Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 118: Lễ mừng thọ



Có thể nói Lương Hữu Vinh tuổi còn trẻ đã ngồi đến chức quan hiện giờ, cho dù có gia tộc trợ lực nhưng năng lực và tài cán của bản thân hắn là không thể khinh thường. Sau khi biết được thái độ của Triệu Ngôn Tu đối với Lương gia, đặc biệt là hắn ẩn ẩn biết chuyện năm đó không hề đơn giản như trong tưởng tượng, mẫu thân và cữu cữu hắn cũng không phải hoàn toàn vô tội, đối với Triệu Ngôn Tu hắn chỉ có thể mềm mỏng.
Phó Văn Chiêu làm mẫu thân đương nhiên là hy vọng hai huynh đệ hắn và Triệu Ngôn Tu huynh hữu đệ cung. Trong lòng Lương Hữu Vinh cũng áy náy với Triệu Ngôn Tu, yêu cầu này hắn sẽ không kháng cự. Cho nên hắn mới trực tiếp bảo đảm với mẫu thân để bà yên tâm. Còn Tống gia, Lương Hữu Vinh không có thành kiến giống như Phó Văn Duệ.
Cảm tình là chuyện của cá nhân, hắn ở thư viện, thậm chí vệ sở cũng không phải chưa từng thấy ai lập khế ước. Những người đó sống không hề kém so với bất cứ kẻ nào. Lương gia không cần Triệu Ngôn Tu kế thừa hương khói, hơn nữa có đại ca là hắn ở đây, về sau Triệu Ngôn Tu không cần phải lo lắng bất cứ điều gì. Vì thế y muốn ở bên Tống Thiêm Tài thì cứ ở.
Nhiều năm không chu toàn trách nghiệm của một người huynh trưởng, giờ đây hắn chỉ có thể tận lực giúp Triệu Ngôn Tu sống một cuộc đời mà y mong muốn, ở bên người mà y thích. Còn lo lắng của mẫu thân, đối với Lương Hữu Vinh mà nói quả thật cũng không phải vấn đề gì lớn lao. Đệ đệ dù sao cũng đã tìm được, bình an khỏe mạnh, lại còn là một người văn võ song toàn, vậy bọn họ còn có cái gì không hài lòng.
Tống Thiêm Tài mấy ngày nay ở trấn trên quan sát tìm con đường phát tài, đối với chuyện nhập hay không nhập thương tịch vô cùng do dự. Ở đây không giống hiện đại, cho dù Thái tổ của triều đại này đã đề cao địa vị của thương nhân lên rất nhiều, nhưng ngoại trừ những người đạt được tới cảnh giới hoàng thương như Phó Văn Duệ, thân phận thương nhân vẫn kém rất xa so với hương thân quan lại.
Tống Thiêm Tài là người ưa mặt mũi. Tuy rằng hiện tại trên người hắn chỉ có cái danh tú tài, nhưng nhờ thân phận này hắn có thể gặp quan không quỳ. Bằng không cứ gặp một vị quan nào đó phẩm cấp không thể nào thấp hơn cũng phải quỳ xuống, Tống Thiêm Tài trong lòng khẳng định là có chút chịu không nổi. Hắn ở hiện đại cho dù là lúc khổ nhất cũng chưa từng phải quỳ xuống, giờ lại phải uốn gối khom mình trước người khác, Tống Thiêm Tài ngàn vạn không muốn.
Cho nên để bảo đảm chút kiên trì nho nhỏ này của mình, đối với chuyện nhập thương tịch làm thương nhân, Tống Thiêm Tài đã rối rắm rất lâu. Triều đình tuy rằng không có quy định cấp bậc sĩ nông công thương quá nghiêm ngặt như tiền triều, nhưng tư tưởng trăm ngàn năm không phải chỉ vài thập niên là có thể thay đổi.
Cho dù thương hộ cũng có thể ăn mặc giống như quan lại, thậm chí con cháu cũng không bị hạn chế khoa cử làm quan. Nhưng nhập thương hộ, chức quan công danh của chủ hộ lập tức biến thành mây khói thoảng qua. Kiếm tiền nhiều thì nhiều, nhưng thuế nộp lên cũng nhiều, tiểu thương nhân như hắn cũng bèn có chút cao không thành thấp không phải.
Tống Thiêm Tài lại nghĩ có nên mua thêm chút đồng ruộng và thôn trang, dứt khoát an phận làm một phú ông chuyên tâm làm ruộng hay không. Trước kia hắn bò lên trên là vì ăn no mặc ấm, tiền tiêu thoải mái, không để cho người trong nhà mình phải chịu ủy khuất.
