Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi

Chương 77: Hôn



Lúc Hứa Thư Yểu tỉnh táo lại đã là khuya lắm rồi, trên mũi cô còn đang cắm ống dưỡng khí, có chút khó chịu. May mắn khói đặc bị cô hít vào không nhiều lắm, sau khi được các bác sĩ cứu chữa đã thành công chuyển vào phòng bệnh bình thường.
Đây là một phòng bệnh đơn cho một người, cả căn phòng chỉ có mình cô trên đầu treo máy cắm dưỡng khí, đang phát ra tiếng ục ục. Cô có chút mắc tiểu, giật giật tay, đang lúc muốn đứng dậy ấy, phát hiện bên mép giường còn có một người dựa ở đó.
Chỉ là động tác rất nhỏ cũng đã làm anh bừng tỉnh.
Diệp Kỳ Sâm hơi hơi ngẩng đầu, nương theo ánh đèn mỏng manh bên ngoài phòng bệnh mà nhìn về phía cô, giọng anh nghe khàn khàn, có vẻ phá lệ ôn nhu: “Tỉnh rồi?”
Cô nháy nháy mắt nhìn anh, lẩm bẩm hỏi: “Anh…… Không phải anh ở nước ngoài sao?”
Anh đưa tay ra nhẹ nhàng chạm chạm cái trán của cô, cười nhẹ nói: “Anh đã trở về rồi, em quên rồi sao?”
Cô nghĩ nghĩ, hình như là vậy thật.
“Em còn tưởng rằng, anh không bao giờ trở lại nữa……” Cô nhìn anh, nói rất nhỏ giọng.
“Anh không trở lại thì có thể đi đâu?” Anh buồn cười dùng lòng bàn tay cọ cọ mặt cô.
Mũi cô thấy hơi hơi đau xót, bất giác gật đầu: “Ừm.” Cô giơ tay lên nhẹ nhàng nắm ngược lại ngón tay anh: “Về, về sau, anh sẽ còn đi nữa không?”
Diệp Kỳ Sâm cười một chút, ngực có hơi hơi chát, anh chậm rãi cúi người, thả xuống giữa mày cô một nụ hôn nhẹ nhàng: “Anh còn chưa theo đuổi được em đâu, đâu cũng không đi.”
Đầu ngón tay cô run lên, nháy mắt khi buông ngón tay anh ra ấy, lại bị anh trở tay nắm lấy trong lòng bàn tay.
Diệp Kỳ Sâm giải thích nói: “Trước đó anh chỉ là lâm thời xuất ngoại có việc, sau khi xong chuyện rồi anh liền trở lại. Lúc xuất ngoại, anh đúng thật là có chút tức giận, chẳng qua anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ em.”
“Nhưng anh cũng đã không làm thầy của Hứa Diễn nữa kìa.” Cô nhỏ giọng lên án.
“Anh vốn dĩ chỉ là hỗ trợ dạy thay một đoạn thời gian thôi.” Anh buồn cười nhéo ngón tay cô: “Hiện tại giáo sư Lý đã trở lại, anh đương nhiên phải thoái vị rồi. Lại nói nữa, học trong tiết của anh, Hứa Diễn cứ luôn mang theo tâm lý kháng cự, lòng phản nghịch của thằng nhóc này quá nghiêm trọng, cứ để trường kỳ như thế, mầm có tốt đi nữa cũng phải phế đi.”
Lúc này Hứa Thư Yểu mới nhớ tới Hứa Diễn: “Nó đâu rồi, lúc xảy ra chuyện, nó không có bị sao chứ anh?”
Diệp Kỳ Sâm hơi hơi xoay người, kéo ra tấm mành ở bên cạnh nói: “Ngủ ở đây rồi này.”
Hứa Thư Yểu nghiêng đầu nhìn lại, trên cái giường dành cho người nhà bệnh nhân bệnh viện cung cấp, là bóng hình đang ngủ say của Hứa Diễn.
Nháy mắt khi nhìn thấy được con trai, nỗi lòng vốn đang lo lắng của cô cũng được thả lỏng xuống.
