Mộng Xuân - Ngải Ngư
Chương 40
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 40
Bạn Mộng 30
Trước khi về nhà, Mạnh Cẩn kéo tay Mạnh Xuân cùng nhau đắp một người tuyết trong sân.
Hai đồng xu định chôn dưới gốc cây đã bị Mạnh Chẩn lấy làm đôi mắt cho người tuyết.
Mạnh Cẩn lo lắng nói: “Ngày mai mặt trời lên, người tuyết tan ra thì hai đồng xu này rơi xuống đất mất…”
“Cũng không mất đâu,” Mạnh Xuân vừa giúp cô quàng khăn, vừa kéo tay cô đeo găng tay, nhẹ nhàng nói: “Nó vẫn ở ngay trong sân này mà.”
“Đúng nhỉ!” Mạnh Cẩn lập tức yên tâm, nở nụ cười tươi.
Khi hai anh em mang theo đầy tuyết trên người bước vào nhà, Mạnh Thường và Thi Tư đang đứng bên cửa sổ, vừa uống rượu vừa ngắm tuyết.
Mạnh Cẩn chạy vào nhà, tháo khăn quàng, cởi áo khoác và đổi giày ở huyền quan.
Ngoảnh đầu lại, cô thấy trên đầu Mạnh Xuân phủ đầy tuyết, liền cười, giơ tay nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết đó.
Mạnh Xuân đang cúi xuống tháo dây giày, cảm nhận được sự chạm nhẹ của cô, ngẩng đầu lên nhìn.
Mạnh Cẩn với đôi mắt hạnh nhân cong cong, mỉm cười bảo: “Trên đầu anh nhiều tuyết quá.”
Mạnh Xuân mỉm cười đáp: “Không sao đâu.”
Mạnh Cẩn lại nói: “Trông như tóc bạc hết rồi ấy.”
Cậu cúi đầu cười, không trả lời.
Sau đó, Mạnh Cẩn bước vào phòng khách trước, Mạnh Xuân theo sau.
Cô nhìn vào ly rượu trên tay bố mẹ, hỏi: “Bố, mẹ, hai người uống rượu à?”
Mạnh Thường nhẹ nhàng đáp: “Con muốn thử không?”
“Con á?” Từ trước đến nay Mạnh Cẩn chưa từng uống rượu, cũng không biết rượu có vị gì, liền tò mò háo hức: “Vậy… thử chút được không?”
“Thử cái gì mà thử,” Mạnh Xuân trách nhẹ: “Em đã đủ tuổi đâu mà đòi uống?”
Mạnh Cẩn phụng phịu, chu môi ấm ức, bắt đầu cãi lý: “Em chỉ uống một ngụm thôi mà.”
Mạnh Thường cũng nói: “Ở nhà mình thì không sao đâu, Xuân Xuân để con bé thử xem rượu có vị gì, biết được tửu lượng của mình. Sau này lớn rồi, ra ngoài không tránh được phải uống, biết mình uống được bao nhiêu thì sẽ tự ý thức hơn.”
“Hí hí!” Mạnh Cẩn lập tức chạy đến quầy bar, đôi mắt sáng rực chờ bố rót rượu.
Mạnh Thường rót hai ly, một ly đưa cho Mạnh Cẩn, một ly đưa cho Mạnh Xuân.
Rượu không nhiều, chỉ đủ để uống vài ngụm.
Mạnh Cẩn nâng ly lên, nhìn ba người còn lại, nói: “Chúng ta cạn ly nhé, chúc mừng năm mới!”
Thi Tư và Mạnh Thường nhìn nhau cười, còn Mạnh Xuân chỉ cảm thấy cô nhóc này chưa uống mà đã như người say.
Bốn người cụng ly, tiếng thủy tinh chạm nhau trong trẻo vang lên, hòa cùng lời “Chúc mừng năm mới” của cả nhà.
Sau đó, Mạnh Cẩn ngửa đầu, nếm thử một ngụm rượu vang đỏ trong ly.
“Ưm~” Mặt cô lập tức nhăn lại, còn rụt cổ lại một chút.
Mạnh Thường nhìn phản ứng của con gái, bật cười hỏi: “Sao thế? Không ngon à?”
Mạnh Cẩn lắc đầu, đáp: “Lạnh quá, thấm lạnh vào tận tim.”
Thi Tư khẽ cười thành tiếng, cảm thấy con gái thật đáng yêu.
