Mang Thai Với Cha Của Vai Ác
Chương 25
Mùng một, Hứa Hàm đón một khởi đầu tốt đẹp.
Trước cửa nhà cô có một miếng đất rất lớn, hơn nữa còn nằm bên cạnh đường, nếu mang rau từ đó lên xe vô cùng tiện. Hứa Hàm đã thèm nhỏ rãi miếng đất đó từ lâu, nhưng chủ miếng đất không chịu cho thuê.
Nhưng hôm nay chủ miếng đất đó đến đây nói cho cô là con dâu của bà ấy mang thai, bà ấy muốn lên thành phố chăm sóc cô ấy và cháu của mình, không thể trồng trên mảnh đất đó nên cho Hứa Hàm thuê.
Nhưng Hứa Hàm đang định mở quán đồ ăn chay, khẳng định không có thời gian ở nhà trồng rau. Cô lại chưa tìm thấy người nào thích hợp để thuê làm thay mình. Chủ yếu là do bí mật không thể bại lộ, nếu không người ta sẽ nói Khẩu Khẩu là quái vật.
Hay là nhờ cậu hai mợ hai của cô lại đây nhỉ?
Cô sẽ nhờ mợ hai hỗ trợ trồng rau làm cỏ hái rau gì đó, cậu hai sẽ hỗ trợ đóng gói cùng mang rau lên xe. Về sau cô mở quán thức ăn chay, nếu nhờ người quen vận chuyển, chăm sóc rau khẳng định cũng đáng tin hơn rất nhiều.
Còn về tiền thì khả năng giai đoạn đầu cũng chưa có quá nhiều, chờ về sau cô kiếm được nhiều tiền thì sẽ trả cho họ nhiều hơn.
Hứa Hàm càng nghĩ càng thấy có thể, cậu hai mợ hai của cô đều là người trung hậu thành thật, nói cho họ biết bí mật hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hứa Hàm quyết định xong thì đi tìm bọn họ nói chuyện.
……
Đảo mắt đã tới mùng ba, bà nội Kiều đi thăm người thân. Hứa Hàm không quá quen thuộc họ hàng nên không đi, liền cùng Khẩu Khẩu ở nhà.
Có thể là do hôm đó Khẩu Khẩu xem pháo hoa xong bị lạnh, hai ngày nay thân thể có chút không thoải mái, uống sữa cũng sẽ chớ. Cả người nó héo héo, đi khám bác sĩ thì người ta lại bảo không có việc gì, chỉ cần uống nhiều nước sôi để nguội.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Hứa Hàm đẩy xe nôi ra bên ngoài, lại buông màn che xuống, như vậy Khẩu Khẩu ngồi trong sẽ vừa cảm nhận được không khí ấm áp bên ngoài, lại không bị phơi đen ngoài nắng.
“Nào, bảo bảo, uống chút nước sôi.” Hứa Hàm đem bình sữa đựng nước ấm tới bên miệng nó.
Bạn nhỏ Khẩu Khẩu giữ bình sữa, đem vú cao su ngậm vào trong miệng.
“Con phải hút chứ, đừng lừa mẹ nha.” Hứa Hàm thấy bạn nhỏ chỉ ngậm vú cao su làm bộ như chính mình đang uống, nhưng cái miệng nhỏ lại không nhúc nhích. Cô duỗi tay nâng bình sữa của nó lên, bất đắc dĩ nói.
Tuổi còn nhỏ thế này đã biết chơi xấu rồi.
Nghe mẹ nói xong, Khẩu Khẩu uống hai ngụm.
“Uống thêm một ngụm nữa, ngoan nào.” Hứa Hàm dỗ nó.
Khẩu Khẩu vẻ mặt vô tội nhìn Hứa Hàm, không uống, trông rất đáng yêu.
Hứa Hàm bị nó nhìn đến tâm can đều run, duỗi tay nhéo nhéo mũi nhỏ của nó: “Con đáng yêu quá!”
Hoàng Đại Tiên cũng chạy lại đây, nằm dưới xe nôi của Khẩu Khẩu ngủ. Trước mặt người ngoài Hoàng Đại Tiên rất cao lãnh, nhưng trước mặt người nhà vẫn vô cùng thân cận với con người. Chỉ cần Hứa Hàm không động tí lại vuốt lông nó thì nó đều cực kỳ nguyện ý thân cận với con người.
Hoàng Đại Tiên cũng là động vật rất manh, Hứa Hàm thấy mình như một người chiến thắng nhân sinh, bên trái có một Khẩu Khẩu rất manh, bên phải lại có Hoàng Đại Tiên cũng manh* nữa.
*manh là đáng yêu nha các nàng ^^
Đang lúc Hứa Hàm trầm mê trong niềm hạnh phúc được trái ôm phải ấp thì ngoài cửa truyền đến tiếng động. Hứa Hàm quay đầu nhìn ra, chỉ thấy một cô gái đứng đó: “Xin hỏi Kiều Vãn Tình ở đây sao?”
