Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 94: Kích động, tức giận
Suốt cả buổi Đồ Minh cứ trưng ra vẻ mặt khó ở này, trông rất đáng sợ.
Daisy kéo Ô Mông và Serena đi vòng ra sau Đồ Minh, vừa đi vừa nói: “Chẳng biết công việc có bị làm sao không, chúng ta đừng lao vào họng súng.”
“Quay về là tôi nghỉ việc rồi, cô quên à?” Ô Mông nhắc nhở. “Chắc chắn không phải tôi.”
“… Ờ đúng. Chắc chắn không phải cô.”
“Vậy là ai?” Daisy nhìn quanh quẩn, thấy ánh mắt Đồ Minh lướt qua Đường Ngũ Nghĩa và Lư Mễ, cô ta gật đầu: “Tôi biết rồi, chắc chắn là vì Lư Mễ. Chỉ có Lư Mễ là rảnh rỗi không gì làm dám đi chọc tức sếp mà thôi.”
Lư Mễ đâu biết Đồ Minh đang giận, cô đang chơi rất vui mà! Hiện giờ ở Bắc Kinh kiểm soát rất nghiêm ngặt, chỉ có vài con phố nhỏ trông giống như chợ đêm ở gần các trường Đại học, còn lại đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Khó khăn lắm mới thấy chợ đêm thế này, tất nhiên là phải chơi cho thỏa thích. Chợ đêm có nhiều món ăn và trò chơi, cô kéo Đường Ngũ Nghĩa đứng trước quầy này một lúc, ăn chút đồ ở quầy khác, vui quên trời quên đất.
Lúc quay đầu lại thấy Đồ Minh nhìn mình, ánh mắt anh lạnh lẽo, cô bèn nhắn tin cho anh: [Anh lườm em hả? Em chọc gì anh?]
[Nếu anh nhớ không lầm thì bạn trai của em là anh.]
Lư Mễ hiểu ra, Đồ Minh đang tức giận. Ít khi cô chứng kiến được cảnh này, cảm thấy hứng thú dạt dào và có ý định đổ thêm dầu vào lửa, dù sao thì chọc tức người khác là sở trường của cô mà.
Cô kẹp một miếng đậu hũ thối đưa đến trước mặt Đường Ngũ Nghĩa, Đường Ngũ Nghĩa ôi đệt một tiếng, ngửa đầu ra sau: “Chị bị khùng hả? Chị đút em ăn á?”
“Hốc nhanh lên!” Lư Mễ kéo tai cậu nhét miếng đậu hũ vào miệng cậu, Đường Ngũ Nghĩa bị ép ăn, quay đầu thấy ánh mắt của Đồ Minh: “Này bà chị, bà hại tôi rồi đấy! Cục cưng của bà sắp điên rồi kìa.”
“Để ổng điên. Ai mà biết ổng ghen chuyện gì chứ, hiếm khi thấy như vậy, để ổng ghen thêm tí đi, hehe.”
Lư Mễ muốn xem Đồ Minh ghen như thế nào, trước đây lúc cô chơi với Đường Ngũ Nghĩa anh đâu có ghen, giờ người ta sắp đi rồi mà lại ghen. Thật không hiểu nổi, nhưng rất vui.
Lư Mễ cười với Đường Ngũ Nghĩa, mặt mày nở hoa, Đồ Minh hừ một tiếng rồi dừng lại trước quầy thịt nướng cùng với Jacky. Lư Mễ ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, cô cũng kéo Đường Ngũ Nghĩa lại gần, khi họ đang gọi món, cô cũng gọi, Đồ Minh nhìn cô rồi nói: “Tôi không mời cô ăn.”
…
Đường Ngũ Nghĩa đứng bên cạnh cười lớn: “Hồi trước nghe người ta bảo Will ghét Lumi mà tôi không tin, giờ thì tin rồi. Đến thịt mà cũng không cho Lumi ăn!”
Lư Mễ quay lại đá cậu, mọi người cũng cười theo.
Mọi người ghép vài cái bàn lại, cả nhóm ngồi xuống, trên bàn bày đầy thịt nướng, bánh naan và trà mơ, hương thơm ngào ngạt.
“Thế chầu này cũng được coi là tiệc liên hoan rồi hả?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi.
“Coi là vậy nhỉ? Dùng trà mơ thay rượu tiễn Jack và Erin.” Đồ Minh nâng ly trà lên: “Tương lai đầy hứa hẹn, hẹn gặp lại ở chốn giang hồ.”
“Hẹn gặp lại ở chốn giang hồ” là câu nói trong nghề khi có người rời công ty, trước đây Đồ Minh không hay nói, giờ cũng bị lây từ mọi người rồi.
“Hẹn gặp lại thì để dành đến ngày cuối rồi nói. Ly trà này là để chúc cho chuyến đi của chúng ta vui vẻ thôi!” Đường Ngũ Nghĩa cười cụng ly với mọi người, hiếm khi thấy cậu nghiêm túc: “Cảm ơn mọi người đã bỏ qua Fiji, đi cùng tôi đến Cam Nam chơi thả ga, ơn này tôi không bao giờ quên đâu, nếu sau này ai có dịp đến Huệ Châu, ăn uống gì tôi bao hết.”
“Cam Nam cũng đẹp mà, bình thường có muốn tự đi cũng không chắc xin nghỉ phép được. Cho nên người đáng nể nhất vẫn là Will, sếp đặc biệt xin thêm ba ngày nghỉ du lịch, Tracy nói đây là chuyện xảy ra lần đầu tiên trong lịch sử Lăng Mỹ đấy.” Daisy tranh thủ nịnh sếp, mà đó cũng là sự thật.
