Ms. Chatterbox – Cô Nương Đừng Khóc
Chương 66: Đợi em cùng đi chơi
Hình như Lư Mễ chưa bao giờ đi ăn riêng với Tracy.
Khi cả ba người ngồi trong quán ăn mới cảm thấy thật kỳ lạ. Nhà hàng nấu lẩu bằng nồi gang rất ồn ào, Tracy mặc váy công sở nghiêm chỉnh, hoàn toàn lạc lõng với không gian xung quanh.
Lư Mễ tặc lưỡi: “Nhìn kìa, sếp mãi vẫn là sếp, ngồi đây ăn mà cũng khiến người khác sợ chết khiếp. Chị có thể rút lại ánh mắt… sắc bén của mình không?”
Bình thường ánh mắt Tracy rất ôn hòa, nhưng bạn không thể nhìn kỹ, vì khi nhìn kỹ sẽ thấy trong đó toàn là nhân tình thế thái. Là người cực kỳ khéo léo và giàu kinh nghiệm sống.
Tracy nói: “Em chột dạ gì? Flora có chột dạ không? Lúc nào cũng là em nói to nhất.”
Lư Mễ bĩu môi: “Nói gì vậy Tracy, ở công ty em chỉ sợ chị thôi.”
“Không chắc đâu, chị thấy em cũng khá sợ Will mà.” Tracy có hàm ý rõ ràng, rất dễ nhận ra.
Lư Mễ bỗng đơ cả người, bị Tracy hỏi vặn một phát đã khai hết: “Chị nhận ra rồi hả?”
“Ừ hửm, chả sao, tình yêu là chuyện ngọt ngào mà, cứ tận hưởng đi.”
“Nhưng công ty không cho phép mà!”
Tracy nhún vai: “Em có biết niềm vui biến thái nhất của người quản lý là gì không?”
“Là gì?”
“Là đặt ra quy định rồi tự tay phá vỡ nó. Đặc biệt là khi chính người quản lý phá vỡ quy định của mình.” Tracy nháy mắt với họ: “Uống chút nhé?”
“Vậy thì uống thôi ạ.” Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng lên tiếng: “Chúng ta ăn món lẩu sắt đặc sản vùng Đông Bắc mà không uống thì kỳ quá.”
“Vậy thì uống chút rượu trắng.” Tracy đang nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên, chị nghe máy, giọng rất dịu dàng: “Mẹ có việc nên về nhà hơi muộn, ngoan nhé.”
Cúp máy, thấy ánh mắt của Lư Mễ sáng lên đầy tò mò, Tracy liền nói với cô: “Góa chồng, con thì do chị nuôi.” Nói rất lạnh lùng, thực ra là đã ly hôn rồi. Nhìn thấy ánh mắt Lư Mễ vẫn còn lấn cấn, chị ấy nói tiếp: “Anh ta ngoại tình, không thể tha thứ được.”
“Bạn trai cũ của em cũng ngoại tình, em đã đánh hắn hai trận rồi chia tay dứt khoát luôn.” Lư Mễ nói.
“Bạn trai cũ của em thì không có ngoại tình.” Thượng Chi Đào chen vào.
Ba người cùng cười rộ lên. Tracy nâng ly: “Hôm nay chị mời, chào mừng Thượng Chi Đào trở về. Cũng mong các em thuận lợi trong sự nghiệp.”
“Cảm ơn chị Tracy, chắc chắn là vậy ạ.” Thượng Chi Đào đáp.
“Chỉ cần em không bị đuổi việc là coi như thuận lợi rồi.” Lư Mễ cười hề hề.
Ba người chẳng có khoảng cách gì, cùng nhau ăn bữa cơm, uống chút rượu, cảm thấy rất vui vẻ. Hôm sau gặp lại, không một ai nhắc về buổi gặp gỡ riêng hôm trước, mọi thứ lại như bình thường.
Từ khi Thượng Chi Đào quay lại thì thời gian trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày Lư Mễ đều vui vẻ, đi làm cũng hăng hái hơn. Trước kia từ “hai chị em ruột” bây giờ đã trở thành “ba chị em ruột”, Đường Ngũ Nghĩa hay bám theo Lư Mễ và Thượng Chi Đào, làm cái đuôi nhỏ của họ. Mỗi ngày đều mời các cô uống cà phê, mời ăn cơm, chạy theo ríu rít.
Daisy trêu họ: “Bang hội của mấy người càng ngày càng đông nhỉ, khi nào dẫn tôi theo với, để tôi cũng được chơi với mấy nhân tài xuất sắc.”
“Tạm thời đã đủ quân số rồi, muốn gia nhập thì chờ lần mở cửa đợt sau nhé!” Đường Ngũ Nghĩa đưa cho Daisy một cốc cà phê: “Uống đi, cô giáo hướng dẫn.”
Một ngày sau đó, trong công ty lan truyền một đoạn video, Thượng Chi Đào ngồi trước một thi thể gục đầu khóc nức nở. Lư Mễ bỏ hết mọi công việc chạy đi tìm cô ấy, nhìn thấy một Thượng Chi Đào giống như một linh hồn lạc lõng mà xưa nay cô chưa từng nhìn thấy.
Cô ấy như một cái cây không còn gốc rễ.
Cô ấy đã mất đi người bạn tốt nhất của mình, người đã làm bạn với cô ấy suốt sáu năm, luôn đứng ra bảo vệ cô ấy bất kể cô ấy gặp phải chuyện gì. Nhưng vào một buổi chiều khi ánh hoàng hôn rực rỡ, anh ấy đã nhảy vào đám mây.
