Mộng Xuân - Ngải Ngư
Chương 39
Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 39
Bạn Mộng 29
Bữa tối giao thừa năm nay, Mạnh Cẩn ăn rất vui vẻ.
Đối với cô, cả gia đình cuối cùng cũng đã tụ họp đầy đủ!
Thi Tư và Mạnh Thường còn cố tình gói hai chiếc sủi cao có đồng xu, nói rằng ai ăn phải chiếc có đồng xu thì sẽ gặp may mắn trong năm tiếp theo. Vì vậy, Mạnh Cẩn ăn thêm vài chiếc sủi cảo, đặc biệt mong chờ sẽ ăn được chiếc “sủi cảo may mắn.”
Cuối cùng, khi ăn đến cái cuối cùng, cô thật sự phát hiện có sủi cảo đồng xu trong bát của mình.
Mạnh Cẩn vui mừng nói: “Ôi! Con ăn được rồi!”
Mạnh Thường cười nhẹ nhàng: “Năm mới của Mộng Mộng chắc chắn sẽ thuận lợi, không bệnh tật, không tai nạn.”
Mạnh Cẩn vui vẻ cười, tò mò hỏi: “Còn cái kia thì sao ta, ai ăn được chưa ạ?”
“Chưa thấy đâu.” Mạnh Xuân đáp.
Mạnh Cẩn thúc giục: “Mọi người ăn nhanh lên, xem ai ăn được chiếc sủi cảo may mắn còn lại…”
Cô chưa nói xong, thì Mạnh Xuân ngồi bên cạnh đã phát ra một tiếng “ừm…”
Cậu nuốt miếng sủi cảo đã cắn một nửa vào miệng, trên miếng sủi cảo còn lại cậu đang dùng đũa kẹp, lộ ra đồng xu.
“Ha” Mạnh Cẩn cười nói: “Anh cũng gặp may mắn rồi!”
Mạnh Xuân mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cậu không nói cho cô biết rằng hai chiếc sủi cảo này là bố và dì Thi cố tình đặt vào bát của họ.
Mạnh Xuân thực ra đã sớm biết. Hai chiếc bánh bao có đồng xu là do dì Thi nấu riêng trong một nồi, sau khi nấu chín, dì Thi đã đặt mỗi chiếc vào một đĩa khác nhau, rồi mới tiếp tục đổ các chiếc sủi cảo thường vào nồi.
Sau đó, bố mang hai đĩa sủi cảo lên bàn, đặt trước mặt cậu và Mộng Mộng.
Khi ăn bữa tối giao thừa, chương trình Gala Tết trên tivi tạo thành âm thanh nền vui vẻ, ngoài trời liên tục vang lên tiếng pháo, không khí Tết tràn ngập.
Ăn xong bữa tối, Mạnh Thường và Thi Tư ngồi trên ghế sofa xem Gala Tết, còn Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lên tầng thay bộ quần áo và giày mới mà dì Thi đã mua cho họ.
Khi hai anh em từ trên lầu đi xuống, Mạnh Cẩn nhìn bố mẹ đang ngồi yên tĩnh xem tivi, rồi quay sang nhìn anh trai, cuối cùng cô liền đẩy nhẹ tay cậu.
Mạnh Xuân quay đầu nhìn cô, cô chỉ chỉ hướng cửa, nói nhỏ: “Chúng ta đi viết ước nguyện nhé?”
Mạnh Xuân gật đầu, rồi lập tức lên tiếng báo cáo với bố mẹ: “Bố, dì Thi, con và Mộng Mộng về nhà cũ một chuyến.”
Bố mẹ không hẹn mà cùng nhìn hai anh em.
Mạnh Thường cười nhẹ: “Đi đi, trên đường cẩn thận nhé.”
Dì Thi dặn dò: “Mặc thêm áo ấm, đừng để bị cảm lạnh.”
“Biết rồi ạ.” Mạnh Cẩn vừa đeo găng tay vừa lớn tiếng đáp lại.
Sau đó, hai đứa trẻ thay giày ở huyền quan, rồi cùng nhau bước ra ngoài.
Khi hai đứa đi rồi, căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Mạnh Thường và Thi Tư.
Mạnh Thường là người phá vỡ im lặng đầu tiên, thấp giọng hỏi: “Em định làm gì…?”