“Bởi vậy mới nói đi theo sếp là có thịt ăn!”
“Jack và Erin không được ăn rồi!” Serena đùa.
“Không không, Erin được sếp gửi đến nơi tốt hơn để ăn thịt rồi! Tôi cũng muốn có thư giới thiệu của sếp!” Daisy nói.
“Đợi khi nào cô nghỉ việc tôi cũng sẽ viết cho cô.” Đồ Minh rất nghiêm túc nói với Daisy: “Tôi sẽ viết cho cô một lá thư giới thiệu dài hơn của Erin.”
“Đừng đừng, tôi không nghỉ việc đâu. Tôi sẽ đi theo sếp, sếp ăn thịt thì tôi uống nước canh, sếp ra trận thì tôi cầm súng.” Daisy vội vàng chữa cháy cho mình.
Lư Mễ nghĩ thầm, cái miệng hay tọc mạch của cô mà không chịu sửa lại thì sau này đến nước canh cũng không có cho mà húp, cho cô uống nước sôi bỏng miệng bây giờ.
Mọi người vừa ăn vừa cười nói rôm rả, Lư Mễ ngồi bên cạnh Đồ Minh, vắt chéo chân, dưới bàn tối om, mũi chân cô khẽ chạm vào bắp chân của Đồ Minh, anh hơi dịch chân ra thì cô lại đuổi theo, dán sát vào anh, từ từ đi lên rồi từ từ đi xuống. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhẹ như chiếc lông vũ quét qua da anh, làm anh nổi da gà.
Thần kinh căng thẳng, cơ thể dồn lực, máu chậm rãi dồn về một chỗ, anh đổi tư thế để che giấu sự bất thường của mình.
Đồ Minh cứng đờ không nhúc nhích, mọi người vẫn đang nói cười vui vẻ, chỉ có anh là mặt mày nghiêm nghị. Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lư Mễ: [Đừng quậy.]
[Thế em quậy với người khác nhé.]
[Em dám à!]
[Quậy liền đây nè!]
Kích thích quá! Trong lòng Lư Mễ nhảy nhót, trong đầu hiện lên những kinh nghiệm phong phú mà cô đã tích lũy từ trước, mà những kinh nghiệm đó được tổng kết lại là: Làm sao để biến một người đàn ông chững chạc đàng hoàng trở thành cầm thú.
Chín ngày là đủ rồi.
Lư Mễ thấy tai của Đồ Minh hơi đỏ, biết là nếu chọc anh thêm chút nữa là chắc chắn anh sẽ bỏ chạy, nên cô kịp thời rút chân về, ăn một miếng thịt và uống một ngụm trà. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Đồ Minh. Buổi tối mát mẻ ở chợ đêm đông đúc, anh ngồi đó với vẻ thư sinh trắng trẻo, trông hơi không hợp với khung cảnh này.
Thỉnh thoảng Đồ Minh quay mặt sang nói chuyện với người khác cũng có thể nhìn thấy Lư Mễ.
Hôm nay vì phải đi đường cả ngày nên cô không trang điểm, nhưng gương mặt mộc của cô lại khác hẳn mọi người. Mặt mày sinh động như đã điểm chút phấn son, cả người tràn đầy sức sống, trong đêm tối nơi đất khách lại càng thêm rực rỡ.
Đồ Minh nhìn sang nơi khác, thấy Ô Mông mỉm cười với mình, anh cũng cười đáp lại.
Ăn uống no nê, cả nhóm quay về khách sạn, Lư Mễ nằm xuống giường, còn Ô Mông thì vào phòng tắm trước.
Lư Mễ rảnh rỗi nên lướt điện thoại, chợt nhớ đến Đồ Minh, lòng cô thấy ngứa ngáy. Thôi vậy! Đi chơi với đồng nghiệp mà, đành phải nhẫn nhịn thôi!
Cô muốn uống một lon Coca để thoải mái hơn, nhưng cái tủ lạnh mini không cắm điện, Coca thì nguội, cô mặc áo khoác xuống siêu thị tiện lợi ở khách sạn.
Cửa thang máy gần đóng lại thì Đồ Minh lách mình đi vào, mỗi người đứng một góc.
Chậc chậc, cơ hội không phải đến rồi sao?
Lư Mễ đứng sát lại anh, kéo cổ áo buộc anh cúi xuống, rồi bất ngờ hôn mạnh lên môi anh: “Thật phiền phức, hay là chúng ta bỏ trốn đi!”
Lư Mễ đẩy Đồ Minh ra rồi đứng lại vào góc của mình, ý nghĩ đen tối rục rịch ở trong lòng. Cô chỉ muốn liên tục trêu ghẹo anh trong chuyến đi này, chọc tức anh, khiến tâm trạng của anh lên xuống thất thường, để anh nếm đủ vị đắng của ái tình.
Hai người xuống thang máy cùng đi đến siêu thị tiện lợi, không nằm ngoài dự đoán, Đồ Minh cũng mua một lon Coca lạnh. Bình thường anh không uống Coca lạnh, nhưng mũi chân của Lư Mễ dưới bàn đã làm loạn, đến khi về khách sạn, nghĩ lại anh vẫn cảm thấy nóng trong người.
Phải uống chút đồ lạnh để hạ nhiệt.