“Nó rất dũng cảm, đã cùng với anh cứu ra được đám bọn em đó.” Diệp Kỳ Sâm cũng nhìn về phía Hứa Diễn đang cuộn tròn một cục nằm trên giường bên cạnh, ánh mắt nhu hòa.
Nói xong, anh lại kéo mành lại, một lần nữa ngồi xuống hỏi: “Thời gian còn sớm, em muốn ngủ tiếp thêm một lát không?”
Cô lắc đầu, con ngươi hơi hơi rung động, không hiểu sao lại nghẹn ngào.
Dừng một chút, cô đột nhiên mở miệng nói: “Chú út, chúng ta ở bên nhau đi.”
Ngày hôm qua khi mà bị nhốt ở rạp chiếu phim với những người khác đó, đến cuối cùng khi hô hấp khó khăn, điều tiếc nuối duy nhất trong lòng cô, thế mà là chưa nói ra những lời muốn nói nhất trong lòng với anh.
Những chuyện tiếc nuối nhất đời người luôn ở chỗ không biết lần biệt ly nào, là lần gặp nhau cuối cùng.
Cô nghĩ, nếu như còn có cơ hội còn sống đi ra ngoài, cô nhất định phải nói cho anh biết rằng, thật ra cô sớm đã chấp nhận anh rồi.
Dù cho về sau thật sự bị vứt bỏ, cũng không sao cả. Ít nhất thì hiện tại, cô muốn dựa theo tâm ý của chính mình mà đi.
Diệp Kỳ Sâm sửng sốt, trong nháy mắt ấy, anh cảm thấy toàn thế giới đều yên lặng.
Anh chậm rãi ngồi thẳng người dậy, giọng khàn khàn truy vấn: “Vừa nãy em, nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi.”
Khó được thấy dáng vẻ khẩn trương như vầy của anh, Hứa Thư Yểu theo phản xạ muốn rút tay mình ra khỏi tay anh, lại lập tức bị anh nắm chặt lấy: “Yểu Yểu, lặp lại nữa đi.”
Anh chăm chú nhìn cô, ngừng thở.
Một cái tay khác của cô khẩn trương nắm lấy nệm giường, gương mặt hơi hơi ửng đỏ: “Em…… Thật ra em có chút muốn đi vệ sinh.”
Diệp Kỳ Sâm: “……”
Anh dở khóc dở cười mà đỡ cô từ trên giường bệnh dậy, lại nửa ngồi xổm xuống mà đeo giày vào cho cô, sau đó nâng cô để chân đứng xuống đất.
Hứa Thư Yểu gỡ xuống ống dưỡng khí trên mũi, nhẹ nhàng đứng trên đất.
“Anh đỡ em qua đó nhé?”
Cô lắc đầu, nháy mắt khi buông tay anh ra ấy, lại đột nhiên xoay người lại ôm choàng lấy vai anh, nhón chân ngẩng đầu lên, hôn cằm anh một cái, sau đó đỏ mặt rồi nhanh chóng xoay người chạy chậm vào nhà vệ sinh của phòng bệnh.
Diệp Kỳ Sâm đứng yên tại chỗ, giơ tay sờ chỗ cằm được hôn, ngực hơi hơi rung động. Trong khoảng thời gian ngắn, anh trăm mối cảm xúc ngổn ngang tới cực hạn. Cuối cùng, ý cười trên khóe môi kiểu gì cũng không thu về nổi nữa, tiếng cười thoát ra khỏi yết hầu vang lên.
Cách một tấm mành, Hứa Diễn chậm rãi mở to mắt ra, anh chàng thật ra là không có ngủ.
Cho nên, tất cả động tĩnh ở kế bên, anh chàng biết hết.
Thì ra là, mẹ mình và Diệp Kỳ Sâm, sớm đã ám độ trần thương rồi.
——
Khu thương mại vì là công trình bã đậu mà đã bị chính phủ niêm phong rồi, sự kiện lần này tuy không có người chết nhưng cũng có mười mấy người bị trọng thương, những người vì bị thương mà nằm viện đều có thể nhận được tiền bồi thường nhất định.
