Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê
Chương 56: Công việc mới
"Nếu cô chết, tiểu thư sẽ rất đau lòng."
Laura mở mắt trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh. Trán cô vẫn đau nhói, giống như cảm giác lần đầu bị bắt khi lén ăn vụng lúc nhỏ, rồi bị người đầu bếp mập mạp trong nhà hàng dùng cây gậy đập vào đầu. Cô cảm giác đầu mình như một cái bát đựng đầy sữa đậu nành, mọi thứ cứ lắc lư qua lại, đau đớn và choáng váng dữ dội đến mức muốn nôn. Nhưng Laura vẫn cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, thì thầm: "Tạ ơn Chúa."
"Cô nên cảm ơn tiểu thư Emilia."
Giọng nói nam giới quen thuộc vang lên. Laura vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường, khẽ quay cái đầu đau nhức để nhìn về phía Angus. Vẫn giống như trước đây, khi còn ở dinh thự, Angus mặc chiếc áo sơ mi đen cũ kỹ, đã giặt đến mức bạc màu. Nhưng thái độ của anh khi nhìn Laura không giống lúc đối diện Emilia. Với Laura, anh hoàn toàn không tỏ ra như đang nhìn một con người sống.
"Cô muốn ăn gì không?" Angus hỏi. "Nhưng chỉ có bánh mì."
"Được," Laura đáp. Cô vốn không kén ăn. Đừng nói là bánh mì, ngay cả đưa cho cô một cái cây, cô cũng không bỏ sót bất kỳ phần nào, thậm chí có thể gặm sạch cả rễ. Angus bóc bánh mì đưa cho cô. Chiếc bánh cứng và khô, khiến răng cô đau khi cắn phải, nhưng không sao, cô có thể dùng miệng ngậm một lúc, chờ phần mép bánh mềm ra rồi mới ăn.
Đây là một con tàu buôn lậu người.
Hướng đi là bên kia đại dương, đến một nước cộng hòa nhỏ không áp đặt hạn chế đối với dân Asti. Nhiều người Asti liều lĩnh vượt biển để định cư, tìm cơ hội sống sót, chờ đợi vài năm gian khổ để có được quốc tịch hợp pháp. Nhưng Laura không phải để chạy trốn khỏi quốc gia này. Cô bị thương nặng, cần được chữa trị, việc ở lại Đế quốc không thể có đủ nguồn lực y tế. Cô cần nghỉ ngơi, hồi phục, chờ một hoặc hai năm sau để lén quay lại Đế quốc, tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Angus dựa vào vách thuyền nghỉ ngơi. Đây là phần đáy của khoang hàng, chòng chành và nồng mùi gỗ ẩm. Một lớp nước đọng dưới sàn, bên trên được dựng tạm bởi ván gỗ sạch và thùng giấy, tạo thành một không gian đơn sơ. Chủ tàu tốt bụng gửi đến chăn đệm và tấm mền lông giữ ấm. Laura nằm cuộn tròn trên lớp chăn dày.
Lúc cô rơi xuống vực, Angus và Julie đã kịp thời cứu lấy cô, đưa đi an toàn. Julie chính là người luôn thông qua một trang web tiểu thuyết 18+ để trao đổi thông tin với Laura. Còn Jim, người đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển hoa hồng từ thợ làm vườn và lấy thông tin bí mật, đã bị bắt trong lúc liều mình cứu cô.
— Dưới sự truy quét nghiêm ngặt của Caesar, những thành viên tổ chức sống sót trước đây đã phải chạy sang tổ chức mà Laura phục vụ. Sự gia nhập của các thành viên phản kháng mới khiến tổ chức trở nên hoạt động tích cực hơn, nhưng cũng bắt đầu chia rẽ thành hai phe: một phe vẫn kiên trì đấu tranh đẫm máu, phe còn lại chủ trương đàm phán hòa bình.
Jim thuộc phe đấu tranh đẫm máu, còn Julie nghiêng về đàm phán hòa bình. Người lãnh đạo của phe hòa bình, Herman, xét về quan hệ huyết thống, chính là ông ngoại của Laura. Mẹ của Eugenie là con gái ông. Khi phe đấu tranh quyết định bỏ rơi Laura, Herman đã kiên quyết cử người đến cứu cô và tạm thời đưa cô ra khỏi Đế quốc.