Hiện giờ hắn cũng coi như khá giả, Triệu Ngôn Tu lại có thể khoa cử, về sau trong nhà có thêm người có công danh thì sẽ càng thêm đảm bảo, cuộc sống của bọn họ cũng càng dễ chịu hơn. Kiếp trước hắn quả thật kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lại ngốn hết thời gian vào việc phải làm thế nào để kiếm tiền làm thế nào để phát tài, để rồi tới hơn ba mươi vẫn còn là người cô đơn.
Tiền có, địa vị cũng có, nhưng càng sống lại càng cảm thấy không có vị. Bởi vậy, Tống Thiêm Tài cảm thấy không phải cứ giàu là sẽ hạnh phúc, kinh tế là cơ sở, đủ dùng có dư thì tốt, nhưng quan trọng nhất vẫn là quan tâm người nhà, săn sóc người trong lòng, ở bên bọn họ nhiều hơn, dành phần lớn thời gian của mình cho bọn họ, như vậy mới có thể khiến mình và người nhà trải qua một cuộc sống càng thêm vui vẻ hạnh phúc.
Bởi vậy, Tống Thiêm Tài nghiêng về quyết định không nhập thương hộ, mua thêm ít ruộng tốt quanh Tống gia, thêm mấy cái cửa hàng và thôn trang ở Tuyền Châu, an phận bắt đầu thu địa tô làm điền chủ. Bận rộn một hồi, trong nháy mắt đã đến cửa ải cuối năm.
Hoàng lão bản đích thân tới nhà trả tiền lãi bán tương hải sản cho Tống Thiêm Tài, hoa hồng hơn 3700 lượng bạc. Một xấp ngân phiếu, Hoàng lão bản làm tròn lên 4000 lượng cho Tống Thiêm Tài, còn tặng không ít quà tết. Từ khi biết được quan hệ giữa Phó Văn Duệ và Triệu Ngôn Tu, đãi ngộ của Hoàng lão bản dành cho Tống Thiêm Tài đã tăng thêm vài cấp bậc.
Tiền đưa đến tay Tống Thiêm Tài chỉ có nhiều không có thiếu, chỉ sợ đắc tội Tống Thiêm Tài từ đó đắc tội Triệu Ngôn Tu, dẫn tới Phó Văn Duệ bất mãn. Phó gia cho dù đã dời một phần sản nghiệp qua phía nam, nhưng ở Tuyền Châu vẫn là lão đại, huống chi Phó Văn Duệ làm ăn lợi hại, trên người còn có chức quan ngũ phẩm. Cường long không áp nổi địa đầu xà, Hoàng lão bản không phải là cường long, Phó Văn Duệ lại so với địa đầu xà lợi hại nhiều.
Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tuy không thể nương vào quan hệ giữa Phó gia và Tống gia để vớt chỗ tốt, nhưng hắn vẫn không dám giở trò quỷ trong chuyện làm ăn với Tống Thiêm Tài. Điều này Tống Thiêm Tài cũng chậm rãi nhận ra được từ thái độ của Hoàng lão bản và huynh đệ La gia đối với hắn. Trong lòng hắn hơi có chút dở khóc dở cười, cho dù không muốn thừa nhận đến đâu, hắn vẫn là dính ánh sáng của Phó Văn Duệ.
Lúc trước Phó Văn Duệ cố ý truyền ra ngoài quan hệ với Triệu Ngôn Tu cũng vì có ý muốn nâng thân phận của Triệu Ngôn Tu lên. Chẳng qua việc này có lợi có hại, có không ít kẻ muốn thông qua Triệu Ngôn Tu để được chia một miếng bánh Phó gia, Tống Thiêm Tài đã đuổi không ít kẻ tới cửa đút tiền để hợp tác.
Thứ những người này coi trọng đều là Phó Văn Duệ phía sau lưng Triệu Ngôn Tu, động cơ vốn không thuần, Tống Thiêm Tài chỉ có mất não mới bắt tay với bọn họ. Đuổi hết mấy sóng người đi, lại lo lắng bọn họ chơi xấu, Tống Thiêm Tài bèn tới tìm Phó Văn Duệ mượn mấy hộ viện võ nghệ cao cường về giữ cửa.
