Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 145: Lời hứa của quân vương nặng tựa ngàn cân
Lý Nghệ và hắn vốn có thù cũ, giờ phút này càng không hề tin tưởng bất cứ lời nào của hắn.
Rốt cuộc lời hứa lúc tuổi trẻ làm sao có thể xem như là thật. Nhưng theo thời gian trôi qua, bao nhiêu năm sau, ai mà biết được đã từng yêu nhau sâu đậm và lời hứa lúc tuổi trẻ lại có phải đi đến cục diện “ vì tranh giành ngôi vị mà không thể quay đầu lại? hay không.
Trong lịch sử, đã từng có rất nhiều vị Hoàng hậu bị phế.
Mắt ưng của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc: “Cũng chỉ là lời nói suông mà thôi!”
“——— ngươi có dám viết lời vừa mới nói lên trên quốc thư không?”
Hàng năm Lý Tiện Ngư ở trong Điện Phi Hương, cho nên cũng không biết nhiều chuyện của tiền triều.
Nàng cũng không biết được ý nghĩa của việc “ viết lên trên quốc thư " là gì. Nhưng đáy mắt của Lý Yến lại lộ ra vẻ suy tư nhợt nhạt. Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã đoán ra được mục đích trong lời nói của hoàng thúc.
Quốc thư hoàn toàn khác với những lá thư bình thường.
Việc viết lên trên quốc thư, cho dù là lớn hay nhỏ, đều là lời hứa giữa quốc gia này với quốc gia kia.
Nếu thất hứa thì sẽ bị tất cả các nước xung quanh khinh miệt cười nhạo.
Mà bên bị thất hứa kia...... Cũng có thể danh chính ngôn thuận khởi binh chỉnh phạt.
Lâm Uyên tự nhiên cũng biết ý nghĩa của quốc thư.
Nhưng hắn vẫn không hề do dự chút nào.
Ở trong ánh mắt của Lý Nghệ, hắn cất bước tiến về phía trước, lấy lại từ trong tay của Lý Yến quốc thư của Dận Triều, cầm bút đỏ phê tấu chương của Lý Yến viết lại những lời vừa mới nói lên trên quốc thư, không thiếu chữ nào.
Không những như vậy, hắn còn tự tay ấn tỉ ấn của mình lên. (fỈ ấn: con dấu riêng của hoàng đế), để biểu hiện rằng sẽ không bao giờ thay đổi.
Chờ sau khi dấu ti ấn màu đỏ thắm được ấn xuống. Lâm Uyên khép quốc thư lại và đưa quốc thư ra.
Hắn nhìn về phía Lý Nghệ, nói từng câu từng chữ rất có khí phách: “Chiêu khích tướng không có tác dụng với ta. Nhưng nếu là vì Chiêu Chiêu, thêm một câu thì có sao đâu chứ?”
Lý Yến im lặng không tiếng động cầm lấy quốc thư Lâm Uyên đưa qua, rũ mắt nhìn xuống.
Lại thấy trên quốc thư ngoại trừ lời Lâm Uyên vừa mới nói, thì còn có một hàng chữ hai mươi hai khác.
Sống chung chăn, chết chung huyệt.
Cuộc đời này không hề thay đổi.
Lời hứa của quân vương nặng tựa ngàn cân.
Viết lên trên quốc thư, mỗi chữ sáng như vàng, không thể sửa đổi.
Lý Yến tựa như cũng chấn động một lúc. Hắn ngước mắt lên nhìn về phía thiếu nữ đang nghiêng người đứng bên cạnh tấm bình phong gấm thêu, lấy thân phận của một vị huynh trưởng hỏi nàng: “Tiểu Cửu, muội có bằng lòng chờ 27 tháng không?”
Lý Tiện Ngư nghe thấy Lý Yến gọi nàng, lúc này mới từ từ xoay người lại.
Trên mặt nàng vẫn còn do bừng, mắt hạnh lại trong veo giống như chưa bao giờ do dự.
Nàng gật đầu, giọng nói rất nhỏ nói: “Cuộc đời còn rất dài, làm sao có thể không đợi được hai mùa đông và mùa hạ trước mắt chứ.”
