Mẹ Tôi Mới Có 18 Tuổi
Chương 76: Tai nạn
Ngày nghỉ thứ ba trong kỳ nghỉ quốc khánh, Hứa Thư Yểu nhận được cuộc gọi từ Lưu Tử Thư, anh ta mời cô ngày mai đi xem phim, còn là gọi vào di động của Hứa Diễn, bởi rốt cuộc thì di động của cô đã không gọi vào được rồi.
Hứa Thư Yểu có chút ngu ngơ, như nào lại đột nhiên hẹn cô đi xem phim vậy? Cô nghĩ nghĩ rồi cự tuyệt nói: “Ngại quá, sư huynh, ngày mai nhà em có chút chuyện, có lẽ không rảnh.”
Hứa Diễn đứng kế bên, vẻ mặt buồn bực: “Ngày mai chị có chuyện gì?”
Hứa Thư Yểu trừng mắt liếc anh chàng một cái, ý bảo câm miệng.
Lưu Tử Thư rõ ràng nghe thấy Hứa Diễn nói chuyện, anh ta cười cười, không chịu buông tha nói: “Vậy à, vậy ngày kia thì sao?”
Hứa Thư Yểu: “Ngày kia ba em về nhà, hẳn là cũng không rảnh.”
Hứa Diễn: “……” Mẹ anh chàng thật sự là nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo, rõ ràng ông ngoại còn phải ba bốn bữa nữa mới trở về đó.
Lưu Tử Thư chững lại một chút, thở dài một tiếng: “Ài, nếu sư muội đã sắp xếp thời gian nghỉ chặt chẽ đến vậy, vậy không bằng chờ khi khai giảng lại cùng đi đi, tìm một ngày em không có tiết để đi.”
Hứa Thư Yểu: “……”
“Thôi, không ấy để ngày mai đi.” Hứa Thư Yểu bất đắc dĩ nói: “Đột nhiên ngày mai em lại không có bận gì rồi.”
“Được, vậy định như vậy đi.” Trong giọng nói Lưu Tử Thư còn mang cười: “Không gặp không về.”
Cúp điện thoại, Hứa Thư Yểu tức giận mà trả lại di động cho Hứa Diễn: “Sao mà anh ta còn gọi điện cho con hẹn mẹ ra vậy?”
Hứa Diễn nhún vai: “Anh ta hỏi con, hỏi sao mà điện thoại của mẹ lại không gọi được vậy, con liền nói cho anh ta là mẹ rớt di động rồi. Sau đó con một không cẩn thận nói lỡ miệng là mẹ ở nhà không có việc gì làm.”
Hứa Thư Yểu nghiêm trọng hoài nghi Hứa Diễn cố ý nói lỡ miệng.
“Ngày mai con đi chung với mẹ.” Hứa Thư Yểu ra lệnh nói.
Hứa Diễn kinh ngạc: “Nào có ai đi hẹn hò còn dẫn theo con trai?” Anh chàng thời thời khắc khắc ra chủ ý chế tạo cơ hội cho Lưu học trưởng, anh chàng còn đi theo làm bóng đèn sao?
Hứa Thư Yểu cười lạnh: “Con không đi, vậy mẹ cũng không đi, dù sao mẹ không có di động, anh ta chắc chắn sẽ phải liên hệ con.”
Hứa Diễn: “…… Vậy được rồi.” Anh chàng thật sự không hiểu được vì sao mẹ mình bị mất di động, lại không hề vội vàng đi mua một cái khác thay thế, cái này nếu mà là ở trong tương lai, mất di động chẳng khác nào mất hết toàn bộ gia sản, còn nghiêm trọng hơn cả mất thẻ ngân hàng.
Ài, cái niên đại lạc hậu này.
Ngày hôm sau, khi Hứa Thư Yểu dẫn theo Hứa Diễn xuất hiện ở chỗ hẹn, biểu cảm của Lưu Tử Thư chợt chững lại, anh ta dùng ánh mắt biểu đạt sự nghi hoặc của mình với Hứa Diễn, ‘Như bây giờ là chuyện thế nào vậy?’
Hứa Diễn cảm thấy mình thẹn với kỳ vọng cao của Lưu học trưởng.
Hứa Thư Yểu duỗi tay ra giữ chặt lấy cánh tay của Hứa Diễn, cười nói: “Học trưởng, Hứa Diễn ở nhà cũng nhàm chán lắm, em liền dẫn em ấy đi theo cùng, anh sẽ không để ý chứ?”
Lưu Tử Thư ngượng ngùng cười, lắc đầu nói: “Không sao, không sao hết, anh không ngại.” Dừng một chút, anh ta nói: “Chẳng qua anh đã mua sẵn vé xem phim rồi, anh cho rằng chỉ có hai người chúng ta…….”
Hứa Thư Yểu nhướng môi: “Không sao cả, lại mua thêm một vé là được thôi.”
Nói rồi, cô chủ động nói: “Hôm nay xem phim gì vậy? Để em đi lấy vé.”
Lưu Tử Thư nói tên phim ra, đấy còn là một bộ phim kinh dị, Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua giới thiệu phim được treo ngoài rạp, sau đó mua riêng một vé xem phim.
Từ giờ đến lúc phim được bắt đầu chiếu còn có một đoạn thời gian, Lưu Tử Thư lại đi xếp hàng mua bắp rang và coca tới đây, anh ta đưa bắp rang và coca cho Hứa Thư Yểu: “Thời gian sắp tới rồi, không bằng chúng ta đi vào trong rạp chờ đi.”
Hứa Thư Yểu gật đầu, không dị nghị: “Được.”
Ba người cùng nhau vào trong rạp chiếu phim, Hứa Thư Yểu cầm tấm vé mình mua riêng kia, nhằm về phía hàng ghế cuối cùng, tìm được vị trí của mình ngồi xuống.
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng xua tay, ý bảo: “Hai người các anh cứ ngồi chung với nhau đi, vừa lúc em ngồi ở hàng sau, nhìn cũng rõ ràng.”
Lưu Tử Thư: “……”
Hứa Diễn yên lặng mà giơ ngón cái về phía mẹ mình, không hổ là mẹ.
Anh chàng cảm giác ra được, Hứa Thư Yểu không hề thích Lưu Tử Thư, thậm chí dùng ra phương thức như vậy để kháng nghị hành vi cưỡng chế mai mối ghép đôi của anh chàng.
Anh chàng vốn dĩ là nghĩ mới đầu không có cảm tình không sao, thật ra cũng có thể bồi dưỡng, nhưng giờ ngẫm lại, hình như cũng không thể như vậy.
