Mềm Mại Đối Lạnh Lùng - Tiêu Diêm Tiểu Điềm Bính
Chương 127: Núi tuyết Hòa Trác
Sau ngày tết, đoàn xe của hoàng thất cuối cùng cũng đã đi đến dưới chân núi tuyất.
Lúc đó đúng là lúc thời tiết rét lạnh nhất trong năm. Trên núi tuyết, khắp núi đồi phủ đầy tuyết trắng xóa, tuyết đọng dày đến mức cao đến cẳng chân. Hoàng thất không thể lên núi, chỉ có thể tạm thời dừng lại dưới chân núi hai ngày, ra lệnh cho thị vệ và các cung nhân dọn đẹp sạch sẽ một con đường.
Hai ngày này yên lặng không có việc gì làm đủ khiến cho Ninh Ý cảm thấy chán muốn chết, đưa một thiệp mời cho Lý Tiện Ngư kêu nàng đến chỗ ở tạm thời của mình, đồng thời cũng thuận đường mời luôn Nhã Thiện.
Sáng sớm Lý Tiện Ngư đã ra cửa, đi đến chỗ ở của hoàng tỷ Ninh Ý.
Lúc đó tuyết rơi tầm tã, sương gió lạnh lẽo.
Lý Tiện Ngư bọc bản thân kín mít.
Nàng mặc chiếc áo lông chồn rất dày, quấn khăn choàng lông thỏ tuyết trắng, tay nhỏ trắng nõn giấu trong đôi găng tay viền lông, trong tay còn đang ôm lò sưởi cầm tay được đốt nóng hổi.
Lúc này mới có thể tạm thời áp xuống cái lạnh giá trên núi tuyết.
Lâm Uyên đi theo bên người nàng. Cái tay thường ngày cầm kiếm bây giờ thì đang cầm dù, vì nàng che chắn gió tuyết thổi tới.
Hắn đưa nàng đi đến trước lều của Ninh Ý. Mà Chấp Sương đang chờ trước cửa lều cũng lập tức tiến lên hành lễ, đưa Lý Tiện Ngư đi vào. Lều trại được dựng lên tạm thời, không gian trong lều cũng không rộng lắm, cho nên cũng không có đặt tấm bình phong.
Theo màn lều được vén lên, gió lạnh thổi vào, hai vị công chúa đang ngồi đối diện uống trà trong đó cũng lập tức ngước mắt lên nhìn.
Ninh Ý vẫn trang điểm như thường ngày. Nàng đang mặc chiếc váy gấm màu vàng dưới áo khoác lông cáo đen, trên mặt được trang điểm tỉnh xảo, đuôi mắt màu do được vẽ cong lên, biểu cảm lười biếng.
Mà Nhã Thiện ngồi đối diện nàng thì ăn mặc đơn giản, trên mặt cũng không trang điểm. Nhưng nhìn xem từ sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều so với lúc trước. Đôi môi luôn tái nhợt hàng năm vậy mà có thể nhìn thấy một chút màu đỏ tươi.
Lý Tiện Ngư hành lễ với hai người họ, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi qua, ngồi xuống bên cạnh hoàng tỷ Nhã Thiện.
Nàng nhìn sắc mặt giống như chuyển biến tốt đẹp của Nhã Thiện, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng hiện lên tia ý cười: “Mấy ngày gần đây sức khỏe của hoàng tỷ có tốt hơn chút nào không? Nhìn sắc mặt cũng rất tốt.”
Nhã Thiện từ từ rũ mi mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Có lẽ là do thuốc gần đây dùng tốt đi.”
Khương Không đưa thuốc thật sự dùng rất tốt.
Tuy là thuốc mạnh lấy việc tiêu hao khá nhiều căn cơ để đổi lấy chuyển biến tốt tạm thời. Nhưng đối với người cả đời triền miên trên giường bệnh như nàng mà nói thì cũng là đáng giá.
Lý Tiện Ngư cũng không biết suy nghĩ trong lòng nàng. Mắt hạnh của nàng hơi cong lên, còn muốn hỏi đây là đơn thuốc của vị thái y nào.
