Mang Thai Với Cha Của Vai Ác
Chương 26
Buổi chiều dì Lý tới đây nói xin lỗi, nói bà không biết bọn họ lại đây, vô cùng ngượng ngùng vì đã quấy rầy Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình biết dì Lý cũng không phải loại người như vậy nên cũng không đem chuyện sai này tính trên đầu bà.
Vốn dĩ trong nhà có Cố Yến Khanh cùng Uyên Uyên tới đã đủ náo nhiệt, kết quả đến giữa trưa Đường Nguyệt Nguyệt cũng bảo cô ấy muốn tới.
Mỗi ngày mẹ của Đường Nguyệt Nguyệt lại lải nhải cô ấy nên đi tìm bạn trai, rồi còn ép cô ấy đi xem mắt. Cuối cùng bức cô ấy tức giận, quyết định “bỏ nhà ra đi”, vừa vặn cũng muốn tới thăm Kiều Vãn Tình liền nhân cơ hội tới đây.
Vốn dĩ đang quạnh quẽ, có ba người tới tức khắc náo nhiệt hẳn lên.
Thời điểm Đường Nguyệt Nguyệt tới đã chạng vạng.
Hai ngày nay trời liên tục mưa, thời tiết rất lạnh. Tuy rằng hôm nay có ánh nắng nhưng nhiệt độ cũng không cao. Hơn nữa lúc chạng vạng còn có gió lạnh thổi qua. Lúc Đường Nguyệt Nguyệt đi chỉ mặc váy ngắn thời thượng, mang tất chân nhung. Đến nhà Hứa Hàm thì run bần bật.
“Ngọa tào nhà cậu cũng lạnh quá đi.” Đường Nguyệt Nguyệt dậm dậm chân.
“Nhiệt độ trong núi lúc nào cũng thấp hơn bên ngoài vài độ, ai bảo cậu muốn mặc đẹp làm gì.”
“Tớ có biết ở đây lạnh như vậy đâu?”
Bà nội Kiều nhóm bếp lên, tiếp đón cô ấy, nói: “Cháu qua bên này ngồi đi, ấm áp.”
Đường Nguyệt Nguyệt chạy nhanh qua ngồi ở đó: “Cháu cảm ơn bà… Ngọa tào!!! Con gì đây?”
Nhìn đến Hoàng Đại Tiên đang cuộn tròn thân mình sưởi ấm bên cạnh bếp, nằm ngủ. Đường Nguyệt Nguyệt bị dọa một chút rồi nói: “Chẳng lẽ đây là Hoàng Đại Tiên mà cậu hay nói?”
Kiều Vãn Tình rót cho cô ấy một chén trà nóng, nói: “Đúng rồi. Không phải cậu đang muốn gả sao? Ước với nó là năm nay có thể tìm một người chồng như ý.”
Đường Nguyệt Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhìn con vật đáng yêu trước mắt, nói: “Nếu ngươi linh như vậy, liền phù hộ cho ta năm nay ngủ được với nam thần, ha ha ha ha.”
Kiều Vãn Tình: “….. Tỉnh tỉnh bạn ơi.”
Đường Nguyệt Nguyệt hiển nhiên không đoán được Cố Yến Khanh sẽ xuất hiện ở đây, còn mang theo một đứa nhỏ xinh đẹp. Thời điểm mấy người bọn họ không chú ý, cô túm Kiều Vãn Tình nhỏ giọng hỏi: “Cậu với anh ta thật sự không có gian tình sao? Sẽ không giấu tớ trộm ở bên nhau chứ?”
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ nói: “Thật sự là không có. Anh ấy chỉ đến xem Khẩu Khẩu mà thôi.”
“Hả, anh ta lại để bụng Khẩu Khẩu như vậy hả?”
Đường Nguyệt Nguyệt có chút bất ngờ. Nhân phẩm của Cố Yến Khanh cũng thật tốt quá đi. Đổi lại nếu là kẻ có tiền khác chắc đã sớm trực tiếp động thủ đoạt đứa nhỏ đi rồi.
Dù sao trên phim truyền hình người ta cũng diễn như vậy.
Kiều Vãn Tình buông tay: “Ai biết được, chắc là lần đầu tiên được làm ba, cảm thấy mới mẻ.”
“…..” Thế nhưng cô lại không thể phản bác.
“Đứa nhỏ kia là con của anh ta hả?” Đường Nguyệt Nguyệt nhìn đứa nhỏ xinh đẹp, hỏi. Nếu là thật thì cô cảm thấy không đáng giá thay cho bạn thân của mình.
“Cháu trai, nhưng mà về sau sẽ trở thành con anh ta thôi.”
“???” Đường Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhìn cô, “Sao cậu biết? Cố Yến Khanh nói?”
Khụ khụ, vì tớ đọc qua sách này rồi, biết cốt truyện rồi.
Phải biết rằng hai đứa nhỏ hiện tại này tương lai sẽ là hai đại lão đó.
Đương nhiên cô không thể nói. Nếu để Đường Nguyệt Nguyệt biết cô đang ở trong sách, lại là một nhân vật tên cũng không xuất hiện, có cũng được không cũng chẳng sao chắc sẽ vô cùng bi thương.
“Cái này…” Kiều Vãn Tình tỏ vẻ thâm trầm nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Ngọa tào,” Tức khắc Đường Nguyệt Nguyệt động não, “Uyên Uyên là con riêng của anh ta hả? Má ơi, Cố Yến Khanh này nhìn trông thì nghiêm trang, thanh lãnh cấm dục như thần tiên lại biết chơi như vậy. Chậc chậc chậc, đúng là kẻ có tiền. Sinh hoạt cá nhân thật thối nát.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cô gái, có phải cô động não hơi quá rồi không?
