòng.
Sau đó, bộ phim quả thật đã giành được giải thưởng, nhưng tiếc rằng chỉ có đạo diễn nhận giải, còn Chung Thận thì uổng công bị phong thấp do nước lạnh cuối thu, chỉ nhận được đề cử chứ không thể trở thành Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Về phần Hề Vi, y không hề hay biết về những chuyện này, có lẽ chỉ khi Chung Thận thực sự chết đuối thì y mới biết.
Sau này, khi xem bộ phim này với Chung Thận, Hề Vi lần đầu tiên nói "thích" với hắn. Tuy nhiên, nguyên câu không phải là thích Chung Thận, mà là: "Trong phim nhìn em như ma da ấy, tôi rất thích."
Chung Thận luôn lạnh ngắt, ẩm ướt, mái tóc đen dán vào chiếc cổ nhợt nhạt, như thể trên đầu hắn luôn có một cơn mưa không bao giờ tạnh. Mây đen mọc rễ và nảy mầm trong võng mạc, che khuất mặt trời mãi mãi. Đúng là giống hệt ma da.
Đêm nay trời lại mưa, Chung Thận từ bên ngoài hiên nhà bước đến trước cửa sổ của Hề Vi.
Rèm cửa căn phòng trên lầu hai đã được kéo kín, không nhìn thấy chút ánh sáng nào, có lẽ vốn dĩ cũng chẳng có ánh sáng.
Tiếng mưa rơi lộp độp trên kính và trên gương mặt lạnh lùng của Chung Thận, lạnh thấu xương, nhưng bị cóng lâu nên cơ thể đã mất đi cảm giác, bắt đầu trở nên tê liệt, ngược lại hắn không còn thấy quá khó chịu nữa.
Không rõ là Chung Thận kiên nhẫn hay vì biết rõ mình nên làm như vậy. Trời không sáng, mưa không tạnh, hắn sẽ mãi đứng đợi ở đó.
**
Khoảng năm giờ sáng, mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, Hề Vi đột nhiên choàng tỉnh.
Đèn đọc sách đầu giường trước giờ ngủ vẫn chưa tắt, đèn sáng suốt đêm, khiến y không ngủ sâu. Quyển sách trong tay đã trượt xuống lúc nào không hay, y không nhớ vừa nãy đã đọc đến trang nào.
Xuất phát từ trực giác nào đó, Hề Vi bật đèn chính lên, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra.
Chung Thận đứng quay lưng về cửa sổ, cả người chìm trong màn mưa, vạt áo vest ướt sũng đang nhỏ giọt, bóng lưng với bờ vai rắn rỏi, tư thế thẳng tắp, nhưng không hiểu sao lại toát ra một chút đáng thương.
Ánh sáng từ đèn xuyên qua tấm kính, rọi lên chiếc gáy không còn màu máu của hắn, khiến Chung Thận lập tức giật mình, quay đầu nhìn lên lầu.
Hề Vi kéo rèm lên, lấy điện thoại gửi cho hắn một dãy số: "Vào đi."
**
Có lẽ vì đứng lâu dưới lầu, gần như sắp cứng đờ như một bức tượng, Chung Thận phải mất một lúc lâu mới cất bước, vắt khô nước trên áo ngoài cửa, rồi lên lầu một cách sạch sẽ nhất có thể.
Hề Vi gắt ngủ, sắc mặt còn tệ hơn vì ngủ không ngon. Ngay khi Chung Thận bước vào cửa đã bị y đuổi vào phòng tắm, sau khi rửa sạch mùi mưa, đêm đông và mùi rượu mới được đến trước giường của y.
Tóc vẫn còn ướt, Chung Thận khoác áo choàng tắm, cúi đầu nói: "Xin lỗi anh."
Hề Vi ngồi trong khi hắn đứng, khi xin lỗi không nên có tư thế cao, vì thế Chung Thận khụy xuống, nửa quỳ xuống trước đầu gối của Hề Vi, im lặng, thân mật và vâng lời.