Câu hỏi chưa dứt, cửa nhà đột ngột bị đẩy ra từ ngoài.
Kèm theo một tiếng động vang lên, giọng Mạnh Thường ngừng bặt.
Ông và Thi Tư đồng loạt quay đầu nhìn Mạnh Cẩn lao vào, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Mạnh Cẩn cười khúc khích, giơ tay đeo găng tay lên vuốt tóc mái, rồi cười tươi giải thích: “Con quay lại lấy đồng xu!”
Nói xong, cô đi đến phòng ăn, một tay tháo găng tay len dễ thương, lấy hai đồng xu từ trong sủi cảo rồi lại đeo lại găng tay.
“Chào bố mẹ nhé,” Mạnh Cẩn chạy ra ngoài, chỉ để lại câu nói vội vã còn vang trong không khí: “Con và anh Xuân đi ước nguyện đây!”
“Đứa nhỏ ngốc này” Mạnh Thường bất đắc dĩ cười.
Thi Tư nhìn theo hướng cửa, môi khẽ cong lên, nhưng ánh mắt lại ngấn lệ.
Bà thở dài, quay lại mỉm cười với Mạnh Thường, vừa mừng rỡ vừa cảm kích: “Mộng Mộng vẫn như lúc nhỏ vậy.”
“Ừ,” Mạnh Thường trả lời, “Cũng nhờ có Xuân Xuân, con bé mới có thể vô tư như vậy.”
Thi Tư thở dài nhẹ nhàng: “Đúng vậy.”
“May mà ngày xưa tôi không làm chuyện cưỡng ép đưa Mộng Mộng đi Hải Thành.” Bà tự giễu mình.
“Em không phải kiểu người đó.” Mạnh Thường nói.
“Kiểu người gì?” Thi Tư quay mặt nhìn ông.
Mạnh Thường đang chống khuỷu tay lên tay ghế sofa, đầu hơi nghiêng tựa vào tay, hai chân dài vắt chéo, cả người thoải mái, lười biếng.
Ông nhìn bà mỉm cười, ánh mắt giao nhau với bà, rồi từng chữ từng lời thật chậm rãi: “Kiểu phụ huynh tự ý quyết định thay cho con cái mà không hỏi ý kiến của chúng.”
Thi Tư cười nhẹ, đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ông nói đúng thật.
Bà không phải kiểu mẹ như vậy.
Bà tôn trọng ý nguyện của con gái, nên mới một mình đến Hải Thành hồi đó.
May mà chỉ có một mình bà đi. Nếu không, Mộng Mộng có lẽ sẽ phải theo bà chịu khổ.
_
Ngày đông lạnh giá, Mạnh Xuân đạp xe chở Mạnh Cẩn về lại tứ hợp viện cũ.
Mạnh Cẩn suốt chặng đường đều nắm chặt hai đồng xu trong tay, cho đến khi họ đến ngôi nhà mà hồi nhỏ họ từng sống.
Mạnh Xuân dựng xe xong, rồi dẫn Mạnh Cẩn vào nhà.
Mạnh Cẩn tháo mũ len, khăn quàng mềm mại, và găng tay ra, rồi mở lòng bàn tay, nói với Mạnh Xuân: “Anh ơi nóng hầm hập luôn này!”
Mạnh Xuân đưa tay sờ vào đồng xu trong tay cô, không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay của cô.
Mạnh Cẩn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay cậu, liền đặt đồng xu lên bàn, rồi nắm lấy tay cậu, dùng hơi ấm của tay mình để làm ấm tay cậu.
Cô cau mày nói: “Tay anh lạnh quá, chắc là do đạp xe lâu quá rồi.”
“Lần sau chúng ta không đạp xe nữa, để chú Trần lái xe đưa chúng ta đến, được không?”
Mặc dù tay của Mạnh Xuân gần như không có nhiệt độ, nhưng trái tim cậu lại nóng rực.
Cảm giác như có một đám lửa đang bùng cháy trong lồng ngực, nhiệt độ tỏa ra khiến cậu cảm thấy cơ thể bức bối.
Cậu cảm thấy mơ hồ, không biết ngọn lửa ấy bắt nguồn từ đâu.
