Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 95: Hoang dã không?
Lư Mễ rất gian xảo, lại thêm chút may mắn, chơi trò “sự thật hay thử thách” mãi mà không thấy thua. Ngược lại Đồ Minh sau khi thua một ván thì lại liên tục thua thêm hai ván nữa.
Mọi người đều tò mò về đời sống cá nhân của sếp, nên ván “sự thật” tiếp theo liền hỏi Đồ Minh: “Trong số các cô gái ở đây, sếp có muốn ngủ với ai không?”
Đồ Minh lắc đầu: “Không.” Anh trả lời rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đang nói dối.
“Một người cũng không?”
“Thật sự không. Tôi không thích ăn cỏ gần hang. Hơn nữa, dù mọi người đều rất xinh, nhưng không ai đúng gu của tôi cả.”
Nghe đến đây, Ô Mông và Đường Ngũ Nghĩa đều nhìn Lư Mễ. Sự kích thích mơ hồ này khiến cả hai cảm thấy phấn khích.
“Sếp sợ nói sai lại bị Lumi mách với bạn gái hả?”
“Tôi chẳng bao giờ mách lẻo đâu! Làm thế thì thiếu đạo đức quá.” Lư Mễ cười, nghĩ thầm trò chơi này thật không công bằng, cô cũng muốn thua một lần cho biết.
Chơi thêm vài ván, cuối cùng cô cũng thua. Cô xắn tay áo lên: “Nhanh, nhanh lên, hỏi tôi đi.”
“Chị có bạn trai chưa?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi ngay.
“Chị có hay chưa cậu không biết à? Chị còn độc thân chứ sao!” Lư Mễ nói lớn, đắc ý liếc nhìn Đồ Minh.
“Chị thích mẫu đàn ông như thế nào?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi tiếp.
“Trẻ, đẹp trai, hoang dã.”
Lư Mễ quyết tâm chơi tới bến, cười ranh mãnh, nhấn mạnh thêm: “Trẻ, đẹp trai, hoang dã, có ai phù hợp thì giới thiệu cho tôi nhé!”
Cô cố tình nói trúng điểm nhạy cảm, ai bảo vừa rồi trong thang máy không cho cô hôn chứ!
Lư Mễ thấy vẻ mặt Đồ Minh càng lúc càng khó coi, lòng cô càng thấy vui vẻ. Khi về phòng cô còn hát nghêu ngao, bước đi như bay trông hệt như trẻ con.
Ô Mông chợt hiểu ra lý do mà Đồ Minh thích cô.
Là vì những điểm “thật” trong tính cách của cô, quả thực hiếm gặp.
Sau khi mỗi người đánh răng và nằm lại giường, Lư Mễ lôi điện thoại ra, thấy Đồ Minh nhắn tin cho cô: [Thế nào mới tính là hoang dã?]
[Thôi đừng bắt chước, anh học không nổi đâu.] Lư Mễ cố tình chọc điên anh, quyết làm anh tức chết.
Đồ Minh ham học, gặp vấn đề gì là phải giải quyết ngay, anh lên mạng tìm “Đàn ông hoang dã là sao”, kết quả ra đủ loại kỳ quặc. Anh bật cười, không đồng ý với những câu trả lời đó. Hoang dã trong kết quả tìm kiếm khác hẳn với kiểu hoang dã mà Lư Mễ thích.
“Hai người định khi nào công khai vậy?” Ô Mông hỏi Lư Mễ trong bóng tối.
“Chắc không công khai đâu nhỉ? Có gì hay mà công khai. Công khai sẽ không tốt cho anh ấy.”
“Chắc Will không quan tâm tốt hay không đâu.” Ô Mông nói: “Em nghĩ Will rất muốn nói cho mọi người biết ấy.”
Lư Mễ cười: “Sao em nhận ra được thế?”
“Ngay lúc chị nói chị độc thân, Will rất khó chịu. Nếu không phải Jack ngắt lời thì chắc anh ấy đã tự khai rồi.”
“Anh ấy không làm thế đâu.”
Đồ Minh là người rất lý trí, Lư Mễ chưa từng nghe anh nói một câu nào vượt chuẩn mực, cũng chưa bao giờ làm điều gì khác người. Điều vượt chuẩn mực nhất mà anh làm trong đời chắc là hẹn hò với Lư Mễ.
Ô Mông nghĩ một lúc, rồi hỏi Lư Mễ: “Lumi, quay về rồi em sẽ nghỉ việc. Tối qua công ty mới vừa nói sẽ điều em đi nước ngoài.”
“Đi đâu thế?”
“Singapore hoặc Malaysia, đi hai năm.”
“Em có muốn đi không?” Lư Mễ hỏi cô ấy.
“Công tác nước ngoài có trợ cấp, công ty lo ăn ở, ngoài ra còn có cơ hội thăng tiến ưu tiên. Em muốn đi, em muốn có thành tựu của riêng mình.” Trước đây Ô Mông hầu như không bao giờ bộc lộ tham vọng trong công việc của mình với người khác, cô ấy thường làm việc chăm chỉ và khiêm tốn.
