Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật
Chương 119: Làm khách
Giữa trưa, Phó Văn Chiêu sai Tiết thị bày tiệc. Tuy rằng bà ăn chay, nhưng vì có nhi tử tôn tử nên bàn đồ ăn này khẳng định không thể chỉ toàn đồ chay, chỉ đặt vài món trước mặt để bà hạ đũa mà thôi. Tuyền Châu bốn phương thông suốt, sản vật phong phú, Lương gia lại là nhà quan lại, Lương Hữu Vinh tiền đồ sáng rọi, Phó Văn Duệ lại là hoàng thương, trên bàn ăn của Lương gia đủ loại từ chạy trên mặt đất, bơi trong nước cho đến bay trên trời đều hội tụ, một bàn đồ ăn lớn, từ lúc bắt đầu cho đến khi dùng xong bữa, thức ăn trên bàn lúc nào cũng đầy ắp.
Bữa cơm này được Tiết thị chuẩn bị rất kỹ, còn dựa theo quy cách cao nhất của Lương gia mà làm. Vốn dĩ nàng còn khó xử có nên mời cha chồng tới cùng dùng bữa hay không. Rốt cuộc nàng là con dâu, dù mẹ chồng và cha chồng không hoà hợp, nhưng nàng làm con dâu lại cần phải chu toàn cả hai bên.
Cho dù bởi vì trượng phu, trong lòng nàng càng nghiêng về phía mẹ chồng nhiều hơn, nhưng trong những việc đại sự nàng tất phải bận tâm đến thể diện của cha chồng. Nếu mời cha chồng đến, khẳng định Triệu Ngôn Tu sẽ không vui, Triệu Ngôn Tu không vui, không chỉ mẹ chồng có ý kiến với nàng, e là ngay cả chồng cũng sẽ trách nàng làm việc không chu đáo.
Trong lúc nàng rơi vào thế khó xử, hạ nhân tới báo Lương Bồi Đống đi ra ngoài thăm bạn. Tiết thị nhẹ nhàng thở phào, đồng thời trong lòng cũng hiểu cha chồng đang cố ý tránh mặt. Kể từ khi nàng gả vào Lương gia, Tiết thị đã nhìn ra cha chồng vẫn luôn né tránh mẹ chồng.
Từ khi bắt đầu làm dâu, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị khó xử hai bên, nhưng không nghĩ đến mẹ chồng không để ý tục sự, cha chồng ẩn ẩn thoái nhượng, làm con dâu ở Lương gia không ngờ lại dễ dàng hơn so với những nhà bình thường khác rất nhiều. Kể cả là nhà mẹ đẻ của nàng, mẫu thân tại hậu trạch cũng không ít lần bị mẹ chồng và thiếp thất gây khó dễ.
Cho nên Tiết thị đã sớm âm thầm quyết định, nếu đã phải làm dâu thì nhất định phải chọn con đường mà mình thích nhất, như vậy nàng mới có thể có chút hi vọng sống. Chẳng qua sinh hoạt ở Lương gia còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng quá nhiều. Có phu quân làm đương gia, lại sinh được con trai, còn không có thiếp thất chướng mắt, cho nên Tiết thị càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại.
Ngày thường chủ trì gia sự nàng luôn nơm nớp lo sợ, tận tâm tận lực hầu hạ cha mẹ chồng, lòng thầm nghĩ sẽ không để bất cứ chuyện gì hay bất cứ kẻ nào tới phá hỏng cuộc sống hạnh phúc hiện tại của nàng. Nhưng Triệu Ngôn Tu lại là một biến số. Lúc Tiết thị biết Triệu Ngôn Tu không trở về Lương gia, trong lòng nàng lại nhẹ nhàng thở phào.
Lại nghe nói Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài kết khế, nàng không có lo lắng phiền não như Phó Văn Chiêu, ngược lại cảm thấy tình huống như vậy đối với nàng và con trai là có lợi nhất. Vì thế đối với vị tiểu thúc này, Tiết thị cực kỳ vừa lòng, càng quan trọng là Phó Văn Chiêu và Lương Hữu Vinh cực kỳ để ý Triệu Ngôn Tu, nàng lại càng phải bày ra thành ý lớn nhất săn sóc Triệu Ngôn Tu.
Tiết thị là người cực kỳ có ánh mắt lại biết cách làm người. Con trai Lương Tề Trọng thích chơi với đứa nhỏ Tống gia, Tiết thị cực lực tán thành. Triệu Ngôn Tu hẳn sẽ không có con, Tống Tiểu Bảo có thể nói chẳng khác gì con đẻ của y. Phó Văn Chiêu và Lương Hữu Vinh về sau nhất định sẽ cậy nhờ Tống Tiểu Bảo. Thấy con trai mình thân thiết gắn bó tình như thủ túc với Tống Tiểu bảo, nàng cảm thấy rất vui.
Vì thế đối với Tống Tiểu Bảo, Tiết thị vô cùng dụng tâm. Nàng tự tay bế Tống Tiểu Bảo, cho nó ăn cơm, chơi đùa cùng nó. Nha hoàn bà tử bên người thấy thái độ này của Tiết thị, không một ai dám chậm trễ Tống Tiểu Bảo. Lương Tề Trọng có thư phòng và phòng riêng, từ sau hôm đến Tống gia chơi, ngày nào nó cũng theo sau cha mẹ làm nũng đòi làm xích đu và các loại đồ chơi khác.
