Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 128: Hận tất cả như nhau
Trái tim của Lý Tiện Ngư hơi đập nhanh một chút.
Nàng lo lắng nhô đầu ra từ phía sau Lâm Uyên, nhìn con dao găm trong tay Khương Không.
Con dao găm hơi rút ra khỏi vỏ có bề mặt sáng bóng, sắc bén thường xuyên mài giũa hàng năm. Nhưng vỏ dao và cán dao lại lưu lại dấu vết bị mài mòn. Nhìn... giống như là một vật cũ rất nhiều năm.
Nghĩ tới thân phận của Khương Không, chắc là... chắc là thật sự đã dính không Ít máu người đi.
Lý Tiện Ngư càng không dám nhận lấy. Nàng nhỏ giọng nói: “Nếu là đồ vật bên người Tư Chính. Tốt nhất là không nên tùy tiện tặng cho người khác.”
Nàng nói, rồi lại hỏi: “Tư Chính muốn quay về quê cũ sao?”
“Quê cũ sao?” Khương Không mỉm cười trong giây lát, có chút nhớ lại chuyện cũ nói: “Có lẽ đi. Thần cũng đã lâu không về quê của mình rồi.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ nhướng lên, trong một lúc cũng không biết nên nói cái gì.
Khương Không cũng im lặng một lúc lâu. Nhưng cuối cùng, hắn cũng chưa từng nói cho Lý Tiện Ngư nghe về chuyện liên quan đến quê của mình. Chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Công chúa quay về chuẩn bị đi. Thần cũng còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Vừa dứt lời, hắn cất con dao găm đi.
Một mình đi trong gió tuyết. 米
Sau buổi trưa, đoàn xe của hoàng thất lập tức xuất phát, chạy lên trên đỉnh núi.
Tuyết lớn rơi trên núi tuyết Hòa Trác vẫn chưa ngừng lại, ngược lại càng rơi càng nhiều. Đoàn xe của hoàng thất di chuyển chậm chạp, cho đến khi hoàng hôn buông xuống thì mới lên tới trên đỉnh núi.
Đàn tế trời được xây dựng phía trên đỉnh núi.
Con đường dài một trăm thước, đài cao mười trượng.
Phía bên trên có một bức tượng rất lớn hình dáng Chu Tước tượng trưng cho đồ đằng của hoàng thất Đại Nguyệt đang vỗ cánh quay đầu nhìn lại, đứng hiên ngang kiêu hãnh.
Ánh mắt được tạo thành từ hồng ngọc trông sáng ngời lộng lẫy, rũ mắt nhìn xem mỗi một đời đế vương của Đại Nguyệt đến đây phong thiện.
Quan viên Lễ Bộ và các con cháu hoàng thất còn lại đều cúi đầu quỳ xuống ở dưới đàn tế trời. Mà là một người đế vương, Lý Yến đầu đội vương miện, trên người mặc long bào màu vàng sáng, bước từng bước đi dọc theo cầu thang dài để lên trên.
Ở giữa tuyết lớn lò đốt được thắp lên, trên tay hắn cầm nhang thơm, truyền đạt thành ý tôn kính cho trời cao.
Khói nhẹ như sương mù, lượn lờ bay lên cánh lớn của Chu Tước ở phía trên, theo gió tuyết bay thẳng lên trên mây xanh.
Nhang thơm đã cháy hết.
Lý Yến đích thân quỳ xuống trước Hạo Thiên Thượng Đế, quỳ bái trước bài vị của liệt tổ liệt tông. Thái Thường Tự và Lễ Bộ Thượng Thư quỳ cúi đầu xuống đất, tiến lên dâng ngọc và tơ lụa cho tân đế.
Sau ba phần cúng lễ, lễ nhạc tạm dừng.
Tư Chúc tổ chức phong thiện mở sách lụa ra, ở trước bức tượng thần Chu Tước quỳ đọc văn cầu chúc.
“Trời cao không yên tâm, luôn theo dõi dưới đất. Con dân ở dưới, kế thừa ý chí của thần......”
Núi tuyết Hòa Trác yên tĩnh, tiếng tuyết rơi rào rạt và tiếng gió thổi qua nhàn nhạt, Lý Tiện Ngư nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc.
Nàng hơi kinh ngạc một chút ngước mắt lên. Lại thấy Tư Chúc hôm nay, đúng là Tư Chính của ảnh vệ tư, Khương Không.
Hắn ở trên đàn tế trời tổ chức nghi thức tế lễ vẫn mang mặt nạ sắt như cũ, nhưng hắn đã thay áo choàng màu xám thành áo choàng màu trắng, trên cổ tay áo của áo choàng được may những hoa văn bằng chỉ vàng, vừa trang trọng vừa tao nhã.