Hai người lại trầm mặc vào thang máy, ánh mắt của Lư Mễ quấn lấy Đồ Minh ở trong không gian kín. Anh không giỏi xử lý tình huống này, mắt dán chặt vào con số tầng thang máy đang thay đổi. Đinh một tiếng, cửa mở, anh vội vàng bước ra, cả hai quay về phòng.
Con cún Đồ Minh này được lắm, Lư Mễ mắng thầm anh: Đã bày cách cho anh rồi mà anh vẫn không học, còn đứng cách xa cứ như sợ người ta dê mình vậy ấy!
Lư Mễ vừa tắm vừa mắng anh, đến khi ra khỏi phòng tắm, cô thấy Ô Mông đã mặc áo khoác ngồi đợi cô, cô bèn hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Mọi người nói muốn đến phòng sếp chơi.”
“?”
Lư Mễ mở điện thoại, thấy hàng loạt tin nhắn, thì ra Daisy đòi đi tham quan phòng VIP của sếp, nhân tiện tâm sự đêm khuya luôn.
Không ngờ Đồ Minh lại đồng ý.
Lư Mễ bĩu môi, rồi cũng đi theo.
“Mấy người không muốn ngủ hả?” Lư Mễ nói với họ: “Có gì mà nói chứ?”
“Nhiều thứ để nói lắm.” Daisy kéo Lư Mễ ngồi xuống cạnh mình: “Chúng ta sẽ chơi trò sự thật hay thử thách.”
[1] Sự thật hay thử thách là một trò chơi nhóm phổ biến rộng rãi cho phép người chơi lựa chọn giữa việc tiết lộ sự thật về bản thân hoặc hoàn thành một thử thách táo bạo do những người chơi khác đề xuất.
“Trò đó là cái nôi của sự mờ ám đấy.” Serena hùa vào: “Kích thích lắm, tôi thích kích thích.”
Lư Mễ chưa kịp sấy tóc, vẫn còn ướt, mọi người đều mặc đồ ngủ rồi mặc thêm áo khoác ngoài, khung cảnh này nhìn tức cười thật.
Đồ Minh cũng chiều theo họ.
Bình thường công việc rất bận rộn, nhân viên phải chịu áp lực cao, khó khăn lắm mới có dịp tham gia team building, vậy nên ai cũng hy vọng cả nhóm sẽ vui vẻ chơi hết mình. Lấy điện thoại ra xem, thấy dù khuya rồi nhưng vẫn còn đặt đồ ăn được, thế là họ liền đặt đồ ăn thức uống và cả rượu nữa.
“Vậy mai khỏi cần dậy sớm, trưa tụi mình xuất phát nhé. Bữa sáng thì tôi bảo khách sạn gói sẵn rồi để ở quầy lễ tân cho mọi người lấy.” Đó là đề xuất của Đường Ngũ Nghĩa – người được phân công làm đội trưởng lo chuyện hậu cần trong chuyến đi này, hết sức chu đáo.
Mọi người ai nấy đều rất vui, ngồi trên giường, ghế, hoặc dưới sàn, bắt đầu chơi “sự thật hay thử thách”. Nhưng họ cũng rất cẩn thận, nói chuyện nhỏ nhẹ, cười đùa khẽ khàng, sợ làm phiền phòng bên cạnh.
Ai cũng chọn “sự thật”, bởi vì họ đều là đồng nghiệp, chọn “thử thách” thì không dám làm gì quá đà, mà không quá đà thì chơi chán lắm. Nên cuối cùng mọi người chọn nói “sự thật” với nhau nhưng lại hỏi toàn mấy câu cực kỳ táo bạo.
Đường Ngũ Nghĩa xui xẻo, thua liên tục.
Từ chuyện đêm đầu tiên của cậu, cho tới kích thước thế nào… đủ thứ câu hỏi như vậy, không chỉ hỏi cậu mà còn quay sang hỏi Lư Mễ để xác nhận: “Có đúng vậy không?”
Đồ Minh nghe đến đó thì mặt lại lạnh tanh, lúc này chỉ muốn đè Lư Mễ xuống và trừng phạt cô.
Lư Mễ nghĩ đầu của mấy người này chắc bị cửa kẹp hết rồi: “Kích thước của Đường Ngũ Nghĩa mà mấy người hỏi tôi là sao? Tôi thấy rồi hả?”
“Hai người… nhỡ đâu đã từng ở bên nhau rồi thì sao!” Daisy buột miệng nói mà không nghĩ gì, nói xong rồi ngậm miệng lại ngay: “Mẹ kiếp, tôi sai rồi.”
“Jacky, Daisy muốn cướp dự án của anh đấy.” Lư Mễ nhanh miệng, lập tức bán đứng Daisy để chuyển hướng sự chú ý.
Daisy giơ tay đầu hàng: “Tôi sai rồi Lumi, tôi biết cô lợi hại mà.” Cô ta quay sang giải thích với Jacky: “Tôi để ý một người đàn ông ở công ty của khách hàng, tôi muốn giải quyết vấn đề độc thân thôi. Bình thường tôi có cướp của ai đâu.”
“Nhưng bình thường cô cũng bày không ít trò mà.” Jacky cười trêu lại: “Thôi được, cho cô đấy. Sếp đã giao dự án mới cho tôi rồi.”
“Vậy thì tốt quá.”
Trò chơi tiếp tục, những người khác cũng lần lượt thua, cuối cùng tới lượt Đồ Minh, Daisy hăm hở giơ tay lên: “Để tôi hỏi để tôi hỏi!”
“Sếp có bạn gái chưa?”