Nhưng Ninh Ý đã nhướng mày đẹp lên. Nàng dùng ngón út đeo móng tay giả nhẹ nhàng gõ lên trên cái bàn trước mặt Lý Tiện Ngư, lạnh lùng mỉm cười nói: “Thỏ con, hôm nay rõ ràng là tới lêu của bổn cung. Tại sao lại coi như không nhìn thấy bổn cung vậy?”
Tâm trạng của Lý Tiện Ngư rất tốt, nghe vậy cũng chỉ cong mi nói: “Khi Gia Ninh bước vào đã hành lễ với hoàng tỷ rồi.”
Ninh Ý cười nhạo một tiếng. Đầu ngón tay khẽ giơ lên, ra hiệu kêu Chấp Sương đưa cho nàng một ly trà gừng vừa mới nấu xong.
Lý Tiện Ngư giơ tay cầm lấy, còn chưa kịp cảm ơn hoàng tỷ thì lại nhìn thấy một vật có bộ lông màu trắng đang nhảy lên theo tà váy của hoàng tỷ Ninh Ý, nằm trong khuỷu tay của nàng ấy, nhô đầu ra, lấy một đôi mắt giống như đậu đen nhìn chằm chằm về phía nàng.
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc: “Hoàng tỷ cũng mang theo chồn tuyết đi cùng sao?”
Ninh Ý giơ tay xoa xoa bộ lông mềm mại của chồn tuyết, không hề để ý nói: “Chồn tuyết vốn thuộc về núi tuyết. Lại không sợ lạnh. Cho nên bổn cung mang nó theo, coi như là trò tiêu khiển.” (tiêu khiển: việc làm cho tâm trạng thoải mái bằng những thú vui chơi giải trí nhẹ nhàng)
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng trả lời, lại nhịn không được hỏi: “Nhưng tại sao hôm nay nó nhìn chằm chằm muội như vậy?”
Nàng khó hiểu nói: “Muội cũng không mang theo Tiểu Miên Hoa.”
Ninh Ý cười như không cười: “Ai biết được chứ? Có lẽ, là muốn ăn con thỏ đi.” Lý Tiện Ngư nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Ninh Ý.
Nàng không muốn bị hoàng tỷ trêu đùa. Cho nên nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, đưa ly trà đến bên môi, nhờ thời gian uống trà gừng này mà ngừng cuộc nói chuyện này lại. Trà gừng nấu thật sự rất đậm, uống vào miệng thì có vị rất cay. Uống nửa ly trà thì mới xua tan hết được khí lạnh trong cơn gió tuyết vừa rồi.
Ninh Ý cũng buông chồn tuyết ra, kêu Chấp Sương bưng điểm tâm lên, rồi lại câu được câu không trò chuyện với các nàng.
Một bình trà gừng rất nhanh đã bị uống cạn.
Thân thể của Nhã Thiện mệt mỏi cho nên xin phép đi về trước.
Lý Tiện Ngư và hoàng tỷ Ninh Ý chơi cờ lục bác với nhau, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng nhiều, lo lắng một lúc nữa lúc trở về đường đi sẽ khó đi, cho nên nàng cũng đứng dậy đi về.
Ninh Ý cũng lười giữ nàng lại, chỉ kêu Chấp Sương đưa nàng đi ra ngoài.
Bức màn được cuốn lên. Lý Tiện Ngư nhấc váy đi qua bức màn, lông mi khẽ ngước lên, trông thấy thiếu niên đang chờ ở bên ngoài lều.
Hắn cầm dù chờ nàng ở trên nền tuyết.
Bộ quần áo màu đen tóc đen, dáng người hiên ngang, giống như cây tuyết tùng trên núi tuyết vĩnh viễn không khô héo.
“Lâm Uyên.” Lý Tiện Ngư cong mi, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lâm Uyên trả lời một tiếng, cất bước đi đến bên cạnh nàng, nghiêng cây dù có cán bằng ngọc về phía nàng.
“Bây giờ công chúa muốn đi về sao?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu một chút, đang muốn cùng hắn quay trở về lại nghe thấy phía sau vang lên hai tiếng tê tê.