Ngồi trên ghế dựa của rạp chiếu phim, ánh đèn tắt đi, phim cũng chính thức bắt đầu chiếu rồi, nhưng Hứa Diễn lại chẳng hề có tâm tư đi xem phim. Anh chàng suy nghĩ, mình can thiệp cảm tình của mẹ có chính xác hay không đây? Tuy rằng cái anh Lưu Tử Thư này theo anh chàng thấy còn rất không tệ, nhưng mà mấu chốt là, Hứa Thư Yểu cũng không có thích nha! Vậy thì cưỡng ép mà chắp vá bọn họ, hình như cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cái anh chàng muốn, là Hứa Thư Yểu cảm thấy hạnh phúc phát ra từ nội tâm, mà không phải như bây giờ, rủ mẹ đi ra xem phim thôi, cũng đã kháng cự đến vậy rồi.
Phim khủng bố năm 2008, thật đúng là cực kỳ khủng bố, Hứa Diễn nhìn hai cái, rồi bắt đầu nghiêm túc xem phim.
Ngay lúc mà màn hình chiếu phim chiếu tới đoạn mọi người muốn thiêu chết nữ quỷ ấy, ngọn lửa trên màn ảnh tựa hồ là thật sự vọt ra bên ngoài.
Trong rạp chiếu phim, mọi người còn kinh hô: “Woa, cái này cũng quá chân thật đi?”
Hứa Diễn sửng sốt, suy nghĩ lúc này hình như là trong nước còn chưa có lưu hành kỹ thuật chiếu phim 3D mà, như nào lại sẽ có cảm giác chân thật đến vậy? Lại nhìn kỹ nè, là màn hình chiếu phim, thật sự bị cháy.
Và ngay sau đó, cũng không biết ở chỗ nào bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, tất cả mọi người cảm giác được hình như trên trần nhà treo trên đỉnh đầu có gì đó rơi xuống. Ngay sau đó, cả căn phòng chiếu phim đều lâm vào một mảnh hắc ám, chỉ có ánh lửa thiêu đốt màn ảnh là phá lệ chói mắt.
“Đậu xanh, cháy á!”
“Á! Làm sao vậy? Vừa nãy là động đất sao?”
“Sao lại thế này hả? Chạy mau lên, cháy rồi!”
Theo cùng với tiếng thét chói tai của cả căn phòng chiếu phim, mọi người đều loạn thành một nồi canh hẹ, đứng bật dậy hết cả, lần mò muốn chạy ra bên ngoài.
“Học đệ, đi mau, cháy thật đó!” Bên tai là giọng của Lưu Tử Thư.
Hứa Diễn bỗng chốc đứng dậy, nhìn lại về đằng sau, nhưng đưa mắt nhìn lại thì cả căn phòng hàng phía sau đều đen thùi lùi, anh chàng không nhìn thấy được gì cả.
“Hứa Thư Yểu!” Hứa Diễn rống lên một tiếng, nhưng rất mau lại bị tiếng thét chói tai của mọi người che giấu, mà cố tình là Hứa Thư Yểu còn ngồi ở hàng cuối cùng nữa.
Anh chàng luống cuống, không hiểu sao thấy thấp thỏm trong lòng, thậm chí muốn dẫm lên ghế dựa chạy ra hàng phía sau.
Hàng phía sau cũng không biết là thế nào, hình như có người té ngã, người phía sau nữa lại không biết, vẫn cứ như ong vỡ tổ mà chạy lên phía trước.
Lập tức tiếng thét chói tai và bầu không khí khủng hoảng được trình diễn trong cả phòng chiếu phim, giống như một câu chuyện khủng bố xảy ra trong hiện thực.
Càng là như thế, Hứa Diễn càng thấy sốt ruột, anh chàng muốn đi tìm Hứa Thư Yểu, lại bị ép đi theo dòng người ra khỏi phòng chiếu phim.
Vốn dĩ chỉ cho rằng là một chỗ phòng chiếu phim của bọn họ xảy ra chuyện thôi, ra rồi mới biết được là một góc của cái khu thương mại này, bởi vì là công trình bã đậu, bị sụt lún, giờ đã có nguyên một bộ phận đã sụp đổ hết rồi. Hiện tại rạp chiếu phim cực kỳ nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng trở thành nơi sụp đổ mới.
Hứa Diễn muốn đứng ở cửa phòng chiếu phim chờ Hứa Thư Yểu ra đây,nhưng lính cứu hỏa tới đây chữa cháy cũng đã bắt đầu sơ tán người xem bên ngoài phòng chiếu phim rồi.
“Mọi người hãy xếp hàng có trật tự rời đi, đừng tranh đoạt!”
Hứa Diễn còn muốn quay đầu đi vào, lính cứu hỏa đã ngăn chặn anh chàng lại: “Đừng có qua bên kia, đừng đi ngược chiều.”
“Mẹ em còn ở bên trong!” Hứa Diễn gấp đến đỏ mắt, giọng nói đều đã đang phát run.
“Bọn tôi sẽ có thứ tự cứu ra mỗi người, mong cậu đi ra ngoài chờ.” Nhân viên phòng cháy chữa cháy đương nhiên sẽ không để cho Hứa Diễn đâm đầu vào lại, trực tiếp đẩy anh chàng ra ngoài.
“Sắp sụp đổ rồi, mọi người chạy mau đi.” Mặc kệ là đằng trước hay đằng sau, ai cũng đều như phát điên rồi mà tìm được cửa ra an toàn, Hứa Diễn cơ hồ là bị người đứng phía sau đẩy ra khỏi cổng rạp.
Vừa lúc đụng dịp quốc khánh, người trong khu thương mại vốn đã nhiều, giờ là bên ngoài đều đã vây đầy người rồi.
Không ngừng có người bị cáng nâng ra, có người là đầu bị nện chảy máu, có người là cả nửa người dưới đều là máu, ai nhìn thấy cũng thấy ghê người.
Hứa Diễn đều nhìn hết ở trong mắt, đều sắp gấp phát điên rồi.
Anh chàng không biết phải làm sao nữa, bây giờ, anh chàng chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông.
Phía lính cứu hỏa đã không đủ nhân thủ, thậm chí bắt đầu triệu tập quần chúng ở bên ngoài, để đàn ông đã thành niên đi vào cùng nhau tìm kiếm dân chúng bị nhốt bên trong.
Có không ít người đàn ông cao to dũng dược báo danh, Hứa Diễn nhìn thấy bọn họ nhận lấy nón bảo hộ đi theo lính cứu hỏa đi vào trong, không chút nghĩ ngợi tiến lên: “Em cũng muốn báo danh!”