Câu hỏi nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra lại đầy sức ép.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đồ Minh, trong công ty cũng có tin đồn rằng Luke, Josh và Will là những người thuộc cộng đồng Gay. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội hỏi thẳng, ai nấy đều trông chờ câu trả lời.
“Có.” Đồ Minh cười nhẹ.
“Bạn gái sếp là nam hay nữ vậy?” Daisy liều lĩnh bồi thêm một câu. Đường Ngũ Nghĩa không nhịn nổi, bật cười rồi vỗ tay: “Đúng đúng, sếp nói đi. Chẳng lẽ là Luke sao? Trong công ty đồn Luke là siêu sao trong cộng đồng Gay đó.”
Đây là lần đầu tiên Đồ Minh nghe thấy những tin đồn như vậy trong công ty, nhưng anh đã trả lời rồi, để tăng tính hiệu quả cho trò chơi, anh nói: “Giới tính thì để lần sau tôi thua rồi nói. Thế còn Luke với Josh, mọi người đều nghĩ họ thích nam à?”
“Hehe.” Mọi người cười với vẻ mờ ám.
Buồn cười quá.
Đồ Minh cầm điện thoại lên, nhắn vào nhóm quản lý cao cấp: [Trong mắt nhân viên, các sếp nam có mặt ở đây đều là Gay, không có ngoại lệ.]
Josh gửi đến một “?”.
Tracy gửi một loạt tiếng cười “hahahahaha”.
Chỉ có Luke nói: [Chuyện thường thôi.]
Về Luke thì còn nhiều tin đồn ác liệt hơn, chẳng hạn như có một trùm đại gia vì muốn ngủ với anh ta mà sẵn sàng chi hơn trăm triệu để mua biệt thự tặng anh ta. Lại còn nói anh ta thường xuyên tập thể hình là để làm vừa lòng trùm đại gia đó. Mỗi lần nghe mấy tin đồn này, Luke chỉ nói một câu: Đồ ngu. Con mẹ nó chứ bố đây đã là trùm đại gia rồi còn gì.
Đồ Minh không có ý định đính chính thay họ. Xu hướng tính dục của họ là gì thì cũng chẳng liên quan tới anh. Đến lần sau anh thua, anh trả lời rất nghiêm túc: “Tôi có bạn gái, là nữ, cô ấy rất xinh đẹp.”
“Tính cách thế nào? Làm nghề gì?”
“Cô ấy cùng ngành với chúng ta. Tính cách à? Độc lạ lắm.”
Lư Mễ nghe đến từ “độc lạ” thì không hài lòng lắm, liền hỏi anh: “Sao lại độc lạ? Người ta tốt tính như thế mà còn bị cho là độc lạ hả?”
“Cô gặp rồi à?” Daisy hỏi cô.
Đệt mợ, tôi gặp mỗi ngày luôn ấy chứ, soi gương gặp, cúi đầu cũng gặp, ngẩng đầu cũng gặp, Lư Mễ thầm nghĩ.
“Có gặp rồi.”
“? Cô gặp bạn gái của sếp?” Daisy tròn mắt hỏi.
“Không chỉ gặp rồi, bạn gái của sếp là do tôi giới thiệu đấy.” Lư Mễ nháy mắt với Daisy, rồi nói thêm một câu: “Chúng tôi là bạn từ nhỏ.”
“Xin lỗi mọi người, tôi biết mọi người đều muốn giới thiệu bạn gái cho sếp, nhưng để cuộc sống mình được êm xuôi nên tôi đành ra tay trước.”
Lư Mễ bắt đầu nói bậy, càng nói càng hăng, không thể ngừng lại được.
“Bạn gái của sếp cực kỳ xuất sắc! Nói thật với mọi người nhé, tôi hiếm khi thấy ai xinh đẹp như vậy lắm.”
“Đẹp thôi chưa đủ, cô ấy còn rất tốt bụng và trượng nghĩa. Có chuyện gì mà nhờ cô ấy là kiểu gì cũng xong.”
“Giống tôi đấy, dân khu giải tỏa, giàu vãi luôn.”
Cả phòng đều ngỡ ngàng, không ai ngậm miệng lại được. Mọi người chỉ nghĩ một điều là chốn công sở quá phức tạp. Mỗi ngày Lư Mễ đều đấu khẩu với sếp, ai cũng nghĩ cô không sợ chết, ai ngờ cô lại là người giới thiệu bạn gái cho sếp, hơn nữa còn mai mối thành công nữa chứ, có hội chị em bảo vệ rồi!
“Điểm trừ duy nhất là bạn thân của tôi không mấy để tâm tới Will, vẫn còn đang nghĩ tới việc tìm một cậu em trai khác.”
Đậu má.
Đường Ngũ Nghĩa chửi thề, nghĩ bụng Lư Mễ can đảm quá, Đồ Minh giận bay màu luôn rồi kìa.
Còn cô thì cười khà khà rồi nói: “Ván tiếp theo ván tiếp theo!”
Trò này vui quá, Lư Mễ đã tìm thấy niềm vui rồi, hô hào chơi tiếp, lúc này điện thoại cô reo lên. Cô ngả người ra sau, né tránh ánh mắt mọi người, nhìn vào điện thoại thấy tin nhắn của Đồ Minh: [Tìm cậu em trai khác?]
Lư Mễ nhướng mày, vô cùng đắc ý, nhét điện thoại vào túi áo ngủ, không thèm trả lời tin nhắn của anh.
Vuốt râu hùm, nhảy disco trên mộ sếp, trò này vui quá đi mất!