Hứa Thư Yểu nằm trong bệnh viện 2 ngày, khi mà gần khỏi hẳn rồi là có thể xuất viện. Chuyện này bọn họ đều không có thông báo cho Hứa Lập Thành, bởi rốt cuộc ông đang ở xứ khác, nếu mà ông biết được chắc chắn sẽ rất sốt ruột.
Hôm xuất viện ấy, Diệp Kỳ Sâm đi tính tiền viện giúp Hứa Thư Yểu, Hứa Diễn thì ở một bên giúp cô thu dọn đồ đạc, còn cô thì ngồi ở bên cạnh gặm táo.
Cô phát hiện, hình như sau khi cô xảy ra chuyện, con trai cô có chút kiệm lời hơn thì phải? Bởi nếu là trước kia, không phải nó sẽ đối nghịch với Diệp Kỳ Sâm sao?
“Con trai à, gần đây con không vui sao?” Hứa Thư Yểu nghiêng đầu nhìn anh chàng.
“Không có.”
“Vậy sao con lại ít nói quá vậy?”
“Con không có lời gì để nói, đương nhiên là không nói rồi.”
“Sao mà con lại có thể không có lời gì để nói chứ?” Hứa Thư Yểu mím môi.
Hai hôm này, Diệp Kỳ Sâm vẫn luôn ở đây, Hứa Diễn tuy rằng không có hỗ động gì với anh, nhưng mà cũng không có đuổi anh đi. Nhìn cái kiểu này, hình như là nguyện ý chấp nhận Diệp Kỳ Sâm rồi hỉ?
Cô ấp ủ một chút, đang lúc định mở miệng nói cho anh chàng chân tướng, điện thoại của Hứa Diễn đã vang lên.
Hứa Diễn lấy di động ra nhìn thoáng qua, sau đó cúp điện thoại.
“Ai gọi vậy? Sao con lại không nhận thế?” Hứa Thư Yểu thấy kỳ quái.
Hứa Diễn đáp lại một câu: “Lưu Tử Thư.”
“Không phải quan hệ giữa con và anh ta khá tốt sao?”
Hứa Diễn cười nhạt một tiếng: “Có gì mà tốt chứ, loại người này, ngoài miệng nói thích mẹ, kết quả đụng chuyện cái là sớm chạy không thấy bóng dáng đâu.”
Hứa Thư Yểu: “……” Cô răng rắc gặm táo nói: “Đây là con không đúng rồi, gặp được nguy hiểm, con người theo bản năng chạy trốn là đương nhiên, mẹ lại chẳng có quan hệ gì với anh ta, chính anh ta chạy trốn cũng không có gì không đúng nha.”
Hứa Diễn ngồi xuống bên mép giường, im lặng không lên tiếng.
“Con vì mẹ mà lo lắng, vì mẹ mà sốt ruột, thậm chí vì mẹ mà phấn đấu quên mình quay đầu lại, là bởi vì con là con trai mẹ mà, không phải sao?” Cô giơ tay lên nắm lấy tay con trai: “Nhưng mà anh ta và chúng ta lại chả có chút quan hệ gì, sao mà con có thể dùng tiêu chuẩn của chính con để yêu cầu người khác chứ?”
Những đạo lý này, thiệt ra Hứa Diễn đều hiểu rõ hết, chỉ là trước kia kỳ vọng về Lưu Tử Thư quá cao, cho nên hiện tại mới có thể cảm thấy người này chả đủ tiêu chuẩn tí nào.
Anh chàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thư Yểu: “Cho nên, đây là lý do mà mẹ chấp nhận Diệp Kỳ Sâm sao?”
Hứa Thư Yểu sửng sốt: “Con biết hết rồi à?” Quả táo cầm trong tay cô thiếu chút nữa đã không cầm chắc.
“Trên mặt mẹ viết hết rồi.” Hứa Diễn không cam lòng, rồi lại không thể không tiếp nhận sự thật rằng, mẹ mình đã tiếp nhận cha cặn bã.