“Không phải, cậu đừng nói bừa,” Kiều Vãn Tình sợ Đường Nguyệt Nguyệt nói bừa rồi chọc tới phiền phức, “Chính là cháu trai của anh ấy. Nhưng ở giữa còn nhiều nguyên nhân, vô cùng phức tạp, cụ thể thì tớ không rõ lắm. Nhưng tóm lại không phải là con riêng của anh ấy.”
“À, được rồi.” Đường Nguyệt Nguyệt như có suy tư gật đầu.
Buổi tối, Kiều Vãn Tình cho rằng Cố Yến Khanh cùng Uyên Uyên lại tìm lý do ngủ ở nhà mình, rốt cuộc thì khách sạn ở trấn trên anh ấy cũng không ở đó, nơi khác cũng không ở được, hoặc chỉ có thể lựa chọn trở về.
Kết quả lại ngoài dự đoán của Kiều Vãn Tình, không biết Cố Yến Khanh dùng thủ đoạn gì mà biến mình thành đại cổ đông của khách sạn trên trấn kia. Hơn nữa cũng nói với cô là bắt đầu từ năm sau thì rau dưa của khách sạn sẽ mua ở chỗ cô…
“Ngọa tào, người có tiền, thật sự có thể muốn làm gì thì làm đó.” Chờ Cố Yến Khanh đi rồi, lại nghe Kiều Vãn Tình nói đại khái, Đường Nguyệt Nguyệt trừng lớn đôi mắt, cảm thán nói, “Đây quả thực chính là bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết nha, soái như vậy làm tâm can tớ cũng run rồi đây.”
“…..” Trong nội tâm Kiều Vãn Tình đang nói anh ta đúng là bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết.
“Ai, thế bây giờ hai người là quan hệ gì đó?” Đường Nguyệt Nguyệt lại bát quái việc của cô cùng Cố Yến Khanh.
“Tớ không biết.”
Kiều Vãn Tình nói. Đây cũng là lời nói thật, xác thật hiện tại cô cũng không rõ ràng lắm quan hệ cả mình cùng Cố Yến Khanh là gì. Đã nói là cô sẽ rời xa Cố Yến Khanh, nhưng Cố Yến Khanh chính là một khối kẹo mạch nha không ném được, luôn xuất hiện không ngừng trong cuộc sống của cô.
Hơn nữa nhân tâm cũng dễ bị ăn mòn. Lần đầu tiên, lần thứ hai là cực kỳ bài xích, lần thứ ba là bài xích. Về sau tiếp xúc nhiều lại được anh ta trợ giúp nhiều nên cô cũng không tiện đối đãi anh ấy như trước kia.
Đến bây giờ, rõ ràng quan hệ của bọn họ cũng không căng thẳng như trước nữa. Cố Yến Khanh tới nhà cô ăn bữa cơm cô đã hoàn toàn không cảm thấy khó chịu. Đối phương muốn tới thăm Khẩu Khẩu cô cũng không quá kháng cự.
Dù sao mọi việc đã như thế này rồi thì cứ thuận theo tự nhiên. Về sau cô mở quán bán đồ ăn chay, bán rau củ nhà làm, nói không chừng cô còn có thể đi l ên đỉnh cao nhân sinh, trở thành phú bà.
Kiều Vãn Tình cứ tự an ủi chính mình như vậy.
Hôm sau là mùng bốn.
Mùng bốn người trong thôn Đông Dương tổ chức hoạt động ăn chay tế tổ để cầu phúc tăng thọ cho người nhà mình.
Cho nên theo tập tục của người nơi này thì bữa sáng cùng bữa trưa không ăn mặn mà ăn chay để biểu đạt thành ý của mình.
Kiều Vãn Tình đang muốn mở một quán bán đồ chay nên muốn làm thử trước. Cô biết hôm nay Cố Yến Khanh cùng Uyên Uyên sẽ chạy qua đây chơi. Anh ta cùng Đường Nguyệt Nguyệt, một người là Cố đại thiếu gia được sống trong nhung lụa từ bé, một người là Đường đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, hai người đều vô cùng kén ăn, vừa vặn có thể dùng để “thực nghiệm”.
Khụ khụ.
Sáng sớm tinh mơ Kiều Vãn Tình đã dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tối hôm qua cô đã chuẩn bị xong thực đơn, hôm nay chỉ cần ra ngoài hái rau là được. Trừ việc đó ra thì cô còn muốn lên chợ trong thôn mua một chút nấm trong nhà không có cùng đậu.
Mấy ngày nay có rất nhiều người trẻ tuổi đi làm bên ngoài trở về, rau dưa thịt cá được tiêu thụ rất nhiều nên chợ trong thôn bình thường 10 ngày mới đến một phiên chợ mấy ngày nay bán cực kỳ nhiều đồ.
Đường Nguyệt Nguyệt dậy ngáp ngắn ngáp dài, lúc cô dậy đã là 10 giờ. Cô vốn cho rằng mình ngủ ở nông thôn sẽ không quen, không nghĩ ổ chăn nhà khuê mật của mình mềm mại thoải mái. Chăn bông nhà bọn họ là tự mình đi mua bông, sau đó tìm xưởng gia công trên trấn trên để làm chăn, vô cùng mềm mại. Sau đó chăn còn được phơi nắng cho thơm, ngủ lên cực kỳ thoải mái, còn có thể ngửi thấy mùi hương của bột giặt mùi hoa oải hương.