Cô cần hồi phục, cần sống tiếp. Caesar đã lên nắm quyền, và Laura, với sự tương thích hoàn hảo về pheromone với qnh, rõ ràng còn nhiều giá trị lớn lao khác. Nhưng trước hết, cần phải xóa bỏ đánh dấu vĩnh viễn mà anh ta đã để lại trên người cô.
......
Hai ngày sau, Laura thành công đặt chân đến bên kia bờ đại dương. Người tiếp ứng nhanh chóng đưa cô về căn cứ, nhập viện tư nhân để chữa trị. Sau khi xác nhận cô an toàn, Angus quay trở lại Đế quốc, tiếp tục công việc khác của mình.
Không hiểu vì sao, dù mất máu quá nhiều, Laura vẫn gắng gượng sống sót đến lúc được điều trị. Lượng máu thiếu hụt khiến tóc cô mất đi màu sắc vốn có, trở thành một sắc nâu nhạt, mềm mại hơn, gần giống màu vàng pha nâu. Khi mới sinh, Laura sở hữu mái tóc vàng giống Eugenie, nhưng sau này dần trở nên nâu đậm như hầu hết người Asti. Bây giờ, sau khi thoát chết, tóc cô lại trở về màu của năm sáu tuổi.
...
Hậu quả từ vết thương do đạn gây ra rất nghiêm trọng. Laura liên tục sốt cao trong vài ngày, cú sốc từ phát súng cô tự bắn vào trán mình cũng không hề nhẹ — dù viên đạn thứ hai Angus đưa cho cô là giả.
Cuối cùng, Laura cũng hiểu ý nghĩa câu nói của Angus.
Phát súng thứ hai, hoặc sẽ bắn vào Caesar, hoặc sẽ là vào chính cô. Dù Caesar chết hay Laura chết, tiểu thư tóc bạc mắt tím Emilia đều sẽ bật khóc.
Angus không muốn tiểu thư đau lòng. Vì vậy, anh đã đưa cho cô một viên đạn giả.
Laura sợ chết. Nhưng cô cũng sẵn sàng hy sinh nếu điều đó có ý nghĩa. Giờ đây, khi thoát chết, cô không muốn bản thân kết thúc một cách vô nghĩa trên bàn phẫu thuật. Cô đấu tranh với đau đớn, thậm chí khi thuốc mê tan đi, cô còn khe khẽ hát để tiếp thêm can đảm cho chính mình.
"Khi bình minh ló rạng,
Tất cả chúng ta sẽ bình an."
Không biết là nhờ gen hay do việc cấp cứu hiệu quả, nửa tháng sau, Laura thành công xuất viện. Vết thương ở vai cô để lại một cái sẹo lớn, đã kết thành lớp mài dày. Bác sĩ tiếc nuối thông báo rằng vết sẹo này sẽ tồn tại mãi mãi, nếu cô không thích, có thể che đi bằng một hình xăm sau này.
Nhìn vào gương, Laura vui vẻ ngắm nghía từ trái qua phải: "Không! Tôi rất thích nó! Sẹo chính là huy chương của tôi!"
Bác sĩ đành bất lực: "Xin cô đừng vận động mạnh như vậy, cô Laura, cơ thể cô vẫn cần nghỉ ngơi."
Laura khẽ hừ một tiếng, ngẩng cao đầu hỏi bác sĩ: "Vậy tôi có thể xuất viện chưa?"
Bác sĩ nhíu mày: "Thông thường, chúng tôi khuyến nghị cô tiếp tục ở lại để theo dõi thêm—"
"Ồ, vậy là tôi có thể xuất viện rồi sao? Cảm ơn bác sĩ!" Laura nói, "Xin hãy lập tức giúp tôi làm thủ tục xuất viện! Cảm ơn rất nhiều!"
Cô chắp hai tay, đôi mắt cầu khẩn nhìn bác sĩ. Bất kỳ ai khi bị đôi mắt trong trẻo, ngây thơ đó nhìn vào cũng khó lòng từ chối yêu cầu của cô.