Nghe những câu này, Lư Mễ bất chợt nhớ đến Thượng Chi Đào của vài năm trước.
“Chị có thể cho em lời khuyên không?” Ô Mông hỏi cô.
“Chị đâu có lời khuyên gì đâu. Chị chỉ là một con ỉn lười thôi, chị thì có gì mà khuyên cơ chứ? Môi trường ở Singapore sạch sẽ trong lành, kinh tế tương đối phát triển, Malaysia thì phong cảnh đẹp hơn một tí. Khi đi du lịch thì chị thích Malaysia hơn. Nhưng đó chỉ là sở thích cá nhân thôi.”
“Nếu em đã có ý định định cư ở nước ngoài thì phải chọn một nơi dễ sống hơn.”
Lư Mễ thêm một câu nữa. Chính câu này đã nói trúng tâm sự của Ô Mông.
Công ty cũng có thể điều cô ấy đến một nước nhỏ ở Châu Phi, thăng tiến nhanh hơn, chủ yếu là để làm đẹp hồ sơ, về nước là được thăng chức ngay. Nhưng Ô Mông đã từ chối.
Đi đâu, sống và làm việc ở đâu, đến thời điểm hiện tại tất cả đều là lựa chọn cá nhân. Cô ấy sợ mình đi sai đường, lúc nào cũng cẩn trọng dè dặt.
“Erin, thật ra chị khá thích em. Nhưng em biết tại sao chúng ta không thể trở thành bạn chí cốt thổ lộ tâm tình không?” Lư Mễ hỏi cô ấy, rồi ngồi dậy bật đèn đầu giường. Ánh đèn chiếu lên người cô, tạo nên một quầng sáng bao quanh cô.
“Vì em không chân thành sao?”
“Không phải, em chân thành đấy chứ. Đứng ở một góc độ nào đó chị rất tin tưởng em, kể cả chuyện của chị và Will, em chưa bao giờ nói với ai. Nhưng em luôn sợ làm sai, sợ làm phật lòng người khác, cứ mắc kẹt giữa nhiều người và phải đắn đo cân nhắc. Em quá thận trọng, đến mức những phẩm chất thật sự của em đã bị che lấp.”
“Em đúng là như vậy.”
“Thế nên sau này nếu em ra nước ngoài sống tha hương nơi đất khách quê người, gặp đồng nghiệp mới, môi trường mới, cạnh tranh mới mà em vẫn tiếp tục sống kiểu nhún nhường như vậy thì sẽ có người bắt nạt em. Giống như việc em cứ giúp Daisy giải quyết hậu quả, nhưng khi đụng đến lợi ích cá nhân, Daisy vẫn chọn mình trước.”
Nỗi ấm ức của Ô Mông bị Lư Mễ nói trúng, cô ấy cũng ngồi dậy nhìn Lư Mễ: “Em hiểu rồi, Lư Mễ.”
“Ôi, chị chỉ nói nhảm thôi mà! Cuộc đời của em thì em phải tự quyết định, người khác nói gì không quan trọng.” Lư Mễ lại nằm xuống: “Ngủ sớm đi, chơi cho thoải mái mấy ngày.”
“Vâng!” Ô Mông cũng nằm xuống: “Cảm ơn chị Lư Mễ.”
“Khách sáo làm gì!” Cô trùm chăn kín đầu, nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau khi tập hợp, Đường Ngũ Nghĩa phát đồ ăn cho mọi người, Lư Mễ ngồi ở ghế phụ gặm táo, liếc mắt nhìn Đồ Minh đang ngồi ở ghế lái: Ông tướng này vẫn còn dỗi kìa! Hẹp hòi thật!
“Anh ngủ ngon không?” Lư Mễ hỏi anh.
“Tàm tạm.”
“Đã tàm tạm thì tức là không ngon rồi, sao lại ngủ không ngon chứ!” Lư Mễ biết còn hỏi, làm ngơ trước ánh mắt hung dữ của Đồ Minh.
Lư Mễ lắm trò, nhìn qua gương chiếu hậu thấy mọi người ở ghế sau đang tán gẫu, xe của họ đang dẫn đầu đoàn, đây thực sự là một cơ hội tốt để cô hành động. Cô lặng lẽ đưa tay vượt ranh giới, chạm vào chân Đồ Minh. Cảm nhận được cơ bắp anh bỗng căng lên, cô ngồi tựa vào ghế phụ mím môi để không cười ra tiếng, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển lên cao thì bị anh tóm lấy.
Anh dùng lực mạnh, làm tay Lư Mễ đau buốt, cô vội vàng nhận thua: “Ui ui! Trêu anh chút thôi mà! Sao trông anh như muốn giết người thế!”