Sau này cậu mới nhận ra, nhiệt độ ấy là từ đôi tay mình len lỏi chạm tới.
Mạnh Xuân nghe thấy giọng mình lạ lẫm khi trả lời cô: “Được.”
Vì quá căng thẳng và hồi hộp, cổ họng cậu trở nên chật chội, khiến giọng nói không giống của mình.
Mạnh Cẩn giúp cậu xoa tay, rồi thổi hơi nóng vào, làm như vậy một lúc lâu, tay cậu mới có chút ấm.
Mạnh Cẩn mở ngăn kéo, lấy ra hai dải lụa đỏ và hai cây bút lông màu đen, đưa cho Mạnh Xuân một dải lụa đỏ và một cây bút, rồi cúi đầu rất chăm chú viết những điều ước năm mới của mình lên đó.
Mạnh Xuân chứng kiến Mạnh Cẩn viết trên sợi dây đỏ: “Năm mới hy vọng bố mẹ khỏe mạnh bình an, em và anh vui vẻ hạnh phúc.”
Cuối cùng cô ký tên: Mạnh Cẩn.
Mạnh Xuân chỉ viết một dãy chữ cái trên sợi dây:
IHMSLMAMAILH.MC
Mạnh Cẩn nhìn dãy chữ cái ấy, nhíu mày cố gắng giải mã, nhưng hoàn toàn không có manh mối gì.
Cho đến khi Mạnh Xuân cầm sợi dây đi ra dưới cây táo trong sân, kiễng chân treo sợi dây có điều ước lên cành cây, Mạnh Cẩn không nhịn được, tò mò hỏi anh: “Anh, anh viết điều ước gì vậy?”
Mạnh Xuân cười hỏi: “Sao vậy? Em muốn giúp anh thực hiện à?”
“Được thôi! Nhưng…” Mạnh Cẩn nghiêm túc nói: “Anh phải nói cho em biết nó có nghĩa gì, em mới có thể giúp anh thực hiện được chứ?”
Mạnh Xuân đương nhiên không nói cho cô biết ý nghĩa của dãy chữ cái đó.
Cậu đưa tay vuốt ve sợi dây đỏ, ngước mặt nhìn dãy chữ đã viết, thì thầm: “Mộng Mộng, điều ước này chỉ có em mới có thể giúp anh thực hiện.”
Nói xong câu đó, Mạnh Xuân cúi đầu nhìn cô, nhếch môi cười nói: “Người khác không thể đâu.”
“Chỉ có em mới giúp anh được à?” Mạnh Cẩn tròn mắt, càng tò mò hơn.
Cô đang nắm dải lụa nhớ lại dãy chữ cậu viết trên đó, định quay về nghiên cứu kỹ hơn, thì Mạnh Xuân đã quỳ xuống trước mặt cô, nói: “Lên đi, đến lượt em rồi.”
Mạnh Cẩn vội vàng nhìn thêm mấy lần nữa vào sợi dây điều ước của cậu, rồi vội vàng đưa chân lên ngồi lên vai cậu.
Ngay sau đó, Mạnh Xuân siết chặt hai chân cô, từ từ đứng dậy.
Mạnh Cẩn ngồi trên vai cậu, chọn vị trí cao hơn, buộc điều ước của mình lên cây táo treo đầy những điều ước năm mới của họ.
Ngay khi cô vừa buộc xong điều ước năm mới, bất ngờ trên bầu trời đêm, pháo hoa rực rỡ nở tung.
Mạnh Cẩn vui mừng vỗ nhẹ vào đầu Mạnh Xuân, reo hoan: “Anh! Anh! Có pháo hoa kìa!!!”
“Đừng thả em xuống nhé, để em ở trên cao ngắm pháo hoa! Đẹp quá!”
Mạnh Xuân bất đắc dĩ trở thành “thang” cho em gái, để cô ngắm pháo hoa đẹp trong đêm giao thừa.
Sau đó không biết ai là người bắt đầu, đôi tay của cả hai siết chặt lấy nhau.
Pháo hoa tắt dần, Mạnh Cẩn cuối cùng cũng chịu xuống khỏi vai cậu. Nhưng Mạnh Xuân không chịu thả cô xuống.
Cậu vẫn không buông tay cô ra.