Lư Mễ cũng đã gặp anh ấy không ít lần, biết rằng anh ấy là một người tốt đến nhường nào.
Thượng Chi Đào cảm thấy như có hàng nghìn mũi tên xuyên qua tim mình.
Lư Mễ cũng vậy.
“Thượng Chi Đào.”
“Lư Mễ.” Thượng Chi Đào lao vào lòng cô: “Lư Mễ, em khó chịu quá.”
“Chị biết.” Lư Mễ cũng cảm thấy rất khó chịu. Cô đã từng uống rượu với người đàn ông đó, họ từng cùng nhau bàn bạc về cách đối phó với kẻ xấu, và giờ khi ôm Thượng Chi Đào, cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Hai người ôm nhau thật lâu, Lư Mễ không biết phải an ủi thế nào. Thượng Chi Đào nói: “Tim em như bị khuyết đi một phần, em đã mất đi người bạn tốt nhất của mình rồi.”
“Chị biết, Đào Đào. Chị cũng cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá tàn nhẫn.”
“Thậm chí mãi mãi em cũng không thể biết được tất cả những chuyện này đã xảy ra như thế nào, nó đau đớn quá.”
Lư Mễ chỉ có thể ở bên cô ấy.
Họ ngồi với nhau trong phòng khách nhà cô ấy rất lâu, từ trưa đến chạng vạng, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện hoàng hôn. Thượng Chi Đào nhìn ánh hoàng hôn ấy và nói với Lư Mễ: “Lư Mễ, chúng ta quen nhau sáu năm rồi.”
“Gần đây em luôn nghĩ rằng, sáu năm qua, em chỉ có vài người bạn. Em không giỏi kết bạn lắm, cảm ơn chị đã ở bên em suốt sáu năm qua.”
“Thế thì trùng hợp quá, em biết đấy, chị cũng chẳng có nhiều bạn. Chắc chỉ có Trương Hiểu là một, nhưng chị với nó đã cắt đứt rồi.” Lư Mễ cúi người nắm tay Thượng Chi Đào: “Vậy nên em phải sống cho thật tốt, nếu không thì chị thật sự chẳng còn người bạn nào nữa đâu.”
“Em hiểu rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Khi Lư Mễ rời khỏi nhà Thượng Chi Đào thì đã là nửa đêm. Cô ngồi trong xe mà không vội lái đi. Không biết tại sao, cảm xúc bi thương ập đến thật bất ngờ. Lư Mễ ngồi trong xe khóc rất lâu. Cô mơ hồ cảm thấy rằng Thượng Chi Đào sắp rời xa mình, mỗi khi nghĩ đến điều đó thì cô lại rất đau lòng.
Khi về đến nhà, cô thấy Đồ Minh vừa tắm xong, đang ngồi trên ghế sofa lật xem một tập tranh ảnh.
“Cục vàng đang xem gì đấy?”
“Hôm nay ở trạm xăng người ta đưa anh một cuốn sách quảng cáo.” Đồ Minh đã miễn nhiễm với từ “cục vàng” rồi. Lúc đầu khi Lư Mễ gọi như vậy, anh không quen, còn muốn phản đối. Bây giờ thì đã quen rồi, không còn phản ứng gì nữa, đã bị Lư Mễ thuần hóa hoàn toàn.
Khi ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt đỏ hoe của Lư Mễ, anh hỏi cô: “Em khóc à?”
“Em không có.” Lư Mễ nói xong lại nghẹn ngào: ‘Đúng, em khóc, nhìn Thượng Chi Đào là em thấy buồn.”
Đồ Minh ôm cô, cứ thế ôm rất lâu, đến khi Lư Mễ bình tĩnh lại.
Cô cầm lấy cuốn sách quảng cáo của Đồ Minh và xem, là sách giới thiệu về khu nhà mới.
“Anh muốn mua nhà hả? Ở đây không đủ cho anh ở sao?”
“Mua một căn to hơn thì sao? Xa một chút nhưng rộng rãi. Thỉnh thoảng đến ở cũng yên tĩnh hơn.”
“Anh định ở với ai?” Lư Mễ hỏi anh.
“?”
Đồ Minh bị Lư Mễ hỏi khó, đột nhiên nhận ra là Lư Mễ không thích chuyển đến nơi khác ở. Nếu không thì cô có thể ở với ba mẹ hoặc ở trong một ngôi nhà khác. Nhưng cô chỉ đơn giản là thích ở đây thôi.
Anh nhún vai: “Thế nào cũng được. Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Lư Mễ muộn màng nhận ra Đồ Minh đã giận. Chỉ bởi vì cô nhanh mồm nhanh miệng mà đã làm anh nổi nóng. Vì vậy, cô lẽo đẽo theo anh vào phòng ngủ, quay lưng về phía anh để thay đồ ngủ.
Lư Mễ cố tình làm vậy, anh đã đi công tác mấy ngày mới về, cô thấy hơi nhớ anh. Cô thay quần áo rất chậm, cố tình kéo dài thời gian. Một lọn tóc rơi xuống vai, cô nhẹ nhàng vén sang một bên. Phía sau không có chút động tĩnh nào, anh giận thật rồi.
Lúc Lư Mễ tắm xong và sấy tóc, bước ra ngoài thì Đồ Minh đã nhắm mắt ngủ. Lư Mễ tắt đèn, chui vào chăn, cả người tỏa hương thơm dựa sát vào anh, tay đặt lên ngực anh. Những ngón tay bắt đầu tìm kiếm trong bóng tối, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo ngủ của anh.