Hứa Hàm thấy cô gái đó trông rất lạ mắt, cũng không biết có họ với nhà bọn họ không vì cô cũng không rõ lắm về họ hàng nhà Kiều Vãn Tình.
Nghĩ đến đây, Hứa Hàm đứng lên, khách khí nói: “Tôi đây, cô là…”
Trên mặt cô gái kia vui vẻ, đánh giá Hứa Hàm từ trên xuống dưới một cái rồi nói với người đứng sau: “Anh, chính là nơi này.”
Hứa Hàm: “?”
Chỉ một lát sau, một người đàn ông trắng nõn sạch sẽ xuất hiện ở cửa, thoại nhìn hơi mang chút dáng vẻ của trẻ con, trẻ tuổi. Ánh mắt anh ta sáng lấp lánh nhìn Hứa Hàm, nói: “Chào cô! Tôi là cháu ngoại của Lý Hoa Sen, hẳn là bà đã từng nhắc đến tôi với cô.”
Cháu ngoại? Là cái người muốn làm quen với cô đó hả?
Đối phương chính là không mời tự đến, tức khắc Hứa Hàm xụ mặt xuống: “À, nhưng không phải là tôi đã bảo hiện tại chưa có ý định sao? Hai vị đây là ý gì?”
“Chúng tôi chỉ tới đây một chút, dù sao cũng chỉ là nhìn mặt nhau một cái thôi mà, có đến được hay không lại là chuyện khác, chúng ta làm bạn bè cũng được mà.” Em gái của người đàn ông kia vô cùng lão luyện nói.
Hứa Hàm: “……”
Có người da mặt dày như vậy sao?
Trên tay người đàn ông kia cầm một chút quà tặng đã được chuẩn bị tốt, muốn để vào trong phòng Hứa Hàm, Hứa Hàm căng mặt nói: “Anh không cần mang vào đâu, tôi sẽ không nhận.”
Người đàn ông đó cười nói: “Không có việc gì, chỉ là một chút quà mọn, Kiều tiểu thư không cần khách khí.”
“Khách khí gì đâu,” khẩu khí Hứa Hàm không tốt, “Tôi căn bản không muốn khách khí cùng mấy người.”
Hứa Hàm vừa nói như vậy, không khí lập tức trở nên xấu hổ. Người đàn ông cùng em gái của anh ta liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó em gái anh ta nhìn đến Khẩu Khẩu trong xe nôi, lại cười nói: “Oa, đây là con của cô đúng không? Thật đáng yêu nha, ai nha, bạn nhỏ còn biết tự uống nước này.”
Người đàn ông cũng thò đầu qua xem, nói: “Lớn lên thật đẹp, trắng trẻo hồng hồng, làm con của tôi, tôi nhất định sẽ thương nó thật tốt.”
“Làm con của anh? Nghĩ tốt đẹp quá nhỉ?” Khi bọn họ đang nhìn Khẩu Khẩu thì nghe được thanh âm thanh lãnh thình lình toát ra từ phía sau. Đó không phải là thanh âm của Kiều Vãn Tình, mà là của… một người đàn ông khác.
Hai người cùng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai mặt lạnh đứng ở cửa.
Đồng thời, Uyên Uyên cũng chạy chậm vào, nhào qua ôm lấy đùi Hứa Hàm, đôi mắt trong trẻo nhìn cô: “Dì Kiều, năm mới vui vẻ.”
Hứa Hàm: “……”
Thế gian này, còn chuyện trùng hợp đến thế sao?
Cô bế Uyên Uyên lên: “Năm mới vui vẻ.”
Cố Yến Khanh lạnh mặt đi vào, anh cùng Khẩu Khẩu giống nhau, người sáng suốt đều nhìn ra bọn họ là cha con.
Bởi vì con mình bị người ta mơ ước, cả người Cố Yến Khanh tỏa ra áp suất thấp làm tức khắc hai người kia không đứng nổi.
Nhưng đối phương cũng biết Kiều Vãn Tình đã ly hôn với ba đứa nhỏ nên dưới khí tràng dọa người của Cố Yến Khanh, người đàn ông lạ mặt kia vẫn căng da đầu nói: “Mỗi tháng tôi thu nhập năm vạn, gia cảnh không tồi, tự nghĩ là lớn lên cũng không quá xấu, mấu chốt là biết thương người, yêu trẻ con. Có thể nói cũng khá hoàn hảo.”
Cố Yến Khanh nhướng mày: “Thu nhập cũng khá cao, làm gì mà lợi hại như thế?”
“Chúng tôi bán thịt lợn ở trung tâm thương mại trong thành phố,” em gái của người đàn ông kia nói, “Kiều tiểu thư cũng không cần phải tới giúp đỡ chúng tôi làm việc, chỉ phụ trách thu tiền là được, ngẫu nhiên lúc nào bận thì giúp chặt xương, không mệt đâu. So với ở nhà làm ruộng thì còn tốt hơn, tiền trong nhà thu được đều để Kiều tiểu thư quản, chúng tôi sẽ không bạc đãi Kiều tiểu thư.”