Lý Yến thở dài một tiếng, cuối cùng gật đầu: “Quân vương túc trực bên linh cữu, thay tháng bằng ngày.”
“Công chúa cũng giống như vậy.”
Lý Yến cầm bút son lên, viết ý kiến phúc đáp đồng ý lên trên quốc thư. Khi đầu bút lông vừa dừng lại, hai tay của hắn cầm lên ngọc tỷ truyền quốc và ấn lên trên hai mươi hai chữ Lâm Uyên viết thêm.
TỈ ấn của Đại Nguyệt cũng có màu đỏ và cùng với tỉ ấn của Dận Triều nối liền với nhau.
Như người đẹp nắm tay nhau. Cũng tượng trưng cho giao ước của hai nước vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Lý Yến khép quốc thư lại, nghiêm nghị nói ra lời hứa của mình.
“Sau khi kết thúc 27 ngày quốc tang, trẫm sẽ tự mình đưa Gia Ninh xuất giá.” Quốc thư vừa định xong. Lý Tiện Ngư lôi kéo Lâm Uyên cáo lui trước, để tránh hắn và hoàng thúc lại xảy ra xung đột.
Bọn họ vừa đi qua tấm bình phong cẩm tú sơn hà, Lý Yến cũng cất quốc thư đi, ra lệnh kêu mọi người lui xuống. Trong Điện Thái Cực lại lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai thúc cháu hoàng thất.
Trải qua đủ loại chuyện lớn như ý đồ mưu phản, xuất binh bao vây phủ Nhiếp Chính Vương hay lưu đày đến Quan Châu. Lý Yến cho rằng suốt cuộc đời này thì vị hoàng thúc này sẽ là người xa lạ với hắn.
Nhưng lại không ngờ tới ở trước quốc gia, bọn họ còn có thể cách long án ngồi đối diện nhau, lần thứ hai bàn chuyện quốc sự.
Lý Yến tự mình mở ra mấy quyển tấu chương đã được phê xong và nói chuyện bàn bạc với hoàng thúc về đủ loại việc khó giải quyết sau khi đăng cơ.
Lý Nghệ cầm lấy tách trà, uống một ngụm. Tiếp theo hắn đặt tách trà sang một bên và cầm bút lông lên, theo lời Lý Yến nói mà viết ra những đối sách trên giấy Tuyên Thành sạch sẽ.
Điều này cũng giống như trước kia khi hắn còn là Nhiếp Chính Vương.
Lý Yến rũ mi mắt xuống nhìn câu chữ trên giấy Tuyên Thành, cuối cùng mở miệng nói: “Đại Nguyệt còn có rất nhiều việc cần phải làm. Trẫm hy vọng hoàng thúc có thể ở lại Nguyệt Kinh Thành. Tiếp tục lấy thân phận của Nhiếp Chính Vương giúp đỡ việc triều chính.”
Mày rậm của Lý Nghệ nhăn lại, giọng nói vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc: “Đại Nguyệt lại không phải là do vua bù nhìn làm chủ. Còn cần Nhiếp Chính Vương làm cái gì?”
Hắn nói: “Quan Châu là ranh giới của Đại Nguyệt. Ta ở Quan Châu và Nguyệt Kinh Thành cũng không có gì khác nhau. Cũng không cần trở lại triều đình nữa.”
Lý Yến khẽ nhắm mắt lại, hỏi: “Hoàng thúc còn ghi hận việc lúc trước trẫm xuất binh bao vây phủ sao?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, ta không hề trách ai.” Lý Nghệ di chuyển bút uốn quanh như rồng viết xong một chữ cuối cùng, rồi đưa giấy Tuyên Thành còn chưa khô mực đặt trên long án của Lý Yến, đứng dậy đi ra bên ngoài: “Nếu bệ hạ thiếu lương thần thì có thể mở rộng khoa cử, tuyển dụng tài năng chân chính. Việc còn lại thì không cần nhắc tiếp nữa.”
