Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 146: Ta tin tưởng chàng
Lâm Uyên nắm bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư vào trong lòng bàn tay: “Hôm nay xuất phát sao?”
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên. Nhưng đột nhiên nàng lại do dự rồi lắc đầu: “Nếu không lại chờ thêm 2 hay 3 ngày nữa đi. Chờ hai ba ngày sau lại đi xin thánh chỉ của hoàng huynh cũng không muộn.”
Lâm Uyên hỏi: “Công chúa còn có chuyện gì muốn làm không?
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng đáp: “Ta muốn thử đi học cưỡi ngựa trước.” Vậy thì nàng có thể cưỡi ngựa đi đến Giang Lăng.
Không cần luôn ngồi ở trong xe ngựa, cách một cái cửa sổ nhỏ hình vuông nhìn xem phong cảnh bên ngoài.
Lâm Uyên không từ chối.
Hắn cúi người và bế Lý Tiện Ngư lên, đi về phía trường đua ngựa: “Thần mang công chúa đi qua đó.”
Lý Tiện Ngư duỗi tay vòng qua cổ hắn.
Nhìn bức tường đỏ bên cạnh lùi lại giống như ánh sáng di chuyển, hiện lên những cây ngô đồng mới trồng và cây dương liễu ở bên đường.
Hình như có những tơ liễu xoã tung bay lên, theo gió xuân chui vào trong cổ áo của nàng, mềm mềm ngứa ngứa.
Lý Tiện Ngư nhìn xung quanh trái phải. Thấy trên đường không có cung nhân thì lén rút tay phải về, chui vào cổ áo lấy tơ liễu ra rồi đặt nó trên đầu ngón tay để gió xuân một lần nữa thổi nó đi. 米
Trong ba ngày này, Lý Tiện Ngư dành hơn phân nửa thời gian ở trường đua ngựa. Lần này nàng vẫn chọn con ngựa màu trắng có da lông tỏa sáng kia, muốn cưỡi nó đi Giang Lăng.
Nhưng con ngựa kia vẫn không hề chịu phối hợp chút nào. Nàng ngồi xuống lưng ngựa, con ngựa lập tức nhảy lên muốn hất nàng xuống.
Sau lại có lẽ thấy Lâm Uyên ở bên cạnh, nó không thể thực hiện được nên đơn giản là thay đổi cách khác.
Sau khi Lý Tiện Ngư cưỡi nó, nó không phải đứng yến tại chỗ thì lùi lại phía sau, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp nằm trên mặt đất, mặc cho Lý Tiện Ngư kéo dây cương như thế nào cũng không chịu đứng lên.
Lý Tiện Ngư cũng không kêu Lâm Uyên kéo nó đứng dậy, mà nhờ hắn giúp đỡ tìm một cái ghế gỗ nhỏ lại đây.
Nàng ngồi xuống trên ghế gỗ nhỏ, chống cằm nhìn con ngựa kia và dịu dàng nói: “Nếu ngươi không sợ lạnh thì nằm ở chỗ này cũng được. Ta sẽ ngồi bên cạnh ngươi đọc thoại bản, ăn điểm tâm nha.”
Con ngựa nghe không hiểu tiếng người nên chỉ trừng mắt nhìn nàng.
Lý Tiện Ngư cũng không tức giận. Nàng thật sự cầm thoại bản lại đây, yên tĩnh ngồi đọc bên cạnh.
Vừa đọc là đọc hơn nửa ngày.
Nếu cảm thấy hơi đói bụng thì cùng Lâm Uyên ăn một ít điểm tâm mang đến từ phòng bếp.
Cứ như vậy liên tiếp trôi qua hai ba canh giờ.
Con ngựa trước sau vẫn nằm trên mặt đất mùa xuân hơi lạnh, một ngụm cổ khô cũng không được ăn. Mà Lý Tiện Ngư thì khoác chiếc áo choàng lông thổ mềm mại, ngồi trên ghế gỗ nhỏ thoải mái dễ chịu đọc thoại bản của nàng, ăn điểm tâm nàng mang đến.