Ngay sau đó, cửa lều được vén lên một góc, con chồn tuyết được hoàng tỷ Ninh Ý nuôi dưỡng nhảy ra ngoài, chân trước quỳ sát đất, nhe răng trợn mắt với Lâm Uyên, bộ dáng cực kỳ hung ác. Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên, hung hăng cắn hắn một ngụm. Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc, theo bản năng nói: “Lâm Uyên, hình như nó không thích ngươi lắm......”
Nàng còn chưa dứt lời, chồn tuyết mượn lực ở trên mặt đất, đột nhiên nhào về phía Lâm Uyên.
Lâm Uyên đã chuẩn bị từ sớm.
Hắn giơ tay bắt lấy làn da mềm mại sau cổ của chồn tuyết, thấy nó giống như muốn nghiêng người qua cắn thì giơ tay ném nó lên trên nền tuyết ở phía xa. Đầu của chồn tuyết chúi xuống, một đầu chui vào trong lớp tuyết đọng rất dày. Khi bò lại ra ngoài, bộ lông mềm mại trên người đều dựng đứng lên, thoạt nhìn cực kỳ tức giận.
Lâm Uyên cũng không hề để ý tới nó. Hắn cất bước dẫn Lý Tiện Ngư quay trở về, nhỏ giọng giải thích với nàng về phản ứng của con chồn tuyết này: “Nó năm lần bảy lượt tới Điện Phi Hương của công chúa, muốn cắn con thỏ của công chúa, đều bị thần ném ra ngoài.”
Hắn nói, giơ tay ném chồn lại nhào tới phía xa một lần nữa, giọng nói nhàn nhạt: “Con súc sinh này chắc chắn là hận thần.”
Hận sao?
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc một chút quay đầu nhìn lại con chồn tuyết đang tức giận kia.
Đột nhiên không thể không thừa nhận, bộ dáng của nó trông thật sự giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn Lâm Uyên một cái.
Chỉ là, còn chưa tìm được cơ hội thích hợp thôi. Nhìn thấy nó còn muốn nhào tới, Lý Tiện Ngư vội vàng cất bước, lôi kéo Lâm Uyên rời đi. Làm cho nó ít bị Lâm Uyên ném xuống vài lần.
Cho đến khi đi đến chỗ con chồn tuyết không thể nhìn thấy, Lý Tiện Ngư cũng từ từ chậm bước chân lại, nhìn núi tuyết Hòa Trác ở phía xa và mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên ta tới núi tuyết Hòa Trác. Lần đầu tiên gặp phải tuyết lớn như vậy.”
Nàng hơi cảm thán một chút: “Nguyệt Kinh Thành sẽ không có tuyết rơi lớn như vậy. Nhiều nhất cũng chỉ có một tầng hơi mỏng, sang ngày hôm sau thì sẽ tan ra. Cho dù muốn đắp người tuyết cũng không thể đắp được.”
Lâm Uyên giống như nhớ ra gì đó.
Hắn nhàn nhạt rũ mắt xuống, nói với Lý Tiện Ngư: “Quốc gia của thần mỗi năm đều có tuyết rơi. Khi tuyết rơi dày cũng có thể phủ kín cả giày.”
Lý Tiện Ngư rất ít khi nghe hắn nói về chuyện có liên quan đến thân thế của hắn. Nghe vậy thì nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn về phía hắn, đáy mắt mang theo một chút tò mò.
Lâm Uyên lại không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa có muốn đi đắp người tuyết không?”
“Trước khi quay trở lại Nguyệt Kinh Thành.”
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên, lập tức gật đầu đồng ý.
Tuyết ở xung quanh thật sự rơi quá dày nên rất dễ để có thể đắp được một người tuyết. Sau khoảng thời gian chưa đầy một chén trà nhỏ, Lý Tiện Ngư đã bắt đầu lăn được một quả cầu tuyết.
Lâm Uyên lại không lăn phần của mình mà hắn thêm đuôi và lỗ tai cho quả cầu tuyết của Lý Tiện Ngư, tạo thành hình dáng của một con thỏ.