Đội trưởng lính cứu hỏa nhìn thoáng qua Hứa Diễn, cự tuyệt: “Đứa nhỏ à, con yên tâm chờ ở bên ngoài đi, bọn chú nhất định sẽ cứu thân nhân của con ra.”
Bây giờ rồi thì bảo anh chàng chờ tiếp như thế nào nữa? Ở bên ngoài mỗi phút mỗi giây đều là giày vò.
Hứa Diễn mắt đỏ ngầu, nức nở khóc cầu: “Chú ơi, chú để con đi vào đi chú, con bảo đảm không thêm phiền, cầu xin chú.”
Nhân viên phòng cháy chữa cháy có một tia động dung, ngay vào lúc này, một bàn tay đè thật mạnh trên vai Hứa Diễn: “Con ở bên ngoài chờ, ba đi.”
Hứa Diễn bỗng chốc quay đầu, thấy được khuôn mặt âm trầm của Diệp Kỳ Sâm.
Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên đội nón bảo hộ, nhân viên phòng cháy chữa cháy thấy anh là người trưởng thành thì cho anh đi, Hứa Diễn nhân cơ hội đó lướt qua đội lính cứu hỏa, trực tiếp vào.
“Nhóc, con về đây, nguy hiểm!”
Hứa Diễn chẳng hề quay đầu lại mà nhằm cửa hông xông vào, đôi ngươi Diệp Kỳ Sâm nặng nề xuống, cài kỹ nón bảo hộ chạy đi theo.
Khu thương mại bên này có hai tòa nhà, tổng cộng là 4 tầng, chỗ bị lún vừa lúc là một khối bên trên rạp chiếu phim, lúc ấy bởi vì đang trong lúc chiếu phim nên có rất nhiều người chưa kịp chạy ra.
Hai cha con bọn họ từ cầu thang an toàn của một tòa nhà khác đi lên, sau đó từ thông đạo lầu 3 tòa nhà đó là có thể đến vị trí của rạp chiếu phim lầu tòa nhà bên kia.
Diệp Kỳ Sâm ụp một cái nón bảo hộ lên trên đầu Hứa Diễn, sau đó lấy bản vẽ mặt phẳng của rạp chiếu phim ra hỏi: “Con với mẹ xem phim ở phòng chiếu số mấy?”
Hứa Diễn chỉ vào phòng số 3 trên bản đồ: “Ở đây.” Phòng số 3 còn khá là gần nơi bị sụt lún nữa, Hứa Diễn nức nở nói: “Đều tại con, nếu không tới xem phim là không bị sao rồi!”
Diệp Kỳ Sâm giơ tay vỗ vỗ vai anh chàng, trấn định nói: “Sẽ không sao đâu, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Hứa Diễn bỗng chốc ngẩng đầu: “Sao mà ông biết được?”
“Ba gọi điện thoại cho cô ấy.”
——
Bởi vì trước đó liên hệ Lưu Tử Thư, nên di động của Hứa Diễn vẫn luôn đặt ở chỗ Hứa Thư Yểu, sau đó khi sự cố xảy ra, Hứa Thư Yểu cũng rất hoảng, liền đi theo đám người chạy ra ngoài.
Lúc chạy ra Hứa Thư Yểu còn mơ hồ nghe thấy Hứa Diễn gọi mình, cô cũng vội vã chạy về phía trước để tìm Hứa Diễn.
Cô đi theo đám người tiến lên về phía trước, nhưng chẳng ai ngờ được đằng trước đột nhiên có một phiến đá rất lớn rớt xuống, vừa lúc chặn lại cửa ra, hoàn toàn phá hỏng đường ra của những người bị rớt lại phía sau này.
Lúc này vốn dĩ đã tối thui, mười mấy người dư lại này hoảng sợ thét chói tai.
“Hu hu, xong rồi, xong rồi, có phải chúng ta phải chết ở chỗ này không?”
“Cứu mạng với, tôi còn chưa muốn chết……”
Bọn họ rất may mắn, trước mắt còn có ánh lửa thiêu đốt, bọn họ cũng rất bất hạnh, bởi đường ra đã không còn, ánh lửa còn càng lúc càng lớn.
Thật ra thì Hứa Thư Yểu cũng rất sợ hãi, nhưng mà cô biết, lúc này mặc kệ là khóc hay thét chói tai đều vô dụng, không bằng tìm một góc an toàn, chờ đợi cứu viện, hoặc là…… chờ chết.
Cô sờ vào trong túi, di động của Hứa Diễn.
Đang lúc cô phân thần, điện thoại đột nhiên vang lên, là Diệp Kỳ Sâm gọi tới.
Hứa Thư Yểu nhận cuộc gọi, vốn dĩ cô còn đang xem nhạt sinh tử, nhưng giờ khắc này sự hoảng loạn trong lòng lại bị phóng đại vô hạn, giọng cô rất nhỏ, mang theo nức nở: “Chú út, hu hu……”
Diệp Kỳ Sâm không nghĩ tới gọi điện thoại cho Hứa Diễn sẽ được Hứa Thư Yểu nhận máy, hơn nữa cô còn khóc. Nghe cô đứt quãng kể lại tình cảnh hiện tại, anh cực lực khắc chế sự hoảng loạn trong lòng mình, trấn an nói: “Không sao hết, em tìm một nơi an toàn chờ đó, anh tới ngay đây.”
“Dạ.” Cô nghẹn ngào ra tiếng.
Đằng trước là màn sân khấu bị thiêu đốt, ánh lửa càng lúc càng lớn, khói đặc xộc ra cũng rất sặc người. Thời gian chờ đợi cực dài dẵng, mười mấy người bị dư lại đều tụ lại với nhau.
Có 2 nữ sinh nhát gan đang không ngừng khụt khịt, Hứa Thư Yểu cũng không biết phải an ủi hai cô ấy thế nào. Có mấy người đàn ông nghĩ không ấy tự mình nghĩ cách dịch chuyển hòn đá chặn cửa ra, xem thử xem có biện pháp tự cứu nào hay không.
“Chúng ta phải chạy ra đây thế nào đây? Thế lửa này càng lúc càng lớn, dù cho chúng ta không bị lửa thiêu chết, cũng phải bị khói đặc này xông chết……”
“Tôi cảm thấy càng lúc càng khó thở hơn, có phải chúng ta sẽ chết ở đây hay không?”
Hứa Thư Yểu giơ tay lên vỗ vỗ tiểu nữ sinh dựa vào bên người cô: “Đừng sợ, mới nãy đá lớn cũng chưa có nện trúng chúng ta, chỉ là vây chúng ta ở đây, cho nên chúng ta sẽ không sao hết.”
