Mãng Hoang Kỷ
Chương 1288
Phong cách Huyễn Giới thật sự không thích hợp với mình, chủ yếu Vũ Thường Đạo Quân đi hướng âm nhu lưu.
Huyễn trần văn tự có độ khó cao tới mức khó đỡ.
Ảo thuật phù mộc kiều tiếp cận Huyễn Giới, hơn nữa ảo thuật do chủ nhân là lôi đình chúa tể sáng chế, tuy lôi đình chúa tể mạnh nhất là lôi đình một đạo, ảo thuật không quá mạnh nhưng vẫn tiếp cận Vũ Thường Đạo Quân. Mà phong cách của lôi đình chúa tể tiếp cận phong cách của Kỷ Ninh chút ít.
- Trực tiếp cường thế hướng dẫn huyễn hoặc làm cho địch nhân bất tri bất giác tựu chịu ảnh hưởng, vào lúc địch nhân tin rằng mình đã thoát khỏi ảo cảnh lại là lúc địch nhân thực trúng chiêu, thủ đoạn ngoan độc.
Kỷ Ninh cười nói:
- Hấp thu một ít bí quyết trên phù mộc kiều, ảo thuật của ta cuối cùng dần dần thành hình.
- Nếu tại tinh hà lưu vực, ảo thuật dần dần thành hình.
- Ảo thuật ta gọi là —— Huyễn Tinh Thuật!
Kỷ Ninh có chút vui mừng.
Ngộ ra Huyễn Tinh Thuật này, nó càng có trợ giúp lớn trong chiến đấu.
Tâm Lực Diệt Tuyệt Thuật quá mức dã man, địch nhân để kháng không nổi thì phải chết! Một khi địch nhân ngạnh kháng sẽ bảo trì thanh tỉnh, khi đó Tâm Lực Diệt Tuyệt Thuật không dùng được.
Huyễn Tinh Thuật có thể ảnh hưởng tới địch nhân khi chiến đấu, chỉ cần địch nhân lâm vào thác loạn, hơi chút ảnh hưởng trong nháy mắt thì mình sẽ thắng.
- Huyễn Tinh Thuật còn phải hoàn thiện tăng lên, nếu như có thể hấp thu huyền bí huyễn trần văn tự, nói không chừng tương lai có thể giống như Vũ Thường Đạo Quân, bằng vào thủ đoạn tâm lực trở thành Đạo Quân mạnh nhất.
Kỷ Ninh cũng biết mình còn kém xa, còn yếu hơn Huyễn Giới một chút, càng không cần nói Vũ Thường Đạo Quân mạnh nhất là Vũ Thường Mê Hồn Khúc.
- Bắc Minh, ngươi tỉnh rồi.
Cửu Trần giáo chủ đứng bên kia cầu gỗ hô lên:
- Nhanh lên nhanh lên, chúng ta đã sớm muốn đi vào thăm dò, hai trọng nguy hiểm qua đi, bên trong cũng không nguy hiểm, đều là bảo vật bối và cơ duyên ah, chúng ta chờ ngươi mấy ngàn năm, ngươi nói ta nghĩa khí cỡ nào?
- Ngươi nghĩa khí.
Kỷ Ninh đạp lên phù mộc kiều và đi qua.
- Ta kéo ngươi khỏi cái chết hơn vạn lần, ta có đủ nghĩa khí không?
- Còn nói, ngươi xách cổ của ta.
Cửu Trần giáo chủ nói.
- Cứu mạng ngươi, ngươi còn yêu cầu cao.
Kỷ Ninh nói.
Lai Gia Đạo Quân lúc này nhìn Kỷ Ninh, Cửu Trần trêu ghẹo lẫn nhau, hắn hiểu được, giao tình của hắn và Kỷ Ninh không thâm hậu tới mức này, dù sao Kỷ Ninh và Cửu Trần cũng nhiều lần trải qua sinh tử.
Đi ra khỏi phạm vi cầu gỗ.
- Dựa theo tộc của ta ghi lại, kế tiếp sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Lai Gia Đạo Quân nói ra:
- Có một điều kiện tiên quyết là không tham lam.
Ào ào ào...
Bỗng nhiên xa xa có điện xà vĩnh hằng thần lôi nhanh chóng hội tụ, lúc này nhanh chóng hình thành lôi đình cự nhân trước mặt đám người Kỷ Ninh, lôi đình thủ hộ giả nhìn Kỷ Ninh, hắn cười nói:
- Không nghĩ tới còn có một người tu hành tâm lực, không tệ, ngươi gọi là Bắc Minh, đúng không?
- Bắc Minh bái kiến thủ hộ giả tiền bối.
Kỷ Ninh cũng hành lễ nói.