Lý Tiện Ngư rũ mắt nhìn lại, nhìn con thỏ tuyết trắng muốt tròn vo trước mắt. Tai dài đuôi ngắn, lả lướt đáng yêu, cũng thật sự có vài phần giống như Tiểu Miên Hoa nàng đang nuôi.
Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp, vây quanh vòng vòng con thỏ tuyết trước mắt, nói với Lâm Uyên: “Hình như còn thiếu một đôi mắt đỏ.”
Nàng duỗi tay nắm chặt tay áo của Lâm Uyên: “Chúng ta quay lại lều tìm hai quả gì màu đỏ lại đây đi.”
Nàng còn chưa dứt lời thì thấy Lâm Uyên đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đang đi tới ở sau lưng nàng.
Lý Tiện Ngư quay người lại nhìn theo tầm mắt của hắn. Thấy trong cánh đồng tuyết mênh mông, Khương Không mang mặt nạ sắt đang từ từ đi dạo lại đây. Hắn không có che dù, trên tóc và trên quần áo đều được bao phủ một lớp tuyết mỏng, ở trong mùa đông tuyết rơi trông đặc biệt rét lạnh.
Khương Không lại giống như không hề để ý. Vẫn như thường ngày hành lễ với Lý Tiện Ngư, giọng nói khàn khàn mang theo một chút ý cười: “Công chúa, con đường lên núi đã được quét dọn sạch sẽ. Bệ hạ ra lệnh, sau buổi trưa lập tức lên đường, đi đến núi tuyết tổ chức phong thiện.”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người. Nàng cũng tạm thời buông xuống chuyện gắn mắt cho con thỏ, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ta lập tức quay về chuẩn bị.” Nàng nói, lại hơi tò mò một chút: “Hôm nay thái giám và người hầu bên cạnh hoàng huynh không có ở đó sao? Tại sao lại để cho Tư Chính đích thân lại đây truyền lệnh.”
Khương Không duỗi tay phủi đi tuyết rơi trên ống tay áo, dáng ve vừa nhàn nhã vừa thanh tao lịch sự: “Thần không phải vâng lệnh đến đây. Tuy nhiên chỉ nói lại cho công chúa tin tức vừa mới biết được mà thôi. Mười lăm phút sau chắc sẽ có thái giám đến truyền lệnh cho công chúa.”
Lý Tiện Ngư cảm thấy hơi khó hiểu. Nàng suy nghĩ một lúc, lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải Tư Chính muốn kêu ta về sớm chuẩn bị đúng không?”
Khương Không mỉm cười: “Thần chỉ là đột nhiên nhớ đến mà thôi. Rốt cuộc, đây cũng là lần cuối cùng thần truyền lệnh với công chúa.”
Hắn khàn khàn mở miệng nói: “Thần đã phục vụ cho hoàng gia hai mươi năm. Bây giờ, cũng đã tới lúc nên kết thúc rồi.”
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy kinh ngạc.
Còn chưa mở miệng thì thấy Khương Không giơ ngón tay thon dài lên, cởi bỏ dao găm đang đeo bên hông xuống và đưa cho nàng: “Con dao găm này, có thể để lại cho công chúa làm kỷ niệm.”
Hắn cười nói: “Đây là tập tục quê nhà của thần. Cũng có thể coi như món quà thần cảm ơn công chúa vì đã giúp thần tìm về cây sáo Tử Ngọc.”
Khương Không còn chưa dứt lời, Lý Tiện Ngư phát hiện ánh sáng trước mắt nàng hơi tối xuống.
Là Lâm Uyên nghiêng người che trước người nàng.
Ánh mắt của hắn sắc bén nhìn về phía Khương Không, lạnh giọng từ chối: “Không cần.”
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư, nhắc nhở nàng đừng cầm lấy nó, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Ở nơi nào lại có tập tục tặng cho người khác vũ khí giết người từng nhuốm máu?”
