Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 67: Chốn công sở chết tiệt này
Người nhà nổ pháo liên tục, Lư Mễ đành im lặng chịu trận.
Bà nội hỏi Lư Mễ: “Chừng nào thì dẫn về cho bà nội gặp? Nói cho bà biết một câu chắc chắn đi.” Bà vừa nói vừa xoa quả óc chó trong tay, đó là Lư Mễ mua cho bà, nó giúp lưu thông máu và loại bỏ máu đông, phòng ngừa bệnh Alzheimer.
“Lần sau rồi nói được không bà nội? Đâu phải cháu gái của bà không ai thèm lấy, gấp gì chứ…” Lư Mễ cò kè mặc cả với bà nội.
“Sao lại không gấp? Sắp ba mươi rồi! Nhìn xem mấy đứa trẻ chơi với cháu hồi nhỏ ở trong hẻm đi, có mấy đứa đã có con rồi.”
“Vương Kết Tư vẫn còn độc thân kìa! Mình không thể so sánh như vậy!”
Lư Mễ vừa nói chuyện không đâu với gia đình, vừa nghĩ cách tìm cơ hội trốn ra ngoài cho yên tĩnh một chút. Điện thoại của Đồ Minh gọi đến đúng lúc, cô chạy ra ngoài nghe máy: “Sao thế? Anh ăn xong rồi? Sắp về rồi hả?”
“Ra ngoài đón anh đi.” Đồ Minh nói ngắn gọn.
“Gì cơ? Đón anh ở đâu? Em đang ăn tiệc mà, anh không mang theo chìa khóa hả?”
“Anh ở gần quán mà em đang ăn tiệc đây. Nghe nói em bị vây đánh, anh đến cứu em.” Nói xong, Đồ Minh cười khẽ.
Lư Mễ chạy ra trước cửa quán ăn, thấy Đồ Minh mang theo rất nhiều quà, nhìn còn trang trọng chính thức hơn cả Diêu Lộ An. Cứ như đang mang sính lễ vậy.
Đồ ngốc này còn cười với cô: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng giờ này ngày này.”
“Nếu em không muốn anh vào thì anh sẽ để đồ ở đây. Em nói là anh đi ngang qua tặng cho mọi người, lần sau gặp mặt cũng được.”
“Anh khờ hả? Đến thì cũng đã đến rồi!”
Lư Mễ cảm thấy có chút vui mừng khó tả, cô chạy tới nắm cổ tay anh: “Em chỉ thấy người ta xông vào mấy bữa tiệc tùng náo nhiệt thôi, nhưng chưa từng thấy cảnh hỏi cung như này mà cũng có người vội vàng xông vào!” Mặc dù Lư Mễ nói như vậy, nhưng cô vẫn rất cảm động.
Đến cửa phòng riêng, cô bảo Đồ Minh đứng chờ ở đó, còn mình thì vào trước, hắng giọng: “Bạn trai con đến rồi, mọi người đừng hỏi anh ấy câu gì quá đáng. Cũng không được ép anh ấy uống rượu, nhất là bác đó! Hôm trước suýt nữa làm anh ấy xuất huyết dạ dày luôn! Còn ba nữa, đừng làm mặt nghiêm trọng như thế, người ta còn thiết kế ghế sofa cho ba nữa mà. Ba đừng có làm bộ nữa, bình thường như nào thì hôm nay như vậy đi!”
“Sao mày nói nhiều vậy? Mày xem lúc Tiểu Diêu vào đây chị mày có nói nhiều như vậy không? Nhanh lên chút đi!” Lư Quốc Phú nói.
Lư Mễ đi ra kéo Đồ Minh vào.
Cuối cùng cả nhà họ Lư cũng gặp được bạn trai của Lư Mễ, đeo kính, trông thật lịch sự nho nhã, như quý công tử mặt đẹp tựa ngọc. Khác hẳn với người bạn trai cũ xăm mình tóc dây thừng trước đây của cô!
Trong phòng hơi im ắng, Đồ Minh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Chào mọi người ạ.”
“Ôi trời, ngớ người ra hết rồi chứ gì?” Lư Quốc Khánh thấy hơi tự hào, con rể mình thật sự xuất sắc.
“Hai đứa ngồi bên cạnh bà nội đi.” Lư Quốc Phú đứng dậy chỉ huy: “Lần này tốt rồi, mỗi bên bà có một cô cháu gái, bạn trai của các cháu cũng ra dáng lắm. Hôm nay bà nội có thể ăn thịt nhiều hơn rồi.”
Mọi người đều cười vang.
Đồ Minh hơi đỏ mặt ngồi bên cạnh bà nội, nhìn Diêu Lộ An.
Diêu Lộ An nhắn tin cho anh: [Không giống với bầu không khí ở nhà chúng ta, ở đây náo nhiệt hơn nhiều, nói chuyện khá thoải mái. Cậu đừng ngại, mọi người đều rất tốt.]