Giống như là đang ăn mừng cho việc lớn quan trọng nhất của Đại Nguyệt.
Đây cũng là một việc quan trọng cuối cùng hắn làm trước khi về quê.
Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn cảnh tượng này. Cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh của tuyết rơi dừng trên lông mị, rồi lại từ từ rũ lông mi xuống.
Nàng ở trên mặt tuyết yên tĩnh chờ hoàng huynh đi xuống từ trên đài cao.
Chờ nhóm con cháu hoàng thất dựa theo sắp xếp từ lớn đến nhỏ, lần lượt bước lên tiến hành nghỉ thức tế lễ.
Thứ tự của Lý Tiện Ngư cũng không dài, cho nên đến lượt nàng đi lên đài hiến tế, mặt trời màu vàng kim cũng dần dần lặn xuống phía tây. Trên người nàng mặc lễ phục, bước lên trên bậc cầu thang dài dưới ánh chiều tà từ từ đi về phía trước. Đi đến trên đài tế trời linh thiêng trong tuyết.
Dưới bức tượng thần Chu Tước rất lớn, thân hình thon dài của Khương Không đứng ở đó, hai tay đưa chín cây nhang thơm cho nàng.
Lý Tiện Ngư cung kính cầm lấy nhang thơm hiến cho thần linh, thành kính quỳ lạy trước tượng thần Chu Tước được truyền lại qua nhiều thế hệ của Đại Nguyệt, rồi sau đó cắm nhang thơm vào trong lư nhang bằng vàng trước mặt. Nàng nhẹ nhàng rũ lông mi xuống, yên lặng chờ đợi nhang thơm ở trong lư nhang bằng vàng trước mắt cháy hết đến cuối.
Núi tuyết rét lạnh, nhang thơm cháy chậm rãi.
Thời gian chờ đợi rất lâu.
Trên đàn tế trời yên tĩnh, tiếng gió và tiếng tuyết rơi hòa quyện vào nhau, vang lên vi vu ở bên tai nàng.
Khương Không đứng bên cạnh nàng, từ trong túi tay áo choàng lấy ra một cây sáo Tử Ngọc sáng bóng.
Đầu ngón tay của hắn dừng lại trên chữ khắc trên thân sáo, khàn khàn mở miệng trong gió tuyết: “Công chúa nếu không muốn nhận dao găm của thần. Vậy để thần kể cho công chúa nghe một câu chuyện xưa xem như là món quà cảm ơn.”
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy kinh ngạc.
Nàng mở miệng, nhỏ giọng nhắc nhở Khương Không: “Tư Chính, bây giờ chúng ta đang ở trên lễ phong thiện của hoàng huynh. Lúc này kể chuyện xưa có phải không thích hợp lắm không......”
Khương Không cười khẽ một tiếng: “Thần trên núi tuyết sẽ không trách tội đâu.” “Dù sao, thần cũng đã mang lễ vật đến tế trời.”
Lý Tiện Ngư nhìn về phía đĩa trái cây và tam sinh cúng trước mặt thần, vẫn hơi do dự một chút: “Nếu không, vẫn là chờ sau khi quay trở lại Nguyệt Kinh Thành đi. Khi đó, ta lại đi ảnh vệ tư tìm Tư Chính nghe kể chuyện xưa.” (tam sinh: Lễ hy sinh gồm có ba con vật: trâu, đê và lợn, giết để tế thần thời xưa.) Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung nói: “Nếu Tư Chính không ngại, ta còn có thể dẫn Lâm Uyên theo.”
Khương Không nhàn nhạt rũ mắt xuống, cũng không tỏ vẻ gì hết.
Khi Lý Tiện Ngư cho rằng hắn đồng ý với lời của nàng, lại nghe thấy hắn từ từ mở miệng nói: “Khi thần còn trẻ, cũng từng yêu một vị công chúa.”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía hắn.
Khương Không lại không quay đầu nhìn nàng.
Hắn nhìn về phía dãy núi Hòa Trác trong tuyết lớn, giọng nói khàn khàn mang theo một chút hoài niệm: “Khi đó tuổi của nàng cũng giống như công chúa. Cũng thích mặc váy đỏ, đọc thoại bản. Rõ ràng sức khỏe không tốt, cho nên không thể cưỡi ngựa được nhưng lại muốn đi ra ngoài nhìn xem những nơi bên ngoài bức tường lớn của hoàng cung.”
Hắn cúi đầu mỉm cười: “Thần cũng vậy. Biết rõ là như vậy, cho nên lúc sinh nhật của nàng, ta đã đồng ý chờ sau khi qua mùa đông thì sẽ dẫn nàng đến núi tuyết Hòa Trác để ngắm tuyết.”