Hơn nữa gối đầu của nhà Kiều Vãn Tình là nhét thảo dược đã phơi vào bên trong, mềm mại an thần, ngủ cực kỳ thoải mái.
Cho nên Đường Nguyệt Nguyệt ngủ đến luyến tiếc không muốn chui ra khỏi ổ chăn, mãi đến 10 giờ mới chịu chui ra.
“Oa, thơm quá. Cậu làm gì để ăn thế?” Đường Nguyệt Nguyệt đi tới phòng bếp ngửi được hương thơm, hỏi.
“Làm chả giò chiên, cậu ăn thử xem.” Kiều Vãn Tình bưng một đĩa tới trước mặt Đường Nguyệt Nguyệt.
Đường Nguyệt Nguyệt thấy từng miếng giò chiên được chiên vàng giòn, còn tỏa ra độ ấm nghi ngút, nhìn là biết mới vớt ra khỏi chảo dầu. Cô không kịp cầm đôi đũa để gắp mà lấy tay cầm lên ăn, gấp không chờ nổi cắn ngay một ngụm.
Chả giò được chiên thật sự xốp giòn, ăn vào còn nghe được rõ âm thanh “rộp rộp”. Bên trong còn có rất nhiều nhân, cà rốt, giá đỗ, nấm hương, cải trắng, còn có thêm một chút măng mùa đông. Cắn xuống sẽ cảm thấy nhân thật mềm, thập phần mỹ vị.
Chả giò mới chiên xong thật nóng, Đường Nguyệt Nguyệt ăn vẫn luôn hà hơi, nhưng cũng không quên dựng ngón cái lên nói: “Thơm quá! Nhưng cái này là cậu không cho thịt hả?”
“Ừ, tập tục bên này của chúng tớ là hôm nay không được ăn thịt,” Kiều Vãn Tình cúi đầu vớt nốt chả giò chiên trong chảo ra, nói, “Nếu cậu thích thì ăn nhiều một chút.”
Đường Nguyệt Nguyệt nhai không ngừng, còn không quên nói: “À, khó trách cậu thích sống ở đây. Chỉ ăn thôi cũng khiến người ta không muốn rời đi rồi.”
Hôm qua Đường Nguyệt Nguyệt ăn đồ ăn nhà Kiều Vãn Tình cảm thấy vô cùng mỹ vị. Vốn dĩ đầu năm mới, mỗi ngày đều ăn thịt cá khiến Đường Nguyệt Nguyệt nhìn thấy thịt cá là sợ rồi. Cuối cùng hôm qua lại bị vả mặt điên cuồng, canh cá, gà luộc, vịt quay cô đều ăn vô cùng nhiệt tình, ngón cái giơ lên liên tục, miệng đầy mỡ bóng nhẫy.
Hôm nay một đĩa chả giò chiên nho nhỏ cũng vậy, vô cùng ngon khiến cô khen không dứt miệng.
“Tại sao lại không nói là tay nghề tớ tốt?” Kiều Vãn Tình không biết xấu hổ nói.
“Tuy rằng đúng là như vậy nhưng tớ không ngờ cậu tự luyến như vậy đấy,” Đường Nguyệt Nguyệt nói lại ăn thêm hai cái, không quên tiếp lời, “Xong rồi xong rồi, muốn ở thêm vài ngày nữa.”
Kiều Vãn Tình: “…..”
“Cậu mang sang cho bọn họ ăn đi, thừa dịp đang nóng, chứ nếu không chờ tí nữa nó vừa nguội vừa hết giòn rồi.” Kiều Vãn Tình thấy Đường Nguyệt Nguyệt ăn đủ rồi bắt đầu sai cô ấy.
Từ sáng sớm Cố Yến Khanh và Uyên Uyên đã đến rồi, đang chơi cùng Khẩu Khẩu. Đường Nguyệt Nguyệt bưng một đĩa chả giò chiên mới chiên xong ra ngoài.
Một lát sau, cô mang vẻ mặt ngơ ngác mà quay lại.
“Ngọa tào, cậu đoán xem tớ nhìn thấy cái gì!” Đường Nguyệt Nguyệt giống như phát hiện ra một đại lục mới, nói, “Cố Yến Khanh cho Khẩu Khẩu đi nặng xong rửa cho nó nha. Mà anh ta còn rửa rất tự nhiên, mặt không đổi sắc luôn.”
Khẩu Khẩu đi nặng thì không chỉ mùi rất khó ngửi mà đôi khi nó đi xong còn không khóc không nháo, hòn toàn không ai phát hiện vẫn bế nó đi chơi như thường. Thời điểm rửa cho nó vô cùng kích thích thị giác, đôi khi Kiều Vãn Tình còn không dám nhìn thẳng.
Kiều Vãn Tình cảm thấy việc này cũng khá có lý thôi. Vốn dĩ Cố Yến Khanh yêu thích trẻ con, dù Uyên Uyên không phải con ruột vẫn ngày ngày mang theo nó như bảo bối bên người. Khẩu Khẩu là con ruột của anh ấy thì đương nhiên càng sủng hơn rồi.
Nhưng nghĩ đến cảnh kia, cảm thấy khá buồn cười, nhưng Kiều Vãn Tình ra vẻ bình tĩnh nói: “Làm ba làm sao dễ dàng được.”