Mạnh Xuân đặt tay vào lòng bàn tay cô, hai người nắm chặt tay nhau, chạy nhảy, xoay vòng trong sân.
Mạnh Cẩn cảm thấy hơi sợ, có chút hồi hộp.
Nhưng nhiều hơn là niềm vui, là sự thích thú.
Cơn gió lạnh mùa đông thổi bay hơi ấm trong hơi thở của họ, anh em vui vẻ đùa nghịch trong sân.
Thời gian như quay ngược lại, trở về những ngày thơ ấu.
Mạnh Cẩn lớn tiếng nói: “Mong cả gia đình mình đoàn tụ, bình an, hạnh phúc!”
“Anh thì sao?” Cô hỏi: “Anh muốn gì?”
Mạnh Xuân nói: “Anh muốn em.”
Mạnh Cẩn vẫn lớn giọng hỏi: “Muốn em cái gì?”
Mạnh Xuân cũng cất giọng cao hơn, đáp lại: “Anh muốn Mộng Mộng. Muốn em mãi mãi vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi trong sáng và rạng ngời, mãi mãi chân thành và ngay thẳng.”
Cậu hạ giọng, tiếp tục nói: “Anh muốn em trở thành vị thần hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
Cô bất ngờ bật cười, đáp lại cậu: “Thần gì chứ? Sao em lại trở thành thần được?”
Khi cô nói câu này, Mạnh Xuân vừa định thả cô xuống.
Cậu đang ngồi xổm, một đầu gối chạm đất, cúi đầu khom lưng để tiện cho cô bước xuống khỏi vai mình.
Mạnh Cẩn cuối cùng cũng đứng vững dưới đất, rồi quay người lại đứng trước mặt cậu.
Mạnh Xuân đang cúi đầu, vừa ngẩng mặt lên, nhìn cô gái đang cúi xuống nhìn mình. Bầu trời đêm đột nhiên bắt đầu rơi tuyết. Từng bông từng bông rơi xuống, đậu trên đầu, trên mặt, trên vai, trên người, và trên chân cô.
Tựa như phủ lên cô một chiếc áo choàng trắng tinh không tì vết.
Mạnh Cẩn ngạc nhiên và thích thú ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Cô đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết, cố gắng chạm vào những bông tuyết mềm mại nhưng vừa chạm vào đã tan biến thành nước.
“Anh!” Giọng nói ngọt ngào của cô pha lẫn sự phấn khích: “Tuyết rơi rồi này!”
Mạnh Xuân vẫn đang ngồi xổm dưới đất nhìn cô, chợt bật cười.
Em chính là thần của anh.
Borges từng nói: “Yêu một người giống như tạo ra một đức tin, thờ phụng một vị thần bất kỳ lúc nào cũng có thể suy tàn.”
**Anh yêu em.
Vậy nên em là toàn bộ tín ngưỡng của anh.
Em đã trở thành vị thần mà anh thờ phụng.
Nhưng anh sẽ không để em suy tàn.
Anh sẽ khiến em yêu anh.**
Mạnh Xuân từ từ đứng lên, ôm cô vào lòng giữa màn tuyết.
Lời cậu nói chan chứa dịu dàng, khẽ thì thầm bên tai cô: “Chúc mừng năm mới, Mộng Mộng.”
Mạnh Cẩn, người đang ngước lên ngắm những bông tuyết không ngừng rơi xuống, bỗng cơ thể khựng lại, trái tim cô như mất kiểm soát, dâng lên cảm giác xao xuyến mãnh liệt khi bị cậu ôm chặt.
Cô ngẩn người một lát, sau đó ngoan ngoãn vùi đôi má dần nóng lên vào lồng ngực cậu.
Lần đầu tiên trong đời, cô thấy ngượng ngùng và bối rối trước mặt anh trai mình.
Lần đầu tiên, trái tim cô như muốn nổ tung.
Ngay lúc đó, bầu trời đêm yên tĩnh bất ngờ rực sáng bởi những chùm pháo hoa tuyệt đẹp.
Mạnh Cẩn cảm giác như đầu óc mình cũng rực rỡ những tia pháo hoa nổ tung.
Cô trốn trong vòng tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng năm mới, anh.”
— Ghi chú của tác giả: Trích dẫn Borges.