Đồ Minh hơi nới lỏng tay, đan tay mình vào tay cô: “Em đừng chọc anh nữa, lần sau mà còn làm thế anh sẽ xử lý em tại chỗ đấy.” Thấy Đường Ngũ Nghĩa và Ô Mông đang chuẩn bị lên xe, anh buông tay cô ra, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.
Chỉ khi đến Lưu Gia Giáp – nợi có sông Hoàng Hà hợp lưu với sông Thao thì anh mới nở nụ cười. Màu nước vàng và xanh lục được phân biệt rất rõ ràng. Nếu vào mùa mưa, cảnh còn đẹp hơn nữa. Thiên nhiên thật kỳ diệu, ngay cả một người lắm lời như Lư Mễ, khi nhìn thấy cảnh này cũng phải nghiêm túc cảm thán một câu: “Ôi mẹ ơi, hùng vĩ quá đi.”
Mọi người cười phá lên, Đồ Minh cũng cười, anh nhìn cô qua vài người. Càng đông người thì anh càng muốn ôm cô. Anh không thích phải giả vờ như không quen biết trước mặt mọi người, cho dù việc Lư Mễ liên tục trêu chọc anh cũng là một thú vui. Nhưng Đồ Minh luôn thích mọi thứ phải được công khai rõ ràng.
Trên đường đến Tu viện Labrang vào ngày hôm sau, trong lúc nghỉ giữa chặng, Đường Ngũ Nghĩa và Đồ Minh cùng đi vệ sinh, Đồ Minh chợt hỏi: “Nếu chúng tôi công khai mối quan hệ, cậu thấy theo hiểu biết của cậu về mọi người thì có ảnh hưởng xấu gì đến Lư Mễ không?”
“Lư Mễ không quan tâm đến mấy chuyện đó đâu, chị ấy sợ không tốt cho anh thôi.”
“Ừm.”
Đồ Minh không muốn tiếp tục giấu giếm. Họ chỉ là một cặp đôi yêu nhau thông thường trong thế giới này, nhưng lại phải luôn thân mật ở những nơi mà người khác không nhìn thấy, điều này không bình thường chút nào. Anh muốn phá vỡ rào cản này.
Khi quay lại chuyến đi, anh không còn né tránh tiếp xúc với Lư Mễ nữa, xuống xe là đi theo sau cô. Dưới ánh nắng mặt trời, mái ngói vàng rực rỡ của Tu viện Labrang sáng lấp lánh, những người dân tộc Tạng đi ngang qua với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, miệng tụng những câu kinh đầy cảm xúc. Các vị Lạt Ma kể cho họ nghe về câu chuyện hơn ba trăm năm đầy biến động của Tu viện. Một nơi linh thiêng thế này thật khiến người ta xúc động.
Lư Mễ xin thề sẽ chạm vào từng chiếc Kinh luân trên dãy hành lang, đây là lần hiếm hoi mà cô thật sự nghiêm túc, miệng không ngừng lẩm bẩm nói những lời sâu sắc. Nhiều người chỉ đến đây để chụp ảnh rồi đi, nhưng Lư Mễ thậm chí còn không lấy điện thoại ra, vô cùng thành kính.
Đồ Minh lẳng lặng theo sau cô, chạm tay vào những nơi mà cô vừa chạm qua, dường như vẫn còn hơi ấm từ bàn tay cô để lại.
Hai người vẫn đi về phía trước, những người khác của đoàn cũng đi theo sau. Daisy nhìn hai người họ, cứ thấy có gì không ổn lắm, nhưng lại không thể nói ra được.
Tối hôm đó, họ dừng chân tại một homestay gần Tu viện Labrang. Cả nhóm bao trọn homestay, chủ nhà rất hiếu khách, chuẩn bị cho họ một bữa thịnh soạn có rượu ngon và thịt ngay tại sân sau để ngắm sao trời.
Các đồng nghiệp sau một năm làm việc vất vả, vào ngày này đều gác lại quan hệ cấp trên cấp dưới, xóa tan mọi khúc mắc, vui vẻ ngồi lại uống rượu ăn thịt với nhau.
Đồ Minh cũng uống một chút rượu. Sau ba vòng rượu, Lư Mễ đứng dậy chạy quanh sân cho ấm người. Sân sau của homestay nằm liền kề với núi, cô lấy hết can đảm bước thêm vài bước về phía trước, muốn thử cảm giác thám hiểm.
“To gan nhỉ.” Đồ Minh đứng phía sau lên tiếng: “Đi thêm vài bước nữa mời sói ăn thịt à?”
Họ đứng trong bóng tối, cách khoảng một trăm mét là ánh đèn sáng rực, không khí rất náo nhiệt.
“Em đi thám hiểm, đấu tay không với sói luôn.” Lư Mễ hào hứng bước sâu hơn, Đồ Minh đi theo cô. Một cơn gió thoảng qua, không biết có thứ gì bỗng lao ra làm Lư Mễ giật bắn người, cô hét lên, nhưng bị Đồ Minh bịt miệng và ép vào thân cây ngay lập tức.
