Mãng Hoang Kỷ
Chương 1287
Nửa canh giờ sau, ánh mắt Lai Gia Đạo Quân thanh minh, hắn vẫn trịnh trọng tiến về phía trước nhưng hắn vô tri vô giác đi tới biên giới cầu rỗ, rõ ràng đi lệch ra nhưng hắn không phá hiện được, hắn vẫn đi vào hồ nước, trong hồ nước tràn ngập hàn khí màu trắng sữa giống như muốn thôn phệ Lai Gia Đạo Quân.
- Cẩn thận.
Kỷ Ninh khẽ vươn tay, cánh tay tăng vọt tầm hơn mười trượng, cánh tay Kỷ Ninh thẩm thấu vào trong ảo cảnh, thần lực của ảo cảnh cũng bắt đầu ảnh hưởng Kỷ Ninh.
Giống như dòng suối trùng kích đá ngầm, đá ngầm vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Ninh căn bản không bị ảnh hưởng, trực tiếp bắt lấy Lai Gia Đạo Quân sau đó kéo về.
Lúc kéo ra khỏi phạm vi cầu gỗ, Lai Gia Đạo Quân mới sững sờ.
- Xảy ra chuyện gì?
Lai Gia Đạo Quân khiếp sợ không thể tin được, hắn nhìn về phía Kỷ Ninh, nói:
- Ta rất thanh tỉnh, ta hoàn toàn thoát khỏi ảo cảnh.
- Là thoát khỏi, nếu như không có Bắc Minh thì ngươi đi vào trong hồ nước.
Cửu Trần giáo chủ cười nhạo một câu.
- Làm sao có thể, ta rõ ràng cảm giác mình rất thanh tỉnh, không có chịu ảnh hưởng...
Lai Gia Đạo Quân nói nhỏ dần, hắn thở dài nói:
- Ảo cảnh đáng sợ, vậy mà đã bất tri bất giác ảnh hưởng hồn phách của ta, ta mắt thường nhìn thấy đều là hư ảo, đạo tâm của ta không đủ mạnh ah, bất tri bất giác hồn phách chân linh cũng bị thẩm thấu.
- Ha ha, xem ra ngươi thật sự là yếu ah, cho ngươi nhìn thủ đoạn của ta.
Cửu Trần giáo chủ cười và đi tới phù mộc kiều, vừa đi hai bước hắn quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh, nói:
- Bắc Minh, nếu như ta cũng sắp rơi thì kéo ta lại đấy.
- Đây là tự nhiên.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Đương nhiên ta tin tưởng đạo tâm của ta không có vấn đề.
Cửu Trần giáo chủ đi qua, rất nhanh tựu đạp vào phù cầu gỗ.
Hắn đi lên cầu và đứng đó không nhúc nhích.
Hắn dừng lại vượt qua một giờ.
- Hừ.
Cửu Trần giáo chủ lúc này tươi cười, mở miệng nói:
- Ảo cảnh thật lợi hại, cuối cùng vẫn bị ta phá.
Nói xong hắn cất bước đi tới, còn chuyển biến đi vào chỗ hồ nước.
Kỷ Ninh sợ hãi nhảy lên, may mắn nhìn chằm chằm vào không dám thư giãn, hắn vươn tay, bàn tay tăng vọt mười trượng và trực tiếp túm lấy áo choàng bạc của Cửu Trần giáo chủ và kéo hắn trở về.
- Ngươi kéo ta làm gì vậy, ta chưa có đi sai.
Cửu Trần giáo chủ nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Ngươi tĩnh táo một chút và nhớ lại đi.
Kỷ Ninh lại không giải thích.
- Ta rõ ràng chưa có đi sai...
Cửu Trần giáo chủ nói chuyện nhỏ dần, hiển nhiên cũng dần dần thoát khỏi ảnh hưởng, hắn vô cùng kinh hãi.
- Ảo cảnh thật đáng sợ, còn cho tới bây giờ gặp qua ảo cảnh này. Ta lâm vào ảo cảnh, về sau ta xác định chân chính thoát ra khỏi ảo cảnh. Thế nhưng mà quá trình này nó cũng thẩm thấu và hồn phách và chân linh của ta, ảnh hưởng hồn phách chân linh.
- Đúng.
Lai Gia Đạo Quân cũng nói:.
- Ảo thuật này không giống với ảo thuật bình thường, nó là ảo cảnh cực kỳ đáng sợ, kỳ thật nó thẩm thấu vào hồn phách chân linh của chúng ta.
- Ân, ngươi kiên trì nửa canh giờ bị thẩm thấu.
Kỷ Ninh lại nhìn về phía Cửu Trần giáo chủ, nói:
- Cửu Trần, ngươi kiên trì một giờ cũng bị thẩm thấu, đạo tâm của ngươi mạnh hơn Lai Gia huynh một chút.