[Ừm.]
[Nếu không ai hỏi thì đừng nói chuyện ly hôn, thời gian còn dài mà.] Diêu Lộ An nhắc nhở Đồ Minh, anh ấy lo Đồ Minh sẽ như một tên ngốc mà tự tiết lộ hết mọi thứ.
[Ừm.]
Bà nội vừa mới thẩm tra Diêu Lộ An xong, giờ lại đến phiên thẩm tra Đồ Minh, bà nghiêng người hỏi anh: “Nhóc con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nhỏ hơn Diêu Lộ An một chút ạ.” Đồ Minh kéo Diêu Lộ An vào cuộc để khiến mình trông trẻ hơn, lần này anh đã biết sử dụng mưu mẹo rồi.
“Đang trong độ tuổi sức lực cường tráng.”
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cắt đứt câu hỏi của bà nội. Bàn tiệc với những món ăn nóng hổi thật sự quá hấp dẫn, thế là mọi người vui vẻ bắt đầu bữa ăn. Đồ Minh chu đáo chăm sóc bà nội, rót nước, gắp thức ăn, trò chuyện với bà một cách nghiêm túc.
Bà nội hỏi rất chi tiết: “Nhà cháu có mấy người? Cháu có sở thích gì? Tính tình có tốt không? Có hòa hợp với Lư Mễ được không? Cháu có thấy phiền vì Lư Mễ nói nhiều không?”
Đồ Minh rất kiên nhẫn, kính cẩn trả lời từng câu hỏi của bà nội.
Bà nội rất hài lòng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: “Người trẻ tuổi, tốt, tốt lắm.”
Lư Mễ ngồi bên cạnh nhìn Đồ Minh chu đáo như vậy, không nhịn được cười, cô nói nhỏ với anh: “Không ngờ đấy, EQ cao ghê!”
“Không phải vấn đề về EQ đâu.”
“Vậy là gì?”
Đồ Minh nhìn cô, không nói gì.
Mãi đến tối khi về nhà, anh mới nói với Lư Mễ – người đang hát ngân nga kia: “Anh chăm sóc gia đình của em không phải vì EQ cao, mà là vì anh muốn hòa nhập vào gia đình của em. Hôn nhân nhìn thì có vẻ là chuyện của hai người, nhưng thực tế thì trong đa số tình huống còn cần phải hòa nhập vào gia đình của đối phương nữa.”
“Có lẽ cũng có người cảm thấy kết hôn chỉ là chuyện của hai người, hôn nhân ở thời đại mới là ai về nhà nấy, không cần phải quan tâm đến gia đình của nhau. Một năm gặp nhau một hai lần ăn chung một bữa, hoặc cũng có thể không gặp lần nào. Nhưng người nhà của em có chấp nhận điều đó không?”
Đồ Minh đang giảng giải về hôn nhân cho Lư Mễ nghe, anh biết đối với cô, hôn nhân là một chuyện rất xa vời.
Lư Mễ nhìn anh một lúc lâu, anh thật sự nghiêm túc, luôn luôn như vậy. Điều đó làm cô có cảm giác trái tim vốn không bao giờ nghĩ xa của mình dường như quá vô tâm. Đôi khi cô cảm thấy mình vẫn chưa đủ tốt trong mối quan hệ giữa hai người.
Đêm đó, hiếm khi Lư Mễ mất ngủ, cô nằm đối diện với Đồ Minh. Anh đã ngủ rất yên tĩnh, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng.
Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, cô nhìn ngắm đường nét khuôn mặt anh, nghĩ đến những gì anh đã làm hồi ban ngày, cô thấy rất xúc động.
Có lẽ kết hôn cũng là một chuyện tốt mà! Ở bên một người như thế này, có lẽ cả đời cũng sẽ không thấy chán. Lư Mễ bất ngờ với suy nghĩ của chính mình, nhưng rồi lại nghĩ, chuyện này có gì đáng sợ chứ? Chẳng phải chỉ là kết hôn thôi sao!
Cô áp lòng bàn tay lên má Đồ Minh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, khẽ thì thầm: Vậy là hướng đến chuyện kết hôn rồi sao?
Được thôi.
Lư Mễ xoay người lại, sau lưng cô, Đồ Minh hơi mở mắt, khóe môi nở nụ cười.
Anh vòng tay ôm cô, kéo cô sát vào mình, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, Lư Mễ lại nhớ đến Thượng Chi Đào, cô ngồi dậy chạy đến nhà cô ấy. Tại cổng khu chung cư, Lư Mễ thấy Luke dừng xe và đi vào trong, cô lặng lẽ đi theo phía sau và thấy Luke lên tầng.
Lư Mễ ngồi đợi dưới tầng rất lâu mà Luke vẫn chưa xuống, trong lòng cô nghĩ: Ngay cả Luke kiêu ngạo mà cũng có ngày này.
Sau đó cô lại đi.