“Tớ cho rằng Cố tổng thuộc loài hoa cao lãnh không biết làm những việc này cơ.”
“…..” Có phải cậu hiểu lầm ở đâu đó không, loài hoa cao lãnh cái mẹ gì, rõ ràng là mặt dày vô sỉ chứ.
Nhưng trước mặt người ngoài đúng là Cố Yến Khanh cao lãnh không thích nói chuyện, lại thêm khí chất quạnh quẽ, đôi khi xác thật sẽ làm người ta cảm thấy anh ấy… là loài hoa cao lãnh.
Tới giữa trưa, Kiều Vãn Tình đã làm xong rau củ thập cẩm. Thoạt nhìn thì nó giống như một đĩa rau xanh xào củ cải làm người ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, không muốn ăn. Thật ra chúng lại có rất nhiều hương vị, ăn vào còn cảm thấy ngon hơn so với ăn thịt.
Vì không có nhiều thời gian nên Kiều Vãn Tình cũng không làm quá phức tạp.
Mặc dù tất cả đều là đồ chay nhưng thoạt nhìn vẫn cảm thấy vô cùng phong phú.
Hơn nữa hương vị cũng rất ngon, có hương vị cay cay quyến rũ, khoai tây vàng nâu mềm mại, súp lơ thơm ngon ngon miệng, ngó sen giòn. Tuy rằng không có thịt nhưng ăn vô cùng đã nghiền.
Kiều Vãn Tình thấy mọi người ăn vô cùng cao hứng, cười nói: “Nếu bây giờ tôi đi mở một quán thức ăn chay, mọi người cảm thấy như thế nào? Sẽ có người thích sao?”
Uyên Uyên nhấc tay đầu tiên: “Ăn rất ngon, con thích!”
“Quán thức ăn chay?” Cố Yến Khanh một tay gắp đồ ăn, “Cô định mở ở nơi nào?”
“Ở miếu Nguyệt Lão chỗ núi Tây bên kia. Nghe nói năm nay miếu sẽ mở, nhiều người tới cầu nhân duyên vì ở đó khá linh nghiệm, tôi định mở một quán đồ chay ở đó. Nếu ngon hẳn sẽ bán chạy.”
Đường Nguyệt Nguyệt nói: “Tớ thấy hoàn toàn có thể nha. Rau nhà cậu ăn ngon như vậy, việc làm ăn của quán đồ ăn chay sẽ đặc biệt tốt. Hơn nữa hiện tại nhiều cẩu độc thân như vậy khẳng định sẽ tới cầu nhân duyên rất nhiều. Oa, tớ thấy tương lai khẳng định cậu là nhà giàu số một của thôn Đông Dương rồi đó!”
Kiều Vãn Tình: “…..”
Nghe sao cứ quái quái?
Cố Yến Khanh cũng gật đầu nói: “Có thể, nhưng cô đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Tạm thời vẫn đang xem xét, nhưng ngày mai tôi sẽ đi xem đất chỗ đó, đầu tiên thuê được đất đã rồi mới tính tiếp.”
Thật ra vẫn còn rất nhiều vấn đề tồn tại, Kiều Vãn Tình biết để thực hiện kế hoạch đó còn phải trải qua rất nhiều gian nan. Đầu tiên là vấn đề tài chính. Nhưng nếu bởi vì khó khăn mà sợ hãi thì sẽ không đi được bước đầu tiên, không thực hiện được bước đầu tiên thì cũng mãi mãi không tiếp tục thực hiện được bước thứ hai.
Sáng nay cậu hai của cô gọi điện thoại đến đây, nói không thể thuê được đất ở bên cạnh miếu Nguyệt Lão vì như vậy sẽ dễ dàng chắn phong thủy của miếu Nguyệt Lão nên muốn thuê phải thuê ở chỗ cách xa miếu một chút.
Cho nên mấy ngày này cô cần bớt chút thời gian đi xem đất, chọn vị trí, rồi xem xét độ lớn của nơi đó đến lúc đó mới ký hợp đồng giao tiền thuê.
Mặt khác chờ khi Nông Gia Nhạc bắt đầu mở cửa buôn bán trở lại thì cô cũng không có thời gian, nên cô dò hỏi cậu hai, xác định cậu hai rảnh liền quyết định ngày mai sẽ đi qua nhìn xem.
Cố Yến Khanh gật đầu nói: “Tôi đi cùng cô.”
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình theo bản năng định cự tuyệt nhưng ngẫm lại thì Cố Yến Khanh cũng tương đối hiểu biết về mấy cái này, nói không chừng còn góp ý cho cô được một chút nên đồng ý.
Không chỉ riêng Cố Yến Khanh mà Đường Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng hứng thú tỏ vẻ muốn đi. Uyên Uyên chỉ mới tới nhà cô hai lần còn đâu cũng chưa được đi chỗ khác nên cũng muốn đi theo.
Kiều Vãn Tình nghĩ hoa mai ở núi cũng đã nở rồi, cùng đi với mọi người một chút ngắm hoa mai, coi như là du lịch giải sầu cũng được.
Bằng không cứ ở nhà mắt lớn trừng mắt bé cũng không thú vị.
Tác giả có lời muốn nói: Thấy rất nhiều bạn không thích ứng được sử dụng hai cái tên Hứa Hàm và Kiều Vãn Tình nên chương này tôi chỉ sử dụng toàn Kiều Vãn Tình. Mọi người thử xem cảm giác như thế nào, nếu ổn thì tôi sẽ sửa lại toàn bộ các chương ở đằng trước.