Lư Mễ thở hổn hển vì sợ hãi, nhìn Đồ Minh, tay anh vẫn còn đang bịt miệng cô, không có ý định buông ra.
“Chẳng phải muốn đấu tay không với sói à?” Cách một bàn tay đang bịt miệng cô, Đồ Minh nói với cô: “Đấu đi, tay không.”
Anh tiến lên phía trước, cô không còn đường lui, khẽ hừ giọng dưới lòng bàn tay anh.
Hơi lạnh luồn vào vạt áo, Lư Mễ co người lại, nói lí nhí: “Lạnh.”
“Sắp hết lạnh rồi.”
Cảm giác mát lạnh lan tỏa xuống dưới giữa nhịp thở của cô. Đồ Minh ghé sát tai cô thì thầm: “Bây giờ thì anh đấu tay không với em đây.”
Lư Mễ không nhịn được mà rên khe khẽ, Đồ Minh siết nhẹ bàn tay bịt miệng cô: “Suỵt.” Anh bỏ tay ra rồi ôm chặt cô, ngậm vành tai cô, cắn mút dọc xuống khóe môi cô, cuối cùng bao bọc đầu lưỡi mà cô vừa trao đến.
Có tiếng bước chân từ xa đến gần, Lư Mễ cố gắng đẩy Đồ Minh, nhưng anh không động đậy, ngón tay anh vẫn đang chìm sâu ở một nơi ẩm ướt, bỗng nhiên thủy triều dâng lên, anh nhanh chóng đỡ lấy Lư Mễ khi cô sắp trượt khỏi thân cây, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, anh thì thầm bên tai cô: “Hóa ra em cũng biết sợ à?”
“Chẳng phải em không sợ trời không sợ đất sao?
“Chẳng phải em thích kiểu hoang dã à?”
Lư Mễ không dám thở mạnh, cũng không dám để Đồ Minh nói thêm câu nào, dưới tình thế cấp bách, cô đưa môi đến chặn anh lại, không cho anh tiếp tục nói bừa. Hai người lặng lẽ hôn nhau sau gốc cây, tiếng bước chân dừng lại ở khoảng cách hơn chục mét. Lư Mễ nghe thấy tiếng tưới cây, sau một lúc, khi tưới cây xong, tiếng bước chân từ gần đến xa rồi dần dần biến mất.
Lư Mễ nằm gọn trong vòng tay của Đồ Minh, vừa uể oải vừa trống rỗng, trong lòng thôi thúc muốn làm thêm điều gì đó. Nhưng Đồ Minh không chiều cô, anh nói: “Đấu xong rồi, lần sau gặp lại.”
Rồi quay người bỏ đi.
Đồ khốn nạn!
Lư Mễ bước theo sau anh, cảm thấy chột dạ nên vòng qua sân trước của homestay, nán lại trong sảnh một lúc rồi mới đẩy cửa ra sân sau.
Mọi người đều đã uống kha khá, nói năng không rõ ràng, mỗi người một kiểu say. Lư Mễ thì đang say trong cơn hoang dã bất ngờ của Đồ Minh khi nãy. Cô nhìn anh lần nữa, cô chỉ muốn cắn chết anh thôi, cảm thấy mình còn nóng lòng hơn cả trước đây.
Daisy cũng có kiểu say của riêng mình, say ba phần nhưng tỉnh bảy phần. Cô ta kéo Lư Mễ ra một góc, nói nhỏ: “Lúc nãy cô đi ra đằng sau.”
“Hai phút sau, Will cũng đi ra đó.”
“Mười mấy phút sau, Will quay lại.” Daisy chỉ vào khoảng tối mịt mờ phía xa.
“Hai mươi mấy phút sau, cô cũng quay lại.” Cô ta lại chỉ vào cửa sau.
Lư Mễ cười: “Rồi sao nữa?”
Daisy gõ vào đầu mình: “Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”
“Không ổn chỗ nào?” Lư Mễ hỏi lại.
Daisy nghĩ ngợi một lúc, rồi đột nhiên trợn mắt: “Má! Lumi! Cô tò te tú tí với Will ở sau lưng bạn thân cô à?!”
…
Lư Mễ bĩu môi, thầm nghĩ đầu óc Daisy cũng chỉ đến thế thôi, cô kéo cô ta lại gần, nói nhỏ: “Cô nghĩ lại xem, mọi chuyện không phải như cô nói đâu, tôi cũng đâu phải loại người xấu xa đi làm chuyện có lỗi với bạn thân.”
“Thế là sao?”
Lư Mễ nhếch môi: “Bạn thân của tôi định chia tay Will, vừa nãy ổng nhờ tôi giúp ổng khuyên nhủ cô ấy.”
“Đừng nói với ai nhé, Will tội nghiệp lắm.”
“Ờ ờ, vậy thì tôi không nói được, nguồn thu nhập của tôi đang nằm trong tay Will mà!”