Chương 39
Bạn Mộng 29
Bữa tối giao thừa năm nay, Mạnh Cẩn ăn rất vui vẻ.
Đối với cô, cả gia đình cuối cùng cũng đã tụ họp đầy đủ!
Thi Tư và Mạnh Thường còn cố tình gói hai chiếc sủi cao có đồng xu, nói rằng ai ăn phải chiếc có đồng xu thì sẽ gặp may mắn trong năm tiếp theo. Vì vậy, Mạnh Cẩn ăn thêm vài chiếc sủi cảo, đặc biệt mong chờ sẽ ăn được chiếc “sủi cảo may mắn.”
Cuối cùng, khi ăn đến cái cuối cùng, cô thật sự phát hiện có sủi cảo đồng xu trong bát của mình.
Mạnh Cẩn vui mừng nói: “Ôi! Con ăn được rồi!”
Mạnh Thường cười nhẹ nhàng: “Năm mới của Mộng Mộng chắc chắn sẽ thuận lợi, không bệnh tật, không tai nạn.”
Mạnh Cẩn vui vẻ cười, tò mò hỏi: “Còn cái kia thì sao ta, ai ăn được chưa ạ?”
“Chưa thấy đâu.” Mạnh Xuân đáp.
Mạnh Cẩn thúc giục: “Mọi người ăn nhanh lên, xem ai ăn được chiếc sủi cảo may mắn còn lại…”
Cô chưa nói xong, thì Mạnh Xuân ngồi bên cạnh đã phát ra một tiếng “ừm…”
Cậu nuốt miếng sủi cảo đã cắn một nửa vào miệng, trên miếng sủi cảo còn lại cậu đang dùng đũa kẹp, lộ ra đồng xu.
“Ha” Mạnh Cẩn cười nói: “Anh cũng gặp may mắn rồi!”
Mạnh Xuân mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cậu không nói cho cô biết rằng hai chiếc sủi cảo này là bố và dì Thi cố tình đặt vào bát của họ.
Mạnh Xuân thực ra đã sớm biết. Hai chiếc bánh bao có đồng xu là do dì Thi nấu riêng trong một nồi, sau khi nấu chín, dì Thi đã đặt mỗi chiếc vào một đĩa khác nhau, rồi mới tiếp tục đổ các chiếc sủi cảo thường vào nồi.
Sau đó, bố mang hai đĩa sủi cảo lên bàn, đặt trước mặt cậu và Mộng Mộng.
Khi ăn bữa tối giao thừa, chương trình Gala Tết trên tivi tạo thành âm thanh nền vui vẻ, ngoài trời liên tục vang lên tiếng pháo, không khí Tết tràn ngập.
Ăn xong bữa tối, Mạnh Thường và Thi Tư ngồi trên ghế sofa xem Gala Tết, còn Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân lên tầng thay bộ quần áo và giày mới mà dì Thi đã mua cho họ.
Khi hai anh em từ trên lầu đi xuống, Mạnh Cẩn nhìn bố mẹ đang ngồi yên tĩnh xem tivi, rồi quay sang nhìn anh trai, cuối cùng cô liền đẩy nhẹ tay cậu.
Mạnh Xuân quay đầu nhìn cô, cô chỉ chỉ hướng cửa, nói nhỏ: “Chúng ta đi viết ước nguyện nhé?”
Mạnh Xuân gật đầu, rồi lập tức lên tiếng báo cáo với bố mẹ: “Bố, dì Thi, con và Mộng Mộng về nhà cũ một chuyến.”
Bố mẹ không hẹn mà cùng nhìn hai anh em.
Mạnh Thường cười nhẹ: “Đi đi, trên đường cẩn thận nhé.”
Dì Thi dặn dò: “Mặc thêm áo ấm, đừng để bị cảm lạnh.”
“Biết rồi ạ.” Mạnh Cẩn vừa đeo găng tay vừa lớn tiếng đáp lại.
Sau đó, hai đứa trẻ thay giày ở huyền quan, rồi cùng nhau bước ra ngoài.
Khi hai đứa đi rồi, căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Mạnh Thường và Thi Tư.
Mạnh Thường là người phá vỡ im lặng đầu tiên, thấp giọng hỏi: “Em định làm gì…?”
