Mị Ảnh
Chương 818: Chiến Hoàng Văn
Địa điểm so đấu là ở chỗ cũ. Nhớ tới thời điểm nghi thức xuống núi lúc trước, mới là Sư cấp. Mà hiện tại cũng đã đạt được Vương cấp, điều này khiến Nghệ Phong có chút cảm thán.
Phía trên khán đài, ngoài năm vị trưởng lão ra, còn có vài người khác. Tuy rằng Nghệ Phong chưa từng thấy, nhưng cũng biết mấy người này là trưởng lão viện.
Ánh mắt mấy người quét ở trên người Nghệ Phong vài lần. Sau đó một người trong số họ đứng ra. Lăng không người nhẹ nhàng ở trước người Nghệ Phong, nhìn Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Trưởng lão viện Hoàng Văn!
Thân thể Nghệ Phong cũng chậm rãi lăng không, đứng thẳng ở trước mặt Hoàng Văn, nhìn hắn ôm quyền mời nói:
- Mời!
Hoàng Văn thấy Nghệ Phong trực tiếp như vậy, hắn gật đầu nói:
- Nếu không kiên trì được có thể nhận thua!
- Trưởng lão yên tâm, chuyện như vậy sẽ không phát sinh!
Nghệ Phong quả quyết từ chối nói.
- Cũng được! Ta xem thử ngươi xuống núi hơn hai năm, trưởng thành đến trình độ nào!
Hiên nhiên Hoàng Văn rất hiểu biết đối với Nghệ Phong. Hắn không nói gì thêm, cười cười, tay thoáng dao động, kim quang bạo động trên bàn tay có chút khô gầy. Một năng lượng trụ thô to xuất hiện trong tay hắn, giống như độc xà đong đưa.
Ánh mắt Nghệ Phong nhất thời cứng lại, tinh thần cũng thu liễm đến mức tận cùng. Chỉ cần từ chiêu thức đầu tiên này của Hoàng Văn có thể thấy được, hắn mạnh hơn rất nhiều so với Lưu Vĩ Chí. Lưu Vĩ Chí đối với khả năng khống chế năng lượng, thật sự không thể thành thạo bằng hắn.
Nghệ Phong hít một hơi thật sâu. Đấu khí cũng chậm rãi vận chuyển tới phía trên cánh tay. Nghệ Phong không dám có điều giữ lại, năng lượng Phệ Châu cũng cùng với đấu khí trút lên cánh tay. Hào quang bạch lam giao nhau, ở có chút u ám lấp lánh tỏa sáng trong không trung.
- Ha hả, tiểu tử này xuống núi hơn hai năm, thật ra đã trưởng thành rất nhanh. Bình tĩnh như vậy!
- Nhưng đúng là vẫn còn rất ngây ngô. Nếu tiếp qua vài năm nữa, Hoàng Văn trưởng lão nhất định không phải là đối thủ của hắn. Chẳng qua hiện tại mới là võ giả Vương Cấp nhất nhị giai, nếu muốn đối phó Hoàng Văn trưởng lão có chút phiền phức!
- Đúng vậy! Hoàng Văn trưởng lão đối với khống chế năng lượng có chút thành thạo. Tuy rằng thực lực chỉ là ngũ giai đỉnh phong, nhưng cho dù đối mặt với lục giai, phần thắng tương đối lớn! Trên phương diện lực lượng, Nghệ Phong đã kém xa. Huống chi Hoàng Văn trưởng lão có kinh nghiệm lâu như vậy, Nghệ Phong mới trải qua truyền thừa Tà Đế, thật ra có thể bù lại.
- Hẳn là tiểu tử này cũng chịu đả kích. Hắn bị hạn chế sử dụng kỹ năng Tà Đế, nếu muốn đánh bại Hoàng Văn trưởng lão quả thực rất ít khả năng! Lực lượng chênh lệch quá lớn, huống chi Hoàng Văn trưởng lão còn nắm trong tay năng lượng thuộc tính.
