Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ
Chương 43: Tokyo Drift 13
Tới gần Giáng Sinh, cửa hàng tổng hợp đều bắt đầu chuẩn bị.
Có treo lên đèn màu, có tranh dán tường ông già Noel, còn có ở cây thông Noel ở trước cửa được trang trí tỉ mỉ, phía trên treo đầy hộp quà nhỏ.
Nhưng sau một khắc chỉ thấy cây thông Noel đột nhiên lắc lư, những hộp quà nhỏ hướng về phía trước bay ra khỏi nhánh cây.
Một chiếc xe van màu vàng đất bay vụt ra từ cửa hàng tổng hợp, Trương Hằng mở cần gạt nước, đem hai tấm thiệp chúc mừng dính trên cửa sổ xe quét ra, đuôi xe L300 vung qua một quầy hàng bày đầy mỹ phẩm dưỡng da đắt đỏ, mang theo gió quét khiến cho lọ dưỡng da Shiseido lung lay sắp đổ.
...!người điều khiển Toyota Voxy rất giảo hoạt, không ngừng chuyển hướng ở giao lộ, lượn một vòng lớn sau lại là nghĩ muốn vụng trộm rẽ về con đường trước đó đi tiếp, nhưng sau một khắc bên tay phải hắn chếch cửa hàng tổng hợp cửa chính thủy tinh đột nhiên không có dấu hiệu nào vỡ vụn ra.
Một chiếc xe van màu vàng đất treo đầy đồ trang trí Giáng Sinh từ bên trong xông ra.
Sumimashen? ! Năm nay ông già Noel tới sớm như vậy sao, hơn nữa không cưỡi nai đổi sang lái xe hơi? Người điều khiển Voxy quá sợ hãi, hắn một mực nhìn chăm chú kính chiếu hậu, không nhìn thấy bất luận kẻ nào đuổi theo hắn, hoàn toàn không biết tên này là từ đâu xuất hiện, hơn nữa phương thức lên sân khấu kiểu này cũng quá kích thích.
Khoảng cách giữa 2 chiếc xe rất nhanh liền rút ngắn chỉ còn sáu, bảy mét, người điều khiển Voxy da đầu tê dại một hồi, không thể không giẫm mạnh chân ga đến cùng, nghĩ muốn lợi dụng tốc độ bỏ rơi cái đuôi sau lưng.
Thế nhưng sau đó phát sinh việc để cho hắn mở rộng tầm mắt, xe Voxy khi max tốc vậy mà không bằng chiếc L300 rách rưới đang đuổi theo.
Hai người đồng thời đạp chân ga kết quả lại là càng ngày càng gần, Trương Hằng dùng thanh bảo hiểm đầu xe đính trụ thân trái phía sau xe Voxy, Toyota Voxy chịu lực bắt đầu không bị khống chế chếch nghiêng, người điều khiển gấp đầu đầy mồ hôi, gắt gao nắm chặt tay lái, nhưng mặc cho hắn tăng tốc thế nào đều không cách nào hoàn thành thoát khỏi.
Mắt thấy phải ngã lật, Voxy không thể không hãm lại tốc độ, mà tựa như là cùng hẹn, L300 đằng sau cũng cùng lúc giảm tốc, Trương Hằng có thể lựa chọn đụng đổ đối phương, nhưng cố kỵ Ameko bên trong cũng không ép quá gấp, sau cùng hai chiếc xe cùng một chỗ dừng ở ven đường.
Tên lái xe Voxy hết sức rõ ràng dùng kỹ thuật của bản thân cùng tính năng của chiếc xe là không thể nào cắt đuôi đối phương, thế là mở ra cửa xe, đem Ameko đang hôn mê vứt xuống ven đường, Trương Hằng đưa mắt nhìn chiếc Toyota xanh đậm biến mất ở trong màn đêm, cũng buông cung tên trong tay xuống.
Hắn không đuổi tiếp, thứ nhất là bởi vì không có khả năng để Ameko ở ven đường, thứ hai nhóm người kia trong tay có súng, cứ việc trước mắt coi như khắc chế, không bắn qua, nhưng nếu thật là bị bức gấp cũng không biết sẽ làm ra việc gì.
Bởi vậy song phương lần này giao thủ, liền dùng phương thức cả 2 bên đều thối lui để kết thúc.
Từ một ý nghĩa nào đó, nhóm người này xuất hiện ngược lại để cho Trương Hằng nhẹ nhàng thở ra, phản ứng đầu tiên của hắn khi thấy cửa hàng thuỷ sản chìm trong lửa cùng Ameko không khác nhau là mấy, cho rằng Takeda Tetsuya đã bị người giết chết, đối phương dùng phương thức này hủy thi diệt tích, nhưng sau đó xe Voxy xuất hiện ngược lại gián tiếp chứng minh ông chủ cửa hàng thuỷ sản vẫn còn sống.
Bằng không thì bọn họ không cần lừa gạt Ameko đến nơi đây bắt cóc nàng, sinh hoạt của cô gái nhỏ này rất bình thường, cùng tuyệt đại đa số học sinh Nhật Bản không khác, nhóm người này để mắt tới nàng hiển nhiên là dự định lợi dụng nàng uy hiếp Takeda Tetsuya.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại lai lịch của mấy tên trên chiếc xe Voxy kia là thế nào, gây chuyện phóng hỏa, trên người còn mang theo súng, ở đất nước khống chế súng nghiêm ngặt như Nhật Bản, lai lịch của kẻ có súng kia thật không nhỏ.
