Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 264
[Kiếm tiền dễ dàng như vậy... Chỉ sao chép mà cũng có thể nhận được mười triệu.]
Tô Khúc Trần tưởng được cô khen, tự hào nói: "Tôi rất thành tâm đấy! Mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy kinh điển, sẽ nhớ rất nhanh."
Hắn cảm thấy vừa ghen tức vừa đố ky với trí nhớ của Trần Viễn Phương.
Lục Kiến Vi đang định thảo luận thêm với Tô Khúc Trần thì điện thoại reo lên... Là cuộc gọi từ người phụ trách đội sửa chữa, cô nghe máy: "Alo?"
Người phụ trách nói: "Lục đạo trưởng! Có hai người đang tìm cô."
Lục Kiến Vi hỏi: "Ai vậy?"
Người phụ trách đáp: "Hình như là một cặp chị em... Họ nói gặp phải chuyện không may và muốn tìm cô giúp đỡ."
Lục Kiến Vi đáp: "Được! Tôi sẽ qua ngay."
[Hai chị em?! Chắc chắn là Trân San San và em gái.]
[Họ đến thật nhanh.]
Hai mắt Tô Khúc Trần sáng lên: "Có nhiệm vụ à? Tôi đi cùng sư phụ nhé?"
Lục Kiến Vi gật đầu.
Hai người đi từ khách sạn qua đó chỉ mất vài phút, không bao lâu đã thấy hai cô gái đang trò chuyện với nhau... Một trong hai người trông rất giống học sinh.
Đúng như mô tả của người phụ trách, hai người đang che ô đứng đó, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Lục Kiến Vi tiến về phía họ.
Trần San San nhìn thấy trước, hơi hoài nghi, chọc vào em gái mình và nhỏ giọng hỏi: "Em quay lại xem, có phải người đó không?"
Trân Thu Thu quay đầu, ngạc nhiên nói: "Lục Bán Tiên?"
Trước đó, cô đã tìm hiểu trên mạng và còn nghĩ rằng đó là tin tức giả mạo, nhưng giờ đây khi gặp người thật, Lục Bán Tiên thực sự rất xinh đẹp.
Lục Kiến Vi gật đầu xem như chào hỏi.
Tô Khúc Trần cũng tự giới thiệu: "Cứ gọi tôi là Tô Bán Tiên."
Trần Thu Thu chưa bao giờ nghe nói về Tô Bán Tiên nhưng nhìn mặt mũi Lục Bán Tiên mà gọi một tiếng! Sau đó lại quay về phía Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi hỏi: "Trên Weibo à?"
Trần Thu Thu gật đầu: "Đúng vậy! Em đã tìm địa chỉ của Xuân Vân Quan trên mạng... Sau đó cùng chị gái đến đây."
Sáng nay, khi cô nàng vừa thấy được phản hồi suýt chút đã nhảy cẵng lên.
[Cô nàng còn chưa nói mà Lục Bán Tiên đã biết tên chị gái là Trần San San? Nếu không phải Bán Tiên thì còn có thể là ai2]
Khi trời vừa sáng, Trân San San đã hỏi em gái mình về nguồn gốc của lá bùa.
Trần Thu Thu có sao nói vậy! Sau đó, cô nàng nghe Trần San San kể lại chuyện đó mà hết hồn hết vía, chỉ khi biết kết quả mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hai chị em nhanh chóng đến đây.
Sau một đêm kinh hãi, cộng thêm việc Trần San San chỉ ngủ được một hai tiếng, sắc mặt cô ấy rất tệ.
Cô ấy nói: "Tôi nghe em gái kể... Nên muốn tìm Lục Bán Tiên giúp đỡ! Xin Lục Bán Tiên cứu tôi... Tôi đã gặp mai"
Lục Kiến Vi hỏi: "Liên quan đến tóc?"