Hứa Thư Yểu mím môi cười, nhẹ nhàng xáp lại gần, mặt cười tủm tỉm mà nhìn biểu cảm trên mặt con trai: “Vậy con nguyện ý tiếp nhận anh ấy làm ba con không?”
Hứa Diễn quay đầu đi, không cho Hứa Thư Yểu thấy được biểu cảm trên mặt anh chàng, lẩm bẩm nói: “Hình như con cũng chẳng còn đường nào để phản đối.”
Hứa Thư Yểu vứt đi hạt táo trong tay, đứng dậy giơ tay ôm lấy Hứa Diễn, dỗ dành anh chàng như dỗ một đứa bé con: “Mẹ tiếp nhận anh ấy, là bởi vì mẹ thích anh ấy, càng là bởi vì đó là ba của con.”
Hứa Diễn có chút kinh ngạc: “Mẹ sớm đã biết, là ông ta?”
“Ngu ngốc, trước đó con biểu hiện đến rõ ràng như thế, sao mà mẹ có thể không biết?”
Hứa Diễn ngước mắt lên, vừa lúc thấy được Diệp Kỳ Sâm đã tính tiền trở về, đang đứng ngay cửa, nhẹ nhàng dựa vào cạnh cửa, cười nhìn về phía bọn họ.
“Vậy nếu, Diệp Kỳ Sâm không có chút quan hệ huyết thống nào với con, mẹ sẽ còn ở bên ông ta sao?” Hứa Diễn nhìn Diệp Kỳ Sâm, hỏi ra cái vấn đề mang tính giả thiết ấy.
Hứa Thư Yểu buông Hứa Diễn ra, nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Vậy có lẽ là…… Không thể nào.” Nếu Diệp Kỳ Sâm không phải ba của Hứa Diễn dù cho cô có động lòng đi nữa, cũng sẽ bởi vì Hứa Diễn mà suy xét thận trọng.
Nghe thấy đáp án đó, Hứa Diễn vừa lòng, anh chàng đắc ý mà nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm, mày khẽ nhếch lên, phảng phất đang nói: Ông xem, ở trong lòng mẹ tôi, ông vĩnh viễn không quan trọng bằng tôi.
Diệp Kỳ Sâm chẳng chút để ý mà đi vào, nhìn sự khiêu khích của Hứa Diễn ở trong mắt, anh im lặng kéo Hứa Thư Yểu đến gần người mình, sau đó nhẹ nhàng phủ tay lên trên bả vai Hứa Diễn, nói: “Giả thiết của con rất ấu trĩ.”
Hứa Diễn hừ một tiếng, hục hặc tránh tay anh ra.
Diệp Kỳ Sâm lái xe đưa hai mẹ con bọn họ về nhà, xe vẫn luôn chạy đến dưới lầu tiểu khu. Hứa Diễn xuống xe dọn hành lý, Diệp Kỳ Sâm lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho Hứa Thư Yểu: “Tặng em cái này.”
Là một cái di động mới.
Hứa Thư Yểu nhận lấy di động, nhìn về phía anh.
“Bên trong có thẻ điện thoại mới, anh cũng đã lưu số của mình vào rồi, có việc liền gọi cho anh.”
Lúc này đây, Hứa Thư Yểu hào phóng nhận lấy quà anh tặng, cô cầm lấy di động rồi đặt nó trong túi xách mang theo tùy thân: “Được rồi, em biết rồi.”
Hứa Diễn đứng bên ngoài gõ gõ cửa sổ xe, Hứa Thư Yểu mở cửa, anh chàng không kiên nhẫn nói: “Hai người rề rà gì đó, lên nhà.”
“Biết rồi.” Hứa Thư Yểu cởi bỏ đai an toàn đi xuống xe, Diệp Kỳ Sâm cũng đi xuống theo.
Hứa Diễn đưa cái túi xách trong tay đến trước mặt Diệp Kỳ Sâm: “Ông cầm đi.”