- Vậy cũng không nhất định, bên trong đấu khí của tiểu tử kia trộn lẫn năng lượng màu lam. Các ngươi nhìn thấy không, có chút quỷ dị. Huống chi các ngươi cũng không phải không biết tính cách của tiểu tử kia. Hắn muốn nhận được cái gì, nhất định phải được. Đến lúc đó thật sự bị Hoàng Văn trưởng lão ép tới nóng nảy, hắn có thể cùng người liều mạng!
Ngũ trưởng lão mỉm cười nói.
- Thật ra năng lượng màu lam quỷ dị, tuy nhiên lượng quá ít, chung quy không bằng Hoàng Văn trưởng lão. Tuy nhiên tiểu tử kia liều mạng thật ra khiến người ta đau đầu, ép hắn nóng nảy, hắn thật sự là cái gì cũng làm được.
- Ha ha…
Mọi người trên đài, nghe đại trưởng lão nói như vậy, đều nở nụ cười. Cho dù những người bên trưởng lão viện, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng đầy vẻ hiền lành. Nếu thật sự tới lúc đó, bọn họ chỉ có thể ra tay ngăn Nghệ Phong lại. Bọn họ cũng không thể nhìn Nghệ Phong bị phế bỏ. Huống chi Hoàng Văn trưởng lão cũng có chừng mực, bất kể là ai trong thánh địa đối với Nghệ Phong, đều đối đãi rất đặc biệt.
...
- Cẩn thận!
Hoàng Văn trưởng lão nhắc nhở một câu, độc xà màu vàng quấn trên cánh tay cũng hung hăng quăng mình về phía Nghệ Phong. Nơi nó đi qua mang theo từng đợt kim loại xé gió.
Cánh tay mang theo năng lượng khổng lồ, khiến thân ảnh Nghệ Phong mạnh mẽ chớp động, lưu lại một đạo tàn ảnh rồi biến mất ở tại chỗ. Đây là lần thứ hai Nghệ Phong tiếp xúc đấu khí tính kim. hắn đã lĩnh hội đầy đủ sự sắc bén và bá đạo của đấu khí này, cũng không muốn trực diện đối phó với nó. Chính như đại trưởng lão đã nói. Bề phương diện lực đạo Nghệ Phong kém Hoàng Văn quá xa, huống chi đối phương còn có năng lượng thuộc tính.
- Thử xem...
Năng lượng khổng lồ của Hoàng Văn phá tan tàn ảnh của Nghệ Phong. Hư không vang lên từng đợt những tiếng chói tai. Hoàng Văn không chút bất ngờ khi thấy Nghệ Phong có thể tránh thoát một quyền này của hắn. Cánh tay mạnh mẽ huy động, lại đánh về phía hắn.
Năng lượng kim quang chói mắt ở trên hư không mang theo từng đạo gợn sóng. Không khí dưới sự ảnh hưởng của năng lượng này tạo thành từng tiếng gió rít gào. Cánh tay Hoàng Văn liền giống như sắt thép vạn năm, khí thế có thể khiến người cảm giác được lực lượng trong đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhưng cánh tay mang nặng như thế, cũng không hề chậm chạp, ngược lại có vẻ cực kỳ xảo quyệt. Ở trên hư không mang theo tiếng xé gió, đồng thời cánh tay cũng giống như con rắn đùa giỡn lướt tới trước người Nghệ Phong.
Ánh mắt Nghệ Phong nhất thời cứng lại. Không hổ danh là trưởng lão thánh địa. Lưu Vĩ Chí còn xa mới có thể bì kịp. Nghệ Phong hít một hơi thật sâu, đấu khí mạnh mẽ trút lên cánh tay. Năng lượng Phệ Châu cũng lấy hình thức trực tiếp nhất trộn lẫn bên trong. Tà Đế lực trong cơ thể Nghệ Phong, cũng không muốn sống toàn bộ ùa lên. Giờ phút này, Nghệ Phong lại tập trung tất cả lực lượng lên đó.