Không biết tại sao. Lý Tiện Ngư nhớ tới Phan ma ma từng kể một chuyện xưa cho nàng nghe.
Chuyện xưa về công chúa và ảnh vệ.
Chuyện xưa đời trước. Lông mi của nàng khẽ run lên, hơi lo lắng một chút.
Núi tuyết Hòa Trác yên lặng như vậy, hô hấp của nàng trở nên hỗn loạn, Khương Không đứng bên cạnh nhạy bén phát hiện ra.
Hắn nghiêng người qua, mặt nạ sắt lạnh băng che giấu khuôn mặt của hắn.
Lý Tiện Ngư không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của hắn, chỉ nghe thấy tiếng cười khàn khàn của hắn: “Xem ra, công chúa đã từng nghe qua câu chuyện này.”
Lý Tiện Ngư giống như cũng biết được bản thân không thể gạt được hắn.
Do dự một lúc lâu, nàng vẫn nhỏ giọng hồi: “Lúc trước... Tư Chính thật sự bỏ mặc nàng ấy rồi rời đi một mình sao?”
Khương Không trầm mặc một lúc lâu.
Khi tiếp tục mở miệng, giọng nói vừa trở nên vừa mơ hồ vừa chậm rãi, giống như đang nhớ lại hồi ức xa xôi.
“Sau khi thánh chỉ hòa thân kia ban xuống, thần dẫn công chúa chạy ra khỏi hoàng cung. Muốn ra khỏi thành, muốn dẫn nàng chạy thẳng về phía nam, muốn rời khỏi Đại Nguyệt, đi một đến một nơi không ai quen biết nàng và sống ở đó.”
“Không ngờ, khi màn đêm buông xuống thì bệnh tim của công chúa bộc phát. Nếu như tùy tiện lên đường thì sẽ khiến nàng mất mạng. Thần không thể không dừng lại ở trong thành, muốn chờ đến sáng sớm ngày mai sau khi công chúa đỡ hơn thì sẽ lập tức dẫn nàng ra khỏi thành.”
“Nhưng thần chưa từng dự đoán được là. Trưởng huynh của công chúa, cũng chính là phụ hoàng của ngài, vì ổn định vị trí Thái Tử của mình, không tiếc điều động hai đại đội ky binh đóng quân ở Nguyệt Kinh Thành, lùng bắt khắp thành, lật tung từng miếng đất từng viên gạch cũng muốn lục soát ra nàng.” “Hơn 3000 người, mạnh mẽ mang công chúa về. Mặc kệ nàng có bệnh tim trong người cũng muốn đưa nàng đi Đông Nguyên hòa thân.”
“Thần âm thầm đi theo suốt một đường, cho đến khi xe loan đi ra khỏi lãnh thổ Đại Nguyệt mới tìm được một cơ hội gặp mặt công chúa.”
Hắn nói đến tận đây, giống như nhớ tới hồi ức đau khổ gì đó.
Khương Không bỗng dưng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh thấu xương: “Nhưng phụ hoàng của ngài không đồng ý, binh lính hắn để lại cũng không đồng ý, sứ thần Đông Nguyên hai tay ôm quốc thư hòa thân cũng không đồng ý. Bọn họ biết rõ công chúa phải uống thuốc đúng giờ, biết rõ chỉ có thần mới biết dùng đơn thuốc cổ xưa kia. Nhưng cho dù như thế nào cũng không chịu để thần đi qua! Mặc dù thần chỉ muốn đưa thuốc cho công chúa!”
Hắn nhìn về phía Lý Tiện Ngư, giọng nói càng ngày càng lạnh, đáy mắt càng thêm sâu thẳm, tràn đầy rét lạnh: “Nhờ phụ hoàng của ngài ban tặng, nhờ hoàng thất của Đại Nguyệt ban tặng. Thần trơ mắt nhìn nàng ấy bởi vì bộc phát bệnh tim mà chết ở trước mặt thần!”
Lý Tiện Ngư khiếp sợ nhìn hắn, cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo trong giọng nói của hắn.
Nàng hoảng sợ muốn đứng dậy, lại phát hiện ra bản thân không biết từ khi nào đã không thể nhúc nhích được, thậm chí cũng không thể mở miệng ra được.
Mà ở trong chiếc lư nhang bằng vàng trước mặt, chín cây nhang thơm Khương Không đưa cho nàng vẫn còn đang cháy lặng lẽ.
Làn khói lượn lờ, mang theo mùi đắng của thảo dược mà nàng chưa từng phát hiện ra.
Hôm nay nhốt nàng ở trên đàn tế trời, bị Khương Không bắt nghe hắn kể xong từng câu từng chữ câu chuyện này. “Sau đó, thần hủy dung, dùng độc dược hủy hoại giọng nói. Lấy một thân phận mới, một lần nữa quay trở lại ảnh vệ tư.”