Hứa Hàm: “……”
Cô không có kỳ thị nghề nghiệp, nhưng nghe bọn họ nói xong tại sao lại cảm thấy hơi buồn cười nhỉ?
“Con tôi kén ăn, chỉ ăn sữa bột đặc chế của hoàng gia nước Anh, giá bán 10 vạn một hộp.” Cố Yến Khanh cầm vài hộp sữa bột trong túi đặt trước mặt bọn họ, thanh âm lạnh lẽo, “Anh có kiếm đủ tiền sữa bột cho con tôi không?”
Hứa Hàm: “……”
Có sữa bột quý như vậy à? Sợ là vàng giã nhỏ ra đấy!
Tôi ít đọc sách, anh đừng có lừa tôi.
Còn câu nước Anh kia nghe thế nào cứ là lạ.
Mấu chốt là bộ dáng hai người kia còn chưa quá tin tưởng, người đàn ông xa lạ kia cười hơi xấu hổ: “Sữa bột cần gì phải mua tốt như vậy, nó lại chẳng trộn lẫng vàng.”
“Bởi vì nhiều tiền quá không biết mua gì, anh có ý kiến?”
Người đàn ông lạ mặt: “…..”
Hai anh em kia cuối cùng không so giàu có được với Cố Yến Khanh, xám xịt rời đi.
“Người như vậy còn mơ tưởng muốn làm ba của con tôi, đúng là nằm mơ.” Ngữ khí Cố Yến Khanh mang theo sự khắc nghiệt trước nay chưa từng có.
“Người xấu.” Uyên Uyên cũng căm phẫn.
Hứa Hàm nhịn cười dẫn đến nội thương, nhìn Cố Yến Khanh nghiêm trang nói hươu nói vượn, tự dưng cảm thấy vui vẻ. Cô duỗi tay sờ sờ đầu Uyên Uyên nói: “Không được học hư thúc thúc của cháu.”
“Uyên Uyên, mang cái này cho A Hoàng ăn đi.” Cố Yến Khanh lấy một túi thịt khô từ trong túi mình ra đưa cho Uyên Uyên. Uyên Uyên vui vẻ cầm túi thịt đi tìm A Hoàng.
Cố Yến Khanh đau lòng bế Khẩu Khẩu lên, sắc mặt không tốt nói: “Ba kế?”
Nghĩ đến người đàn ông vừa mới xuất hiện kia, Cố Yến Khanh tức giận muốn đánh người.
Loại người có phẩm tính như thế này cũng xứng với Kiều Vãn Tình?!
Đúng là người nào cũng muốn làm ba của con anh!
“Kế cái đầu anh đấy, tự bọn họ tìm tới của,” Hứa Hàm lấy bình sữa đựng nước của Khẩu Khẩu, nói, “Nếu muốn tìm tôi cũng sẽ tìm người giống như ai kia cho Khẩu Khẩu uống sữa 10 vạn nhé!”
Cố Yến Khanh: “……”
Tuy bị châm chọc đến không nói ra lời, nhưng tâm tình Cố Yến Khanh tự dưng tốt hẳn lên.
Từ sau khi Hứa Hàm bị cảm thì không còn đủ sữa cho Khẩu Khẩu nữa, ăn cái gì cũng chẳng có thêm sữa. Ngày trước Khẩu Khẩu hoàn toàn không cần ăn sữa bột mà hiện giờ cũng phải uống thêm, nếu không thì không đủ no.
Lần trước cô đăng lên vòng bạn bè hỏi cho bé uống loại sữa bột nào thì tốt, chắc Cố Yến Khanh thấy được nên mua sữa bột mang lại đây.
Cố Yến Khanh lần này lại đây mang theo nhiều hộp sữa bột. Sữa được đặt trong túi bóng, đợt này Khẩu Khẩu uống nhiều sữa bột, nhìn thấy sữa bột, tức khắc biết có đồ ăn ngon, duỗi tay “A a” muốn.
“Khẩu Khẩu muốn uống sữa bột sao?” Cố Yến Khanh nhìn bộ dáng của nó, duỗi tay cầm một hộp lên làm Khẩu Khẩu đang trong vòng tay anh duỗi tay lấy qua. Cuối cùng Khẩu Khẩu ôm hộp sữa vui vẻ một hồi, cúi đầu gặm.
“Bảo bối, cái này không ăn được đâu. Nào, ngồi xuống chơi với anh Uyên Uyên rồi ba pha cho.”
Hứa Hàm thấy Cố Yến Khanh tới, có người giúp cô trông đứa nhỏ nên cô tranh thủ đi toilet một chút. Kết quả còn chưa đi xong đã nghe được tiếng khóc ủy khuất truyền tới từ bên ngoài.