- Trước kia ngạnh kháng ba chưởng của ta, ảo cảnh không có tác dụng với ngươi, ân, ngươi có thể chọn một kiện bảo vật trong Đình Nam hành cung mang đi. Nhớ kỹ, chỉ một kiện. Về phần hai người các ngươi không thể mang đi bất cứ bảo vật gì.
Lôi đình thủ hộ giả nói ra:
- Nhớ kỹ, không thể lòng tham, có lòng tham thì chết!
Kỷ Ninh giật mình, thì ra đừng tham lam là như thế.
- Tiểu tử, chủ nhân của ta trước khi tham gia đại chiến đã lưu lại bốn tòa hành cung, phân tán khắp nơi trong Ngu Tinh Hải. Nếu như ngươi có thể thông qua bốn hành cung khảo nghiệm, còn có một phần đại cơ duyên.
Lôi đình thủ hộ giả cười thần bí, thân thể hắn phân tán biến mất.
Kỷ Ninh sững sờ, lập tức dở khóc dở cười.
Bốn tòa hành cung phân tán các nơi trong Ngu Tinh Hải?
Có lẽ trước đại chiến thượng cổ, Ngu Tinh Hải không nhiều nguy hiểm lắm. Nhưng bây giờ cho dù chúa tể cũng không dám tùy tiện xông vào, đi nơi nào tìm ba tòa hành cung khác đây?
- Ngươi vậy mà có thể mang đi một kiện bảo vật? Vì cái gì ta không thể mang đi?
Cửu Trần giáo chủ nhìn Kỷ Ninh.
- Ha ha, đừng quên trước kia trong động quật ngươi đạt được bảo bối, ta không có đạt được cái gì đó.
Kỷ Ninh chế nhạo, lúc trước tổ tiên cổ tu hành giả không cho mình cái gì cả.
- Phong thủy luân chuyển, lần này đến phiên ngươi không mang được cái gì cả.
Khi Cửu Trần và Kỷ Ninh vừa đi vừa nói chuyện, Lai Gia Đạo Quân lại biểu lộ phức tạp nhìn Kỷ Ninh.
- Lai Gia Đạo Quân, như thế nào?
Bỗng nhiên Kỷ Ninh ý thức được cái gì.
- Bắc Minh huynh, chỉ sợ ngươi còn không có ý thức được có thể mang một kiện bảo vật ra khỏi Đình Nam hành cung có ý vị như thế nào.
Lai Gia Đạo Quân biểu lộ phức tạp, chần chờ nói:
- Tinh hà nhất tộc ta phi thường coi trọng một kiện bảo vật bên trong, nếu như Bắc Minh huynh ngươi có thể mang bảo vật ra ngoài, hơn nữa nguyện ý trao đổi với tinh hà nhất tộc ta, như vậy tinh hà nhất tộc ta tự nhiên nguyện ý trả cái giá lớn.
- Tinh hà nhất tộc các ngươi trao đổi với ta?
Kỷ Ninh khẽ giật mình, nói:
- Tinh hà nhất tộc các ngươi nhiều đời Đạo Quân đi vào, sẽ không có mang được bảo vật ra ngoài sao?
- Có.
Lai Gia Đạo Quân gật đầu, nói:
- Cũng chỉ có một! Có thể có được vĩnh hằng thần lôi tán thành rất khó khăn, trong lịch sử tộc ta chỉ có người gánh được ba chưởng, cũng vượt qua ảo cảnh nhưng không chiếm được tán thành.
Kỷ Ninh lúc này mới dần dần hiểu ra, vĩnh hằng thần lôi tán thành rất bất phàm.
- Tộc của ta cũng chỉ có mang bảo vật đi, đó là một kiện bảo vật khác.
Lai Gia Đạo Quân nói ra:
- Tộc của ta còn cực kỳ khát vọng muốn một kiện bảo vật, bên trong, nếu Bắc Minh huynh nguyện ý trao đôi với tinh hà nhất tộc ta... Ngươi cứ việc yên tâm, tộc của ta nhất định sẽ không bạc đãi Bắc Minh huynh, pháp thân của ta đang ở tộc quần, chúng ta có thể đàm phán xong Bắc Minh huynh lại mang đi ra ngoài cũng không muộn, về phần địa điểm và thời gian trao đổi do Bắc Minh huynh quyết định! Mặc dù trao đổi trong vô tận cương vực cũng có thể.
Nội tâm Kỷ Ninh khẽ động, tinh hà nhất tộc cực kỳ khát vọng một kiện bảo vật trong hành cung này đấy.
- Bảo vật gì?
Kỷ Ninh hỏi.
- Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô.
Lai Gia Đạo Quân nói ra.
