Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 97: Cầu mưa
Đêm hôm đó, hai người nằm ở trên giường trò chuyện rất lâu, Tống Thiêm Tài hưng phấn kể đủ thứ chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn. Cũng may hắn còn nhớ không thể nhắc đến thế giới hiện đại, vắt hết óc thay đổi cách nói của một số chuyện, như vậy cũng có thể chọc cho Triệu Ngôn Tu cười lớn, thật không thể tin đại ca còn có lúc ngốc nghếch đến thế.
Đồng thời, Tống Thiêm Tài cũng biết thêm được Triệu Ngôn Tu khi còn nhỏ trông rất ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời, nhưng mỗi lần trở về Triệu gia lại cực thù dai. Bị đám trẻ con ở Triệu gia bắt nạt, y không hề khóc mà chờ cơ hội đánh trả. Thậm chí đi tập võ cũng là vì để về sau tới Triệu gia có thể giúp cha nương dạy dỗ đám người xấu đó. Thế giới của trẻ con đều rất đơn giản, chính là xem nắm đấm của ai to nhất thì kẻ đó lợi hại nhất. Sau khi lớn lên, Triệu Ngôn Tu mỗi khi nhớ lại chỉ thấy buồn cười đồng thời lại cực kì không dám tin, khi còn nhỏ y thật quá đơn thuần.
Hai người kể cho nhau nghe những chuyện ngu ngốc khi còn nhỏ. Trò chuyện đến nửa đêm, cảm giác hai trái tim lại xích lại gần hơn. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu chính thức trở thành người yêu của nhau. Xét thấy Triệu Ngôn Tu đang giữ đạo hiếu, hai người quyết định tiến triển một cách từ từ bắt đầu bằng nắm tay, thoải mái hưởng thụ một chút cảm giác yêu đương.
Sáng sớm hôm sau, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn cảm thấy con trai bọn họ hôm nay cực kì dễ nói chuyện, còn thường xuyên cười ngây ngô, hoàn toàn không còn vẻ khôn khéo như ngày thường. Tống Tiểu Bảo là vui nhất, Tống Thiêm Tài ngày thường đã cưng chiều con trai, bây giờ tình trường đắc ý, chiều chuộng Tống Tiểu Bảo lại càng không có nguyên tắc. Hắn cùng Triệu Ngôn Tu đưa Tống Tiểu Bảo ra sau núi hái dưa hấu, sau đó lại ra bờ sông bắt cá câu tôm, không có một chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Cứ thế mấy ngày trôi qua, Tống Tiểu Bảo trắng trẻo mềm mại ngày càng có xu hướng đen đi. Trần Quế Chi vội vàng ngăn cản, nhưng Tống Tiểu Bảo lại bướng bỉnh không chịu ở nhà. Trời nắng chang chang, Trần Quế Chi không chê phiền đuổi theo phía sau Tống Tiểu Bảo đội mũ che ô cho nó. Tống Tiểu Bảo liền bắt đầu chơi trò trốn tìm với bà nội, ở Tống gia thường thường có thể nhìn thấy cảnh Trần Quế Chi ở phía sau đuổi, Tống Tiểu Bảo ở phía trước chạy, hai bà cháu vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên Tống Thiêm Tài, kẻ khiến Tống Tiểu Bảo trở thành như vậy, lại bị Trần Quế Chi lải nhải cho một trận.
Từ sau hôm tỏ tình, Tống Thiêm Tài cứ thỉnh thoảng lại phải trộm kéo tay Triệu Ngôn Tu một cái, cho dù ông trời vẫn không chịu mưa thì cũng không chút nào ảnh hưởng đến kẻ đang chìm đắm trong bể tình Tống Thiêm Tài nửa phần. Hai người suốt ngày xà nẹo xà nẹo chói mù mắt người trong Tống gia. Ngay cả Tống Thiêm Kim ít khi được về nhà một chuyến nhìn thấy cũng phải trở về lén nói thầm với Hồ Tiểu Ngọc. Không ngờ Tống Thiêm Tài ngày thường nhìn vừa ổn trọng vừa khôn khéo, ở trước mặt Triệu Ngôn Tu lại ngây ngốc như vậy, một chút vẻ khôn khéo cũng không có, cái nết dính người kia ngay cả hắn nhìn vào cũng cảm thấy đỏ mặt.
Trời ngày càng nóng, trong thôn đã có nhà đứng ngồi không yên. Mắt thấy mực nước sông giảm xuống càng lúc càng nhanh, đất cũng sắp phải mỗi ngày tưới một lần, nhưng hoa màu vẫn sinh trưởng chậm chạp ủ rũ, có vài cái lá đã úa vàng. Ruộng nước còn đỡ, những mảnh ruộng cạn đều đã bắt đầu rạn nứt khiến người nhìn mà khó chịu trong lòng.
Người nhà nông chỉ có thể dựa vào đồng ruộng kiếm cơm. Mắt thấy ông trời không cho mưa, trong lòng bọn họ gấp muốn chết. Thôn trưởng triệu tập mọi người trong thôn tới, nói muốn mọi người góp tiền hiến tế miếu Long Vương để cầu mưa. Lời này vừa ra, mọi người như bắt được cọng rơm cứu mạng đều sôi nổi đồng ý.