Lần sau gặp lại Thượng Chi Đào, cô ấy vẫn tươi cười như thường, nhưng ở khóe mắt đã thoáng nét u sầu mà Lư Mễ có thể nhìn thấy. Lư Mễ rất cẩn thận trong lời nói, cố gắng tránh nhắc đến những từ như: Hoàng hôn, bạn thân và nhiều thứ khác.
Mỗi ngày ngoài công việc ra, Thượng Chi Đào chỉ lo viết báo cáo công tác, ngồi cả ngày ở chỗ làm. Lư Mễ thấy xót nên luôn tìm đủ lý do để kéo cô ấy đi xuống tầng mua cà phê, tắm nắng hay mua hoa quả gì đó. Thượng Chi Đào cũng chỉ đi theo cô xuống, lặng lẽ nghe cô nói những chuyện trên trời dưới đất.
Đôi khi Thượng Chi Đào sẽ hỏi cô: “Chị nói xem em mua một căn nhà nhỏ được không?”
“Mua đi! Giá nhà sắp tăng rồi đấy! Mua nhanh lên, chị cho em mượn tiền.”
“Không cần đâu, nếu em tranh được suất chuyên gia thì sẽ được trao tặng cổ phiếu, lúc đó chắc là cũng gần đủ rồi.”
“Vậy thì tuyệt quá rồi còn gì, em cứ mua ở khu nhà chị đi, mua một căn nhỏ thôi. Em không cần nấu cơm, đến lúc đó ngày nào cũng đến nhà chị, chị sẽ nấu cho em ăn.” Lư Mễ đã bắt đầu tưởng tượng đến khung cảnh làm hàng xóm với Thượng Chi Đào rồi.
“Chắc Will sẽ thấy em phiền lắm đây.”
“Ổng không có đâu.” Lư Mễ cười, “Theo như lời ba chị nói thì ổng là người thấu tình đạt lý đấy.”
“Ba mẹ chị đều thích ổng, lúc nào cũng muốn chị dẫn ổng về nhà ăn cơm. Chị đã đưa ổng về hai lần rồi, lần nào ổng cũng xách theo đủ thứ quà cáp. Còn chơi cờ với ba chị nữa, rồi mấy thứ gì trong nhà ba mẹ chị còn sửa được là ổng sửa hết, đồ nào thay được thì ổng thay hết.”
“Ba mẹ chị hãnh diện lắm, đi ra ngoài cứ khoe: Con rể của tôi đấy! Dù có thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được!”
Thượng Chi Đào nhìn Lư Mễ hào hứng nói chuyện như thế, tâm trạng của cô ấy cũng tốt lên đôi chút.
Vào buổi sáng lúc Thượng Chi Đào đang làm báo cáo công tác, Lư Mễ đã dậy sớm làm cho cô ấy hai cái trứng ốp la, và còn tự tay chiên bánh quẩy.
Đồ Minh nhìn thấy cô tất bật trong bếp, lại thấy cô đóng hộp đồ ăn, biết là để mang cho Thượng Chi Đào, anh cũng không hỏi nhiều. Lư Mễ đến công ty, mở hộp đồ ăn đưa cho Thượng Chi Đào: “Một cái bánh quẩy, hai cái trứng, bảo đảm thi được 100 điểm. Rau củ là chị tự muối, sữa đậu nành chị tự xay, em ăn đi, ăn xong rồi ra chiến trường nhé.”
Thượng Chi Đào bật cười trước dáng vẻ nghiêm túc của cô, cô ấy nắm tay cô, nói: “Hồi em còn đi học ba mẹ em cũng thế! Đúng là mê tín!”
Cô ấy an tâm đón nhận tình yêu của Lư Mễ, ăn hết tất cả bữa sáng mà Lư Mễ mang đến.
Không hiểu sao, Lư Mễ lại cảm thấy lo lắng. Bản thân cô khi viết báo cáo công tác cũng chưa từng lo lắng đến mức này, vậy mà lại thấy sốt ruột thay cho Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào cầm laptop lên và đi, Lư Mễ ngồi ở bàn làm việc mà không thể yên được.
Đường Ngũ Nghĩa nhìn thấy cô như vậy thì liền trêu cô: “Trông bà chị như sắp ngất đến nơi rồi ấy!”
“Cậu không hiểu đâu.”
Thời gian đã qua lâu rồi, thỉnh thoảng Lư Mễ lại có cảm giác bất an mà không rõ lý do.
Cô nhớ rõ hôm đó, sau giờ làm Thượng Chi Đào nói với cô: “Đi uống một ly nhé chị?”
“Đi thôi.”
Lư Mễ thu dọn đồ đạc rồi cùng cô ấy ra ngoài, cả hai đi đến quán bar nhỏ uống rượu.
Thượng Chi Đào chỉ uống được vài ngụm thì không thể uống tiếp nữa.
Cô ấy nói với Lư Mễ: “Em không thể mua nhà nữa rồi, em đã thất bại trong việc thăng chức.”