Hai ngày liên tiếp đều là như vậy, cho đến ngày thứ ba, một trận mưa xuân rơi xuống.
Ánh nắng ấm áp tan đi, không khí lạnh giá của mùa đông còn chưa biến mất lại ập đến một lần nữa.
Trong tay Lý Tiện Ngư cầm thêm một cái bình nước nóng nóng hầm hập.
Giữa sân trường đua ngựa, mưa xuân kéo dài.
Lâm Uyên giúp nàng cầm dù, mà Lý Tiện Ngư vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ như cũ và trên đầu gối thì đặt một quyển thoại bản mới tỉnh, nàng đang cầm bình nước nóng tâm trạng rất tốt chậm rãi lật xem thoại bản.
Nhìn đến chỗ nào hay thì sẽ kể cho Lâm Uyên nghe.
Hai người nói cười êm đềm dịu dàng, hoà thuận vui vẻ, mà con ngựa nằm trên mặt đất, da lông ướt đẫm, lạnh đến mức hơi run rẩy.
Khi Lý Tiện Ngư lại từ trong hộp đồ ăn lấy một cái bánh gạo nóng hầm hập ra, con ngựa cuối cùng nhịn không được hí một tiếng rất dài, bốn móng ngựa đạp một cái rồi đột nhiên xoay người đứng thẳng lên từ trên mặt đất.
Mới vừa đứng vững, nó đột nhiên lắc mạnh da lông ướt đẫm trên người.
Nước mưa hòa lẫn bùn đất bắn ra ngoài, mắt thấy muốn bắn lên trên váy áo màu trắng xanh của Lý Tiện Ngư.
Lâm Uyên lạnh nhạt nhìn nó một cái, lập tức nghiêng cây dù cán bằng ngọc xuống cản lại tất cả bùn đất.
Vài hạt mưa rơi xuống từ trên bầu trời dừng trên lông mi nửa rũ xuống của Lý Tiện Ngư. Nàng khẽ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía con ngựa đứng lên kia, trong lòng tràn đầy mong đợi nói với Lâm Uyên: “Bây giờ ta có thể cưỡi nó rồi đúng không?”
Lâm Uyên quét mắt nhìn con ngựa trắng toàn thân đầy nước bùn và tức giận đến mức cái mũi thở phì phò, lạnh nhạt nói: “Thần dẫn nó đi tắm rửa một cái trước.”
Lý Tiện Ngư mong đợi gật đầu. Nàng ôm bình nước nóng đứng dậy, đi cùng Lâm Uyên đến trước mặt chuồng ngựa.
Lâm Uyên nắm con ngựa di vào trong chuồng ngựa, mà nàng thì đang chờ trước chuồng ngựa nơi mái ngói có rãnh nhỏ có nước nhỏ giọt.
Động tác của Lâm Uyên rất nhanh. Thời gian chưa đầy một tách trà nhỏ, con ngựa kia một lần nữa bị dắt ra khỏi chuồng ngựa. Hoàn toàn khác biệt với cả người đầy bùn đất lúc nãy.
Giờ phút này con ngựa đã được tắm rửa sạch sẽ, trên da lông màu trắng đến tỏa sáng còn có đặt một bộ yên ngựa.
Mưa xuân dày đặc vẫn chưa tạnh.
Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trong mưa: “Bây giờ trời còn đang mưa, công chúa muốn đợi sang ngày mai không?”
Lý Tiện Ngư cũng ngước mắt lên nhìn. Chỉ thấy bầu trời mưa phùn mênh mông, nói: “Không đợi nữa, khi trở về kịp thời thay quần áo và uống hai chén canh gừng là được rồi.”
Lâm Uyên trả lời một tiếng, giúp nàng dắt con ngựa đã được gắn yên ngựa đi đến giữa trường đua ngựa.