Nhưng chơi cùng với nhóm hạ nhân lại không được thú vị như lúc chơi cùng Tống Tiểu Bảo. Thật vất vả Tống Tiểu Bảo mới tới nhà, nó một mực phải lôi kéo Tống Tiểu Bảo đi chơi đồ chơi của mình, có cả cầu trượt và xích đu phiên bản phóng đại nằm được thoải mái ở bên trên.
Tống Tiểu Bảo nhỏ người, Lương Tề Trọng bảo Tống Tiểu Bảo ngồi lên, Tống Tiểu Bảo bèn trèo lên rồi trực tiếp nằm xuống. Lương Tề Trọng ngẫm nghĩ sau đó cũng trèo lên ngồi, kéo tay Tống Tiểu Bảo, sai hạ nhân giúp hai đứa đẩy. Cái xích đu này rất lớn, có thể bay rất cao.
Tống Tiểu Bảo người nhỏ gan cũng nhỏ, thấy mình tưởng như sắp bay ra ngoài, nó lập tức sợ đến phát khóc. Hạ nhân vội vàng dừng lại, Lương Tề Trọng không cảm thấy độ cao này có gì mà đáng sợ, nhưng nghĩ đến Tống Tiểu Bảo mới có chút xíu, nhát gan cũng là bình thường, nó làm ca ca vốn dĩ gan to hơn so với đệ đệ. Lương Tề Trọng vội bế Tống Tiểu Bảo xuống dưới.
Cũng may Tống Tiểu Bảo chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ. Bị chú cún nhỏ Lương Tề Trọng đang bế hấp dẫn tầm mắt, nó hít hít nước mũi, lập tức nín khóc mỉm cười. Vì thế, Lương Tề Trọng rất có phong phạm đại ca tỏ vẻ chú cún này sẽ cho Tống Tiểu Bảo, còn hứng thú bừng bừng cùng Tống Tiểu Bảo thương lượng xem nên đặt tên cho cún nhỏ là gì.
Cuối cùng trước lúc rời đi, Tống Tiểu Bảo được Lương Tề Trọng nhét cho không ít đồ chơi và đồ ăn, chỉ hận không thể chia hết một nửa thứ tốt của mình cho Tống Tiểu Bảo mang về. Tống Tiểu Bảo chỉ thích thú bế cún con, còn những thứ khác thì không cần. Lương Tề Trọng phải nhũng nhiễu với Triệu Ngôn Tu mãi mới cho đi được ba món đồ.
Phó Văn Chiêu đứng ở bên cạnh nhìn Lương Tề Trọng chơi xấu cò kè mặc cả với Triệu Ngôn Tu, ánh mắt tràn đầy từ ái. Bà nghĩ cuộc sống như vậy bà đã nên thỏa mãn, xa cầu vạn sự như ý sẽ lại giống như năm đó, cuối cùng thành trăng trong nước, hoa trong gương, cái gì cũng không với được.
Sau đó chính là ăn tết. Bởi vì không có thân nhân ở Tuyền Châu, ngoại trừ mấy người quen biết ra, hai lão Tống gia hầu như không đi ra ngoài chúc tết. Lúc này hai lão Tống gia ngược lại có chút tưởng niệm cuộc sống trước kia ở Tống gia thôn. Chẳng qua ăn tết là chuyện vui mừng, Tống Thiêm Tài rảnh rỗi là sẽ cùng Triệu Ngôn Tu đưa hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo tới Tuyền Châu dạo phố, sau đó lại cùng bọn họ về thôn trang chơi mấy ngày, dần dần hai lão Tống gia cũng không cảm thấy trong nhà quạnh quẽ nữa.
Ngày tết trôi qua rất nhanh. Sinh nhật Phó Văn Chiêu Triệu Ngôn Tu không tới dự, nhưng y cũng đã nhờ người đưa thọ lễ qua đó. Lúc này Phó Văn Duệ đã lâu chưa lộ diện phong trần mệt mỏi từ phía nam trở về. Cuối năm bao giờ cũng là thời điểm bận rộn nhất. Hoàng thương thì hoàng thương, cho đến cùng vẫn chỉ là thương nhân. Những ngày cuối năm hàng năm hắn phải tốn rất nhiều công sức ở kinh thành tặng quà chắp nối. Làm ăn buôn bán cũng phải có mạng lưới quan hệ, năm đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, phải trả giá rất nhiều mới hiểu được đạo lý này.
Vốn dĩ, Phó Văn Duệ có thể trở về dự sinh nhật Phó Văn Chiêu, đáng tiếc bị Lâm Kiềm Tây kéo chân sau, khiến cho hắn chỉ thiếu nước phân thân vội đến giống như con quay, cuối cùng không thể đuổi kịp sinh nhật Phó Văn Chiêu. Dưới cơn tức giận, Phó Văn Duệ đã hung hăng đoạt lấy hai mối làm ăn lớn của Lâm Kiềm Tây. Nếu Lâm Kiềm Tây làm mùng một thì đừng trách hắn làm mười lăm. Nghĩ đến cảnh Lâm Kiềm Tây sau khi biết chuyện bị hắn đoạt sinh ý rồi tức đến hộc máu, Phó Văn Duệ lập tức cảm thấy sảng khoái như giữa tháng sáu nóng nực uống nước lạnh, mùa đông rét mướt ăn canh nóng.
Nhưng tâm tình tốt đẹp này chỉ duy trì cho đến khi tới Lương gia. Từ trong miệng chính tỷ tỷ mình, hắn thế nhưng nghe được tỷ tỷ và cháu ngoại vậy mà lại không phản đối Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài ở bên nhau. Thậm chí đại chất tử còn kéo theo cả Lương Tề Trọng cùng Tống Thiêm Tài xưng huynh gọi đệ, đây chẳng phải muốn đối nghịch với hắn sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ và đại chất tử không nhìn thấy vết xe đổ của hắn ở ngay trước mắt bọn họ ư?