Lúc đó đúng là lúc thời tiết rét lạnh nhất trong năm. Trên núi tuyết, khắp núi đồi phủ đầy tuyết trắng xóa, tuyết đọng dày đến mức cao đến cẳng chân. Hoàng thất không thể lên núi, chỉ có thể tạm thời dừng lại dưới chân núi hai ngày, ra lệnh cho thị vệ và các cung nhân dọn đẹp sạch sẽ một con đường.
Hai ngày này yên lặng không có việc gì làm đủ khiến cho Ninh Ý cảm thấy chán muốn chết, đưa một thiệp mời cho Lý Tiện Ngư kêu nàng đến chỗ ở tạm thời của mình, đồng thời cũng thuận đường mời luôn Nhã Thiện.
Sáng sớm Lý Tiện Ngư đã ra cửa, đi đến chỗ ở của hoàng tỷ Ninh Ý.
Lúc đó tuyết rơi tầm tã, sương gió lạnh lẽo.
Lý Tiện Ngư bọc bản thân kín mít.
Nàng mặc chiếc áo lông chồn rất dày, quấn khăn choàng lông thỏ tuyết trắng, tay nhỏ trắng nõn giấu trong đôi găng tay viền lông, trong tay còn đang ôm lò sưởi cầm tay được đốt nóng hổi.
Lúc này mới có thể tạm thời áp xuống cái lạnh giá trên núi tuyết.
Lâm Uyên đi theo bên người nàng. Cái tay thường ngày cầm kiếm bây giờ thì đang cầm dù, vì nàng che chắn gió tuyết thổi tới.
Hắn đưa nàng đi đến trước lều của Ninh Ý. Mà Chấp Sương đang chờ trước cửa lều cũng lập tức tiến lên hành lễ, đưa Lý Tiện Ngư đi vào. Lều trại được dựng lên tạm thời, không gian trong lều cũng không rộng lắm, cho nên cũng không có đặt tấm bình phong.
Theo màn lều được vén lên, gió lạnh thổi vào, hai vị công chúa đang ngồi đối diện uống trà trong đó cũng lập tức ngước mắt lên nhìn.
Ninh Ý vẫn trang điểm như thường ngày. Nàng đang mặc chiếc váy gấm màu vàng dưới áo khoác lông cáo đen, trên mặt được trang điểm tỉnh xảo, đuôi mắt màu do được vẽ cong lên, biểu cảm lười biếng.
Mà Nhã Thiện ngồi đối diện nàng thì ăn mặc đơn giản, trên mặt cũng không trang điểm. Nhưng nhìn xem từ sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều so với lúc trước. Đôi môi luôn tái nhợt hàng năm vậy mà có thể nhìn thấy một chút màu đỏ tươi.
Lý Tiện Ngư hành lễ với hai người họ, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi qua, ngồi xuống bên cạnh hoàng tỷ Nhã Thiện.
Nàng nhìn sắc mặt giống như chuyển biến tốt đẹp của Nhã Thiện, trong đôi mắt hạnh hoa trong sáng hiện lên tia ý cười: “Mấy ngày gần đây sức khỏe của hoàng tỷ có tốt hơn chút nào không? Nhìn sắc mặt cũng rất tốt.”
Nhã Thiện từ từ rũ mi mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Có lẽ là do thuốc gần đây dùng tốt đi.”
Khương Không đưa thuốc thật sự dùng rất tốt.
Tuy là thuốc mạnh lấy việc tiêu hao khá nhiều căn cơ để đổi lấy chuyển biến tốt tạm thời. Nhưng đối với người cả đời triền miên trên giường bệnh như nàng mà nói thì cũng là đáng giá.
Lý Tiện Ngư cũng không biết suy nghĩ trong lòng nàng. Mắt hạnh của nàng hơi cong lên, còn muốn hỏi đây là đơn thuốc của vị thái y nào.
Nhưng Ninh Ý đã nhướng mày đẹp lên. Nàng dùng ngón út đeo móng tay giả nhẹ nhàng gõ lên trên cái bàn trước mặt Lý Tiện Ngư, lạnh lùng mỉm cười nói: “Thỏ con, hôm nay rõ ràng là tới lêu của bổn cung. Tại sao lại coi như không nhìn thấy bổn cung vậy?”