“Nhưng thời gian lâu vậy rồi, vẫn là không có ai tới cứu chúng ta, có phải chúng ta đã bị bỏ quên rồi hay không?”
“Tôi thấy thật khó chịu á, cảm thấy không thể thở nổi. Khụ khụ khụ……” Khói đặc càng lúc càng đặc hơn, dù cho bọn họ ngồi dưới đất cũng có thể cảm thấy hít thở không thông.
Hứa Thư Yểu nhắc nhở mọi người: “Có ai mang nước thì xối lên quần áo, dùng nó che lại miệng mũi, vậy là có thể kiên trì thêm chốc lát, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Cô đã nói tình huống bên này cho Diệp Kỳ Sâm rồi, anh nói anh sẽ tới ngay thôi, cô tin tưởng anh.
Bởi vì nhân viên phòng cháy chữa cháy chủ yếu là nghĩ cách cứu viện cho nạn nhân ở khu vực bị lún chính, cho nên phòng chiếu phim số 3 đã bị bỏ qua. Diệp Kỳ Sâm và Hứa Diễn đã đến đã làm cho đội ngũ chữa cháy ý thức được, còn có một đám người bị nhốt bên trong nữa.
Trước đó gọi vào trong lại không có bất kỳ lời đáp lại nào, cho nên nhân viên phòng cháy chữa cháy còn tưởng rằng bên trong không còn ai nữa.
Cửa phòng chiếu số 3 đã bị một tảng đá phiến chặn lại, cần phải nện vỡ đá mới có thể đi vào cứu người, chỉ là bọn họ không xác định được mọi người có phải là tụ tập ngay sau tấm đá hay không, nếu mà nện đá, có lẽ sẽ làm người đứng sau đó bị thương.
Lúc Diệp Kỳ Sâm gọi điện lại cho Hứa Thư Yểu thì đã không ai bắt máy rồi.
Vì sao không ai nhận máy vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Cái loại khủng hoảng như một đôi tay khủng bố bóp chặt lấy trái tim anh, làm anh ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Hứa Diễn nói: “Lúc bọn con rời khỏi đây, màn ảnh phòng chiếu phim đã cháy, nếu bọn họ muốn ở chỗ nào tạm thời an toàn, nhất định sẽ không ở ngay sau cái cửa này, mà sẽ tránh ở sau cùng.”
Đội chữa cháy nghe Hứa Diễn nói xong thì giao lưu một phen, sau đó quyết định nện vỡ cứu người.
Diệp Kỳ Sâm và Hứa Diễn vẫn luôn đứng ở phía sau nhìn, chỉ chờ khi đội ngũ chữa cháy nện vỡ ra một cửa ra vào sẽ vọt vào cứu người.
Rất mau, phiến đá đã bị nện vỡ, bên trong truyền đến một trận sóng nhiệt, tiếp đó là một làn khói làm người hít thở không thông.
“Mau tới dập tắt lửa!”
“Nơi này có tình hình hoả hoạn!”
Diệp Kỳ Sâm với Hứa Diễn trực tiếp vọt vào trong, đằng sau truyền đến tiếng kinh hô của nhân viên chữa cháy: “Hai người đừng có đi vào, bên trong rất nguy hiểm.”
Thế lửa cơ hồ đã lan tràn tới giữa phòng, Diệp Kỳ Sâm nương ánh lửa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đằng sau có vài người cùng nằm dưới đất, hình như mọi người đều đã hôn mê rồi.
Trong hoàn cảnh tối tăm, Diệp Kỳ Sâm căn bản không thấy rõ Hứa Thư Yểu đang ở đâu, Hứa Diễn thì đã trước anh một bước vọt qua, ý đồ tìm được mẹ mình.
Diệp Kỳ Sâm chỉ có thể bế lên những người ở cách anh gần nhất truyền cho nhân viên phòng cháy chữa cháy sau lưng.
Hứa Diễn đã tìm được Hứa Thư Yểu lâm vào hôn mê, hưng phấn kêu to: “Tìm được rồi, ở đây.” Vẫn còn thở!
Anh chàng cố hết sức mà bế lên Hứa Thư Yểu đang hôn mê, trước đó luyện tập tăng lực cánh tay thật sự không uổng công.
Diệp Kỳ Sâm bước nhanh tiến lên, nhận lấy Hứa Thư Yểu đang trong lòng con trai.
“Yểu Yểu!”
Hứa Thư Yểu không có phản ứng, nhân viên phòng cháy chữa cháy theo sau theo bản năng muốn nhận lấy người từ trong tay, lại bị Diệp Kỳ Sâm tránh đi, anh vẫn bế cô: “Vất vả các anh rồi, nhanh chóng cứu những người khác đi.”
Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn cáng rồi, Diệp Kỳ Sâm để Hứa Thư Yểu được nằm thẳng trên cáng, Hứa Diễn cũng đi theo ra đây. Giờ khắc này, anh chàng như là mất đi linh hồn vậy, ngã ngồi ở dưới đất, không ngừng đưa tay lên lau nước mắt.
Đoạn thời gian vừa nãy kia, anh chàng thật sự là quá sợ hãi. Hiện tại nhìn thấy Hứa Thư Yểu được cứu rồi, chân anh chàng đều mềm nhũn ra.
Diệp Kỳ Sâm nhìn anh chàng một cái, duỗi tay ra vỗ vỗ vai anh chàng nói: “Chúng ta nắm chặt thời gian đưa cô ấy ra ngoài, nơi này vẫn còn nguy hiểm.”
Lần này Hứa Diễn cực kỳ phối hợp mà đứng dậy, giơ tay lau nước mắt một phen, ngoan ngoãn mà làm theo chỉ đạo của Diệp Kỳ Sâm, nâng cái cáng giản dị này lên, đưa Hứa Thư Yểu xuống lầu.
Hứa Thư Yểu mơ mơ màng màng cảm thấy hình như mình đã được thở không khí tươi mát, cô chậm rãi mở to mắt ra, hình như thấy được mặt Diệp Kỳ Sâm. Không biết sao, cô có chút muốn cười.
Thì ra tới khoảnh khắc hấp hối, người cô muốn nhìn thấy nhất chính là anh sao?
Chỉ là cô chẳng có sức lực gì để nói chuyện, cổ họng cũng như là bị cái gì lấp kín vậy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.
Nháy mắt khi thấy Hứa Thư Yểu thức tỉnh ấy, Diệp Kỳ Sâm mới xem như là hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: “Yểu Yểu.”
Cục đá trong lòng anh giờ mới xem như hoàn toàn rơi xuống.
Anh thế mà cũng có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn vậy.