Trần San San gật đầu, lòng tin vào Lục Kiến Vi tăng cao, nói: "Đúng vậy! Chính là chuyện về bộ tóc đó... Đủ loại kỳ quái xuất hiện..."
Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, cô ấy lại cảm thấy rùng mình.
Lục Kiến Vi nhìn cái nắng gắt trên đầu... Dù trước đó chị em đã dùng ô che nắng nhưng khi thấy cô đến, họ đã gấp lại, hiện giờ mặt cả hai đều đây mồ hôi.
Cô nói: "Chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện đi."
Trần Thu Thu và Trân San San đều gật đầu, sắp xếp lại ngôn từ chuẩn bị kể lại chỉ tiết sự việc.
Lục Kiến Vi dẫn họ đến một quán mì lạnh.
Tô Khúc Trần lần đầu tiên đến một nơi như thế này, lại không thể tham gia vào cuộc trò chuyện nên chỉ đành tự gọi một phần mì lạnh, chuẩn bị thử xem món ăn ở đây có hương vị gì.
Đây là lân đầu tiên Trân San San gặp phải chuyện như thế này.
Thực ra, khi còn là sinh viên, cô ấy cũng có bạn cùng lớp thường xuyên kể về những sự kiện siêu nhiên nhưng Trần San San luôn không tin! Lần này, cô ấy bị dọa đến mức sáng ra liền kéo em gái đi tìm Xuất Vân Quan.
May mắn là em gái cô ấy biết địa chỉ.
Lục Kiến Vi gọi một cốc nước: "Kể đi"
Trần San San bắt đầu kể theo thứ tự: "Thu Thu đã kể cho cô chuyện về tóc trong mì nên tôi sẽ kể phần sau nhé..."
Đầu tiên là chuyện cô ấy gặp phải khi rửa mặt, thứ hai là chuyện giống như mơ nhưng không phải mơ! Trần San San kể chỉ tiết cả hai sự việc.
Vì thấy những điều đó, cô ấy chắc chắn phần cuối không phải là mơ.
Tô Khúc Trần tưởng được cô khen, tự hào nói: "Tôi rất thành tâm đấy! Mỗi ngày tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy kinh điển, sẽ nhớ rất nhanh."
Hắn cảm thấy vừa ghen tức vừa đố ky với trí nhớ của Trần Viễn Phương.
Lục Kiến Vi đang định thảo luận thêm với Tô Khúc Trần thì điện thoại reo lên... Là cuộc gọi từ người phụ trách đội sửa chữa, cô nghe máy: "Alo?"
Người phụ trách nói: "Lục đạo trưởng! Có hai người đang tìm cô."
Lục Kiến Vi hỏi: "Ai vậy?"
Người phụ trách đáp: "Hình như là một cặp chị em... Họ nói gặp phải chuyện không may và muốn tìm cô giúp đỡ."
Lục Kiến Vi đáp: "Được! Tôi sẽ qua ngay."
[Hai chị em?! Chắc chắn là Trân San San và em gái.]
[Họ đến thật nhanh.]
Hai mắt Tô Khúc Trần sáng lên: "Có nhiệm vụ à? Tôi đi cùng sư phụ nhé?"
Lục Kiến Vi gật đầu.
Hai người đi từ khách sạn qua đó chỉ mất vài phút, không bao lâu đã thấy hai cô gái đang trò chuyện với nhau... Một trong hai người trông rất giống học sinh.
Đúng như mô tả của người phụ trách, hai người đang che ô đứng đó, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Lục Kiến Vi tiến về phía họ.
Trần San San nhìn thấy trước, hơi hoài nghi, chọc vào em gái mình và nhỏ giọng hỏi: "Em quay lại xem, có phải người đó không?"
Trân Thu Thu quay đầu, ngạc nhiên nói: "Lục Bán Tiên?"
Trước đó, cô đã tìm hiểu trên mạng và còn nghĩ rằng đó là tin tức giả mạo, nhưng giờ đây khi gặp người thật, Lục Bán Tiên thực sự rất xinh đẹp.