“Em đã thấy kết quả rồi. Có người đánh giá là khả năng sáng tạo của em gần như bằng 0, ít nhất có hai phiếu đánh giá đã cho em điểm thấp nhất.”
Lư Mễ cảm thấy máu dồn lên não, cô đập mạnh ly xuống bàn: “Dựa vào cái gì chứ! Phải khiếu nại đi! Đám khốn nạn đó sao mà đáng ghét thế! Cái gì mà không có khả năng sáng tạo! Mẹ kiếp!”
Thật ghê tởm.
Lư Mễ cảm thấy rất ghê tởm! Chốn công sở chết tiệt này, lúc nào cũng ra vẻ như trao cho người ta cơ hội, nhưng rồi lại tàn nhẫn cướp mất cơ hội ấy, nhẹ bẫng như chẳng có gì xảy ra!
Thượng Chi Đào kéo cô lại: “Đừng mà, Lư Mễ.” Trong mắt cô ấy đọng lại nước mắt, nhưng cô ấy đã lau đi, nước mắt cũng không chảy xuống.
“Chị nghe em nói đi, Lư Mễ, có lẽ thực sự có người nghĩ rằng em không đủ năng lực. Người đó có thể là bất kỳ ai, em…” Thượng Chi Đào cắn chặt môi, những người khác thì cô ấy có thể bỏ qua, nhưng chỉ có một người, nếu điểm số này là do người đó chấm, thì cũng có nghĩa là người đó đang đâm một nhát dao vào tim cô ấy rồi.
Lư Mễ ôm cô ấy: “Đào Đào, em cũng phải nghe chị nói, chuyện này không bình thường. Chị biết em tài giỏi thế nào mà, cái bọn giám khảo ngu ngốc đó không tính! Dựa vào đâu mà phải để họ gây khó dễ như thế! Ngày mai chị sẽ đi tìm Tracy! Chị sẽ yêu cầu xem lại hồ sơ đánh giá, chị muốn biết rốt cuộc là ai chấm điểm!”
“Nặc danh mà chị…”
“Sẽ có ID được gửi kèm.”
“Đừng, Lư Mễ.” Thượng Chi Đào kéo cô lại: “Chị ở bên em thế này là tốt lắm rồi, có chị bên cạnh làm em cảm thấy những năm tháng ở Lăng Mỹ không đến mức hoàn toàn vô nghĩa. Em thương chị lắm, em đã có những thứ mà người khác không có, họ có ghen tị thì cũng chẳng có được.”
Những lời của Thượng Chi Đào làm trái tim Lư Mễ như sắp vỡ vụn. Cô nhìn Thượng Chi Đào lên xe rồi rời đi, còn mình thì gọi tài xế lái thay để về nhà.
Nhìn thấy Đồ Minh, cô lập tức òa khóc, Đồ Minh hơi hoảng loạn, ôm cô: “Sao thế?”
“Em hỏi anh! Điểm thấp của Thượng Chi Đào có phải là anh chấm không!”
“Không phải.”
“Thế là ai! Anh nói cho em biết là ai đi? Con mẹ nó em sẽ giết chết nó!”
Lư Mễ vừa nói vừa khóc: “Ghê tởm quá, sao có thể chấm điểm như thế được chứ? Đây chẳng phải là vứt mặt mũi người ta xuống đất sao? Cô ấy đang cạnh tranh để trở thành chuyên gia mà! Nếu không có khả năng sáng tạo thì làm sao có thể cạnh tranh để lên chuyên gia chứ?”
“Chuyện này có vấn đề! Chắc chắn có ai đó hại cô ấy, em biết mà! Chính xác là có kẻ ác ý!”
Lư Mễ kéo tay Đồ Minh: “Anh nói em biết đi, là ai!”
“Anh thật sự không biết, đánh giá là nặc danh. Không được trao đổi.” Đồ Minh lau nước mắt cho Lư Mễ: “Nếu em cảm thấy có vấn đề, chúng ta có thể nộp đơn khiếu nại. Đừng khóc nữa.”
Đồ Minh biết tình cảm giữa Lư Mễ và Thượng Chi Đào, sáng nay cô còn mê tín chuẩn bị bữa sáng 100 điểm cho bạn mình, tràn đầy hy vọng về cô ấy. Thế mà đến tối, bạn thân của cô lại gặp phải sự bất công. Đồ Minh rất hiểu cảm giác này, anh cũng biết Lư Mễ sẽ không bỏ qua, bởi vì cô chính là Lư Mễ.
“Ngày mai em sẽ khiếu nại thay Thượng Chi Đào.”
“Em muốn xem rốt cuộc chuyện này là thế nào!”
“Được. Ngày mai anh sẽ giúp em tìm hiểu về quy trình khiếu nại, giờ em bình tĩnh lại đi, được không?”
“Ừm.”
“Em sẽ không bỏ qua cho họ.”