Cô cho rằng đã xảy ra cái gì, kết quả vừa ra ngoài thì thấy Cố Yến Khanh đang cầm bình sữa, mắt Khẩu Khẩu trông mong nhìn bình sữa trong tay anh, duỗi tay muốn uống.
“Bảo bối, chờ một chút, còn nóng.” Cố Yến Khanh dỗ nó.
Đứa nhỏ chỉ nghĩ đến ăn kia không hiểu cái gì là nóng với không nóng. Nó chỉ biết ba nó không cho nó uống sữa. Bé thật ủy khuất, bé muốn uống sữa.
Khẩu Khẩu mỗi lần nhìn thấy sữa bột đều gấp gáp muốn uống, một phút cũng không thể chờ. Đôi khi sữa hơi nóng mà muốn thổi cho nguội một chút thì Khẩu Khẩu sẽ gấp đến mức khóc lên, phảng phất như bị ngược đãi. Cũng không biết cái tính xấu đó được di truyền từ ai.
Cho nên Hứa Hàm mà pha sữa bột cho nó đều pha nước ấm cùng nước lạnh đến độ vừa phải, sau đó cho sữa bột vào. Pha sữa bột với độ nóng vừa đủ sẽ không bắt nó phải chờ.
Nhưng Cố Yến Khanh không biết, anh trực tiếp mang bình sữa ra khoe trước mặt Khẩu Khẩu. Nó không bắt được cái bình, cũng không uống được sữa.
“Nó vội vã muốn uống, ngày thường cô làm như thế nào?” Cố Yến Khanh thấy con mình khóc, bó tay không có biện pháp.
“Đưa tôi đi.”
Hứa Hàm nhận bình sữa trong tay anh, đổ ra một cái ly, sau đó lại chế nước ấm một lần nữa rồi pha thêm sữa bột.
Khẩu Khẩu thấy bình sữa lại bị mẹ cầm đi, càng ủy khuất, thậm chí còn giận dữ đánh cái lan can của xe nôi.
Trong lòng Cố Yến Khanh hổ thẹn, Khẩu Khẩu lớn như vậy rồi mà một người ba như anh đến sữa còn không biết pha. Có thể thấy được cái trách nhiệm ba này anh còn chưa làm tròn.
Anh cúi người bế Khẩu Khẩu lên, nhìn bộ dáng này của nó vừa đau lòng vừa buồn cười, dỗ nó, nói: “Bảo bảo ngoan, mẹ thổi nguội sữa cho con, sắp uống được rồi.”
Khẩu Khẩu mặc kệ Cố Yến Khanh, tròng mắt chăm chú nhìn vào bình sữa, vô cùng tập trung. Trên mặt viết rõ mấy chữ “Bé muốn uống sữa.”
Uyên Uyên cũng đùa nó, cầm con lật đật lại gần: “Khẩu Khẩu ngoan, đợi một chút là được rồi, chơi con lật đật này đi.”
Đáng tiếc Khẩu Khẩu đang trong cơn nghiện sữa, không liếc mắt một cái nhìn món đồ chơi trên tay Uyên Uyên, trong mắt nó chỉ có sữa.
Hứa Hàm chạy nhanh đậy nắp lên cho chỗ sữa đã pha xong, lắc đều rồi đưa cho Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu lập tức đưa tay nhỏ lên bắt lấy bình sữa, nằm trong khuỷu tay của Cố Yến Khanh uống sữa. Trong con mắt tròn xoe của nó vẫn còn nước mắt. Nó vừa uống vừa trông chừng Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh lấy cái khăn giấy trong tay Hứa Hàm lau nước mắt cho nó, duỗi tay sờ mũi nhỏ của nó: “Tham ăn.”
“Hừ hừ.” Từ trong cổ họng Khẩu Khẩu phát ra tiếng cười, miệng lại không rời khỏi núm v* cao su.
Hứa Hàm nhìn Khẩu Khẩu đang ăn ngon lành. Thế mà nó lại uống hết nửa bình sữa. Cô có chút ngoài ý muốn, Khẩu Khẩu tuy rằng thèm uống sữa, nhưng đó là nó thèm thôi. Thật ra hai ngày nay thân thể của nó không tốt, uống được hai ngụm là bỏ.
Hôm nay lại uống nhiều như vậy!
Chẳng lẽ là do sữa Cố Yến Khanh mua uống ngon?
Hứa Hàm không nhịn được cầm bình sữa lên xem nó là của hãng gì, nhưng trên đó toàn là tiếng Anh. Hứa Hàm… Khụ khụ, tiếng Anh của cô không tốt lắm, đọc không hiểu.
Chắc là sữa bột nhập khẩu từ nước ngoài uống ngon hơn và thơm hơn nhiều so với sữa bình thường cô mua cho Khẩu Khẩu.
Tác giả có lời muốn nói: Không có sữa bột quý như vậy đâu, là nam chủ nói bừa thôi.