“Đáng tiếc, khi đó ảnh vệ tư đã không cần nam nhân làm ảnh vệ nữa.”
“Khi thần đang cảm thấy bất hạnh vì không tìm được cơ hội, lại phát hiện hoàng đế có suy nghĩ muốn phế truất con trai trưởng bất tài vô dụng, lập hoàng thúc Lý Nghệ của ngài, người đã từng là Nhiếp Chính Vương lên làm Thái Tử.”
Hắn lại cười rộ lên lần nữa, mang theo vẻ lạnh băng thoải mái: “Nhưng... thần càng hướng về phụ hoàng của ngài. Hắn hoa mắt ù tai, bất tài vô dụng, háo sắc. Vì lợi ích của mình, có thể bán đứng bất kỳ người thân ruột thịt nào, là người thần coi trọng nhất, là người được chọn tốt nhất có thể một tay phá huỷ toàn bộ Đại Nguyệt.”
“Thần giúp hắn. Thần giúp hắn âm thầm giết chết vô số trọng thần ủng hộ việc phế Thái Tử. Trở thành tâm phúc của hắn và đi đến vị trí như bây giờ”
Tuyết lớn vẫn đang rơi xuống.
Không khí lạnh lẽo dọc theo nền gạch lạnh băng thấm vào khắp người.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư trở nên rùng mình, nhìn nhang thơm từ từ cháy hết ở trong lư nhang bằng vàng.
Nhìn thấy băng giá không có tan đi trong đáy mắt của Khương Không, lạnh đến mức muốn cắn nuốt tất cả.
Đôi mắt suốt ngày ở sau cái mặt nạ sắt kia, dần dần giấu đi mũi nhọn, lộ ra vẻ dịu dàng Lý Tiện Ngư chưa bao giờ gặp qua.
Giống như ở trong trận tuyết lớn sạch sẽ, lại nghĩ tới tiểu công chúa hắn từng yêu.
Tiểu công chúa cũng thích mặc váy đỏ, thích đọc thoại bản, sẽ ngồi trước cửa sổ dưới ánh trăng chiếu vào, mi mắt cong cong mỉm cười với hắn. Hắn quyến luyến nhẹ nhàng cười một tiếng, bảo vệ cây sáo Tử Ngọc vào trong lòng.
Dưới tiếng tuyết rơi yên tĩnh, hắn nói một câu cuối cùng với Lý Tiện Ngư. “Thần muốn cho toàn bộ Đại Nguyệt... chôn cùng với nàng.”
Hắn vừa dứt lời, nhang thơm trong lư nhang bằng vàng hoàn toàn cháy hết. Núi tuyết Hòa Trác yên tĩnh vang lên một tiếng ầm ầm như tiếng sấm.
Cả dãy núi chấn động, xảy ra động đất.
Vô số thuốc nổ được chôn ở trong núi cùng một lúc được người đốt lên, am ầm nổ tung giữa nhóm hoàng thất Đại Nguyệt đang đứng ở dưới đàn tế trời.
Đất rung núi lở, đàn tế trời sụp đổ.
Mây đen ngưng tụ ở trên không núi tuyết vẫn chưa tan đi, lại thêm một tiếng vang đỉnh tai nhức óc giống như một cơn sóng lớn đang ào ào ập đến.
Cả một khối tuyết lớn ngập trời, đang đổ xuống đầu bọn họ.
Lý Tiện Ngư cả người vô lực, không thể tránh né, thậm chí đều không thể đứng dậy từ trên đàn tế trời đang sụp đổ.
Khi nàng tuyệt vọng muốn nhắm mắt lại, lại trông thấy bóng dáng của thiếu niên dưới bầu trời trắng xóa trong trận tuyết lở chạy về phía nàng.
Ở trước khi đàn tế trời rơi xuống, ở trước khi nàng bị vận mệnh cuốn đi, hắn gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng ngực.
Tuy nhiên chỉ là trong giây lát, trên núi tuyết Hòa Trác tích tụ tuyết trắng hơn vạn năm đột nhiên giáng xuống giống như ông trời đang trừng phạt.
Ở giây phút cuối cùng trước khi bị tuyết lở cắn nuốt. Lý Tiện Ngư nhìn thấy Khương Không gỡ mặt nạ sắt của hắn xuống, lộ ra một gương mặt đầy vết sẹo do dao tao thanh.
Mỗi một vết sẹo... đều thù hận khắc sâu tận xương của hắn.
Một ngày này, nàng rốt cuộc biết được. Khương Không hận tất cả những người trong hoàng thất Đại Nguyệt như nhau.
