Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 257



Nhưng mà gà nướng lại là nhị đệ mua, điều này làm cho nàng ấy kinh ngạc một hồi.
Ôn Diệp lập tức nói rõ: "Ta chủ yếu chỉ ăn hai cái chân."
Lục thị cũng chỉ là suy đoán, nghe nàng nói như vậy liền hỏi: "Còn lại đều bị Tuyên nhi ăn?"
Nàng hơi nhíu mày, tâm mắt rơi về phía bụng nhỏ của Từ Ngọc Tuyên, thâm nghĩ, hình như là lớn hơn trước không ít.
Ôn Diệp đáp: "Vậy cũng không phải, lang quân cũng ăn, Tuyên nhi gặm hai cánh gà."
Lúc này Lục thị mới yên tâm thu hồi ánh mắt.
Nhưng mà khi nghe Ôn Diệp nói như vậy, Lục thị lại phát hiện Từ Ngọc Tuyên hình như mượt mà hơn không ít.
Nàng ấy suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói với Kỷ ma ma: "Chú ý một chút, đừng cho Tuyên nhi ăn quá nhiều, dễ bị trướng bụng."
Kỷ ma ma ghi nhớ: "Vâng."
Sau đó, Từ Ngọc Tuyên liên phát hiện thịt trong bát mình thiếu một nửa.
Cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé hơi mím lại nhưng cũng không khóc hay la hét đòi thêm.
Đơn giản dùng xong cơm trưa, bọn hạ nhân cũng đã thu dọn chỗ ở xong.
Ôn Diệp ngủ trưa ngon lành, từ khi đến đây, nếu không phải ngoài cửa sổ lá cây vẫn còn xanh, nàng đã nghĩ bây giờ đang là mùa thu rồi.
Sau khi rời giường, Ôn Diệp bảo Đào Chi tìm cho mình một bộ trang phục cưỡi ngựa, trước khi đến Lục thị đã nói gần thôn trang có một bãi cỏ, thích hợp cưỡi ngựa.
Vừa vặn trên thôn trang cũng nuôi mấy con tuấn mã, Lục thị liền sai người tới hỏi nàng xem có biết cưỡi ngựa hay không, nếu biết thì thêm hai bộ trang phục cưỡi ngựa.
Ôn Diệp biết cưỡi ngựa nhưng đời này chỉ cưỡi ngựa hai lần, đời trước vì hùa theo yêu thích của khách hàng mà nàng đã học cưỡi ngựa tận mấy tháng.
Lục thị cũng đã từng học qua, nhưng đó chỉ là chuyện thật lâu trước kia, những điều cơ bản vẫn chưa quen, hơn nữa nàng ấy đối với cưỡi ngựa cũng không có hứng thú cho lắm.
Không khí ở đây không tệ, nước suối dùng để nấu nước pha trà mang lại cảm giác hoang sơ độc đáo của riêng nơi đây.
Bên cạnh bãi cỏ có một cái đình nhỏ, tâm nhìn khá rộng rãi, phong cảnh hợp lòng người.
Lục thị cho người mang điểm tâm cùng nước trà đi đến trong đình ngồi xuống, Từ Cảnh Lâm hơn sáu tuổi, dưới sự cho phép của Lục thị, một gã hộ vệ đi theo lấy một con ngựa nhỏ từ chỗ Ngô quản sự, chậm rãi dạy cậu nhóc cưỡi.
Từ Ngọc Tuyên ở bên cạnh Lục thị, trong tay nắm chặt một khối đậu phụ vàng, đôi mắt trông mong nhìn.
Hài tử luôn có hứng thú với những điều mới mẻ.
Lục thị nhìn thấy liền cười nói: "Tuyên nhi vẫn còn nhỏ, chờ đến khi con trưởng thành, bá nương cũng sẽ cho người dạy con cưỡi ngựa."
Từ Ngọc Tuyên đã được dạy qua nhưng bây giờ cậu bé vẫn còn quá nhỏ nên không thích hợp để học cưỡi ngựa thực tế.
Chỉ là hiểu thì hiểu, thèm thì thèm.
Từ Ngọc Tuyên iu xiu gật đầu.
Lục thị vừa xoa xoa đầu cậu bé vừa nói: "Nhìn nương con đi, nương con cưỡi cũng không tệ đâu."
Ôn Diệp đã tung một vòng, mái tóc đen của nàng buộc cao lên đón gió tung bay, một thân hồng y buộc tay áo cưỡi ngựa, so với hiệp nữ trong hí văn thì chỉ thiếu mỗi một thanh trường kiếm.
Từ Ngọc Tuyên nhìn mẫu thân nhà mình tiêu sái không thôi, cái đầu nhỏ lại yên lặng gật gật.
Ôn Diệp cưỡi ngựa mệt mỏi liền đi dọc theo bờ suối, thuận tiện cho con ngựa uống nước, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy thỏ gà rừng chạy qua trước mắt, đáng tiếc nàng lại không biết bắt.
Ngược lại hái không ít trái cây dại trở về.
Một túi dâu, mấy chùm nho dại, những quả dại khác cũng có một ít.
Ôn Diệp trở lại phụ cận đình, từ trên ngựa xuống, ôm những quả dại này đi vào đình, đặt chúng lên bàn đá nói: "Đều là ta hái, trở về ta làm trà hoa quả cho tau tẩu uống."
Lục thị đưa một cái khăn lụa qua nói: "Lau đi, đầu muội đầy mồ hôi."
Ôn Diệp lại cười nói: "Tẩu tẩu, đây không phải là mồ hôi, là ta vừa mới ở bên suối rửa mặt nên dính nước thôi."
Quả dâu kia không dễ hái, cây dâu già rất cao, nàng chỉ có thể dùng cành cây đánh, trong lúc đó luôn có mấy quả không nghe lời đập vào mặt khiến cho mặt nàng đầy chất lỏng của dâu.
Từ Ngọc Tuyên nhìn trái cây hồng hồng tử tử hoàng lục trên bàn, ngước mắt nói: "Nương..."
Không đợi cậu bé hỏi ra miệng, Ôn Diệp đã nhặt một quả dâu đút vào miệng cậu bé rồi nói: "Ăn đi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...