“Chứ còn gì nữa!”
Mọi người đều tò mò về đời sống cá nhân của sếp, nên ván “sự thật” tiếp theo liền hỏi Đồ Minh: “Trong số các cô gái ở đây, sếp có muốn ngủ với ai không?”
Đồ Minh lắc đầu: “Không.” Anh trả lời rất nghiêm túc, không có vẻ gì là đang nói dối.
“Một người cũng không?”
“Thật sự không. Tôi không thích ăn cỏ gần hang. Hơn nữa, dù mọi người đều rất xinh, nhưng không ai đúng gu của tôi cả.”
Nghe đến đây, Ô Mông và Đường Ngũ Nghĩa đều nhìn Lư Mễ. Sự kích thích mơ hồ này khiến cả hai cảm thấy phấn khích.
“Sếp sợ nói sai lại bị Lumi mách với bạn gái hả?”
“Tôi chẳng bao giờ mách lẻo đâu! Làm thế thì thiếu đạo đức quá.” Lư Mễ cười, nghĩ thầm trò chơi này thật không công bằng, cô cũng muốn thua một lần cho biết.
Chơi thêm vài ván, cuối cùng cô cũng thua. Cô xắn tay áo lên: “Nhanh, nhanh lên, hỏi tôi đi.”
“Chị có bạn trai chưa?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi ngay.
“Chị có hay chưa cậu không biết à? Chị còn độc thân chứ sao!” Lư Mễ nói lớn, đắc ý liếc nhìn Đồ Minh.
“Chị thích mẫu đàn ông như thế nào?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi tiếp.
“Trẻ, đẹp trai, hoang dã.”
Lư Mễ quyết tâm chơi tới bến, cười ranh mãnh, nhấn mạnh thêm: “Trẻ, đẹp trai, hoang dã, có ai phù hợp thì giới thiệu cho tôi nhé!”
Cô cố tình nói trúng điểm nhạy cảm, ai bảo vừa rồi trong thang máy không cho cô hôn chứ!
Lư Mễ thấy vẻ mặt Đồ Minh càng lúc càng khó coi, lòng cô càng thấy vui vẻ. Khi về phòng cô còn hát nghêu ngao, bước đi như bay trông hệt như trẻ con.
Ô Mông chợt hiểu ra lý do mà Đồ Minh thích cô.
Là vì những điểm “thật” trong tính cách của cô, quả thực hiếm gặp.
Sau khi mỗi người đánh răng và nằm lại giường, Lư Mễ lôi điện thoại ra, thấy Đồ Minh nhắn tin cho cô: [Thế nào mới tính là hoang dã?]
[Thôi đừng bắt chước, anh học không nổi đâu.] Lư Mễ cố tình chọc điên anh, quyết làm anh tức chết.
Đồ Minh ham học, gặp vấn đề gì là phải giải quyết ngay, anh lên mạng tìm “Đàn ông hoang dã là sao”, kết quả ra đủ loại kỳ quặc. Anh bật cười, không đồng ý với những câu trả lời đó. Hoang dã trong kết quả tìm kiếm khác hẳn với kiểu hoang dã mà Lư Mễ thích.
“Hai người định khi nào công khai vậy?” Ô Mông hỏi Lư Mễ trong bóng tối.
“Chắc không công khai đâu nhỉ? Có gì hay mà công khai. Công khai sẽ không tốt cho anh ấy.”
“Chắc Will không quan tâm tốt hay không đâu.” Ô Mông nói: “Em nghĩ Will rất muốn nói cho mọi người biết ấy.”
Lư Mễ cười: “Sao em nhận ra được thế?”
“Ngay lúc chị nói chị độc thân, Will rất khó chịu. Nếu không phải Jack ngắt lời thì chắc anh ấy đã tự khai rồi.”
“Anh ấy không làm thế đâu.”
Đồ Minh là người rất lý trí, Lư Mễ chưa từng nghe anh nói một câu nào vượt chuẩn mực, cũng chưa bao giờ làm điều gì khác người. Điều vượt chuẩn mực nhất mà anh làm trong đời chắc là hẹn hò với Lư Mễ.
Ô Mông nghĩ một lúc, rồi hỏi Lư Mễ: “Lumi, quay về rồi em sẽ nghỉ việc. Tối qua công ty mới vừa nói sẽ điều em đi nước ngoài.”
“Đi đâu thế?”
“Singapore hoặc Malaysia, đi hai năm.”
“Em có muốn đi không?” Lư Mễ hỏi cô ấy.
“Công tác nước ngoài có trợ cấp, công ty lo ăn ở, ngoài ra còn có cơ hội thăng tiến ưu tiên. Em muốn đi, em muốn có thành tựu của riêng mình.” Trước đây Ô Mông hầu như không bao giờ bộc lộ tham vọng trong công việc của mình với người khác, cô ấy thường làm việc chăm chỉ và khiêm tốn.