Trước cửa nhà cô có một miếng đất rất lớn, hơn nữa còn nằm bên cạnh đường, nếu mang rau từ đó lên xe vô cùng tiện. Hứa Hàm đã thèm nhỏ rãi miếng đất đó từ lâu, nhưng chủ miếng đất không chịu cho thuê.
Nhưng hôm nay chủ miếng đất đó đến đây nói cho cô là con dâu của bà ấy mang thai, bà ấy muốn lên thành phố chăm sóc cô ấy và cháu của mình, không thể trồng trên mảnh đất đó nên cho Hứa Hàm thuê.
Nhưng Hứa Hàm đang định mở quán đồ ăn chay, khẳng định không có thời gian ở nhà trồng rau. Cô lại chưa tìm thấy người nào thích hợp để thuê làm thay mình. Chủ yếu là do bí mật không thể bại lộ, nếu không người ta sẽ nói Khẩu Khẩu là quái vật.
Hay là nhờ cậu hai mợ hai của cô lại đây nhỉ?
Cô sẽ nhờ mợ hai hỗ trợ trồng rau làm cỏ hái rau gì đó, cậu hai sẽ hỗ trợ đóng gói cùng mang rau lên xe. Về sau cô mở quán thức ăn chay, nếu nhờ người quen vận chuyển, chăm sóc rau khẳng định cũng đáng tin hơn rất nhiều.
Còn về tiền thì khả năng giai đoạn đầu cũng chưa có quá nhiều, chờ về sau cô kiếm được nhiều tiền thì sẽ trả cho họ nhiều hơn.
Hứa Hàm càng nghĩ càng thấy có thể, cậu hai mợ hai của cô đều là người trung hậu thành thật, nói cho họ biết bí mật hoàn toàn không có vấn đề gì.
Hứa Hàm quyết định xong thì đi tìm bọn họ nói chuyện.
……
Đảo mắt đã tới mùng ba, bà nội Kiều đi thăm người thân. Hứa Hàm không quá quen thuộc họ hàng nên không đi, liền cùng Khẩu Khẩu ở nhà.
Có thể là do hôm đó Khẩu Khẩu xem pháo hoa xong bị lạnh, hai ngày nay thân thể có chút không thoải mái, uống sữa cũng sẽ chớ. Cả người nó héo héo, đi khám bác sĩ thì người ta lại bảo không có việc gì, chỉ cần uống nhiều nước sôi để nguội.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, Hứa Hàm đẩy xe nôi ra bên ngoài, lại buông màn che xuống, như vậy Khẩu Khẩu ngồi trong sẽ vừa cảm nhận được không khí ấm áp bên ngoài, lại không bị phơi đen ngoài nắng.
“Nào, bảo bảo, uống chút nước sôi.” Hứa Hàm đem bình sữa đựng nước ấm tới bên miệng nó.
Bạn nhỏ Khẩu Khẩu giữ bình sữa, đem vú cao su ngậm vào trong miệng.
“Con phải hút chứ, đừng lừa mẹ nha.” Hứa Hàm thấy bạn nhỏ chỉ ngậm vú cao su làm bộ như chính mình đang uống, nhưng cái miệng nhỏ lại không nhúc nhích. Cô duỗi tay nâng bình sữa của nó lên, bất đắc dĩ nói.
Tuổi còn nhỏ thế này đã biết chơi xấu rồi.
Nghe mẹ nói xong, Khẩu Khẩu uống hai ngụm.
“Uống thêm một ngụm nữa, ngoan nào.” Hứa Hàm dỗ nó.
Khẩu Khẩu vẻ mặt vô tội nhìn Hứa Hàm, không uống, trông rất đáng yêu.
Hứa Hàm bị nó nhìn đến tâm can đều run, duỗi tay nhéo nhéo mũi nhỏ của nó: “Con đáng yêu quá!”
Hoàng Đại Tiên cũng chạy lại đây, nằm dưới xe nôi của Khẩu Khẩu ngủ. Trước mặt người ngoài Hoàng Đại Tiên rất cao lãnh, nhưng trước mặt người nhà vẫn vô cùng thân cận với con người. Chỉ cần Hứa Hàm không động tí lại vuốt lông nó thì nó đều cực kỳ nguyện ý thân cận với con người.
Hoàng Đại Tiên cũng là động vật rất manh, Hứa Hàm thấy mình như một người chiến thắng nhân sinh, bên trái có một Khẩu Khẩu rất manh, bên phải lại có Hoàng Đại Tiên cũng manh* nữa.
*manh là đáng yêu nha các nàng ^^
Đang lúc Hứa Hàm trầm mê trong niềm hạnh phúc được trái ôm phải ấp thì ngoài cửa truyền đến tiếng động. Hứa Hàm quay đầu nhìn ra, chỉ thấy một cô gái đứng đó: “Xin hỏi Kiều Vãn Tình ở đây sao?”