Câu hỏi chưa dứt, cửa nhà đột ngột bị đẩy ra từ ngoài.
Kèm theo một tiếng động vang lên, giọng Mạnh Thường ngừng bặt.
Ông và Thi Tư đồng loạt quay đầu nhìn Mạnh Cẩn lao vào, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Mạnh Cẩn cười khúc khích, giơ tay đeo găng tay lên vuốt tóc mái, rồi cười tươi giải thích: “Con quay lại lấy đồng xu!”
Nói xong, cô đi đến phòng ăn, một tay tháo găng tay len dễ thương, lấy hai đồng xu từ trong sủi cảo rồi lại đeo lại găng tay.
“Chào bố mẹ nhé,” Mạnh Cẩn chạy ra ngoài, chỉ để lại câu nói vội vã còn vang trong không khí: “Con và anh Xuân đi ước nguyện đây!”
“Đứa nhỏ ngốc này” Mạnh Thường bất đắc dĩ cười.
Thi Tư nhìn theo hướng cửa, môi khẽ cong lên, nhưng ánh mắt lại ngấn lệ.
Bà thở dài, quay lại mỉm cười với Mạnh Thường, vừa mừng rỡ vừa cảm kích: “Mộng Mộng vẫn như lúc nhỏ vậy.”
“Ừ,” Mạnh Thường trả lời, “Cũng nhờ có Xuân Xuân, con bé mới có thể vô tư như vậy.”
Thi Tư thở dài nhẹ nhàng: “Đúng vậy.”
“May mà ngày xưa tôi không làm chuyện cưỡng ép đưa Mộng Mộng đi Hải Thành.” Bà tự giễu mình.
“Em không phải kiểu người đó.” Mạnh Thường nói.
“Kiểu người gì?” Thi Tư quay mặt nhìn ông.
Mạnh Thường đang chống khuỷu tay lên tay ghế sofa, đầu hơi nghiêng tựa vào tay, hai chân dài vắt chéo, cả người thoải mái, lười biếng.
Ông nhìn bà mỉm cười, ánh mắt giao nhau với bà, rồi từng chữ từng lời thật chậm rãi: “Kiểu phụ huynh tự ý quyết định thay cho con cái mà không hỏi ý kiến của chúng.”
Thi Tư cười nhẹ, đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ông nói đúng thật.
Bà không phải kiểu mẹ như vậy.
Bà tôn trọng ý nguyện của con gái, nên mới một mình đến Hải Thành hồi đó.
May mà chỉ có một mình bà đi. Nếu không, Mộng Mộng có lẽ sẽ phải theo bà chịu khổ.
_
Ngày đông lạnh giá, Mạnh Xuân đạp xe chở Mạnh Cẩn về lại tứ hợp viện cũ.
Mạnh Cẩn suốt chặng đường đều nắm chặt hai đồng xu trong tay, cho đến khi họ đến ngôi nhà mà hồi nhỏ họ từng sống.
Mạnh Xuân dựng xe xong, rồi dẫn Mạnh Cẩn vào nhà.
Mạnh Cẩn tháo mũ len, khăn quàng mềm mại, và găng tay ra, rồi mở lòng bàn tay, nói với Mạnh Xuân: “Anh ơi nóng hầm hập luôn này!”
Mạnh Xuân đưa tay sờ vào đồng xu trong tay cô, không cẩn thận chạm vào lòng bàn tay của cô.
Mạnh Cẩn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ tay cậu, liền đặt đồng xu lên bàn, rồi nắm lấy tay cậu, dùng hơi ấm của tay mình để làm ấm tay cậu.
Cô cau mày nói: “Tay anh lạnh quá, chắc là do đạp xe lâu quá rồi.”
“Lần sau chúng ta không đạp xe nữa, để chú Trần lái xe đưa chúng ta đến, được không?”
Mặc dù tay của Mạnh Xuân gần như không có nhiệt độ, nhưng trái tim cậu lại nóng rực.
Cảm giác như có một đám lửa đang bùng cháy trong lồng ngực, nhiệt độ tỏa ra khiến cậu cảm thấy cơ thể bức bối.
Cậu cảm thấy mơ hồ, không biết ngọn lửa ấy bắt nguồn từ đâu.