Động tác của Hứa Thư Yểu rất thong thả mà gật gật đầu, cuối cùng thật sự là hết sức rồi, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hứa Thư Yểu có chút ngu ngơ, như nào lại đột nhiên hẹn cô đi xem phim vậy? Cô nghĩ nghĩ rồi cự tuyệt nói: “Ngại quá, sư huynh, ngày mai nhà em có chút chuyện, có lẽ không rảnh.”
Hứa Diễn đứng kế bên, vẻ mặt buồn bực: “Ngày mai chị có chuyện gì?”
Hứa Thư Yểu trừng mắt liếc anh chàng một cái, ý bảo câm miệng.
Lưu Tử Thư rõ ràng nghe thấy Hứa Diễn nói chuyện, anh ta cười cười, không chịu buông tha nói: “Vậy à, vậy ngày kia thì sao?”
Hứa Thư Yểu: “Ngày kia ba em về nhà, hẳn là cũng không rảnh.”
Hứa Diễn: “……” Mẹ anh chàng thật sự là nói dối cũng không chuẩn bị bản thảo, rõ ràng ông ngoại còn phải ba bốn bữa nữa mới trở về đó.
Lưu Tử Thư chững lại một chút, thở dài một tiếng: “Ài, nếu sư muội đã sắp xếp thời gian nghỉ chặt chẽ đến vậy, vậy không bằng chờ khi khai giảng lại cùng đi đi, tìm một ngày em không có tiết để đi.”
Hứa Thư Yểu: “……”
“Thôi, không ấy để ngày mai đi.” Hứa Thư Yểu bất đắc dĩ nói: “Đột nhiên ngày mai em lại không có bận gì rồi.”
“Được, vậy định như vậy đi.” Trong giọng nói Lưu Tử Thư còn mang cười: “Không gặp không về.”
Cúp điện thoại, Hứa Thư Yểu tức giận mà trả lại di động cho Hứa Diễn: “Sao mà anh ta còn gọi điện cho con hẹn mẹ ra vậy?”
Hứa Diễn nhún vai: “Anh ta hỏi con, hỏi sao mà điện thoại của mẹ lại không gọi được vậy, con liền nói cho anh ta là mẹ rớt di động rồi. Sau đó con một không cẩn thận nói lỡ miệng là mẹ ở nhà không có việc gì làm.”
Hứa Thư Yểu nghiêm trọng hoài nghi Hứa Diễn cố ý nói lỡ miệng.
“Ngày mai con đi chung với mẹ.” Hứa Thư Yểu ra lệnh nói.
Hứa Diễn kinh ngạc: “Nào có ai đi hẹn hò còn dẫn theo con trai?” Anh chàng thời thời khắc khắc ra chủ ý chế tạo cơ hội cho Lưu học trưởng, anh chàng còn đi theo làm bóng đèn sao?
Hứa Thư Yểu cười lạnh: “Con không đi, vậy mẹ cũng không đi, dù sao mẹ không có di động, anh ta chắc chắn sẽ phải liên hệ con.”
Hứa Diễn: “…… Vậy được rồi.” Anh chàng thật sự không hiểu được vì sao mẹ mình bị mất di động, lại không hề vội vàng đi mua một cái khác thay thế, cái này nếu mà là ở trong tương lai, mất di động chẳng khác nào mất hết toàn bộ gia sản, còn nghiêm trọng hơn cả mất thẻ ngân hàng.
Ài, cái niên đại lạc hậu này.
Ngày hôm sau, khi Hứa Thư Yểu dẫn theo Hứa Diễn xuất hiện ở chỗ hẹn, biểu cảm của Lưu Tử Thư chợt chững lại, anh ta dùng ánh mắt biểu đạt sự nghi hoặc của mình với Hứa Diễn, ‘Như bây giờ là chuyện thế nào vậy?’
Hứa Diễn cảm thấy mình thẹn với kỳ vọng cao của Lưu học trưởng.
Hứa Thư Yểu duỗi tay ra giữ chặt lấy cánh tay của Hứa Diễn, cười nói: “Học trưởng, Hứa Diễn ở nhà cũng nhàm chán lắm, em liền dẫn em ấy đi theo cùng, anh sẽ không để ý chứ?”
Lưu Tử Thư ngượng ngùng cười, lắc đầu nói: “Không sao, không sao hết, anh không ngại.” Dừng một chút, anh ta nói: “Chẳng qua anh đã mua sẵn vé xem phim rồi, anh cho rằng chỉ có hai người chúng ta…….”
Hứa Thư Yểu nhướng môi: “Không sao cả, lại mua thêm một vé là được thôi.”
Nói rồi, cô chủ động nói: “Hôm nay xem phim gì vậy? Để em đi lấy vé.”
Lưu Tử Thư nói tên phim ra, đấy còn là một bộ phim kinh dị, Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua giới thiệu phim được treo ngoài rạp, sau đó mua riêng một vé xem phim.
Từ giờ đến lúc phim được bắt đầu chiếu còn có một đoạn thời gian, Lưu Tử Thư lại đi xếp hàng mua bắp rang và coca tới đây, anh ta đưa bắp rang và coca cho Hứa Thư Yểu: “Thời gian sắp tới rồi, không bằng chúng ta đi vào trong rạp chờ đi.”
Hứa Thư Yểu gật đầu, không dị nghị: “Được.”
Ba người cùng nhau vào trong rạp chiếu phim, Hứa Thư Yểu cầm tấm vé mình mua riêng kia, nhằm về phía hàng ghế cuối cùng, tìm được vị trí của mình ngồi xuống.
Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng xua tay, ý bảo: “Hai người các anh cứ ngồi chung với nhau đi, vừa lúc em ngồi ở hàng sau, nhìn cũng rõ ràng.”
Lưu Tử Thư: “……”
Hứa Diễn yên lặng mà giơ ngón cái về phía mẹ mình, không hổ là mẹ.
Anh chàng cảm giác ra được, Hứa Thư Yểu không hề thích Lưu Tử Thư, thậm chí dùng ra phương thức như vậy để kháng nghị hành vi cưỡng chế mai mối ghép đôi của anh chàng.
Anh chàng vốn dĩ là nghĩ mới đầu không có cảm tình không sao, thật ra cũng có thể bồi dưỡng, nhưng giờ ngẫm lại, hình như cũng không thể như vậy.