Tuy rằng sinh nhật Phó Văn Chiêu phải sang năm mới tổ chức, nhưng quan hệ giữa bà với Triệu Ngôn Tu còn rành rành ở đây, theo lý thuyết thì cuối năm cũng nên tới hỏi thăm một lần. Đặc biệt là Lương Hữu Vinh cực kỳ biết làm người, cứ cách một đoạn thời gian sẽ dẫn theo Lương Tề Trọng tới Tống gia, không ăn cơm cũng không ngủ lại, chỉ là đưa đứa nhỏ tới chơi, trò chuyện chút việc nhà, thậm chí cùng Triệu Ngôn Tu luận bàn võ nghệ.
Dần dần, thái độ của Triệu Ngôn Tu cũng đã không còn lạnh lùng sắt đá như lúc đầu. Tuy rằng không thể coi Lương Hữu Vinh như anh trai ruột mà kính trọng kính yêu, nhưng y cũng đã coi Lương Hữu Vinh như bằng hữu, thái độ đối với hắn cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Lương Tề Trọng tới Tống gia vài lần đã hoàn toàn nhận định Tống Tiểu Bảo là tiểu đệ, có đồ ăn ngon hay đồ chơi thú vị gì cũng đều nghĩ tới nó đầu tiên. Mỗi lần tới Tống gia, Lương Tề Trọng đều không muốn về, liên tục quấn lấy Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu đòi mượn Tống Tiểu Bảo về nhà làm đệ đệ.
Câu nói đầy ngây thơ non nớt thường xuyên khiến cho mấy người lớn phải phì cười, cũng giúp cho bọn họ ở chung với nhau càng thêm tự nhiên. Mà trong lúc này Phó Văn Duệ không hề lộ diện, nghe Lương Hữu Vinh nói là sắp đến cuối năm, việc làm ăn ở phía nam của Phó Văn Duệ không thể chỉ giao cho chưởng quầy bên dưới xử lí, còn cả cống phẩm cho kinh thành cũng cần phải chuẩn bị.
Trên thực tế, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu từ trong miệng Lương Tề Trọng đã từng nghe "Cữu gia gia nói với bà nội là hắn phải qua phía nam đánh người xấu, phải giành lại bạc từ tay người xấu, không cho người xấu vui vẻ.". Đương nhiên bọn họ cũng ngầm hiểu cái tên xấu xa này e rằng chính là Lâm Kiềm Tây.
Nhưng có thể từ trong miệng của một đứa trẻ bảy tuổi như Lương Tề Trọng biết tin tức này, có thể thấy được mối quan hệ như nước với lửa giữa Phó Văn Duệ với Lâm Kiềm Tây đã tới mức độ nào. Cho nên, nghe lý do tương đối hàm súc uyển chuyển của Lương Hữu Vinh, Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu nhìn nhau cười. Chờ Lương Hữu Vinh vừa đi, hắn lập tức cùng Triệu Ngôn Tu não bổ Phó Văn Duệ với Lâm Kiềm Tây đại chiến 300 hiệp, sau đó đại bại chạy đi bỏ lại câu nói kinh điển giống Sói xám "Ta sẽ còn quay trở lại!" với Lâm Kiềm Tây.
Tống Thiêm Tài thật sự cảm thấy dựa vào EQ của Phó Văn Duệ, xác suất xử lý được Lâm Kiềm Tây đại khái chỉ lớn bằng cái móng tay. Lại nghĩ đến đủ loại xem thường của Phó Văn Duệ đối với hắn và Triệu Ngôn Tu, Tống Thiêm Tài thường xuyên trộm mừng thầm ở trong lòng, sâu sắc cảm thấy ông trời khó có được mở mắt.
Mà Tống Tiểu Bảo cũng khá thích người anh trai mới kia, không chút keo kiệt tự nguyện cống hiến hết thảy đồ chơi đồ ăn của mình ra. Vừa thấy Lương Tề Trọng là nó lập tức tròn miệng hô ca ca ơi ca ca ời, khiến cho Lương Tề Trọng nghe mà đắc ý đến phổng cả mũi, trong lòng vui sướng lâng lâng. Nó trực tiếp tỏ vẻ quả nhiên vẫn là tiểu thúc tốt nhất, tuy rằng nhiều năm như vậy không trở về thăm nó, nhưng tiểu thúc lại mang về cho nó một tiểu đệ đệ đáng yêu đến thế, nó bèn rộng lượng không so đo vậy.