Tâm trạng của Lý Tiện Ngư rất tốt, nghe vậy cũng chỉ cong mi nói: “Khi Gia Ninh bước vào đã hành lễ với hoàng tỷ rồi.”
Ninh Ý cười nhạo một tiếng. Đầu ngón tay khẽ giơ lên, ra hiệu kêu Chấp Sương đưa cho nàng một ly trà gừng vừa mới nấu xong.
Lý Tiện Ngư giơ tay cầm lấy, còn chưa kịp cảm ơn hoàng tỷ thì lại nhìn thấy một vật có bộ lông màu trắng đang nhảy lên theo tà váy của hoàng tỷ Ninh Ý, nằm trong khuỷu tay của nàng ấy, nhô đầu ra, lấy một đôi mắt giống như đậu đen nhìn chằm chằm về phía nàng.
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc: “Hoàng tỷ cũng mang theo chồn tuyết đi cùng sao?”
Ninh Ý giơ tay xoa xoa bộ lông mềm mại của chồn tuyết, không hề để ý nói: “Chồn tuyết vốn thuộc về núi tuyết. Lại không sợ lạnh. Cho nên bổn cung mang nó theo, coi như là trò tiêu khiển.” (tiêu khiển: việc làm cho tâm trạng thoải mái bằng những thú vui chơi giải trí nhẹ nhàng)
Lý Tiện Ngư nhỏ giọng trả lời, lại nhịn không được hỏi: “Nhưng tại sao hôm nay nó nhìn chằm chằm muội như vậy?”
Nàng khó hiểu nói: “Muội cũng không mang theo Tiểu Miên Hoa.”
Ninh Ý cười như không cười: “Ai biết được chứ? Có lẽ, là muốn ăn con thỏ đi.” Lý Tiện Ngư nghe ra được sự chế nhạo trong lời nói của Ninh Ý.
Nàng không muốn bị hoàng tỷ trêu đùa. Cho nên nhẹ nhàng chớp chớp lông mi, đưa ly trà đến bên môi, nhờ thời gian uống trà gừng này mà ngừng cuộc nói chuyện này lại. Trà gừng nấu thật sự rất đậm, uống vào miệng thì có vị rất cay. Uống nửa ly trà thì mới xua tan hết được khí lạnh trong cơn gió tuyết vừa rồi.
Ninh Ý cũng buông chồn tuyết ra, kêu Chấp Sương bưng điểm tâm lên, rồi lại câu được câu không trò chuyện với các nàng.
Một bình trà gừng rất nhanh đã bị uống cạn.
Thân thể của Nhã Thiện mệt mỏi cho nên xin phép đi về trước.
Lý Tiện Ngư và hoàng tỷ Ninh Ý chơi cờ lục bác với nhau, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng nhiều, lo lắng một lúc nữa lúc trở về đường đi sẽ khó đi, cho nên nàng cũng đứng dậy đi về.
Ninh Ý cũng lười giữ nàng lại, chỉ kêu Chấp Sương đưa nàng đi ra ngoài.
Bức màn được cuốn lên. Lý Tiện Ngư nhấc váy đi qua bức màn, lông mi khẽ ngước lên, trông thấy thiếu niên đang chờ ở bên ngoài lều.
Hắn cầm dù chờ nàng ở trên nền tuyết.
Bộ quần áo màu đen tóc đen, dáng người hiên ngang, giống như cây tuyết tùng trên núi tuyết vĩnh viễn không khô héo.
“Lâm Uyên.” Lý Tiện Ngư cong mi, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lâm Uyên trả lời một tiếng, cất bước đi đến bên cạnh nàng, nghiêng cây dù có cán bằng ngọc về phía nàng.
“Bây giờ công chúa muốn đi về sao?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu một chút, đang muốn cùng hắn quay trở về lại nghe thấy phía sau vang lên hai tiếng tê tê.