Bác sĩ đành đồng ý.
Thủ tục xuất viện được hoàn thành nhanh chóng. Đến chiều, Laura đã đeo chiếc ba lô xanh da trời in dòng chữ: "Vô sinh hiếm muộn, xuất tinh sớm, liệt dương, rối loạn chức năng sinh lý, tiểu rắt tiểu buốt, điều trị tại bệnh viện Cross" trên vai, vui vẻ đi tìm một chỗ làm thêm hoặc một nơi để nghỉ qua đêm.
Kinh phí tổ chức cấp cho cô rất hạn chế. Laura cần nhanh chóng tìm việc, nếu không cô có nguy cơ chết đói. Cô ăn rất nhiều. Đặc biệt trong thời gian hồi phục, cơ thể cô tiêu thụ năng lượng gấp đôi bình thường, buộc cô phải nạp vào lượng lớn dinh dưỡng.
Quan trọng hơn...
Laura cần tiết kiệm tiền để xóa dấu ấn vĩnh viễn mà Caesar để lại trên người cô.
Một Omega bị đánh dấu vĩnh viễn trong kỳ phát tình chỉ có thể tiếp nhận pheromone từ một Alpha nhất định. Ý tưởng để một Alpha khác tạm thời cắn cô nhằm giảm đau hoàn toàn không khả thi. Hoặc, cô buộc phải chi một khoản tiền lớn để mua chất ức chế đặc biệt từ chợ đen.
Những loại ức chế thông thường không có tác dụng với Omega đã bị đánh dấu vĩnh viễn. Laura cần tiền, cần thức ăn. Cô không muốn cả đời phải tốn một gia tài để đối phó với cơn đau phát tình. Việc xóa dấu vĩnh viễn là giải pháp tốt nhất, để từ đó cô có thể nhờ bất kỳ Alpha nào tạm thời đánh dấu và xoa dịu nỗi đau.
Laura không nỡ chi tiền ở khách sạn đắt đỏ. Đêm đầu tiên, cô dựng một chiếc lều nhỏ trong công viên ở rừng và ngủ ngon lành. Điều bất tiện duy nhất là trong đêm cô đã phải xử lý ba con trăn mò vào lều định ăn thịt mình. Laura không ngần ngại đánh ngất chúng rồi lôi đi vứt.
Cô tiếc vì mình không ăn thịt trăn, nếu không đã có thể tiết kiệm được một khoản kha khá.
Buổi tối, cô mua bánh mì giảm giá từ tiệm. Những chiếc bánh mì baguette cứng đến mức có thể làm ngất một con thỏ, buộc phải ngâm nước trước khi ăn. Laura mua thêm lượng lớn bơ vừng, bơ động vật và phô mai để ăn kèm. Dù hương vị chẳng đáng để bàn, cô cuối cùng cũng tìm được cách nạp đủ năng lượng cần thiết với mức chi phí thấp nhất.
Laura rất thích cuộc sống hiện tại.
Chưa bao giờ cô cảm thấy vui như thế.
Không còn phải sống dưới ống kính camera giám sát, không còn lo bị đánh đập, bắt giữ hay bị tống vào ngục.
Chỉ có điều đáng tiếc là kỳ phát tình vẫn rất khó chịu và không thể ngủ với một Alpha hàng đầu.
Laura không có tiền mua thuốc ức chế đắt tiền ở chợ đen, chỉ có thể dùng loại thông thường. Loại này chỉ giúp ngăn không để pheromone của cô bùng phát và kích thích kỳ dịch cảm của Alpha xung quanh, nhưng đau đớn và khó chịu thì vẫn còn. Laura chỉ có thể nằm trong lều, nghiến răng chịu đựng.
Đợi đến khi cô tiết kiệm đủ tiền để xóa dấu ấn vĩnh viễn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Cô sẽ không phải chịu đựng nỗi đau phát tình nữa.
Sau khi kỳ phát tình đầu tiên kết thúc, Laura cuối cùng tìm được một công việc bao ăn ở.
Công việc này là tại một công ty du lịch nhỏ, nơi cô phụ trách lập kế hoạch du lịch, quảng bá gói tour, làm hướng dẫn viên, đặt vé máy bay, khách sạn, vé tham quan, và nhiều nhiệm vụ khác.