Rồi môi cô chạm vào anh, tiếng nuốt khan từ cổ họng của anh vang lên bên tai cô, cô thấy rất thích.
Người cô biến mất ở trong chăn, Đồ Minh gọi cô: “Đừng.”
Nhưng lần này không thể thuận theo anh được.
Lần nào anh cũng nói “Đừng”.
Lư Mễ không thích như vậy, Đồ Minh là người đầu tiên cô tự nguyện trao trọn, cô không tính là thành thạo, nhưng cũng sẵn lòng học hỏi. Đồ Minh muốn kéo cô ra khỏi chăn, làm cô tức giận, cô bèn đánh một cái bốp vào tay anh: “Không được cử động! Cố chịu đi!”
Cô cảm thấy phản ứng của Đồ Minh rõ ràng là nghĩ cô không làm được. Lư Mễ không thể chịu thua, nếu không được thì có thể luyện tập, miễn là có cơ hội và người để thử nghiệm.
Cô học hỏi rất nghiêm túc, lắng nghe kỹ phản ứng của Đồ Minh, sau vài giây cô thấy rất hài lòng: Thì ra là anh thích.
Đồ Minh hết giận, kéo Lư Mễ lên, trong bóng tối nhìn thẳng vào cô một lúc, bị tóc cô chọc ngứa, anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, vén hết tóc ra sau đầu rồi mới hôn cô.
Anh hôn rất cuồng nhiệt, Lư Mễ cũng đáp lại cuồng nhiệt, nhưng không quên hỏi anh một câu: “Vừa nãy anh thích không?”
Ngón tay cô chạm vào khuôn mặt nóng bừng của Đồ Minh, tưởng tượng gương mặt đỏ bừng của anh, làm lòng Lư Mễ ấm áp lạ thường.
Lư Mễ phát hiện mỗi khi cô cảm thấy rất khó chịu, ở bên Đồ Minh sẽ khiến tâm trạng của cô khá hơn một chút. Không thể giải thích tại sao, nhưng dường như Đồ Minh là thuốc giải của cô.
Sáng hôm sau, cả hai đều không muốn dậy. Đồ Minh thật hiếm khi nằm ngủ nướng, tay anh ôm Lư Mễ, cũng không để cô rời đi. Hai người cứ thế cuộn tròn bên nhau, Lư Mễ hỏi anh: “Chẳng phải hôm nay anh phải về nhà bà ngoại à?”
“Không vội, ngủ thêm chút nữa.”
“Ngủ đến khi nắng chiếu vào mông mới dậy à?”
“Cũng không đến mức đó.”
“Ờ.”
Lư Mễ lẩm bẩm vài câu rồi quay người ngủ tiếp. Cô thích ngủ, đặc biệt là những buổi sáng cuối tuần thế này, khi nằm trong vòng tay ấm áp của Đồ Minh, cô có thể ngủ rất ngon. Khi ngủ, cô thực sự rất bám người, tay và chân quấn chặt lấy anh. Lúc này cô xoay người lại, áp mặt vào cổ anh.
Hơi thở của cô phả lên cổ Đồ Minh, hơi nhột.
Điện thoại của Lư Tình đánh thức Lư Mễ dậy: “Bà tổ ơi, chết chị rồi.”
“Sao thế?”
“Ba chị nói hôm nay muốn ăn một bữa với Diêu Lộ An.”
“Hôm nay ăn cơm với bà nội mà?”
“Ý của ba chị là bảo Diêu Lộ An cùng đến ăn cơm với bà nội. Vấn đề là Diêu Lộ An chưa gặp ba chị bao giờ mà! Lần gặp đầu tiên đã phải ra mắt cả nhà…”
Lư Mễ liếc nhìn Đồ Minh đang đứng bên giường mặc áo phông. Một chiếc áo phông đen bình thường mặc trên người anh mà cũng đẹp như thế. Cô duỗi chân ra, từ vạt áo của anh tiến vào, áp lên da anh.
Đồ Minh quay lại nhìn cô. Người đang nằm trên giường nghe điện thoại, tóc tai rối bời, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Đột nhiên, trong anh trỗi dậy chút ý xấu hiếm hoi, anh giữ cổ chân cô, quỳ bên giường và đặt môi lên đó. Lư Mễ giật mình rụt chân lại nhưng đã bị anh giữ chặt.
“Phải làm sao đây?” Lư Tình hỏi Lư Mễ.
“Mặc kệ đi.” Lư Mễ trả lời, giọng hơi khàn. Một cảm giác tê dại từ đầu ngón chân truyền đến khiến cô không kìm được mà nhắm mắt lại.
“Hay để Đồ Minh đi cùng nhé?”
“Không được!”
Lư Mễ nhận ra giọng mình đã thay đổi, cô cúp máy. Nhưng Đồ Minh cũng dừng lại, để cảm giác của cô bị treo lơ lửng, giống như vẫn còn thiếu một nhịp thở. Cô nhào lên người anh, kéo áo anh, nhưng bị anh ngăn cản: “Tối đi, giờ không kịp nữa rồi.”
“Nhưng anh chọc em trước!” Lư Mễ nóng nảy.
Đồ Minh khẽ cười, hôn lên trán cô rồi đẩy cô trở lại giường: “Anh thu xếp xong sẽ đi ngay. Tối về trễ chút.”
“Ừm, vậy được. Tối em với Lư Tình và Diêu Lộ An tụ tập. Anh ta ra mắt gia đình em chắc cũng căng thẳng như cún luôn nè.”