Dù đã tắm rồi, cơ thể hắn vẫn rất lạnh, chạm vào làn da nóng rực của Hề Vi, lại nhích về trước như đang rất khao khát. Nhưng dưới góc nhìn của Hề Vi, sự khát vọng cũng một phần của dày công tính toán và lấy lòng. Y không hề nghi ngờ rằng liệu Chung Thận có xin lỗi đàng hoàng hay không, tất nhiên rồi, cuối cùng thì chẳng ai kính nghiệp hơn hắn.
"Cậu xin lỗi cái gì?" Hề Vi nói, mặt không biểu cảm: "Cậu nói đi, tôi nghe."
"..."
Chung Thận ngẩng đầu nhìn y, đường cong từ cằm đến cổ hơi căng ra, không ngập ngừng lấy một giây: "Em không nên không nghe điện thoại của anh, không nên không dành thời gian bên anh, không nên đi dự tiệc rượu đó." Câu trả lời trôi chảy như thể hắn đã nghĩ kỹ vô số lần khi đứng dưới mưa.
Sắc mặt của Hề Vi vẫn lạnh lùng, không nói gì.
Câu trả lời có vẻ không đúng.
Cổ họng Chung Thận khô khốc, nói tiếp: "Làm anh không vui là lỗi của em, em không xử lý tốt giữa việc công và việc riêng..." Nói được một nửa hắn đột nhiên dừng lại, có lẽ nhận ra có nghĩa khác: Tiệc rượu là việc công? Hề Vi là việc riêng? Hay ngược lại?
Nhưng không thể giải thích, giải thích thì sẽ giấu đầu lòi đuôi.
Song Hề Vi không nghĩ nhiều, tất nhiên y không cho rằng mình là việc riêng của Chung Thận, giữa hai người là việc công đến mức không thể công hơn. Nhưng đáp án này không phải là điều y muốn nghe. Thực vậy, dù Chung Thận có nói gì thì y cũng không muốn nghe. Có vài cảm xúc không thể xoa dịu bằng lời xin lỗi mà chỉ có thể phát tiết.
"Cậu nghĩ tôi dễ tính quá phải không?" Y đè gáy của Chung Thận, hơi cúi người: "Không tìm chỗ trú mưa, cố tình dầm ướt cho ai xem?"
Chung Thận cứng đờ.
Hề Vi siết tay, buộc hắn phải ngẩng đầu lên: "Đã thông minh đến thế thì nhất định biết mình đã sai ở đâu rồi chứ? Tiếp tục nói đi, tôi muốn nghe."
"..."
Hề Vi ở thế thượng phong, đôi mắt tỏa ra sự đe dọa khó có thể hình dung. Không phải y cố ý đe dọa Chung Thận, mà sự hiện diện của y đã là một mối đe dọa rất lớn.
Y đang chờ câu trả lời của Chung Thận, giống như Nhân sư trong thần thoại tượng trưng cho nỗi sợ hãi và sự cám dỗ, nếu Chung Thận dám trả lời sai câu đố của y, kết cục chỉ có chết.
"Em..." Chung Thận nói khẽ: "Bất kể lúc nào, ở đâu, có khó khăn gì, em cũng nên đặt nhu cầu và cảm xúc của anh lên hàng đầu. Không làm được điều đó là lỗi của em, em xin lỗi."
Hề Vi nói: "Nói suông."
Vẻ mặt Chung Thận trở nên trống rỗng: "Từ giờ em sẽ không đi nữa được không ạ? Ngoài anh ra, em sẽ không bao giờ xã giao không cần thiết..."
"Cậu có tin những lời cậu nói không? Hoàng Khải Chinh là "xã giao không cần thiết" ư? Cậu chỉ mong sao sớm được nhập hội với gã thôi chứ gì?" Hề Vi lạnh lùng nói: "Đến cả kính nghiệp còn không biết cách diễn, lại dám học vẹt thoại với tôi à? Nếu không biết cách nhận lỗi thì cút, ngày mai tìm Phương Trữ tính tiền, muốn bao nhiêu phí chia tay thì nói luôn, nuôi cậu từng ấy năm, tôi cũng không ngại thêm vài số 0 đâu."