Vốn dĩ trong nhà có Cố Yến Khanh cùng Uyên Uyên tới đã đủ náo nhiệt, kết quả đến giữa trưa Đường Nguyệt Nguyệt cũng bảo cô ấy muốn tới.
Mỗi ngày mẹ của Đường Nguyệt Nguyệt lại lải nhải cô ấy nên đi tìm bạn trai, rồi còn ép cô ấy đi xem mắt. Cuối cùng bức cô ấy tức giận, quyết định “bỏ nhà ra đi”, vừa vặn cũng muốn tới thăm Kiều Vãn Tình liền nhân cơ hội tới đây.
Vốn dĩ đang quạnh quẽ, có ba người tới tức khắc náo nhiệt hẳn lên.
Thời điểm Đường Nguyệt Nguyệt tới đã chạng vạng.
Hai ngày nay trời liên tục mưa, thời tiết rất lạnh. Tuy rằng hôm nay có ánh nắng nhưng nhiệt độ cũng không cao. Hơn nữa lúc chạng vạng còn có gió lạnh thổi qua. Lúc Đường Nguyệt Nguyệt đi chỉ mặc váy ngắn thời thượng, mang tất chân nhung. Đến nhà Hứa Hàm thì run bần bật.
“Ngọa tào nhà cậu cũng lạnh quá đi.” Đường Nguyệt Nguyệt dậm dậm chân.
“Nhiệt độ trong núi lúc nào cũng thấp hơn bên ngoài vài độ, ai bảo cậu muốn mặc đẹp làm gì.”
“Tớ có biết ở đây lạnh như vậy đâu?”
Bà nội Kiều nhóm bếp lên, tiếp đón cô ấy, nói: “Cháu qua bên này ngồi đi, ấm áp.”
Đường Nguyệt Nguyệt chạy nhanh qua ngồi ở đó: “Cháu cảm ơn bà… Ngọa tào!!! Con gì đây?”
Nhìn đến Hoàng Đại Tiên đang cuộn tròn thân mình sưởi ấm bên cạnh bếp, nằm ngủ. Đường Nguyệt Nguyệt bị dọa một chút rồi nói: “Chẳng lẽ đây là Hoàng Đại Tiên mà cậu hay nói?”
Kiều Vãn Tình rót cho cô ấy một chén trà nóng, nói: “Đúng rồi. Không phải cậu đang muốn gả sao? Ước với nó là năm nay có thể tìm một người chồng như ý.”
Đường Nguyệt Nguyệt nửa tin nửa ngờ nhìn con vật đáng yêu trước mắt, nói: “Nếu ngươi linh như vậy, liền phù hộ cho ta năm nay ngủ được với nam thần, ha ha ha ha.”
Kiều Vãn Tình: “….. Tỉnh tỉnh bạn ơi.”
Đường Nguyệt Nguyệt hiển nhiên không đoán được Cố Yến Khanh sẽ xuất hiện ở đây, còn mang theo một đứa nhỏ xinh đẹp. Thời điểm mấy người bọn họ không chú ý, cô túm Kiều Vãn Tình nhỏ giọng hỏi: “Cậu với anh ta thật sự không có gian tình sao? Sẽ không giấu tớ trộm ở bên nhau chứ?”
Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ nói: “Thật sự là không có. Anh ấy chỉ đến xem Khẩu Khẩu mà thôi.”
“Hả, anh ta lại để bụng Khẩu Khẩu như vậy hả?”
Đường Nguyệt Nguyệt có chút bất ngờ. Nhân phẩm của Cố Yến Khanh cũng thật tốt quá đi. Đổi lại nếu là kẻ có tiền khác chắc đã sớm trực tiếp động thủ đoạt đứa nhỏ đi rồi.
Dù sao trên phim truyền hình người ta cũng diễn như vậy.
Kiều Vãn Tình buông tay: “Ai biết được, chắc là lần đầu tiên được làm ba, cảm thấy mới mẻ.”
“…..” Thế nhưng cô lại không thể phản bác.
“Đứa nhỏ kia là con của anh ta hả?” Đường Nguyệt Nguyệt nhìn đứa nhỏ xinh đẹp, hỏi. Nếu là thật thì cô cảm thấy không đáng giá thay cho bạn thân của mình.
“Cháu trai, nhưng mà về sau sẽ trở thành con anh ta thôi.”
“???” Đường Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhìn cô, “Sao cậu biết? Cố Yến Khanh nói?”
Khụ khụ, vì tớ đọc qua sách này rồi, biết cốt truyện rồi.
Phải biết rằng hai đứa nhỏ hiện tại này tương lai sẽ là hai đại lão đó.
Đương nhiên cô không thể nói. Nếu để Đường Nguyệt Nguyệt biết cô đang ở trong sách, lại là một nhân vật tên cũng không xuất hiện, có cũng được không cũng chẳng sao chắc sẽ vô cùng bi thương.
“Cái này…” Kiều Vãn Tình tỏ vẻ thâm trầm nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”
“Ngọa tào,” Tức khắc Đường Nguyệt Nguyệt động não, “Uyên Uyên là con riêng của anh ta hả? Má ơi, Cố Yến Khanh này nhìn trông thì nghiêm trang, thanh lãnh cấm dục như thần tiên lại biết chơi như vậy. Chậc chậc chậc, đúng là kẻ có tiền. Sinh hoạt cá nhân thật thối nát.”