Trước đó Trương Hằng bắn bắp chân của một tên xăm mình cũng là bởi vì suy nghĩ muốn giữ hắn lại tra hỏi, đáng tiếc không nghĩ tới bọn họ lại còn có đồng bọn tiếp ứng, cũng may cuối cùng không để mất Ameko.
Trương Hằng đem cô gái nhỏ ôm lên trên xe, kiểm tra đơn giản một thoáng, phát hiện trừ khuỷu tay cùng bắp chân có chút xây xước nhẹ thì không còn tổn thương nào khác, cái này khiến hắn nhẹ nhàng thở ra.
Mà lúc này hắn cũng nghe thấy tiếng còi xe cứu hỏa từ nơi xa vọng đến, bình tĩnh mà xem xét những lính cứu hỏa này tới thật là nhanh, những sự việc nguy hiểm vừa phát sinh cũng chỉ cách thời gian hắn báo cảnh vài phút đồng hồ mà thôi.
Trương Hằng cởi áo ngoài đắp lên người cô gái, Ameko đã từng mời hắn đến căn phòng nàng thuê ăn lẩu mấy lần, bởi vậy hắn biết rõ nơi ở của cô, thế nhưng hiện tại đưa người về cũng không phải là chủ ý tốt, nàng hiển nhiên bị cuốn vào việc này, đối phương đã có thể lừa gạt người ra một lần, đương nhiên cũng có thể lần hai.
Việc cấp bách trước tiên vẫn là làm rõ ràng chuyện vừa phát sinh, mới có thể nghĩ ra đối sách tiếp theo.
Nhóm người kia mặc dù đã chạy thoát, nhưng Trương Hằng biết rõ còn có người nhất định có thể cho hắn đáp án.
Chuyện phát sinh đêm nay hiển nhiên đều cùng Takeda Tetsuya, hoặc là nói Tsuchiya Yōsuke có quan hệ, cũng là thời điểm nên đi nghe một chút chuyện xưa của tên này.
Nhưng trước đó, phải tìm thấy chính chủ mới được.
Chuyện này đối với Trương Hằng không hề khó khăn, hắn lái xe đến những địa điểm ông chủ cửa hàng thuỷ sản thích đi nhất: Izakaya, fūzokuten cùng karaoke, cuối cùng lại là tìm thấy người ở bến tàu bỏ hoang.
Lúc này trời đã hơi sáng lên, ông chủ cửa hàng thuỷ sản đầu đội mũ rộng vành che khuất khuôn mặt, nâng cần câu xen lẫn trong một nhóm người lớn tuổi yêu thích yêu thích câu cá.
Nghe được tiếng ma sát lốp xe hắn liền biết người đến là ai, song khi hắn đứng lên nhìn thấy Ameko ngồi ở ghế lái phụ vẫn là sững sờ ngay tại chỗ.
"Tại sao con gái ta ở đây?"
"Vấn đề này phải hỏi ngươi." Trương Hằng nhảy xuống xe:
"Ta phát hiện nàng ở cửa hàng thuỷ sản của ngươi, lúc đó có 1 bọn muốn bắt cóc nàng, nhưng ngươi yên tâm, nàng chẳng qua là ngất đi, không có việc lớn gì."
"Có người bắt cóc nàng? Những tên kia trông như thế nào." Thần sắc Takeda Tetsuya hiếm thấy khẩn trương.
"Bọn họ đại khái có ba người, người che kín mít, đeo kính râm cùng khẩu trang, nhưng không biết vì cái gì, hình xăm trên cổ không che."
"Hình xăm trông như thế nào?" Đối với chi tiết khác Takeda Tetsuya đều không thèm để ý duy chỉ có rất chú ý vấn đề này.
Trương Hằng nghĩ nghĩ:
"Cách quá xa, ta cũng không cách nào hoàn toàn khẳng định, nhìn giống như là một con mắt."
Takeda Tetsuya nghe vậy đồng tử bỗng nhiên co rút lại, về sau giống như là mất đi toàn bộ sức ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói:
"Quả nhiên tới rồi sao?"
"Cái gì tới?"
"không có quan hệ với các ngươi, bọn họ chỉ muốn tính mạng ta mà thôi." Ông chủ cửa hàng thuỷ sản cười đau thương:
"Ta cho rằng những năm nay mai danh ẩn tích tận lực bảo trì điệu thấp để tránh bọn họ, không nghĩ tới bọn họ vẫn không chịu buông tha ta, nhưng không sao, chỉ cần hiện tại ra thành thành thật thật đi tìm bọn họ, các ngươi sẽ không gặp nguy hiểm."
Không giống trong tưởng tượng của Trương Hằng, ông chủ cửa hàng thuỷ sản không có hứng thú trò chuyện kể chuyện xưa của hắn.
Trương Hằng vẫn còn đang cân nhắc nên làm như thế nào cho đối phương nói ra, không nghĩ tới sau lưng truyền đến thanh âm:
"Cho nên năm đó ngươi cũng là bởi vì nguyên nhân này nên ly hôn với mẹ của ta sao?" Ameko không biết tỉnh lại từ lúc nào, nàng hiển nhiên cũng nghe thấy lời nói vừa rồi của Takeda Tetsuya.