Nàng lo lắng nhô đầu ra từ phía sau Lâm Uyên, nhìn con dao găm trong tay Khương Không.
Con dao găm hơi rút ra khỏi vỏ có bề mặt sáng bóng, sắc bén thường xuyên mài giũa hàng năm. Nhưng vỏ dao và cán dao lại lưu lại dấu vết bị mài mòn. Nhìn... giống như là một vật cũ rất nhiều năm.
Nghĩ tới thân phận của Khương Không, chắc là... chắc là thật sự đã dính không Ít máu người đi.
Lý Tiện Ngư càng không dám nhận lấy. Nàng nhỏ giọng nói: “Nếu là đồ vật bên người Tư Chính. Tốt nhất là không nên tùy tiện tặng cho người khác.”
Nàng nói, rồi lại hỏi: “Tư Chính muốn quay về quê cũ sao?”
“Quê cũ sao?” Khương Không mỉm cười trong giây lát, có chút nhớ lại chuyện cũ nói: “Có lẽ đi. Thần cũng đã lâu không về quê của mình rồi.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ nhướng lên, trong một lúc cũng không biết nên nói cái gì.
Khương Không cũng im lặng một lúc lâu. Nhưng cuối cùng, hắn cũng chưa từng nói cho Lý Tiện Ngư nghe về chuyện liên quan đến quê của mình. Chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Công chúa quay về chuẩn bị đi. Thần cũng còn có rất nhiều chuyện phải làm.”
Vừa dứt lời, hắn cất con dao găm đi.
Một mình đi trong gió tuyết. 米
Sau buổi trưa, đoàn xe của hoàng thất lập tức xuất phát, chạy lên trên đỉnh núi.
Tuyết lớn rơi trên núi tuyết Hòa Trác vẫn chưa ngừng lại, ngược lại càng rơi càng nhiều. Đoàn xe của hoàng thất di chuyển chậm chạp, cho đến khi hoàng hôn buông xuống thì mới lên tới trên đỉnh núi.
Đàn tế trời được xây dựng phía trên đỉnh núi.
Con đường dài một trăm thước, đài cao mười trượng.
Phía bên trên có một bức tượng rất lớn hình dáng Chu Tước tượng trưng cho đồ đằng của hoàng thất Đại Nguyệt đang vỗ cánh quay đầu nhìn lại, đứng hiên ngang kiêu hãnh.
Ánh mắt được tạo thành từ hồng ngọc trông sáng ngời lộng lẫy, rũ mắt nhìn xem mỗi một đời đế vương của Đại Nguyệt đến đây phong thiện.
Quan viên Lễ Bộ và các con cháu hoàng thất còn lại đều cúi đầu quỳ xuống ở dưới đàn tế trời. Mà là một người đế vương, Lý Yến đầu đội vương miện, trên người mặc long bào màu vàng sáng, bước từng bước đi dọc theo cầu thang dài để lên trên.
Ở giữa tuyết lớn lò đốt được thắp lên, trên tay hắn cầm nhang thơm, truyền đạt thành ý tôn kính cho trời cao.
Khói nhẹ như sương mù, lượn lờ bay lên cánh lớn của Chu Tước ở phía trên, theo gió tuyết bay thẳng lên trên mây xanh.
Nhang thơm đã cháy hết.
Lý Yến đích thân quỳ xuống trước Hạo Thiên Thượng Đế, quỳ bái trước bài vị của liệt tổ liệt tông. Thái Thường Tự và Lễ Bộ Thượng Thư quỳ cúi đầu xuống đất, tiến lên dâng ngọc và tơ lụa cho tân đế.
Sau ba phần cúng lễ, lễ nhạc tạm dừng.
Tư Chúc tổ chức phong thiện mở sách lụa ra, ở trước bức tượng thần Chu Tước quỳ đọc văn cầu chúc.
“Trời cao không yên tâm, luôn theo dõi dưới đất. Con dân ở dưới, kế thừa ý chí của thần......”
Núi tuyết Hòa Trác yên tĩnh, tiếng tuyết rơi rào rạt và tiếng gió thổi qua nhàn nhạt, Lý Tiện Ngư nghe thấy giọng nói khàn khàn quen thuộc.
Nàng hơi kinh ngạc một chút ngước mắt lên. Lại thấy Tư Chúc hôm nay, đúng là Tư Chính của ảnh vệ tư, Khương Không.
Hắn ở trên đàn tế trời tổ chức nghi thức tế lễ vẫn mang mặt nạ sắt như cũ, nhưng hắn đã thay áo choàng màu xám thành áo choàng màu trắng, trên cổ tay áo của áo choàng được may những hoa văn bằng chỉ vàng, vừa trang trọng vừa tao nhã.