Lý Tiện Ngư đi theo hắn đi đến bên cạnh con ngựa. Khi sắp leo lên ngựa thì hơi nghiêng người sang một bên, ghé sát một chút vào bên tai Lâm Uyên và nhỏ giọng dặn dò hắn: “Nếu nó lại quăng ta xuống nữa thì chàng nhất định phải đỡ được ta nha.” Hơi nóng giữa môi răng của nàng thổi lướt qua vành tai của Lâm Uyên, khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.
Ánh mắt Lâm Uyên tối đen lại, nhưng cuối cùng không có nói cái gì, chỉ thản nhiên đáp một tiếng rồi giơ tay đỡ nàng lên lưng ngựa.
Lý Tiện Ngư ngồi ổn trên lưng ngựa, thử dùng lời nói Lâm Uyên đã từng dạy nàng để điều khiển con ngựa.
Hai tay của nàng nắm chặt dây cương, cầm dây cương ngắn lại và cầm chặt trong lòng bàn tay, rồi dùng ngón tay cái đè lên.
Tiếp theo —— Nàng thử dùng cẳng chân nhẹ nhàng đánh vào bụng ngựa.
Con ngựa giống như hơi không vui, lại phun ra một tiếng khịt mũi rất mạnh. Mắt phượng của Lâm Uyên khẽ nhướng lên và nói với Lý Tiện Ngư: “Xem ra nó cũng không chịu thuần phục. Công chúa nên để nó nằm trên mặt đất thêm mấy ngày nữa đi.”
Con ngựa trừng mắt nhìn hắn, cũng không biết có phải là thật sự nghe hiểu hay không. Một lúc sau, nó cuối cùng không tình nguyện mở bốn vó bước lên rồi chạy chậm trong trường đua ngựa.
Lý Tiện Ngư vừa kinh ngạc vừa vui vẻ. Nàng cầm chặt dây cương trong tay, cảm nhận được sự phập phồng trên lưng ngựa.
Vừa mới mẻ vừa thú vị.
Giống như học cưỡi ngựa cũng không có khó khăn giống như trong tưởng tượng của nàng.
Nàng cứ như vậy cưỡi ngựa chạy chậm một vòng quanh trường đua ngựa rồi sau đó quay về chỗ cũ, mắt hạnh sáng ngời nhìn về phía thiếu niên đang ở đây chờ nàng.
“Lâm Uyên, có phải là ta đã học được cách cưỡi ngựa rồi không?” Lâm Uyên cười nhẹ một tiếng. Hắn cũng xoay người sai bước leo lên trên lưng ngựa, từ phía sau ôm lấy Lý Tiện Ngư.
Cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng qua eo của nàng, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng và nắm chặt luôn dây cương con ngựa.
Lý Tiện Ngư nghiêng mặt nhìn về phía hắn, hai má ửng đỏ: “Lâm Uyên, chàng leo lên đây làm cái gì?”
Lâm Uyên lại ôm nàng càng chặt.
“Công chúa ngồi yên.” Lời còn chưa dứt, roi bạc trong tay hắn cũng lập tức rơi xuống.
Con ngựa bị đau, hí một tiếng rất dài, cất vó chạy như điên trong trường đua ngựa.
Trên lưng ngựa lập tức xóc nảy rất dữ dội, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể làm Lý Tiện Ngư ngã xuống đất.
Trái tim của Lý Tiện Ngư đập rất nhanh, theo bản năng giơ tay gắt gao nắm lấy cánh tay của Lâm Uyên.
Nàng căng thẳng nói: “Lâm Uyên, lần này nó thật sự muốn ném ta xuống đấy.” Giọng nói vững vàng như thường ngày, khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tâm của Lâm Uyên truyền đến từ sau lưng nàng: “Thần tuyệt đối sẽ không để nó làm như vậy.”
Lý Tiện Ngư ở trên lưng ngựa xóc nảy nắm cánh tay của hắn rất chặt, cố gắng kiềm chế lo sợ dưới đáy lòng, khẽ gật đầu một chút: “Ta tin tưởng chàng.”