Nghe những câu này, Lư Mễ bất chợt nhớ đến Thượng Chi Đào của vài năm trước.
“Chị có thể cho em lời khuyên không?” Ô Mông hỏi cô.
“Chị đâu có lời khuyên gì đâu. Chị chỉ là một con ỉn lười thôi, chị thì có gì mà khuyên cơ chứ? Môi trường ở Singapore sạch sẽ trong lành, kinh tế tương đối phát triển, Malaysia thì phong cảnh đẹp hơn một tí. Khi đi du lịch thì chị thích Malaysia hơn. Nhưng đó chỉ là sở thích cá nhân thôi.”
“Nếu em đã có ý định định cư ở nước ngoài thì phải chọn một nơi dễ sống hơn.”
Lư Mễ thêm một câu nữa. Chính câu này đã nói trúng tâm sự của Ô Mông.
Công ty cũng có thể điều cô ấy đến một nước nhỏ ở Châu Phi, thăng tiến nhanh hơn, chủ yếu là để làm đẹp hồ sơ, về nước là được thăng chức ngay. Nhưng Ô Mông đã từ chối.
Đi đâu, sống và làm việc ở đâu, đến thời điểm hiện tại tất cả đều là lựa chọn cá nhân. Cô ấy sợ mình đi sai đường, lúc nào cũng cẩn trọng dè dặt.
“Erin, thật ra chị khá thích em. Nhưng em biết tại sao chúng ta không thể trở thành bạn chí cốt thổ lộ tâm tình không?” Lư Mễ hỏi cô ấy, rồi ngồi dậy bật đèn đầu giường. Ánh đèn chiếu lên người cô, tạo nên một quầng sáng bao quanh cô.
“Vì em không chân thành sao?”
“Không phải, em chân thành đấy chứ. Đứng ở một góc độ nào đó chị rất tin tưởng em, kể cả chuyện của chị và Will, em chưa bao giờ nói với ai. Nhưng em luôn sợ làm sai, sợ làm phật lòng người khác, cứ mắc kẹt giữa nhiều người và phải đắn đo cân nhắc. Em quá thận trọng, đến mức những phẩm chất thật sự của em đã bị che lấp.”
“Em đúng là như vậy.”
“Thế nên sau này nếu em ra nước ngoài sống tha hương nơi đất khách quê người, gặp đồng nghiệp mới, môi trường mới, cạnh tranh mới mà em vẫn tiếp tục sống kiểu nhún nhường như vậy thì sẽ có người bắt nạt em. Giống như việc em cứ giúp Daisy giải quyết hậu quả, nhưng khi đụng đến lợi ích cá nhân, Daisy vẫn chọn mình trước.”
Nỗi ấm ức của Ô Mông bị Lư Mễ nói trúng, cô ấy cũng ngồi dậy nhìn Lư Mễ: “Em hiểu rồi, Lư Mễ.”
“Ôi, chị chỉ nói nhảm thôi mà! Cuộc đời của em thì em phải tự quyết định, người khác nói gì không quan trọng.” Lư Mễ lại nằm xuống: “Ngủ sớm đi, chơi cho thoải mái mấy ngày.”
“Vâng!” Ô Mông cũng nằm xuống: “Cảm ơn chị Lư Mễ.”
“Khách sáo làm gì!” Cô trùm chăn kín đầu, nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau khi tập hợp, Đường Ngũ Nghĩa phát đồ ăn cho mọi người, Lư Mễ ngồi ở ghế phụ gặm táo, liếc mắt nhìn Đồ Minh đang ngồi ở ghế lái: Ông tướng này vẫn còn dỗi kìa! Hẹp hòi thật!
“Anh ngủ ngon không?” Lư Mễ hỏi anh.
“Tàm tạm.”
“Đã tàm tạm thì tức là không ngon rồi, sao lại ngủ không ngon chứ!” Lư Mễ biết còn hỏi, làm ngơ trước ánh mắt hung dữ của Đồ Minh.
Lư Mễ lắm trò, nhìn qua gương chiếu hậu thấy mọi người ở ghế sau đang tán gẫu, xe của họ đang dẫn đầu đoàn, đây thực sự là một cơ hội tốt để cô hành động. Cô lặng lẽ đưa tay vượt ranh giới, chạm vào chân Đồ Minh. Cảm nhận được cơ bắp anh bỗng căng lên, cô ngồi tựa vào ghế phụ mím môi để không cười ra tiếng, bàn tay nhẹ nhàng di chuyển lên cao thì bị anh tóm lấy.
Anh dùng lực mạnh, làm tay Lư Mễ đau buốt, cô vội vàng nhận thua: “Ui ui! Trêu anh chút thôi mà! Sao trông anh như muốn giết người thế!”
Đồ Minh hơi nới lỏng tay, đan tay mình vào tay cô: “Em đừng chọc anh nữa, lần sau mà còn làm thế anh sẽ xử lý em tại chỗ đấy.” Thấy Đường Ngũ Nghĩa và Ô Mông đang chuẩn bị lên xe, anh buông tay cô ra, mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị.
