Mong Người Một Đời Vui Vẻ
Chương 16
Ta xách theo con châu chấu cỏ của mình, ánh mắt lấp lánh ngước nhìn. Khi ấy, thiếu Tướng quân cưỡi ngựa cao lớn đi ngang qua.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta. Ta cười, giơ cao con châu chấu trong tay.
Rồi hắn quay sang hỏi tiểu thư: "Con châu chấu kia nhìn hay đấy."
"Cái nào vậy?" Tiểu thư mắt sáng rực, háo hức nhìn theo.
Sau đó, ta chân trần chạy theo phía sau xe ngựa, bước chân nhỏ bé gõ lên con đường đá
Hắn nhìn ta, mỉm cười thật khẽ.
"Con gái nhà người ta nên giống như thế này." Hắn nói khẽ, rất khẽ.
Máu trào ra từ miệng ta.
Muốn ho, nhưng ngay cả nói cũng khó nhọc. Máu dính lên tay áo hắn, càng lúc càng nhiều khách khứa vây lại từ bên ngoài.
Thiếu Tướng quân luôn yêu thích sự sạch sẽ, lúc nào cũng giữ vẻ ngoài phong nhã như gió mát trăng thanh.
Ta dùng chút sức lực cuối cùng lau vết m.á.u trên tay áo hắn, ngẩng đầu nhìn, ôm một tia hy vọng yếu ớt, van nài:
"… Hãy… hãy để tiểu thư hòa ly. Hắn g.i.ế.c người, g.i.ế.c người phải bị lưu đày… cả nhà hắn đều có lỗi."
"… Được."
Ta mỉm cười.
Trong cơn mơ hồ, ta nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lộc cộc từ phía xa vọng lại. Nhưng đôi mắt đã hoàn toàn mờ đi, không nhìn rõ được nữa.
Một làn gió nhẹ thổi qua ngõ, mang theo tiếng phu xe ở đầu kia vọng tới:
"Phải A Lê cô nương không? A Lê cô nương ơi?"
Ta không còn sức để đáp lại.
Ta quay đầu, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn. Tay hắn thật ấm áp.
Đôi mắt, đường nét khuôn mặt của hắn thật đẹp. Lúc này ta mới nhận ra, thiếu Tướng quân là một người đàn ông vô cùng anh tuấn.
Ta nhìn hắn một hồi lâu, trong lòng đột nhiên nghĩ:
"… Hãy để tiểu thư gả cho một người tốt… được không?"
"Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-16.html.]
Hắn đồng ý tất cả.
Giống như khoảnh khắc này, dù ta nói gì, hắn cũng sẽ đáp ứng.
Thật ra nghĩ kỹ lại, bao nhiêu năm qua, ta muốn ăn gì, muốn món điểm tâm nào, hay những lần cùng tiểu thư ra ngoài với những ý nghĩ thầm lặng, dường như hắn đều đồng ý hết.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tiểu thư từng nói muốn gả cho một người tốt, chỉ tiếc rằng…
"… Thiếu Tướng quân, ngài thật sự là một người tốt."
Ta khẽ nhắm mắt lại.
…
Chuyện Doãn Phưởng g.i.ế.c người trong Vương phủ không thể che đậy được.
Bởi vì A Lê không phải là nô tỳ của Chu gia, từ lâu nàng đã được chuyển sang lương tịch, trở thành dân thường. Với Chu gia, nàng chỉ là một người làm thuê mà thôi.
Sự việc trở nên nghiêm trọng, nhà họ Doãn cố hết sức chạy tội, bán hết tài sản, nhưng cuối cùng Doãn Phưởng vẫn bị kết án lưu đày ba ngàn dặm.
Chu gia đưa một Chu Vân Chức đang mắc bệnh nặng, hơi thở thoi thóp, do ma ma đích thân bế nàng vào quan phủ, nộp đơn xin hòa ly theo đúng luật định.
Việc hòa ly được chấp thuận rất nhanh chóng.
Tất cả của hồi môn đều không để lại, từng món một được mang đi, những món không thể mang đi, họ đốt sạch ngay tại chỗ.
Ngày thứ hai sau khi đưa Chu Vân Chức về, Chu Quan cũng ngã bệnh, phải nghỉ dưỡng bệnh và xin phép không thượng triều hai tháng.
Khỏe lại, hắn xin điều đi nơi khác, lần này đặc biệt mang theo cả Chu Vân Chức.
Ngày thứ hai sau khi xe ngựa khởi hành, từ kinh thành lặng lẽ có một chiếc ngựa khác theo sát, men theo quan đạo mà đuổi theo.
Non xanh nước biếc, đoàn xe được hộ vệ chu toàn.
Trong khi đó, Doãn Phưởng không may mắn như vậy. Vừa ra khỏi địa giới kinh thành, hắn đã bị sơn tặc c.h.é.m đầu.
Doãn gia hoàn toàn suy tàn, chẳng bao lâu sản nghiệp bị họ hàng chiếm đoạt hết.
Một hồi náo loạn cuối cùng chìm vào tĩnh lặng.
Một năm sau, Chu Quan gửi thư về, nói rằng ở biên địa đã tìm được một gia đình thích hợp cho muội muội, xin phép hai bậc trưởng bối trong nhà đồng ý rồi đưa nàng xuất giá.
Năm thứ ba, Chu Vân Chức hạ sinh một bé gái, băng thanh ngọc khiết, đáng yêu vô ngần.
Nhũ danh của bé, nàng đặt là A Lê.