Kiều Vãn Tình: “……”
Cô gái, có phải cô động não hơi quá rồi không?
“Không phải, cậu đừng nói bừa,” Kiều Vãn Tình sợ Đường Nguyệt Nguyệt nói bừa rồi chọc tới phiền phức, “Chính là cháu trai của anh ấy. Nhưng ở giữa còn nhiều nguyên nhân, vô cùng phức tạp, cụ thể thì tớ không rõ lắm. Nhưng tóm lại không phải là con riêng của anh ấy.”
“À, được rồi.” Đường Nguyệt Nguyệt như có suy tư gật đầu.
Buổi tối, Kiều Vãn Tình cho rằng Cố Yến Khanh cùng Uyên Uyên lại tìm lý do ngủ ở nhà mình, rốt cuộc thì khách sạn ở trấn trên anh ấy cũng không ở đó, nơi khác cũng không ở được, hoặc chỉ có thể lựa chọn trở về.
Kết quả lại ngoài dự đoán của Kiều Vãn Tình, không biết Cố Yến Khanh dùng thủ đoạn gì mà biến mình thành đại cổ đông của khách sạn trên trấn kia. Hơn nữa cũng nói với cô là bắt đầu từ năm sau thì rau dưa của khách sạn sẽ mua ở chỗ cô…
“Ngọa tào, người có tiền, thật sự có thể muốn làm gì thì làm đó.” Chờ Cố Yến Khanh đi rồi, lại nghe Kiều Vãn Tình nói đại khái, Đường Nguyệt Nguyệt trừng lớn đôi mắt, cảm thán nói, “Đây quả thực chính là bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết nha, soái như vậy làm tâm can tớ cũng run rồi đây.”
“…..” Trong nội tâm Kiều Vãn Tình đang nói anh ta đúng là bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết.
“Ai, thế bây giờ hai người là quan hệ gì đó?” Đường Nguyệt Nguyệt lại bát quái việc của cô cùng Cố Yến Khanh.
“Tớ không biết.”
Kiều Vãn Tình nói. Đây cũng là lời nói thật, xác thật hiện tại cô cũng không rõ ràng lắm quan hệ cả mình cùng Cố Yến Khanh là gì. Đã nói là cô sẽ rời xa Cố Yến Khanh, nhưng Cố Yến Khanh chính là một khối kẹo mạch nha không ném được, luôn xuất hiện không ngừng trong cuộc sống của cô.
Hơn nữa nhân tâm cũng dễ bị ăn mòn. Lần đầu tiên, lần thứ hai là cực kỳ bài xích, lần thứ ba là bài xích. Về sau tiếp xúc nhiều lại được anh ta trợ giúp nhiều nên cô cũng không tiện đối đãi anh ấy như trước kia.
Đến bây giờ, rõ ràng quan hệ của bọn họ cũng không căng thẳng như trước nữa. Cố Yến Khanh tới nhà cô ăn bữa cơm cô đã hoàn toàn không cảm thấy khó chịu. Đối phương muốn tới thăm Khẩu Khẩu cô cũng không quá kháng cự.
Dù sao mọi việc đã như thế này rồi thì cứ thuận theo tự nhiên. Về sau cô mở quán bán đồ ăn chay, bán rau củ nhà làm, nói không chừng cô còn có thể đi l ên đỉnh cao nhân sinh, trở thành phú bà.
Kiều Vãn Tình cứ tự an ủi chính mình như vậy.
Hôm sau là mùng bốn.
Mùng bốn người trong thôn Đông Dương tổ chức hoạt động ăn chay tế tổ để cầu phúc tăng thọ cho người nhà mình.
Cho nên theo tập tục của người nơi này thì bữa sáng cùng bữa trưa không ăn mặn mà ăn chay để biểu đạt thành ý của mình.
Kiều Vãn Tình đang muốn mở một quán bán đồ chay nên muốn làm thử trước. Cô biết hôm nay Cố Yến Khanh cùng Uyên Uyên sẽ chạy qua đây chơi. Anh ta cùng Đường Nguyệt Nguyệt, một người là Cố đại thiếu gia được sống trong nhung lụa từ bé, một người là Đường đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, hai người đều vô cùng kén ăn, vừa vặn có thể dùng để “thực nghiệm”.
Khụ khụ.
Sáng sớm tinh mơ Kiều Vãn Tình đã dậy chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tối hôm qua cô đã chuẩn bị xong thực đơn, hôm nay chỉ cần ra ngoài hái rau là được. Trừ việc đó ra thì cô còn muốn lên chợ trong thôn mua một chút nấm trong nhà không có cùng đậu.
Mấy ngày nay có rất nhiều người trẻ tuổi đi làm bên ngoài trở về, rau dưa thịt cá được tiêu thụ rất nhiều nên chợ trong thôn bình thường 10 ngày mới đến một phiên chợ mấy ngày nay bán cực kỳ nhiều đồ.
Đường Nguyệt Nguyệt dậy ngáp ngắn ngáp dài, lúc cô dậy đã là 10 giờ. Cô vốn cho rằng mình ngủ ở nông thôn sẽ không quen, không nghĩ ổ chăn nhà khuê mật của mình mềm mại thoải mái. Chăn bông nhà bọn họ là tự mình đi mua bông, sau đó tìm xưởng gia công trên trấn trên để làm chăn, vô cùng mềm mại. Sau đó chăn còn được phơi nắng cho thơm, ngủ lên cực kỳ thoải mái, còn có thể ngửi thấy mùi hương của bột giặt mùi hoa oải hương.