Mỗi hộ nhà năm trăm văn, hầu như nhà nào cũng ủng hộ, cho dù có keo kiệt đến đâu số tiền này tiền cũng không thể không bỏ. Tống Thiêm Tài tuy rằng không cảm thấy cầu mưa có tác dụng gì, nhưng lúc này hắn sẽ không đứng ra tỏ vẻ "Phong kiến mê tín là không nên", bằng không sợ là người trong thôn sẽ cùng nhau hội đồng hắn.
Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đối với chuyện cầu mưa mười phần tích cực. Thôn đặc biệt mời đạo sĩ tới làm pháp sự cầu mưa. Ngày đó, từng nhà trong Tống gia thôn đều đi ra cửa nhìn. Tống Thiêm Tài ôm Tống Tiểu Bảo đứng ở chỗ cao, nhìn một đám đạo sĩ cầm kiếm gỗ, trong miệng lầm bầm không biết niệm cái gì, tư thế ngược lại nom cũng ra dáng lắm.
Làm ầm ĩ ba ngày, một giọt mưa cũng không cầu được. Ánh mắt của mọi người trong Tống gia thôn cũng dần dần chuyển từ chờ mong sang chết lặng, tin rằng ông trời không chịu cho bọn họ cơm ăn. Trong thôn đã có vài nhà rút mạ trong ruộng đổi thành khoai lang đỏ và các loại hoa màu chống hạn khác. Có người lòng còn mang hy vọng nên không chịu động, mỗi ngày đều tưới ruộng, chỉ ngóng trông ông trời đổ mưa.
Tống Đại Sơn cuối cùng vẫn quyết định trồng lại toàn bộ hai mươi mẫu đất. Trần Quế Chi đưa Tống Tiểu Bảo đến nhà Vạn thị nhờ trông mấy ngày. Một nhà bốn người cả ngày bận bịu trên ruộng. Lúc này nhà nào cũng đều bận rộn, bỏ tiền cũng không tìm được người để thuê, chỉ có thể tự mình làm.
Cứ thế ròng rã năm sáu ngày mới trồng xong toàn bộ hai mươi mẫu đất. Mấy loại cây này không cần phải tưới nước thường xuyên nên dễ chăm hơn. Chỉ trong vòng mấy ngày, Tống gia già trẻ lớn bé đều cảm thấy mệt mỏi. Trần Quế Chi vừa nấu cơm vừa quay qua nói với Tống Đại Sơn đang nhóm lửa: "Ta thấy ta đúng là hưởng phúc quen rồi. Mới có mấy ngày không làm ruộng mà giờ làm có tí thắt lưng đã gần như không còn sức lực. Cũng may Ngôn Tu là nam, ba người các ngươi cũng có thể chống đỡ được. Nếu không thì về sau việc nhà nông đều chồng chất trên vai Thiêm Tài, nó làm sao chịu nổi đây." Từ sau khi tiếp nhận mối quan hệ giữa Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài, Trần Quế Chi không còn mất tự nhiên như trước nữa, còn có thể phát hiện chỗ tốt của việc cưới nam tức phụ. Triệu Ngôn Tu cả ngày đi theo Tống Thiêm Tài ra ngoài, hết xuống ruộng lại lên trấn trên, dạy Tiểu Bảo đọc sách tập võ, căn bản không va chạm gì với bà. Mỗi ngày nó đều tươi cười niềm nở với bà, lần nào từ trấn trên về cũng mua quà hiếu thuận bọn họ.
Không giống như trước kia Lưu Thải Liên và Phùng Kim Hoa còn ở đây, bà lúc nào cũng phải cẩn thận tinh ý, bằng không trong nhà sẽ gà bay chó sủa không lúc nào yên tĩnh. Cho dù Lưu Thải Liên nhìn hiền huệ nhưng cũng không tránh được có chút xích mích với bà.
Mà vốn dĩ Tống gia nhân khẩu đơn bạc, bây có thêm một người con dâu là nam, giá trị vũ lực còn cao, vào lúc mùa màng không tốt như hiện giờ, trong lòng Trần Quế Chi mới có thể nhiều hơn vài phần tự tin.
Tống Đại Sơn kê khúc củi trong lòng bếp lên, mở miệng nói: "Quế Chi, đại ca nói với ta e là trời sẽ hạn thật, lương thực không thể thu hoạch, chúng ta sắp gặp phải tai ương. Vợ Thiêm Kim vừa lên trấn trên thương lượng với cha mẹ, lo lắng nhà Thiêm Kim ở trong thôn người đơn thế mỏng, về sau gặp tai ở trong thôn hẳn sẽ bị bắt nạt, vì thế bèn có ý định chuyển chút lương thực tới nhà vợ Thiêm Kim tồn trữ, về sau nơi này không sống nổi nữa thì lên trấn trên sống một đoạn thời gian. Rốt cuộc đại ca đại tẩu thì sao cũng được, nhưng vợ Thiêm Kim còn đang bụng mang dạ chửa. Nhà nó vì cưới vợ còn bán không ít lương thực, số lương thực còn lại không nhiều lắm, ta thấy chúng ta có nên mang qua đó mấy bao lương thực không?"
Tống Thiêm Tài trước đó vài ngày đã mua hai xe lương thực về, một xe mang về Tống gia, một xe đặt ở hầm nhà cũ Tống gia. Hầm lương thực kia ngay cả hai lão Tống gia hắn cũng chưa nói, sợ bọn họ hay mềm lòng, biết có lương thực là lại hảo tâm vô tội vạ. Hầm lương thực này chính là dự phòng cuối cùng của hắn, toàn bộ đều do đêm đến hắn và Triệu Ngôn Tu từng bao từng bao chuyển vào.