Tâm tình Phó Văn Duệ buồn bực cực độ, trong buồn bực còn xen lẫn với tủi thân. Hắn chỉ muốn tốt cho tiểu chất tử, tiểu chất tử lại không hiểu hắn mà coi hắn như người xấu thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả chính tỷ tỷ và đại chất tử cũng đối nghịch với hắn như vậy cơ chứ. Điều này khiến cho Phó Văn Duệ nghĩ mãi không ra, dù vậy vẫn không trở ngại việc hắn tới Tống gia xoát cảm giác tồn tại, thăm Triệu Ngôn Tu, thuận tiện đâm chọc Tống Thiêm Tài.
Lúc Tống Thiêm Tài lại thấy Phó Văn Duệ xuất hiện ở Tống gia, nghĩ đến gút mắt giữa Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây, hắn lập tức cảm thấy mình không nên so đo với người EQ thấp như vậy. Cho nên hiếm khi Tống Thiêm Tài không giả mù sa mưa khách khí khiến Phó Văn Duệ ghê tởm. Nhưng dù vậy hai người vẫn không thể hoà thuận ở chung, vẫn là nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không vừa mắt.
Triệu Ngôn Tu mấy ngày này ở nhà hoạ lại chân dung vợ chồng Triệu Tài Thanh. Qua mấy tháng nữa chính là ngày giỗ ba năm của vợ chồng Triệu Tài Thanh, ngày đó Triệu Ngôn Tu nhất định phải về Vĩnh Nhạc trấn tế bái. Tống Thiêm Tài cũng tính toán trở về, còn hai lão Tống gia có trở về hay không, hiện tại bọn họ còn chưa có quyết định.
Sau khi kết thúc giữ đạo hiếu, Tống Thiêm Tài dự định chính thức lập khế ước với Triệu Ngôn Tu.
Vẽ xong, Tống Thiêm Tài nhìn vẻ mặt Triệu Ngôn Tu đầy đau buồn liền biết Triệu Ngôn Tu đang tưởng niệm vợ chồng Triệu Tài Thanh. Kiếp trước cha mẹ hắn đi sớm, càng lớn hắn lại càng nhớ cha mẹ, trong lòng vô cùng thấu hiểu cảm giác của Triệu Ngôn Tu lúc này. Nhìn Phó Văn Duệ đang nhảy nhót trước mặt, Tống Thiêm Tài chợt nảy ra một ý.
Hắn trực tiếp mở miệng hỏi Phó Văn Duệ: "Phó công tử, ta và Ngôn Tu vừa mới tới Tuyền Châu không lâu, không biết Tuyền Châu có nơi nào thú vị để thăm thú. Ta thấy Ngôn Tu mấy ngày nay tâm tình không tốt, bèn muốn tìm một nơi để Ngôn Tu giải sầu. Không biết Phó công tử có đề cử gì không?"
Nếu Tống Thiêm Tài nói chính hắn muốn tìm nơi chơi đùa, Phó Văn Duệ lập tức có thể phun cho hắn đầy mặt máu, sau đó không thèm ngẩng đầu phản ứng. Nhưng nếu như nói Triệu Ngôn Tu tâm tình không tốt muốn tìm nơi giải sầu, Phó Văn Duệ ngay lập tức nghĩ ra một hàng dài các địa điểm có thể đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Văn Duệ quyết định sẽ đưa Triệu Ngôn Tu tới Tụ Bảo Lâu và Tụ Bảo Các của hắn đi dạo. Như vậy không chỉ an toàn mà còn có thể ở trước mặt cháu ngoại Triệu Ngôn Tu tìm cảm giác thành tựu, đúng là một công đôi việc.
Bởi vậy, Phó Văn Duệ bèn nói với Tống Thiêm Tài: "Ta có hai chỗ làm ăn, ở Tuyền Châu cũng có chút danh tiếng, chúng ta tới đó thưởng thức chút mỹ thực, sau đó lại đưa các ngươi đi xem mấy thứ tốt có được không?"
Phó Văn Duệ nói chuyện đầy thần bí. Bổn ý của Tống Thiêm Tài chính là hy vọng Triệu Ngôn Tu có thể đi ra ngoài giải sầu, vì thế liền gật đầu đi thương lượng vài câu với Triệu Ngôn Tu, sau đó ba người cùng nhau ra cửa. Còn cái đuôi nhỏ Tống Tiểu Bảo thì bị Tống Thiêm Tài nhét kẹo hứa hẹn sẽ mang đồ ăn ngon về cho, vì thế nó đã ngoan ngoãn ở nhà trông nhà chờ Tống Thiêm Tài trở lại...
Phó Văn Duệ trước tiên đưa Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu tới Tụ Bảo Lâu. Tống Thiêm Tài lúc này mới biết tửu lâu nổi tiếng nhất Tuyền Châu chính là của Phó Văn Duệ. Chẳng trách lúc trước bọn họ chỉ tới chỗ này ăn một bữa cơm đã bị Phó gia phát hiện. Người ta là ông chủ, dựa vào tướng mạo tương tự nhau của Triệu Ngôn Tu và Phó Văn Duệ, không ai dị nghị gì mới là lạ.