Chỉ khi đến Lưu Gia Giáp – nợi có sông Hoàng Hà hợp lưu với sông Thao thì anh mới nở nụ cười. Màu nước vàng và xanh lục được phân biệt rất rõ ràng. Nếu vào mùa mưa, cảnh còn đẹp hơn nữa. Thiên nhiên thật kỳ diệu, ngay cả một người lắm lời như Lư Mễ, khi nhìn thấy cảnh này cũng phải nghiêm túc cảm thán một câu: “Ôi mẹ ơi, hùng vĩ quá đi.”
Mọi người cười phá lên, Đồ Minh cũng cười, anh nhìn cô qua vài người. Càng đông người thì anh càng muốn ôm cô. Anh không thích phải giả vờ như không quen biết trước mặt mọi người, cho dù việc Lư Mễ liên tục trêu chọc anh cũng là một thú vui. Nhưng Đồ Minh luôn thích mọi thứ phải được công khai rõ ràng.
Trên đường đến Tu viện Labrang vào ngày hôm sau, trong lúc nghỉ giữa chặng, Đường Ngũ Nghĩa và Đồ Minh cùng đi vệ sinh, Đồ Minh chợt hỏi: “Nếu chúng tôi công khai mối quan hệ, cậu thấy theo hiểu biết của cậu về mọi người thì có ảnh hưởng xấu gì đến Lư Mễ không?”
“Lư Mễ không quan tâm đến mấy chuyện đó đâu, chị ấy sợ không tốt cho anh thôi.”
“Ừm.”
Đồ Minh không muốn tiếp tục giấu giếm. Họ chỉ là một cặp đôi yêu nhau thông thường trong thế giới này, nhưng lại phải luôn thân mật ở những nơi mà người khác không nhìn thấy, điều này không bình thường chút nào. Anh muốn phá vỡ rào cản này.
Khi quay lại chuyến đi, anh không còn né tránh tiếp xúc với Lư Mễ nữa, xuống xe là đi theo sau cô. Dưới ánh nắng mặt trời, mái ngói vàng rực rỡ của Tu viện Labrang sáng lấp lánh, những người dân tộc Tạng đi ngang qua với dáng vẻ phong trần mệt mỏi, miệng tụng những câu kinh đầy cảm xúc. Các vị Lạt Ma kể cho họ nghe về câu chuyện hơn ba trăm năm đầy biến động của Tu viện. Một nơi linh thiêng thế này thật khiến người ta xúc động.
Lư Mễ xin thề sẽ chạm vào từng chiếc Kinh luân trên dãy hành lang, đây là lần hiếm hoi mà cô thật sự nghiêm túc, miệng không ngừng lẩm bẩm nói những lời sâu sắc. Nhiều người chỉ đến đây để chụp ảnh rồi đi, nhưng Lư Mễ thậm chí còn không lấy điện thoại ra, vô cùng thành kính.
Đồ Minh lẳng lặng theo sau cô, chạm tay vào những nơi mà cô vừa chạm qua, dường như vẫn còn hơi ấm từ bàn tay cô để lại.
Hai người vẫn đi về phía trước, những người khác của đoàn cũng đi theo sau. Daisy nhìn hai người họ, cứ thấy có gì không ổn lắm, nhưng lại không thể nói ra được.
Tối hôm đó, họ dừng chân tại một homestay gần Tu viện Labrang. Cả nhóm bao trọn homestay, chủ nhà rất hiếu khách, chuẩn bị cho họ một bữa thịnh soạn có rượu ngon và thịt ngay tại sân sau để ngắm sao trời.
Các đồng nghiệp sau một năm làm việc vất vả, vào ngày này đều gác lại quan hệ cấp trên cấp dưới, xóa tan mọi khúc mắc, vui vẻ ngồi lại uống rượu ăn thịt với nhau.
Đồ Minh cũng uống một chút rượu. Sau ba vòng rượu, Lư Mễ đứng dậy chạy quanh sân cho ấm người. Sân sau của homestay nằm liền kề với núi, cô lấy hết can đảm bước thêm vài bước về phía trước, muốn thử cảm giác thám hiểm.
“To gan nhỉ.” Đồ Minh đứng phía sau lên tiếng: “Đi thêm vài bước nữa mời sói ăn thịt à?”
Họ đứng trong bóng tối, cách khoảng một trăm mét là ánh đèn sáng rực, không khí rất náo nhiệt.
“Em đi thám hiểm, đấu tay không với sói luôn.” Lư Mễ hào hứng bước sâu hơn, Đồ Minh đi theo cô. Một cơn gió thoảng qua, không biết có thứ gì bỗng lao ra làm Lư Mễ giật bắn người, cô hét lên, nhưng bị Đồ Minh bịt miệng và ép vào thân cây ngay lập tức.