Giống như là đang ăn mừng cho việc lớn quan trọng nhất của Đại Nguyệt.
Đây cũng là một việc quan trọng cuối cùng hắn làm trước khi về quê.
Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn cảnh tượng này. Cảm nhận được xúc cảm hơi lạnh của tuyết rơi dừng trên lông mị, rồi lại từ từ rũ lông mi xuống.
Nàng ở trên mặt tuyết yên tĩnh chờ hoàng huynh đi xuống từ trên đài cao.
Chờ nhóm con cháu hoàng thất dựa theo sắp xếp từ lớn đến nhỏ, lần lượt bước lên tiến hành nghỉ thức tế lễ.
Thứ tự của Lý Tiện Ngư cũng không dài, cho nên đến lượt nàng đi lên đài hiến tế, mặt trời màu vàng kim cũng dần dần lặn xuống phía tây. Trên người nàng mặc lễ phục, bước lên trên bậc cầu thang dài dưới ánh chiều tà từ từ đi về phía trước. Đi đến trên đài tế trời linh thiêng trong tuyết.
Dưới bức tượng thần Chu Tước rất lớn, thân hình thon dài của Khương Không đứng ở đó, hai tay đưa chín cây nhang thơm cho nàng.
Lý Tiện Ngư cung kính cầm lấy nhang thơm hiến cho thần linh, thành kính quỳ lạy trước tượng thần Chu Tước được truyền lại qua nhiều thế hệ của Đại Nguyệt, rồi sau đó cắm nhang thơm vào trong lư nhang bằng vàng trước mặt. Nàng nhẹ nhàng rũ lông mi xuống, yên lặng chờ đợi nhang thơm ở trong lư nhang bằng vàng trước mắt cháy hết đến cuối.
Núi tuyết rét lạnh, nhang thơm cháy chậm rãi.
Thời gian chờ đợi rất lâu.
Trên đàn tế trời yên tĩnh, tiếng gió và tiếng tuyết rơi hòa quyện vào nhau, vang lên vi vu ở bên tai nàng.
Khương Không đứng bên cạnh nàng, từ trong túi tay áo choàng lấy ra một cây sáo Tử Ngọc sáng bóng.
Đầu ngón tay của hắn dừng lại trên chữ khắc trên thân sáo, khàn khàn mở miệng trong gió tuyết: “Công chúa nếu không muốn nhận dao găm của thần. Vậy để thần kể cho công chúa nghe một câu chuyện xưa xem như là món quà cảm ơn.”
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy kinh ngạc.
Nàng mở miệng, nhỏ giọng nhắc nhở Khương Không: “Tư Chính, bây giờ chúng ta đang ở trên lễ phong thiện của hoàng huynh. Lúc này kể chuyện xưa có phải không thích hợp lắm không......”
Khương Không cười khẽ một tiếng: “Thần trên núi tuyết sẽ không trách tội đâu.” “Dù sao, thần cũng đã mang lễ vật đến tế trời.”
Lý Tiện Ngư nhìn về phía đĩa trái cây và tam sinh cúng trước mặt thần, vẫn hơi do dự một chút: “Nếu không, vẫn là chờ sau khi quay trở lại Nguyệt Kinh Thành đi. Khi đó, ta lại đi ảnh vệ tư tìm Tư Chính nghe kể chuyện xưa.” (tam sinh: Lễ hy sinh gồm có ba con vật: trâu, đê và lợn, giết để tế thần thời xưa.) Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung nói: “Nếu Tư Chính không ngại, ta còn có thể dẫn Lâm Uyên theo.”
Khương Không nhàn nhạt rũ mắt xuống, cũng không tỏ vẻ gì hết.
Khi Lý Tiện Ngư cho rằng hắn đồng ý với lời của nàng, lại nghe thấy hắn từ từ mở miệng nói: “Khi thần còn trẻ, cũng từng yêu một vị công chúa.”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía hắn.
Khương Không lại không quay đầu nhìn nàng.
Hắn nhìn về phía dãy núi Hòa Trác trong tuyết lớn, giọng nói khàn khàn mang theo một chút hoài niệm: “Khi đó tuổi của nàng cũng giống như công chúa. Cũng thích mặc váy đỏ, đọc thoại bản. Rõ ràng sức khỏe không tốt, cho nên không thể cưỡi ngựa được nhưng lại muốn đi ra ngoài nhìn xem những nơi bên ngoài bức tường lớn của hoàng cung.”
Hắn cúi đầu mỉm cười: “Thần cũng vậy. Biết rõ là như vậy, cho nên lúc sinh nhật của nàng, ta đã đồng ý chờ sau khi qua mùa đông thì sẽ dẫn nàng đến núi tuyết Hòa Trác để ngắm tuyết.”