Bà nội hỏi Lư Mễ: “Chừng nào thì dẫn về cho bà nội gặp? Nói cho bà biết một câu chắc chắn đi.” Bà vừa nói vừa xoa quả óc chó trong tay, đó là Lư Mễ mua cho bà, nó giúp lưu thông máu và loại bỏ máu đông, phòng ngừa bệnh Alzheimer.
“Lần sau rồi nói được không bà nội? Đâu phải cháu gái của bà không ai thèm lấy, gấp gì chứ…” Lư Mễ cò kè mặc cả với bà nội.
“Sao lại không gấp? Sắp ba mươi rồi! Nhìn xem mấy đứa trẻ chơi với cháu hồi nhỏ ở trong hẻm đi, có mấy đứa đã có con rồi.”
“Vương Kết Tư vẫn còn độc thân kìa! Mình không thể so sánh như vậy!”
Lư Mễ vừa nói chuyện không đâu với gia đình, vừa nghĩ cách tìm cơ hội trốn ra ngoài cho yên tĩnh một chút. Điện thoại của Đồ Minh gọi đến đúng lúc, cô chạy ra ngoài nghe máy: “Sao thế? Anh ăn xong rồi? Sắp về rồi hả?”
“Ra ngoài đón anh đi.” Đồ Minh nói ngắn gọn.
“Gì cơ? Đón anh ở đâu? Em đang ăn tiệc mà, anh không mang theo chìa khóa hả?”
“Anh ở gần quán mà em đang ăn tiệc đây. Nghe nói em bị vây đánh, anh đến cứu em.” Nói xong, Đồ Minh cười khẽ.
Lư Mễ chạy ra trước cửa quán ăn, thấy Đồ Minh mang theo rất nhiều quà, nhìn còn trang trọng chính thức hơn cả Diêu Lộ An. Cứ như đang mang sính lễ vậy.
Đồ ngốc này còn cười với cô: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng giờ này ngày này.”
“Nếu em không muốn anh vào thì anh sẽ để đồ ở đây. Em nói là anh đi ngang qua tặng cho mọi người, lần sau gặp mặt cũng được.”
“Anh khờ hả? Đến thì cũng đã đến rồi!”
Lư Mễ cảm thấy có chút vui mừng khó tả, cô chạy tới nắm cổ tay anh: “Em chỉ thấy người ta xông vào mấy bữa tiệc tùng náo nhiệt thôi, nhưng chưa từng thấy cảnh hỏi cung như này mà cũng có người vội vàng xông vào!” Mặc dù Lư Mễ nói như vậy, nhưng cô vẫn rất cảm động.
Đến cửa phòng riêng, cô bảo Đồ Minh đứng chờ ở đó, còn mình thì vào trước, hắng giọng: “Bạn trai con đến rồi, mọi người đừng hỏi anh ấy câu gì quá đáng. Cũng không được ép anh ấy uống rượu, nhất là bác đó! Hôm trước suýt nữa làm anh ấy xuất huyết dạ dày luôn! Còn ba nữa, đừng làm mặt nghiêm trọng như thế, người ta còn thiết kế ghế sofa cho ba nữa mà. Ba đừng có làm bộ nữa, bình thường như nào thì hôm nay như vậy đi!”
“Sao mày nói nhiều vậy? Mày xem lúc Tiểu Diêu vào đây chị mày có nói nhiều như vậy không? Nhanh lên chút đi!” Lư Quốc Phú nói.
Lư Mễ đi ra kéo Đồ Minh vào.
Cuối cùng cả nhà họ Lư cũng gặp được bạn trai của Lư Mễ, đeo kính, trông thật lịch sự nho nhã, như quý công tử mặt đẹp tựa ngọc. Khác hẳn với người bạn trai cũ xăm mình tóc dây thừng trước đây của cô!
Trong phòng hơi im ắng, Đồ Minh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Chào mọi người ạ.”
“Ôi trời, ngớ người ra hết rồi chứ gì?” Lư Quốc Khánh thấy hơi tự hào, con rể mình thật sự xuất sắc.
“Hai đứa ngồi bên cạnh bà nội đi.” Lư Quốc Phú đứng dậy chỉ huy: “Lần này tốt rồi, mỗi bên bà có một cô cháu gái, bạn trai của các cháu cũng ra dáng lắm. Hôm nay bà nội có thể ăn thịt nhiều hơn rồi.”
Mọi người đều cười vang.
Đồ Minh hơi đỏ mặt ngồi bên cạnh bà nội, nhìn Diêu Lộ An.
Diêu Lộ An nhắn tin cho anh: [Không giống với bầu không khí ở nhà chúng ta, ở đây náo nhiệt hơn nhiều, nói chuyện khá thoải mái. Cậu đừng ngại, mọi người đều rất tốt.]
[Ừm.]