Daisy kéo Ô Mông và Serena đi vòng ra sau Đồ Minh, vừa đi vừa nói: “Chẳng biết công việc có bị làm sao không, chúng ta đừng lao vào họng súng.”
“Quay về là tôi nghỉ việc rồi, cô quên à?” Ô Mông nhắc nhở. “Chắc chắn không phải tôi.”
“… Ờ đúng. Chắc chắn không phải cô.”
“Vậy là ai?” Daisy nhìn quanh quẩn, thấy ánh mắt Đồ Minh lướt qua Đường Ngũ Nghĩa và Lư Mễ, cô ta gật đầu: “Tôi biết rồi, chắc chắn là vì Lư Mễ. Chỉ có Lư Mễ là rảnh rỗi không gì làm dám đi chọc tức sếp mà thôi.”
Lư Mễ đâu biết Đồ Minh đang giận, cô đang chơi rất vui mà! Hiện giờ ở Bắc Kinh kiểm soát rất nghiêm ngặt, chỉ có vài con phố nhỏ trông giống như chợ đêm ở gần các trường Đại học, còn lại đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Khó khăn lắm mới thấy chợ đêm thế này, tất nhiên là phải chơi cho thỏa thích. Chợ đêm có nhiều món ăn và trò chơi, cô kéo Đường Ngũ Nghĩa đứng trước quầy này một lúc, ăn chút đồ ở quầy khác, vui quên trời quên đất.
Lúc quay đầu lại thấy Đồ Minh nhìn mình, ánh mắt anh lạnh lẽo, cô bèn nhắn tin cho anh: [Anh lườm em hả? Em chọc gì anh?]
[Nếu anh nhớ không lầm thì bạn trai của em là anh.]
Lư Mễ hiểu ra, Đồ Minh đang tức giận. Ít khi cô chứng kiến được cảnh này, cảm thấy hứng thú dạt dào và có ý định đổ thêm dầu vào lửa, dù sao thì chọc tức người khác là sở trường của cô mà.
Cô kẹp một miếng đậu hũ thối đưa đến trước mặt Đường Ngũ Nghĩa, Đường Ngũ Nghĩa ôi đệt một tiếng, ngửa đầu ra sau: “Chị bị khùng hả? Chị đút em ăn á?”
“Hốc nhanh lên!” Lư Mễ kéo tai cậu nhét miếng đậu hũ vào miệng cậu, Đường Ngũ Nghĩa bị ép ăn, quay đầu thấy ánh mắt của Đồ Minh: “Này bà chị, bà hại tôi rồi đấy! Cục cưng của bà sắp điên rồi kìa.”
“Để ổng điên. Ai mà biết ổng ghen chuyện gì chứ, hiếm khi thấy như vậy, để ổng ghen thêm tí đi, hehe.”
Lư Mễ muốn xem Đồ Minh ghen như thế nào, trước đây lúc cô chơi với Đường Ngũ Nghĩa anh đâu có ghen, giờ người ta sắp đi rồi mà lại ghen. Thật không hiểu nổi, nhưng rất vui.
Lư Mễ cười với Đường Ngũ Nghĩa, mặt mày nở hoa, Đồ Minh hừ một tiếng rồi dừng lại trước quầy thịt nướng cùng với Jacky. Lư Mễ ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, cô cũng kéo Đường Ngũ Nghĩa lại gần, khi họ đang gọi món, cô cũng gọi, Đồ Minh nhìn cô rồi nói: “Tôi không mời cô ăn.”
…
Đường Ngũ Nghĩa đứng bên cạnh cười lớn: “Hồi trước nghe người ta bảo Will ghét Lumi mà tôi không tin, giờ thì tin rồi. Đến thịt mà cũng không cho Lumi ăn!”
Lư Mễ quay lại đá cậu, mọi người cũng cười theo.
Mọi người ghép vài cái bàn lại, cả nhóm ngồi xuống, trên bàn bày đầy thịt nướng, bánh naan và trà mơ, hương thơm ngào ngạt.
“Thế chầu này cũng được coi là tiệc liên hoan rồi hả?” Đường Ngũ Nghĩa hỏi.
“Coi là vậy nhỉ? Dùng trà mơ thay rượu tiễn Jack và Erin.” Đồ Minh nâng ly trà lên: “Tương lai đầy hứa hẹn, hẹn gặp lại ở chốn giang hồ.”
“Hẹn gặp lại ở chốn giang hồ” là câu nói trong nghề khi có người rời công ty, trước đây Đồ Minh không hay nói, giờ cũng bị lây từ mọi người rồi.
“Hẹn gặp lại thì để dành đến ngày cuối rồi nói. Ly trà này là để chúc cho chuyến đi của chúng ta vui vẻ thôi!” Đường Ngũ Nghĩa cười cụng ly với mọi người, hiếm khi thấy cậu nghiêm túc: “Cảm ơn mọi người đã bỏ qua Fiji, đi cùng tôi đến Cam Nam chơi thả ga, ơn này tôi không bao giờ quên đâu, nếu sau này ai có dịp đến Huệ Châu, ăn uống gì tôi bao hết.”
“Cam Nam cũng đẹp mà, bình thường có muốn tự đi cũng không chắc xin nghỉ phép được. Cho nên người đáng nể nhất vẫn là Will, sếp đặc biệt xin thêm ba ngày nghỉ du lịch, Tracy nói đây là chuyện xảy ra lần đầu tiên trong lịch sử Lăng Mỹ đấy.” Daisy tranh thủ nịnh sếp, mà đó cũng là sự thật.