- Cuối cùng vẫn gánh không được.
Cửu Trần giáo chủ lắc đầu, nói:
- Thiếu chút nữa đã mất mạng.
- Ta cũng thiếu chút mất mạng.
Đến gia cũng nghĩ mà sợ.
- Bắc Minh, ta lại đi thử xem, ảo thuật này bất tri bất giác có thể thẩm thấu hồn phách chân linh, thật sự có hiệu quả ma luyện đạo tâm rất mạnh.
Cửu Trần giáo chủ liền nói:
- Ta không bỏ qua cơ hội lần này, ngươi hỗ trợ quan sát, ngàn vạn đừng để ta rơi xuống hồ.
- Ta cũng đi thử xem, Bắc Minh, giúp đỡ chút.
Lai Gia Đạo Quân cũng mượn cơ hội này ma luyện đạo tâm.
Bên cạnh có một người tu hành tâm lực thủ hộ, cơ hội như thế đi đâu tìm?
Vì vậy...
Cửu Trần, Lai Gia lại đi lên thần mộc kiều, đều cuối cùng suýt rơi vào trong hồ nước. Cuối cùng đều là Kỷ Ninh kéo bọn họ.
- Ảo thuật đều có phân chia.
Kỷ Ninh đi thẳng lên phù mộc kiều, hắn khoanh chân ngồi xuống, mặc cho ảo cảnh xâm nhập và nghiên cứu ảo thuật trong đó.
Tâm lực của hắn cấu thành tâm chi thế giới vô cùng khổng lồ.
Tâm chi thế giới của Kỷ Ninh lớn cỡ nào? Đó là thế giới lớn bằng một cương vực đó, tâm lực mạnh mẽ như thế còn bị ảo thuật ảnh hưởng mới là trò cười. Kỷ Ninh đang cẩn thận phân tích ảo thuật.
Hắn ở tại tinh hà lưu vực ba mươi vạn năm, Kỷ Ninh cũng nghiên cứu Huyễn Giới của Vũ Thường Đạo Quân truyền lại, hắn cũng cân nhắc huyễn trần văn tự của huyễn trần đạo, phương diện ảo thuật của hắn hơi yếu hơn người tu hành tâm lực khác chút ít nhưng cũng là đại sư phương diện ảo thuật. Ảo thuật trên phù mộc kiều gần với Huyễn Giới, đương nhiên không sánh bằng huyễn trần văn tự, huyễn trần văn tự là thứ gần với Thanh Hoa ấn ký của Kỷ Ninh, huyền diệu không lường được. Ảo thuật trên phù mộc kiều không sánh bằng huyễn trần văn tự, phân tích vô cùng dễ dàng.
Tâm niệm Kỷ Ninh hơi động, thời gian chung quanh hắn gia tốc gấp trăm lần, dùng thực lực của hắn hôm nya, dùng tâm chi hình chiếu thế giới gia tốc thời gian gấp trăm lần là chuyện nhỏ.
Kỳ thật Đạo Quân rất cường đại cũng làm được, như Thiên Nhất Đạo Quân cũng làm được dễ dàng, kỳ thật một ít tiên ma trong tam giới cũng có thể gia tốc thời gian, như địa phủ tại tam giới lúc trước có cầu nại hàm, tuy gia tốc thời gian gấp trăm lần rất khó nhưng dù sao bản thân thực lực quá mạnh mẽ. là Đạo Quân cường đại mới có thể làm được.
Thời gian trôi qua.
Cửu Trần giáo chủ hao phí hơn ba mươi năm thời gian mới đi qua phù mộc kiều.
Lai Gia Đạo Quân thì là hao phí hơn tám trăm năm mới thông qua.
- Ta cho rằng chúng ta dừng lại thời gian dài, không nghĩ tới Bắc Minh dừng lại thời gian dài hơn.
Cửu Trần giáo chủ bất đắc dĩ đứng ở hướng bên kia của phù mộc kiều nhìn Kỷ Ninh.
- Chậm rãi chờ đi.
Lai Gia Đạo Quân tươi cười.
Bởi vì Kỷ Ninh đang nghiên cứu phân tích ảo thuật phù mộc kiều nên thời gian dừng lại hơi dài, cần biết trước kia Kỷ Ninh nhiều lần cứu Cửu Trần, đến gia, cho nên đám người Cửu Trần kiên nhẫn chờ cũng không nói gì, kỳ thật đối với Đạo Quân mà nói, thời gian vạn năm mười vạn năm cũng không coi là gì.
...
Kỷ Ninh ngây ngốc hơn chín ngàn năm của phù mộc kiều, rốt cục đứng dậy.
- Có ý tứ.