“Diêu Lộ An căng thẳng à? Chắc không đâu.”
“Thế còn anh? Nếu phải ra mắt gia đình em, anh có căng thẳng không?” Lư Mễ hỏi anh.
“Ra mắt gia đình đâu phải đánh nhau, sao anh phải căng thẳng?”
“Ờ, cũng đúng.”
Lư Mễ cười hì hì rồi đẩy Đồ Minh ra cửa: “Anh đi nhanh đi.”
Một mình Lư Mễ chậm rãi, trước tiên tự làm cho mình một bữa ăn sáng. Ăn xong cô lại ra ngoài tìm Thượng Chi Đào. Cô chụp ảnh đống lá rụng dưới nhà của cô ấy rồi gửi cho cô ấy: [Đào Đào à, mùa thu đến rồi. Nếu em không muốn ra ngoài thì cứ đứng ở cửa sổ vẫy tay với chị đi.]
Thượng Chi Đào đứng ở cửa sổ thật, nhìn thấy Lư Mễ cầm một mảnh vải rách, trên đó viết mấy chữ xiêu vẹo: [Đợi em cùng đi chơi.]
Lư Mễ tự nhận mình không phải là người lãng mạn, nhưng cô muốn Thượng Chi Đào biết rằng cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn, và cô sẽ luôn ở đây.
Thượng Chi Đào gửi lại một tin nhắn thoại: “Chị đừng lo cho em, khi nào ổn em sẽ tìm chị đi chơi.”
“Được.”
Đến quán ăn lúc bốn giờ rưỡi.
Nhà họ Lư đã đặt một phòng lớn, hai cái bàn to, ăn một cái lẩu.
Khi Lư Mễ đến nơi, Lư Tình và Diêu Lộ An đã có mặt, đang bị mọi người trong nhà tra hỏi rất kỹ lưỡng. Lư Mễ nghe thấy thì nhớ lại ngày trước khi Lư Tình dẫn chồng cũ ra mắt ba mẹ. Lúc đó không bị hỏi nhiều, vì nghĩ rằng hai người trẻ yêu nhau, điều kiện kinh tế không quan trọng, chỉ cần họ thành toàn cho mối tình đó là được. Bây giờ trải qua bao nhiêu chuyện rồi, cả nhà đã thận trọng hơn, sợ rằng con gái nhà họ Lư lại chọn nhầm người, rơi vào hố lửa một lần nữa.
Hiếm khi Diêu Lộ An tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, trả lời các câu hỏi rất đàng hoàng: “Đi du lịch ạ? Nếu người lớn không thích thì chúng cháu sẽ ít đi lại. Những nơi nguy hiểm thì chắc chắn không đi, bây giờ cháu cũng biết quý trọng mạng sống lắm rồi.”
“Nhà cửa thì lúc nào cháu cũng có thể mua, cháu không thiếu tiền mua một căn nhà. Nhưng cháu không giàu bằng Lư Tình đâu ạ.”
“Cháu biết chuyện Lư Tình đã từng ly hôn, ba mẹ cháu cũng biết, nhưng nhà cháu không bận tâm chuyện đó. Quan trọng là cô ấy tốt và cháu thích là được.”
Lư Mễ đứng bên cạnh cười ra tiếng, cả Diêu Lộ An và Lư Tình đều quay lại lườm cô.
Tiếng cười của cô không có vấn đề gì, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.
Bà nội hỏi cô: “Bạn trai của cháu đâu?”
“… Mọi người đâu có nói là bảo anh ấy đến.”
“Giờ nói cũng chưa muộn, gọi bảo nó đến đi.” Lư Quốc Phú nói: “Bác gặp nó vài lần rồi, thằng nhóc này không tồi, nhưng tửu lượng kém lắm.” Bác nói đến chuyện Đồ Minh mời rượu nhưng bị bác hạ gục.
“Thôi thôi thôi, mới mấy ngày thôi mà? Cháu chưa có ý định kết hôn đâu!” Lư Mễ xua tay từ chối, không muốn gặp mặt gia đình quá sớm, cảm thấy hơi vội vã.
“Thế cháu định khi nào kết hôn?”
“Vài năm nữa, khi nào muốn thì kết.”
Lư Mễ từ chối rất dứt khoát, nhưng người lớn nhà họ Lư đâu có dễ qua mặt, nhất là thím Hai: “Tiểu Đồ là người tốt, cháu sợ gì? Chẳng lẽ người lớn nhà mình lại chia rẽ hai đứa?”
Lư Mễ cười hì hì, quay sang hỏi Dương Liễu Phương: “Mẹ, mẹ có yêu cầu gì về bạn đời của con không?”
“Có chứ, nó phải là người đứng đắn, tốt bụng, có công việc, tốt nhất là ba mẹ cũng có công việc để sau này con đỡ áp lực. À, đừng có chọn người ly hôn, ly hôn rắc rối lắm.”
“Nhưng nếu có người rất tốt nhưng đã ly hôn thì sao?” Lư Mễ hỏi lại.
“Tốt đến mức nào? Có tốt hơn lên trời không?”
Lư Mễ bĩu môi, không tranh cãi với Dương Liễu Phương nữa. Nhưng cô lấy điện thoại nhắn tin cho Lư Tình: [Đừng nói với họ chuyện Đồ Minh ly hôn.]
[Chị mày đâu có ngu? Giấu luôn đi, không quan trọng. Trên giấy chứng nhận kết hôn cũng đâu có ghi là kết hôn lần hai đâu.]