Lý Yến thấy vậy, cũng biết là hoàng thúc đã quyết định thì không thể thay đổi được nữa. Hắn hơi hơi cười khổ một tiếng, nhìn bóng dáng của Lý Nghệ và hỏi: “Ngày Tiểu Cửu xuất giá, hoàng thúc sẽ đến chứ?”
“Thấy hạ lễ thì như thấy bản thân ta.”
Lý Nghệ nói xong lời này thì sải bước đi qua tấm bình phong thêu chỉ vàng, rời đi tòa cung điện tượng trưng cho hoàng quyền của Đại Nguyệt.
Không hề quay đầu nhìn lại.
z
Thời gian dài dằng dẫng, ánh nắng nhẹ nhàng. Mặt trời treo trên đỉnh Điện Thái Cực tỏa ra ánh sáng mềm mại, gió xuân hơi ấm áp thổi vào mặt.
Lý Tiện Ngư nắm tay Lâm Uyên đi qua bức tường đỏ trong cung. Gió xuân thổi bay sợi tóc đen tung bay trên không trung còn chưa được cài trâm của nàng, sau đó bị Lâm Uyên nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
“Chiêu Chiêu.” Hắn nhẹ nhàng kêu nhũ danh của Lý Tiện Ngư một tiếng.
Lý Tiện Ngư dừng bước dưới bức tường đỏ, nghiêng mặt nhìn về phía hắn, mi mắt cong cong hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Uyên cúi người giúp nàng vén lại lọn tóc đen kia, giọng nói trầm thấp nói với nàng: “Quốc tang 27 ngày bây giờ đã trôi qua bảy ngày rồi.”
“Còn lại hai mươi ngày, công chúa có chuyện gì muốn làm không?”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp: “Lâm Uyên, chàng muốn ở lại đây bên cạnh ta sao?” Nàng lo lắng nói: “Nhưng... chuyện của Dan Triều......”
Người ta đều nói nước không thể một ngày không vua.
Trên đường Lâm Uyên từ Dận Triều đi tới Đại Nguyệt đã không biết tốn thời gian bao lâu.
Bây giờ lại muốn ở lại đây hai mươi ngày.
Lý Tiện Ngư hơi lo lắng, vậy thì sẽ làm chậm trễ chính sự của hắn.
Lâm Uyên rũ mắt nhìn bộ dáng lo lắng sốt ruột của nàng, nhẹ nhàng bật cười. Hắn cúi người nhỏ giọng nói bên tai Lý Tiện Ngư: “Khi thần tới đây thì đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hết rồi.”
“Bây giờ ở Dận Triều, mẫu hậu của thần đang buông rèm nhiếp chính khống chế đại cục giúp thần. Triệu gia và hai vị thừa tướng sẽ hỗ trợ từ hai bên, cùng bà ấy cùng nhau tạm thời quản lý quốc sự.”
Tuy rằng đây không phải là kế lâu dài. Nhưng thời gian cưới Chiêu Chiêu vẫn phải có. Lý Tiện Ngư nghe hắn nói như vậy, cũng dần dần cảm thấy yên lòng. Nàng nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, chàng còn nhớ rõ chuyện lúc trước chàng đi Giang Lăng đưa thư giúp ta không?”
Lâm Uyên gật đầu. Hắn cũng không phải người hay quên, đương nhiên nhớ rõ chuyện lúc đó. Cũng có thể đoán được Lý Tiện Ngư muốn nói cái gì.
Hắn suy nghĩ —— Nếu xe ngựa đi nhanh, thì đi qua lại Giang Lăng cũng chỉ mất khoảng mười ngày.
Chắc chắn là cũng còn dư ba năm ngày, cho nên cũng không chậm trễ việc gì. Vì vậy hắn hỏi: “Công chúa muốn đi Giang Lăng đúng không?” Lý Tiện Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Lâm Uyên, ta muốn mang mẫu phi quay về Giang Lăng nhìn xem một lần.”
Dù sao, Giang Lăng cũng là quê hương của mẫu phi. Nàng nghĩ trước khi mang mẫu phi cùng nhau đi Dận Triều thì dẫn bà ấy quay về Giang Lăng nhìn xem một lần trước.
Gặp ông ngoại nàng chưa từng gặp mặt trong thư.