Ngồi trên ghế dựa của rạp chiếu phim, ánh đèn tắt đi, phim cũng chính thức bắt đầu chiếu rồi, nhưng Hứa Diễn lại chẳng hề có tâm tư đi xem phim. Anh chàng suy nghĩ, mình can thiệp cảm tình của mẹ có chính xác hay không đây? Tuy rằng cái anh Lưu Tử Thư này theo anh chàng thấy còn rất không tệ, nhưng mà mấu chốt là, Hứa Thư Yểu cũng không có thích nha! Vậy thì cưỡng ép mà chắp vá bọn họ, hình như cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Cái anh chàng muốn, là Hứa Thư Yểu cảm thấy hạnh phúc phát ra từ nội tâm, mà không phải như bây giờ, rủ mẹ đi ra xem phim thôi, cũng đã kháng cự đến vậy rồi.
Phim khủng bố năm 2008, thật đúng là cực kỳ khủng bố, Hứa Diễn nhìn hai cái, rồi bắt đầu nghiêm túc xem phim.
Ngay lúc mà màn hình chiếu phim chiếu tới đoạn mọi người muốn thiêu chết nữ quỷ ấy, ngọn lửa trên màn ảnh tựa hồ là thật sự vọt ra bên ngoài.
Trong rạp chiếu phim, mọi người còn kinh hô: “Woa, cái này cũng quá chân thật đi?”
Hứa Diễn sửng sốt, suy nghĩ lúc này hình như là trong nước còn chưa có lưu hành kỹ thuật chiếu phim 3D mà, như nào lại sẽ có cảm giác chân thật đến vậy? Lại nhìn kỹ nè, là màn hình chiếu phim, thật sự bị cháy.
Và ngay sau đó, cũng không biết ở chỗ nào bên ngoài truyền đến một tiếng vang lớn, tất cả mọi người cảm giác được hình như trên trần nhà treo trên đỉnh đầu có gì đó rơi xuống. Ngay sau đó, cả căn phòng chiếu phim đều lâm vào một mảnh hắc ám, chỉ có ánh lửa thiêu đốt màn ảnh là phá lệ chói mắt.
“Đậu xanh, cháy á!”
“Á! Làm sao vậy? Vừa nãy là động đất sao?”
“Sao lại thế này hả? Chạy mau lên, cháy rồi!”
Theo cùng với tiếng thét chói tai của cả căn phòng chiếu phim, mọi người đều loạn thành một nồi canh hẹ, đứng bật dậy hết cả, lần mò muốn chạy ra bên ngoài.
“Học đệ, đi mau, cháy thật đó!” Bên tai là giọng của Lưu Tử Thư.
Hứa Diễn bỗng chốc đứng dậy, nhìn lại về đằng sau, nhưng đưa mắt nhìn lại thì cả căn phòng hàng phía sau đều đen thùi lùi, anh chàng không nhìn thấy được gì cả.
“Hứa Thư Yểu!” Hứa Diễn rống lên một tiếng, nhưng rất mau lại bị tiếng thét chói tai của mọi người che giấu, mà cố tình là Hứa Thư Yểu còn ngồi ở hàng cuối cùng nữa.
Anh chàng luống cuống, không hiểu sao thấy thấp thỏm trong lòng, thậm chí muốn dẫm lên ghế dựa chạy ra hàng phía sau.
Hàng phía sau cũng không biết là thế nào, hình như có người té ngã, người phía sau nữa lại không biết, vẫn cứ như ong vỡ tổ mà chạy lên phía trước.
Lập tức tiếng thét chói tai và bầu không khí khủng hoảng được trình diễn trong cả phòng chiếu phim, giống như một câu chuyện khủng bố xảy ra trong hiện thực.
Càng là như thế, Hứa Diễn càng thấy sốt ruột, anh chàng muốn đi tìm Hứa Thư Yểu, lại bị ép đi theo dòng người ra khỏi phòng chiếu phim.
Vốn dĩ chỉ cho rằng là một chỗ phòng chiếu phim của bọn họ xảy ra chuyện thôi, ra rồi mới biết được là một góc của cái khu thương mại này, bởi vì là công trình bã đậu, bị sụt lún, giờ đã có nguyên một bộ phận đã sụp đổ hết rồi. Hiện tại rạp chiếu phim cực kỳ nguy hiểm, tùy thời đều có khả năng trở thành nơi sụp đổ mới.
Hứa Diễn muốn đứng ở cửa phòng chiếu phim chờ Hứa Thư Yểu ra đây,nhưng lính cứu hỏa tới đây chữa cháy cũng đã bắt đầu sơ tán người xem bên ngoài phòng chiếu phim rồi.
“Mọi người hãy xếp hàng có trật tự rời đi, đừng tranh đoạt!”
Hứa Diễn còn muốn quay đầu đi vào, lính cứu hỏa đã ngăn chặn anh chàng lại: “Đừng có qua bên kia, đừng đi ngược chiều.”
“Mẹ em còn ở bên trong!” Hứa Diễn gấp đến đỏ mắt, giọng nói đều đã đang phát run.
“Bọn tôi sẽ có thứ tự cứu ra mỗi người, mong cậu đi ra ngoài chờ.” Nhân viên phòng cháy chữa cháy đương nhiên sẽ không để cho Hứa Diễn đâm đầu vào lại, trực tiếp đẩy anh chàng ra ngoài.
“Sắp sụp đổ rồi, mọi người chạy mau đi.” Mặc kệ là đằng trước hay đằng sau, ai cũng đều như phát điên rồi mà tìm được cửa ra an toàn, Hứa Diễn cơ hồ là bị người đứng phía sau đẩy ra khỏi cổng rạp.
Vừa lúc đụng dịp quốc khánh, người trong khu thương mại vốn đã nhiều, giờ là bên ngoài đều đã vây đầy người rồi.
Không ngừng có người bị cáng nâng ra, có người là đầu bị nện chảy máu, có người là cả nửa người dưới đều là máu, ai nhìn thấy cũng thấy ghê người.
Hứa Diễn đều nhìn hết ở trong mắt, đều sắp gấp phát điên rồi.
Anh chàng không biết phải làm sao nữa, bây giờ, anh chàng chỉ có thể đứng ở bên ngoài lo lắng suông.
Phía lính cứu hỏa đã không đủ nhân thủ, thậm chí bắt đầu triệu tập quần chúng ở bên ngoài, để đàn ông đã thành niên đi vào cùng nhau tìm kiếm dân chúng bị nhốt bên trong.
Có không ít người đàn ông cao to dũng dược báo danh, Hứa Diễn nhìn thấy bọn họ nhận lấy nón bảo hộ đi theo lính cứu hỏa đi vào trong, không chút nghĩ ngợi tiến lên: “Em cũng muốn báo danh!”
Đội trưởng lính cứu hỏa nhìn thoáng qua Hứa Diễn, cự tuyệt: “Đứa nhỏ à, con yên tâm chờ ở bên ngoài đi, bọn chú nhất định sẽ cứu thân nhân của con ra.”