Vì không khiến người khác hoài nghi, bọn họ còn cố ý giả vờ kéo vài đợt củi tới nhà cũ, may là trên xe bò có lều che nên bên trong chứa cái gì người ngoài nhìn cũng không rõ. Nhà cũ Tống gia là căn nhà lúc trước ông bà nội Tống Thiêm Tài chia cho vợ chồng Tống Đại Sơn ở. Sau đó Tống Đại Sơn lại chọn một khu đất khác dựng nhà, căn nhà này thì bỏ không.
Ban đầu Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nghĩ trong nhà có hai đứa con là Tống Thiêm Tài và Tống Tiến Bảo, về sau khẳng định phải phân gia. Có hai mảnh đất vừa lúc mỗi đứa một phần, lúc trước Tống Tiến Bảo cưới Phùng Kim Hoa, Trần Quế Chi đã nói chia căn nhà cũ này cho nhà Tống Tiến Bảo ở. Tống Đại Sơn cũng đồng ý, còn định cho thêm ít tiền để bọn họ sửa sang lại. Nhưng Phùng Kim Hoa vừa có ý đồ muốn chiếm nhà mới, vừa muốn thơm lây Tống Thiêm Tài về sau khoa cử thành danh nên nhất quyết không chịu. Vì thế chuyện này cũng đành gác qua một bên, nhà cũ bỏ không, bị Tống gia dùng để làm nhà kho.
Năm nào Tống Đại Sơn cũng dọn dẹp sửa sang nhà cũ lại một lần. Sau khi vợ chồng Tống Tiến Bảo rời đi, bên này được Tống gia dùng để chứa củi và nông cụ. Chất đồ sao cho đầy nhà cũng là vì cẩn thận bớt việc. Trong thôn có mấy hộ đều muốn mua căn nhà này, từng mấy lần ngỏ lời định đưa ông mấy đồng bạc mua về cho con trai cưới vợ.
Nhà cũ Tống gia tuy rằng không phải gạch xanh mái ngói, nhưng cũng là dùng đất nén chặt và gạch dựng lên. Ở trong thôn cũng coi như nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình. Huống chi, trước nhà còn có một cái sân lớn, phía sau còn có mảnh đất trồng rau, căn nhà như vậy cho dù là nhà cũ cũng không dưới bảy tám lượng.
Người trong thôn chỉ định bỏ ra mấy trăm đồng bạc đã đòi mua của ông, Tống Đại Sơn cực kì không bằng lòng. Đây là căn nhà ông định giữ lại cho Tống Tiểu Bảo. Về sau nếu Tống Thiêm Tài cưới vợ mới rồi sinh thêm cháu trai, đãi Tống Tiểu Bảo tốt thì thôi, nhưng nếu không tốt, ông sẽ bỏ thêm chút tiền sửa sang lại căn nhà này, như vậy là có thể cho Tống Tiểu Bảo một nơi để đặt chân. Cho nên lần nào ông cũng chất đủ thứ thượng vàng hạ cám ở nhà cũ, người khác mà hỏi thì nói căn nhà này vẫn cần dùng nên không bán.
Như vậy vừa hay để Tống Thiêm Tài giấu lương thực, tuy thế nhưng Tống Thiêm Tài lại chẳng muốn dùng tới lương thực ở nhà cũ chút nào. Bằng không sẽ đồng nghĩa với việc bọn họ thật sự sơn cùng thủy tận, không còn đường lui.
Trần Quế Chi nghe Tống Đại Sơn nói vậy, nghĩ đến Tống Đại Hải với chồng bà là huynh đệ ruột thịt, đưa mấy bao lương thực cũng là bình thường, bên mở miệng nói: "Được, ta nghe người trong thôn nói ở trấn trên lương thực mỗi ngày một giá, có mấy nhà gả con gái lên trấn trên đều về thôn vay lương thực mấy lần rồi. Cũng may nhà chúng ta không bán số thu hoạch lần trước, không thì cuộc sống đã không dễ chịu được như bây giờ."
Tống Đại Sơn nghe Trần Quế Chi đồng ý, giá củi xong bèn vào trong kho vác ba bao lương thực chất lên xe bò đến nhà Tống Đại Hải. Trên đường gặp được Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, Tống Đại Sơn bỗng nhiên có loại cảm giác như bị bắt quả tang. Ông kể lại sự tình cho Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm lương thực trong nhà cũng không thể để Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi quản nữa.
Tống Đại Hải là đại bá của hắn, đưa chút lương thực thật ra cũng chẳng tính là gì, nhưng trong thôn bây giờ nhà nào cũng phải đếm hạt gạo ăn cơm. Tống Đại Sơn rình rang đĩnh đạc đưa lương thực qua đó như vậy có khác nào gây sự chú ý. Nếu là hắn thì nhất định sẽ thừa dịp buổi tối vác ít lương thực qua đó, như vậy đối với nhà hắn hay nhà đại bá hắn đều tốt.
Nhưng bây giờ Tống Đại Sơn cũng đã đem lương thực ra tới đây, có trở về cũng chẳng còn ích gì nữa. Tống Thiêm Tài nhìn những khuôn mặt trẻ thơ vô ưu vô lự, lại nhìn thôn dân mặt ủ mày chau trên đường về, trong lòng lần đầu tiên cũng trở nên mê tín, bắt đầu ngóng trông ông trời mở mắt, đừng dày vò những người nông dân dựa đồng ruộng ăn cơm này nữa.