Khi cả ba người ngồi trong quán ăn mới cảm thấy thật kỳ lạ. Nhà hàng nấu lẩu bằng nồi gang rất ồn ào, Tracy mặc váy công sở nghiêm chỉnh, hoàn toàn lạc lõng với không gian xung quanh.
Lư Mễ tặc lưỡi: “Nhìn kìa, sếp mãi vẫn là sếp, ngồi đây ăn mà cũng khiến người khác sợ chết khiếp. Chị có thể rút lại ánh mắt… sắc bén của mình không?”
Bình thường ánh mắt Tracy rất ôn hòa, nhưng bạn không thể nhìn kỹ, vì khi nhìn kỹ sẽ thấy trong đó toàn là nhân tình thế thái. Là người cực kỳ khéo léo và giàu kinh nghiệm sống.
Tracy nói: “Em chột dạ gì? Flora có chột dạ không? Lúc nào cũng là em nói to nhất.”
Lư Mễ bĩu môi: “Nói gì vậy Tracy, ở công ty em chỉ sợ chị thôi.”
“Không chắc đâu, chị thấy em cũng khá sợ Will mà.” Tracy có hàm ý rõ ràng, rất dễ nhận ra.
Lư Mễ bỗng đơ cả người, bị Tracy hỏi vặn một phát đã khai hết: “Chị nhận ra rồi hả?”
“Ừ hửm, chả sao, tình yêu là chuyện ngọt ngào mà, cứ tận hưởng đi.”
“Nhưng công ty không cho phép mà!”
Tracy nhún vai: “Em có biết niềm vui biến thái nhất của người quản lý là gì không?”
“Là gì?”
“Là đặt ra quy định rồi tự tay phá vỡ nó. Đặc biệt là khi chính người quản lý phá vỡ quy định của mình.” Tracy nháy mắt với họ: “Uống chút nhé?”
“Vậy thì uống thôi ạ.” Cuối cùng Thượng Chi Đào cũng lên tiếng: “Chúng ta ăn món lẩu sắt đặc sản vùng Đông Bắc mà không uống thì kỳ quá.”
“Vậy thì uống chút rượu trắng.” Tracy đang nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên, chị nghe máy, giọng rất dịu dàng: “Mẹ có việc nên về nhà hơi muộn, ngoan nhé.”
Cúp máy, thấy ánh mắt của Lư Mễ sáng lên đầy tò mò, Tracy liền nói với cô: “Góa chồng, con thì do chị nuôi.” Nói rất lạnh lùng, thực ra là đã ly hôn rồi. Nhìn thấy ánh mắt Lư Mễ vẫn còn lấn cấn, chị ấy nói tiếp: “Anh ta ngoại tình, không thể tha thứ được.”
“Bạn trai cũ của em cũng ngoại tình, em đã đánh hắn hai trận rồi chia tay dứt khoát luôn.” Lư Mễ nói.
“Bạn trai cũ của em thì không có ngoại tình.” Thượng Chi Đào chen vào.
Ba người cùng cười rộ lên. Tracy nâng ly: “Hôm nay chị mời, chào mừng Thượng Chi Đào trở về. Cũng mong các em thuận lợi trong sự nghiệp.”
“Cảm ơn chị Tracy, chắc chắn là vậy ạ.” Thượng Chi Đào đáp.
“Chỉ cần em không bị đuổi việc là coi như thuận lợi rồi.” Lư Mễ cười hề hề.
Ba người chẳng có khoảng cách gì, cùng nhau ăn bữa cơm, uống chút rượu, cảm thấy rất vui vẻ. Hôm sau gặp lại, không một ai nhắc về buổi gặp gỡ riêng hôm trước, mọi thứ lại như bình thường.
Từ khi Thượng Chi Đào quay lại thì thời gian trôi qua rất nhanh. Mỗi ngày Lư Mễ đều vui vẻ, đi làm cũng hăng hái hơn. Trước kia từ “hai chị em ruột” bây giờ đã trở thành “ba chị em ruột”, Đường Ngũ Nghĩa hay bám theo Lư Mễ và Thượng Chi Đào, làm cái đuôi nhỏ của họ. Mỗi ngày đều mời các cô uống cà phê, mời ăn cơm, chạy theo ríu rít.
Daisy trêu họ: “Bang hội của mấy người càng ngày càng đông nhỉ, khi nào dẫn tôi theo với, để tôi cũng được chơi với mấy nhân tài xuất sắc.”
“Tạm thời đã đủ quân số rồi, muốn gia nhập thì chờ lần mở cửa đợt sau nhé!” Đường Ngũ Nghĩa đưa cho Daisy một cốc cà phê: “Uống đi, cô giáo hướng dẫn.”
Một ngày sau đó, trong công ty lan truyền một đoạn video, Thượng Chi Đào ngồi trước một thi thể gục đầu khóc nức nở. Lư Mễ bỏ hết mọi công việc chạy đi tìm cô ấy, nhìn thấy một Thượng Chi Đào giống như một linh hồn lạc lõng mà xưa nay cô chưa từng nhìn thấy.
Cô ấy như một cái cây không còn gốc rễ.
Cô ấy đã mất đi người bạn tốt nhất của mình, người đã làm bạn với cô ấy suốt sáu năm, luôn đứng ra bảo vệ cô ấy bất kể cô ấy gặp phải chuyện gì. Nhưng vào một buổi chiều khi ánh hoàng hôn rực rỡ, anh ấy đã nhảy vào đám mây.
Lư Mễ cũng đã gặp anh ấy không ít lần, biết rằng anh ấy là một người tốt đến nhường nào.