Mạnh Xuân cũng cong môi, bị dáng vẻ của em gái làm cho bật cười.
Mạnh Cẩn lại nhấp một ngụm nhỏ, nhấm nháp hương vị rồi chớp chớp mắt, hỏi: “Rượu đều có vị như thế này à?”
“Vị gì cơ?” Mạnh Xuân hỏi lại.
“Vừa đắng vừa ngọt,” Mạnh Cẩn nghiêm túc trả lời: “Còn hơi chát nữa.”
“Anh cũng uống mà, anh không thấy thế sao?” Cô tò mò ngoảnh mặt hỏi cậu.
Mạnh Xuân nở một nụ cười, lúm đồng tiền trên má phải hiện rõ. Cậu lắc đầu: “Không.”
Nói rồi, cậu ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Cổ họng của chàng trai chuyển động lên xuống, vừa mơ hồ vừa quyến rũ.
Mạnh Cẩn vô thức nuốt nước bọt, sau đó cũng bắt chước cậu, uống hết rượu trong ly.
Uống xong, cô còn xin bố rót thêm.
Mạnh Thường thấy cô không có biểu hiện gì bất thường, liền rót cho cô thêm một ít.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cả nhà mới nhận ra lúc nãy chỉ là rượu chưa ngấm.
Giờ đây, khi rượu bắt đầu thấm, cô nhóc say khướt bộc lộ bản chất.
Mạnh Cẩn ôm ly rượu, cười khúc khích, còn đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của Mạnh Xuân, bắt cậu cười: “Cười cái coi, anh trai.”
Mạnh Xuân: “…?”
“Cười cho ai xem?” Cậu nhướn mày hỏi.
Mạnh Cẩn chỉ vào mình, đáp: “Cho em chứ ai!”
“Em là ai?” Cậu lại hỏi.
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn trả lời: “Tất nhiên là cô em gái dễ thương nhất của anh rồi!”
Mạnh Xuân không nhịn được bật cười.
Mạnh Cẩn lập tức thò tay chọc vào lúm đồng tiền của cậu, hài lòng cười khúc khích.
Thi Tư và Mạnh Thường đứng bên cạnh không nhịn được cười.
Không ai ngờ rằng con gái mình lại đáng yêu thế khi say rượu.
Cũng không ai nghĩ rằng, chỉ uống chút rượu thôi mà cô đã say đến mức này.
Một lát sau, Mạnh Cẩn đòi lên lầu…
Mạnh Xuân tưởng cô muốn đi ngủ, nhưng khi theo cô lên tầng ba, cô không vào phòng ngủ mà rẽ vào phòng đàn.
Cô đẩy cửa phòng đàn, mò mẫm tìm công tắc, bật đèn, rồi lảo đảo đi đến trước cây dương cầm.
Mạnh Xuân mở nắp đàn, khẽ vuốt ve những phím trắng đen đan xen, sau đó ngồi xuống, bắt đầu chơi.
Giai điệu cô đánh chính là Für Elise – bản nhạc mà ngày nhỏ cô đã dồn hết tâm sức để học.
Hồi đó, cô nghĩ bố mẹ sẽ tái hợp. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý và định ngày tái hợp của họ sẽ trình diễn bản nhạc này làm món quà mừng.
Nhưng thời gian trôi qua, cô chưa từng có cơ hội dành tặng họ bản nhạc đó.
Đầu óc Mạnh Cẩn vừa rối loạn vừa sáng suốt, bao ký ức ùa về.
Những năm đầu đời, khi cô còn nhỏ, mẹ luôn ở bên cô mỗi ngày.
Sau đó, suốt mười năm trời, cô cùng anh trai lớn lên, gom góp từng mảnh ký ức rời rạc.
Còn hình bóng của bố vẫn luôn hiện hữu trong ký ức từ khi cô biết nhận thức, đến nay cô đã gần 16 tuổi, mỗi năm ông đều có mặt.
Mạnh Cẩn không còn ảo vọng bố mẹ sẽ tái hợp.
Vậy nên, đêm nay, ngay lúc này, cô trình diễn bản nhạc cô đã chuẩn bị từ bao năm qua.
Dành cho họ.
Mạnh Xuân đứng tựa cửa, nhìn cô em gái say khướt chơi đàn.
Việc chơi bản nhạc này có lẽ là dấu hiệu cô muốn buông bỏ.