Phó Văn Duệ là lão bản, ở Tụ Bảo Lâu tất nhiên có bàn đặc biệt của riêng mình. Chưởng quầy thấy chủ nhân tới bèn vội vàng đích thân ra tiếp đón. Phó Văn Duệ gật gật đầu với chưởng quầy, chỉ vào Triệu Ngôn Tu nói: "Đây là cháu ngoại ta, về sau y tới dùng cơm thì cứ dùng bàn ghế của ta." Ngụ ý chính là không cần trả tiền còn được phục vụ tốt nhất, đãi ngộ ngang bằng với Phó Văn Duệ.
Chưởng quầy vừa nghe thấy Triệu Ngôn Tu là cháu ngoại của chủ nhân, ngay lập tức cẩn thận ngắm nhìn Triệu Ngôn Tu, trong lòng âm thầm nhớ kỹ bộ dạng Triệu Ngôn Tu, dự định về sau nhìn thấy Triệu Ngôn Tu phải nhiệt tình một chút, tranh thủ khiến Triệu Ngôn Tu ở trước mặt chủ nhân nói tốt cho mình vài câu.
Phó Văn Duệ thấy Triệu Ngôn Tu vừa nghe hắn nói vậy liền cau mày, nhìn lướt qua Tống Thiêm Tài, trong lòng có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải nói tiếp: "Đây là Tống tú tài, hảo hữu của cháu ngoại ta, về sau hắn tới thì miễn phí cho hắn." Đương nhiên nửa câu không đề cập đến việc cho Tống Thiêm Tài dùng bàn của mình, so với đãi ngộ của Triệu Ngôn Tu liền lập tức hiện ra khác biệt rất lớn.
Tống Thiêm Tài cũng không định đi ăn không uống không của Phó Văn Duệ, nghe Phó Văn Duệ nói vậy thì không tiếp lời, chỉ gật đầu cười. Như vậy ngược lại khiến cho Phó Văn Duệ tự cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tốt xấu gì cũng là nửa kia của Triệu Ngôn Tu, hắn không cho Tống Thiêm Tài mặt mũi cũng chính là đánh lên thể diện của Triệu Ngôn Tu.
Phó Văn Duệ từ đó không hề chèn ép gì thêm Tống Thiêm Tài, sai tiểu nhị mang lên một bàn hải sản và một vò rượu hoa lê. Hiện giờ mới vừa qua tháng giêng, hải sản còn chưa phải thời điểm đưa ra thị trường, vậy mà trên bàn này hầu như loại nào cũng có, có thể thấy được Tụ Bảo Lâu trở thành đệ nhất lâu ở Tuyền Châu quả là danh xứng với thực. Chỉ nói riêng nguyên liệu nấu ăn đã ăn đứt các chỗ khác. Đương nhiên điều này cũng cho thấy trình độ hiểu biết của Phó Văn Duệ đối với sở thích của Triệu Ngôn Tu.
Trừ đợt cuối năm ngoái ăn hải sản ở Lương gia, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu quả thật chưa ăn lại hải sản. Tuy mỗi ngày có tương hải sản và hải sản khô ăn thay thế, nhưng hương vị tất nhiên là không thể so được với Tụ Bảo Lâu. Tống Thiêm Tài giúp Triệu Ngôn Tu lột vỏ bỏ xương, Triệu Ngôn Tu ăn không ít.
Phó Văn Duệ ở bên nhìn, trong lòng hiện lên một tia hâm mộ, bỗng nhiên cảm thấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu thân mật khăng khít, ăn ý mười phần như vậy quá gai mắt hắn. Gương mặt hắn thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, cảnh tượng như vậy trong trí nhớ hắn cũng từng có. Đáng tiếc, hiện giờ lại là cảnh còn người mất.
Bởi vì có tâm sự, Phó Văn Duệ không gây chuyện với Tống Thiêm Tài nữa. Ăn xong, Phó Văn Duệ bèn đưa Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài tới Tụ Bảo Các.
Tụ Bảo Các có ba tầng, tầng thứ nhất chính là hiệu cầm đồ bình thường, tầng hai là cửa hàng chuyên mua bán kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, còn tầng thứ ba chính là Đấu Bảo Các, mỗi tháng đều định ngày mở đại hội đấu bảo, có chuyên gia giám bảo tới đây giám bảo.
Người có nhu cầu có thể tới đây giám bảo sau đó mang ra bán đấu giá, ai ra giá cao thì được, Đấu Bảo Các lấy thù lao một phần năm. Đương nhiên nếu đã có chữ "đấu" thì chắc chắn sẽ có thi đấu. Hai bên mang theo bảo bối đến đặt cược cho đến khi có một bên thua mất bảo bối, cũng cùng một loại tính chất với đánh bạc. Một trong hai bên cũng có thể chỉ định đánh cược với Đấu Bảo Các.
Mỗi ngày nhóm hậu bối nghèo túng tới chỗ này cực kỳ nhiều, có người muốn bán đấu giá bảo vật, cũng có người muốn dùng bảo vật nhà mình đấu một phen. Nhưng cũng không phải cái nào quý hiếm cũng có thể coi là trân bảo, giá trị nhất định phải nằm trên con số ba nghìn lượng, nếu không sẽ không tư cách bán đấu giá hoặc là đấu bảo.
Phương thức này ban đầu do tiền trang hoàng gia Thái tổ mở truyền ra ngoài. Phó Văn Duệ đầu óc linh hoạt, thêm thắt một vài điểm rồi mở Tụ Bảo Các, trải rộng đại giang nam bắc, kiếm lời vàng bạc đầy bồn. Vì thế, mối làm ăn này có thể nói là chuyện mà Phó Văn Duệ tương đối đắc ý.