Diệp Kỳ Sâm hơi nhướng đuôi mày, duỗi tay ra nhận lấy, Hứa Diễn thì quay đầu lại đỡ lấy Hứa Thư Yểu: “Đi thôi.”
Sau khi về đến nhà, Hứa Thư Yểu mời Diệp Kỳ Sâm đến trên sofa ngồi, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Hứa Diễn, con đi pha ly trà cho chú út đi.”
Đôi mày Diệp Kỳ Sâm co giật, bởi anh phát hiện, Yểu Yểu thật sự là đã quen với cái xưng hô “chú út” này rồi.
“Ồ.” Hứa Diễn không tình nguyện mà đi vào bếp.
Hứa Thư Yểu xách đồ về lại phòng của mình, tính toán cho Hứa Diễn và Diệp Kỳ Sâm không gian riêng tư, để cho bọn họ có chuyện thì nói chuyện, chứ nếu không, cô cảm thấy con trai của cô có khả năng sẽ bị chính bản thân nó nghẹn chết.
Trong phòng khách, Hứa Diễn nện cái ly nước sôi để ngội thật mạnh xuống trước mặt Diệp Kỳ Sâm: “Nhà hết lá trà rồi.”
“Không sao hết, chỉ nước sôi để nguội cũng rất tốt.” Diệp Kỳ Sâm nói, sau đó liền bưng nước sôi để nguội trước mặt lên, cảm thụ được nhiệt độ, sau mới uống một hớp.
Còn tốt, không phải quá nóng.
Hứa Diễn nhìn thoáng qua phòng của Hứa Thư Yểu, ngồi xuống trên chiếc sofa gần bên cạnh Diệp Kỳ Sâm, hai cha con bắt đầu giằng co.
Diệp Kỳ Sâm cũng không nói câu nào, biểu cảm nhạt nhòa tự nhiên uống nước lọc, Hứa Diễn nhịn được một chốc, rốt cuộc mở miệng nói: “Tôi đồng ý ông tiếp cận mẹ tôi, cũng không hề đại biểu rằng tôi đã tha thứ cho ông.”
“Ừ.” Diệp Kỳ Sâm gật đầu: “Cảm giác ra được.” Con trai của anh, vẫn không hề giảm địch ý của nó với mình.
Hứa Diễn rũ mắt, nhẹ nhàng bẻ ngón tay nói: “Trước kia tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nếu như không có ông, không có tôi, cuộc đời của mẹ chắc chắn sẽ khác đi.”
Diệp Kỳ Sâm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía chàng thiếu niên đang đằng trước phía bên phải mình. Ánh đèn trong phòng nhu hòa mà rọi vào trên người thằng bé, anh tựa hồ thấy được sự uể oải cùng hối hận của nó.
Hứa Diễn nói: “Tôi cực lực ngăn cản ông tới gần mẹ, nhưng lại không nghĩ tới, bà ấy sớm đã bị ông hấp dẫn.”
Diệp Kỳ Sâm cười cười, không nói gì.
“Chỉ là sau khi trải qua chuyện hôm đó, tôi đột nhiên nghĩ đến là, nếu như mẹ thật sự ở bên người khác, không có ông và cũng không có tôi, lỡ như người kia đối xử không tốt với bà ấy, vậy phải làm sao đây? Hiện tại mẹ ở bên ông, dù cho tương lai ông có vứt bỏ bà ấy, nhưng ít nhất mẹ còn có tôi.”
Đây là đạo lý mà Hứa Diễn đã tốn mất một đêm nằm trong bệnh viện mới suy nghĩ cẩn thận được.
Trước đó, anh chàng đến tột cùng là nghĩ như thế nào mà lại muốn phó thác mẹ mình cho một người xa lạ chứ? Thật là não tàn.
Có lẽ, nếu vậy thì anh chàng sẽ thành công cản mẹ mình ở bên cha cặn bã, chính anh chàng sẽ không được sinh ra, nhưng như vậy thì tương lai mẹ mình sẽ có một đứa con khác, đứa bé đó không phải anh chàng nữa.