Mạnh Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng, sau bao năm cố chấp, cô em gái ngốc nghếch của cậu cũng chịu tha thứ cho chính mình.
Cửa phòng đàn mở, tiếng dương cầm trong trẻo lan tỏa khắp tầng dưới.
Mạnh Thường và Thi Tư nhìn nhau một lúc, rồi cùng nhau bước lên tầng ba.
Họ đứng ngoài cửa, ngắm nhìn cô con gái đang chơi đàn, lặng lẽ thưởng thức bản nhạc.
Khi bản nhạc kết thúc, Mạnh Cẩn quay lại, thấy cả gia đình đứng nơi cửa.
Cô cười rạng rỡ, bước tới, dang tay ôm chầm lấy ba người đang đứng lắng nghe cô chơi nhạc.
“Bố, mẹ,” cô dịu dàng nói với Thi Tư và Mạnh Thường, “Hai người mãi mãi là bố mẹ của con.”
Ngừng một chút, cô quay sang nhìn Mạnh Xuân, nở nụ cười: “Anh cũng vậy.”
“Anh mãi mãi là anh trai của em.”
Mạnh Xuân khẽ nhếch môi, giấu đi nỗi chua xót trong lòng, chỉ đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng đáp:
“Em say rồi.”
“Không hề!” Cô cãi, nhìn tràn đầy sức sống: “Em tỉnh táo lắm!”
“Được, em tỉnh táo,” cậu bất đắc dĩ chiều theo, dỗ dành: “Khuya rồi, đi ngủ đi, sáng mai còn dậy sớm chúc Tết.”
Cô cười híp mắt, đầy mong đợi: “Hay quá! Lại được lì xì!”
“Đúng đúng, lại được lì xì,” cậu kéo cô về phòng, “Ngủ dậy mở mắt ra là có.”
Mạnh Xuân ngoan ngoãn trèo lên giường, nằm vào chăn.
Nhưng cô lại bật dậy, đưa tay chọc vào má cậu: “Anh, lúm đồng tiền của anh đáng yêu quá đi!”
Mạnh Xuân bất lực, để mặc cô chọc chọc, chỉ cười mà không ngăn lại.
Nhưng cô lại ghé sát, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Hơi thở của cô phả lên da cậu, làm cả người cậu nóng ran.
Cậu ngồi cứng đờ bên mép giường, không dám động đậy.
Tim cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đập thình thịch không cách nào kiềm chế, như sắp nổ tung.
Cô nghiêng đầu, nghiêm túc ngắm lúm đồng tiền của cậu, như đang nghiên cứu điều gì.
Chợt, cô thì thầm: “Anh, em nếm thử được không? Em thấy nó ngon lắm…”
Câu nói chưa dứt, đôi môi của cô đã vô tình chạm vào anh.
Khi nghe cô nói những lời hoang đường ấy, cậu ngỡ ngàng quay đầu lại, không ngờ, lại trúng ngay đôi môi mềm mại của cô.
Khoảnh khắc ấy, cả người Mạnh Xuân như bị điện giật, da đầu tê rần, mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu ngồi sững, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nghe thấy cô nói gì, cũng không biết mình nên phản ứng thế nào.
Ánh mắt cậu cứ dán chặt vào cô, nhìn đôi môi đang mấp máy của cô, nhưng cậu không thể nghe rõ lời cô nói.
Tất cả những gì vang lên trong tai cậu chỉ là tiếng tim đập thình thịch.
Tiếng tim vang lên mãnh liệt chưa từng có.
Trái tim cậu gào thét, nói rằng cậu yêu cô.
Nhưng cậu không thể thốt nên lời, chỉ biết ngồi đó như một kẻ câm lặng.
Một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy chính mình khẽ “ừm” một tiếng.
Tiếng “ừm” ấy kéo cậu ra khỏi trạng thái hỗn loạn, đưa cậu trở về thực tại.
Thì ra cô đang gọi cậu:
“Anh, anh sao vậy?”
Mạnh Xuân lúc này mới đáp lại, giọng mơ hồ:
“Có lẽ anh hơi sốt.”
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt trong veo:
“Sao tự nhiên lại sốt?”
Cậu cúi đầu khẽ đáp:
“Vì em.”
Cô ngơ ngác hỏi lại:
“Hả?”
Cậu nhanh chóng trấn tĩnh, nở nụ cười nhẹ như không:
“Không có gì đâu, em ngủ đi.”
