Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 263
Trần San San vung tay nhưng phát hiện mái tóc đó thực sự quấn lấy tay cô ấy... Trườn lên theo cánh tay và dân dần quấn lấy cơ thể cô ấy.
Rất nhanh, cô ấy cảm thấy mình không thể cử động.
Nhưng trong lúc tuyệt vọng, những sợi tóc đó bông nhiên thu lại và nhanh chóng rời khỏi người cô ấy.
Trần San San chỉ kịp thấy mái tóc của người không mặt bị cháy một phần! Sau đó, người đó nhanh chóng lùi lại và biến mất khỏi tâm mắt cô ấy.
Đúng lúc này, Trần San San giật mình tỉnh dậy.
Cô ấy phát hiện mình đang ngồi trên giường, chiếc cốc bên cạnh đã cạn nước, dưới đất bên cạnh giường có một vũng nước.
Trong vũng nước, có một đám tóc đen quấn vào nhau.
Lúc này, Trân San San mới nhận ra đó không phải là một giấc mơ.
Rõ ràng, sự việc đó đã thực sự xảy ra.
Chuyện này quá đáng sợ, Trần San San mất gần mười phút ngồi trên giường để lấy lại tỉnh thần, sau đó mới xuống giường bật đèn.
Lần này cô ấy đã bình tĩnh hơn khi tiếp cận đám tóc đen kia.
Cô ấy dùng giá đỡ quần áo trong phòng để chọc vào đám tóc đen, khiến chúng tản ra và lộ ra những đoạn tóc đứt gãy, phần lớn trong số đó bị cháy xém.
Cảnh tượng này thật ghê tởm.
Trân San San nhớ lại cảnh vừa rồi, người không mặt kia dường như cũng đang sợ hãi điều gì đó... Nên mới tha mạng cho cô ấy.
Hiện tại, những sợi tóc xuất hiện trên mặt đất đều bị cháy, vừa rồi không hề có lửa, rốt cuộc làm sao lại cháy?
Trong đầu Trần San San lóe lên một suy nghĩ, cô ấy nhanh chóng lục lọi trong túi áo của mình.
Lá bùa khi nãy Trần Thu Thu nhét vào khi nãy đã chuyển thành màu đen.
[Chính lá bùa này đã cứu mạng cô ấy sao?]
Mặc dù không tin vào thần thánh nhưng những sự kiện hôm nay đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của Trần San San.
Cuối cùng, cô ấy cũng bắt đầu tin vào đạo pháp! Nếu không thì thể nào giải thích được những gì vừa xảy ra.
Nhưng chỉ có một lá bùa, Trân San San vẫn cảm thấy không yên tâm: "Nếu người không mặt kia quay lại thì sao?"
Cô ấy suy nghĩ một lúc, quyết định qua phòng bên kia ngủ cùng em gái! Chỉ còn vài giờ nữa là trời sẽ sáng, khi đó cô ấy sẽ hỏi về nguồn gốc của lá bùa.
Trần San San cảm thấy mình thực sự nên cảm ơn em gái mình.
Trần Thu Thu đang ngủ say bị tiếng mở cửa phòng ngủ làm giật mình nhưng cô nàng cũng chỉ lật mình qua một bên, rồi tiếp tục ngủ.
Trần San San nằm ở phía ngoài nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, những sự kiện trong phòng tắm và phòng ngủ cứ ám ảnh cô ấy.
Cho đến khi bình minh bắt đầu ló dạng, Trân San San mới không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau, trang web chính thức của Hiệp Hội Đạo Giáo công bố thông báo về một sự kiện lớn vào lễ Vu Lan, với một banner quảng cáo dài.
Có lẽ kinh phí dư giả, banner quảng cáo này được làm rất kỳ công.
Trần Viễn Phương thấy banner liền tìm đến gõ cửa phòng Lục Kiến Vi và hỏi: "Chúng tôi cũng có thể tham gia được không?"
Dù sao đây cũng là Hiệp Hội Đạo Giáo! Hơn nữa, dường như đây là hoạt động nội bộ, anh ấy còn chưa có chứng chỉ đạo sĩ.
Không biết lúc đó có thể dùng chứng chỉ hòa thượng để xen vào không nhỉ?
Lục Kiến Vi không ngờ anh ấy lại nghĩ xa như vậy, nói: "Các anh đi cùng tôi nên có thể tham gia! Vài ngày nữa, tôi sẽ báo với đạo trưởng Minh Nhai một tiếng."
Trần Viễn Phương phấn khích: "Tốt quá! Đã đến lúc tôi chứng minh sức mạnh của mình." Anh ấy quyết tâm phải lấy lại mặt mũi.
Hơn nữa, một số đạo sĩ đã chứng kiến anh ấy, lần này anh ấy phải khiến họ trợn tròn mắt.
Ngay khi Trần Viễn Phương vừa rời đi, Tô Khúc Trần liên theo tới.
Hắn cầm theo một tấm ảnh, khoe mẽ: "Tôi đã hoàn thành thiết kế... Này rất phù hợp với đạo sĩ, phải không?"
Lục Kiến Vi nhìn qua.
Bức tường trong phòng này đã được sơn các kinh văn của Đạo gia! Mọi thứ đều trông như thể đã được sao chép từ đại điện... Chỉ thiếu bức tượng tổ sư nữa thôi.
Lục Kiến Vi hỏi: "Nhà thiết kế của anh lấy bao nhiêu tiền?"
Tô Khúc Trần nhớ lại: "Hình như là mười triệu."
Lục Kiến Vi cảm thán: "Thật tốt."