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên. Nhưng đột nhiên nàng lại do dự rồi lắc đầu: “Nếu không lại chờ thêm 2 hay 3 ngày nữa đi. Chờ hai ba ngày sau lại đi xin thánh chỉ của hoàng huynh cũng không muộn.”
Lâm Uyên hỏi: “Công chúa còn có chuyện gì muốn làm không?
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng đáp: “Ta muốn thử đi học cưỡi ngựa trước.” Vậy thì nàng có thể cưỡi ngựa đi đến Giang Lăng.
Không cần luôn ngồi ở trong xe ngựa, cách một cái cửa sổ nhỏ hình vuông nhìn xem phong cảnh bên ngoài.
Lâm Uyên không từ chối.
Hắn cúi người và bế Lý Tiện Ngư lên, đi về phía trường đua ngựa: “Thần mang công chúa đi qua đó.”
Lý Tiện Ngư duỗi tay vòng qua cổ hắn.
Nhìn bức tường đỏ bên cạnh lùi lại giống như ánh sáng di chuyển, hiện lên những cây ngô đồng mới trồng và cây dương liễu ở bên đường.
Hình như có những tơ liễu xoã tung bay lên, theo gió xuân chui vào trong cổ áo của nàng, mềm mềm ngứa ngứa.
Lý Tiện Ngư nhìn xung quanh trái phải. Thấy trên đường không có cung nhân thì lén rút tay phải về, chui vào cổ áo lấy tơ liễu ra rồi đặt nó trên đầu ngón tay để gió xuân một lần nữa thổi nó đi. 米
Trong ba ngày này, Lý Tiện Ngư dành hơn phân nửa thời gian ở trường đua ngựa. Lần này nàng vẫn chọn con ngựa màu trắng có da lông tỏa sáng kia, muốn cưỡi nó đi Giang Lăng.
Nhưng con ngựa kia vẫn không hề chịu phối hợp chút nào. Nàng ngồi xuống lưng ngựa, con ngựa lập tức nhảy lên muốn hất nàng xuống.
Sau lại có lẽ thấy Lâm Uyên ở bên cạnh, nó không thể thực hiện được nên đơn giản là thay đổi cách khác.
Sau khi Lý Tiện Ngư cưỡi nó, nó không phải đứng yến tại chỗ thì lùi lại phía sau, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp nằm trên mặt đất, mặc cho Lý Tiện Ngư kéo dây cương như thế nào cũng không chịu đứng lên.
Lý Tiện Ngư cũng không kêu Lâm Uyên kéo nó đứng dậy, mà nhờ hắn giúp đỡ tìm một cái ghế gỗ nhỏ lại đây.
Nàng ngồi xuống trên ghế gỗ nhỏ, chống cằm nhìn con ngựa kia và dịu dàng nói: “Nếu ngươi không sợ lạnh thì nằm ở chỗ này cũng được. Ta sẽ ngồi bên cạnh ngươi đọc thoại bản, ăn điểm tâm nha.”
Con ngựa nghe không hiểu tiếng người nên chỉ trừng mắt nhìn nàng.
Lý Tiện Ngư cũng không tức giận. Nàng thật sự cầm thoại bản lại đây, yên tĩnh ngồi đọc bên cạnh.
Vừa đọc là đọc hơn nửa ngày.
Nếu cảm thấy hơi đói bụng thì cùng Lâm Uyên ăn một ít điểm tâm mang đến từ phòng bếp.
Cứ như vậy liên tiếp trôi qua hai ba canh giờ.
Con ngựa trước sau vẫn nằm trên mặt đất mùa xuân hơi lạnh, một ngụm cổ khô cũng không được ăn. Mà Lý Tiện Ngư thì khoác chiếc áo choàng lông thổ mềm mại, ngồi trên ghế gỗ nhỏ thoải mái dễ chịu đọc thoại bản của nàng, ăn điểm tâm nàng mang đến.