Cô ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, rồi nằm xuống, giọng ngọt ngào:
“Anh trai, ngủ ngon.”
Mạnh Xuân dịu dàng đáp:
“Ngủ ngon.”
Khi rời khỏi phòng cô, về phòng mình, cậu trằn trọc mãi không ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt, cậu lại nhớ đến khoảnh khắc môi hai người chạm nhau.
Toàn thân cậu nóng bừng như bị ném vào nước sôi.
Cậu nhận ra, điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là… bản thân cậu có phản ứng.
Đầy thất vọng với chính mình, cậu đứng dậy, đi tắm nước lạnh.
Nhưng khi quay lại giường, vừa thiếp đi, cậu lại chìm vào giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô hôn cậu.
Cũng nhẹ nhàng như khoảnh khắc tối nay, thoáng qua rồi rời đi, nhưng lại khiến cậu say mê không thể dứt.
Trong giấc mơ, Cậu không thể chịu nổi sự dày vò.
Cậu nói với cô:
“Anh thích em.”
Cô cười đáp:
“Em biết mà.”
Nhưng cậu cảm nhận được, cái “thích” của cô không giống cái “thích” của cậu.
Giống như lời cô từng nói,
“Anh mãi mãi là anh trai của em.”
Cậu không muốn chỉ là anh trai của cô.
Trong mơ, cậu cố gắng nói rõ cảm xúc của mình, nhưng mãi không nói được, cho đến khi giấc mơ tan biến.
Cậu bừng tỉnh, mở mắt ra, và thấy một người đang nằm bên giường mình, lặng lẽ nhìn cậu.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, phòng tối mịt.
Mạnh Xuân giật mình ngồi bật dậy, nhưng khi nhìn kỹ, cậu nhận ra đó là cô.
Cậu thở phào, giọng còn mang chút khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ:
“Em làm gì đấy? Muốn dọa chết anh à?”
Cô không trả lời, chỉ nghiêng đầu, hỏi cậu bằng giọng tò mò:
“Anh, anh thích ai vậy?”
Câu hỏi này khiến tim cậu như bị treo lơ lửng giữa không trung.
Chương 40
Bạn Mộng 30
Trước khi về nhà, Mạnh Cẩn kéo tay Mạnh Xuân cùng nhau đắp một người tuyết trong sân.
Hai đồng xu định chôn dưới gốc cây đã bị Mạnh Chẩn lấy làm đôi mắt cho người tuyết.
Mạnh Cẩn lo lắng nói: “Ngày mai mặt trời lên, người tuyết tan ra thì hai đồng xu này rơi xuống đất mất…”
“Cũng không mất đâu,” Mạnh Xuân vừa giúp cô quàng khăn, vừa kéo tay cô đeo găng tay, nhẹ nhàng nói: “Nó vẫn ở ngay trong sân này mà.”
“Đúng nhỉ!” Mạnh Cẩn lập tức yên tâm, nở nụ cười tươi.
Khi hai anh em mang theo đầy tuyết trên người bước vào nhà, Mạnh Thường và Thi Tư đang đứng bên cửa sổ, vừa uống rượu vừa ngắm tuyết.
Mạnh Cẩn chạy vào nhà, tháo khăn quàng, cởi áo khoác và đổi giày ở huyền quan.
Ngoảnh đầu lại, cô thấy trên đầu Mạnh Xuân phủ đầy tuyết, liền cười, giơ tay nhẹ nhàng phủi đi những bông tuyết đó.
Mạnh Xuân đang cúi xuống tháo dây giày, cảm nhận được sự chạm nhẹ của cô, ngẩng đầu lên nhìn.
Mạnh Cẩn với đôi mắt hạnh nhân cong cong, mỉm cười bảo: “Trên đầu anh nhiều tuyết quá.”
Mạnh Xuân mỉm cười đáp: “Không sao đâu.”
Mạnh Cẩn lại nói: “Trông như tóc bạc hết rồi ấy.”
Cậu cúi đầu cười, không trả lời.
Sau đó, Mạnh Cẩn bước vào phòng khách trước, Mạnh Xuân theo sau.
Cô nhìn vào ly rượu trên tay bố mẹ, hỏi: “Bố, mẹ, hai người uống rượu à?”
Mạnh Thường nhẹ nhàng đáp: “Con muốn thử không?”
“Con á?” Từ trước đến nay Mạnh Cẩn chưa từng uống rượu, cũng không biết rượu có vị gì, liền tò mò háo hức: “Vậy… thử chút được không?”