Không biết tại sao. Lý Tiện Ngư nhớ tới Phan ma ma từng kể một chuyện xưa cho nàng nghe.
Chuyện xưa về công chúa và ảnh vệ.
Chuyện xưa đời trước. Lông mi của nàng khẽ run lên, hơi lo lắng một chút.
Núi tuyết Hòa Trác yên lặng như vậy, hô hấp của nàng trở nên hỗn loạn, Khương Không đứng bên cạnh nhạy bén phát hiện ra.
Hắn nghiêng người qua, mặt nạ sắt lạnh băng che giấu khuôn mặt của hắn.
Lý Tiện Ngư không nhìn thấy biểu cảm trên mặt của hắn, chỉ nghe thấy tiếng cười khàn khàn của hắn: “Xem ra, công chúa đã từng nghe qua câu chuyện này.”
Lý Tiện Ngư giống như cũng biết được bản thân không thể gạt được hắn.
Do dự một lúc lâu, nàng vẫn nhỏ giọng hồi: “Lúc trước... Tư Chính thật sự bỏ mặc nàng ấy rồi rời đi một mình sao?”
Khương Không trầm mặc một lúc lâu.
Khi tiếp tục mở miệng, giọng nói vừa trở nên vừa mơ hồ vừa chậm rãi, giống như đang nhớ lại hồi ức xa xôi.
“Sau khi thánh chỉ hòa thân kia ban xuống, thần dẫn công chúa chạy ra khỏi hoàng cung. Muốn ra khỏi thành, muốn dẫn nàng chạy thẳng về phía nam, muốn rời khỏi Đại Nguyệt, đi một đến một nơi không ai quen biết nàng và sống ở đó.”
“Không ngờ, khi màn đêm buông xuống thì bệnh tim của công chúa bộc phát. Nếu như tùy tiện lên đường thì sẽ khiến nàng mất mạng. Thần không thể không dừng lại ở trong thành, muốn chờ đến sáng sớm ngày mai sau khi công chúa đỡ hơn thì sẽ lập tức dẫn nàng ra khỏi thành.”
“Nhưng thần chưa từng dự đoán được là. Trưởng huynh của công chúa, cũng chính là phụ hoàng của ngài, vì ổn định vị trí Thái Tử của mình, không tiếc điều động hai đại đội ky binh đóng quân ở Nguyệt Kinh Thành, lùng bắt khắp thành, lật tung từng miếng đất từng viên gạch cũng muốn lục soát ra nàng.” “Hơn 3000 người, mạnh mẽ mang công chúa về. Mặc kệ nàng có bệnh tim trong người cũng muốn đưa nàng đi Đông Nguyên hòa thân.”
“Thần âm thầm đi theo suốt một đường, cho đến khi xe loan đi ra khỏi lãnh thổ Đại Nguyệt mới tìm được một cơ hội gặp mặt công chúa.”
Hắn nói đến tận đây, giống như nhớ tới hồi ức đau khổ gì đó.
Khương Không bỗng dưng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh thấu xương: “Nhưng phụ hoàng của ngài không đồng ý, binh lính hắn để lại cũng không đồng ý, sứ thần Đông Nguyên hai tay ôm quốc thư hòa thân cũng không đồng ý. Bọn họ biết rõ công chúa phải uống thuốc đúng giờ, biết rõ chỉ có thần mới biết dùng đơn thuốc cổ xưa kia. Nhưng cho dù như thế nào cũng không chịu để thần đi qua! Mặc dù thần chỉ muốn đưa thuốc cho công chúa!”
Hắn nhìn về phía Lý Tiện Ngư, giọng nói càng ngày càng lạnh, đáy mắt càng thêm sâu thẳm, tràn đầy rét lạnh: “Nhờ phụ hoàng của ngài ban tặng, nhờ hoàng thất của Đại Nguyệt ban tặng. Thần trơ mắt nhìn nàng ấy bởi vì bộc phát bệnh tim mà chết ở trước mặt thần!”
Lý Tiện Ngư khiếp sợ nhìn hắn, cảm thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo trong giọng nói của hắn.
Nàng hoảng sợ muốn đứng dậy, lại phát hiện ra bản thân không biết từ khi nào đã không thể nhúc nhích được, thậm chí cũng không thể mở miệng ra được.
Mà ở trong chiếc lư nhang bằng vàng trước mặt, chín cây nhang thơm Khương Không đưa cho nàng vẫn còn đang cháy lặng lẽ.
Làn khói lượn lờ, mang theo mùi đắng của thảo dược mà nàng chưa từng phát hiện ra.
Hôm nay nhốt nàng ở trên đàn tế trời, bị Khương Không bắt nghe hắn kể xong từng câu từng chữ câu chuyện này. “Sau đó, thần hủy dung, dùng độc dược hủy hoại giọng nói. Lấy một thân phận mới, một lần nữa quay trở lại ảnh vệ tư.”