"..."
Y buông tay, đẩy Chung Thận ra, nhưng không ngờ lại không đẩy nổi.
Chung Thận nắm lấy cổ chân y, trượt dọc lêm đùi rồi bất ngờ đẩy y lên giường.
Tầm nhìn của Hề Vi đột nhiên bị rung lắc mạnh, còn chưa kịp nhìn rõ thì trước mắt đã tối đen. Chung Thận quá quen thuộc với công tắc đèn trong phòng, dễ dàng tắt chúng đi, khiến căn phòng chìm vào bóng tối.
Trên môi nặng trĩu, Chung Thận hôn y. Nhưng không còn hành động quá đáng nào nữa, Chung Thận dường như có chút run rẩy, thay vì nói đang cưỡng hôn y, thì đúng hơn là không thể kiểm soát bản thân, phải dựa vào nụ hôn của y để duy trì sự ổn định của cảm xúc. Do đó, dù có thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể buông ra, ngay cả khi phải mạo hiểm bị y dạy dỗ, trừng phạt, cũng phải hôn y trước rồi tính sau.
Hề Vi có thể tắm ba lần một ngày, không cần nước hoa trên người vẫn luôn có mùi thơm của sữa tắm. Mùi thơm này dường như trở thành thuốc giải có thể làm dịu đi cơn nghiện nào đó, cổ của y bị đè mạnh, Chung Thận kề sát vào động mạch cổ, hít hà một cách đầy kiềm chế, hôn lên đó, rồi đột nhiên lại nói "em xin lỗi" lần nữa.
... Lần này, cuối cùng cũng trở lại trình độ bình thường, thể hiện chút thành ý.
Ít nhất thì cũng thể hiện được khả năng diễn xuất trong phim do Tôn Hưng Lệ đạo diễn, việc hắn không đoạt giải "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" là tổn thất của ban giám khảo, chứ không phải vấn đề của Chung Thận.
Trong bóng tối, Hề Vi lạnh lùng nhìn hắn. Dù biết rằng hắn đang diễn nhưng cũng phải thừa nhận, việc Chung Thận đến nay vẫn còn cơ hội diễn trước mặt mình, là bởi vì so với những người như Quý Tinh Văn, mọi mặt của hắn đều cao hơn một bậc.
Thông thường, các ngôi sao sau khi đã quen với ống kính, sẽ dần hình thành thói quen phô diễn bản thân trước người khác, không ngừng tỏa ra sức hút, đến mức trở nên rẻ tiền.
Nhưng sức hút của Chung Thận lại đến từ việc cả người hắn toát ra vẻ thờ ơ "thích nhìn thì nhìn, thích chụp thì chụp" với bên ngoài, giống như hắn không hề muốn chủ động thu hút ai, thà dầm mình trong mưa, thối rữa trong bùn.
"Vậy là được rồi."
Vị Nhân sư đầy uy hiếp cuối cùng cũng thỏa hiệp, miễn cưỡng coi như Chung Thận trả lời đúng.
Và phần thưởng cho việc trả lời đúng chỉ đơn giản là không bị bóp chết.
Bờ môi của Hề Vi bị mút đến hơi sưng lên, y đẩy Chung Thận đang hôn không ngừng nghỉ ra, cay nghiệt nói: "Trước khi tôi vứt bỏ em, em không được đến cửa nhà khác xin ăn, hiểu chưa?"
"Vậy anh có thể..." Giọng của Chung Thận hơi khàn đi: "Đừng vứt bỏ em không?"
Lời tác giả: Cảnh nhảy sông trong chương này là tình tiết phóng đại mang tính kịch tính của tiểu thuyết, không xảy ra chuyện lớn coi như Chung Thận may mắn, trong thực tế tuyệt đối không nên bắt chước.
Chương trước Chương tiếp
Loading...