“Thử cái gì mà thử,” Mạnh Xuân trách nhẹ: “Em đã đủ tuổi đâu mà đòi uống?”
Mạnh Cẩn phụng phịu, chu môi ấm ức, bắt đầu cãi lý: “Em chỉ uống một ngụm thôi mà.”
Mạnh Thường cũng nói: “Ở nhà mình thì không sao đâu, Xuân Xuân để con bé thử xem rượu có vị gì, biết được tửu lượng của mình. Sau này lớn rồi, ra ngoài không tránh được phải uống, biết mình uống được bao nhiêu thì sẽ tự ý thức hơn.”
“Hí hí!” Mạnh Cẩn lập tức chạy đến quầy bar, đôi mắt sáng rực chờ bố rót rượu.
Mạnh Thường rót hai ly, một ly đưa cho Mạnh Cẩn, một ly đưa cho Mạnh Xuân.
Rượu không nhiều, chỉ đủ để uống vài ngụm.
Mạnh Cẩn nâng ly lên, nhìn ba người còn lại, nói: “Chúng ta cạn ly nhé, chúc mừng năm mới!”
Thi Tư và Mạnh Thường nhìn nhau cười, còn Mạnh Xuân chỉ cảm thấy cô nhóc này chưa uống mà đã như người say.
Bốn người cụng ly, tiếng thủy tinh chạm nhau trong trẻo vang lên, hòa cùng lời “Chúc mừng năm mới” của cả nhà.
Sau đó, Mạnh Cẩn ngửa đầu, nếm thử một ngụm rượu vang đỏ trong ly.
“Ưm~” Mặt cô lập tức nhăn lại, còn rụt cổ lại một chút.
Mạnh Thường nhìn phản ứng của con gái, bật cười hỏi: “Sao thế? Không ngon à?”
Mạnh Cẩn lắc đầu, đáp: “Lạnh quá, thấm lạnh vào tận tim.”
Thi Tư khẽ cười thành tiếng, cảm thấy con gái thật đáng yêu.
Mạnh Xuân cũng cong môi, bị dáng vẻ của em gái làm cho bật cười.
Mạnh Cẩn lại nhấp một ngụm nhỏ, nhấm nháp hương vị rồi chớp chớp mắt, hỏi: “Rượu đều có vị như thế này à?”
“Vị gì cơ?” Mạnh Xuân hỏi lại.
“Vừa đắng vừa ngọt,” Mạnh Cẩn nghiêm túc trả lời: “Còn hơi chát nữa.”
“Anh cũng uống mà, anh không thấy thế sao?” Cô tò mò ngoảnh mặt hỏi cậu.
Mạnh Xuân nở một nụ cười, lúm đồng tiền trên má phải hiện rõ. Cậu lắc đầu: “Không.”
Nói rồi, cậu ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Cổ họng của chàng trai chuyển động lên xuống, vừa mơ hồ vừa quyến rũ.
Mạnh Cẩn vô thức nuốt nước bọt, sau đó cũng bắt chước cậu, uống hết rượu trong ly.
Uống xong, cô còn xin bố rót thêm.
Mạnh Thường thấy cô không có biểu hiện gì bất thường, liền rót cho cô thêm một ít.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cả nhà mới nhận ra lúc nãy chỉ là rượu chưa ngấm.
Giờ đây, khi rượu bắt đầu thấm, cô nhóc say khướt bộc lộ bản chất.
Mạnh Cẩn ôm ly rượu, cười khúc khích, còn đưa tay chọc vào lúm đồng tiền của Mạnh Xuân, bắt cậu cười: “Cười cái coi, anh trai.”
Mạnh Xuân: “…?”
“Cười cho ai xem?” Cậu nhướn mày hỏi.
Mạnh Cẩn chỉ vào mình, đáp: “Cho em chứ ai!”
“Em là ai?” Cậu lại hỏi.
Mạnh Cẩn ngoan ngoãn trả lời: “Tất nhiên là cô em gái dễ thương nhất của anh rồi!”
Mạnh Xuân không nhịn được bật cười.
Mạnh Cẩn lập tức thò tay chọc vào lúm đồng tiền của cậu, hài lòng cười khúc khích.
Thi Tư và Mạnh Thường đứng bên cạnh không nhịn được cười.
Không ai ngờ rằng con gái mình lại đáng yêu thế khi say rượu.