“Bởi vậy mới nói đi theo sếp là có thịt ăn!”
“Jack và Erin không được ăn rồi!” Serena đùa.
“Không không, Erin được sếp gửi đến nơi tốt hơn để ăn thịt rồi! Tôi cũng muốn có thư giới thiệu của sếp!” Daisy nói.
“Đợi khi nào cô nghỉ việc tôi cũng sẽ viết cho cô.” Đồ Minh rất nghiêm túc nói với Daisy: “Tôi sẽ viết cho cô một lá thư giới thiệu dài hơn của Erin.”
“Đừng đừng, tôi không nghỉ việc đâu. Tôi sẽ đi theo sếp, sếp ăn thịt thì tôi uống nước canh, sếp ra trận thì tôi cầm súng.” Daisy vội vàng chữa cháy cho mình.
Lư Mễ nghĩ thầm, cái miệng hay tọc mạch của cô mà không chịu sửa lại thì sau này đến nước canh cũng không có cho mà húp, cho cô uống nước sôi bỏng miệng bây giờ.
Mọi người vừa ăn vừa cười nói rôm rả, Lư Mễ ngồi bên cạnh Đồ Minh, vắt chéo chân, dưới bàn tối om, mũi chân cô khẽ chạm vào bắp chân của Đồ Minh, anh hơi dịch chân ra thì cô lại đuổi theo, dán sát vào anh, từ từ đi lên rồi từ từ đi xuống. Động tác của cô rất nhẹ nhàng, nhẹ như chiếc lông vũ quét qua da anh, làm anh nổi da gà.
Thần kinh căng thẳng, cơ thể dồn lực, máu chậm rãi dồn về một chỗ, anh đổi tư thế để che giấu sự bất thường của mình.
Đồ Minh cứng đờ không nhúc nhích, mọi người vẫn đang nói cười vui vẻ, chỉ có anh là mặt mày nghiêm nghị. Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Lư Mễ: [Đừng quậy.]
[Thế em quậy với người khác nhé.]
[Em dám à!]
[Quậy liền đây nè!]
Kích thích quá! Trong lòng Lư Mễ nhảy nhót, trong đầu hiện lên những kinh nghiệm phong phú mà cô đã tích lũy từ trước, mà những kinh nghiệm đó được tổng kết lại là: Làm sao để biến một người đàn ông chững chạc đàng hoàng trở thành cầm thú.
Chín ngày là đủ rồi.
Lư Mễ thấy tai của Đồ Minh hơi đỏ, biết là nếu chọc anh thêm chút nữa là chắc chắn anh sẽ bỏ chạy, nên cô kịp thời rút chân về, ăn một miếng thịt và uống một ngụm trà. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Đồ Minh. Buổi tối mát mẻ ở chợ đêm đông đúc, anh ngồi đó với vẻ thư sinh trắng trẻo, trông hơi không hợp với khung cảnh này.
Thỉnh thoảng Đồ Minh quay mặt sang nói chuyện với người khác cũng có thể nhìn thấy Lư Mễ.
Hôm nay vì phải đi đường cả ngày nên cô không trang điểm, nhưng gương mặt mộc của cô lại khác hẳn mọi người. Mặt mày sinh động như đã điểm chút phấn son, cả người tràn đầy sức sống, trong đêm tối nơi đất khách lại càng thêm rực rỡ.
Đồ Minh nhìn sang nơi khác, thấy Ô Mông mỉm cười với mình, anh cũng cười đáp lại.
Ăn uống no nê, cả nhóm quay về khách sạn, Lư Mễ nằm xuống giường, còn Ô Mông thì vào phòng tắm trước.
Lư Mễ rảnh rỗi nên lướt điện thoại, chợt nhớ đến Đồ Minh, lòng cô thấy ngứa ngáy. Thôi vậy! Đi chơi với đồng nghiệp mà, đành phải nhẫn nhịn thôi!
Cô muốn uống một lon Coca để thoải mái hơn, nhưng cái tủ lạnh mini không cắm điện, Coca thì nguội, cô mặc áo khoác xuống siêu thị tiện lợi ở khách sạn.
Cửa thang máy gần đóng lại thì Đồ Minh lách mình đi vào, mỗi người đứng một góc.
Chậc chậc, cơ hội không phải đến rồi sao?
Lư Mễ đứng sát lại anh, kéo cổ áo buộc anh cúi xuống, rồi bất ngờ hôn mạnh lên môi anh: “Thật phiền phức, hay là chúng ta bỏ trốn đi!”
Lư Mễ đẩy Đồ Minh ra rồi đứng lại vào góc của mình, ý nghĩ đen tối rục rịch ở trong lòng. Cô chỉ muốn liên tục trêu ghẹo anh trong chuyến đi này, chọc tức anh, khiến tâm trạng của anh lên xuống thất thường, để anh nếm đủ vị đắng của ái tình.
Hai người xuống thang máy cùng đi đến siêu thị tiện lợi, không nằm ngoài dự đoán, Đồ Minh cũng mua một lon Coca lạnh. Bình thường anh không uống Coca lạnh, nhưng mũi chân của Lư Mễ dưới bàn đã làm loạn, đến khi về khách sạn, nghĩ lại anh vẫn cảm thấy nóng trong người.
Phải uống chút đồ lạnh để hạ nhiệt.