- Lư hương?
Kỷ Ninh có chút buồn bực.
Huyễn trần văn tự có độ khó cao tới mức khó đỡ.
Ảo thuật phù mộc kiều tiếp cận Huyễn Giới, hơn nữa ảo thuật do chủ nhân là lôi đình chúa tể sáng chế, tuy lôi đình chúa tể mạnh nhất là lôi đình một đạo, ảo thuật không quá mạnh nhưng vẫn tiếp cận Vũ Thường Đạo Quân. Mà phong cách của lôi đình chúa tể tiếp cận phong cách của Kỷ Ninh chút ít.
- Trực tiếp cường thế hướng dẫn huyễn hoặc làm cho địch nhân bất tri bất giác tựu chịu ảnh hưởng, vào lúc địch nhân tin rằng mình đã thoát khỏi ảo cảnh lại là lúc địch nhân thực trúng chiêu, thủ đoạn ngoan độc.
Kỷ Ninh cười nói:
- Hấp thu một ít bí quyết trên phù mộc kiều, ảo thuật của ta cuối cùng dần dần thành hình.
- Nếu tại tinh hà lưu vực, ảo thuật dần dần thành hình.
- Ảo thuật ta gọi là —— Huyễn Tinh Thuật!
Kỷ Ninh có chút vui mừng.
Ngộ ra Huyễn Tinh Thuật này, nó càng có trợ giúp lớn trong chiến đấu.
Tâm Lực Diệt Tuyệt Thuật quá mức dã man, địch nhân để kháng không nổi thì phải chết! Một khi địch nhân ngạnh kháng sẽ bảo trì thanh tỉnh, khi đó Tâm Lực Diệt Tuyệt Thuật không dùng được.
Huyễn Tinh Thuật có thể ảnh hưởng tới địch nhân khi chiến đấu, chỉ cần địch nhân lâm vào thác loạn, hơi chút ảnh hưởng trong nháy mắt thì mình sẽ thắng.
- Huyễn Tinh Thuật còn phải hoàn thiện tăng lên, nếu như có thể hấp thu huyền bí huyễn trần văn tự, nói không chừng tương lai có thể giống như Vũ Thường Đạo Quân, bằng vào thủ đoạn tâm lực trở thành Đạo Quân mạnh nhất.
Kỷ Ninh cũng biết mình còn kém xa, còn yếu hơn Huyễn Giới một chút, càng không cần nói Vũ Thường Đạo Quân mạnh nhất là Vũ Thường Mê Hồn Khúc.
- Bắc Minh, ngươi tỉnh rồi.
Cửu Trần giáo chủ đứng bên kia cầu gỗ hô lên:
- Nhanh lên nhanh lên, chúng ta đã sớm muốn đi vào thăm dò, hai trọng nguy hiểm qua đi, bên trong cũng không nguy hiểm, đều là bảo vật bối và cơ duyên ah, chúng ta chờ ngươi mấy ngàn năm, ngươi nói ta nghĩa khí cỡ nào?
- Ngươi nghĩa khí.
Kỷ Ninh đạp lên phù mộc kiều và đi qua.
- Ta kéo ngươi khỏi cái chết hơn vạn lần, ta có đủ nghĩa khí không?
- Còn nói, ngươi xách cổ của ta.
Cửu Trần giáo chủ nói.
- Cứu mạng ngươi, ngươi còn yêu cầu cao.
Kỷ Ninh nói.
Lai Gia Đạo Quân lúc này nhìn Kỷ Ninh, Cửu Trần trêu ghẹo lẫn nhau, hắn hiểu được, giao tình của hắn và Kỷ Ninh không thâm hậu tới mức này, dù sao Kỷ Ninh và Cửu Trần cũng nhiều lần trải qua sinh tử.
Đi ra khỏi phạm vi cầu gỗ.
- Dựa theo tộc của ta ghi lại, kế tiếp sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Lai Gia Đạo Quân nói ra:
- Có một điều kiện tiên quyết là không tham lam.
Ào ào ào...
Bỗng nhiên xa xa có điện xà vĩnh hằng thần lôi nhanh chóng hội tụ, lúc này nhanh chóng hình thành lôi đình cự nhân trước mặt đám người Kỷ Ninh, lôi đình thủ hộ giả nhìn Kỷ Ninh, hắn cười nói:
- Không nghĩ tới còn có một người tu hành tâm lực, không tệ, ngươi gọi là Bắc Minh, đúng không?
- Bắc Minh bái kiến thủ hộ giả tiền bối.
Kỷ Ninh cũng hành lễ nói.