Cũng không ai nghĩ rằng, chỉ uống chút rượu thôi mà cô đã say đến mức này.
Một lát sau, Mạnh Cẩn đòi lên lầu…
Mạnh Xuân tưởng cô muốn đi ngủ, nhưng khi theo cô lên tầng ba, cô không vào phòng ngủ mà rẽ vào phòng đàn.
Cô đẩy cửa phòng đàn, mò mẫm tìm công tắc, bật đèn, rồi lảo đảo đi đến trước cây dương cầm.
Mạnh Xuân mở nắp đàn, khẽ vuốt ve những phím trắng đen đan xen, sau đó ngồi xuống, bắt đầu chơi.
Giai điệu cô đánh chính là Für Elise – bản nhạc mà ngày nhỏ cô đã dồn hết tâm sức để học.
Hồi đó, cô nghĩ bố mẹ sẽ tái hợp. Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý và định ngày tái hợp của họ sẽ trình diễn bản nhạc này làm món quà mừng.
Nhưng thời gian trôi qua, cô chưa từng có cơ hội dành tặng họ bản nhạc đó.
Đầu óc Mạnh Cẩn vừa rối loạn vừa sáng suốt, bao ký ức ùa về.
Những năm đầu đời, khi cô còn nhỏ, mẹ luôn ở bên cô mỗi ngày.
Sau đó, suốt mười năm trời, cô cùng anh trai lớn lên, gom góp từng mảnh ký ức rời rạc.
Còn hình bóng của bố vẫn luôn hiện hữu trong ký ức từ khi cô biết nhận thức, đến nay cô đã gần 16 tuổi, mỗi năm ông đều có mặt.
Mạnh Cẩn không còn ảo vọng bố mẹ sẽ tái hợp.
Vậy nên, đêm nay, ngay lúc này, cô trình diễn bản nhạc cô đã chuẩn bị từ bao năm qua.
Dành cho họ.
Mạnh Xuân đứng tựa cửa, nhìn cô em gái say khướt chơi đàn.
Việc chơi bản nhạc này có lẽ là dấu hiệu cô muốn buông bỏ.
Mạnh Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng, sau bao năm cố chấp, cô em gái ngốc nghếch của cậu cũng chịu tha thứ cho chính mình.
Cửa phòng đàn mở, tiếng dương cầm trong trẻo lan tỏa khắp tầng dưới.
Mạnh Thường và Thi Tư nhìn nhau một lúc, rồi cùng nhau bước lên tầng ba.
Họ đứng ngoài cửa, ngắm nhìn cô con gái đang chơi đàn, lặng lẽ thưởng thức bản nhạc.
Khi bản nhạc kết thúc, Mạnh Cẩn quay lại, thấy cả gia đình đứng nơi cửa.
Cô cười rạng rỡ, bước tới, dang tay ôm chầm lấy ba người đang đứng lắng nghe cô chơi nhạc.
“Bố, mẹ,” cô dịu dàng nói với Thi Tư và Mạnh Thường, “Hai người mãi mãi là bố mẹ của con.”
Ngừng một chút, cô quay sang nhìn Mạnh Xuân, nở nụ cười: “Anh cũng vậy.”
“Anh mãi mãi là anh trai của em.”
Mạnh Xuân khẽ nhếch môi, giấu đi nỗi chua xót trong lòng, chỉ đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng đáp:
“Em say rồi.”
“Không hề!” Cô cãi, nhìn tràn đầy sức sống: “Em tỉnh táo lắm!”
“Được, em tỉnh táo,” cậu bất đắc dĩ chiều theo, dỗ dành: “Khuya rồi, đi ngủ đi, sáng mai còn dậy sớm chúc Tết.”
Cô cười híp mắt, đầy mong đợi: “Hay quá! Lại được lì xì!”
“Đúng đúng, lại được lì xì,” cậu kéo cô về phòng, “Ngủ dậy mở mắt ra là có.”
Mạnh Xuân ngoan ngoãn trèo lên giường, nằm vào chăn.
Nhưng cô lại bật dậy, đưa tay chọc vào má cậu: “Anh, lúm đồng tiền của anh đáng yêu quá đi!”
Mạnh Xuân bất lực, để mặc cô chọc chọc, chỉ cười mà không ngăn lại.
Nhưng cô lại ghé sát, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Hơi thở của cô phả lên da cậu, làm cả người cậu nóng ran.