Kỷ Ninh tươi cười, nói:
- Không nghĩ tới Huyễn Giới, huyễn trần văn tự, ảo thuật trên phù mộc kiều cuối cùng trợ giúp lớn nhất với ta chính là ảo thuật trên phù mộc kiều.
- Cẩn thận.
Kỷ Ninh khẽ vươn tay, cánh tay tăng vọt tầm hơn mười trượng, cánh tay Kỷ Ninh thẩm thấu vào trong ảo cảnh, thần lực của ảo cảnh cũng bắt đầu ảnh hưởng Kỷ Ninh.
Giống như dòng suối trùng kích đá ngầm, đá ngầm vẫn không nhúc nhích.
Kỷ Ninh căn bản không bị ảnh hưởng, trực tiếp bắt lấy Lai Gia Đạo Quân sau đó kéo về.
Lúc kéo ra khỏi phạm vi cầu gỗ, Lai Gia Đạo Quân mới sững sờ.
- Xảy ra chuyện gì?
Lai Gia Đạo Quân khiếp sợ không thể tin được, hắn nhìn về phía Kỷ Ninh, nói:
- Ta rất thanh tỉnh, ta hoàn toàn thoát khỏi ảo cảnh.
- Là thoát khỏi, nếu như không có Bắc Minh thì ngươi đi vào trong hồ nước.
Cửu Trần giáo chủ cười nhạo một câu.
- Làm sao có thể, ta rõ ràng cảm giác mình rất thanh tỉnh, không có chịu ảnh hưởng...
Lai Gia Đạo Quân nói nhỏ dần, hắn thở dài nói:
- Ảo cảnh đáng sợ, vậy mà đã bất tri bất giác ảnh hưởng hồn phách của ta, ta mắt thường nhìn thấy đều là hư ảo, đạo tâm của ta không đủ mạnh ah, bất tri bất giác hồn phách chân linh cũng bị thẩm thấu.
- Ha ha, xem ra ngươi thật sự là yếu ah, cho ngươi nhìn thủ đoạn của ta.
Cửu Trần giáo chủ cười và đi tới phù mộc kiều, vừa đi hai bước hắn quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh, nói:
- Bắc Minh, nếu như ta cũng sắp rơi thì kéo ta lại đấy.
- Đây là tự nhiên.
Kỷ Ninh gật đầu.
- Đương nhiên ta tin tưởng đạo tâm của ta không có vấn đề.
Cửu Trần giáo chủ đi qua, rất nhanh tựu đạp vào phù cầu gỗ.
Hắn đi lên cầu và đứng đó không nhúc nhích.
Hắn dừng lại vượt qua một giờ.
- Hừ.
Cửu Trần giáo chủ lúc này tươi cười, mở miệng nói:
- Ảo cảnh thật lợi hại, cuối cùng vẫn bị ta phá.
Nói xong hắn cất bước đi tới, còn chuyển biến đi vào chỗ hồ nước.
Kỷ Ninh sợ hãi nhảy lên, may mắn nhìn chằm chằm vào không dám thư giãn, hắn vươn tay, bàn tay tăng vọt mười trượng và trực tiếp túm lấy áo choàng bạc của Cửu Trần giáo chủ và kéo hắn trở về.
- Ngươi kéo ta làm gì vậy, ta chưa có đi sai.
Cửu Trần giáo chủ nhìn về phía Kỷ Ninh.
- Ngươi tĩnh táo một chút và nhớ lại đi.
Kỷ Ninh lại không giải thích.
- Ta rõ ràng chưa có đi sai...
Cửu Trần giáo chủ nói chuyện nhỏ dần, hiển nhiên cũng dần dần thoát khỏi ảnh hưởng, hắn vô cùng kinh hãi.
- Ảo cảnh thật đáng sợ, còn cho tới bây giờ gặp qua ảo cảnh này. Ta lâm vào ảo cảnh, về sau ta xác định chân chính thoát ra khỏi ảo cảnh. Thế nhưng mà quá trình này nó cũng thẩm thấu và hồn phách và chân linh của ta, ảnh hưởng hồn phách chân linh.
- Đúng.
Lai Gia Đạo Quân cũng nói:.
- Ảo thuật này không giống với ảo thuật bình thường, nó là ảo cảnh cực kỳ đáng sợ, kỳ thật nó thẩm thấu vào hồn phách chân linh của chúng ta.
- Ân, ngươi kiên trì nửa canh giờ bị thẩm thấu.
Kỷ Ninh lại nhìn về phía Cửu Trần giáo chủ, nói:
- Cửu Trần, ngươi kiên trì một giờ cũng bị thẩm thấu, đạo tâm của ngươi mạnh hơn Lai Gia huynh một chút.
- Cuối cùng vẫn gánh không được.
Cửu Trần giáo chủ lắc đầu, nói:
- Thiếu chút nữa đã mất mạng.