[Nếu không ai hỏi thì đừng nói chuyện ly hôn, thời gian còn dài mà.] Diêu Lộ An nhắc nhở Đồ Minh, anh ấy lo Đồ Minh sẽ như một tên ngốc mà tự tiết lộ hết mọi thứ.
[Ừm.]
Bà nội vừa mới thẩm tra Diêu Lộ An xong, giờ lại đến phiên thẩm tra Đồ Minh, bà nghiêng người hỏi anh: “Nhóc con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Nhỏ hơn Diêu Lộ An một chút ạ.” Đồ Minh kéo Diêu Lộ An vào cuộc để khiến mình trông trẻ hơn, lần này anh đã biết sử dụng mưu mẹo rồi.
“Đang trong độ tuổi sức lực cường tráng.”
Nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, cắt đứt câu hỏi của bà nội. Bàn tiệc với những món ăn nóng hổi thật sự quá hấp dẫn, thế là mọi người vui vẻ bắt đầu bữa ăn. Đồ Minh chu đáo chăm sóc bà nội, rót nước, gắp thức ăn, trò chuyện với bà một cách nghiêm túc.
Bà nội hỏi rất chi tiết: “Nhà cháu có mấy người? Cháu có sở thích gì? Tính tình có tốt không? Có hòa hợp với Lư Mễ được không? Cháu có thấy phiền vì Lư Mễ nói nhiều không?”
Đồ Minh rất kiên nhẫn, kính cẩn trả lời từng câu hỏi của bà nội.
Bà nội rất hài lòng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: “Người trẻ tuổi, tốt, tốt lắm.”
Lư Mễ ngồi bên cạnh nhìn Đồ Minh chu đáo như vậy, không nhịn được cười, cô nói nhỏ với anh: “Không ngờ đấy, EQ cao ghê!”
“Không phải vấn đề về EQ đâu.”
“Vậy là gì?”
Đồ Minh nhìn cô, không nói gì.
Mãi đến tối khi về nhà, anh mới nói với Lư Mễ – người đang hát ngân nga kia: “Anh chăm sóc gia đình của em không phải vì EQ cao, mà là vì anh muốn hòa nhập vào gia đình của em. Hôn nhân nhìn thì có vẻ là chuyện của hai người, nhưng thực tế thì trong đa số tình huống còn cần phải hòa nhập vào gia đình của đối phương nữa.”
“Có lẽ cũng có người cảm thấy kết hôn chỉ là chuyện của hai người, hôn nhân ở thời đại mới là ai về nhà nấy, không cần phải quan tâm đến gia đình của nhau. Một năm gặp nhau một hai lần ăn chung một bữa, hoặc cũng có thể không gặp lần nào. Nhưng người nhà của em có chấp nhận điều đó không?”
Đồ Minh đang giảng giải về hôn nhân cho Lư Mễ nghe, anh biết đối với cô, hôn nhân là một chuyện rất xa vời.
Lư Mễ nhìn anh một lúc lâu, anh thật sự nghiêm túc, luôn luôn như vậy. Điều đó làm cô có cảm giác trái tim vốn không bao giờ nghĩ xa của mình dường như quá vô tâm. Đôi khi cô cảm thấy mình vẫn chưa đủ tốt trong mối quan hệ giữa hai người.
Đêm đó, hiếm khi Lư Mễ mất ngủ, cô nằm đối diện với Đồ Minh. Anh đã ngủ rất yên tĩnh, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng.
Dưới ánh sáng mờ ảo trong phòng, cô nhìn ngắm đường nét khuôn mặt anh, nghĩ đến những gì anh đã làm hồi ban ngày, cô thấy rất xúc động.
Có lẽ kết hôn cũng là một chuyện tốt mà! Ở bên một người như thế này, có lẽ cả đời cũng sẽ không thấy chán. Lư Mễ bất ngờ với suy nghĩ của chính mình, nhưng rồi lại nghĩ, chuyện này có gì đáng sợ chứ? Chẳng phải chỉ là kết hôn thôi sao!
Cô áp lòng bàn tay lên má Đồ Minh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, khẽ thì thầm: Vậy là hướng đến chuyện kết hôn rồi sao?
Được thôi.
Lư Mễ xoay người lại, sau lưng cô, Đồ Minh hơi mở mắt, khóe môi nở nụ cười.
Anh vòng tay ôm cô, kéo cô sát vào mình, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, Lư Mễ lại nhớ đến Thượng Chi Đào, cô ngồi dậy chạy đến nhà cô ấy. Tại cổng khu chung cư, Lư Mễ thấy Luke dừng xe và đi vào trong, cô lặng lẽ đi theo phía sau và thấy Luke lên tầng.
Lư Mễ ngồi đợi dưới tầng rất lâu mà Luke vẫn chưa xuống, trong lòng cô nghĩ: Ngay cả Luke kiêu ngạo mà cũng có ngày này.
Sau đó cô lại đi.