Cậu ngồi cứng đờ bên mép giường, không dám động đậy.
Tim cậu như muốn nhảy khỏi lồng ngực, đập thình thịch không cách nào kiềm chế, như sắp nổ tung.
Cô nghiêng đầu, nghiêm túc ngắm lúm đồng tiền của cậu, như đang nghiên cứu điều gì.
Chợt, cô thì thầm: “Anh, em nếm thử được không? Em thấy nó ngon lắm…”
Câu nói chưa dứt, đôi môi của cô đã vô tình chạm vào anh.
Khi nghe cô nói những lời hoang đường ấy, cậu ngỡ ngàng quay đầu lại, không ngờ, lại trúng ngay đôi môi mềm mại của cô.
Khoảnh khắc ấy, cả người Mạnh Xuân như bị điện giật, da đầu tê rần, mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu ngồi sững, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nghe thấy cô nói gì, cũng không biết mình nên phản ứng thế nào.
Ánh mắt cậu cứ dán chặt vào cô, nhìn đôi môi đang mấp máy của cô, nhưng cậu không thể nghe rõ lời cô nói.
Tất cả những gì vang lên trong tai cậu chỉ là tiếng tim đập thình thịch.
Tiếng tim vang lên mãnh liệt chưa từng có.
Trái tim cậu gào thét, nói rằng cậu yêu cô.
Nhưng cậu không thể thốt nên lời, chỉ biết ngồi đó như một kẻ câm lặng.
Một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy chính mình khẽ “ừm” một tiếng.
Tiếng “ừm” ấy kéo cậu ra khỏi trạng thái hỗn loạn, đưa cậu trở về thực tại.
Thì ra cô đang gọi cậu:
“Anh, anh sao vậy?”
Mạnh Xuân lúc này mới đáp lại, giọng mơ hồ:
“Có lẽ anh hơi sốt.”
Cô nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt trong veo:
“Sao tự nhiên lại sốt?”
Cậu cúi đầu khẽ đáp:
“Vì em.”
Cô ngơ ngác hỏi lại:
“Hả?”
Cậu nhanh chóng trấn tĩnh, nở nụ cười nhẹ như không:
“Không có gì đâu, em ngủ đi.”
Cô ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, rồi nằm xuống, giọng ngọt ngào:
“Anh trai, ngủ ngon.”
Mạnh Xuân dịu dàng đáp:
“Ngủ ngon.”
Khi rời khỏi phòng cô, về phòng mình, cậu trằn trọc mãi không ngủ được.
Mỗi lần nhắm mắt, cậu lại nhớ đến khoảnh khắc môi hai người chạm nhau.
Toàn thân cậu nóng bừng như bị ném vào nước sôi.
Cậu nhận ra, điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là… bản thân cậu có phản ứng.
Đầy thất vọng với chính mình, cậu đứng dậy, đi tắm nước lạnh.
Nhưng khi quay lại giường, vừa thiếp đi, cậu lại chìm vào giấc mơ.
Trong giấc mơ, cô hôn cậu.
Cũng nhẹ nhàng như khoảnh khắc tối nay, thoáng qua rồi rời đi, nhưng lại khiến cậu say mê không thể dứt.
Trong giấc mơ, Cậu không thể chịu nổi sự dày vò.
Cậu nói với cô:
“Anh thích em.”
Cô cười đáp:
“Em biết mà.”
Nhưng cậu cảm nhận được, cái “thích” của cô không giống cái “thích” của cậu.
Giống như lời cô từng nói,
“Anh mãi mãi là anh trai của em.”
Cậu không muốn chỉ là anh trai của cô.
Trong mơ, cậu cố gắng nói rõ cảm xúc của mình, nhưng mãi không nói được, cho đến khi giấc mơ tan biến.
Cậu bừng tỉnh, mở mắt ra, và thấy một người đang nằm bên giường mình, lặng lẽ nhìn cậu.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, phòng tối mịt.
Mạnh Xuân giật mình ngồi bật dậy, nhưng khi nhìn kỹ, cậu nhận ra đó là cô.
Cậu thở phào, giọng còn mang chút khàn khàn của người vừa tỉnh ngủ:
“Em làm gì đấy? Muốn dọa chết anh à?”
Cô không trả lời, chỉ nghiêng đầu, hỏi cậu bằng giọng tò mò:
“Anh, anh thích ai vậy?”
Câu hỏi này khiến tim cậu như bị treo lơ lửng giữa không trung.