Laura có giọng nói cuốn hút và khả năng sử dụng thành thạo bốn ngôn ngữ, nên cô dễ dàng đảm nhận vị trí nhân viên chăm sóc khách hàng qua điện thoại. Ban đầu, cô ứng tuyển làm hướng dẫn viên, nhưng thất bại vì không thể trong vòng 10 phút thuyết phục 8 bà lão mua trang sức ngọc và thực phẩm chức năng.
Tuy nhiên, Laura được nhận vào làm nhân viên tổng đài, chuyên phục vụ khách hàng nước ngoài.
Cô ở chung phòng với một cô gái tên Palma, căn nhà nhỏ ven biển có thể nhìn thấy những chú hải âu đẹp đẽ qua ô cửa sổ.
Cô rất thích công việc này, bởi mỗi ngày đều được nghe khách hàng từ khắp nơi trên thế giới nổi giận và mắng nhiếc công ty du lịch. Sau hai tuần làm việc, vốn từ ngữ chửi rủa của Laura tăng lên đáng kể.
Đến ngày làm việc thứ mười lăm, Laura nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại di động thuộc Đế quốc.
Lúc đó cô đang đói lả đến mức tay chân bủn rủn, cần nạp năng lượng gấp. Trước mắt đã bắt đầu tối sầm, cảm giác bản thân không thể trụ được đến khi cuộc gọi kết thúc, cô đành chắp tay nhờ Palma, đồng nghiệp vừa nghỉ giải lao, nhận cuộc gọi giúp mình.
Palma thay cô trả lời. Cô ấy mỉm cười dịu dàng, hỏi: "Xin chào, đây là công ty du lịch Tự Do Bay Lượn. Tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
Laura lục được thanh chocolate, cắn xé lớp vỏ rồi ăn một mạch cả thanh.
Rồi cô nghe Palma xác nhận thông tin với đầu dây bên kia: "Vâng, thưa quý khách, tên của ngài là Arthur, đúng không? Và bạn đồng hành của ngài là... Caesar?"
Laura mở mắt trong ánh sáng mờ nhạt của bình minh. Trán cô vẫn đau nhói, giống như cảm giác lần đầu bị bắt khi lén ăn vụng lúc nhỏ, rồi bị người đầu bếp mập mạp trong nhà hàng dùng cây gậy đập vào đầu. Cô cảm giác đầu mình như một cái bát đựng đầy sữa đậu nành, mọi thứ cứ lắc lư qua lại, đau đớn và choáng váng dữ dội đến mức muốn nôn. Nhưng Laura vẫn cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, thì thầm: "Tạ ơn Chúa."
"Cô nên cảm ơn tiểu thư Emilia."
Giọng nói nam giới quen thuộc vang lên. Laura vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên giường, khẽ quay cái đầu đau nhức để nhìn về phía Angus. Vẫn giống như trước đây, khi còn ở dinh thự, Angus mặc chiếc áo sơ mi đen cũ kỹ, đã giặt đến mức bạc màu. Nhưng thái độ của anh khi nhìn Laura không giống lúc đối diện Emilia. Với Laura, anh hoàn toàn không tỏ ra như đang nhìn một con người sống.
"Cô muốn ăn gì không?" Angus hỏi. "Nhưng chỉ có bánh mì."
"Được," Laura đáp. Cô vốn không kén ăn. Đừng nói là bánh mì, ngay cả đưa cho cô một cái cây, cô cũng không bỏ sót bất kỳ phần nào, thậm chí có thể gặm sạch cả rễ. Angus bóc bánh mì đưa cho cô. Chiếc bánh cứng và khô, khiến răng cô đau khi cắn phải, nhưng không sao, cô có thể dùng miệng ngậm một lúc, chờ phần mép bánh mềm ra rồi mới ăn.
Đây là một con tàu buôn lậu người.