Đáng tiếc, hôm nay chú định là ngày mà Phó Văn Duệ không tài nào vui vẻ nổi. Chẳng lẽ đưa cháu ngoại tới Tụ Bảo Các mà còn gặp phải kẻ mà hắn không muốn nhìn thấy nhất sao.
Bữa cơm này được Tiết thị chuẩn bị rất kỹ, còn dựa theo quy cách cao nhất của Lương gia mà làm. Vốn dĩ nàng còn khó xử có nên mời cha chồng tới cùng dùng bữa hay không. Rốt cuộc nàng là con dâu, dù mẹ chồng và cha chồng không hoà hợp, nhưng nàng làm con dâu lại cần phải chu toàn cả hai bên.
Cho dù bởi vì trượng phu, trong lòng nàng càng nghiêng về phía mẹ chồng nhiều hơn, nhưng trong những việc đại sự nàng tất phải bận tâm đến thể diện của cha chồng. Nếu mời cha chồng đến, khẳng định Triệu Ngôn Tu sẽ không vui, Triệu Ngôn Tu không vui, không chỉ mẹ chồng có ý kiến với nàng, e là ngay cả chồng cũng sẽ trách nàng làm việc không chu đáo.
Trong lúc nàng rơi vào thế khó xử, hạ nhân tới báo Lương Bồi Đống đi ra ngoài thăm bạn. Tiết thị nhẹ nhàng thở phào, đồng thời trong lòng cũng hiểu cha chồng đang cố ý tránh mặt. Kể từ khi nàng gả vào Lương gia, Tiết thị đã nhìn ra cha chồng vẫn luôn né tránh mẹ chồng.
Từ khi bắt đầu làm dâu, nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị khó xử hai bên, nhưng không nghĩ đến mẹ chồng không để ý tục sự, cha chồng ẩn ẩn thoái nhượng, làm con dâu ở Lương gia không ngờ lại dễ dàng hơn so với những nhà bình thường khác rất nhiều. Kể cả là nhà mẹ đẻ của nàng, mẫu thân tại hậu trạch cũng không ít lần bị mẹ chồng và thiếp thất gây khó dễ.
Cho nên Tiết thị đã sớm âm thầm quyết định, nếu đã phải làm dâu thì nhất định phải chọn con đường mà mình thích nhất, như vậy nàng mới có thể có chút hi vọng sống. Chẳng qua sinh hoạt ở Lương gia còn tốt hơn so với nàng tưởng tượng quá nhiều. Có phu quân làm đương gia, lại sinh được con trai, còn không có thiếp thất chướng mắt, cho nên Tiết thị càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại.
Ngày thường chủ trì gia sự nàng luôn nơm nớp lo sợ, tận tâm tận lực hầu hạ cha mẹ chồng, lòng thầm nghĩ sẽ không để bất cứ chuyện gì hay bất cứ kẻ nào tới phá hỏng cuộc sống hạnh phúc hiện tại của nàng. Nhưng Triệu Ngôn Tu lại là một biến số. Lúc Tiết thị biết Triệu Ngôn Tu không trở về Lương gia, trong lòng nàng lại nhẹ nhàng thở phào.
Lại nghe nói Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài kết khế, nàng không có lo lắng phiền não như Phó Văn Chiêu, ngược lại cảm thấy tình huống như vậy đối với nàng và con trai là có lợi nhất. Vì thế đối với vị tiểu thúc này, Tiết thị cực kỳ vừa lòng, càng quan trọng là Phó Văn Chiêu và Lương Hữu Vinh cực kỳ để ý Triệu Ngôn Tu, nàng lại càng phải bày ra thành ý lớn nhất săn sóc Triệu Ngôn Tu.
Tiết thị là người cực kỳ có ánh mắt lại biết cách làm người. Con trai Lương Tề Trọng thích chơi với đứa nhỏ Tống gia, Tiết thị cực lực tán thành. Triệu Ngôn Tu hẳn sẽ không có con, Tống Tiểu Bảo có thể nói chẳng khác gì con đẻ của y. Phó Văn Chiêu và Lương Hữu Vinh về sau nhất định sẽ cậy nhờ Tống Tiểu Bảo. Thấy con trai mình thân thiết gắn bó tình như thủ túc với Tống Tiểu bảo, nàng cảm thấy rất vui.
Vì thế đối với Tống Tiểu Bảo, Tiết thị vô cùng dụng tâm. Nàng tự tay bế Tống Tiểu Bảo, cho nó ăn cơm, chơi đùa cùng nó. Nha hoàn bà tử bên người thấy thái độ này của Tiết thị, không một ai dám chậm trễ Tống Tiểu Bảo. Lương Tề Trọng có thư phòng và phòng riêng, từ sau hôm đến Tống gia chơi, ngày nào nó cũng theo sau cha mẹ làm nũng đòi làm xích đu và các loại đồ chơi khác.
Nhưng chơi cùng với nhóm hạ nhân lại không được thú vị như lúc chơi cùng Tống Tiểu Bảo. Thật vất vả Tống Tiểu Bảo mới tới nhà, nó một mực phải lôi kéo Tống Tiểu Bảo đi chơi đồ chơi của mình, có cả cầu trượt và xích đu phiên bản phóng đại nằm được thoải mái ở bên trên.
Tống Tiểu Bảo nhỏ người, Lương Tề Trọng bảo Tống Tiểu Bảo ngồi lên, Tống Tiểu Bảo bèn trèo lên rồi trực tiếp nằm xuống. Lương Tề Trọng ngẫm nghĩ sau đó cũng trèo lên ngồi, kéo tay Tống Tiểu Bảo, sai hạ nhân giúp hai đứa đẩy. Cái xích đu này rất lớn, có thể bay rất cao.