Thượng Chi Đào cảm thấy như có hàng nghìn mũi tên xuyên qua tim mình.
Lư Mễ cũng vậy.
“Thượng Chi Đào.”
“Lư Mễ.” Thượng Chi Đào lao vào lòng cô: “Lư Mễ, em khó chịu quá.”
“Chị biết.” Lư Mễ cũng cảm thấy rất khó chịu. Cô đã từng uống rượu với người đàn ông đó, họ từng cùng nhau bàn bạc về cách đối phó với kẻ xấu, và giờ khi ôm Thượng Chi Đào, cô không kìm được mà rơi nước mắt.
Hai người ôm nhau thật lâu, Lư Mễ không biết phải an ủi thế nào. Thượng Chi Đào nói: “Tim em như bị khuyết đi một phần, em đã mất đi người bạn tốt nhất của mình rồi.”
“Chị biết, Đào Đào. Chị cũng cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá tàn nhẫn.”
“Thậm chí mãi mãi em cũng không thể biết được tất cả những chuyện này đã xảy ra như thế nào, nó đau đớn quá.”
Lư Mễ chỉ có thể ở bên cô ấy.
Họ ngồi với nhau trong phòng khách nhà cô ấy rất lâu, từ trưa đến chạng vạng, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện hoàng hôn. Thượng Chi Đào nhìn ánh hoàng hôn ấy và nói với Lư Mễ: “Lư Mễ, chúng ta quen nhau sáu năm rồi.”
“Gần đây em luôn nghĩ rằng, sáu năm qua, em chỉ có vài người bạn. Em không giỏi kết bạn lắm, cảm ơn chị đã ở bên em suốt sáu năm qua.”
“Thế thì trùng hợp quá, em biết đấy, chị cũng chẳng có nhiều bạn. Chắc chỉ có Trương Hiểu là một, nhưng chị với nó đã cắt đứt rồi.” Lư Mễ cúi người nắm tay Thượng Chi Đào: “Vậy nên em phải sống cho thật tốt, nếu không thì chị thật sự chẳng còn người bạn nào nữa đâu.”
“Em hiểu rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Khi Lư Mễ rời khỏi nhà Thượng Chi Đào thì đã là nửa đêm. Cô ngồi trong xe mà không vội lái đi. Không biết tại sao, cảm xúc bi thương ập đến thật bất ngờ. Lư Mễ ngồi trong xe khóc rất lâu. Cô mơ hồ cảm thấy rằng Thượng Chi Đào sắp rời xa mình, mỗi khi nghĩ đến điều đó thì cô lại rất đau lòng.
Khi về đến nhà, cô thấy Đồ Minh vừa tắm xong, đang ngồi trên ghế sofa lật xem một tập tranh ảnh.
“Cục vàng đang xem gì đấy?”
“Hôm nay ở trạm xăng người ta đưa anh một cuốn sách quảng cáo.” Đồ Minh đã miễn nhiễm với từ “cục vàng” rồi. Lúc đầu khi Lư Mễ gọi như vậy, anh không quen, còn muốn phản đối. Bây giờ thì đã quen rồi, không còn phản ứng gì nữa, đã bị Lư Mễ thuần hóa hoàn toàn.
Khi ngẩng đầu lên và thấy đôi mắt đỏ hoe của Lư Mễ, anh hỏi cô: “Em khóc à?”
“Em không có.” Lư Mễ nói xong lại nghẹn ngào: ‘Đúng, em khóc, nhìn Thượng Chi Đào là em thấy buồn.”
Đồ Minh ôm cô, cứ thế ôm rất lâu, đến khi Lư Mễ bình tĩnh lại.
Cô cầm lấy cuốn sách quảng cáo của Đồ Minh và xem, là sách giới thiệu về khu nhà mới.
“Anh muốn mua nhà hả? Ở đây không đủ cho anh ở sao?”
“Mua một căn to hơn thì sao? Xa một chút nhưng rộng rãi. Thỉnh thoảng đến ở cũng yên tĩnh hơn.”
“Anh định ở với ai?” Lư Mễ hỏi anh.
“?”
Đồ Minh bị Lư Mễ hỏi khó, đột nhiên nhận ra là Lư Mễ không thích chuyển đến nơi khác ở. Nếu không thì cô có thể ở với ba mẹ hoặc ở trong một ngôi nhà khác. Nhưng cô chỉ đơn giản là thích ở đây thôi.
Anh nhún vai: “Thế nào cũng được. Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Lư Mễ muộn màng nhận ra Đồ Minh đã giận. Chỉ bởi vì cô nhanh mồm nhanh miệng mà đã làm anh nổi nóng. Vì vậy, cô lẽo đẽo theo anh vào phòng ngủ, quay lưng về phía anh để thay đồ ngủ.
Lư Mễ cố tình làm vậy, anh đã đi công tác mấy ngày mới về, cô thấy hơi nhớ anh. Cô thay quần áo rất chậm, cố tình kéo dài thời gian. Một lọn tóc rơi xuống vai, cô nhẹ nhàng vén sang một bên. Phía sau không có chút động tĩnh nào, anh giận thật rồi.
Lúc Lư Mễ tắm xong và sấy tóc, bước ra ngoài thì Đồ Minh đã nhắm mắt ngủ. Lư Mễ tắt đèn, chui vào chăn, cả người tỏa hương thơm dựa sát vào anh, tay đặt lên ngực anh. Những ngón tay bắt đầu tìm kiếm trong bóng tối, lần lượt cởi từng chiếc cúc áo ngủ của anh.