Trần Quế Chi nấu cơm xong, cả nhà cùng nhau chờ Tống Đại Sơn đi đưa lương thực trở về. Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy đâu, trong lòng Trần Quế Chi lập tức có chút luống cuống. Tống Thiêm Tài bảo Triệu Ngôn Tu ở nhà trông, hắn tới nhà Tống Đại Hải hỏi thăm một chút.
Tới nhà Tống Đại Hải, Tống Thiêm Tài mới phát hiện Tống Đào Tử sắp sinh, nhưng bà đỡ trong thôn đã qua thôn khác thăm người thân. Tống Đại Sơn có xe bò nên lập tức giúp qua thôn bên tìm bà đỡ. Vạn thị ở trong phòng săn sóc Tống Đào Tử, Hồ Tiểu Ngọc có thai không có tiện vào trong, Tống Đại Hải là đàn ông đành phải đứng góc tường chờ.
Tống Thiêm Tài vừa tới, Tống Đại Hải lúc này mới nhớ ra ông nhờ Tống Đại Sơn đi tìm bà đỡ xong vội quá nên quên mất đưa tin cho Tống Thiêm Tài bọn họ, bèn nhanh chóng nói với Tống Thiêm Tài một tiếng. Kỳ thật, nhìn cái nhà lộn xộn cùng với tiếng kêu đau thỉnh thoảng lại vang lên của Tống Đào Tử, Tống Thiêm Tài làm gì còn không rõ.
Phụ nữ sinh con, đàn ông như hắn cũng không hỗ trợ được gì, chỉ hàn chị ehuyên vài câu với Tống Đại Hải rồi về nhà, chuẩn bị để Trần Quế Chi qua đây giúp đỡ.
Quả nhiên, Trần Quế Chi biết được Tống Đào Tử sắp sinh liền vội vàng nhét Tống Tiểu Bảo vào lòng Tống Thiêm Tài, dặn dò vài câu rồi cầm cái bánh bột ngô chạy như bay đến nhà Tống Đại Hải, bỏ lại Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo ngồi ở bàn ăn cơm.
Cơm trưa có canh bí đỏ, rau muống xào và một con gà hầm. Thời tiết nóng bức, lương thực còn không biết có thể thu hoạch được hay không nên Trần Quế Chi không định nuôi quá nhiều gà vịt, cứ cách một ngày là lại mổ một con ăn. Hết hầm canh lại kho tàu, Tống Đại Sơn ăn mãi cũng phải ngán, càng đừng nói đến những người khác. Còn không phải sao, nhìn lên bàn thấy toàn là gà, mặt Tống Tiểu Bảo lại nghệt ra.
Tống Thiêm Tài thừa dịp Trần Quế Chi không ở nhà, xuống phòng bếp pha nước chấm, tàn nhẫn bỏ thêm hai muỗng tương ớt mới bưng ra. Triệu Ngôn Tu đã gỡ hết thịt gà, cho Tống Tiểu Bảo hai cái cánh và hai cái đùi. Tống Thiêm Tài vừa đi lên, thấy vậy bèn từ bát Tống Tiểu Bảo gắp một cái đùi cho Triệu Ngôn Tu nói: "Nó còn nhỏ, ăn không hết, đệ ăn một cái đi."
Tống Tiểu Bảo tuy rằng rất thích bảo vệ đồ ăn của mình, nhưng đối với người trong nhà nó chưa bao giờ keo kiệt, không chỉ cho Triệu Ngôn Tu đùi gà, còn hào phóng cho Tống Thiêm Tài một cái cánh gà. Nhìn cái cánh, Tống Thiêm Tài đắc ý đầy mặt khoe khoang với Triệu Ngôn Tu: "Xem đi, đây là con trai ta hiếu thuận với ta đó." Triệu Ngôn Tu thấy thế lại nghẹn cười một phen.
Trần Quế Chi không hay cho Tống Tiểu Bảo ăn cay, nhưng Tống Tiểu Bảo lại rất thích ăn cay. Vì thế nên đôi mắt Tống Tiểu Bảo cứ chăm chú nhìn vào bát nước chấm không thèm chớp. Tống Thiêm Tài chỉ thoáng chấm cho Tống Tiểu Bảo dính chút tương, không nghĩ tới vừa vào miệng Tống Tiểu Bảo đã bị sặc, ho đến mức đỏ bừng cả mặt.
Triệu Ngôn Tu vội vàng rót nước bưng khăn, dỗ dành Tống Tiểu Bảo nửa ngày. Tống Thiêm Tài chỉ có thể sờ sờ cái mũi, nhanh chóng hủy thi diệt tích bát nước chấm, ngàn vạn không thể để Tống Tiểu Bảo nhìn thấy nữa. Quả nhiên kẻ làm cha không có nguyên tắc như hắn đều đáng bị phê bình.
Tới gần chạng vạng, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi mới cùng nhau trở về. Đây là lần sinh thứ ba của Tống Đào Tử nên quá trình cũng coi như thuận lợi, Đại Tỏa Tiểu Tỏa lại có thêm một người em trai. Lưu Khôn Võ nhận được tin vô cùng vui mừng trở lại. Bởi vì bên nhà chồng Tống Đào Tử thật sự không có ai, Lưu Khôn Võ bèn cầm năm lượng bạc tới nhờ Vạn thị giúp chăm sóc Tống Đào Tử và đứa nhỏ mới sinh.
