Mong Người Một Đời Vui Vẻ
Chương 15
Hôm ấy, nàng chải chuốt kỹ càng, trang điểm rất đậm và mang theo không ít hương liệu bên người.
Khi yến tiệc bắt đầu, tiểu thư chẳng ăn được thứ gì.
Ta dìu nàng ra ngoài, lấy cớ là muốn đi dạo đến bờ hồ, từ xa đã thấy bóng người thấp thoáng bước lại gần.
Ta lui lại phía sau, để tiểu thư ở lại.
Bồi Nhị Lang trong ánh trăng đi tới, hệt như đêm Nguyên Tiêu năm ấy.
Hắn gầy đi rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy tiểu thư, đôi mắt hắn lập tức đỏ hoe.
Hai người chỉ nói chuyện trong chốc lát, nhưng dường như đã nói hết tất cả.
Ta đỡ tiểu thư trở về, nàng như vừa buông được một gánh nặng lớn.
"Ta bây giờ đã chẳng còn cảm nhận được mùi vị gì nữa rồi." Giọng nàng nhẹ tênh, chiếc áo khoác dày trên vai như đang đè nén cả sức sống của nàng.
Nàng dựa vào ghế mềm, thở khẽ: "Ta sắp c.h.ế.t rồi. Điều duy nhất mà ta hối tiếc chính là c.h.ế.t mà vẫn mang họ Doãn.
"Ngươi còn nhớ chuyện khi xưa không?" Nàng nói, "Khi còn nhỏ, ta từng nói, nếu ta gả vào một gia đình tốt, ta sẽ cho ngươi làm nha hoàn thông phòng của phu quân ta."
Sau khi gặp Bồi Nhị Lang, tiểu thư đã đổi ý.
"A Lê, chỉ có ngươi tốt với ta, ta cũng muốn dành điều tốt nhất của ta cho ngươi." Nàng nói, "Ngươi thấy Bồi Nhị Lang thế nào?"
Ta kinh hoàng đến nghẹn lời.
Tiểu thư nói: "Chàng ấy là một người tốt. Ngươi cũng là một người tốt."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nàng nói tiếp, "A Lê, ta còn ba nghìn lượng giấu trong chiếc ghế trang điểm ta hay ngồi, không ai biết đâu. Đó là số tiền riêng của mẫu thân ta, không nằm trong danh sách hồi môn."
Ta đáp: "Tiểu thư, để ta thay y phục đã, trở lại ta sẽ nghe người nói tiếp."
Ta ra ngoài, sau đó nhảy xuống xe ngựa, men theo con đường nhỏ đi đến nơi đã hẹn với Doãn Phưởng.
Hắn đã uống rượu, ánh mắt lờ đờ như đang trông đợi một điều gì đó.
"Ta tưởng ngươi không đến nữa." Hắn cười cợt, "Sao, nghĩ thông rồi à?"
"Vâng, nghĩ thông rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mong-nguoi-mot-doi-vui-ve/chuong-15.html.]
Hắn đưa tay qua, ta nắm lấy tay hắn, hắn cười ha hả, cúi đầu đưa tay kia ôm lấy ta.
Ta ngước lên nhìn hắn, kéo tay hắn đặt lên trước n.g.ự.c mình, hắn cười: "Không ngờ ngươi lại to gan thế này."
Ngay sau đó, m.á.u đỏ tươi phun ra từ lồng n.g.ự.c ta.
Ta dùng hết sức, lưỡi d.a.o giấu trong tay áo từng chút từng chút đ.â.m sâu vào, đau đớn thấu xương.
Doãn Phưởng hoảng hốt giãy giụa, đôi mắt mở lớn, m.á.u trong người hắn như đông lại.
Hắn lảo đảo lùi ra sau, còn ta thì gào lên:
"Cứu với! Cứu mạng!"
Máu từ n.g.ự.c không ngừng tuôn trào, lạnh buốt toàn thân. Ta gắng hết sức, nhưng chỉ chạy được hai bước rồi ngã sấp xuống.
Tiếng kêu thất thanh làm kinh động cả yến tiệc.
Một bóng người lao nhanh đến gần, chỉ nhìn đôi giày tinh xảo cũng đủ biết là ai.
"Doãn Phưởng muốn g.i.ế.c ta… cứu ta với…" Máu trào ra từ miệng.
Người ấy cúi xuống, đôi tay run rẩy đặt lên chuôi d.a.o cắm trên n.g.ự.c ta.
"Ngươi… A Lê…" Hắn run giọng gọi tên ta.
Ta thở dốc, mở to mắt, khẽ mỉm cười. Máu từ n.g.ự.c vẫn không ngừng chảy:
"Đại công tử… là… là Doãn Phưởng… hắn là hung thủ… nhất định phải bắt hắn lại."
"Ngươi… A Lê… A Lê!"
Theo luật lệ, ngoài lý do cảm tình đổ vỡ hoặc nhà chồng chủ động hòa ly, còn có một trường hợp khác để hòa ly: phu quân phạm tội và bị lưu đày.
Ta tuy là nha hoàn, nhưng Doãn Phưởng cũng coi như là một nửa chủ nhân của ta. Dù giảm bốn bậc tội, hắn vẫn phải bị lưu đày một năm.
Như vậy là đủ rồi.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Trong ánh mắt hắn, ta thấy được hình bóng mình, chỉ có ta trong đôi con ngươi ấy.
Trong khoảnh khắc này, ta như được trở lại buổi chiều năm nào. Khi ấy, phụ thân dẫn ta ra con ngõ nhỏ, nơi mụ tú bà đang mặc cả giá.