Rốt cuộc lời hứa lúc tuổi trẻ làm sao có thể xem như là thật. Nhưng theo thời gian trôi qua, bao nhiêu năm sau, ai mà biết được đã từng yêu nhau sâu đậm và lời hứa lúc tuổi trẻ lại có phải đi đến cục diện “ vì tranh giành ngôi vị mà không thể quay đầu lại? hay không.
Trong lịch sử, đã từng có rất nhiều vị Hoàng hậu bị phế.
Mắt ưng của hắn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc: “Cũng chỉ là lời nói suông mà thôi!”
“——— ngươi có dám viết lời vừa mới nói lên trên quốc thư không?”
Hàng năm Lý Tiện Ngư ở trong Điện Phi Hương, cho nên cũng không biết nhiều chuyện của tiền triều.
Nàng cũng không biết được ý nghĩa của việc “ viết lên trên quốc thư " là gì. Nhưng đáy mắt của Lý Yến lại lộ ra vẻ suy tư nhợt nhạt. Hắn nghĩ, có lẽ hắn đã đoán ra được mục đích trong lời nói của hoàng thúc.
Quốc thư hoàn toàn khác với những lá thư bình thường.
Việc viết lên trên quốc thư, cho dù là lớn hay nhỏ, đều là lời hứa giữa quốc gia này với quốc gia kia.
Nếu thất hứa thì sẽ bị tất cả các nước xung quanh khinh miệt cười nhạo.
Mà bên bị thất hứa kia...... Cũng có thể danh chính ngôn thuận khởi binh chỉnh phạt.
Lâm Uyên tự nhiên cũng biết ý nghĩa của quốc thư.
Nhưng hắn vẫn không hề do dự chút nào.
Ở trong ánh mắt của Lý Nghệ, hắn cất bước tiến về phía trước, lấy lại từ trong tay của Lý Yến quốc thư của Dận Triều, cầm bút đỏ phê tấu chương của Lý Yến viết lại những lời vừa mới nói lên trên quốc thư, không thiếu chữ nào.
Không những như vậy, hắn còn tự tay ấn tỉ ấn của mình lên. (fỈ ấn: con dấu riêng của hoàng đế), để biểu hiện rằng sẽ không bao giờ thay đổi.
Chờ sau khi dấu ti ấn màu đỏ thắm được ấn xuống. Lâm Uyên khép quốc thư lại và đưa quốc thư ra.
Hắn nhìn về phía Lý Nghệ, nói từng câu từng chữ rất có khí phách: “Chiêu khích tướng không có tác dụng với ta. Nhưng nếu là vì Chiêu Chiêu, thêm một câu thì có sao đâu chứ?”
Lý Yến im lặng không tiếng động cầm lấy quốc thư Lâm Uyên đưa qua, rũ mắt nhìn xuống.
Lại thấy trên quốc thư ngoại trừ lời Lâm Uyên vừa mới nói, thì còn có một hàng chữ hai mươi hai khác.
Sống chung chăn, chết chung huyệt.
Cuộc đời này không hề thay đổi.
Lời hứa của quân vương nặng tựa ngàn cân.
Viết lên trên quốc thư, mỗi chữ sáng như vàng, không thể sửa đổi.
Lý Yến tựa như cũng chấn động một lúc. Hắn ngước mắt lên nhìn về phía thiếu nữ đang nghiêng người đứng bên cạnh tấm bình phong gấm thêu, lấy thân phận của một vị huynh trưởng hỏi nàng: “Tiểu Cửu, muội có bằng lòng chờ 27 tháng không?”
Lý Tiện Ngư nghe thấy Lý Yến gọi nàng, lúc này mới từ từ xoay người lại.
Trên mặt nàng vẫn còn do bừng, mắt hạnh lại trong veo giống như chưa bao giờ do dự.
Nàng gật đầu, giọng nói rất nhỏ nói: “Cuộc đời còn rất dài, làm sao có thể không đợi được hai mùa đông và mùa hạ trước mắt chứ.”
Lý Yến thở dài một tiếng, cuối cùng gật đầu: “Quân vương túc trực bên linh cữu, thay tháng bằng ngày.”