Rồi môi cô chạm vào anh, tiếng nuốt khan từ cổ họng của anh vang lên bên tai cô, cô thấy rất thích.
Người cô biến mất ở trong chăn, Đồ Minh gọi cô: “Đừng.”
Nhưng lần này không thể thuận theo anh được.
Lần nào anh cũng nói “Đừng”.
Lư Mễ không thích như vậy, Đồ Minh là người đầu tiên cô tự nguyện trao trọn, cô không tính là thành thạo, nhưng cũng sẵn lòng học hỏi. Đồ Minh muốn kéo cô ra khỏi chăn, làm cô tức giận, cô bèn đánh một cái bốp vào tay anh: “Không được cử động! Cố chịu đi!”
Cô cảm thấy phản ứng của Đồ Minh rõ ràng là nghĩ cô không làm được. Lư Mễ không thể chịu thua, nếu không được thì có thể luyện tập, miễn là có cơ hội và người để thử nghiệm.
Cô học hỏi rất nghiêm túc, lắng nghe kỹ phản ứng của Đồ Minh, sau vài giây cô thấy rất hài lòng: Thì ra là anh thích.
Đồ Minh hết giận, kéo Lư Mễ lên, trong bóng tối nhìn thẳng vào cô một lúc, bị tóc cô chọc ngứa, anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, vén hết tóc ra sau đầu rồi mới hôn cô.
Anh hôn rất cuồng nhiệt, Lư Mễ cũng đáp lại cuồng nhiệt, nhưng không quên hỏi anh một câu: “Vừa nãy anh thích không?”
Ngón tay cô chạm vào khuôn mặt nóng bừng của Đồ Minh, tưởng tượng gương mặt đỏ bừng của anh, làm lòng Lư Mễ ấm áp lạ thường.
Lư Mễ phát hiện mỗi khi cô cảm thấy rất khó chịu, ở bên Đồ Minh sẽ khiến tâm trạng của cô khá hơn một chút. Không thể giải thích tại sao, nhưng dường như Đồ Minh là thuốc giải của cô.
Sáng hôm sau, cả hai đều không muốn dậy. Đồ Minh thật hiếm khi nằm ngủ nướng, tay anh ôm Lư Mễ, cũng không để cô rời đi. Hai người cứ thế cuộn tròn bên nhau, Lư Mễ hỏi anh: “Chẳng phải hôm nay anh phải về nhà bà ngoại à?”
“Không vội, ngủ thêm chút nữa.”
“Ngủ đến khi nắng chiếu vào mông mới dậy à?”
“Cũng không đến mức đó.”
“Ờ.”
Lư Mễ lẩm bẩm vài câu rồi quay người ngủ tiếp. Cô thích ngủ, đặc biệt là những buổi sáng cuối tuần thế này, khi nằm trong vòng tay ấm áp của Đồ Minh, cô có thể ngủ rất ngon. Khi ngủ, cô thực sự rất bám người, tay và chân quấn chặt lấy anh. Lúc này cô xoay người lại, áp mặt vào cổ anh.
Hơi thở của cô phả lên cổ Đồ Minh, hơi nhột.
Điện thoại của Lư Tình đánh thức Lư Mễ dậy: “Bà tổ ơi, chết chị rồi.”
“Sao thế?”
“Ba chị nói hôm nay muốn ăn một bữa với Diêu Lộ An.”
“Hôm nay ăn cơm với bà nội mà?”
“Ý của ba chị là bảo Diêu Lộ An cùng đến ăn cơm với bà nội. Vấn đề là Diêu Lộ An chưa gặp ba chị bao giờ mà! Lần gặp đầu tiên đã phải ra mắt cả nhà…”
Lư Mễ liếc nhìn Đồ Minh đang đứng bên giường mặc áo phông. Một chiếc áo phông đen bình thường mặc trên người anh mà cũng đẹp như thế. Cô duỗi chân ra, từ vạt áo của anh tiến vào, áp lên da anh.
Đồ Minh quay lại nhìn cô. Người đang nằm trên giường nghe điện thoại, tóc tai rối bời, trong mắt lấp lánh ánh sáng. Đột nhiên, trong anh trỗi dậy chút ý xấu hiếm hoi, anh giữ cổ chân cô, quỳ bên giường và đặt môi lên đó. Lư Mễ giật mình rụt chân lại nhưng đã bị anh giữ chặt.
“Phải làm sao đây?” Lư Tình hỏi Lư Mễ.
“Mặc kệ đi.” Lư Mễ trả lời, giọng hơi khàn. Một cảm giác tê dại từ đầu ngón chân truyền đến khiến cô không kìm được mà nhắm mắt lại.
“Hay để Đồ Minh đi cùng nhé?”
“Không được!”
Lư Mễ nhận ra giọng mình đã thay đổi, cô cúp máy. Nhưng Đồ Minh cũng dừng lại, để cảm giác của cô bị treo lơ lửng, giống như vẫn còn thiếu một nhịp thở. Cô nhào lên người anh, kéo áo anh, nhưng bị anh ngăn cản: “Tối đi, giờ không kịp nữa rồi.”
“Nhưng anh chọc em trước!” Lư Mễ nóng nảy.
Đồ Minh khẽ cười, hôn lên trán cô rồi đẩy cô trở lại giường: “Anh thu xếp xong sẽ đi ngay. Tối về trễ chút.”
“Ừm, vậy được. Tối em với Lư Tình và Diêu Lộ An tụ tập. Anh ta ra mắt gia đình em chắc cũng căng thẳng như cún luôn nè.”