Hai người lại trầm mặc vào thang máy, ánh mắt của Lư Mễ quấn lấy Đồ Minh ở trong không gian kín. Anh không giỏi xử lý tình huống này, mắt dán chặt vào con số tầng thang máy đang thay đổi. Đinh một tiếng, cửa mở, anh vội vàng bước ra, cả hai quay về phòng.
Con cún Đồ Minh này được lắm, Lư Mễ mắng thầm anh: Đã bày cách cho anh rồi mà anh vẫn không học, còn đứng cách xa cứ như sợ người ta dê mình vậy ấy!
Lư Mễ vừa tắm vừa mắng anh, đến khi ra khỏi phòng tắm, cô thấy Ô Mông đã mặc áo khoác ngồi đợi cô, cô bèn hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Mọi người nói muốn đến phòng sếp chơi.”
“?”
Lư Mễ mở điện thoại, thấy hàng loạt tin nhắn, thì ra Daisy đòi đi tham quan phòng VIP của sếp, nhân tiện tâm sự đêm khuya luôn.
Không ngờ Đồ Minh lại đồng ý.
Lư Mễ bĩu môi, rồi cũng đi theo.
“Mấy người không muốn ngủ hả?” Lư Mễ nói với họ: “Có gì mà nói chứ?”
“Nhiều thứ để nói lắm.” Daisy kéo Lư Mễ ngồi xuống cạnh mình: “Chúng ta sẽ chơi trò sự thật hay thử thách.”
[1] Sự thật hay thử thách là một trò chơi nhóm phổ biến rộng rãi cho phép người chơi lựa chọn giữa việc tiết lộ sự thật về bản thân hoặc hoàn thành một thử thách táo bạo do những người chơi khác đề xuất.
“Trò đó là cái nôi của sự mờ ám đấy.” Serena hùa vào: “Kích thích lắm, tôi thích kích thích.”
Lư Mễ chưa kịp sấy tóc, vẫn còn ướt, mọi người đều mặc đồ ngủ rồi mặc thêm áo khoác ngoài, khung cảnh này nhìn tức cười thật.
Đồ Minh cũng chiều theo họ.
Bình thường công việc rất bận rộn, nhân viên phải chịu áp lực cao, khó khăn lắm mới có dịp tham gia team building, vậy nên ai cũng hy vọng cả nhóm sẽ vui vẻ chơi hết mình. Lấy điện thoại ra xem, thấy dù khuya rồi nhưng vẫn còn đặt đồ ăn được, thế là họ liền đặt đồ ăn thức uống và cả rượu nữa.
“Vậy mai khỏi cần dậy sớm, trưa tụi mình xuất phát nhé. Bữa sáng thì tôi bảo khách sạn gói sẵn rồi để ở quầy lễ tân cho mọi người lấy.” Đó là đề xuất của Đường Ngũ Nghĩa – người được phân công làm đội trưởng lo chuyện hậu cần trong chuyến đi này, hết sức chu đáo.
Mọi người ai nấy đều rất vui, ngồi trên giường, ghế, hoặc dưới sàn, bắt đầu chơi “sự thật hay thử thách”. Nhưng họ cũng rất cẩn thận, nói chuyện nhỏ nhẹ, cười đùa khẽ khàng, sợ làm phiền phòng bên cạnh.
Ai cũng chọn “sự thật”, bởi vì họ đều là đồng nghiệp, chọn “thử thách” thì không dám làm gì quá đà, mà không quá đà thì chơi chán lắm. Nên cuối cùng mọi người chọn nói “sự thật” với nhau nhưng lại hỏi toàn mấy câu cực kỳ táo bạo.
Đường Ngũ Nghĩa xui xẻo, thua liên tục.
Từ chuyện đêm đầu tiên của cậu, cho tới kích thước thế nào… đủ thứ câu hỏi như vậy, không chỉ hỏi cậu mà còn quay sang hỏi Lư Mễ để xác nhận: “Có đúng vậy không?”
Đồ Minh nghe đến đó thì mặt lại lạnh tanh, lúc này chỉ muốn đè Lư Mễ xuống và trừng phạt cô.
Lư Mễ nghĩ đầu của mấy người này chắc bị cửa kẹp hết rồi: “Kích thước của Đường Ngũ Nghĩa mà mấy người hỏi tôi là sao? Tôi thấy rồi hả?”
“Hai người… nhỡ đâu đã từng ở bên nhau rồi thì sao!” Daisy buột miệng nói mà không nghĩ gì, nói xong rồi ngậm miệng lại ngay: “Mẹ kiếp, tôi sai rồi.”
“Jacky, Daisy muốn cướp dự án của anh đấy.” Lư Mễ nhanh miệng, lập tức bán đứng Daisy để chuyển hướng sự chú ý.
Daisy giơ tay đầu hàng: “Tôi sai rồi Lumi, tôi biết cô lợi hại mà.” Cô ta quay sang giải thích với Jacky: “Tôi để ý một người đàn ông ở công ty của khách hàng, tôi muốn giải quyết vấn đề độc thân thôi. Bình thường tôi có cướp của ai đâu.”
“Nhưng bình thường cô cũng bày không ít trò mà.” Jacky cười trêu lại: “Thôi được, cho cô đấy. Sếp đã giao dự án mới cho tôi rồi.”
“Vậy thì tốt quá.”
Trò chơi tiếp tục, những người khác cũng lần lượt thua, cuối cùng tới lượt Đồ Minh, Daisy hăm hở giơ tay lên: “Để tôi hỏi để tôi hỏi!”
“Sếp có bạn gái chưa?”