Hướng đi là bên kia đại dương, đến một nước cộng hòa nhỏ không áp đặt hạn chế đối với dân Asti. Nhiều người Asti liều lĩnh vượt biển để định cư, tìm cơ hội sống sót, chờ đợi vài năm gian khổ để có được quốc tịch hợp pháp. Nhưng Laura không phải để chạy trốn khỏi quốc gia này. Cô bị thương nặng, cần được chữa trị, việc ở lại Đế quốc không thể có đủ nguồn lực y tế. Cô cần nghỉ ngơi, hồi phục, chờ một hoặc hai năm sau để lén quay lại Đế quốc, tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Angus dựa vào vách thuyền nghỉ ngơi. Đây là phần đáy của khoang hàng, chòng chành và nồng mùi gỗ ẩm. Một lớp nước đọng dưới sàn, bên trên được dựng tạm bởi ván gỗ sạch và thùng giấy, tạo thành một không gian đơn sơ. Chủ tàu tốt bụng gửi đến chăn đệm và tấm mền lông giữ ấm. Laura nằm cuộn tròn trên lớp chăn dày.
Lúc cô rơi xuống vực, Angus và Julie đã kịp thời cứu lấy cô, đưa đi an toàn. Julie chính là người luôn thông qua một trang web tiểu thuyết 18+ để trao đổi thông tin với Laura. Còn Jim, người đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển hoa hồng từ thợ làm vườn và lấy thông tin bí mật, đã bị bắt trong lúc liều mình cứu cô.
— Dưới sự truy quét nghiêm ngặt của Caesar, những thành viên tổ chức sống sót trước đây đã phải chạy sang tổ chức mà Laura phục vụ. Sự gia nhập của các thành viên phản kháng mới khiến tổ chức trở nên hoạt động tích cực hơn, nhưng cũng bắt đầu chia rẽ thành hai phe: một phe vẫn kiên trì đấu tranh đẫm máu, phe còn lại chủ trương đàm phán hòa bình.
Jim thuộc phe đấu tranh đẫm máu, còn Julie nghiêng về đàm phán hòa bình. Người lãnh đạo của phe hòa bình, Herman, xét về quan hệ huyết thống, chính là ông ngoại của Laura. Mẹ của Eugenie là con gái ông. Khi phe đấu tranh quyết định bỏ rơi Laura, Herman đã kiên quyết cử người đến cứu cô và tạm thời đưa cô ra khỏi Đế quốc.
Cô cần hồi phục, cần sống tiếp. Caesar đã lên nắm quyền, và Laura, với sự tương thích hoàn hảo về pheromone với qnh, rõ ràng còn nhiều giá trị lớn lao khác. Nhưng trước hết, cần phải xóa bỏ đánh dấu vĩnh viễn mà anh ta đã để lại trên người cô.
......
Hai ngày sau, Laura thành công đặt chân đến bên kia bờ đại dương. Người tiếp ứng nhanh chóng đưa cô về căn cứ, nhập viện tư nhân để chữa trị. Sau khi xác nhận cô an toàn, Angus quay trở lại Đế quốc, tiếp tục công việc khác của mình.
Không hiểu vì sao, dù mất máu quá nhiều, Laura vẫn gắng gượng sống sót đến lúc được điều trị. Lượng máu thiếu hụt khiến tóc cô mất đi màu sắc vốn có, trở thành một sắc nâu nhạt, mềm mại hơn, gần giống màu vàng pha nâu. Khi mới sinh, Laura sở hữu mái tóc vàng giống Eugenie, nhưng sau này dần trở nên nâu đậm như hầu hết người Asti. Bây giờ, sau khi thoát chết, tóc cô lại trở về màu của năm sáu tuổi.
...
Hậu quả từ vết thương do đạn gây ra rất nghiêm trọng. Laura liên tục sốt cao trong vài ngày, cú sốc từ phát súng cô tự bắn vào trán mình cũng không hề nhẹ — dù viên đạn thứ hai Angus đưa cho cô là giả.
Cuối cùng, Laura cũng hiểu ý nghĩa câu nói của Angus.
Phát súng thứ hai, hoặc sẽ bắn vào Caesar, hoặc sẽ là vào chính cô. Dù Caesar chết hay Laura chết, tiểu thư tóc bạc mắt tím Emilia đều sẽ bật khóc.
Angus không muốn tiểu thư đau lòng. Vì vậy, anh đã đưa cho cô một viên đạn giả.