“Diêu Lộ An căng thẳng à? Chắc không đâu.”
“Thế còn anh? Nếu phải ra mắt gia đình em, anh có căng thẳng không?” Lư Mễ hỏi anh.
“Ra mắt gia đình đâu phải đánh nhau, sao anh phải căng thẳng?”
“Ờ, cũng đúng.”
Lư Mễ cười hì hì rồi đẩy Đồ Minh ra cửa: “Anh đi nhanh đi.”
Một mình Lư Mễ chậm rãi, trước tiên tự làm cho mình một bữa ăn sáng. Ăn xong cô lại ra ngoài tìm Thượng Chi Đào. Cô chụp ảnh đống lá rụng dưới nhà của cô ấy rồi gửi cho cô ấy: [Đào Đào à, mùa thu đến rồi. Nếu em không muốn ra ngoài thì cứ đứng ở cửa sổ vẫy tay với chị đi.]
Thượng Chi Đào đứng ở cửa sổ thật, nhìn thấy Lư Mễ cầm một mảnh vải rách, trên đó viết mấy chữ xiêu vẹo: [Đợi em cùng đi chơi.]
Lư Mễ tự nhận mình không phải là người lãng mạn, nhưng cô muốn Thượng Chi Đào biết rằng cuộc sống này vẫn phải tiếp diễn, và cô sẽ luôn ở đây.
Thượng Chi Đào gửi lại một tin nhắn thoại: “Chị đừng lo cho em, khi nào ổn em sẽ tìm chị đi chơi.”
“Được.”
Đến quán ăn lúc bốn giờ rưỡi.
Nhà họ Lư đã đặt một phòng lớn, hai cái bàn to, ăn một cái lẩu.
Khi Lư Mễ đến nơi, Lư Tình và Diêu Lộ An đã có mặt, đang bị mọi người trong nhà tra hỏi rất kỹ lưỡng. Lư Mễ nghe thấy thì nhớ lại ngày trước khi Lư Tình dẫn chồng cũ ra mắt ba mẹ. Lúc đó không bị hỏi nhiều, vì nghĩ rằng hai người trẻ yêu nhau, điều kiện kinh tế không quan trọng, chỉ cần họ thành toàn cho mối tình đó là được. Bây giờ trải qua bao nhiêu chuyện rồi, cả nhà đã thận trọng hơn, sợ rằng con gái nhà họ Lư lại chọn nhầm người, rơi vào hố lửa một lần nữa.
Hiếm khi Diêu Lộ An tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, trả lời các câu hỏi rất đàng hoàng: “Đi du lịch ạ? Nếu người lớn không thích thì chúng cháu sẽ ít đi lại. Những nơi nguy hiểm thì chắc chắn không đi, bây giờ cháu cũng biết quý trọng mạng sống lắm rồi.”
“Nhà cửa thì lúc nào cháu cũng có thể mua, cháu không thiếu tiền mua một căn nhà. Nhưng cháu không giàu bằng Lư Tình đâu ạ.”
“Cháu biết chuyện Lư Tình đã từng ly hôn, ba mẹ cháu cũng biết, nhưng nhà cháu không bận tâm chuyện đó. Quan trọng là cô ấy tốt và cháu thích là được.”
Lư Mễ đứng bên cạnh cười ra tiếng, cả Diêu Lộ An và Lư Tình đều quay lại lườm cô.
Tiếng cười của cô không có vấn đề gì, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.
Bà nội hỏi cô: “Bạn trai của cháu đâu?”
“… Mọi người đâu có nói là bảo anh ấy đến.”
“Giờ nói cũng chưa muộn, gọi bảo nó đến đi.” Lư Quốc Phú nói: “Bác gặp nó vài lần rồi, thằng nhóc này không tồi, nhưng tửu lượng kém lắm.” Bác nói đến chuyện Đồ Minh mời rượu nhưng bị bác hạ gục.
“Thôi thôi thôi, mới mấy ngày thôi mà? Cháu chưa có ý định kết hôn đâu!” Lư Mễ xua tay từ chối, không muốn gặp mặt gia đình quá sớm, cảm thấy hơi vội vã.
“Thế cháu định khi nào kết hôn?”
“Vài năm nữa, khi nào muốn thì kết.”
Lư Mễ từ chối rất dứt khoát, nhưng người lớn nhà họ Lư đâu có dễ qua mặt, nhất là thím Hai: “Tiểu Đồ là người tốt, cháu sợ gì? Chẳng lẽ người lớn nhà mình lại chia rẽ hai đứa?”
Lư Mễ cười hì hì, quay sang hỏi Dương Liễu Phương: “Mẹ, mẹ có yêu cầu gì về bạn đời của con không?”
“Có chứ, nó phải là người đứng đắn, tốt bụng, có công việc, tốt nhất là ba mẹ cũng có công việc để sau này con đỡ áp lực. À, đừng có chọn người ly hôn, ly hôn rắc rối lắm.”
“Nhưng nếu có người rất tốt nhưng đã ly hôn thì sao?” Lư Mễ hỏi lại.
“Tốt đến mức nào? Có tốt hơn lên trời không?”
Lư Mễ bĩu môi, không tranh cãi với Dương Liễu Phương nữa. Nhưng cô lấy điện thoại nhắn tin cho Lư Tình: [Đừng nói với họ chuyện Đồ Minh ly hôn.]
[Chị mày đâu có ngu? Giấu luôn đi, không quan trọng. Trên giấy chứng nhận kết hôn cũng đâu có ghi là kết hôn lần hai đâu.]