Bây giờ rồi thì bảo anh chàng chờ tiếp như thế nào nữa? Ở bên ngoài mỗi phút mỗi giây đều là giày vò.
Hứa Diễn mắt đỏ ngầu, nức nở khóc cầu: “Chú ơi, chú để con đi vào đi chú, con bảo đảm không thêm phiền, cầu xin chú.”
Nhân viên phòng cháy chữa cháy có một tia động dung, ngay vào lúc này, một bàn tay đè thật mạnh trên vai Hứa Diễn: “Con ở bên ngoài chờ, ba đi.”
Hứa Diễn bỗng chốc quay đầu, thấy được khuôn mặt âm trầm của Diệp Kỳ Sâm.
Diệp Kỳ Sâm giơ tay lên đội nón bảo hộ, nhân viên phòng cháy chữa cháy thấy anh là người trưởng thành thì cho anh đi, Hứa Diễn nhân cơ hội đó lướt qua đội lính cứu hỏa, trực tiếp vào.
“Nhóc, con về đây, nguy hiểm!”
Hứa Diễn chẳng hề quay đầu lại mà nhằm cửa hông xông vào, đôi ngươi Diệp Kỳ Sâm nặng nề xuống, cài kỹ nón bảo hộ chạy đi theo.
Khu thương mại bên này có hai tòa nhà, tổng cộng là 4 tầng, chỗ bị lún vừa lúc là một khối bên trên rạp chiếu phim, lúc ấy bởi vì đang trong lúc chiếu phim nên có rất nhiều người chưa kịp chạy ra.
Hai cha con bọn họ từ cầu thang an toàn của một tòa nhà khác đi lên, sau đó từ thông đạo lầu 3 tòa nhà đó là có thể đến vị trí của rạp chiếu phim lầu tòa nhà bên kia.
Diệp Kỳ Sâm ụp một cái nón bảo hộ lên trên đầu Hứa Diễn, sau đó lấy bản vẽ mặt phẳng của rạp chiếu phim ra hỏi: “Con với mẹ xem phim ở phòng chiếu số mấy?”
Hứa Diễn chỉ vào phòng số 3 trên bản đồ: “Ở đây.” Phòng số 3 còn khá là gần nơi bị sụt lún nữa, Hứa Diễn nức nở nói: “Đều tại con, nếu không tới xem phim là không bị sao rồi!”
Diệp Kỳ Sâm giơ tay vỗ vỗ vai anh chàng, trấn định nói: “Sẽ không sao đâu, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Hứa Diễn bỗng chốc ngẩng đầu: “Sao mà ông biết được?”
“Ba gọi điện thoại cho cô ấy.”
——
Bởi vì trước đó liên hệ Lưu Tử Thư, nên di động của Hứa Diễn vẫn luôn đặt ở chỗ Hứa Thư Yểu, sau đó khi sự cố xảy ra, Hứa Thư Yểu cũng rất hoảng, liền đi theo đám người chạy ra ngoài.
Lúc chạy ra Hứa Thư Yểu còn mơ hồ nghe thấy Hứa Diễn gọi mình, cô cũng vội vã chạy về phía trước để tìm Hứa Diễn.
Cô đi theo đám người tiến lên về phía trước, nhưng chẳng ai ngờ được đằng trước đột nhiên có một phiến đá rất lớn rớt xuống, vừa lúc chặn lại cửa ra, hoàn toàn phá hỏng đường ra của những người bị rớt lại phía sau này.
Lúc này vốn dĩ đã tối thui, mười mấy người dư lại này hoảng sợ thét chói tai.
“Hu hu, xong rồi, xong rồi, có phải chúng ta phải chết ở chỗ này không?”
“Cứu mạng với, tôi còn chưa muốn chết……”
Bọn họ rất may mắn, trước mắt còn có ánh lửa thiêu đốt, bọn họ cũng rất bất hạnh, bởi đường ra đã không còn, ánh lửa còn càng lúc càng lớn.
Thật ra thì Hứa Thư Yểu cũng rất sợ hãi, nhưng mà cô biết, lúc này mặc kệ là khóc hay thét chói tai đều vô dụng, không bằng tìm một góc an toàn, chờ đợi cứu viện, hoặc là…… chờ chết.
Cô sờ vào trong túi, di động của Hứa Diễn.
Đang lúc cô phân thần, điện thoại đột nhiên vang lên, là Diệp Kỳ Sâm gọi tới.
Hứa Thư Yểu nhận cuộc gọi, vốn dĩ cô còn đang xem nhạt sinh tử, nhưng giờ khắc này sự hoảng loạn trong lòng lại bị phóng đại vô hạn, giọng cô rất nhỏ, mang theo nức nở: “Chú út, hu hu……”
Diệp Kỳ Sâm không nghĩ tới gọi điện thoại cho Hứa Diễn sẽ được Hứa Thư Yểu nhận máy, hơn nữa cô còn khóc. Nghe cô đứt quãng kể lại tình cảnh hiện tại, anh cực lực khắc chế sự hoảng loạn trong lòng mình, trấn an nói: “Không sao hết, em tìm một nơi an toàn chờ đó, anh tới ngay đây.”
“Dạ.” Cô nghẹn ngào ra tiếng.
Đằng trước là màn sân khấu bị thiêu đốt, ánh lửa càng lúc càng lớn, khói đặc xộc ra cũng rất sặc người. Thời gian chờ đợi cực dài dẵng, mười mấy người bị dư lại đều tụ lại với nhau.
Có 2 nữ sinh nhát gan đang không ngừng khụt khịt, Hứa Thư Yểu cũng không biết phải an ủi hai cô ấy thế nào. Có mấy người đàn ông nghĩ không ấy tự mình nghĩ cách dịch chuyển hòn đá chặn cửa ra, xem thử xem có biện pháp tự cứu nào hay không.
“Chúng ta phải chạy ra đây thế nào đây? Thế lửa này càng lúc càng lớn, dù cho chúng ta không bị lửa thiêu chết, cũng phải bị khói đặc này xông chết……”
“Tôi cảm thấy càng lúc càng khó thở hơn, có phải chúng ta sẽ chết ở đây hay không?”
Hứa Thư Yểu giơ tay lên vỗ vỗ tiểu nữ sinh dựa vào bên người cô: “Đừng sợ, mới nãy đá lớn cũng chưa có nện trúng chúng ta, chỉ là vây chúng ta ở đây, cho nên chúng ta sẽ không sao hết.”
“Nhưng thời gian lâu vậy rồi, vẫn là không có ai tới cứu chúng ta, có phải chúng ta đã bị bỏ quên rồi hay không?”