Hứa Hàm thấy cô gái đó trông rất lạ mắt, cũng không biết có họ với nhà bọn họ không vì cô cũng không rõ lắm về họ hàng nhà Kiều Vãn Tình.
Nghĩ đến đây, Hứa Hàm đứng lên, khách khí nói: “Tôi đây, cô là…”
Trên mặt cô gái kia vui vẻ, đánh giá Hứa Hàm từ trên xuống dưới một cái rồi nói với người đứng sau: “Anh, chính là nơi này.”
Hứa Hàm: “?”
Chỉ một lát sau, một người đàn ông trắng nõn sạch sẽ xuất hiện ở cửa, thoại nhìn hơi mang chút dáng vẻ của trẻ con, trẻ tuổi. Ánh mắt anh ta sáng lấp lánh nhìn Hứa Hàm, nói: “Chào cô! Tôi là cháu ngoại của Lý Hoa Sen, hẳn là bà đã từng nhắc đến tôi với cô.”
Cháu ngoại? Là cái người muốn làm quen với cô đó hả?
Đối phương chính là không mời tự đến, tức khắc Hứa Hàm xụ mặt xuống: “À, nhưng không phải là tôi đã bảo hiện tại chưa có ý định sao? Hai vị đây là ý gì?”
“Chúng tôi chỉ tới đây một chút, dù sao cũng chỉ là nhìn mặt nhau một cái thôi mà, có đến được hay không lại là chuyện khác, chúng ta làm bạn bè cũng được mà.” Em gái của người đàn ông kia vô cùng lão luyện nói.
Hứa Hàm: “……”
Có người da mặt dày như vậy sao?
Trên tay người đàn ông kia cầm một chút quà tặng đã được chuẩn bị tốt, muốn để vào trong phòng Hứa Hàm, Hứa Hàm căng mặt nói: “Anh không cần mang vào đâu, tôi sẽ không nhận.”
Người đàn ông đó cười nói: “Không có việc gì, chỉ là một chút quà mọn, Kiều tiểu thư không cần khách khí.”
“Khách khí gì đâu,” khẩu khí Hứa Hàm không tốt, “Tôi căn bản không muốn khách khí cùng mấy người.”
Hứa Hàm vừa nói như vậy, không khí lập tức trở nên xấu hổ. Người đàn ông cùng em gái của anh ta liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó em gái anh ta nhìn đến Khẩu Khẩu trong xe nôi, lại cười nói: “Oa, đây là con của cô đúng không? Thật đáng yêu nha, ai nha, bạn nhỏ còn biết tự uống nước này.”
Người đàn ông cũng thò đầu qua xem, nói: “Lớn lên thật đẹp, trắng trẻo hồng hồng, làm con của tôi, tôi nhất định sẽ thương nó thật tốt.”
“Làm con của anh? Nghĩ tốt đẹp quá nhỉ?” Khi bọn họ đang nhìn Khẩu Khẩu thì nghe được thanh âm thanh lãnh thình lình toát ra từ phía sau. Đó không phải là thanh âm của Kiều Vãn Tình, mà là của… một người đàn ông khác.
Hai người cùng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai mặt lạnh đứng ở cửa.
Đồng thời, Uyên Uyên cũng chạy chậm vào, nhào qua ôm lấy đùi Hứa Hàm, đôi mắt trong trẻo nhìn cô: “Dì Kiều, năm mới vui vẻ.”
Hứa Hàm: “……”
Thế gian này, còn chuyện trùng hợp đến thế sao?
Cô bế Uyên Uyên lên: “Năm mới vui vẻ.”
Cố Yến Khanh lạnh mặt đi vào, anh cùng Khẩu Khẩu giống nhau, người sáng suốt đều nhìn ra bọn họ là cha con.
Bởi vì con mình bị người ta mơ ước, cả người Cố Yến Khanh tỏa ra áp suất thấp làm tức khắc hai người kia không đứng nổi.
Nhưng đối phương cũng biết Kiều Vãn Tình đã ly hôn với ba đứa nhỏ nên dưới khí tràng dọa người của Cố Yến Khanh, người đàn ông lạ mặt kia vẫn căng da đầu nói: “Mỗi tháng tôi thu nhập năm vạn, gia cảnh không tồi, tự nghĩ là lớn lên cũng không quá xấu, mấu chốt là biết thương người, yêu trẻ con. Có thể nói cũng khá hoàn hảo.”
Cố Yến Khanh nhướng mày: “Thu nhập cũng khá cao, làm gì mà lợi hại như thế?”
“Chúng tôi bán thịt lợn ở trung tâm thương mại trong thành phố,” em gái của người đàn ông kia nói, “Kiều tiểu thư cũng không cần phải tới giúp đỡ chúng tôi làm việc, chỉ phụ trách thu tiền là được, ngẫu nhiên lúc nào bận thì giúp chặt xương, không mệt đâu. So với ở nhà làm ruộng thì còn tốt hơn, tiền trong nhà thu được đều để Kiều tiểu thư quản, chúng tôi sẽ không bạc đãi Kiều tiểu thư.”