Trần Quế Chi làm thím theo lý là phải đi thăm nom, trói hai con gà và mang theo một trăm trứng, hai lão Tống gia lại đi một chuyến nữa tới nhà Tống Đại Hải.
Đồng thời, Tống Thiêm Tài cũng biết thêm được Triệu Ngôn Tu khi còn nhỏ trông rất ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời, nhưng mỗi lần trở về Triệu gia lại cực thù dai. Bị đám trẻ con ở Triệu gia bắt nạt, y không hề khóc mà chờ cơ hội đánh trả. Thậm chí đi tập võ cũng là vì để về sau tới Triệu gia có thể giúp cha nương dạy dỗ đám người xấu đó. Thế giới của trẻ con đều rất đơn giản, chính là xem nắm đấm của ai to nhất thì kẻ đó lợi hại nhất. Sau khi lớn lên, Triệu Ngôn Tu mỗi khi nhớ lại chỉ thấy buồn cười đồng thời lại cực kì không dám tin, khi còn nhỏ y thật quá đơn thuần.
Hai người kể cho nhau nghe những chuyện ngu ngốc khi còn nhỏ. Trò chuyện đến nửa đêm, cảm giác hai trái tim lại xích lại gần hơn. Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu chính thức trở thành người yêu của nhau. Xét thấy Triệu Ngôn Tu đang giữ đạo hiếu, hai người quyết định tiến triển một cách từ từ bắt đầu bằng nắm tay, thoải mái hưởng thụ một chút cảm giác yêu đương.
Sáng sớm hôm sau, Trần Quế Chi và Tống Đại Sơn cảm thấy con trai bọn họ hôm nay cực kì dễ nói chuyện, còn thường xuyên cười ngây ngô, hoàn toàn không còn vẻ khôn khéo như ngày thường. Tống Tiểu Bảo là vui nhất, Tống Thiêm Tài ngày thường đã cưng chiều con trai, bây giờ tình trường đắc ý, chiều chuộng Tống Tiểu Bảo lại càng không có nguyên tắc. Hắn cùng Triệu Ngôn Tu đưa Tống Tiểu Bảo ra sau núi hái dưa hấu, sau đó lại ra bờ sông bắt cá câu tôm, không có một chút thời gian nghỉ ngơi nào.
Cứ thế mấy ngày trôi qua, Tống Tiểu Bảo trắng trẻo mềm mại ngày càng có xu hướng đen đi. Trần Quế Chi vội vàng ngăn cản, nhưng Tống Tiểu Bảo lại bướng bỉnh không chịu ở nhà. Trời nắng chang chang, Trần Quế Chi không chê phiền đuổi theo phía sau Tống Tiểu Bảo đội mũ che ô cho nó. Tống Tiểu Bảo liền bắt đầu chơi trò trốn tìm với bà nội, ở Tống gia thường thường có thể nhìn thấy cảnh Trần Quế Chi ở phía sau đuổi, Tống Tiểu Bảo ở phía trước chạy, hai bà cháu vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên Tống Thiêm Tài, kẻ khiến Tống Tiểu Bảo trở thành như vậy, lại bị Trần Quế Chi lải nhải cho một trận.
Từ sau hôm tỏ tình, Tống Thiêm Tài cứ thỉnh thoảng lại phải trộm kéo tay Triệu Ngôn Tu một cái, cho dù ông trời vẫn không chịu mưa thì cũng không chút nào ảnh hưởng đến kẻ đang chìm đắm trong bể tình Tống Thiêm Tài nửa phần. Hai người suốt ngày xà nẹo xà nẹo chói mù mắt người trong Tống gia. Ngay cả Tống Thiêm Kim ít khi được về nhà một chuyến nhìn thấy cũng phải trở về lén nói thầm với Hồ Tiểu Ngọc. Không ngờ Tống Thiêm Tài ngày thường nhìn vừa ổn trọng vừa khôn khéo, ở trước mặt Triệu Ngôn Tu lại ngây ngốc như vậy, một chút vẻ khôn khéo cũng không có, cái nết dính người kia ngay cả hắn nhìn vào cũng cảm thấy đỏ mặt.
Trời ngày càng nóng, trong thôn đã có nhà đứng ngồi không yên. Mắt thấy mực nước sông giảm xuống càng lúc càng nhanh, đất cũng sắp phải mỗi ngày tưới một lần, nhưng hoa màu vẫn sinh trưởng chậm chạp ủ rũ, có vài cái lá đã úa vàng. Ruộng nước còn đỡ, những mảnh ruộng cạn đều đã bắt đầu rạn nứt khiến người nhìn mà khó chịu trong lòng.
Người nhà nông chỉ có thể dựa vào đồng ruộng kiếm cơm. Mắt thấy ông trời không cho mưa, trong lòng bọn họ gấp muốn chết. Thôn trưởng triệu tập mọi người trong thôn tới, nói muốn mọi người góp tiền hiến tế miếu Long Vương để cầu mưa. Lời này vừa ra, mọi người như bắt được cọng rơm cứu mạng đều sôi nổi đồng ý.
Mỗi hộ nhà năm trăm văn, hầu như nhà nào cũng ủng hộ, cho dù có keo kiệt đến đâu số tiền này tiền cũng không thể không bỏ. Tống Thiêm Tài tuy rằng không cảm thấy cầu mưa có tác dụng gì, nhưng lúc này hắn sẽ không đứng ra tỏ vẻ "Phong kiến mê tín là không nên", bằng không sợ là người trong thôn sẽ cùng nhau hội đồng hắn.
Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi đối với chuyện cầu mưa mười phần tích cực. Thôn đặc biệt mời đạo sĩ tới làm pháp sự cầu mưa. Ngày đó, từng nhà trong Tống gia thôn đều đi ra cửa nhìn. Tống Thiêm Tài ôm Tống Tiểu Bảo đứng ở chỗ cao, nhìn một đám đạo sĩ cầm kiếm gỗ, trong miệng lầm bầm không biết niệm cái gì, tư thế ngược lại nom cũng ra dáng lắm.
Làm ầm ĩ ba ngày, một giọt mưa cũng không cầu được. Ánh mắt của mọi người trong Tống gia thôn cũng dần dần chuyển từ chờ mong sang chết lặng, tin rằng ông trời không chịu cho bọn họ cơm ăn. Trong thôn đã có vài nhà rút mạ trong ruộng đổi thành khoai lang đỏ và các loại hoa màu chống hạn khác. Có người lòng còn mang hy vọng nên không chịu động, mỗi ngày đều tưới ruộng, chỉ ngóng trông ông trời đổ mưa.
Tống Đại Sơn cuối cùng vẫn quyết định trồng lại toàn bộ hai mươi mẫu đất. Trần Quế Chi đưa Tống Tiểu Bảo đến nhà Vạn thị nhờ trông mấy ngày. Một nhà bốn người cả ngày bận bịu trên ruộng. Lúc này nhà nào cũng đều bận rộn, bỏ tiền cũng không tìm được người để thuê, chỉ có thể tự mình làm.
Cứ thế ròng rã năm sáu ngày mới trồng xong toàn bộ hai mươi mẫu đất. Mấy loại cây này không cần phải tưới nước thường xuyên nên dễ chăm hơn. Chỉ trong vòng mấy ngày, Tống gia già trẻ lớn bé đều cảm thấy mệt mỏi. Trần Quế Chi vừa nấu cơm vừa quay qua nói với Tống Đại Sơn đang nhóm lửa: "Ta thấy ta đúng là hưởng phúc quen rồi. Mới có mấy ngày không làm ruộng mà giờ làm có tí thắt lưng đã gần như không còn sức lực. Cũng may Ngôn Tu là nam, ba người các ngươi cũng có thể chống đỡ được. Nếu không thì về sau việc nhà nông đều chồng chất trên vai Thiêm Tài, nó làm sao chịu nổi đây." Từ sau khi tiếp nhận mối quan hệ giữa Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài, Trần Quế Chi không còn mất tự nhiên như trước nữa, còn có thể phát hiện chỗ tốt của việc cưới nam tức phụ. Triệu Ngôn Tu cả ngày đi theo Tống Thiêm Tài ra ngoài, hết xuống ruộng lại lên trấn trên, dạy Tiểu Bảo đọc sách tập võ, căn bản không va chạm gì với bà. Mỗi ngày nó đều tươi cười niềm nở với bà, lần nào từ trấn trên về cũng mua quà hiếu thuận bọn họ.
Không giống như trước kia Lưu Thải Liên và Phùng Kim Hoa còn ở đây, bà lúc nào cũng phải cẩn thận tinh ý, bằng không trong nhà sẽ gà bay chó sủa không lúc nào yên tĩnh. Cho dù Lưu Thải Liên nhìn hiền huệ nhưng cũng không tránh được có chút xích mích với bà.
Mà vốn dĩ Tống gia nhân khẩu đơn bạc, bây có thêm một người con dâu là nam, giá trị vũ lực còn cao, vào lúc mùa màng không tốt như hiện giờ, trong lòng Trần Quế Chi mới có thể nhiều hơn vài phần tự tin.
Tống Đại Sơn kê khúc củi trong lòng bếp lên, mở miệng nói: "Quế Chi, đại ca nói với ta e là trời sẽ hạn thật, lương thực không thể thu hoạch, chúng ta sắp gặp phải tai ương. Vợ Thiêm Kim vừa lên trấn trên thương lượng với cha mẹ, lo lắng nhà Thiêm Kim ở trong thôn người đơn thế mỏng, về sau gặp tai ở trong thôn hẳn sẽ bị bắt nạt, vì thế bèn có ý định chuyển chút lương thực tới nhà vợ Thiêm Kim tồn trữ, về sau nơi này không sống nổi nữa thì lên trấn trên sống một đoạn thời gian. Rốt cuộc đại ca đại tẩu thì sao cũng được, nhưng vợ Thiêm Kim còn đang bụng mang dạ chửa. Nhà nó vì cưới vợ còn bán không ít lương thực, số lương thực còn lại không nhiều lắm, ta thấy chúng ta có nên mang qua đó mấy bao lương thực không?"
Tống Thiêm Tài trước đó vài ngày đã mua hai xe lương thực về, một xe mang về Tống gia, một xe đặt ở hầm nhà cũ Tống gia. Hầm lương thực kia ngay cả hai lão Tống gia hắn cũng chưa nói, sợ bọn họ hay mềm lòng, biết có lương thực là lại hảo tâm vô tội vạ. Hầm lương thực này chính là dự phòng cuối cùng của hắn, toàn bộ đều do đêm đến hắn và Triệu Ngôn Tu từng bao từng bao chuyển vào.