Lương Tề Trọng cảm thấy chơi với Tống Tiểu Bảo cực kì vui, lại vừa ngoan vừa đáng yêu, chỉ hận không thể mang về nhà mình làm đệ đệ. Nó từng hỏi Tống Thiêm Tài và Triệu Ngôn Tu mấy lần mà cũng chưa mượn được Tống Tiểu Bảo theo nó trở về. Hôm tới Tống gia chơi cuối năm, nó lại lôi kéo Triệu Ngôn Tu chơi xấu vừa làm nũng vừa bán manh vừa giả đáng thương đòi tiểu thúc nhất định phải đưa Tống Tiểu Bảo tới nhà nó chơi.
Triệu Ngôn Tu cực kỳ kiên nhẫn với Lương Tề Trọng, để yên cho nó nhũng nhiễu một phen, ngẫm nghĩ đến cuối năm y cũng phải tới thăm Phó Văn Chiêu, vì thế nên bèn đồng ý. Lúc này mới dỗ được bạn nhỏ Lương Tề Trọng đang chuẩn bị không đưa được Tống Tiểu Bảo về liền lập tức ăn vạ Tống gia không đi.
Y thương lượng một chút với Tống Thiêm Tài, hai người bèn đi Tuyền Châu, dự định mua sắm vài thứ cho hai lão Tống gia và Lương gia. Tống Thiêm Tài nhìn thì thông minh, nhưng đó là ở trong công việc làm ăn, mua thức ăn thì hắn còn có thể giúp đỡ chọn lựa, còn mấy loại như vải dệt hay trang sức gì đó, hắn chỉ biết tơ lụa khẳng định tốt hơn cotton, trang sức bằng vàng là thứ tốt, nhưng giám định hay thưởng thức gì đó thì miễn đi, ở hiện đại hắn có chuyên gia thay hắn xử lý.
Nhưng mấy thứ này tặng cho Phó Văn Chiêu thì lại không được phù hợp cho lắm. Triệu Ngôn Tu còn tính có chút nhãn lực, nhưng cho dù là thế thì cũng không khá hơn Tống Thiêm Tài là bao. Hai người đối với mấy kiểu như vật liệu may mặc hay trang sức một chút thường thức cũng không có, thậm chí còn so ra kém Trần Quế Chi vừa tới Tuyền Châu đã làm quen được với gần hết các bà các cô nhà hàng xóm.
Tới cửa hàng, Tống Thiêm Tài trực tiếp yêu cầu tiểu nhị đem thứ đắt nhất ra. Tiểu nhị tiệm trang sức thấy Tống Thiêm Tài như vậy liền lập tức cảm thấy dê béo đang lắc lư ở ngay trước mặt mình. Gã lập tức bày ra thái độ giả dối nhất, mang món trang sức tốt nhất trong cửa hàng ra.
Sau đó, Tống Thiêm Tài lập tức được chứng kiến tiểu nhị coi bọn họ như kẻ ngốc trợn mắt nói dối thổi phồng giá lên cao gấp ba bốn lần. Bình thường đều là Tống Thiêm Tài lừa tiền người khác, không nghĩ tới chính hắn cũng có một ngày bị người khác coi như miếng mỡ béo mà làm thịt. Trong lòng hắn cảm thán chủ tiệm này làm ăn không phúc hậu, trong lòng cho cái đánh giá kém, nhưng mặt ngoài lại vẫn cùng Triệu Ngôn Tu tiếp tục im lặng nghe tiểu nhị giới thiệu.
Sau khi nghe tiểu nhị bận rộn nửa canh giờ, Tống Thiêm Tài mới chậm rì rì nói: "Mấy thứ này cấp bậc quá thấp, nếu cửa tiệm nhà các ngươi chỉ có như vậy, chúng ta đành phải đi thôi. Đúng rồi, làm buôn bán quan trọng nhất chính là không lừa già dối trẻ, tuyệt không có hai loại giá cả, vị tiểu nhị ca này, ngươi nói xem có đúng không."
Tiếp theo ngay dưới con mắt sững sờ của tiểu nhị, hắn thong thả ung dung kéo Triệu Ngôn Tu rời đi. Tống Thiêm Tài lúc này trong lòng mới vui vẻ, định coi hắn như một tên nhà giàu mới nổi ngốc nghếch lắm tiền để làm thịt sao, cũng không nhìn lại xem hắn là ai. Kỳ thật hắn vừa nghĩ đến mấy tên thương nhân vô lương ở kiếp trước, cái gọi là tư nhân chế định chính là nhìn người mà bán hàng, nịnh nọt dụ dỗ nhà giàu mới nổi Tống Thiêm Tài lúc ấy cái gì cũng đều không hiểu chỉ biết ném tiền qua cửa sổ. Cho nên sau khi dần trở nên chín chắn thành thục, Tống Thiêm Tài hận nhất chính là loại chuyện nhìn người nâng giá.