Hơn nữa gối đầu của nhà Kiều Vãn Tình là nhét thảo dược đã phơi vào bên trong, mềm mại an thần, ngủ cực kỳ thoải mái.
Cho nên Đường Nguyệt Nguyệt ngủ đến luyến tiếc không muốn chui ra khỏi ổ chăn, mãi đến 10 giờ mới chịu chui ra.
“Oa, thơm quá. Cậu làm gì để ăn thế?” Đường Nguyệt Nguyệt đi tới phòng bếp ngửi được hương thơm, hỏi.
“Làm chả giò chiên, cậu ăn thử xem.” Kiều Vãn Tình bưng một đĩa tới trước mặt Đường Nguyệt Nguyệt.
Đường Nguyệt Nguyệt thấy từng miếng giò chiên được chiên vàng giòn, còn tỏa ra độ ấm nghi ngút, nhìn là biết mới vớt ra khỏi chảo dầu. Cô không kịp cầm đôi đũa để gắp mà lấy tay cầm lên ăn, gấp không chờ nổi cắn ngay một ngụm.
Chả giò được chiên thật sự xốp giòn, ăn vào còn nghe được rõ âm thanh “rộp rộp”. Bên trong còn có rất nhiều nhân, cà rốt, giá đỗ, nấm hương, cải trắng, còn có thêm một chút măng mùa đông. Cắn xuống sẽ cảm thấy nhân thật mềm, thập phần mỹ vị.
Chả giò mới chiên xong thật nóng, Đường Nguyệt Nguyệt ăn vẫn luôn hà hơi, nhưng cũng không quên dựng ngón cái lên nói: “Thơm quá! Nhưng cái này là cậu không cho thịt hả?”
“Ừ, tập tục bên này của chúng tớ là hôm nay không được ăn thịt,” Kiều Vãn Tình cúi đầu vớt nốt chả giò chiên trong chảo ra, nói, “Nếu cậu thích thì ăn nhiều một chút.”
Đường Nguyệt Nguyệt nhai không ngừng, còn không quên nói: “À, khó trách cậu thích sống ở đây. Chỉ ăn thôi cũng khiến người ta không muốn rời đi rồi.”
Hôm qua Đường Nguyệt Nguyệt ăn đồ ăn nhà Kiều Vãn Tình cảm thấy vô cùng mỹ vị. Vốn dĩ đầu năm mới, mỗi ngày đều ăn thịt cá khiến Đường Nguyệt Nguyệt nhìn thấy thịt cá là sợ rồi. Cuối cùng hôm qua lại bị vả mặt điên cuồng, canh cá, gà luộc, vịt quay cô đều ăn vô cùng nhiệt tình, ngón cái giơ lên liên tục, miệng đầy mỡ bóng nhẫy.
Hôm nay một đĩa chả giò chiên nho nhỏ cũng vậy, vô cùng ngon khiến cô khen không dứt miệng.
“Tại sao lại không nói là tay nghề tớ tốt?” Kiều Vãn Tình không biết xấu hổ nói.
“Tuy rằng đúng là như vậy nhưng tớ không ngờ cậu tự luyến như vậy đấy,” Đường Nguyệt Nguyệt nói lại ăn thêm hai cái, không quên tiếp lời, “Xong rồi xong rồi, muốn ở thêm vài ngày nữa.”
Kiều Vãn Tình: “…..”
“Cậu mang sang cho bọn họ ăn đi, thừa dịp đang nóng, chứ nếu không chờ tí nữa nó vừa nguội vừa hết giòn rồi.” Kiều Vãn Tình thấy Đường Nguyệt Nguyệt ăn đủ rồi bắt đầu sai cô ấy.
Từ sáng sớm Cố Yến Khanh và Uyên Uyên đã đến rồi, đang chơi cùng Khẩu Khẩu. Đường Nguyệt Nguyệt bưng một đĩa chả giò chiên mới chiên xong ra ngoài.
Một lát sau, cô mang vẻ mặt ngơ ngác mà quay lại.
“Ngọa tào, cậu đoán xem tớ nhìn thấy cái gì!” Đường Nguyệt Nguyệt giống như phát hiện ra một đại lục mới, nói, “Cố Yến Khanh cho Khẩu Khẩu đi nặng xong rửa cho nó nha. Mà anh ta còn rửa rất tự nhiên, mặt không đổi sắc luôn.”
Khẩu Khẩu đi nặng thì không chỉ mùi rất khó ngửi mà đôi khi nó đi xong còn không khóc không nháo, hòn toàn không ai phát hiện vẫn bế nó đi chơi như thường. Thời điểm rửa cho nó vô cùng kích thích thị giác, đôi khi Kiều Vãn Tình còn không dám nhìn thẳng.
Kiều Vãn Tình cảm thấy việc này cũng khá có lý thôi. Vốn dĩ Cố Yến Khanh yêu thích trẻ con, dù Uyên Uyên không phải con ruột vẫn ngày ngày mang theo nó như bảo bối bên người. Khẩu Khẩu là con ruột của anh ấy thì đương nhiên càng sủng hơn rồi.
Nhưng nghĩ đến cảnh kia, cảm thấy khá buồn cười, nhưng Kiều Vãn Tình ra vẻ bình tĩnh nói: “Làm ba làm sao dễ dàng được.”
“Tớ cho rằng Cố tổng thuộc loài hoa cao lãnh không biết làm những việc này cơ.”