Tống Tiểu Bảo người nhỏ gan cũng nhỏ, thấy mình tưởng như sắp bay ra ngoài, nó lập tức sợ đến phát khóc. Hạ nhân vội vàng dừng lại, Lương Tề Trọng không cảm thấy độ cao này có gì mà đáng sợ, nhưng nghĩ đến Tống Tiểu Bảo mới có chút xíu, nhát gan cũng là bình thường, nó làm ca ca vốn dĩ gan to hơn so với đệ đệ. Lương Tề Trọng vội bế Tống Tiểu Bảo xuống dưới.
Cũng may Tống Tiểu Bảo chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ. Bị chú cún nhỏ Lương Tề Trọng đang bế hấp dẫn tầm mắt, nó hít hít nước mũi, lập tức nín khóc mỉm cười. Vì thế, Lương Tề Trọng rất có phong phạm đại ca tỏ vẻ chú cún này sẽ cho Tống Tiểu Bảo, còn hứng thú bừng bừng cùng Tống Tiểu Bảo thương lượng xem nên đặt tên cho cún nhỏ là gì.
Cuối cùng trước lúc rời đi, Tống Tiểu Bảo được Lương Tề Trọng nhét cho không ít đồ chơi và đồ ăn, chỉ hận không thể chia hết một nửa thứ tốt của mình cho Tống Tiểu Bảo mang về. Tống Tiểu Bảo chỉ thích thú bế cún con, còn những thứ khác thì không cần. Lương Tề Trọng phải nhũng nhiễu với Triệu Ngôn Tu mãi mới cho đi được ba món đồ.
Phó Văn Chiêu đứng ở bên cạnh nhìn Lương Tề Trọng chơi xấu cò kè mặc cả với Triệu Ngôn Tu, ánh mắt tràn đầy từ ái. Bà nghĩ cuộc sống như vậy bà đã nên thỏa mãn, xa cầu vạn sự như ý sẽ lại giống như năm đó, cuối cùng thành trăng trong nước, hoa trong gương, cái gì cũng không với được.
Sau đó chính là ăn tết. Bởi vì không có thân nhân ở Tuyền Châu, ngoại trừ mấy người quen biết ra, hai lão Tống gia hầu như không đi ra ngoài chúc tết. Lúc này hai lão Tống gia ngược lại có chút tưởng niệm cuộc sống trước kia ở Tống gia thôn. Chẳng qua ăn tết là chuyện vui mừng, Tống Thiêm Tài rảnh rỗi là sẽ cùng Triệu Ngôn Tu đưa hai lão Tống gia và Tống Tiểu Bảo tới Tuyền Châu dạo phố, sau đó lại cùng bọn họ về thôn trang chơi mấy ngày, dần dần hai lão Tống gia cũng không cảm thấy trong nhà quạnh quẽ nữa.
Ngày tết trôi qua rất nhanh. Sinh nhật Phó Văn Chiêu Triệu Ngôn Tu không tới dự, nhưng y cũng đã nhờ người đưa thọ lễ qua đó. Lúc này Phó Văn Duệ đã lâu chưa lộ diện phong trần mệt mỏi từ phía nam trở về. Cuối năm bao giờ cũng là thời điểm bận rộn nhất. Hoàng thương thì hoàng thương, cho đến cùng vẫn chỉ là thương nhân. Những ngày cuối năm hàng năm hắn phải tốn rất nhiều công sức ở kinh thành tặng quà chắp nối. Làm ăn buôn bán cũng phải có mạng lưới quan hệ, năm đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, phải trả giá rất nhiều mới hiểu được đạo lý này.
Vốn dĩ, Phó Văn Duệ có thể trở về dự sinh nhật Phó Văn Chiêu, đáng tiếc bị Lâm Kiềm Tây kéo chân sau, khiến cho hắn chỉ thiếu nước phân thân vội đến giống như con quay, cuối cùng không thể đuổi kịp sinh nhật Phó Văn Chiêu. Dưới cơn tức giận, Phó Văn Duệ đã hung hăng đoạt lấy hai mối làm ăn lớn của Lâm Kiềm Tây. Nếu Lâm Kiềm Tây làm mùng một thì đừng trách hắn làm mười lăm. Nghĩ đến cảnh Lâm Kiềm Tây sau khi biết chuyện bị hắn đoạt sinh ý rồi tức đến hộc máu, Phó Văn Duệ lập tức cảm thấy sảng khoái như giữa tháng sáu nóng nực uống nước lạnh, mùa đông rét mướt ăn canh nóng.
Nhưng tâm tình tốt đẹp này chỉ duy trì cho đến khi tới Lương gia. Từ trong miệng chính tỷ tỷ mình, hắn thế nhưng nghe được tỷ tỷ và cháu ngoại vậy mà lại không phản đối Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài ở bên nhau. Thậm chí đại chất tử còn kéo theo cả Lương Tề Trọng cùng Tống Thiêm Tài xưng huynh gọi đệ, đây chẳng phải muốn đối nghịch với hắn sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ và đại chất tử không nhìn thấy vết xe đổ của hắn ở ngay trước mắt bọn họ ư?