“Tôi thấy thật khó chịu á, cảm thấy không thể thở nổi. Khụ khụ khụ……” Khói đặc càng lúc càng đặc hơn, dù cho bọn họ ngồi dưới đất cũng có thể cảm thấy hít thở không thông.
Hứa Thư Yểu nhắc nhở mọi người: “Có ai mang nước thì xối lên quần áo, dùng nó che lại miệng mũi, vậy là có thể kiên trì thêm chốc lát, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.”
Cô đã nói tình huống bên này cho Diệp Kỳ Sâm rồi, anh nói anh sẽ tới ngay thôi, cô tin tưởng anh.
Bởi vì nhân viên phòng cháy chữa cháy chủ yếu là nghĩ cách cứu viện cho nạn nhân ở khu vực bị lún chính, cho nên phòng chiếu phim số 3 đã bị bỏ qua. Diệp Kỳ Sâm và Hứa Diễn đã đến đã làm cho đội ngũ chữa cháy ý thức được, còn có một đám người bị nhốt bên trong nữa.
Trước đó gọi vào trong lại không có bất kỳ lời đáp lại nào, cho nên nhân viên phòng cháy chữa cháy còn tưởng rằng bên trong không còn ai nữa.
Cửa phòng chiếu số 3 đã bị một tảng đá phiến chặn lại, cần phải nện vỡ đá mới có thể đi vào cứu người, chỉ là bọn họ không xác định được mọi người có phải là tụ tập ngay sau tấm đá hay không, nếu mà nện đá, có lẽ sẽ làm người đứng sau đó bị thương.
Lúc Diệp Kỳ Sâm gọi điện lại cho Hứa Thư Yểu thì đã không ai bắt máy rồi.
Vì sao không ai nhận máy vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
Cái loại khủng hoảng như một đôi tay khủng bố bóp chặt lấy trái tim anh, làm anh ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Hứa Diễn nói: “Lúc bọn con rời khỏi đây, màn ảnh phòng chiếu phim đã cháy, nếu bọn họ muốn ở chỗ nào tạm thời an toàn, nhất định sẽ không ở ngay sau cái cửa này, mà sẽ tránh ở sau cùng.”
Đội chữa cháy nghe Hứa Diễn nói xong thì giao lưu một phen, sau đó quyết định nện vỡ cứu người.
Diệp Kỳ Sâm và Hứa Diễn vẫn luôn đứng ở phía sau nhìn, chỉ chờ khi đội ngũ chữa cháy nện vỡ ra một cửa ra vào sẽ vọt vào cứu người.
Rất mau, phiến đá đã bị nện vỡ, bên trong truyền đến một trận sóng nhiệt, tiếp đó là một làn khói làm người hít thở không thông.
“Mau tới dập tắt lửa!”
“Nơi này có tình hình hoả hoạn!”
Diệp Kỳ Sâm với Hứa Diễn trực tiếp vọt vào trong, đằng sau truyền đến tiếng kinh hô của nhân viên chữa cháy: “Hai người đừng có đi vào, bên trong rất nguy hiểm.”
Thế lửa cơ hồ đã lan tràn tới giữa phòng, Diệp Kỳ Sâm nương ánh lửa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đằng sau có vài người cùng nằm dưới đất, hình như mọi người đều đã hôn mê rồi.
Trong hoàn cảnh tối tăm, Diệp Kỳ Sâm căn bản không thấy rõ Hứa Thư Yểu đang ở đâu, Hứa Diễn thì đã trước anh một bước vọt qua, ý đồ tìm được mẹ mình.
Diệp Kỳ Sâm chỉ có thể bế lên những người ở cách anh gần nhất truyền cho nhân viên phòng cháy chữa cháy sau lưng.
Hứa Diễn đã tìm được Hứa Thư Yểu lâm vào hôn mê, hưng phấn kêu to: “Tìm được rồi, ở đây.” Vẫn còn thở!
Anh chàng cố hết sức mà bế lên Hứa Thư Yểu đang hôn mê, trước đó luyện tập tăng lực cánh tay thật sự không uổng công.
Diệp Kỳ Sâm bước nhanh tiến lên, nhận lấy Hứa Thư Yểu đang trong lòng con trai.
“Yểu Yểu!”
Hứa Thư Yểu không có phản ứng, nhân viên phòng cháy chữa cháy theo sau theo bản năng muốn nhận lấy người từ trong tay, lại bị Diệp Kỳ Sâm tránh đi, anh vẫn bế cô: “Vất vả các anh rồi, nhanh chóng cứu những người khác đi.”
Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn cáng rồi, Diệp Kỳ Sâm để Hứa Thư Yểu được nằm thẳng trên cáng, Hứa Diễn cũng đi theo ra đây. Giờ khắc này, anh chàng như là mất đi linh hồn vậy, ngã ngồi ở dưới đất, không ngừng đưa tay lên lau nước mắt.
Đoạn thời gian vừa nãy kia, anh chàng thật sự là quá sợ hãi. Hiện tại nhìn thấy Hứa Thư Yểu được cứu rồi, chân anh chàng đều mềm nhũn ra.
Diệp Kỳ Sâm nhìn anh chàng một cái, duỗi tay ra vỗ vỗ vai anh chàng nói: “Chúng ta nắm chặt thời gian đưa cô ấy ra ngoài, nơi này vẫn còn nguy hiểm.”
Lần này Hứa Diễn cực kỳ phối hợp mà đứng dậy, giơ tay lau nước mắt một phen, ngoan ngoãn mà làm theo chỉ đạo của Diệp Kỳ Sâm, nâng cái cáng giản dị này lên, đưa Hứa Thư Yểu xuống lầu.
Hứa Thư Yểu mơ mơ màng màng cảm thấy hình như mình đã được thở không khí tươi mát, cô chậm rãi mở to mắt ra, hình như thấy được mặt Diệp Kỳ Sâm. Không biết sao, cô có chút muốn cười.
Thì ra tới khoảnh khắc hấp hối, người cô muốn nhìn thấy nhất chính là anh sao?
Chỉ là cô chẳng có sức lực gì để nói chuyện, cổ họng cũng như là bị cái gì lấp kín vậy, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.
Nháy mắt khi thấy Hứa Thư Yểu thức tỉnh ấy, Diệp Kỳ Sâm mới xem như là hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng: “Yểu Yểu.”
Cục đá trong lòng anh giờ mới xem như hoàn toàn rơi xuống.
Anh thế mà cũng có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn vậy.
Động tác của Hứa Thư Yểu rất thong thả mà gật gật đầu, cuối cùng thật sự là hết sức rồi, lại chậm rãi nhắm hai mắt lại.