“Công chúa cũng giống như vậy.”
Lý Yến cầm bút son lên, viết ý kiến phúc đáp đồng ý lên trên quốc thư. Khi đầu bút lông vừa dừng lại, hai tay của hắn cầm lên ngọc tỷ truyền quốc và ấn lên trên hai mươi hai chữ Lâm Uyên viết thêm.
TỈ ấn của Đại Nguyệt cũng có màu đỏ và cùng với tỉ ấn của Dận Triều nối liền với nhau.
Như người đẹp nắm tay nhau. Cũng tượng trưng cho giao ước của hai nước vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi.
Lý Yến khép quốc thư lại, nghiêm nghị nói ra lời hứa của mình.
“Sau khi kết thúc 27 ngày quốc tang, trẫm sẽ tự mình đưa Gia Ninh xuất giá.” Quốc thư vừa định xong. Lý Tiện Ngư lôi kéo Lâm Uyên cáo lui trước, để tránh hắn và hoàng thúc lại xảy ra xung đột.
Bọn họ vừa đi qua tấm bình phong cẩm tú sơn hà, Lý Yến cũng cất quốc thư đi, ra lệnh kêu mọi người lui xuống. Trong Điện Thái Cực lại lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai thúc cháu hoàng thất.
Trải qua đủ loại chuyện lớn như ý đồ mưu phản, xuất binh bao vây phủ Nhiếp Chính Vương hay lưu đày đến Quan Châu. Lý Yến cho rằng suốt cuộc đời này thì vị hoàng thúc này sẽ là người xa lạ với hắn.
Nhưng lại không ngờ tới ở trước quốc gia, bọn họ còn có thể cách long án ngồi đối diện nhau, lần thứ hai bàn chuyện quốc sự.
Lý Yến tự mình mở ra mấy quyển tấu chương đã được phê xong và nói chuyện bàn bạc với hoàng thúc về đủ loại việc khó giải quyết sau khi đăng cơ.
Lý Nghệ cầm lấy tách trà, uống một ngụm. Tiếp theo hắn đặt tách trà sang một bên và cầm bút lông lên, theo lời Lý Yến nói mà viết ra những đối sách trên giấy Tuyên Thành sạch sẽ.
Điều này cũng giống như trước kia khi hắn còn là Nhiếp Chính Vương.
Lý Yến rũ mi mắt xuống nhìn câu chữ trên giấy Tuyên Thành, cuối cùng mở miệng nói: “Đại Nguyệt còn có rất nhiều việc cần phải làm. Trẫm hy vọng hoàng thúc có thể ở lại Nguyệt Kinh Thành. Tiếp tục lấy thân phận của Nhiếp Chính Vương giúp đỡ việc triều chính.”
Mày rậm của Lý Nghệ nhăn lại, giọng nói vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc: “Đại Nguyệt lại không phải là do vua bù nhìn làm chủ. Còn cần Nhiếp Chính Vương làm cái gì?”
Hắn nói: “Quan Châu là ranh giới của Đại Nguyệt. Ta ở Quan Châu và Nguyệt Kinh Thành cũng không có gì khác nhau. Cũng không cần trở lại triều đình nữa.”
Lý Yến khẽ nhắm mắt lại, hỏi: “Hoàng thúc còn ghi hận việc lúc trước trẫm xuất binh bao vây phủ sao?”
“Thắng làm vua thua làm giặc, ta không hề trách ai.” Lý Nghệ di chuyển bút uốn quanh như rồng viết xong một chữ cuối cùng, rồi đưa giấy Tuyên Thành còn chưa khô mực đặt trên long án của Lý Yến, đứng dậy đi ra bên ngoài: “Nếu bệ hạ thiếu lương thần thì có thể mở rộng khoa cử, tuyển dụng tài năng chân chính. Việc còn lại thì không cần nhắc tiếp nữa.”
Lý Yến thấy vậy, cũng biết là hoàng thúc đã quyết định thì không thể thay đổi được nữa. Hắn hơi hơi cười khổ một tiếng, nhìn bóng dáng của Lý Nghệ và hỏi: “Ngày Tiểu Cửu xuất giá, hoàng thúc sẽ đến chứ?”