“Đáng tiếc, khi đó ảnh vệ tư đã không cần nam nhân làm ảnh vệ nữa.”
“Khi thần đang cảm thấy bất hạnh vì không tìm được cơ hội, lại phát hiện hoàng đế có suy nghĩ muốn phế truất con trai trưởng bất tài vô dụng, lập hoàng thúc Lý Nghệ của ngài, người đã từng là Nhiếp Chính Vương lên làm Thái Tử.”
Hắn lại cười rộ lên lần nữa, mang theo vẻ lạnh băng thoải mái: “Nhưng... thần càng hướng về phụ hoàng của ngài. Hắn hoa mắt ù tai, bất tài vô dụng, háo sắc. Vì lợi ích của mình, có thể bán đứng bất kỳ người thân ruột thịt nào, là người thần coi trọng nhất, là người được chọn tốt nhất có thể một tay phá huỷ toàn bộ Đại Nguyệt.”
“Thần giúp hắn. Thần giúp hắn âm thầm giết chết vô số trọng thần ủng hộ việc phế Thái Tử. Trở thành tâm phúc của hắn và đi đến vị trí như bây giờ”
Tuyết lớn vẫn đang rơi xuống.
Không khí lạnh lẽo dọc theo nền gạch lạnh băng thấm vào khắp người.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư trở nên rùng mình, nhìn nhang thơm từ từ cháy hết ở trong lư nhang bằng vàng.
Nhìn thấy băng giá không có tan đi trong đáy mắt của Khương Không, lạnh đến mức muốn cắn nuốt tất cả.
Đôi mắt suốt ngày ở sau cái mặt nạ sắt kia, dần dần giấu đi mũi nhọn, lộ ra vẻ dịu dàng Lý Tiện Ngư chưa bao giờ gặp qua.
Giống như ở trong trận tuyết lớn sạch sẽ, lại nghĩ tới tiểu công chúa hắn từng yêu.
Tiểu công chúa cũng thích mặc váy đỏ, thích đọc thoại bản, sẽ ngồi trước cửa sổ dưới ánh trăng chiếu vào, mi mắt cong cong mỉm cười với hắn. Hắn quyến luyến nhẹ nhàng cười một tiếng, bảo vệ cây sáo Tử Ngọc vào trong lòng.
Dưới tiếng tuyết rơi yên tĩnh, hắn nói một câu cuối cùng với Lý Tiện Ngư. “Thần muốn cho toàn bộ Đại Nguyệt... chôn cùng với nàng.”
Hắn vừa dứt lời, nhang thơm trong lư nhang bằng vàng hoàn toàn cháy hết. Núi tuyết Hòa Trác yên tĩnh vang lên một tiếng ầm ầm như tiếng sấm.
Cả dãy núi chấn động, xảy ra động đất.
Vô số thuốc nổ được chôn ở trong núi cùng một lúc được người đốt lên, am ầm nổ tung giữa nhóm hoàng thất Đại Nguyệt đang đứng ở dưới đàn tế trời.
Đất rung núi lở, đàn tế trời sụp đổ.
Mây đen ngưng tụ ở trên không núi tuyết vẫn chưa tan đi, lại thêm một tiếng vang đỉnh tai nhức óc giống như một cơn sóng lớn đang ào ào ập đến.
Cả một khối tuyết lớn ngập trời, đang đổ xuống đầu bọn họ.
Lý Tiện Ngư cả người vô lực, không thể tránh né, thậm chí đều không thể đứng dậy từ trên đàn tế trời đang sụp đổ.
Khi nàng tuyệt vọng muốn nhắm mắt lại, lại trông thấy bóng dáng của thiếu niên dưới bầu trời trắng xóa trong trận tuyết lở chạy về phía nàng.
Ở trước khi đàn tế trời rơi xuống, ở trước khi nàng bị vận mệnh cuốn đi, hắn gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng ngực.
Tuy nhiên chỉ là trong giây lát, trên núi tuyết Hòa Trác tích tụ tuyết trắng hơn vạn năm đột nhiên giáng xuống giống như ông trời đang trừng phạt.
Ở giây phút cuối cùng trước khi bị tuyết lở cắn nuốt. Lý Tiện Ngư nhìn thấy Khương Không gỡ mặt nạ sắt của hắn xuống, lộ ra một gương mặt đầy vết sẹo do dao tao thanh.
Mỗi một vết sẹo... đều thù hận khắc sâu tận xương của hắn.
Một ngày này, nàng rốt cuộc biết được. Khương Không hận tất cả những người trong hoàng thất Đại Nguyệt như nhau.