Ngay sau đó, cửa lều được vén lên một góc, con chồn tuyết được hoàng tỷ Ninh Ý nuôi dưỡng nhảy ra ngoài, chân trước quỳ sát đất, nhe răng trợn mắt với Lâm Uyên, bộ dáng cực kỳ hung ác. Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên, hung hăng cắn hắn một ngụm. Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc, theo bản năng nói: “Lâm Uyên, hình như nó không thích ngươi lắm......”
Nàng còn chưa dứt lời, chồn tuyết mượn lực ở trên mặt đất, đột nhiên nhào về phía Lâm Uyên.
Lâm Uyên đã chuẩn bị từ sớm.
Hắn giơ tay bắt lấy làn da mềm mại sau cổ của chồn tuyết, thấy nó giống như muốn nghiêng người qua cắn thì giơ tay ném nó lên trên nền tuyết ở phía xa. Đầu của chồn tuyết chúi xuống, một đầu chui vào trong lớp tuyết đọng rất dày. Khi bò lại ra ngoài, bộ lông mềm mại trên người đều dựng đứng lên, thoạt nhìn cực kỳ tức giận.
Lâm Uyên cũng không hề để ý tới nó. Hắn cất bước dẫn Lý Tiện Ngư quay trở về, nhỏ giọng giải thích với nàng về phản ứng của con chồn tuyết này: “Nó năm lần bảy lượt tới Điện Phi Hương của công chúa, muốn cắn con thỏ của công chúa, đều bị thần ném ra ngoài.”
Hắn nói, giơ tay ném chồn lại nhào tới phía xa một lần nữa, giọng nói nhàn nhạt: “Con súc sinh này chắc chắn là hận thần.”
Hận sao?
Lý Tiện Ngư hơi kinh ngạc một chút quay đầu nhìn lại con chồn tuyết đang tức giận kia.
Đột nhiên không thể không thừa nhận, bộ dáng của nó trông thật sự giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn Lâm Uyên một cái.
Chỉ là, còn chưa tìm được cơ hội thích hợp thôi. Nhìn thấy nó còn muốn nhào tới, Lý Tiện Ngư vội vàng cất bước, lôi kéo Lâm Uyên rời đi. Làm cho nó ít bị Lâm Uyên ném xuống vài lần.
Cho đến khi đi đến chỗ con chồn tuyết không thể nhìn thấy, Lý Tiện Ngư cũng từ từ chậm bước chân lại, nhìn núi tuyết Hòa Trác ở phía xa và mỉm cười: “Đây là lần đầu tiên ta tới núi tuyết Hòa Trác. Lần đầu tiên gặp phải tuyết lớn như vậy.”
Nàng hơi cảm thán một chút: “Nguyệt Kinh Thành sẽ không có tuyết rơi lớn như vậy. Nhiều nhất cũng chỉ có một tầng hơi mỏng, sang ngày hôm sau thì sẽ tan ra. Cho dù muốn đắp người tuyết cũng không thể đắp được.”
Lâm Uyên giống như nhớ ra gì đó.
Hắn nhàn nhạt rũ mắt xuống, nói với Lý Tiện Ngư: “Quốc gia của thần mỗi năm đều có tuyết rơi. Khi tuyết rơi dày cũng có thể phủ kín cả giày.”
Lý Tiện Ngư rất ít khi nghe hắn nói về chuyện có liên quan đến thân thế của hắn. Nghe vậy thì nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn về phía hắn, đáy mắt mang theo một chút tò mò.
Lâm Uyên lại không nói thêm gì nữa. Hắn chỉ hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa có muốn đi đắp người tuyết không?”
“Trước khi quay trở lại Nguyệt Kinh Thành.”
Ánh mắt của Lý Tiện Ngư hơi sáng lên, lập tức gật đầu đồng ý.
Tuyết ở xung quanh thật sự rơi quá dày nên rất dễ để có thể đắp được một người tuyết. Sau khoảng thời gian chưa đầy một chén trà nhỏ, Lý Tiện Ngư đã bắt đầu lăn được một quả cầu tuyết.
Lâm Uyên lại không lăn phần của mình mà hắn thêm đuôi và lỗ tai cho quả cầu tuyết của Lý Tiện Ngư, tạo thành hình dáng của một con thỏ.