Laura sợ chết. Nhưng cô cũng sẵn sàng hy sinh nếu điều đó có ý nghĩa. Giờ đây, khi thoát chết, cô không muốn bản thân kết thúc một cách vô nghĩa trên bàn phẫu thuật. Cô đấu tranh với đau đớn, thậm chí khi thuốc mê tan đi, cô còn khe khẽ hát để tiếp thêm can đảm cho chính mình.
"Khi bình minh ló rạng,
Tất cả chúng ta sẽ bình an."
Không biết là nhờ gen hay do việc cấp cứu hiệu quả, nửa tháng sau, Laura thành công xuất viện. Vết thương ở vai cô để lại một cái sẹo lớn, đã kết thành lớp mài dày. Bác sĩ tiếc nuối thông báo rằng vết sẹo này sẽ tồn tại mãi mãi, nếu cô không thích, có thể che đi bằng một hình xăm sau này.
Nhìn vào gương, Laura vui vẻ ngắm nghía từ trái qua phải: "Không! Tôi rất thích nó! Sẹo chính là huy chương của tôi!"
Bác sĩ đành bất lực: "Xin cô đừng vận động mạnh như vậy, cô Laura, cơ thể cô vẫn cần nghỉ ngơi."
Laura khẽ hừ một tiếng, ngẩng cao đầu hỏi bác sĩ: "Vậy tôi có thể xuất viện chưa?"
Bác sĩ nhíu mày: "Thông thường, chúng tôi khuyến nghị cô tiếp tục ở lại để theo dõi thêm—"
"Ồ, vậy là tôi có thể xuất viện rồi sao? Cảm ơn bác sĩ!" Laura nói, "Xin hãy lập tức giúp tôi làm thủ tục xuất viện! Cảm ơn rất nhiều!"
Cô chắp hai tay, đôi mắt cầu khẩn nhìn bác sĩ. Bất kỳ ai khi bị đôi mắt trong trẻo, ngây thơ đó nhìn vào cũng khó lòng từ chối yêu cầu của cô.
Bác sĩ đành đồng ý.
Thủ tục xuất viện được hoàn thành nhanh chóng. Đến chiều, Laura đã đeo chiếc ba lô xanh da trời in dòng chữ: "Vô sinh hiếm muộn, xuất tinh sớm, liệt dương, rối loạn chức năng sinh lý, tiểu rắt tiểu buốt, điều trị tại bệnh viện Cross" trên vai, vui vẻ đi tìm một chỗ làm thêm hoặc một nơi để nghỉ qua đêm.
Kinh phí tổ chức cấp cho cô rất hạn chế. Laura cần nhanh chóng tìm việc, nếu không cô có nguy cơ chết đói. Cô ăn rất nhiều. Đặc biệt trong thời gian hồi phục, cơ thể cô tiêu thụ năng lượng gấp đôi bình thường, buộc cô phải nạp vào lượng lớn dinh dưỡng.
Quan trọng hơn...
Laura cần tiết kiệm tiền để xóa dấu ấn vĩnh viễn mà Caesar để lại trên người cô.
Một Omega bị đánh dấu vĩnh viễn trong kỳ phát tình chỉ có thể tiếp nhận pheromone từ một Alpha nhất định. Ý tưởng để một Alpha khác tạm thời cắn cô nhằm giảm đau hoàn toàn không khả thi. Hoặc, cô buộc phải chi một khoản tiền lớn để mua chất ức chế đặc biệt từ chợ đen.
Những loại ức chế thông thường không có tác dụng với Omega đã bị đánh dấu vĩnh viễn. Laura cần tiền, cần thức ăn. Cô không muốn cả đời phải tốn một gia tài để đối phó với cơn đau phát tình. Việc xóa dấu vĩnh viễn là giải pháp tốt nhất, để từ đó cô có thể nhờ bất kỳ Alpha nào tạm thời đánh dấu và xoa dịu nỗi đau.
Laura không nỡ chi tiền ở khách sạn đắt đỏ. Đêm đầu tiên, cô dựng một chiếc lều nhỏ trong công viên ở rừng và ngủ ngon lành. Điều bất tiện duy nhất là trong đêm cô đã phải xử lý ba con trăn mò vào lều định ăn thịt mình. Laura không ngần ngại đánh ngất chúng rồi lôi đi vứt.