Vì không khiến người khác hoài nghi, bọn họ còn cố ý giả vờ kéo vài đợt củi tới nhà cũ, may là trên xe bò có lều che nên bên trong chứa cái gì người ngoài nhìn cũng không rõ. Nhà cũ Tống gia là căn nhà lúc trước ông bà nội Tống Thiêm Tài chia cho vợ chồng Tống Đại Sơn ở. Sau đó Tống Đại Sơn lại chọn một khu đất khác dựng nhà, căn nhà này thì bỏ không.
Ban đầu Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi nghĩ trong nhà có hai đứa con là Tống Thiêm Tài và Tống Tiến Bảo, về sau khẳng định phải phân gia. Có hai mảnh đất vừa lúc mỗi đứa một phần, lúc trước Tống Tiến Bảo cưới Phùng Kim Hoa, Trần Quế Chi đã nói chia căn nhà cũ này cho nhà Tống Tiến Bảo ở. Tống Đại Sơn cũng đồng ý, còn định cho thêm ít tiền để bọn họ sửa sang lại. Nhưng Phùng Kim Hoa vừa có ý đồ muốn chiếm nhà mới, vừa muốn thơm lây Tống Thiêm Tài về sau khoa cử thành danh nên nhất quyết không chịu. Vì thế chuyện này cũng đành gác qua một bên, nhà cũ bỏ không, bị Tống gia dùng để làm nhà kho.
Năm nào Tống Đại Sơn cũng dọn dẹp sửa sang nhà cũ lại một lần. Sau khi vợ chồng Tống Tiến Bảo rời đi, bên này được Tống gia dùng để chứa củi và nông cụ. Chất đồ sao cho đầy nhà cũng là vì cẩn thận bớt việc. Trong thôn có mấy hộ đều muốn mua căn nhà này, từng mấy lần ngỏ lời định đưa ông mấy đồng bạc mua về cho con trai cưới vợ.
Nhà cũ Tống gia tuy rằng không phải gạch xanh mái ngói, nhưng cũng là dùng đất nén chặt và gạch dựng lên. Ở trong thôn cũng coi như nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình. Huống chi, trước nhà còn có một cái sân lớn, phía sau còn có mảnh đất trồng rau, căn nhà như vậy cho dù là nhà cũ cũng không dưới bảy tám lượng.
Người trong thôn chỉ định bỏ ra mấy trăm đồng bạc đã đòi mua của ông, Tống Đại Sơn cực kì không bằng lòng. Đây là căn nhà ông định giữ lại cho Tống Tiểu Bảo. Về sau nếu Tống Thiêm Tài cưới vợ mới rồi sinh thêm cháu trai, đãi Tống Tiểu Bảo tốt thì thôi, nhưng nếu không tốt, ông sẽ bỏ thêm chút tiền sửa sang lại căn nhà này, như vậy là có thể cho Tống Tiểu Bảo một nơi để đặt chân. Cho nên lần nào ông cũng chất đủ thứ thượng vàng hạ cám ở nhà cũ, người khác mà hỏi thì nói căn nhà này vẫn cần dùng nên không bán.
Như vậy vừa hay để Tống Thiêm Tài giấu lương thực, tuy thế nhưng Tống Thiêm Tài lại chẳng muốn dùng tới lương thực ở nhà cũ chút nào. Bằng không sẽ đồng nghĩa với việc bọn họ thật sự sơn cùng thủy tận, không còn đường lui.
Trần Quế Chi nghe Tống Đại Sơn nói vậy, nghĩ đến Tống Đại Hải với chồng bà là huynh đệ ruột thịt, đưa mấy bao lương thực cũng là bình thường, bên mở miệng nói: "Được, ta nghe người trong thôn nói ở trấn trên lương thực mỗi ngày một giá, có mấy nhà gả con gái lên trấn trên đều về thôn vay lương thực mấy lần rồi. Cũng may nhà chúng ta không bán số thu hoạch lần trước, không thì cuộc sống đã không dễ chịu được như bây giờ."
Tống Đại Sơn nghe Trần Quế Chi đồng ý, giá củi xong bèn vào trong kho vác ba bao lương thực chất lên xe bò đến nhà Tống Đại Hải. Trên đường gặp được Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu, Tống Đại Sơn bỗng nhiên có loại cảm giác như bị bắt quả tang. Ông kể lại sự tình cho Tống Thiêm Tài. Tống Thiêm Tài không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm lương thực trong nhà cũng không thể để Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi quản nữa.
Tống Đại Hải là đại bá của hắn, đưa chút lương thực thật ra cũng chẳng tính là gì, nhưng trong thôn bây giờ nhà nào cũng phải đếm hạt gạo ăn cơm. Tống Đại Sơn rình rang đĩnh đạc đưa lương thực qua đó như vậy có khác nào gây sự chú ý. Nếu là hắn thì nhất định sẽ thừa dịp buổi tối vác ít lương thực qua đó, như vậy đối với nhà hắn hay nhà đại bá hắn đều tốt.
Nhưng bây giờ Tống Đại Sơn cũng đã đem lương thực ra tới đây, có trở về cũng chẳng còn ích gì nữa. Tống Thiêm Tài nhìn những khuôn mặt trẻ thơ vô ưu vô lự, lại nhìn thôn dân mặt ủ mày chau trên đường về, trong lòng lần đầu tiên cũng trở nên mê tín, bắt đầu ngóng trông ông trời mở mắt, đừng dày vò những người nông dân dựa đồng ruộng ăn cơm này nữa.
Trần Quế Chi nấu cơm xong, cả nhà cùng nhau chờ Tống Đại Sơn đi đưa lương thực trở về. Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy đâu, trong lòng Trần Quế Chi lập tức có chút luống cuống. Tống Thiêm Tài bảo Triệu Ngôn Tu ở nhà trông, hắn tới nhà Tống Đại Hải hỏi thăm một chút.