- Ta cũng thiếu chút mất mạng.
Đến gia cũng nghĩ mà sợ.
- Bắc Minh, ta lại đi thử xem, ảo thuật này bất tri bất giác có thể thẩm thấu hồn phách chân linh, thật sự có hiệu quả ma luyện đạo tâm rất mạnh.
Cửu Trần giáo chủ liền nói:
- Ta không bỏ qua cơ hội lần này, ngươi hỗ trợ quan sát, ngàn vạn đừng để ta rơi xuống hồ.
- Ta cũng đi thử xem, Bắc Minh, giúp đỡ chút.
Lai Gia Đạo Quân cũng mượn cơ hội này ma luyện đạo tâm.
Bên cạnh có một người tu hành tâm lực thủ hộ, cơ hội như thế đi đâu tìm?
Vì vậy...
Cửu Trần, Lai Gia lại đi lên thần mộc kiều, đều cuối cùng suýt rơi vào trong hồ nước. Cuối cùng đều là Kỷ Ninh kéo bọn họ.
- Ảo thuật đều có phân chia.
Kỷ Ninh đi thẳng lên phù mộc kiều, hắn khoanh chân ngồi xuống, mặc cho ảo cảnh xâm nhập và nghiên cứu ảo thuật trong đó.
Tâm lực của hắn cấu thành tâm chi thế giới vô cùng khổng lồ.
Tâm chi thế giới của Kỷ Ninh lớn cỡ nào? Đó là thế giới lớn bằng một cương vực đó, tâm lực mạnh mẽ như thế còn bị ảo thuật ảnh hưởng mới là trò cười. Kỷ Ninh đang cẩn thận phân tích ảo thuật.
Hắn ở tại tinh hà lưu vực ba mươi vạn năm, Kỷ Ninh cũng nghiên cứu Huyễn Giới của Vũ Thường Đạo Quân truyền lại, hắn cũng cân nhắc huyễn trần văn tự của huyễn trần đạo, phương diện ảo thuật của hắn hơi yếu hơn người tu hành tâm lực khác chút ít nhưng cũng là đại sư phương diện ảo thuật. Ảo thuật trên phù mộc kiều gần với Huyễn Giới, đương nhiên không sánh bằng huyễn trần văn tự, huyễn trần văn tự là thứ gần với Thanh Hoa ấn ký của Kỷ Ninh, huyền diệu không lường được. Ảo thuật trên phù mộc kiều không sánh bằng huyễn trần văn tự, phân tích vô cùng dễ dàng.
Tâm niệm Kỷ Ninh hơi động, thời gian chung quanh hắn gia tốc gấp trăm lần, dùng thực lực của hắn hôm nya, dùng tâm chi hình chiếu thế giới gia tốc thời gian gấp trăm lần là chuyện nhỏ.
Kỳ thật Đạo Quân rất cường đại cũng làm được, như Thiên Nhất Đạo Quân cũng làm được dễ dàng, kỳ thật một ít tiên ma trong tam giới cũng có thể gia tốc thời gian, như địa phủ tại tam giới lúc trước có cầu nại hàm, tuy gia tốc thời gian gấp trăm lần rất khó nhưng dù sao bản thân thực lực quá mạnh mẽ. là Đạo Quân cường đại mới có thể làm được.
Thời gian trôi qua.
Cửu Trần giáo chủ hao phí hơn ba mươi năm thời gian mới đi qua phù mộc kiều.
Lai Gia Đạo Quân thì là hao phí hơn tám trăm năm mới thông qua.
- Ta cho rằng chúng ta dừng lại thời gian dài, không nghĩ tới Bắc Minh dừng lại thời gian dài hơn.
Cửu Trần giáo chủ bất đắc dĩ đứng ở hướng bên kia của phù mộc kiều nhìn Kỷ Ninh.
- Chậm rãi chờ đi.
Lai Gia Đạo Quân tươi cười.
Bởi vì Kỷ Ninh đang nghiên cứu phân tích ảo thuật phù mộc kiều nên thời gian dừng lại hơi dài, cần biết trước kia Kỷ Ninh nhiều lần cứu Cửu Trần, đến gia, cho nên đám người Cửu Trần kiên nhẫn chờ cũng không nói gì, kỳ thật đối với Đạo Quân mà nói, thời gian vạn năm mười vạn năm cũng không coi là gì.
...
Kỷ Ninh ngây ngốc hơn chín ngàn năm của phù mộc kiều, rốt cục đứng dậy.
- Có ý tứ.
Kỷ Ninh tươi cười, nói:
- Không nghĩ tới Huyễn Giới, huyễn trần văn tự, ảo thuật trên phù mộc kiều cuối cùng trợ giúp lớn nhất với ta chính là ảo thuật trên phù mộc kiều.