Hai ngày liên tiếp đều là như vậy, cho đến ngày thứ ba, một trận mưa xuân rơi xuống.
Ánh nắng ấm áp tan đi, không khí lạnh giá của mùa đông còn chưa biến mất lại ập đến một lần nữa.
Trong tay Lý Tiện Ngư cầm thêm một cái bình nước nóng nóng hầm hập.
Giữa sân trường đua ngựa, mưa xuân kéo dài.
Lâm Uyên giúp nàng cầm dù, mà Lý Tiện Ngư vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ như cũ và trên đầu gối thì đặt một quyển thoại bản mới tỉnh, nàng đang cầm bình nước nóng tâm trạng rất tốt chậm rãi lật xem thoại bản.
Nhìn đến chỗ nào hay thì sẽ kể cho Lâm Uyên nghe.
Hai người nói cười êm đềm dịu dàng, hoà thuận vui vẻ, mà con ngựa nằm trên mặt đất, da lông ướt đẫm, lạnh đến mức hơi run rẩy.
Khi Lý Tiện Ngư lại từ trong hộp đồ ăn lấy một cái bánh gạo nóng hầm hập ra, con ngựa cuối cùng nhịn không được hí một tiếng rất dài, bốn móng ngựa đạp một cái rồi đột nhiên xoay người đứng thẳng lên từ trên mặt đất.
Mới vừa đứng vững, nó đột nhiên lắc mạnh da lông ướt đẫm trên người.
Nước mưa hòa lẫn bùn đất bắn ra ngoài, mắt thấy muốn bắn lên trên váy áo màu trắng xanh của Lý Tiện Ngư.
Lâm Uyên lạnh nhạt nhìn nó một cái, lập tức nghiêng cây dù cán bằng ngọc xuống cản lại tất cả bùn đất.
Vài hạt mưa rơi xuống từ trên bầu trời dừng trên lông mi nửa rũ xuống của Lý Tiện Ngư. Nàng khẽ chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn về phía con ngựa đứng lên kia, trong lòng tràn đầy mong đợi nói với Lâm Uyên: “Bây giờ ta có thể cưỡi nó rồi đúng không?”
Lâm Uyên quét mắt nhìn con ngựa trắng toàn thân đầy nước bùn và tức giận đến mức cái mũi thở phì phò, lạnh nhạt nói: “Thần dẫn nó đi tắm rửa một cái trước.”
Lý Tiện Ngư mong đợi gật đầu. Nàng ôm bình nước nóng đứng dậy, đi cùng Lâm Uyên đến trước mặt chuồng ngựa.
Lâm Uyên nắm con ngựa di vào trong chuồng ngựa, mà nàng thì đang chờ trước chuồng ngựa nơi mái ngói có rãnh nhỏ có nước nhỏ giọt.
Động tác của Lâm Uyên rất nhanh. Thời gian chưa đầy một tách trà nhỏ, con ngựa kia một lần nữa bị dắt ra khỏi chuồng ngựa. Hoàn toàn khác biệt với cả người đầy bùn đất lúc nãy.
Giờ phút này con ngựa đã được tắm rửa sạch sẽ, trên da lông màu trắng đến tỏa sáng còn có đặt một bộ yên ngựa.
Mưa xuân dày đặc vẫn chưa tạnh.
Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trong mưa: “Bây giờ trời còn đang mưa, công chúa muốn đợi sang ngày mai không?”
Lý Tiện Ngư cũng ngước mắt lên nhìn. Chỉ thấy bầu trời mưa phùn mênh mông, nói: “Không đợi nữa, khi trở về kịp thời thay quần áo và uống hai chén canh gừng là được rồi.”
Lâm Uyên trả lời một tiếng, giúp nàng dắt con ngựa đã được gắn yên ngựa đi đến giữa trường đua ngựa.