Lục Kiến Vi gật đầu xem như chào hỏi.
Tô Khúc Trần cũng tự giới thiệu: "Cứ gọi tôi là Tô Bán Tiên."
Trần Thu Thu chưa bao giờ nghe nói về Tô Bán Tiên nhưng nhìn mặt mũi Lục Bán Tiên mà gọi một tiếng! Sau đó lại quay về phía Lục Kiến Vi.
Lục Kiến Vi hỏi: "Trên Weibo à?"
Trần Thu Thu gật đầu: "Đúng vậy! Em đã tìm địa chỉ của Xuân Vân Quan trên mạng... Sau đó cùng chị gái đến đây."
Sáng nay, khi cô nàng vừa thấy được phản hồi suýt chút đã nhảy cẵng lên.
[Cô nàng còn chưa nói mà Lục Bán Tiên đã biết tên chị gái là Trần San San? Nếu không phải Bán Tiên thì còn có thể là ai2]
Khi trời vừa sáng, Trân San San đã hỏi em gái mình về nguồn gốc của lá bùa.
Trần Thu Thu có sao nói vậy! Sau đó, cô nàng nghe Trần San San kể lại chuyện đó mà hết hồn hết vía, chỉ khi biết kết quả mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, hai chị em nhanh chóng đến đây.
Sau một đêm kinh hãi, cộng thêm việc Trần San San chỉ ngủ được một hai tiếng, sắc mặt cô ấy rất tệ.
Cô ấy nói: "Tôi nghe em gái kể... Nên muốn tìm Lục Bán Tiên giúp đỡ! Xin Lục Bán Tiên cứu tôi... Tôi đã gặp mai"
Lục Kiến Vi hỏi: "Liên quan đến tóc?"
Trần San San gật đầu, lòng tin vào Lục Kiến Vi tăng cao, nói: "Đúng vậy! Chính là chuyện về bộ tóc đó... Đủ loại kỳ quái xuất hiện..."
Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó, cô ấy lại cảm thấy rùng mình.
Lục Kiến Vi nhìn cái nắng gắt trên đầu... Dù trước đó chị em đã dùng ô che nắng nhưng khi thấy cô đến, họ đã gấp lại, hiện giờ mặt cả hai đều đây mồ hôi.
Cô nói: "Chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện đi."
Trần Thu Thu và Trân San San đều gật đầu, sắp xếp lại ngôn từ chuẩn bị kể lại chỉ tiết sự việc.
Lục Kiến Vi dẫn họ đến một quán mì lạnh.
Tô Khúc Trần lần đầu tiên đến một nơi như thế này, lại không thể tham gia vào cuộc trò chuyện nên chỉ đành tự gọi một phần mì lạnh, chuẩn bị thử xem món ăn ở đây có hương vị gì.
Đây là lân đầu tiên Trân San San gặp phải chuyện như thế này.
Thực ra, khi còn là sinh viên, cô ấy cũng có bạn cùng lớp thường xuyên kể về những sự kiện siêu nhiên nhưng Trần San San luôn không tin! Lần này, cô ấy bị dọa đến mức sáng ra liền kéo em gái đi tìm Xuất Vân Quan.
May mắn là em gái cô ấy biết địa chỉ.
Lục Kiến Vi gọi một cốc nước: "Kể đi"
Trần San San bắt đầu kể theo thứ tự: "Thu Thu đã kể cho cô chuyện về tóc trong mì nên tôi sẽ kể phần sau nhé..."
Đầu tiên là chuyện cô ấy gặp phải khi rửa mặt, thứ hai là chuyện giống như mơ nhưng không phải mơ! Trần San San kể chỉ tiết cả hai sự việc.
Vì thấy những điều đó, cô ấy chắc chắn phần cuối không phải là mơ.