Hứa Hàm: “……”
Cô không có kỳ thị nghề nghiệp, nhưng nghe bọn họ nói xong tại sao lại cảm thấy hơi buồn cười nhỉ?
“Con tôi kén ăn, chỉ ăn sữa bột đặc chế của hoàng gia nước Anh, giá bán 10 vạn một hộp.” Cố Yến Khanh cầm vài hộp sữa bột trong túi đặt trước mặt bọn họ, thanh âm lạnh lẽo, “Anh có kiếm đủ tiền sữa bột cho con tôi không?”
Hứa Hàm: “……”
Có sữa bột quý như vậy à? Sợ là vàng giã nhỏ ra đấy!
Tôi ít đọc sách, anh đừng có lừa tôi.
Còn câu nước Anh kia nghe thế nào cứ là lạ.
Mấu chốt là bộ dáng hai người kia còn chưa quá tin tưởng, người đàn ông xa lạ kia cười hơi xấu hổ: “Sữa bột cần gì phải mua tốt như vậy, nó lại chẳng trộn lẫng vàng.”
“Bởi vì nhiều tiền quá không biết mua gì, anh có ý kiến?”
Người đàn ông lạ mặt: “…..”
Hai anh em kia cuối cùng không so giàu có được với Cố Yến Khanh, xám xịt rời đi.
“Người như vậy còn mơ tưởng muốn làm ba của con tôi, đúng là nằm mơ.” Ngữ khí Cố Yến Khanh mang theo sự khắc nghiệt trước nay chưa từng có.
“Người xấu.” Uyên Uyên cũng căm phẫn.
Hứa Hàm nhịn cười dẫn đến nội thương, nhìn Cố Yến Khanh nghiêm trang nói hươu nói vượn, tự dưng cảm thấy vui vẻ. Cô duỗi tay sờ sờ đầu Uyên Uyên nói: “Không được học hư thúc thúc của cháu.”
“Uyên Uyên, mang cái này cho A Hoàng ăn đi.” Cố Yến Khanh lấy một túi thịt khô từ trong túi mình ra đưa cho Uyên Uyên. Uyên Uyên vui vẻ cầm túi thịt đi tìm A Hoàng.
Cố Yến Khanh đau lòng bế Khẩu Khẩu lên, sắc mặt không tốt nói: “Ba kế?”
Nghĩ đến người đàn ông vừa mới xuất hiện kia, Cố Yến Khanh tức giận muốn đánh người.
Loại người có phẩm tính như thế này cũng xứng với Kiều Vãn Tình?!
Đúng là người nào cũng muốn làm ba của con anh!
“Kế cái đầu anh đấy, tự bọn họ tìm tới của,” Hứa Hàm lấy bình sữa đựng nước của Khẩu Khẩu, nói, “Nếu muốn tìm tôi cũng sẽ tìm người giống như ai kia cho Khẩu Khẩu uống sữa 10 vạn nhé!”
Cố Yến Khanh: “……”
Tuy bị châm chọc đến không nói ra lời, nhưng tâm tình Cố Yến Khanh tự dưng tốt hẳn lên.
Từ sau khi Hứa Hàm bị cảm thì không còn đủ sữa cho Khẩu Khẩu nữa, ăn cái gì cũng chẳng có thêm sữa. Ngày trước Khẩu Khẩu hoàn toàn không cần ăn sữa bột mà hiện giờ cũng phải uống thêm, nếu không thì không đủ no.
Lần trước cô đăng lên vòng bạn bè hỏi cho bé uống loại sữa bột nào thì tốt, chắc Cố Yến Khanh thấy được nên mua sữa bột mang lại đây.
Cố Yến Khanh lần này lại đây mang theo nhiều hộp sữa bột. Sữa được đặt trong túi bóng, đợt này Khẩu Khẩu uống nhiều sữa bột, nhìn thấy sữa bột, tức khắc biết có đồ ăn ngon, duỗi tay “A a” muốn.
“Khẩu Khẩu muốn uống sữa bột sao?” Cố Yến Khanh nhìn bộ dáng của nó, duỗi tay cầm một hộp lên làm Khẩu Khẩu đang trong vòng tay anh duỗi tay lấy qua. Cuối cùng Khẩu Khẩu ôm hộp sữa vui vẻ một hồi, cúi đầu gặm.
“Bảo bối, cái này không ăn được đâu. Nào, ngồi xuống chơi với anh Uyên Uyên rồi ba pha cho.”
Hứa Hàm thấy Cố Yến Khanh tới, có người giúp cô trông đứa nhỏ nên cô tranh thủ đi toilet một chút. Kết quả còn chưa đi xong đã nghe được tiếng khóc ủy khuất truyền tới từ bên ngoài.