Lý Tiện Ngư rũ mắt nhìn lại, nhìn con thỏ tuyết trắng muốt tròn vo trước mắt. Tai dài đuôi ngắn, lả lướt đáng yêu, cũng thật sự có vài phần giống như Tiểu Miên Hoa nàng đang nuôi.
Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp, vây quanh vòng vòng con thỏ tuyết trước mắt, nói với Lâm Uyên: “Hình như còn thiếu một đôi mắt đỏ.”
Nàng duỗi tay nắm chặt tay áo của Lâm Uyên: “Chúng ta quay lại lều tìm hai quả gì màu đỏ lại đây đi.”
Nàng còn chưa dứt lời thì thấy Lâm Uyên đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người đang đi tới ở sau lưng nàng.
Lý Tiện Ngư quay người lại nhìn theo tầm mắt của hắn. Thấy trong cánh đồng tuyết mênh mông, Khương Không mang mặt nạ sắt đang từ từ đi dạo lại đây. Hắn không có che dù, trên tóc và trên quần áo đều được bao phủ một lớp tuyết mỏng, ở trong mùa đông tuyết rơi trông đặc biệt rét lạnh.
Khương Không lại giống như không hề để ý. Vẫn như thường ngày hành lễ với Lý Tiện Ngư, giọng nói khàn khàn mang theo một chút ý cười: “Công chúa, con đường lên núi đã được quét dọn sạch sẽ. Bệ hạ ra lệnh, sau buổi trưa lập tức lên đường, đi đến núi tuyết tổ chức phong thiện.”
Lý Tiện Ngư hơi ngẩn người. Nàng cũng tạm thời buông xuống chuyện gắn mắt cho con thỏ, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ta lập tức quay về chuẩn bị.” Nàng nói, lại hơi tò mò một chút: “Hôm nay thái giám và người hầu bên cạnh hoàng huynh không có ở đó sao? Tại sao lại để cho Tư Chính đích thân lại đây truyền lệnh.”
Khương Không duỗi tay phủi đi tuyết rơi trên ống tay áo, dáng ve vừa nhàn nhã vừa thanh tao lịch sự: “Thần không phải vâng lệnh đến đây. Tuy nhiên chỉ nói lại cho công chúa tin tức vừa mới biết được mà thôi. Mười lăm phút sau chắc sẽ có thái giám đến truyền lệnh cho công chúa.”
Lý Tiện Ngư cảm thấy hơi khó hiểu. Nàng suy nghĩ một lúc, lại nhỏ giọng hỏi: “Có phải Tư Chính muốn kêu ta về sớm chuẩn bị đúng không?”
Khương Không mỉm cười: “Thần chỉ là đột nhiên nhớ đến mà thôi. Rốt cuộc, đây cũng là lần cuối cùng thần truyền lệnh với công chúa.”
Hắn khàn khàn mở miệng nói: “Thần đã phục vụ cho hoàng gia hai mươi năm. Bây giờ, cũng đã tới lúc nên kết thúc rồi.”
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy kinh ngạc.
Còn chưa mở miệng thì thấy Khương Không giơ ngón tay thon dài lên, cởi bỏ dao găm đang đeo bên hông xuống và đưa cho nàng: “Con dao găm này, có thể để lại cho công chúa làm kỷ niệm.”
Hắn cười nói: “Đây là tập tục quê nhà của thần. Cũng có thể coi như món quà thần cảm ơn công chúa vì đã giúp thần tìm về cây sáo Tử Ngọc.”
Khương Không còn chưa dứt lời, Lý Tiện Ngư phát hiện ánh sáng trước mắt nàng hơi tối xuống.
Là Lâm Uyên nghiêng người che trước người nàng.
Ánh mắt của hắn sắc bén nhìn về phía Khương Không, lạnh giọng từ chối: “Không cần.”
Lâm Uyên nắm chặt bàn tay trắng nõn của Lý Tiện Ngư, nhắc nhở nàng đừng cầm lấy nó, giọng nói hơi lạnh lẽo: “Ở nơi nào lại có tập tục tặng cho người khác vũ khí giết người từng nhuốm máu?”