Tâm tình Phó Văn Duệ buồn bực cực độ, trong buồn bực còn xen lẫn với tủi thân. Hắn chỉ muốn tốt cho tiểu chất tử, tiểu chất tử lại không hiểu hắn mà coi hắn như người xấu thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả chính tỷ tỷ và đại chất tử cũng đối nghịch với hắn như vậy cơ chứ. Điều này khiến cho Phó Văn Duệ nghĩ mãi không ra, dù vậy vẫn không trở ngại việc hắn tới Tống gia xoát cảm giác tồn tại, thăm Triệu Ngôn Tu, thuận tiện đâm chọc Tống Thiêm Tài.
Lúc Tống Thiêm Tài lại thấy Phó Văn Duệ xuất hiện ở Tống gia, nghĩ đến gút mắt giữa Phó Văn Duệ và Lâm Kiềm Tây, hắn lập tức cảm thấy mình không nên so đo với người EQ thấp như vậy. Cho nên hiếm khi Tống Thiêm Tài không giả mù sa mưa khách khí khiến Phó Văn Duệ ghê tởm. Nhưng dù vậy hai người vẫn không thể hoà thuận ở chung, vẫn là nhìn thế nào cũng cảm thấy đối phương không vừa mắt.
Triệu Ngôn Tu mấy ngày này ở nhà hoạ lại chân dung vợ chồng Triệu Tài Thanh. Qua mấy tháng nữa chính là ngày giỗ ba năm của vợ chồng Triệu Tài Thanh, ngày đó Triệu Ngôn Tu nhất định phải về Vĩnh Nhạc trấn tế bái. Tống Thiêm Tài cũng tính toán trở về, còn hai lão Tống gia có trở về hay không, hiện tại bọn họ còn chưa có quyết định.
Sau khi kết thúc giữ đạo hiếu, Tống Thiêm Tài dự định chính thức lập khế ước với Triệu Ngôn Tu.
Vẽ xong, Tống Thiêm Tài nhìn vẻ mặt Triệu Ngôn Tu đầy đau buồn liền biết Triệu Ngôn Tu đang tưởng niệm vợ chồng Triệu Tài Thanh. Kiếp trước cha mẹ hắn đi sớm, càng lớn hắn lại càng nhớ cha mẹ, trong lòng vô cùng thấu hiểu cảm giác của Triệu Ngôn Tu lúc này. Nhìn Phó Văn Duệ đang nhảy nhót trước mặt, Tống Thiêm Tài chợt nảy ra một ý.
Hắn trực tiếp mở miệng hỏi Phó Văn Duệ: "Phó công tử, ta và Ngôn Tu vừa mới tới Tuyền Châu không lâu, không biết Tuyền Châu có nơi nào thú vị để thăm thú. Ta thấy Ngôn Tu mấy ngày nay tâm tình không tốt, bèn muốn tìm một nơi để Ngôn Tu giải sầu. Không biết Phó công tử có đề cử gì không?"
Nếu Tống Thiêm Tài nói chính hắn muốn tìm nơi chơi đùa, Phó Văn Duệ lập tức có thể phun cho hắn đầy mặt máu, sau đó không thèm ngẩng đầu phản ứng. Nhưng nếu như nói Triệu Ngôn Tu tâm tình không tốt muốn tìm nơi giải sầu, Phó Văn Duệ ngay lập tức nghĩ ra một hàng dài các địa điểm có thể đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phó Văn Duệ quyết định sẽ đưa Triệu Ngôn Tu tới Tụ Bảo Lâu và Tụ Bảo Các của hắn đi dạo. Như vậy không chỉ an toàn mà còn có thể ở trước mặt cháu ngoại Triệu Ngôn Tu tìm cảm giác thành tựu, đúng là một công đôi việc.
Bởi vậy, Phó Văn Duệ bèn nói với Tống Thiêm Tài: "Ta có hai chỗ làm ăn, ở Tuyền Châu cũng có chút danh tiếng, chúng ta tới đó thưởng thức chút mỹ thực, sau đó lại đưa các ngươi đi xem mấy thứ tốt có được không?"
Phó Văn Duệ nói chuyện đầy thần bí. Bổn ý của Tống Thiêm Tài chính là hy vọng Triệu Ngôn Tu có thể đi ra ngoài giải sầu, vì thế liền gật đầu đi thương lượng vài câu với Triệu Ngôn Tu, sau đó ba người cùng nhau ra cửa. Còn cái đuôi nhỏ Tống Tiểu Bảo thì bị Tống Thiêm Tài nhét kẹo hứa hẹn sẽ mang đồ ăn ngon về cho, vì thế nó đã ngoan ngoãn ở nhà trông nhà chờ Tống Thiêm Tài trở lại...
Phó Văn Duệ trước tiên đưa Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu tới Tụ Bảo Lâu. Tống Thiêm Tài lúc này mới biết tửu lâu nổi tiếng nhất Tuyền Châu chính là của Phó Văn Duệ. Chẳng trách lúc trước bọn họ chỉ tới chỗ này ăn một bữa cơm đã bị Phó gia phát hiện. Người ta là ông chủ, dựa vào tướng mạo tương tự nhau của Triệu Ngôn Tu và Phó Văn Duệ, không ai dị nghị gì mới là lạ.
Phó Văn Duệ là lão bản, ở Tụ Bảo Lâu tất nhiên có bàn đặc biệt của riêng mình. Chưởng quầy thấy chủ nhân tới bèn vội vàng đích thân ra tiếp đón. Phó Văn Duệ gật gật đầu với chưởng quầy, chỉ vào Triệu Ngôn Tu nói: "Đây là cháu ngoại ta, về sau y tới dùng cơm thì cứ dùng bàn ghế của ta." Ngụ ý chính là không cần trả tiền còn được phục vụ tốt nhất, đãi ngộ ngang bằng với Phó Văn Duệ.