Lỡ như một nửa kia mà mẹ mình tìm có gen chả ra làm sao, con cái sinh ra chắc chắn không ưu tú bằng mình, không chừng mẹ anh chàng sẽ càng phải nhọc lòng hơn.
Cho nên, thay vì để mẹ làm mẹ của kẻ khác, chi bằng hãy làm con của mẹ vẫn là chính mình đi.
Lần này, dưới sự can thiệp của mình, nếu như Diệp Kỳ Sâm còn dám vứt bỏ mẹ của mình, anh chàng dù có phải đi tù cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta!
“Vậy con phải nhìn cho thật kỹ vào.” Diệp Kỳ Sâm đi qua ngồi cạnh anh chàng, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của con trai, dần dần dùng sức, để con trai có thể cảm nhận được thành ý của mình.
Hứa Diễn quay đầu nhìn anh: “Hy vọng ông nói được thì làm được.”
Hứa Lập Thành vừa mở cửa nhà ra liền thấy được hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang ngồi trên sofa nhà mình, nếu không phải một trong số đó là cháu ngoại của ông, ông còn tưởng rằng mình đi lộn nhà người khác đó.
Hứa Lập Thành chăm chú nhìn kỹ lại, kinh ngạc: “Diệp tổng, sao anh lại ở chỗ này?”
Nghe thấy cách xưng hô của ông ngoại với Diệp Kỳ Sâm, Hứa Diễn cười lạnh nhìn về phía Diệp Kỳ Sâm: “Diệp tổng? Anh*?”
*: Lúc này bác Hứa và anh Diễn đang dùng kính ngữ trong tiếng trung là âm nin thay vì là ni, mà cái kính ngữ này thường chỉ dùng để xưng hô người bề trên hoặc lớn tuổi hơn mình, nhưng mình thấy để ngài thì hơi… gượng, nên mình dịch là anh.
To gan!
Diệp Kỳ Sâm bỗng chốc đứng dậy, thái độ còn phải khiêm tốn hơn Hứa Lập Thành: “Bác ạ, bác gọi như vậy quá khách khí rồi, lúc ở riêng như vầy gọi con là tiểu Diệp là được.”
Hứa Lập Thành: “……” Thế sao mà được chứ?! Dù sao cũng là tổng giám đốc công ty bên A hợp tác với mình nha.
Lần trước nếu không phải nhờ có Diệp Kỳ Sâm trực tiếp giao hạng mục ngoại ô cho ông, sao mà ông có thể nhanh chóng thu hồi tài chính, kiếm lời một bút to chứ?
Ông thật đúng là rất bội phục vị Diệp tổng trẻ tuổi này, tuổi còn trẻ mà đã quyết đoán được đến thế, có năng lực và có đảm đương hơn không ít phú nhị đại thế gia.
Trước kia, sau khi mà cậu cả nhà họ Diệp xảy ra chuyện ấy, mọi người đều nói, nhà họ Diệp có khả năng cứ vậy mà không còn, nhưng hiện tại xem ra, cậu hai nhà họ Diệp, hình như càng có năng lực hơn.
Hứa Diễn tới đây, giúp Hứa Lập Thành nhận lấy cặp công văn, Hứa Lập Thành như là nghĩ tới cái gì đó, cười nói: “Đúng rồi, A Diễn à, cái máy tính trong phòng của con đó, chính là Diệp tổng tặng đó.”
Hứa Diễn sửng sốt.
Diệp Kỳ Sâm cười cười, nhìn về phía Hứa Diễn: “Máy tính dùng thế nào?”
Hứa Diễn cười nhạt một tiếng: “Cũng chỉ vậy mà thôi, dù sao vẫn là rất lạc hậu.”
Đối mặt với bộ dáng miệng không đúng lòng kia của Hứa Diễn, Diệp Kỳ Sâm cũng không nói toạc, lễ phép mà nói với Hứa Lập Thành: “Bác, nếu bác đã trở lại rồi, con đi về trước đây ạ, nếu có thời gian sẽ qua đây vấn an bác.”