Câu hỏi nghe có vẻ nhẹ nhàng nhưng thực ra lại đầy sức ép.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đồ Minh, trong công ty cũng có tin đồn rằng Luke, Josh và Will là những người thuộc cộng đồng Gay. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội hỏi thẳng, ai nấy đều trông chờ câu trả lời.
“Có.” Đồ Minh cười nhẹ.
“Bạn gái sếp là nam hay nữ vậy?” Daisy liều lĩnh bồi thêm một câu. Đường Ngũ Nghĩa không nhịn nổi, bật cười rồi vỗ tay: “Đúng đúng, sếp nói đi. Chẳng lẽ là Luke sao? Trong công ty đồn Luke là siêu sao trong cộng đồng Gay đó.”
Đây là lần đầu tiên Đồ Minh nghe thấy những tin đồn như vậy trong công ty, nhưng anh đã trả lời rồi, để tăng tính hiệu quả cho trò chơi, anh nói: “Giới tính thì để lần sau tôi thua rồi nói. Thế còn Luke với Josh, mọi người đều nghĩ họ thích nam à?”
“Hehe.” Mọi người cười với vẻ mờ ám.
Buồn cười quá.
Đồ Minh cầm điện thoại lên, nhắn vào nhóm quản lý cao cấp: [Trong mắt nhân viên, các sếp nam có mặt ở đây đều là Gay, không có ngoại lệ.]
Josh gửi đến một “?”.
Tracy gửi một loạt tiếng cười “hahahahaha”.
Chỉ có Luke nói: [Chuyện thường thôi.]
Về Luke thì còn nhiều tin đồn ác liệt hơn, chẳng hạn như có một trùm đại gia vì muốn ngủ với anh ta mà sẵn sàng chi hơn trăm triệu để mua biệt thự tặng anh ta. Lại còn nói anh ta thường xuyên tập thể hình là để làm vừa lòng trùm đại gia đó. Mỗi lần nghe mấy tin đồn này, Luke chỉ nói một câu: Đồ ngu. Con mẹ nó chứ bố đây đã là trùm đại gia rồi còn gì.
Đồ Minh không có ý định đính chính thay họ. Xu hướng tính dục của họ là gì thì cũng chẳng liên quan tới anh. Đến lần sau anh thua, anh trả lời rất nghiêm túc: “Tôi có bạn gái, là nữ, cô ấy rất xinh đẹp.”
“Tính cách thế nào? Làm nghề gì?”
“Cô ấy cùng ngành với chúng ta. Tính cách à? Độc lạ lắm.”
Lư Mễ nghe đến từ “độc lạ” thì không hài lòng lắm, liền hỏi anh: “Sao lại độc lạ? Người ta tốt tính như thế mà còn bị cho là độc lạ hả?”
“Cô gặp rồi à?” Daisy hỏi cô.
Đệt mợ, tôi gặp mỗi ngày luôn ấy chứ, soi gương gặp, cúi đầu cũng gặp, ngẩng đầu cũng gặp, Lư Mễ thầm nghĩ.
“Có gặp rồi.”
“? Cô gặp bạn gái của sếp?” Daisy tròn mắt hỏi.
“Không chỉ gặp rồi, bạn gái của sếp là do tôi giới thiệu đấy.” Lư Mễ nháy mắt với Daisy, rồi nói thêm một câu: “Chúng tôi là bạn từ nhỏ.”
“Xin lỗi mọi người, tôi biết mọi người đều muốn giới thiệu bạn gái cho sếp, nhưng để cuộc sống mình được êm xuôi nên tôi đành ra tay trước.”
Lư Mễ bắt đầu nói bậy, càng nói càng hăng, không thể ngừng lại được.
“Bạn gái của sếp cực kỳ xuất sắc! Nói thật với mọi người nhé, tôi hiếm khi thấy ai xinh đẹp như vậy lắm.”
“Đẹp thôi chưa đủ, cô ấy còn rất tốt bụng và trượng nghĩa. Có chuyện gì mà nhờ cô ấy là kiểu gì cũng xong.”
“Giống tôi đấy, dân khu giải tỏa, giàu vãi luôn.”
Cả phòng đều ngỡ ngàng, không ai ngậm miệng lại được. Mọi người chỉ nghĩ một điều là chốn công sở quá phức tạp. Mỗi ngày Lư Mễ đều đấu khẩu với sếp, ai cũng nghĩ cô không sợ chết, ai ngờ cô lại là người giới thiệu bạn gái cho sếp, hơn nữa còn mai mối thành công nữa chứ, có hội chị em bảo vệ rồi!
“Điểm trừ duy nhất là bạn thân của tôi không mấy để tâm tới Will, vẫn còn đang nghĩ tới việc tìm một cậu em trai khác.”
Đậu má.
Đường Ngũ Nghĩa chửi thề, nghĩ bụng Lư Mễ can đảm quá, Đồ Minh giận bay màu luôn rồi kìa.
Còn cô thì cười khà khà rồi nói: “Ván tiếp theo ván tiếp theo!”
Trò này vui quá, Lư Mễ đã tìm thấy niềm vui rồi, hô hào chơi tiếp, lúc này điện thoại cô reo lên. Cô ngả người ra sau, né tránh ánh mắt mọi người, nhìn vào điện thoại thấy tin nhắn của Đồ Minh: [Tìm cậu em trai khác?]
Lư Mễ nhướng mày, vô cùng đắc ý, nhét điện thoại vào túi áo ngủ, không thèm trả lời tin nhắn của anh.
Vuốt râu hùm, nhảy disco trên mộ sếp, trò này vui quá đi mất!