Cô tiếc vì mình không ăn thịt trăn, nếu không đã có thể tiết kiệm được một khoản kha khá.
Buổi tối, cô mua bánh mì giảm giá từ tiệm. Những chiếc bánh mì baguette cứng đến mức có thể làm ngất một con thỏ, buộc phải ngâm nước trước khi ăn. Laura mua thêm lượng lớn bơ vừng, bơ động vật và phô mai để ăn kèm. Dù hương vị chẳng đáng để bàn, cô cuối cùng cũng tìm được cách nạp đủ năng lượng cần thiết với mức chi phí thấp nhất.
Laura rất thích cuộc sống hiện tại.
Chưa bao giờ cô cảm thấy vui như thế.
Không còn phải sống dưới ống kính camera giám sát, không còn lo bị đánh đập, bắt giữ hay bị tống vào ngục.
Chỉ có điều đáng tiếc là kỳ phát tình vẫn rất khó chịu và không thể ngủ với một Alpha hàng đầu.
Laura không có tiền mua thuốc ức chế đắt tiền ở chợ đen, chỉ có thể dùng loại thông thường. Loại này chỉ giúp ngăn không để pheromone của cô bùng phát và kích thích kỳ dịch cảm của Alpha xung quanh, nhưng đau đớn và khó chịu thì vẫn còn. Laura chỉ có thể nằm trong lều, nghiến răng chịu đựng.
Đợi đến khi cô tiết kiệm đủ tiền để xóa dấu ấn vĩnh viễn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Cô sẽ không phải chịu đựng nỗi đau phát tình nữa.
Sau khi kỳ phát tình đầu tiên kết thúc, Laura cuối cùng tìm được một công việc bao ăn ở.
Công việc này là tại một công ty du lịch nhỏ, nơi cô phụ trách lập kế hoạch du lịch, quảng bá gói tour, làm hướng dẫn viên, đặt vé máy bay, khách sạn, vé tham quan, và nhiều nhiệm vụ khác.
Laura có giọng nói cuốn hút và khả năng sử dụng thành thạo bốn ngôn ngữ, nên cô dễ dàng đảm nhận vị trí nhân viên chăm sóc khách hàng qua điện thoại. Ban đầu, cô ứng tuyển làm hướng dẫn viên, nhưng thất bại vì không thể trong vòng 10 phút thuyết phục 8 bà lão mua trang sức ngọc và thực phẩm chức năng.
Tuy nhiên, Laura được nhận vào làm nhân viên tổng đài, chuyên phục vụ khách hàng nước ngoài.
Cô ở chung phòng với một cô gái tên Palma, căn nhà nhỏ ven biển có thể nhìn thấy những chú hải âu đẹp đẽ qua ô cửa sổ.
Cô rất thích công việc này, bởi mỗi ngày đều được nghe khách hàng từ khắp nơi trên thế giới nổi giận và mắng nhiếc công ty du lịch. Sau hai tuần làm việc, vốn từ ngữ chửi rủa của Laura tăng lên đáng kể.
Đến ngày làm việc thứ mười lăm, Laura nhận được cuộc gọi từ một số điện thoại di động thuộc Đế quốc.
Lúc đó cô đang đói lả đến mức tay chân bủn rủn, cần nạp năng lượng gấp. Trước mắt đã bắt đầu tối sầm, cảm giác bản thân không thể trụ được đến khi cuộc gọi kết thúc, cô đành chắp tay nhờ Palma, đồng nghiệp vừa nghỉ giải lao, nhận cuộc gọi giúp mình.
Palma thay cô trả lời. Cô ấy mỉm cười dịu dàng, hỏi: "Xin chào, đây là công ty du lịch Tự Do Bay Lượn. Tôi có thể giúp gì cho quý khách?"
Laura lục được thanh chocolate, cắn xé lớp vỏ rồi ăn một mạch cả thanh.
Rồi cô nghe Palma xác nhận thông tin với đầu dây bên kia: "Vâng, thưa quý khách, tên của ngài là Arthur, đúng không? Và bạn đồng hành của ngài là... Caesar?"