Cô cho rằng đã xảy ra cái gì, kết quả vừa ra ngoài thì thấy Cố Yến Khanh đang cầm bình sữa, mắt Khẩu Khẩu trông mong nhìn bình sữa trong tay anh, duỗi tay muốn uống.
“Bảo bối, chờ một chút, còn nóng.” Cố Yến Khanh dỗ nó.
Đứa nhỏ chỉ nghĩ đến ăn kia không hiểu cái gì là nóng với không nóng. Nó chỉ biết ba nó không cho nó uống sữa. Bé thật ủy khuất, bé muốn uống sữa.
Khẩu Khẩu mỗi lần nhìn thấy sữa bột đều gấp gáp muốn uống, một phút cũng không thể chờ. Đôi khi sữa hơi nóng mà muốn thổi cho nguội một chút thì Khẩu Khẩu sẽ gấp đến mức khóc lên, phảng phất như bị ngược đãi. Cũng không biết cái tính xấu đó được di truyền từ ai.
Cho nên Hứa Hàm mà pha sữa bột cho nó đều pha nước ấm cùng nước lạnh đến độ vừa phải, sau đó cho sữa bột vào. Pha sữa bột với độ nóng vừa đủ sẽ không bắt nó phải chờ.
Nhưng Cố Yến Khanh không biết, anh trực tiếp mang bình sữa ra khoe trước mặt Khẩu Khẩu. Nó không bắt được cái bình, cũng không uống được sữa.
“Nó vội vã muốn uống, ngày thường cô làm như thế nào?” Cố Yến Khanh thấy con mình khóc, bó tay không có biện pháp.
“Đưa tôi đi.”
Hứa Hàm nhận bình sữa trong tay anh, đổ ra một cái ly, sau đó lại chế nước ấm một lần nữa rồi pha thêm sữa bột.
Khẩu Khẩu thấy bình sữa lại bị mẹ cầm đi, càng ủy khuất, thậm chí còn giận dữ đánh cái lan can của xe nôi.
Trong lòng Cố Yến Khanh hổ thẹn, Khẩu Khẩu lớn như vậy rồi mà một người ba như anh đến sữa còn không biết pha. Có thể thấy được cái trách nhiệm ba này anh còn chưa làm tròn.
Anh cúi người bế Khẩu Khẩu lên, nhìn bộ dáng này của nó vừa đau lòng vừa buồn cười, dỗ nó, nói: “Bảo bảo ngoan, mẹ thổi nguội sữa cho con, sắp uống được rồi.”
Khẩu Khẩu mặc kệ Cố Yến Khanh, tròng mắt chăm chú nhìn vào bình sữa, vô cùng tập trung. Trên mặt viết rõ mấy chữ “Bé muốn uống sữa.”
Uyên Uyên cũng đùa nó, cầm con lật đật lại gần: “Khẩu Khẩu ngoan, đợi một chút là được rồi, chơi con lật đật này đi.”
Đáng tiếc Khẩu Khẩu đang trong cơn nghiện sữa, không liếc mắt một cái nhìn món đồ chơi trên tay Uyên Uyên, trong mắt nó chỉ có sữa.
Hứa Hàm chạy nhanh đậy nắp lên cho chỗ sữa đã pha xong, lắc đều rồi đưa cho Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu lập tức đưa tay nhỏ lên bắt lấy bình sữa, nằm trong khuỷu tay của Cố Yến Khanh uống sữa. Trong con mắt tròn xoe của nó vẫn còn nước mắt. Nó vừa uống vừa trông chừng Cố Yến Khanh.
Cố Yến Khanh lấy cái khăn giấy trong tay Hứa Hàm lau nước mắt cho nó, duỗi tay sờ mũi nhỏ của nó: “Tham ăn.”
“Hừ hừ.” Từ trong cổ họng Khẩu Khẩu phát ra tiếng cười, miệng lại không rời khỏi núm v* cao su.
Hứa Hàm nhìn Khẩu Khẩu đang ăn ngon lành. Thế mà nó lại uống hết nửa bình sữa. Cô có chút ngoài ý muốn, Khẩu Khẩu tuy rằng thèm uống sữa, nhưng đó là nó thèm thôi. Thật ra hai ngày nay thân thể của nó không tốt, uống được hai ngụm là bỏ.
Hôm nay lại uống nhiều như vậy!
Chẳng lẽ là do sữa Cố Yến Khanh mua uống ngon?
Hứa Hàm không nhịn được cầm bình sữa lên xem nó là của hãng gì, nhưng trên đó toàn là tiếng Anh. Hứa Hàm… Khụ khụ, tiếng Anh của cô không tốt lắm, đọc không hiểu.
Chắc là sữa bột nhập khẩu từ nước ngoài uống ngon hơn và thơm hơn nhiều so với sữa bình thường cô mua cho Khẩu Khẩu.
Tác giả có lời muốn nói: Không có sữa bột quý như vậy đâu, là nam chủ nói bừa thôi.