Lần sau gặp lại Thượng Chi Đào, cô ấy vẫn tươi cười như thường, nhưng ở khóe mắt đã thoáng nét u sầu mà Lư Mễ có thể nhìn thấy. Lư Mễ rất cẩn thận trong lời nói, cố gắng tránh nhắc đến những từ như: Hoàng hôn, bạn thân và nhiều thứ khác.
Mỗi ngày ngoài công việc ra, Thượng Chi Đào chỉ lo viết báo cáo công tác, ngồi cả ngày ở chỗ làm. Lư Mễ thấy xót nên luôn tìm đủ lý do để kéo cô ấy đi xuống tầng mua cà phê, tắm nắng hay mua hoa quả gì đó. Thượng Chi Đào cũng chỉ đi theo cô xuống, lặng lẽ nghe cô nói những chuyện trên trời dưới đất.
Đôi khi Thượng Chi Đào sẽ hỏi cô: “Chị nói xem em mua một căn nhà nhỏ được không?”
“Mua đi! Giá nhà sắp tăng rồi đấy! Mua nhanh lên, chị cho em mượn tiền.”
“Không cần đâu, nếu em tranh được suất chuyên gia thì sẽ được trao tặng cổ phiếu, lúc đó chắc là cũng gần đủ rồi.”
“Vậy thì tuyệt quá rồi còn gì, em cứ mua ở khu nhà chị đi, mua một căn nhỏ thôi. Em không cần nấu cơm, đến lúc đó ngày nào cũng đến nhà chị, chị sẽ nấu cho em ăn.” Lư Mễ đã bắt đầu tưởng tượng đến khung cảnh làm hàng xóm với Thượng Chi Đào rồi.
“Chắc Will sẽ thấy em phiền lắm đây.”
“Ổng không có đâu.” Lư Mễ cười, “Theo như lời ba chị nói thì ổng là người thấu tình đạt lý đấy.”
“Ba mẹ chị đều thích ổng, lúc nào cũng muốn chị dẫn ổng về nhà ăn cơm. Chị đã đưa ổng về hai lần rồi, lần nào ổng cũng xách theo đủ thứ quà cáp. Còn chơi cờ với ba chị nữa, rồi mấy thứ gì trong nhà ba mẹ chị còn sửa được là ổng sửa hết, đồ nào thay được thì ổng thay hết.”
“Ba mẹ chị hãnh diện lắm, đi ra ngoài cứ khoe: Con rể của tôi đấy! Dù có thắp đèn lồng cũng khó mà tìm được!”
Thượng Chi Đào nhìn Lư Mễ hào hứng nói chuyện như thế, tâm trạng của cô ấy cũng tốt lên đôi chút.
Vào buổi sáng lúc Thượng Chi Đào đang làm báo cáo công tác, Lư Mễ đã dậy sớm làm cho cô ấy hai cái trứng ốp la, và còn tự tay chiên bánh quẩy.
Đồ Minh nhìn thấy cô tất bật trong bếp, lại thấy cô đóng hộp đồ ăn, biết là để mang cho Thượng Chi Đào, anh cũng không hỏi nhiều. Lư Mễ đến công ty, mở hộp đồ ăn đưa cho Thượng Chi Đào: “Một cái bánh quẩy, hai cái trứng, bảo đảm thi được 100 điểm. Rau củ là chị tự muối, sữa đậu nành chị tự xay, em ăn đi, ăn xong rồi ra chiến trường nhé.”
Thượng Chi Đào bật cười trước dáng vẻ nghiêm túc của cô, cô ấy nắm tay cô, nói: “Hồi em còn đi học ba mẹ em cũng thế! Đúng là mê tín!”
Cô ấy an tâm đón nhận tình yêu của Lư Mễ, ăn hết tất cả bữa sáng mà Lư Mễ mang đến.
Không hiểu sao, Lư Mễ lại cảm thấy lo lắng. Bản thân cô khi viết báo cáo công tác cũng chưa từng lo lắng đến mức này, vậy mà lại thấy sốt ruột thay cho Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào cầm laptop lên và đi, Lư Mễ ngồi ở bàn làm việc mà không thể yên được.
Đường Ngũ Nghĩa nhìn thấy cô như vậy thì liền trêu cô: “Trông bà chị như sắp ngất đến nơi rồi ấy!”
“Cậu không hiểu đâu.”
Thời gian đã qua lâu rồi, thỉnh thoảng Lư Mễ lại có cảm giác bất an mà không rõ lý do.
Cô nhớ rõ hôm đó, sau giờ làm Thượng Chi Đào nói với cô: “Đi uống một ly nhé chị?”
“Đi thôi.”
Lư Mễ thu dọn đồ đạc rồi cùng cô ấy ra ngoài, cả hai đi đến quán bar nhỏ uống rượu.
Thượng Chi Đào chỉ uống được vài ngụm thì không thể uống tiếp nữa.
Cô ấy nói với Lư Mễ: “Em không thể mua nhà nữa rồi, em đã thất bại trong việc thăng chức.”