Lý Tiện Ngư đi theo hắn đi đến bên cạnh con ngựa. Khi sắp leo lên ngựa thì hơi nghiêng người sang một bên, ghé sát một chút vào bên tai Lâm Uyên và nhỏ giọng dặn dò hắn: “Nếu nó lại quăng ta xuống nữa thì chàng nhất định phải đỡ được ta nha.” Hơi nóng giữa môi răng của nàng thổi lướt qua vành tai của Lâm Uyên, khiến hắn cảm thấy hơi ngứa.
Ánh mắt Lâm Uyên tối đen lại, nhưng cuối cùng không có nói cái gì, chỉ thản nhiên đáp một tiếng rồi giơ tay đỡ nàng lên lưng ngựa.
Lý Tiện Ngư ngồi ổn trên lưng ngựa, thử dùng lời nói Lâm Uyên đã từng dạy nàng để điều khiển con ngựa.
Hai tay của nàng nắm chặt dây cương, cầm dây cương ngắn lại và cầm chặt trong lòng bàn tay, rồi dùng ngón tay cái đè lên.
Tiếp theo —— Nàng thử dùng cẳng chân nhẹ nhàng đánh vào bụng ngựa.
Con ngựa giống như hơi không vui, lại phun ra một tiếng khịt mũi rất mạnh. Mắt phượng của Lâm Uyên khẽ nhướng lên và nói với Lý Tiện Ngư: “Xem ra nó cũng không chịu thuần phục. Công chúa nên để nó nằm trên mặt đất thêm mấy ngày nữa đi.”
Con ngựa trừng mắt nhìn hắn, cũng không biết có phải là thật sự nghe hiểu hay không. Một lúc sau, nó cuối cùng không tình nguyện mở bốn vó bước lên rồi chạy chậm trong trường đua ngựa.
Lý Tiện Ngư vừa kinh ngạc vừa vui vẻ. Nàng cầm chặt dây cương trong tay, cảm nhận được sự phập phồng trên lưng ngựa.
Vừa mới mẻ vừa thú vị.
Giống như học cưỡi ngựa cũng không có khó khăn giống như trong tưởng tượng của nàng.
Nàng cứ như vậy cưỡi ngựa chạy chậm một vòng quanh trường đua ngựa rồi sau đó quay về chỗ cũ, mắt hạnh sáng ngời nhìn về phía thiếu niên đang ở đây chờ nàng.
“Lâm Uyên, có phải là ta đã học được cách cưỡi ngựa rồi không?” Lâm Uyên cười nhẹ một tiếng. Hắn cũng xoay người sai bước leo lên trên lưng ngựa, từ phía sau ôm lấy Lý Tiện Ngư.
Cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng qua eo của nàng, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng và nắm chặt luôn dây cương con ngựa.
Lý Tiện Ngư nghiêng mặt nhìn về phía hắn, hai má ửng đỏ: “Lâm Uyên, chàng leo lên đây làm cái gì?”
Lâm Uyên lại ôm nàng càng chặt.
“Công chúa ngồi yên.” Lời còn chưa dứt, roi bạc trong tay hắn cũng lập tức rơi xuống.
Con ngựa bị đau, hí một tiếng rất dài, cất vó chạy như điên trong trường đua ngựa.
Trên lưng ngựa lập tức xóc nảy rất dữ dội, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể làm Lý Tiện Ngư ngã xuống đất.
Trái tim của Lý Tiện Ngư đập rất nhanh, theo bản năng giơ tay gắt gao nắm lấy cánh tay của Lâm Uyên.
Nàng căng thẳng nói: “Lâm Uyên, lần này nó thật sự muốn ném ta xuống đấy.” Giọng nói vững vàng như thường ngày, khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tâm của Lâm Uyên truyền đến từ sau lưng nàng: “Thần tuyệt đối sẽ không để nó làm như vậy.”
Lý Tiện Ngư ở trên lưng ngựa xóc nảy nắm cánh tay của hắn rất chặt, cố gắng kiềm chế lo sợ dưới đáy lòng, khẽ gật đầu một chút: “Ta tin tưởng chàng.”