Hứa Lập Thành thụ sủng nhược kinh mà gật đầu: “Tôi vừa mới về nhà, cũng không tiện mời Diệp tổng lưu lại ăn cơm, thật là xin lỗi.”
Diệp Kỳ Sâm cười cười: “Không sao cả, về sau con mời bác, có rất nhiều cơ hội.”
Chờ Diệp Kỳ Sâm rời đi rồi, Hứa Lập Thành còn đang suy nghĩ câu nói mới nãy của anh: “Cậu ấy nói về sau có rất nhiều cơ hội, là có ý gì?”
Hứa Diễn đã đứng dậy, cảm thấy cũng chả có gì hay mà giấu diếm, anh chàng giơ tay lên quàng lấy bả vai ông ngoại nói: “Ông ngoại, về sau ông không cần quá khách khí với ổng.”
“Như thế nào?”
“Diệp Kỳ Sâm, chính là cái tên cha cặn bã kia của con.”
Hứa Lập Thành bỗng chốc xoay người, rút ra một cây gậy đánh golf từ trong cái tủ bên cạnh, sau đó muốn vọt ra ngoài.
Hứa Diễn vội vàng giữ chặt lấy Hứa Lập Thành: “Ông ngoại, ông đi làm gì vậy?”
“Đi đánh cậu ta một trận!” Thưởng thức người trẻ tuổi là một chuyện, chuyện liên quan đến con gái của mình, chính là một chuyện khác!
“Con đã đánh ổng rồi.” Hứa Diễn nói: “Hiện tại ông mà đánh ổng nữa, bị mẹ con biết, mẹ sẽ nóng nảy với ông đó.”
“Sao?” Hứa Lập Thành buồn bực.
“Hai người bọn họ, hiện tại đã ở bên nhau rồi.” Hứa Diễn nói.
Hứa Lập Thành: “……”
Thấy Hứa Lập Thành đột nhiên im lặng, Hứa Diễn hỏi: “Ông ngoại? Ông sao vậy?”
“Ông đang nghĩ, một tập đoàn lớn như là Diệp thị vậy, đột nhiên chủ động tìm tới ông để hợp tác, có phải là bởi vì cậu ta muốn theo đuổi con gái của ông không?!”
Hứa Diễn sờ sờ cằm, gật đầu nói: “Tám phần là vậy.”
Nếu là như thế, vậy thì hết thảy đều có thể giải thích rõ rồi. Hứa Lập Thành vỗ đùi ngay, ông đã nói rồi mà, sao mà đang êm đẹp lại tìm mình chớ, thì ra là như vậy!
Hứa Lập Thành có chút nóng nảy: “Vậy ông tiếp nhận rồi, ấy không phải là tương đương với bán con gái sao?!”
“Ặc…… Đổ lại cũng không đến mức đó.” Hứa Diễn có chút không theo kịp lối tư duy của ông ngoại mình: “Ổng có ám chỉ, hoặc là áp chế ông không?”
“Thế thì thật là không có.” Hứa Lập Thành lắc đầu.
“Vậy thì con cảm thấy, ổng thuần túy là muốn lấy lòng ông thôi.” Hứa Diễn nói: “Rốt cuộc, ông là cha vợ tương lai của ổng mà.”
Nếu nói vậy, Hứa Lập Thành bừng tỉnh: “Thì ra là như vậy.” Chững lại một chút, ông ấy lại cảm thấy không đúng lắm: “A Diễn à, ông nhớ rõ, không phải trước kia con rất hận cậu ta sao?”
Hứa Diễn sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng mà nói: “Thật ra thì, đột nhiên con cảm thấy, ổng hẳn cũng không có xấu xa như con đã nghĩ vậy.” Ít nhất ông ta cũng giống như mình, nguyện ý phấn đấu quên mình, không màng nguy hiểm vì Hứa Thư Yểu.
Nhưng mà những lời này, anh chàng mới sẽ không nói cho Diệp Kỳ Sâm biết đâu!a
Chương trước Chương tiếp
Loading...