Ra khỏi cửa hàng, Triệu Ngôn Tu biết Tống Thiêm Tài ban nãy rõ ràng nhìn ra tiểu nhị có lệ lừa gạt bọn họ, nhưng vẫn nhịn nghe tiểu nhị kia vô nghĩa nửa ngày chính là để đợi đến cuối cùng mang theo y nghênh ngang rời đi, chọc tức tiểu nhị kia một phen. Trong lòng y buồn cười: Đại ca đúng thật là, chỉ số thông minh y hệt như Tống Tiểu Bảo.
Không mua được món quà hợp tâm ý, Triệu Ngôn Tu linh quang chợt lóe, dứt khoát cầm giấy bút chép một bản kinh Phật, lại giúp Tống Thiêm Tài chuẩn bị chút tứ lễ bình thường. Còn chỗ hai lão Tống gia, trừ đồ bổ với vải dệt ra, bọn họ còn chuẩn bị cho hai lão mỗi người một bao lì xì lớn, mỗi cái 500 lượng bạc.
Tới Tuyền Châu, tuy rằng hai lão Tống gia kiếm được một ít tiền nhưng lại không quá nhiều. Tiền của Tống Thiêm Tài hiện giờ đều nộp lên cho Triệu Ngôn Tu, bọn họ bèn muốn thừa dịp lì xì tết giúp hai lão Tống gia dành dụm chút tiền bạc, để bọn họ chi tiêu cho thoải mái.
Trước kia ở Vĩnh Nhạc trấn, Tống Thiêm Tài có ý khống chế tiền bạc trong tay hai lão Tống gia vì sợ hắn cực khổ kiếm tiền cuối cùng bị Tống Đại Sơn và Trần Quế Chi cho đi hết, hời cho mấy con bạch nhãn lang kia. Nhưng bây giờ không cần phải lo lắng vấn đề này nữa, hắn lại có tiền, cho nên ra tay lúc nào cũng rất hào phóng.
Sinh nhật của Phó Văn Chiêu vào tháng giêng, Triệu Ngôn Tu không thể tới nhà thăm Phó Văn Chiêu vào tháng giêng cho nên phải đi vào cuối năm, thuận đường tới tặng quà cho Phó Văn Chiêu. Lương Hữu Vinh liên tục mời cả Tống Thiêm Tài tới cùng, Tống Thiêm Tài không tiện từ chối nên cũng đi cùng với Triệu Ngôn Tu.
Tống Thiêm Tài cũng phí đầu óc, cầm lấy cây bút lông đã lâu chưa sờ vào viết một bức bách thọ đồ. Cũng may nguyên thân đã dùng bút lông nhiều năm, cho dù Tống Thiêm Tài có phế đến đâu, sau khi luyện mười ngày cũng viết ra được một bức có thể mang cho người xem.
Ngày hai mươi tháng chạp, Triệu Ngôn Tu và Tống Thiêm Tài cùng nhau tới Lương gia, đưa cả Tống Tiểu Bảo theo.
Phó Văn Chiêu thấy Triệu Ngôn Tu thì vô cùng mừng rỡ, Lương Tề Trọng thì lôi kéo Tống Tiểu Bảo chạy nhảy khắp Lương gia, khắp nơi khoe mẽ đệ đệ mới của mình. Tống Tiểu Bảo vì thế mà thu hoạch được rất nhiều lễ gặp mặt, tay nhỏ đã sắp cầm không xuể, nó bèn đưa toàn bộ cho Triệu Ngôn Tu để tiểu thúc giữ giúp.
Hàng này thường xuyên nhìn thấy cha nộp tiền cho Triệu Ngôn Tu bảo quản, nó bèn nhớ kỹ. Bây giờ trên người cứ có thứ gì đáng giá thì điều đầu tiên nó nghĩ đến chính là đưa cho Triệu Ngôn Tu. Phó Văn Chiêu thấy vậy cũng vừa lòng hơn chút. Nếu Triệu Ngôn Tu chung sống với Tống Thiêm Tài, về sau tất nhiên là Tống Tiểu Bảo sẽ giúp y dưỡng lão tống chung.
Tống Tiểu Bảo thân thiết với Triệu Ngôn Tu, cuộc sống của Triệu Ngôn Tu mới có thể viên mãn.
Chương trước Chương tiếp
Loading...