“Thấy hạ lễ thì như thấy bản thân ta.”
Lý Nghệ nói xong lời này thì sải bước đi qua tấm bình phong thêu chỉ vàng, rời đi tòa cung điện tượng trưng cho hoàng quyền của Đại Nguyệt.
Không hề quay đầu nhìn lại.
z
Thời gian dài dằng dẫng, ánh nắng nhẹ nhàng. Mặt trời treo trên đỉnh Điện Thái Cực tỏa ra ánh sáng mềm mại, gió xuân hơi ấm áp thổi vào mặt.
Lý Tiện Ngư nắm tay Lâm Uyên đi qua bức tường đỏ trong cung. Gió xuân thổi bay sợi tóc đen tung bay trên không trung còn chưa được cài trâm của nàng, sau đó bị Lâm Uyên nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.
“Chiêu Chiêu.” Hắn nhẹ nhàng kêu nhũ danh của Lý Tiện Ngư một tiếng.
Lý Tiện Ngư dừng bước dưới bức tường đỏ, nghiêng mặt nhìn về phía hắn, mi mắt cong cong hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lâm Uyên cúi người giúp nàng vén lại lọn tóc đen kia, giọng nói trầm thấp nói với nàng: “Quốc tang 27 ngày bây giờ đã trôi qua bảy ngày rồi.”
“Còn lại hai mươi ngày, công chúa có chuyện gì muốn làm không?”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ chớp: “Lâm Uyên, chàng muốn ở lại đây bên cạnh ta sao?” Nàng lo lắng nói: “Nhưng... chuyện của Dan Triều......”
Người ta đều nói nước không thể một ngày không vua.
Trên đường Lâm Uyên từ Dận Triều đi tới Đại Nguyệt đã không biết tốn thời gian bao lâu.
Bây giờ lại muốn ở lại đây hai mươi ngày.
Lý Tiện Ngư hơi lo lắng, vậy thì sẽ làm chậm trễ chính sự của hắn.
Lâm Uyên rũ mắt nhìn bộ dáng lo lắng sốt ruột của nàng, nhẹ nhàng bật cười. Hắn cúi người nhỏ giọng nói bên tai Lý Tiện Ngư: “Khi thần tới đây thì đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa hết rồi.”
“Bây giờ ở Dận Triều, mẫu hậu của thần đang buông rèm nhiếp chính khống chế đại cục giúp thần. Triệu gia và hai vị thừa tướng sẽ hỗ trợ từ hai bên, cùng bà ấy cùng nhau tạm thời quản lý quốc sự.”
Tuy rằng đây không phải là kế lâu dài. Nhưng thời gian cưới Chiêu Chiêu vẫn phải có. Lý Tiện Ngư nghe hắn nói như vậy, cũng dần dần cảm thấy yên lòng. Nàng nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, chàng còn nhớ rõ chuyện lúc trước chàng đi Giang Lăng đưa thư giúp ta không?”
Lâm Uyên gật đầu. Hắn cũng không phải người hay quên, đương nhiên nhớ rõ chuyện lúc đó. Cũng có thể đoán được Lý Tiện Ngư muốn nói cái gì.
Hắn suy nghĩ —— Nếu xe ngựa đi nhanh, thì đi qua lại Giang Lăng cũng chỉ mất khoảng mười ngày.
Chắc chắn là cũng còn dư ba năm ngày, cho nên cũng không chậm trễ việc gì. Vì vậy hắn hỏi: “Công chúa muốn đi Giang Lăng đúng không?” Lý Tiện Ngư ngoan ngoãn gật đầu: “Lâm Uyên, ta muốn mang mẫu phi quay về Giang Lăng nhìn xem một lần.”
Dù sao, Giang Lăng cũng là quê hương của mẫu phi. Nàng nghĩ trước khi mang mẫu phi cùng nhau đi Dận Triều thì dẫn bà ấy quay về Giang Lăng nhìn xem một lần trước.
Gặp ông ngoại nàng chưa từng gặp mặt trong thư.