- Trước kia ngạnh kháng ba chưởng của ta, ảo cảnh không có tác dụng với ngươi, ân, ngươi có thể chọn một kiện bảo vật trong Đình Nam hành cung mang đi. Nhớ kỹ, chỉ một kiện. Về phần hai người các ngươi không thể mang đi bất cứ bảo vật gì.
Lôi đình thủ hộ giả nói ra:
- Nhớ kỹ, không thể lòng tham, có lòng tham thì chết!
Kỷ Ninh giật mình, thì ra đừng tham lam là như thế.
- Tiểu tử, chủ nhân của ta trước khi tham gia đại chiến đã lưu lại bốn tòa hành cung, phân tán khắp nơi trong Ngu Tinh Hải. Nếu như ngươi có thể thông qua bốn hành cung khảo nghiệm, còn có một phần đại cơ duyên.
Lôi đình thủ hộ giả cười thần bí, thân thể hắn phân tán biến mất.
Kỷ Ninh sững sờ, lập tức dở khóc dở cười.
Bốn tòa hành cung phân tán các nơi trong Ngu Tinh Hải?
Có lẽ trước đại chiến thượng cổ, Ngu Tinh Hải không nhiều nguy hiểm lắm. Nhưng bây giờ cho dù chúa tể cũng không dám tùy tiện xông vào, đi nơi nào tìm ba tòa hành cung khác đây?
- Ngươi vậy mà có thể mang đi một kiện bảo vật? Vì cái gì ta không thể mang đi?
Cửu Trần giáo chủ nhìn Kỷ Ninh.
- Ha ha, đừng quên trước kia trong động quật ngươi đạt được bảo bối, ta không có đạt được cái gì đó.
Kỷ Ninh chế nhạo, lúc trước tổ tiên cổ tu hành giả không cho mình cái gì cả.
- Phong thủy luân chuyển, lần này đến phiên ngươi không mang được cái gì cả.
Khi Cửu Trần và Kỷ Ninh vừa đi vừa nói chuyện, Lai Gia Đạo Quân lại biểu lộ phức tạp nhìn Kỷ Ninh.
- Lai Gia Đạo Quân, như thế nào?
Bỗng nhiên Kỷ Ninh ý thức được cái gì.
- Bắc Minh huynh, chỉ sợ ngươi còn không có ý thức được có thể mang một kiện bảo vật ra khỏi Đình Nam hành cung có ý vị như thế nào.
Lai Gia Đạo Quân biểu lộ phức tạp, chần chờ nói:
- Tinh hà nhất tộc ta phi thường coi trọng một kiện bảo vật bên trong, nếu như Bắc Minh huynh ngươi có thể mang bảo vật ra ngoài, hơn nữa nguyện ý trao đổi với tinh hà nhất tộc ta, như vậy tinh hà nhất tộc ta tự nhiên nguyện ý trả cái giá lớn.
- Tinh hà nhất tộc các ngươi trao đổi với ta?
Kỷ Ninh khẽ giật mình, nói:
- Tinh hà nhất tộc các ngươi nhiều đời Đạo Quân đi vào, sẽ không có mang được bảo vật ra ngoài sao?
- Có.
Lai Gia Đạo Quân gật đầu, nói:
- Cũng chỉ có một! Có thể có được vĩnh hằng thần lôi tán thành rất khó khăn, trong lịch sử tộc ta chỉ có người gánh được ba chưởng, cũng vượt qua ảo cảnh nhưng không chiếm được tán thành.
Kỷ Ninh lúc này mới dần dần hiểu ra, vĩnh hằng thần lôi tán thành rất bất phàm.
- Tộc của ta cũng chỉ có mang bảo vật đi, đó là một kiện bảo vật khác.
Lai Gia Đạo Quân nói ra:
- Tộc của ta còn cực kỳ khát vọng muốn một kiện bảo vật, bên trong, nếu Bắc Minh huynh nguyện ý trao đôi với tinh hà nhất tộc ta... Ngươi cứ việc yên tâm, tộc của ta nhất định sẽ không bạc đãi Bắc Minh huynh, pháp thân của ta đang ở tộc quần, chúng ta có thể đàm phán xong Bắc Minh huynh lại mang đi ra ngoài cũng không muộn, về phần địa điểm và thời gian trao đổi do Bắc Minh huynh quyết định! Mặc dù trao đổi trong vô tận cương vực cũng có thể.
Nội tâm Kỷ Ninh khẽ động, tinh hà nhất tộc cực kỳ khát vọng một kiện bảo vật trong hành cung này đấy.
- Bảo vật gì?
Kỷ Ninh hỏi.
- Ly Hợp Thạch Phủ Hương Lô.
Lai Gia Đạo Quân nói ra.
- Lư hương?
Kỷ Ninh có chút buồn bực.