Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 256



Rõ ràng Lục thị không có ý này, nhưng Từ Ngọc Tuyên không rõ tình huống vẫn rất phối hợp với mẫu thân nhà mình gật gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng nha-"
Trong nháy mắt, Lục thị chỉ biết bất đắc dĩ: "Hai mẫu tử nhà các ngươi hôm nay ở trước mặt ta ngược lại là học được kiểu kẻ xướng người họa rồi đấy."
Ôn Diệp chỉ vào Cảnh Lâm ở phía đối diện và nói: "Tẩu tẩu vẫn còn có Lâm nhi mà."
Từ Cảnh Lâm tuy rằng đọc sách không được nhưng cậu nhóc cũng không phải dạng ngốc, có thể nghe hiểu mẫu thân cùng Nhị thẩm thẩm nhà mình đang nói cái gì, tự nhiên sẽ không giống Từ Ngọc Tuyên chó ngáp phải ruồi phối hợp làm trò cười rồi.
Lục thị nhìn nhi tử nhà mình một cái mà trong lòng lại nghĩ, đứa nhỏ lo lớn rồi, sẽ không làm đau lòng người khác.
Từ Cảnh Lâm nghe được có người gọi mình liền ngẩng đầu, thấy mẫu thân đang nhìn bản thân mình, vả lại thật lâu vẫn không dời tâm mắt, cậu nhóc do dự hô: "Nương?"
Lục thị bị một tiếng "nương" này kéo trở về thực tại: "Không có việc gì."
Từ Cảnh Lâm chỉ "ô" một tiếng, sau đó tiếp tục chơi đồ chơi trên tay, hai tai không nghe thấy chuyện bên ngoài.
Lục thị: ”..."
Ôn Diệp thì đã sớm rũ mắt xuống chơi đùa nụ hoa của Từ Ngọc Tuyên.
*
Các nàng xuất phát sớm, cho nên khi đến thôn trang Lâm Viên gần Khê Tuyên Sơn thì mới là buổi trưa.
Quản sự của Lâm Viên sau khi nhận được thư của Từ Quốc Công phủ đã sớm phái người thu dọn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài, lúc này đồ ăn đều đã chuẩn bị thật tốt, chỉ chờ mấy vị chủ tử của Từ Quốc Công phủ đến hưởng dụng.
Quản sự họ Ngô, sau khi Ôn Diệp và Lục thị xuống kiệu, Ngô quản sự liền dẫn một nhà từ già đến trẻ tới bái kiến, đồng thời cũng báo cáo một số chuyện trong thôn trang.
Ngô quản sự là lão nhân của Từ Quốc Công phủ, Lục thị đối với ông ấy coi như là tín nhiệm, lần này tới đây chủ yếu là vì tránh nóng, bởi vậy nàng ấy chỉ là hơi xem xét một chút, sau đó liền để Ngô quản sự lui ra trước.
Ngồi xe ngựa đến trưa, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi, Lục thị liên quyết định dùng cơm trước, hành lý gì đó chờ sau bữa ăn sẽ từ từ thu dọn.
Đồ ăn đều là do trưởng tức của Ngô quản sự làm, phần lớn đều là những món ăn bình thường của nhà nông, có điều bày biện theo thói quen trước kia của Lục thị thì tinh xảo không có nhiều.
Nghe nói nước suối nơi này uống vào có vị ngọt nhàn nhạt, bất luận là pha trà hay là nấu cơm đều không tệ.
Hôm nay bàn thức ăn này chính là dùng nước suối làm ra.
Có điều đại khái là Lục thị đã dặn dò trước, tất cả các món ăn đều không có một chút bóng dáng của ớt. Cũng may đồ ăn mặn không ít, Ôn Diệp ở trong lòng than nhẹ một chút, rốt cục cũng có thể ăn thịt rồi.
Còn chưa nói, thịt gà hầm từ nước suối, ăn vào hình như thơm hơn rất nhiều, Ôn Diệp lại gắp một miếng.
Đi tới đây chính là vì thả lỏng, không có quy củ ăn không nói ngủ không nói gì, Ôn Diệp nếm thử lần nữa, lúc này dùng đũa gap cho Lục thị một miếng, nói: "Tẩu tẩu, gà con hầm nấm không tệ."
Lục thị cắn một miếng nhỏ, sau đó liền lên tiếng hỏi: "Vậy so với món gà nướng thì sao?"
Động tác gắp thức ăn của Ôn Diệp cứng đờ, nháy mắt một cái liền nói: "Tẩu tẩu, tẩu nói cái gì, gà nướng gì vậy? Ta nghe không hiểu."
Lục thị thần sắc lạnh nhạt, cứ như vậy nhìn nàng.
Ôn Diệp: "..."
Rốt cuộc là kẻ phản bội nào đã khai ra.
Từ Ngọc Tuyên ăn đùi gà Kỷ ma ma gắp xuống nhìn hai bên, giống như đang suy nghĩ gì đó rồi bỗng nhiên nói: "Deu ăn ngon!"
Ôn Diệp nghe tiếng, ánh mắt rơi về phía hài tử mà trong lòng thầm nghĩ, thì ra là nhóc con phản bội nhà con."
Ôn Diệp vội vàng nói: "Gà nướng đó là do lang quân mua, trước đó ta cũng không biết."
Đây là sự thật, dù sao đây cũng không phải lỗi của nàng.
Lục thị mím môi nở nụ cười, nói: "Được rồi, ta cũng không muốn làm gì ngươi, xem ra lời này đã dọa ngươi rồi."
Nàng ấy cũng không phải không cho Ôn Diệp ăn những thứ này, chỉ là không hy vọng nàng ăn quá nhiều mà thôi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...