Lư Mễ thở hổn hển vì sợ hãi, nhìn Đồ Minh, tay anh vẫn còn đang bịt miệng cô, không có ý định buông ra.
“Chẳng phải muốn đấu tay không với sói à?” Cách một bàn tay đang bịt miệng cô, Đồ Minh nói với cô: “Đấu đi, tay không.”
Anh tiến lên phía trước, cô không còn đường lui, khẽ hừ giọng dưới lòng bàn tay anh.
Hơi lạnh luồn vào vạt áo, Lư Mễ co người lại, nói lí nhí: “Lạnh.”
“Sắp hết lạnh rồi.”
Cảm giác mát lạnh lan tỏa xuống dưới giữa nhịp thở của cô. Đồ Minh ghé sát tai cô thì thầm: “Bây giờ thì anh đấu tay không với em đây.”
Lư Mễ không nhịn được mà rên khe khẽ, Đồ Minh siết nhẹ bàn tay bịt miệng cô: “Suỵt.” Anh bỏ tay ra rồi ôm chặt cô, ngậm vành tai cô, cắn mút dọc xuống khóe môi cô, cuối cùng bao bọc đầu lưỡi mà cô vừa trao đến.
Có tiếng bước chân từ xa đến gần, Lư Mễ cố gắng đẩy Đồ Minh, nhưng anh không động đậy, ngón tay anh vẫn đang chìm sâu ở một nơi ẩm ướt, bỗng nhiên thủy triều dâng lên, anh nhanh chóng đỡ lấy Lư Mễ khi cô sắp trượt khỏi thân cây, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn, anh thì thầm bên tai cô: “Hóa ra em cũng biết sợ à?”
“Chẳng phải em không sợ trời không sợ đất sao?
“Chẳng phải em thích kiểu hoang dã à?”
Lư Mễ không dám thở mạnh, cũng không dám để Đồ Minh nói thêm câu nào, dưới tình thế cấp bách, cô đưa môi đến chặn anh lại, không cho anh tiếp tục nói bừa. Hai người lặng lẽ hôn nhau sau gốc cây, tiếng bước chân dừng lại ở khoảng cách hơn chục mét. Lư Mễ nghe thấy tiếng tưới cây, sau một lúc, khi tưới cây xong, tiếng bước chân từ gần đến xa rồi dần dần biến mất.
Lư Mễ nằm gọn trong vòng tay của Đồ Minh, vừa uể oải vừa trống rỗng, trong lòng thôi thúc muốn làm thêm điều gì đó. Nhưng Đồ Minh không chiều cô, anh nói: “Đấu xong rồi, lần sau gặp lại.”
Rồi quay người bỏ đi.
Đồ khốn nạn!
Lư Mễ bước theo sau anh, cảm thấy chột dạ nên vòng qua sân trước của homestay, nán lại trong sảnh một lúc rồi mới đẩy cửa ra sân sau.
Mọi người đều đã uống kha khá, nói năng không rõ ràng, mỗi người một kiểu say. Lư Mễ thì đang say trong cơn hoang dã bất ngờ của Đồ Minh khi nãy. Cô nhìn anh lần nữa, cô chỉ muốn cắn chết anh thôi, cảm thấy mình còn nóng lòng hơn cả trước đây.
Daisy cũng có kiểu say của riêng mình, say ba phần nhưng tỉnh bảy phần. Cô ta kéo Lư Mễ ra một góc, nói nhỏ: “Lúc nãy cô đi ra đằng sau.”
“Hai phút sau, Will cũng đi ra đó.”
“Mười mấy phút sau, Will quay lại.” Daisy chỉ vào khoảng tối mịt mờ phía xa.
“Hai mươi mấy phút sau, cô cũng quay lại.” Cô ta lại chỉ vào cửa sau.
Lư Mễ cười: “Rồi sao nữa?”
Daisy gõ vào đầu mình: “Tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn.”
“Không ổn chỗ nào?” Lư Mễ hỏi lại.
Daisy nghĩ ngợi một lúc, rồi đột nhiên trợn mắt: “Má! Lumi! Cô tò te tú tí với Will ở sau lưng bạn thân cô à?!”
…
Lư Mễ bĩu môi, thầm nghĩ đầu óc Daisy cũng chỉ đến thế thôi, cô kéo cô ta lại gần, nói nhỏ: “Cô nghĩ lại xem, mọi chuyện không phải như cô nói đâu, tôi cũng đâu phải loại người xấu xa đi làm chuyện có lỗi với bạn thân.”
“Thế là sao?”
Lư Mễ nhếch môi: “Bạn thân của tôi định chia tay Will, vừa nãy ổng nhờ tôi giúp ổng khuyên nhủ cô ấy.”
“Đừng nói với ai nhé, Will tội nghiệp lắm.”
“Ờ ờ, vậy thì tôi không nói được, nguồn thu nhập của tôi đang nằm trong tay Will mà!”
“Chứ còn gì nữa!”