“…..” Có phải cậu hiểu lầm ở đâu đó không, loài hoa cao lãnh cái mẹ gì, rõ ràng là mặt dày vô sỉ chứ.
Nhưng trước mặt người ngoài đúng là Cố Yến Khanh cao lãnh không thích nói chuyện, lại thêm khí chất quạnh quẽ, đôi khi xác thật sẽ làm người ta cảm thấy anh ấy… là loài hoa cao lãnh.
Tới giữa trưa, Kiều Vãn Tình đã làm xong rau củ thập cẩm. Thoạt nhìn thì nó giống như một đĩa rau xanh xào củ cải làm người ta cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, không muốn ăn. Thật ra chúng lại có rất nhiều hương vị, ăn vào còn cảm thấy ngon hơn so với ăn thịt.
Vì không có nhiều thời gian nên Kiều Vãn Tình cũng không làm quá phức tạp.
Mặc dù tất cả đều là đồ chay nhưng thoạt nhìn vẫn cảm thấy vô cùng phong phú.
Hơn nữa hương vị cũng rất ngon, có hương vị cay cay quyến rũ, khoai tây vàng nâu mềm mại, súp lơ thơm ngon ngon miệng, ngó sen giòn. Tuy rằng không có thịt nhưng ăn vô cùng đã nghiền.
Kiều Vãn Tình thấy mọi người ăn vô cùng cao hứng, cười nói: “Nếu bây giờ tôi đi mở một quán thức ăn chay, mọi người cảm thấy như thế nào? Sẽ có người thích sao?”
Uyên Uyên nhấc tay đầu tiên: “Ăn rất ngon, con thích!”
“Quán thức ăn chay?” Cố Yến Khanh một tay gắp đồ ăn, “Cô định mở ở nơi nào?”
“Ở miếu Nguyệt Lão chỗ núi Tây bên kia. Nghe nói năm nay miếu sẽ mở, nhiều người tới cầu nhân duyên vì ở đó khá linh nghiệm, tôi định mở một quán đồ chay ở đó. Nếu ngon hẳn sẽ bán chạy.”
Đường Nguyệt Nguyệt nói: “Tớ thấy hoàn toàn có thể nha. Rau nhà cậu ăn ngon như vậy, việc làm ăn của quán đồ ăn chay sẽ đặc biệt tốt. Hơn nữa hiện tại nhiều cẩu độc thân như vậy khẳng định sẽ tới cầu nhân duyên rất nhiều. Oa, tớ thấy tương lai khẳng định cậu là nhà giàu số một của thôn Đông Dương rồi đó!”
Kiều Vãn Tình: “…..”
Nghe sao cứ quái quái?
Cố Yến Khanh cũng gật đầu nói: “Có thể, nhưng cô đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Tạm thời vẫn đang xem xét, nhưng ngày mai tôi sẽ đi xem đất chỗ đó, đầu tiên thuê được đất đã rồi mới tính tiếp.”
Thật ra vẫn còn rất nhiều vấn đề tồn tại, Kiều Vãn Tình biết để thực hiện kế hoạch đó còn phải trải qua rất nhiều gian nan. Đầu tiên là vấn đề tài chính. Nhưng nếu bởi vì khó khăn mà sợ hãi thì sẽ không đi được bước đầu tiên, không thực hiện được bước đầu tiên thì cũng mãi mãi không tiếp tục thực hiện được bước thứ hai.
Sáng nay cậu hai của cô gọi điện thoại đến đây, nói không thể thuê được đất ở bên cạnh miếu Nguyệt Lão vì như vậy sẽ dễ dàng chắn phong thủy của miếu Nguyệt Lão nên muốn thuê phải thuê ở chỗ cách xa miếu một chút.
Cho nên mấy ngày này cô cần bớt chút thời gian đi xem đất, chọn vị trí, rồi xem xét độ lớn của nơi đó đến lúc đó mới ký hợp đồng giao tiền thuê.
Mặt khác chờ khi Nông Gia Nhạc bắt đầu mở cửa buôn bán trở lại thì cô cũng không có thời gian, nên cô dò hỏi cậu hai, xác định cậu hai rảnh liền quyết định ngày mai sẽ đi qua nhìn xem.
Cố Yến Khanh gật đầu nói: “Tôi đi cùng cô.”
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình theo bản năng định cự tuyệt nhưng ngẫm lại thì Cố Yến Khanh cũng tương đối hiểu biết về mấy cái này, nói không chừng còn góp ý cho cô được một chút nên đồng ý.
Không chỉ riêng Cố Yến Khanh mà Đường Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy vô cùng hứng thú tỏ vẻ muốn đi. Uyên Uyên chỉ mới tới nhà cô hai lần còn đâu cũng chưa được đi chỗ khác nên cũng muốn đi theo.
Kiều Vãn Tình nghĩ hoa mai ở núi cũng đã nở rồi, cùng đi với mọi người một chút ngắm hoa mai, coi như là du lịch giải sầu cũng được.
Bằng không cứ ở nhà mắt lớn trừng mắt bé cũng không thú vị.
Tác giả có lời muốn nói: Thấy rất nhiều bạn không thích ứng được sử dụng hai cái tên Hứa Hàm và Kiều Vãn Tình nên chương này tôi chỉ sử dụng toàn Kiều Vãn Tình. Mọi người thử xem cảm giác như thế nào, nếu ổn thì tôi sẽ sửa lại toàn bộ các chương ở đằng trước.