Tới nhà Tống Đại Hải, Tống Thiêm Tài mới phát hiện Tống Đào Tử sắp sinh, nhưng bà đỡ trong thôn đã qua thôn khác thăm người thân. Tống Đại Sơn có xe bò nên lập tức giúp qua thôn bên tìm bà đỡ. Vạn thị ở trong phòng săn sóc Tống Đào Tử, Hồ Tiểu Ngọc có thai không có tiện vào trong, Tống Đại Hải là đàn ông đành phải đứng góc tường chờ.
Tống Thiêm Tài vừa tới, Tống Đại Hải lúc này mới nhớ ra ông nhờ Tống Đại Sơn đi tìm bà đỡ xong vội quá nên quên mất đưa tin cho Tống Thiêm Tài bọn họ, bèn nhanh chóng nói với Tống Thiêm Tài một tiếng. Kỳ thật, nhìn cái nhà lộn xộn cùng với tiếng kêu đau thỉnh thoảng lại vang lên của Tống Đào Tử, Tống Thiêm Tài làm gì còn không rõ.
Phụ nữ sinh con, đàn ông như hắn cũng không hỗ trợ được gì, chỉ hàn chị ehuyên vài câu với Tống Đại Hải rồi về nhà, chuẩn bị để Trần Quế Chi qua đây giúp đỡ.
Quả nhiên, Trần Quế Chi biết được Tống Đào Tử sắp sinh liền vội vàng nhét Tống Tiểu Bảo vào lòng Tống Thiêm Tài, dặn dò vài câu rồi cầm cái bánh bột ngô chạy như bay đến nhà Tống Đại Hải, bỏ lại Tống Thiêm Tài, Triệu Ngôn Tu và Tống Tiểu Bảo ngồi ở bàn ăn cơm.
Cơm trưa có canh bí đỏ, rau muống xào và một con gà hầm. Thời tiết nóng bức, lương thực còn không biết có thể thu hoạch được hay không nên Trần Quế Chi không định nuôi quá nhiều gà vịt, cứ cách một ngày là lại mổ một con ăn. Hết hầm canh lại kho tàu, Tống Đại Sơn ăn mãi cũng phải ngán, càng đừng nói đến những người khác. Còn không phải sao, nhìn lên bàn thấy toàn là gà, mặt Tống Tiểu Bảo lại nghệt ra.
Tống Thiêm Tài thừa dịp Trần Quế Chi không ở nhà, xuống phòng bếp pha nước chấm, tàn nhẫn bỏ thêm hai muỗng tương ớt mới bưng ra. Triệu Ngôn Tu đã gỡ hết thịt gà, cho Tống Tiểu Bảo hai cái cánh và hai cái đùi. Tống Thiêm Tài vừa đi lên, thấy vậy bèn từ bát Tống Tiểu Bảo gắp một cái đùi cho Triệu Ngôn Tu nói: "Nó còn nhỏ, ăn không hết, đệ ăn một cái đi."
Tống Tiểu Bảo tuy rằng rất thích bảo vệ đồ ăn của mình, nhưng đối với người trong nhà nó chưa bao giờ keo kiệt, không chỉ cho Triệu Ngôn Tu đùi gà, còn hào phóng cho Tống Thiêm Tài một cái cánh gà. Nhìn cái cánh, Tống Thiêm Tài đắc ý đầy mặt khoe khoang với Triệu Ngôn Tu: "Xem đi, đây là con trai ta hiếu thuận với ta đó." Triệu Ngôn Tu thấy thế lại nghẹn cười một phen.
Trần Quế Chi không hay cho Tống Tiểu Bảo ăn cay, nhưng Tống Tiểu Bảo lại rất thích ăn cay. Vì thế nên đôi mắt Tống Tiểu Bảo cứ chăm chú nhìn vào bát nước chấm không thèm chớp. Tống Thiêm Tài chỉ thoáng chấm cho Tống Tiểu Bảo dính chút tương, không nghĩ tới vừa vào miệng Tống Tiểu Bảo đã bị sặc, ho đến mức đỏ bừng cả mặt.
Triệu Ngôn Tu vội vàng rót nước bưng khăn, dỗ dành Tống Tiểu Bảo nửa ngày. Tống Thiêm Tài chỉ có thể sờ sờ cái mũi, nhanh chóng hủy thi diệt tích bát nước chấm, ngàn vạn không thể để Tống Tiểu Bảo nhìn thấy nữa. Quả nhiên kẻ làm cha không có nguyên tắc như hắn đều đáng bị phê bình.
Tới gần chạng vạng, Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi mới cùng nhau trở về. Đây là lần sinh thứ ba của Tống Đào Tử nên quá trình cũng coi như thuận lợi, Đại Tỏa Tiểu Tỏa lại có thêm một người em trai. Lưu Khôn Võ nhận được tin vô cùng vui mừng trở lại. Bởi vì bên nhà chồng Tống Đào Tử thật sự không có ai, Lưu Khôn Võ bèn cầm năm lượng bạc tới nhờ Vạn thị giúp chăm sóc Tống Đào Tử và đứa nhỏ mới sinh.
Trần Quế Chi làm thím theo lý là phải đi thăm nom, trói hai con gà và mang theo một trăm trứng, hai lão Tống gia lại đi một chuyến nữa tới nhà Tống Đại Hải.