Sau này cậu mới nhận ra, nhiệt độ ấy là từ đôi tay mình len lỏi chạm tới.
Mạnh Xuân nghe thấy giọng mình lạ lẫm khi trả lời cô: “Được.”
Vì quá căng thẳng và hồi hộp, cổ họng cậu trở nên chật chội, khiến giọng nói không giống của mình.
Mạnh Cẩn giúp cậu xoa tay, rồi thổi hơi nóng vào, làm như vậy một lúc lâu, tay cậu mới có chút ấm.
Mạnh Cẩn mở ngăn kéo, lấy ra hai dải lụa đỏ và hai cây bút lông màu đen, đưa cho Mạnh Xuân một dải lụa đỏ và một cây bút, rồi cúi đầu rất chăm chú viết những điều ước năm mới của mình lên đó.
Mạnh Xuân chứng kiến Mạnh Cẩn viết trên sợi dây đỏ: “Năm mới hy vọng bố mẹ khỏe mạnh bình an, em và anh vui vẻ hạnh phúc.”
Cuối cùng cô ký tên: Mạnh Cẩn.
Mạnh Xuân chỉ viết một dãy chữ cái trên sợi dây:
IHMSLMAMAILH.MC
Mạnh Cẩn nhìn dãy chữ cái ấy, nhíu mày cố gắng giải mã, nhưng hoàn toàn không có manh mối gì.
Cho đến khi Mạnh Xuân cầm sợi dây đi ra dưới cây táo trong sân, kiễng chân treo sợi dây có điều ước lên cành cây, Mạnh Cẩn không nhịn được, tò mò hỏi anh: “Anh, anh viết điều ước gì vậy?”
Mạnh Xuân cười hỏi: “Sao vậy? Em muốn giúp anh thực hiện à?”
“Được thôi! Nhưng…” Mạnh Cẩn nghiêm túc nói: “Anh phải nói cho em biết nó có nghĩa gì, em mới có thể giúp anh thực hiện được chứ?”
Mạnh Xuân đương nhiên không nói cho cô biết ý nghĩa của dãy chữ cái đó.
Cậu đưa tay vuốt ve sợi dây đỏ, ngước mặt nhìn dãy chữ đã viết, thì thầm: “Mộng Mộng, điều ước này chỉ có em mới có thể giúp anh thực hiện.”
Nói xong câu đó, Mạnh Xuân cúi đầu nhìn cô, nhếch môi cười nói: “Người khác không thể đâu.”
“Chỉ có em mới giúp anh được à?” Mạnh Cẩn tròn mắt, càng tò mò hơn.
Cô đang nắm dải lụa nhớ lại dãy chữ cậu viết trên đó, định quay về nghiên cứu kỹ hơn, thì Mạnh Xuân đã quỳ xuống trước mặt cô, nói: “Lên đi, đến lượt em rồi.”
Mạnh Cẩn vội vàng nhìn thêm mấy lần nữa vào sợi dây điều ước của cậu, rồi vội vàng đưa chân lên ngồi lên vai cậu.
Ngay sau đó, Mạnh Xuân siết chặt hai chân cô, từ từ đứng dậy.
Mạnh Cẩn ngồi trên vai cậu, chọn vị trí cao hơn, buộc điều ước của mình lên cây táo treo đầy những điều ước năm mới của họ.
Ngay khi cô vừa buộc xong điều ước năm mới, bất ngờ trên bầu trời đêm, pháo hoa rực rỡ nở tung.
Mạnh Cẩn vui mừng vỗ nhẹ vào đầu Mạnh Xuân, reo hoan: “Anh! Anh! Có pháo hoa kìa!!!”
“Đừng thả em xuống nhé, để em ở trên cao ngắm pháo hoa! Đẹp quá!”
Mạnh Xuân bất đắc dĩ trở thành “thang” cho em gái, để cô ngắm pháo hoa đẹp trong đêm giao thừa.
Sau đó không biết ai là người bắt đầu, đôi tay của cả hai siết chặt lấy nhau.
Pháo hoa tắt dần, Mạnh Cẩn cuối cùng cũng chịu xuống khỏi vai cậu. Nhưng Mạnh Xuân không chịu thả cô xuống.
Cậu vẫn không buông tay cô ra.