Ngay cả như vậy vẫn chưa đủ, năng lượng trên cánh tay Nghệ Phong không ngừng bạo phát ép lại, phát huy thực lực lớn nhất của chúng.
Trong chớp mắt cánh tay Hoàng Văn liền tới. Năng lượng thô to hình trụ quấn trên cánh tay, cũng bắt đầu bạo động lên, mục tiêu chỉ thẳng đánh vào Nghệ Phong.
- Có phải tiểu tử điên rồi không, lại trực tiếp chống chọi!
Đại trưởng lão thấy Nghệ Phong lại huy động đánh về phía cánh tay cứng rắn của Hoàng Văn, hắn thoáng nhíu mày. Xét về phương diện lực lượng, Nghệ Phong kém Hoàng Văn quá xa.
Ầm...
Hai cánh tay hung hăng đụng vào nhau. không gian trung tâm va chạm của hai cánh tay, giống như thủy tinh vỡ vụn, từng vết rạn xuất hiện, có thể thấy được rõ ràng trong không gian trong suốt. Kình khí cường đại bạo phát, hình thành một năng lượng gió lốc, lấy hai người làm tâm, mạnh mẽ khuếch tán ra ngoài, tất cả có thể nổ tung bắn nát.
Dưới lực lượng này, Nghệ Phong cũng lùi lại về phía sau mấy bước. Cố gắng giữ cánh tay đang không ngừng run rẩy, khóe miệng trào ra chút máu. Hoàng Văn cũng không hơn so với Nghệ Phong là mấy. Sắc mặt hắn cũng trắng bệch, mạnh mẽ vung cánh tay vài cái, một đạo hào quang màu lam bị hắn ép đi ra.
Trên khán đài, mấy vị trưởng lão, cũng bị năng lượng mang theo cơn lốc này ảnh hưởng, vài người có chút nheo mắt. Đến cuối cùng mỗi người đều dùng đấu khí tạo thành một phòng hộ, lúc này mới định nhãn nhìn lên trên đài.
Nhìn Nghệ Phong và Hoàng Văn gần như bất phân thắng bại, mọi người không nhịn được ngẩn người. Ở trên phương diện lực lượng đụng vào nhau, Nghệ Phong lại có thể hòa với Hoàng Văn. Điều này khiến bọn họ cũng thoáng có chút chấn động.
- Tiểu tử này, thật sự khó lường! Thảo nào Triệu lão lại để hắn tỷ thí với Hoàng Văn trưởng lão. Sợ là hắn có tin tưởng đối với Nghệ Phong!
Ngũ trưởng lão nhìn khóe miệng Nghệ Phong mang theo chút máu, trên mặt đầy vẻ thưởng thức. Mấy trưởng lão bên Trưởng lão viện tới, nhìn thấy cảnh tượng này, cho dù bọn họ cổ hủ như vậy, trên mặt cũng lộ vẻ tươi cười. Đối với đám người bọn họ mà nói, Nghệ Phong càng mạnh bọn họ càng cao hứng.
- Năng lượng thôn phệ?
Hoàng Văn thả cánh tay có chút tê dại xuống, kinh ngạc nhìn Nghệ Phong nói.
Vừa đụng vào, năng lượng đối phương lại thôn phệ năng lượng của hắn làm của mình, thậm chí còn có một năng lượng muốn thâm nhập trong cơ thể hắn. Hắn trở tay không kịp, thiếu chút nữa đã bị Nghệ Phong may mắn đánh vào. Dưới sức thôn phệ này, theo thời gian trôi đi, không ngờ lực lượng của hắn và Nghệ Phong ngang nhau. Mặc dù hắn thoáng chiếm thượng phong, nhưng một ngũ giai đánh với một nhị giai chỉ chiếm chút thượng phong. Điều này không có gì đáng để cao hứng.
Nghệ Phong tùy ý lau chút máu trên khóe miệng, nhìn Hoàng Văn nói:
- Phệ Châu!