Chưởng quầy vừa nghe thấy Triệu Ngôn Tu là cháu ngoại của chủ nhân, ngay lập tức cẩn thận ngắm nhìn Triệu Ngôn Tu, trong lòng âm thầm nhớ kỹ bộ dạng Triệu Ngôn Tu, dự định về sau nhìn thấy Triệu Ngôn Tu phải nhiệt tình một chút, tranh thủ khiến Triệu Ngôn Tu ở trước mặt chủ nhân nói tốt cho mình vài câu.
Phó Văn Duệ thấy Triệu Ngôn Tu vừa nghe hắn nói vậy liền cau mày, nhìn lướt qua Tống Thiêm Tài, trong lòng có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải nói tiếp: "Đây là Tống tú tài, hảo hữu của cháu ngoại ta, về sau hắn tới thì miễn phí cho hắn." Đương nhiên nửa câu không đề cập đến việc cho Tống Thiêm Tài dùng bàn của mình, so với đãi ngộ của Triệu Ngôn Tu liền lập tức hiện ra khác biệt rất lớn.
Tống Thiêm Tài cũng không định đi ăn không uống không của Phó Văn Duệ, nghe Phó Văn Duệ nói vậy thì không tiếp lời, chỉ gật đầu cười. Như vậy ngược lại khiến cho Phó Văn Duệ tự cảm thấy có chút ngượng ngùng. Tốt xấu gì cũng là nửa kia của Triệu Ngôn Tu, hắn không cho Tống Thiêm Tài mặt mũi cũng chính là đánh lên thể diện của Triệu Ngôn Tu.
Phó Văn Duệ từ đó không hề chèn ép gì thêm Tống Thiêm Tài, sai tiểu nhị mang lên một bàn hải sản và một vò rượu hoa lê. Hiện giờ mới vừa qua tháng giêng, hải sản còn chưa phải thời điểm đưa ra thị trường, vậy mà trên bàn này hầu như loại nào cũng có, có thể thấy được Tụ Bảo Lâu trở thành đệ nhất lâu ở Tuyền Châu quả là danh xứng với thực. Chỉ nói riêng nguyên liệu nấu ăn đã ăn đứt các chỗ khác. Đương nhiên điều này cũng cho thấy trình độ hiểu biết của Phó Văn Duệ đối với sở thích của Triệu Ngôn Tu.
Trừ đợt cuối năm ngoái ăn hải sản ở Lương gia, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu quả thật chưa ăn lại hải sản. Tuy mỗi ngày có tương hải sản và hải sản khô ăn thay thế, nhưng hương vị tất nhiên là không thể so được với Tụ Bảo Lâu. Tống Thiêm Tài giúp Triệu Ngôn Tu lột vỏ bỏ xương, Triệu Ngôn Tu ăn không ít.
Phó Văn Duệ ở bên nhìn, trong lòng hiện lên một tia hâm mộ, bỗng nhiên cảm thấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu thân mật khăng khít, ăn ý mười phần như vậy quá gai mắt hắn. Gương mặt hắn thoáng hiện lên vẻ hoảng hốt, cảnh tượng như vậy trong trí nhớ hắn cũng từng có. Đáng tiếc, hiện giờ lại là cảnh còn người mất.
Bởi vì có tâm sự, Phó Văn Duệ không gây chuyện với Tống Thiêm Tài nữa. Ăn xong, Phó Văn Duệ bèn đưa Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài tới Tụ Bảo Các.
Tụ Bảo Các có ba tầng, tầng thứ nhất chính là hiệu cầm đồ bình thường, tầng hai là cửa hàng chuyên mua bán kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, còn tầng thứ ba chính là Đấu Bảo Các, mỗi tháng đều định ngày mở đại hội đấu bảo, có chuyên gia giám bảo tới đây giám bảo.
Người có nhu cầu có thể tới đây giám bảo sau đó mang ra bán đấu giá, ai ra giá cao thì được, Đấu Bảo Các lấy thù lao một phần năm. Đương nhiên nếu đã có chữ "đấu" thì chắc chắn sẽ có thi đấu. Hai bên mang theo bảo bối đến đặt cược cho đến khi có một bên thua mất bảo bối, cũng cùng một loại tính chất với đánh bạc. Một trong hai bên cũng có thể chỉ định đánh cược với Đấu Bảo Các.
Mỗi ngày nhóm hậu bối nghèo túng tới chỗ này cực kỳ nhiều, có người muốn bán đấu giá bảo vật, cũng có người muốn dùng bảo vật nhà mình đấu một phen. Nhưng cũng không phải cái nào quý hiếm cũng có thể coi là trân bảo, giá trị nhất định phải nằm trên con số ba nghìn lượng, nếu không sẽ không tư cách bán đấu giá hoặc là đấu bảo.
Phương thức này ban đầu do tiền trang hoàng gia Thái tổ mở truyền ra ngoài. Phó Văn Duệ đầu óc linh hoạt, thêm thắt một vài điểm rồi mở Tụ Bảo Các, trải rộng đại giang nam bắc, kiếm lời vàng bạc đầy bồn. Vì thế, mối làm ăn này có thể nói là chuyện mà Phó Văn Duệ tương đối đắc ý.
Đáng tiếc, hôm nay chú định là ngày mà Phó Văn Duệ không tài nào vui vẻ nổi. Chẳng lẽ đưa cháu ngoại tới Tụ Bảo Các mà còn gặp phải kẻ mà hắn không muốn nhìn thấy nhất sao.