“Em đã thấy kết quả rồi. Có người đánh giá là khả năng sáng tạo của em gần như bằng 0, ít nhất có hai phiếu đánh giá đã cho em điểm thấp nhất.”
Lư Mễ cảm thấy máu dồn lên não, cô đập mạnh ly xuống bàn: “Dựa vào cái gì chứ! Phải khiếu nại đi! Đám khốn nạn đó sao mà đáng ghét thế! Cái gì mà không có khả năng sáng tạo! Mẹ kiếp!”
Thật ghê tởm.
Lư Mễ cảm thấy rất ghê tởm! Chốn công sở chết tiệt này, lúc nào cũng ra vẻ như trao cho người ta cơ hội, nhưng rồi lại tàn nhẫn cướp mất cơ hội ấy, nhẹ bẫng như chẳng có gì xảy ra!
Thượng Chi Đào kéo cô lại: “Đừng mà, Lư Mễ.” Trong mắt cô ấy đọng lại nước mắt, nhưng cô ấy đã lau đi, nước mắt cũng không chảy xuống.
“Chị nghe em nói đi, Lư Mễ, có lẽ thực sự có người nghĩ rằng em không đủ năng lực. Người đó có thể là bất kỳ ai, em…” Thượng Chi Đào cắn chặt môi, những người khác thì cô ấy có thể bỏ qua, nhưng chỉ có một người, nếu điểm số này là do người đó chấm, thì cũng có nghĩa là người đó đang đâm một nhát dao vào tim cô ấy rồi.
Lư Mễ ôm cô ấy: “Đào Đào, em cũng phải nghe chị nói, chuyện này không bình thường. Chị biết em tài giỏi thế nào mà, cái bọn giám khảo ngu ngốc đó không tính! Dựa vào đâu mà phải để họ gây khó dễ như thế! Ngày mai chị sẽ đi tìm Tracy! Chị sẽ yêu cầu xem lại hồ sơ đánh giá, chị muốn biết rốt cuộc là ai chấm điểm!”
“Nặc danh mà chị…”
“Sẽ có ID được gửi kèm.”
“Đừng, Lư Mễ.” Thượng Chi Đào kéo cô lại: “Chị ở bên em thế này là tốt lắm rồi, có chị bên cạnh làm em cảm thấy những năm tháng ở Lăng Mỹ không đến mức hoàn toàn vô nghĩa. Em thương chị lắm, em đã có những thứ mà người khác không có, họ có ghen tị thì cũng chẳng có được.”
Những lời của Thượng Chi Đào làm trái tim Lư Mễ như sắp vỡ vụn. Cô nhìn Thượng Chi Đào lên xe rồi rời đi, còn mình thì gọi tài xế lái thay để về nhà.
Nhìn thấy Đồ Minh, cô lập tức òa khóc, Đồ Minh hơi hoảng loạn, ôm cô: “Sao thế?”
“Em hỏi anh! Điểm thấp của Thượng Chi Đào có phải là anh chấm không!”
“Không phải.”
“Thế là ai! Anh nói cho em biết là ai đi? Con mẹ nó em sẽ giết chết nó!”
Lư Mễ vừa nói vừa khóc: “Ghê tởm quá, sao có thể chấm điểm như thế được chứ? Đây chẳng phải là vứt mặt mũi người ta xuống đất sao? Cô ấy đang cạnh tranh để trở thành chuyên gia mà! Nếu không có khả năng sáng tạo thì làm sao có thể cạnh tranh để lên chuyên gia chứ?”
“Chuyện này có vấn đề! Chắc chắn có ai đó hại cô ấy, em biết mà! Chính xác là có kẻ ác ý!”
Lư Mễ kéo tay Đồ Minh: “Anh nói em biết đi, là ai!”
“Anh thật sự không biết, đánh giá là nặc danh. Không được trao đổi.” Đồ Minh lau nước mắt cho Lư Mễ: “Nếu em cảm thấy có vấn đề, chúng ta có thể nộp đơn khiếu nại. Đừng khóc nữa.”
Đồ Minh biết tình cảm giữa Lư Mễ và Thượng Chi Đào, sáng nay cô còn mê tín chuẩn bị bữa sáng 100 điểm cho bạn mình, tràn đầy hy vọng về cô ấy. Thế mà đến tối, bạn thân của cô lại gặp phải sự bất công. Đồ Minh rất hiểu cảm giác này, anh cũng biết Lư Mễ sẽ không bỏ qua, bởi vì cô chính là Lư Mễ.
“Ngày mai em sẽ khiếu nại thay Thượng Chi Đào.”
“Em muốn xem rốt cuộc chuyện này là thế nào!”
“Được. Ngày mai anh sẽ giúp em tìm hiểu về quy trình khiếu nại, giờ em bình tĩnh lại đi, được không?”
“Ừm.”
“Em sẽ không bỏ qua cho họ.”