Rất nhanh, cô ấy cảm thấy mình không thể cử động.
Nhưng trong lúc tuyệt vọng, những sợi tóc đó bông nhiên thu lại và nhanh chóng rời khỏi người cô ấy.
Trần San San chỉ kịp thấy mái tóc của người không mặt bị cháy một phần! Sau đó, người đó nhanh chóng lùi lại và biến mất khỏi tâm mắt cô ấy.
Đúng lúc này, Trần San San giật mình tỉnh dậy.
Cô ấy phát hiện mình đang ngồi trên giường, chiếc cốc bên cạnh đã cạn nước, dưới đất bên cạnh giường có một vũng nước.
Trong vũng nước, có một đám tóc đen quấn vào nhau.
Lúc này, Trân San San mới nhận ra đó không phải là một giấc mơ.
Rõ ràng, sự việc đó đã thực sự xảy ra.
Chuyện này quá đáng sợ, Trần San San mất gần mười phút ngồi trên giường để lấy lại tỉnh thần, sau đó mới xuống giường bật đèn.
Lần này cô ấy đã bình tĩnh hơn khi tiếp cận đám tóc đen kia.
Cô ấy dùng giá đỡ quần áo trong phòng để chọc vào đám tóc đen, khiến chúng tản ra và lộ ra những đoạn tóc đứt gãy, phần lớn trong số đó bị cháy xém.
Cảnh tượng này thật ghê tởm.
Trân San San nhớ lại cảnh vừa rồi, người không mặt kia dường như cũng đang sợ hãi điều gì đó... Nên mới tha mạng cho cô ấy.
Hiện tại, những sợi tóc xuất hiện trên mặt đất đều bị cháy, vừa rồi không hề có lửa, rốt cuộc làm sao lại cháy?
Trong đầu Trần San San lóe lên một suy nghĩ, cô ấy nhanh chóng lục lọi trong túi áo của mình.
Lá bùa khi nãy Trần Thu Thu nhét vào khi nãy đã chuyển thành màu đen.
[Chính lá bùa này đã cứu mạng cô ấy sao?]
Mặc dù không tin vào thần thánh nhưng những sự kiện hôm nay đã hoàn toàn thay đổi quan điểm của Trần San San.
Cuối cùng, cô ấy cũng bắt đầu tin vào đạo pháp! Nếu không thì thể nào giải thích được những gì vừa xảy ra.
Nhưng chỉ có một lá bùa, Trân San San vẫn cảm thấy không yên tâm: "Nếu người không mặt kia quay lại thì sao?"
Cô ấy suy nghĩ một lúc, quyết định qua phòng bên kia ngủ cùng em gái! Chỉ còn vài giờ nữa là trời sẽ sáng, khi đó cô ấy sẽ hỏi về nguồn gốc của lá bùa.
Trần San San cảm thấy mình thực sự nên cảm ơn em gái mình.
Trần Thu Thu đang ngủ say bị tiếng mở cửa phòng ngủ làm giật mình nhưng cô nàng cũng chỉ lật mình qua một bên, rồi tiếp tục ngủ.
Trần San San nằm ở phía ngoài nhưng không hề cảm thấy buồn ngủ, những sự kiện trong phòng tắm và phòng ngủ cứ ám ảnh cô ấy.
Cho đến khi bình minh bắt đầu ló dạng, Trân San San mới không cưỡng lại được cơn buồn ngủ mà chìm vào giấc ngủ.
...
Ngày hôm sau, trang web chính thức của Hiệp Hội Đạo Giáo công bố thông báo về một sự kiện lớn vào lễ Vu Lan, với một banner quảng cáo dài.
Có lẽ kinh phí dư giả, banner quảng cáo này được làm rất kỳ công.
Trần Viễn Phương thấy banner liền tìm đến gõ cửa phòng Lục Kiến Vi và hỏi: "Chúng tôi cũng có thể tham gia được không?"
Dù sao đây cũng là Hiệp Hội Đạo Giáo! Hơn nữa, dường như đây là hoạt động nội bộ, anh ấy còn chưa có chứng chỉ đạo sĩ.
Không biết lúc đó có thể dùng chứng chỉ hòa thượng để xen vào không nhỉ?
Lục Kiến Vi không ngờ anh ấy lại nghĩ xa như vậy, nói: "Các anh đi cùng tôi nên có thể tham gia! Vài ngày nữa, tôi sẽ báo với đạo trưởng Minh Nhai một tiếng."
Trần Viễn Phương phấn khích: "Tốt quá! Đã đến lúc tôi chứng minh sức mạnh của mình." Anh ấy quyết tâm phải lấy lại mặt mũi.
Hơn nữa, một số đạo sĩ đã chứng kiến anh ấy, lần này anh ấy phải khiến họ trợn tròn mắt.
Ngay khi Trần Viễn Phương vừa rời đi, Tô Khúc Trần liên theo tới.
Hắn cầm theo một tấm ảnh, khoe mẽ: "Tôi đã hoàn thành thiết kế... Này rất phù hợp với đạo sĩ, phải không?"
Lục Kiến Vi nhìn qua.
Bức tường trong phòng này đã được sơn các kinh văn của Đạo gia! Mọi thứ đều trông như thể đã được sao chép từ đại điện... Chỉ thiếu bức tượng tổ sư nữa thôi.
Lục Kiến Vi hỏi: "Nhà thiết kế của anh lấy bao nhiêu tiền?"
Tô Khúc Trần nhớ lại: "Hình như là mười triệu."
Lục Kiến Vi cảm thán: "Thật tốt."