Mạnh Xuân đặt tay vào lòng bàn tay cô, hai người nắm chặt tay nhau, chạy nhảy, xoay vòng trong sân.
Mạnh Cẩn cảm thấy hơi sợ, có chút hồi hộp.
Nhưng nhiều hơn là niềm vui, là sự thích thú.
Cơn gió lạnh mùa đông thổi bay hơi ấm trong hơi thở của họ, anh em vui vẻ đùa nghịch trong sân.
Thời gian như quay ngược lại, trở về những ngày thơ ấu.
Mạnh Cẩn lớn tiếng nói: “Mong cả gia đình mình đoàn tụ, bình an, hạnh phúc!”
“Anh thì sao?” Cô hỏi: “Anh muốn gì?”
Mạnh Xuân nói: “Anh muốn em.”
Mạnh Cẩn vẫn lớn giọng hỏi: “Muốn em cái gì?”
Mạnh Xuân cũng cất giọng cao hơn, đáp lại: “Anh muốn Mộng Mộng. Muốn em mãi mãi vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi trong sáng và rạng ngời, mãi mãi chân thành và ngay thẳng.”
Cậu hạ giọng, tiếp tục nói: “Anh muốn em trở thành vị thần hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
Cô bất ngờ bật cười, đáp lại cậu: “Thần gì chứ? Sao em lại trở thành thần được?”
Khi cô nói câu này, Mạnh Xuân vừa định thả cô xuống.
Cậu đang ngồi xổm, một đầu gối chạm đất, cúi đầu khom lưng để tiện cho cô bước xuống khỏi vai mình.
Mạnh Cẩn cuối cùng cũng đứng vững dưới đất, rồi quay người lại đứng trước mặt cậu.
Mạnh Xuân đang cúi đầu, vừa ngẩng mặt lên, nhìn cô gái đang cúi xuống nhìn mình. Bầu trời đêm đột nhiên bắt đầu rơi tuyết. Từng bông từng bông rơi xuống, đậu trên đầu, trên mặt, trên vai, trên người, và trên chân cô.
Tựa như phủ lên cô một chiếc áo choàng trắng tinh không tì vết.
Mạnh Cẩn ngạc nhiên và thích thú ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Cô đưa tay ra hứng lấy những bông tuyết, cố gắng chạm vào những bông tuyết mềm mại nhưng vừa chạm vào đã tan biến thành nước.
“Anh!” Giọng nói ngọt ngào của cô pha lẫn sự phấn khích: “Tuyết rơi rồi này!”
Mạnh Xuân vẫn đang ngồi xổm dưới đất nhìn cô, chợt bật cười.
Em chính là thần của anh.
Borges từng nói: “Yêu một người giống như tạo ra một đức tin, thờ phụng một vị thần bất kỳ lúc nào cũng có thể suy tàn.”
**Anh yêu em.
Vậy nên em là toàn bộ tín ngưỡng của anh.
Em đã trở thành vị thần mà anh thờ phụng.
Nhưng anh sẽ không để em suy tàn.
Anh sẽ khiến em yêu anh.**
Mạnh Xuân từ từ đứng lên, ôm cô vào lòng giữa màn tuyết.
Lời cậu nói chan chứa dịu dàng, khẽ thì thầm bên tai cô: “Chúc mừng năm mới, Mộng Mộng.”
Mạnh Cẩn, người đang ngước lên ngắm những bông tuyết không ngừng rơi xuống, bỗng cơ thể khựng lại, trái tim cô như mất kiểm soát, dâng lên cảm giác xao xuyến mãnh liệt khi bị cậu ôm chặt.
Cô ngẩn người một lát, sau đó ngoan ngoãn vùi đôi má dần nóng lên vào lồng ngực cậu.
Lần đầu tiên trong đời, cô thấy ngượng ngùng và bối rối trước mặt anh trai mình.
Lần đầu tiên, trái tim cô như muốn nổ tung.
Ngay lúc đó, bầu trời đêm yên tĩnh bất ngờ rực sáng bởi những chùm pháo hoa tuyệt đẹp.
Mạnh Cẩn cảm giác như đầu óc mình cũng rực rỡ những tia pháo hoa nổ tung.
Cô trốn trong vòng tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng năm mới, anh.”
— Ghi chú của tác giả: Trích dẫn Borges.